Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 114
Chương 114: Công Tôn Uyên còn chưa kịp cảm khái, một người đàn ông trung niên mũm mĩm đã mò đến: “Tôi bị nhiều năm rồi, hầu như tuần nào cũng phải đến khám.” “Đơn giản.” Diệp Phi trực tiếp đi tới phía sau người đàn ông trung niên, dùng thé “Thái Cực Thủ” xoa bóp tại chỗ cột sống cổ của đối phương. Chỉ nghe thấy một tiếng rắc rắc vang lên, người đàn ông trung niên không ngừng la hét, nhưng sau ba phút, ông ấy liền mừng như điên. Cảm thấy sự đau đớn trước đây ở xương cỏ, dần dần như có một dòng nước ấm xoa dịu. Chờ Diệp Phi dừng lại, ông hô lên: “Rất thư thái, rất sướng, cảm giác tự do ấy, nhiều năm rồi tôi không có được.” “Chỉ là một nửa, bởi vì cột sống cổ đã bị tổn thương nhiều năm, vẫn cần một ít thuốc.” Diệp Phi viết rẹt rẹt một đơn thuốc cho ông béo: “Một tháng nữa sẽ hoàn toàn ồn.” Người đàn ông béo trung niên rất vui vẻ: “Cảm ơn bác sĩ nhỏ, cảm ơn bác sĩ nhỏ …” “Bác sĩ nhỏ, tôi có thể chữa khỏi bệnh đau tai của tôi không?” “Bác sĩ, tôi chảy máu mũi rồi, không cầm được, cậu xem cho tôi với…” Mười máy bệnh nhân soạt một tiếng vây lại, muốn kéo Diệp Phi về phía mình. Công Tôn Uyên bị phóớt lò một bên. “Chứng tắc đờm, gây đau họng, có thể được giải quyết bằng cách dùng thang thuốc nhát phục lợi cách có thể giải quyết.” “Bác bị ho khan, thở gấp là do phổi hư hỏa quá mức, ba thang Tả Bạch Tán là có thể khỏi.” “Bác bị đau đầu, nóng trong người, tôi kê cho bác kim châm, thang Phục Dung Hoàng Long có thể điều trị tận gốc.” Diệp Phi xem bệnh cực nhanh, trong chốc lát đã xem bệnh xong cho mười mấy bệnh nhân. Mọi người đều được Diệp Phi cho biết chính xác nguyên nhân, triệu chứng, châm cứu hay dùng thuốc, Diệp Phi khiến từng bệnh nhân hài lòng. Mọi người vội vàng truyền miệng cho nhau, bọn họ đều cho rằng Kim Chi Lâm vừa có một tiểu thần y. Rất nhanh, phòng khám lại đến thêm mười mấy bệnh nhân. Diệp Phi thong dong giải quyết… Trong lúc đó, Công Tôn Uyên không ngừng quan sát, lắng nghe, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, càng thêm kinh ngạc. Đây đều là hàng xóm của ông, bệnh tình của họ ông cơ bản đều nắm rõ, Diệp Phi đối với bệnh tình như vậy bình tĩnh giải quyết, Công Tôn Uyên từ đáy lòng kinh ngạc. Chờ Diệp Phi chữa khỏi cho mấy bệnh mãn tính và điều trị cho các bệnh nhân bằng những đơn thuốc tương tự, Công Tôn Uyên thực sự phục sát đất Diệp Phi. Hơn nữa, loại cảnh tượng này của thành phó, chỉ có trong ký ức thời thơ ấu của Công Tôn Uyên mới từng xuắt hiện. Nhiều năm như vậy, giác mộng vẫn còn trong tâm trí ông, cảnh tượng hôm nay tái hiện, Công Tôn Uyên thật sự muốn khóc vì kích động. Ông lay động chòm râu dê, chủ động làm trợ thủ cho Diệp Phi lấy thuốc, đun thuốc, rót trà … Cậu đây tài cao, xin nhận cái cúi đầu này của lão. Chờ bệnh nhân đi hết Công Tôn Uyên đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Phi, cung kính cúi đầu: “Tài năng của cậu còn hơn người xưa, cậu mở phòng khám là phúc của nhân dân.” Điều làm ông hồi hận nhát trong cuộc đời là trước đây khi còn trẻ, ông ngang tàng, không học tập tốt y học với ông nội và cha, điều này khiến ông không học được tinh túy của y học. Đối mặt với bệnh nhân và cháu gái, ông cảm thấy áy náy vô cùng, bây giờ nhìn thấy Diệp Phi thần y như vậy, ông tự nhiên bị thuyết phục. “Căn nhà này, mười lăm triệu, tôi bán cho cậu.” Mười bốn triệu mua thuốc, và một triệu ăn, mặc, ở và đi lại. Tống Hồng Nhan vô cùng vui mừng, không nghĩ chớp mắt đã tiết kiệm được tám mươi lăm triệu. Diệp Phi nói với Công Tôn Uyên: “Số tiền này, một đồng tôi cũng không muốn bỏ ra.” Mọi người lặng đi trong giây lát. Sau đó Diệp Phi cười một tiếng: “Tôi muốn xem bệnh cho Công Tôn Thiền…” Diệp Phi cùng với Tống Hồng Nhan đi theo Công Tôn Uyên đi tới trước đại sảnh, sau khi đi qua một cái ban công thì tiên vào hậu viện của phòng khám. Hậu viện tuy có chút cũ kỹ thế nhưng lại rất có phong cách của lâm viên Hàng Châu, có cây cầu nhỏ có nước chảy. qua, có đình nghỉ mát có núi giả, mọi thứ đều vô cùng đầy đủ. Ánh mặt trời chiếu xuống, gió ấm thổi qua, cây cối san sát nhau, mọi thứ đều mang tới cảm giác rất nghệ thuật. Lúc này đây có một cô gái trẻ tuổi mặc quần trắng, mái tóc đen được buộc lên, cô đang càm một cuốn “Tài Chính Quốc Tế Học”, nhẹ nhàng lật qua. Trông cô an tĩnh mà nho nhã, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, rất có khí chất của con nhà dòng dỗi thư hương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương