Chàng Lọ Lem
Chương 2: "Thực ra cậu khá hấp dẫn"
Edit / dịch bởi Thảo Yupumi
Thông báo của Arthur được đưa ra trước Vũ hội hai tuần, giờ cả Camelot đang náo nhiệt hào hứng chuẩn bị. Mặc dù Ball được mở cho tất cả công dân của Camelot, tuy vậy những người đủ tuổi và "phù hợp" đã được Vua Arthur đích thân gửi lời mời đặc biệt của hoàng gia.
Bởi gia đình nào cũng đều được chào đón, điều này bao gồm cả việc cho phép những người hầu tham dự, nếu chủ của họ không yêu cầu họ ở lại và làm việc. Morgana rõ chủ yếu là thường dân tham dự, nhưng theo suy nghĩ của cô, ít nhất thường dân vẫn hơn là người hầu. Cô hy vọng hầu hết trong số họ sẽ không tham dự. Toàn bộ mục đích cho kế hoạch của cô là để khiến sự chú ý của Arthur tập trung vào một người khác không phải là người hầu Merlin của hắn. Và cô cũng phải đảm bảo rằng Merlin không thể tham dự.
Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ
***
Merlin đang bận dọn dẹp khắp phòng của Arthur khi hắn ngồi vào bàn làm việc xem xét điều tra dân số hay giải quyết vài lời mời. Đột nhiên hắn bật ra một tiếng cười.
"Merlin Emrys!" Hắn ta cười toe toét khi gọi tên Merlin, "Hiện tại đã đủ tuổi và còn độc thân! Ôi Merlin, cậu có thể tưởng tượng việc tán tỉnh ta không!" Arthur dứt câu gầm lên cười.
Merlin không chắc liệu cậu có cảm thấy bị tổn thương hoặc bị xúc phạm nhiều hơn không.
Nhìn thấy khuôn mặt của cậu, Arthur xen vào, "Oh không, Merlin! Ta không có ý gì với cậu!"
(ý gì là ý gì )
Merlin dịu đi một chút.
"Chỉ là, ngươi có thể tưởng tượng sao? Kết hôn với ta?!" Hắn lại cười.
Thực ra mình có thể, Merlin nghĩ, trái tim cậu đau nhói.
"Không bao giờ có hai người khác nhau hơn!" Arthur vui vẻ tiếp tục, "Ta không thể tưởng tượng nổi nó!"
"Ừ," giọng Merlin tệ hẳn, "Tôi không bao giờ có thể kết hôn với một kẻ lộn xộn như thế này," cậu đưa ra tất cả những bộ quần áo mà mình vừa nhặt được để minh chứng.
"Hài hước thật, Merlin," Arthur đảo mắt nhưng ra lệnh, "Nhưng nghiêm túc lại đã, cậu sẽ tham dự Vũ hội, phải không?"
"Tôi...." Merlin lắp bắp. Cậu được coi là người có thể tới. "Tôi... không nghĩ rằng Ngài muốn điều đó."
"Tại sao không?" Arthur nhăn mày, "Ai biết được, Merlin, có lẽ cậu có thể gặp được đối tượng ở đó."
"Tôi?" Merlin buông lời.
"Ừ đúng, cậu... đâu phải là người kém hấp dẫn," Arthur có vẻ ngạc nhiên trước lời nói của mình. "Ý ta là, uh, ta chắc rằng có... ai đó ở ngoài đó cho cậu," Hắn kết thúc một cách khó chịu.
"Phải nhỉ," Merlin nói một cách nhạt nhẽo.
"Tại sao cậu dường như chưa bao giờ có bất kỳ tiến triển nào?" Arthur đột nhiên tự hỏi, "Cậu cũng chưa từng nhắc tới ai..."
"Ừm, ở Ealdor cũng có một người này..." cậu cố ý cắt ngang.
"Và....?" Arthur nhắc nhở.
"Và... không có gì," Merlin lầm bầm, "Chuyện không phải vậy."
Arthur: "Trời đất, Merlin, không cần cọc cằn như vậy. Cậu biết không? Có lẽ tốt nhất đối với cậu là họ không có hứng thú."
"Nó là?"
"Đúng vậy, bởi vì tất cả sự chú ý của cậu có thể tập trung vào ta," Arthur cười, "Ta khá lộn xộn, như cậu vừa nói. Cậu có quá nhiều công việc."
"Chết tiệt" Merlin thì thầm.
Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ
***
Hai tuần trôi qua và đêm Vũ hội đã rất gần.
Merlin không muốn đi. Cậu không muốn gì hơn là phải xem Arthur tán tỉnh những người khác. Cậu cảm thấy bực bội khi nghĩ đến điều đó. Nhưng cậu đâu thể không đi vì chẳng viện nổi lí do gì sất. Cậu đã cố gắng tìm được một bộ quần áo đủ đẹp, trông vừa vặn được treo trên một chiếc đinh trên tường.
Arthur đã cho Merlin nghỉ buổi chiều để chuẩn bị.
Trước khi hắn rời đi, Merlin đã mặc bộ đồ của Arthur, đương nhiên là một bộ tuyệt đẹp, và nấu nước tắm cho hắn.
Arthur bỏ áo ngoài ra và chui vào bồn, thở dài khi làn nước ấm tràn ngập khắp cơ thể hắn. Âm thanh đó thành công khiến Merlin thấy bồn chồn.
Arthur sau đó đã đuổi cậu ta đi, nhưng ngay khi Merlin tới cửa, Arthur gọi:
"Merlin?"
"Vâng?"
"Ừm, Ta... mong cậu vui vẻ tối nay."
"... Cảm ơn Ngài," Merlin đáp vọng lại khi rời đi.
Vì sao mình lại nói vậy? Arthur tự hỏi bản thân, Tại sao hắn cứ cảm thấy khá kỳ lạ?
Đôi khi Arthur không biết cái gì đang diễn ra trong đầu chính bản thân hắn.
- ----------------------------
Couple trên bìa là chiến hạm Drarry nha
(。◕ฺˇε ˇ◕ฺ。)
Thông báo của Arthur được đưa ra trước Vũ hội hai tuần, giờ cả Camelot đang náo nhiệt hào hứng chuẩn bị. Mặc dù Ball được mở cho tất cả công dân của Camelot, tuy vậy những người đủ tuổi và "phù hợp" đã được Vua Arthur đích thân gửi lời mời đặc biệt của hoàng gia.
Bởi gia đình nào cũng đều được chào đón, điều này bao gồm cả việc cho phép những người hầu tham dự, nếu chủ của họ không yêu cầu họ ở lại và làm việc. Morgana rõ chủ yếu là thường dân tham dự, nhưng theo suy nghĩ của cô, ít nhất thường dân vẫn hơn là người hầu. Cô hy vọng hầu hết trong số họ sẽ không tham dự. Toàn bộ mục đích cho kế hoạch của cô là để khiến sự chú ý của Arthur tập trung vào một người khác không phải là người hầu Merlin của hắn. Và cô cũng phải đảm bảo rằng Merlin không thể tham dự.
Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ
***
Merlin đang bận dọn dẹp khắp phòng của Arthur khi hắn ngồi vào bàn làm việc xem xét điều tra dân số hay giải quyết vài lời mời. Đột nhiên hắn bật ra một tiếng cười.
"Merlin Emrys!" Hắn ta cười toe toét khi gọi tên Merlin, "Hiện tại đã đủ tuổi và còn độc thân! Ôi Merlin, cậu có thể tưởng tượng việc tán tỉnh ta không!" Arthur dứt câu gầm lên cười.
Merlin không chắc liệu cậu có cảm thấy bị tổn thương hoặc bị xúc phạm nhiều hơn không.
Nhìn thấy khuôn mặt của cậu, Arthur xen vào, "Oh không, Merlin! Ta không có ý gì với cậu!"
(ý gì là ý gì )
Merlin dịu đi một chút.
"Chỉ là, ngươi có thể tưởng tượng sao? Kết hôn với ta?!" Hắn lại cười.
Thực ra mình có thể, Merlin nghĩ, trái tim cậu đau nhói.
"Không bao giờ có hai người khác nhau hơn!" Arthur vui vẻ tiếp tục, "Ta không thể tưởng tượng nổi nó!"
"Ừ," giọng Merlin tệ hẳn, "Tôi không bao giờ có thể kết hôn với một kẻ lộn xộn như thế này," cậu đưa ra tất cả những bộ quần áo mà mình vừa nhặt được để minh chứng.
"Hài hước thật, Merlin," Arthur đảo mắt nhưng ra lệnh, "Nhưng nghiêm túc lại đã, cậu sẽ tham dự Vũ hội, phải không?"
"Tôi...." Merlin lắp bắp. Cậu được coi là người có thể tới. "Tôi... không nghĩ rằng Ngài muốn điều đó."
"Tại sao không?" Arthur nhăn mày, "Ai biết được, Merlin, có lẽ cậu có thể gặp được đối tượng ở đó."
"Tôi?" Merlin buông lời.
"Ừ đúng, cậu... đâu phải là người kém hấp dẫn," Arthur có vẻ ngạc nhiên trước lời nói của mình. "Ý ta là, uh, ta chắc rằng có... ai đó ở ngoài đó cho cậu," Hắn kết thúc một cách khó chịu.
"Phải nhỉ," Merlin nói một cách nhạt nhẽo.
"Tại sao cậu dường như chưa bao giờ có bất kỳ tiến triển nào?" Arthur đột nhiên tự hỏi, "Cậu cũng chưa từng nhắc tới ai..."
"Ừm, ở Ealdor cũng có một người này..." cậu cố ý cắt ngang.
"Và....?" Arthur nhắc nhở.
"Và... không có gì," Merlin lầm bầm, "Chuyện không phải vậy."
Arthur: "Trời đất, Merlin, không cần cọc cằn như vậy. Cậu biết không? Có lẽ tốt nhất đối với cậu là họ không có hứng thú."
"Nó là?"
"Đúng vậy, bởi vì tất cả sự chú ý của cậu có thể tập trung vào ta," Arthur cười, "Ta khá lộn xộn, như cậu vừa nói. Cậu có quá nhiều công việc."
"Chết tiệt" Merlin thì thầm.
Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ
***
Hai tuần trôi qua và đêm Vũ hội đã rất gần.
Merlin không muốn đi. Cậu không muốn gì hơn là phải xem Arthur tán tỉnh những người khác. Cậu cảm thấy bực bội khi nghĩ đến điều đó. Nhưng cậu đâu thể không đi vì chẳng viện nổi lí do gì sất. Cậu đã cố gắng tìm được một bộ quần áo đủ đẹp, trông vừa vặn được treo trên một chiếc đinh trên tường.
Arthur đã cho Merlin nghỉ buổi chiều để chuẩn bị.
Trước khi hắn rời đi, Merlin đã mặc bộ đồ của Arthur, đương nhiên là một bộ tuyệt đẹp, và nấu nước tắm cho hắn.
Arthur bỏ áo ngoài ra và chui vào bồn, thở dài khi làn nước ấm tràn ngập khắp cơ thể hắn. Âm thanh đó thành công khiến Merlin thấy bồn chồn.
Arthur sau đó đã đuổi cậu ta đi, nhưng ngay khi Merlin tới cửa, Arthur gọi:
"Merlin?"
"Vâng?"
"Ừm, Ta... mong cậu vui vẻ tối nay."
"... Cảm ơn Ngài," Merlin đáp vọng lại khi rời đi.
Vì sao mình lại nói vậy? Arthur tự hỏi bản thân, Tại sao hắn cứ cảm thấy khá kỳ lạ?
Đôi khi Arthur không biết cái gì đang diễn ra trong đầu chính bản thân hắn.
- ----------------------------
Couple trên bìa là chiến hạm Drarry nha
(。◕ฺˇε ˇ◕ฺ。)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương