Chàng Rể Cực Phẩm
Chương 31: Người dùng 9527 bí ẩn
Lâm Ẩn mặt không cảm xúc, ngồi ở hàng ghế phía sau gửi cho tài xế Ngũ Chính một tin nhắn.
"Được rồi cô MC chương trình kia. Nếu không có ai tham gia ra giá nữa, cô có thể gõ búa kết thúc đấu giá rồi, tôi muốn đạp cái Vua Thế Giới này nát bấy ngay bây giờ!" Tôn Hằng ngang ngược nói rồi cười lạnh một tiếng.
"Hai món trang sức, mười triệu tệ lần thứ nhất, một tệ lần thứ nhất." Tưởng Sương làm theo thông lệ, thong thả nói.
Vợ chồng Tôn Hằng nhìn vẻ mặt gần như tuyệt vọng của Trương Kỳ Mạt, đều không hẹn mà cùng nở nụ cười đắc ý.
"Tuyệt vọng lắm à? Trương Kỳ Mạt?" Trương Tử Ngưng hưng phấn nói: "Tôi chỉ dạy cho cô một bài học trong cuộc đời, để cô hiểu rằng kiểu người rẻ mạt như cô, hoàn toàn không xứng đối đầu với tôi, cô hiểu không?"
"Khoan đã anh Tôn!" Ánh mắt Tưởng Sương bừng sáng, đột nhiên nghiêm túc nói: "Có người đấu giá với anh."
"Là ai?"
Tôn Hằng khẽ nhíu mày, phẫn nộ không thôi, hắn không ngờ ở đây còn có người dám trắng trợn làm trái lời hắn.
"Là đấu giá nặc danh, một người tên là Người dùng 9527." Tưởng Sương nghiêm nghị nói.
"Đấu giá nặc danh?" Vẻ mặt Tôn Hằng giận dữ, đảo mắt qua những người ở đây, hắn nghĩ không ra ai lại không có mắt như thế, dám trái lời cậu cả nhà họ Tôn là hắn đây.
"Người dùng 9527 ra giá hai mươi triệu tệ cho Vua Thế Giới, mười lăm triệu tệ cho Ánh Sáng Vĩnh Hằng." Tưởng Sương nghiêm túc nói.
Vẻ mặt Tôn Hằng u ám, hưng hăng nói: "Được lắm! Dám đối đầu với tôi. Đừng để tôi tra ra được là ai, bằng không tôi sẽ khiến kẻ đó không sống tiếp được ở thành phố Thanh Vân này đâu!"
Trong lòng hắn tức lắm, vốn chỉ cần mười triệu tệ là có thể đấu giá được Ánh Sáng Vĩnh Hằng có giá trị hơn thế, lại có thể hung hăng chà đạp danh dự của Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn, vừa có uy phong vừa tiết kiệm được tiền. Dựa vào cái danh cậu cả nhà họ Tôn này kiểu gì cũng phải được lời to.
Kết quả nửa đường lại có kẻ cản trở, vừa ra liền nâng tổng giá lên đến ba mươi lăm triệu tệ, lần này phải lãng phí của mình bao nhiêu tiền?
"Người dùng 9527 này là kẻ nào? Tôn Hằng đã nói rồi mà vẫn dám trêu vào, còn tranh đoạt cùng lúc cả hai món trang sức trị giá chục triệu tệ nữa, lẽ nào là hai cậu cả của hai gia tộc đứng đầu còn lại của thành phố Thanh Vân?"
"Chắc là không phải cậu cả gì đâu, nếu không thì đã dùng tên thật rồi, còn nặc danh để làm gì? Với cả hai gia tộc còn lại cũng không có ai có mặt mà!"
"Cho dù là ai thì cũng là một số tiền lớn đó, vung tay một cái đã ba mươi lăm triệu tệ! Dù sao thì chúng ta cũng có kịch hay để xem rồi!"
Khách quý và chuyên gia có mặt đều sôi nổi bàn tán, vẻ mặt trở nên hưng phấn, hào hứng hóng chuyện.
"Ha ha, so tiền với tôi? Đúng là ếch ngồi đáy giếng." Tôn Hằng cười lạnh, cắn răng hung hăng nói: "Ánh Sáng Vĩnh Hằng tôi ra ba mươi triệu tệ! Vua Thế Giới mười sáu triệu tệ!".
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Lời cũng đã nói ra rồi, nhất định phải đấu giá được hai món trang sức này, phải đập vỡ Vua Thế Giới trước mặt mọi người… Tôn Hằng nghĩ tới nghĩ lui, nội tâm cũng rỉ máu cả…
Mặc dù hắn là cậu cả và cũng là người thừa kế nhà họ Tôn, nhưng dù sao vẫn chưa được tự mình nắm quyền điều hành gia đình, hơn nữa trong nội bộ nhà họ Tôn cũng có đối thủ cạnh tranh.
Vốn lưu động mà hắn có thể vận dụng chỉ tầm một đến hai trăm triệu tệ, lại thêm sản nghiệp kinh doanh ở các nơi cần vốn xoay vòng. Số tiền chuẩn bị cho lần đấu giá trang sức này chỉ trên dưới sáu mươi triệu tệ.
Lần ra giá này gần như chạm đến giới hạn của hắn…
Lúc này những người có mặt tại đây đều hướng ánh mắt về phía Tưởng Sương, bởi vì chỉ có máy tổng đài trong tay cô mới nhận được giá mà người dùng nặc danh đưa ra.
Vẻ mặt của Tưởng Sương đột nhiên khiếp sợ không thôi, tay cầm micro cũng hơi run rẩy.
"Chủ chương trình Tưởng, người dùng 9527 kia có ra giá không?" Một vị khách hiếu kỳ dò hỏi, không đợi được muốn biết cái giá người kia đưa ra.
Tưởng Sương hít một hơi dài, sau khi bình tĩnh lại, cầm chặt lại micro, nghiêm túc nói: "Người dùng 9527, đấu giá Vua Thế Giới một trăm triệu tệ! Ánh Sáng Vĩnh Hằng năm mươi triệu tệ!"
"Cái gì! Một trăm triệu?"
"Ôi trời ơi! Đây là giàu có đến độ nào, vừa lên là ra cái giá một trăm năm mươi triệu! Nhà có bao nhiêu cái mỏ thế? Dám chơi đến vậy ư?"
"Đây hoàn toàn là coi thường Tôn Hằng mà! Đây chính là một mức giá áp đảo, có khác gì tát mạnh lên mặt đâu!"
Cái giá trên trời được báo ra khiến người người xôn xao, tất cả mọi người đều phát ra tiếng thán phục.
Rõ ràng là người dùng 9527 thần bí này tăng giá gấp đôi ngay lập tức chính là đang tuyên bố với Tôn Hằng rằng, ông tát mày đó thì sao! Ông đây có tiền hơn mày đó!
Vẻ mặt Tôn Hằng cực kỳ lúng túng, trên mặt nóng bừng. Sắc mặt Trương Tử Ngưng cũng vô cùng bối rối.
Những lời đã nói ra trước đó khiến hắn hiện tại hoàn toàn không xuống thang được!
Một trăm năm mươi triệu đó! Tôn Hằng cũng rất kinh hãi.
"Tử Ngưng, xem ra hôm nay… chúng ta không ép nổi giá Vua Thế Giới rồi, vốn xoay vòng trong tay anh không đủ." Tôn Hằng nhỏ tiếng nói, mặt nóng bừng lên.
Trương Tử Ngưng tức đến mặt tái xanh, nghĩ sao cũng không ra là ai đã đấu giá?
Ai lại giàu có đến vậy?
"Hừ, đúng là đồ ngu, bỏ ra một trăm triệu đi mua thứ trang sức rác rưởi như Vua Thế Giới." Trương Tử Ngưng khinh thường nói, giọng điệu ghen tỵ: "Tôi thấy người này đúng là bị úng não rồi! Quá ngu xuẩn!"
"Cũng phải! Hai món trang sức này giá vốn chỉ hơn mười triệu tệ, coi như thiết kế sáng tạo độc đáo thì nhiều nhất cũng chỉ năm hoặc sáu mươi triệu."
"Người đấu giá này thật sự giàu đó! Có lẽ hoàn toàn không quan tâm đến chút tiền đấy đâu."
"Hừ, xem ra vợ chồng Tôn Hằng phải tức đến nổ phổi rồi. Đã không ra được giá, lại còn không phục mà chém gió cho to."
"Ai bảo Tôn Hằng trước đó hống hách như vậy? Ông đây nếu có tiền xài không hết, cũng lên chơi hắn rồi!"
Khách quý ở đây đều xôn xao bàn tán, vẻ mặt xem trò vui nhìn vợ chồng Tôn Hằng.
Vẻ mặt Tôn Hằng càng thêm khó coi, hắn đường đường là đại thiếu gia nhà họ Tôn, có khi nào lại vì chuyện tiền bạc mà mất mặt chứ!"
Trong hội trường im lặng một thoáng.
"Không có ai ra giá nữa, vậy thì Ánh Sáng Vĩnh Hằng và Vua Thế Giới sẽ thuộc về anh 9527 đã đấu giá thành công!" Tưởng Sương dứt khoát nói, quyết định quyền sở hữu của hai món trang sức.
"Ngoài ra, ngài 9527 có gửi tin nhắn đến." Tưởng Sương nghiêm nghị nói.
"Ngài 9527 tỏ ý, Vua Thế Giới là bảo vật vô giá, hoàn toàn không thể dùng tiền tài để đong đếm. Mà tác phẩm Ánh Sáng Vĩnh Hằng đến treo ở toilet còn ngại thối, nên… Anh ấy yêu cầu tôi đập nát Ánh Sáng Vĩnh Hằng trước mặt mọi người…"
"Cái gì! Chơi lớn vậy luôn sao? Cũng muốn đập nát trước mặt mọi người? Cái này rõ là tát thẳng vào mặt cậu cả nhà họ Tôn rồi!"
"Ôi trời! Quá nóng tính, đây chính là trang sức giá năm mươi triệu tệ đó, còn chưa đến tay đã muốn đập đi rồi? Người này giàu đến mức nào chứ?"
"Cái gì là thực lực? Đây mới là thực lực này! Tôn Hằng trước đó còn muốn dùng một tệ để mua Vua Thế Giới, còn ra cái vẻ đòi đập. Xem người ta này, vàng ròng bạc trắng năm mươi triệu đấu giá được Ánh Sáng Vĩnh Hằng do Trương Tử Ngưng thiết kế, nói đập là đập! Đây chính là khác biệt đó!"
"Tôi thấy sau này e là Tôn Hằng không còn mặt mũi nào trong giới nhà quyền quý ở thành phố Thanh Vân nữa rồi, quá xá nhục nhã!"
Khách quý ở đây ai nấy bàn tán nhộn nhịp, vô cùng nhiệt tình, sức nóng của vụ việc này đỉnh quá mà!
Ngay lúc mọi người đang bàn tán, Tưởng Sương cũng cảm thấy đau lòng thay cho mấy chục triệu tệ, nhắm mắt cầm lấy búa sắt, đập mạnh xuống Ánh Sáng Vĩnh Hằng.
Rốp!
Ánh Sáng Vĩnh Hằng vỡ vụn, mảnh vỡ rơi khắp nơi…
"Được rồi cô MC chương trình kia. Nếu không có ai tham gia ra giá nữa, cô có thể gõ búa kết thúc đấu giá rồi, tôi muốn đạp cái Vua Thế Giới này nát bấy ngay bây giờ!" Tôn Hằng ngang ngược nói rồi cười lạnh một tiếng.
"Hai món trang sức, mười triệu tệ lần thứ nhất, một tệ lần thứ nhất." Tưởng Sương làm theo thông lệ, thong thả nói.
Vợ chồng Tôn Hằng nhìn vẻ mặt gần như tuyệt vọng của Trương Kỳ Mạt, đều không hẹn mà cùng nở nụ cười đắc ý.
"Tuyệt vọng lắm à? Trương Kỳ Mạt?" Trương Tử Ngưng hưng phấn nói: "Tôi chỉ dạy cho cô một bài học trong cuộc đời, để cô hiểu rằng kiểu người rẻ mạt như cô, hoàn toàn không xứng đối đầu với tôi, cô hiểu không?"
"Khoan đã anh Tôn!" Ánh mắt Tưởng Sương bừng sáng, đột nhiên nghiêm túc nói: "Có người đấu giá với anh."
"Là ai?"
Tôn Hằng khẽ nhíu mày, phẫn nộ không thôi, hắn không ngờ ở đây còn có người dám trắng trợn làm trái lời hắn.
"Là đấu giá nặc danh, một người tên là Người dùng 9527." Tưởng Sương nghiêm nghị nói.
"Đấu giá nặc danh?" Vẻ mặt Tôn Hằng giận dữ, đảo mắt qua những người ở đây, hắn nghĩ không ra ai lại không có mắt như thế, dám trái lời cậu cả nhà họ Tôn là hắn đây.
"Người dùng 9527 ra giá hai mươi triệu tệ cho Vua Thế Giới, mười lăm triệu tệ cho Ánh Sáng Vĩnh Hằng." Tưởng Sương nghiêm túc nói.
Vẻ mặt Tôn Hằng u ám, hưng hăng nói: "Được lắm! Dám đối đầu với tôi. Đừng để tôi tra ra được là ai, bằng không tôi sẽ khiến kẻ đó không sống tiếp được ở thành phố Thanh Vân này đâu!"
Trong lòng hắn tức lắm, vốn chỉ cần mười triệu tệ là có thể đấu giá được Ánh Sáng Vĩnh Hằng có giá trị hơn thế, lại có thể hung hăng chà đạp danh dự của Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn, vừa có uy phong vừa tiết kiệm được tiền. Dựa vào cái danh cậu cả nhà họ Tôn này kiểu gì cũng phải được lời to.
Kết quả nửa đường lại có kẻ cản trở, vừa ra liền nâng tổng giá lên đến ba mươi lăm triệu tệ, lần này phải lãng phí của mình bao nhiêu tiền?
"Người dùng 9527 này là kẻ nào? Tôn Hằng đã nói rồi mà vẫn dám trêu vào, còn tranh đoạt cùng lúc cả hai món trang sức trị giá chục triệu tệ nữa, lẽ nào là hai cậu cả của hai gia tộc đứng đầu còn lại của thành phố Thanh Vân?"
"Chắc là không phải cậu cả gì đâu, nếu không thì đã dùng tên thật rồi, còn nặc danh để làm gì? Với cả hai gia tộc còn lại cũng không có ai có mặt mà!"
"Cho dù là ai thì cũng là một số tiền lớn đó, vung tay một cái đã ba mươi lăm triệu tệ! Dù sao thì chúng ta cũng có kịch hay để xem rồi!"
Khách quý và chuyên gia có mặt đều sôi nổi bàn tán, vẻ mặt trở nên hưng phấn, hào hứng hóng chuyện.
"Ha ha, so tiền với tôi? Đúng là ếch ngồi đáy giếng." Tôn Hằng cười lạnh, cắn răng hung hăng nói: "Ánh Sáng Vĩnh Hằng tôi ra ba mươi triệu tệ! Vua Thế Giới mười sáu triệu tệ!".
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Lời cũng đã nói ra rồi, nhất định phải đấu giá được hai món trang sức này, phải đập vỡ Vua Thế Giới trước mặt mọi người… Tôn Hằng nghĩ tới nghĩ lui, nội tâm cũng rỉ máu cả…
Mặc dù hắn là cậu cả và cũng là người thừa kế nhà họ Tôn, nhưng dù sao vẫn chưa được tự mình nắm quyền điều hành gia đình, hơn nữa trong nội bộ nhà họ Tôn cũng có đối thủ cạnh tranh.
Vốn lưu động mà hắn có thể vận dụng chỉ tầm một đến hai trăm triệu tệ, lại thêm sản nghiệp kinh doanh ở các nơi cần vốn xoay vòng. Số tiền chuẩn bị cho lần đấu giá trang sức này chỉ trên dưới sáu mươi triệu tệ.
Lần ra giá này gần như chạm đến giới hạn của hắn…
Lúc này những người có mặt tại đây đều hướng ánh mắt về phía Tưởng Sương, bởi vì chỉ có máy tổng đài trong tay cô mới nhận được giá mà người dùng nặc danh đưa ra.
Vẻ mặt của Tưởng Sương đột nhiên khiếp sợ không thôi, tay cầm micro cũng hơi run rẩy.
"Chủ chương trình Tưởng, người dùng 9527 kia có ra giá không?" Một vị khách hiếu kỳ dò hỏi, không đợi được muốn biết cái giá người kia đưa ra.
Tưởng Sương hít một hơi dài, sau khi bình tĩnh lại, cầm chặt lại micro, nghiêm túc nói: "Người dùng 9527, đấu giá Vua Thế Giới một trăm triệu tệ! Ánh Sáng Vĩnh Hằng năm mươi triệu tệ!"
"Cái gì! Một trăm triệu?"
"Ôi trời ơi! Đây là giàu có đến độ nào, vừa lên là ra cái giá một trăm năm mươi triệu! Nhà có bao nhiêu cái mỏ thế? Dám chơi đến vậy ư?"
"Đây hoàn toàn là coi thường Tôn Hằng mà! Đây chính là một mức giá áp đảo, có khác gì tát mạnh lên mặt đâu!"
Cái giá trên trời được báo ra khiến người người xôn xao, tất cả mọi người đều phát ra tiếng thán phục.
Rõ ràng là người dùng 9527 thần bí này tăng giá gấp đôi ngay lập tức chính là đang tuyên bố với Tôn Hằng rằng, ông tát mày đó thì sao! Ông đây có tiền hơn mày đó!
Vẻ mặt Tôn Hằng cực kỳ lúng túng, trên mặt nóng bừng. Sắc mặt Trương Tử Ngưng cũng vô cùng bối rối.
Những lời đã nói ra trước đó khiến hắn hiện tại hoàn toàn không xuống thang được!
Một trăm năm mươi triệu đó! Tôn Hằng cũng rất kinh hãi.
"Tử Ngưng, xem ra hôm nay… chúng ta không ép nổi giá Vua Thế Giới rồi, vốn xoay vòng trong tay anh không đủ." Tôn Hằng nhỏ tiếng nói, mặt nóng bừng lên.
Trương Tử Ngưng tức đến mặt tái xanh, nghĩ sao cũng không ra là ai đã đấu giá?
Ai lại giàu có đến vậy?
"Hừ, đúng là đồ ngu, bỏ ra một trăm triệu đi mua thứ trang sức rác rưởi như Vua Thế Giới." Trương Tử Ngưng khinh thường nói, giọng điệu ghen tỵ: "Tôi thấy người này đúng là bị úng não rồi! Quá ngu xuẩn!"
"Cũng phải! Hai món trang sức này giá vốn chỉ hơn mười triệu tệ, coi như thiết kế sáng tạo độc đáo thì nhiều nhất cũng chỉ năm hoặc sáu mươi triệu."
"Người đấu giá này thật sự giàu đó! Có lẽ hoàn toàn không quan tâm đến chút tiền đấy đâu."
"Hừ, xem ra vợ chồng Tôn Hằng phải tức đến nổ phổi rồi. Đã không ra được giá, lại còn không phục mà chém gió cho to."
"Ai bảo Tôn Hằng trước đó hống hách như vậy? Ông đây nếu có tiền xài không hết, cũng lên chơi hắn rồi!"
Khách quý ở đây đều xôn xao bàn tán, vẻ mặt xem trò vui nhìn vợ chồng Tôn Hằng.
Vẻ mặt Tôn Hằng càng thêm khó coi, hắn đường đường là đại thiếu gia nhà họ Tôn, có khi nào lại vì chuyện tiền bạc mà mất mặt chứ!"
Trong hội trường im lặng một thoáng.
"Không có ai ra giá nữa, vậy thì Ánh Sáng Vĩnh Hằng và Vua Thế Giới sẽ thuộc về anh 9527 đã đấu giá thành công!" Tưởng Sương dứt khoát nói, quyết định quyền sở hữu của hai món trang sức.
"Ngoài ra, ngài 9527 có gửi tin nhắn đến." Tưởng Sương nghiêm nghị nói.
"Ngài 9527 tỏ ý, Vua Thế Giới là bảo vật vô giá, hoàn toàn không thể dùng tiền tài để đong đếm. Mà tác phẩm Ánh Sáng Vĩnh Hằng đến treo ở toilet còn ngại thối, nên… Anh ấy yêu cầu tôi đập nát Ánh Sáng Vĩnh Hằng trước mặt mọi người…"
"Cái gì! Chơi lớn vậy luôn sao? Cũng muốn đập nát trước mặt mọi người? Cái này rõ là tát thẳng vào mặt cậu cả nhà họ Tôn rồi!"
"Ôi trời! Quá nóng tính, đây chính là trang sức giá năm mươi triệu tệ đó, còn chưa đến tay đã muốn đập đi rồi? Người này giàu đến mức nào chứ?"
"Cái gì là thực lực? Đây mới là thực lực này! Tôn Hằng trước đó còn muốn dùng một tệ để mua Vua Thế Giới, còn ra cái vẻ đòi đập. Xem người ta này, vàng ròng bạc trắng năm mươi triệu đấu giá được Ánh Sáng Vĩnh Hằng do Trương Tử Ngưng thiết kế, nói đập là đập! Đây chính là khác biệt đó!"
"Tôi thấy sau này e là Tôn Hằng không còn mặt mũi nào trong giới nhà quyền quý ở thành phố Thanh Vân nữa rồi, quá xá nhục nhã!"
Khách quý ở đây ai nấy bàn tán nhộn nhịp, vô cùng nhiệt tình, sức nóng của vụ việc này đỉnh quá mà!
Ngay lúc mọi người đang bàn tán, Tưởng Sương cũng cảm thấy đau lòng thay cho mấy chục triệu tệ, nhắm mắt cầm lấy búa sắt, đập mạnh xuống Ánh Sáng Vĩnh Hằng.
Rốp!
Ánh Sáng Vĩnh Hằng vỡ vụn, mảnh vỡ rơi khắp nơi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương