Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 127
Chương 127: Tứ đại mỹ nhân cổ trang là những mỹ nhân ngoài việc có nền tảng tốt hơn người thường thì họ còn có những bí kíp giữ gìn nhan sắc. Bất kỳ công thức bí mật làm đẹp đặc biệt nào của mỹ nhân đều có thể gây sót trong thời hiện đại. Công thức bí mật của Dương quý phi đang nằm trong tay Thẩm Yên. Vừa rồi còn có ngõ cụt, nhưng tương lai sáng lạn trong nháy mắt, ai tin chuyện đã xảy ra? Thẩm Yên cũng ngần ra, nhìn đơn thuốc trong tay Dược Thắng Hàn cô không thể tin được: “Dược lão, đây thật sự là công thức bí mật để làm đẹp sao?” Công thức của Dương quý phi? Dược Thắng Hàn sững sờ: “Thẩm tổng không biết?” “Đây là những gì em trai tôi đã viết cho tôi, nói rằng đó là một công thức làm đẹp bí mật có thể trẻ hơn chục tuổi sau khi sử dụng nó.” Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Yên xấu hồ, áy náy với Diệp Phi: “Tôi cho là cậu ấy đùa, không nghĩ là Tu Hoa thật.” Cô vẫn hoài nghỉ trong giọng nói: “Nó có thực sự hữu ích không?” “Dốt nát!” Dược lão không chút khách khí răn dạy Thẩm Yên, công thức này có thể đánh bại được tất cả các sản phẩm trên thị trường làm đẹp chỉ trong vài giây. “Hiệu quả của nó gấp mười lần sản phẩm ban đầu của chúng ta.” “Bá Vương à, An Mỹ à, Địch Phù à, quét sạch hết.” “Nhiều nhất một năm, công ty dược Bách Hoa có thể càn quét toàn bộ thị trường làm đẹp.” “3000 tỷ bánh gato, chúng ta muốn ăn nhiều thì ăn nhiều muốn ăn ít thì ăn ít.” Nghe vậy, mọi người nhón nháo, hai mắt Thẳm Yên sáng lên. “Chỉ là …” Dược lão nói: “Công thức này bị cô xoa nát mắt một mảnh, không thấy được tên dược liệu…” “Tôi gọi cho Diệp Phi…” Hai má Thẩm Yên nóng ran, cúi đầu… Sáng ngày hôm sau, Diệp Phi nhận được điện thoại của Tiền Thắng Hỏa và Thẩm Yên anh chỉ cần đơn giản là đã xử lý xong công việc rồi sẵn sàng ra ngoài. Chỉ là Diệp Phi còn chưa rời đi, Tôn Bất Phàm đã vô cùng lo lắng chạy tới, vẻ mặt lo lắng không nói nên lời: “Sư tỏ, sư tổ, không xong rồi, có người té xỉu.” “Ông Giả ngất đi.” “Bụng ông ấy đau đến đây khám, tôi kêu ông ấy đợi một chút, phía trước còn có hai người, đợi một lúc thì ông ấy ngã quy.” Trong giọng nói của anh ta có một may mắn, may mắn vì ông Giả không phải ngã quy lúc khám bệnh, nếu không nọi chuyện sẽ khó nói. Diệp Phi nhanh chóng đứng dậy đi ra sân sau. Ở sân sau chỉ có bốn phòng, Tôn Thánh Thủ, Công Tôn Uyên và Công Tôn Thiến mỗi người chiếm một phòng, phòng còn lại được dùng làm phòng chẩn đoán tạm thời. Khi Diệp Phi vội vàng chạy tới, anh ta nhìn thấy bảy tám người hàng xóm đang vây quanh, ông Giả ngồi phịch trên ghế không nhúc nhích. Mặt mũi tái xanh, khó thở, khóe miệng còn có nước bọt. Di Giả, sau khi nghe tin chạy tới, đã nhào tới trước mặt ông Giả kêu khóc: “Trời ạ, ông thế nào rồi?” *Ông có mệnh hệ gì tôi và con biết sống làm sao?” “Tôi không sống nỗi…” Khi sự sống và cái chết giao nhau bà khóc lóc rất thảm thiết, đây cũng là nguyên nhân khiến Tôn Bắt Phàm luống cuống tay chân, hoảng sợ. “Đừng khóc!” Diệp Phi quát bảo dì Giả ngừng khóc lóc, sau đó ngồi xuống bắt mạch. “Ngộ độc thức ăn.” Diệp Phi nhanh chóng đưa ra phán đoán, sau đó nhanh chóng lấy kim châm bằng bạc, chuẩn bị thi triển Tứ Tượng Giải Độc châm pháp. Đồng thời nhờ Tôn Bất Phàm nấu một bát nước kim ngân. Sau vài lần châm cứu và xoa bóp, làn sắc mặt tối tăm của ông Giả cũng mờ đi, má cũng hơi ửng hồng. Khi Diệp Phi bỏ cây kim châm cuối cùng xuống, toàn thân ông run lên. “Qe…” Ông Giả nôn vào thùng rác đã chuẩn bị sẵn… Năm phút sau, ông đã khỏe hơn và mở mắt ra, sau khi uống nước kim ngân, ông mới dịu đi. Tôn Bất Phàm che mũi cấp tốc đem máy thứ ô uế này đi, kẻo mùi hôi lưu lại quá lâu sẽ khiến bệnh nhân chán ghét. Dì Giả vô cùng cảm kích: “Diệp thần y, cảm ơn cậu, cậu đúng là đại ân nhân của nhà chúng tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương