Chàng Rể Phi Thường Của Tôi
Chương 11: Đây chính là cơ hội của cháu
"Chuyện tốt?" Lâm Tử Bình nghe Lâm Thái Hoành nói thế thì hơi sững sờ: "Cha, lần này Harris lấy ra mười tỷ, đây là cái bánh gatô lớn mà xí nghiệp Trung Hải và cả tỉnh Giang Nam đều không thể từ chối, đừng nói là tập đoàn Thanh Hoàng, cho dù là xí nghiệp Lâm gia chúng ta cũng không có sức cạnh tranh quá lớn."
"Con nói không sai, chúng ta thực sự không có sức cạnh tranh, nhưng chúng ta không có không có nghĩa là Lâm Diệu Nhan không có." Lâm Thái Hoành cười thần bí.
Lâm Tử Bình không ngốc, lập tức phản ứng lại: "Cha, ý cha là muốn Lâm Diệu Nhan đến tận cửa để quyến rũ Hauge?"
"Cái này sao gọi là đến tận cửa chứ!" Lâm Thái Hoành cười tủm tỉm và nói: "Cha đang tìm người chồng như ý cho nó, con của Harris - Hauge là sinh viên tài năng tốt nghiệp từ đại học Harvard, lại là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Hồng San Hô, đi theo cậu ta tốt hơn theo một tên vô dụng nhiều, có gì làm nó không hài lòng."
"Cô ta sẽ đồng ý sao?”
"Nó có lựa chọn nào khác à?" Lâm Thái Hoành cười lạnh một tiếng và nói: "Trừ phi nó muốn nhìn thấy tập đoàn Thanh Hoàng phá sản, nếu không không có lựa chọn nào khác, đợi chút nữa con gọi điện thoại cho bà nội, kể chuyện xảy ra ở nơi đây lại cho bà, để bà tạo áp lực cho nó, cha đi hỏi thăm đêm nay Hauge ở nơi nào."
Một bên khác, nghe Harris tuyên bố tin tức này thì sắc mặt Lâm Diệu Nhan cũng không khống chế được mà biến đổi, hiện lên vẻ khẩn trương.
Lúc đầu Harris đến Trung Hải cũng có nói muốn bước vào. thị trường Viêm Hoàng, mặc dù cũng khiến rất nhiều xí nghiệp. chú ý, nhưng chưa chắc tất cả xí nghiệp đều muốn cạnh tranh, bởi vì dù sao họ cũng đi theo ngành làm đẹp, rất nhiều công ty không có liên quan.
Không đúng với đường lối phát triển thì tất nhiên rất nhiều công ty không muốn đi tự chuốc nhục nhã.
Nhưng hiện tại không giống, Harris lại đưa ra quyết định cho vay mười tỷ không thu lời trong vòng năm năm cho công ty đối tác, không tranh giành món tiền khổng lồ như từ trên trời rơi xuống này là tội lỗi.
Điều này đủ để toàn bộ xí nghiệp Trung Hải, thậm chí tỉnh Giang Nam đều phải lập tức hành động, họ sẽ không quan tâm đến phương hướng phát triển của công ty, hướng phát triển cũng phải đi qua một bên đứng khi so với mười tỷ.
Dù tập đoàn Hồng San Hô có ý hợp tác với Thanh Hoàng, nhưng khi những công ty tỉnh Giang Nam chen vào thì sức cạnh tranh của Thanh Hoàng sẽ giảm mạnh, thậm chí có khả năng bị bỏ rơi.
"Tại sao lại như vậy, sao ngài Harris lại đột nhiên tuyên bố chuyện này, chúng ta còn có thể hợp tác với ngài ấy sao?" Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn như cha mẹ chết, toàn thân phát run, như muốn xụi lơ xuống đất.
Quyết định này của Harris làm tất cả ưu thế của tập đoàn Thanh Hoàng không còn sót lại chút gì, nói không chừng còn bị loại.
"Làm sao bây giờ, Diệu Nhan, con nói xem chúng ta làm sao bây giờ..." Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn sốt ruột đến phát khóc, ánh mắt tập trung vào người Lâm Diệu Nhan, hi vọng cô đưa ra được ý kiến gì.
"Con... Lâm Diệu Nhan há to miệng, lại không nói ra được gì, cô có cách nào kia chứ.
Hai công ty còn chưa ký hợp đồng, dù Hồng San Hô chọn người hợp tác khác thì Thanh Hoàng cũng chỉ có thể tự nhận không may, họ chưa có tư cách khiêu chiến một xí nghiệp top 500 toàn cầu.
Sau khi Harris tuyên bố tin tức nóng hổi này thì cả đại sảnh tiệc rượu hoàn toàn biến thành sân khấu của Harris, các giám đốc nhao nhao tụ tập bên cạnh ông để lôi kéo quan hệ, hi vọng có thể tranh thủ được đầu tư.
Ngược lại bọn người Lâm Diệu Nhan nổi bật vào sáng hôm nay thì hoàn toàn biến thành người ngoài lề, bị người ta đây ra bên ngoài, không có cả tư cách tới gần Harris, thậm chí một số người còn dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Lâm Diệu Nhan, bày ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Đám người Lâm Diệu Nhan lộ vẻ lúng túng, những ánh mắt chung quanh làm họ có cảm giác như gai đâm sau lưng.
"Đinh linh linh..." Lúc này, điện thoại của Lâm Diệu Nhan reo lên.
Lâm Diệu Nhan lấy điện thoại ra, vừa bät máy thì giọng cụ bà Lâm gia đã truyền tới: "Diệu Nhan, bà đã biết chuyện xảy ra trên tàu Đế Hoàng Nhất Hào."
"Bà nội, thật xin lỗi, cháu..."
"Chuyện này cũng không trách được cháu." Lâm Diệu Nhan há to miệng, muốn mở miệng nói gì, còn chưa dứt lời đã bị cụ bà Lâm gia cắt ngang, bà ta nói: 'Diệu Nhan, bà nội đã già rồi, sắp tám mươi tuổi, không còn bao nhiêu thời gian nữa, nguyện vọng lớn nhất đời bà là nhìn thấy Lâm gia quật khởi, tái hiện vinh quang trăm năm trước."
"Tập đoàn Hồng San Hô là hy vọng duy nhất, bà hi vọng dù cháu dùng cách nào cũng phải hợp tác được với họ, đây là điều quan trọng nhất đối với cháu và Lâm gia, tuyệt đối không
thể thất bại, nếu cháu thành công thì bà sẽ đích thân nghênh đón mọi người trở về Lâm gia, ghi tên mọi người vào tộc phổ."
Lâm Diệu Nhan lộ ra nụ cười khổ, nói: "Bà nội, cháu không có cơ hội, tin tức Harris tuyên bố đủ để tỉnh Giang Nam rung động, so với họ thì Thanh Hoàng không có khả năng cạnh tranh"
"Không, cháu còn cơ hội." Cụ bà Lâm gia nói: "Bà nghe nói con trai của Harris là Hauge cũng đến Trung Hải, đây chính là cơ hội của cháu."
“Oanhl"
Nghe cụ bà Lâm gia nói vậy, Lâm Diệu Nhan cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, cảm giác trời đất quay cuồng.
Cô không phải ngốc, sao không nghe ra lời bóng gió của cụ bà Lâm gia, rõ ràng là hi vọng cô dùng thân thể mình đi dụ dỗ Hauge để hai bên có thể hợp tác.
Chẳng lẽ đám người này không biết cô đã kết hôn sao?
Nếu chuyện này truyền ra thì cô sẽ trở thành người đàn bà không biết liêm sỉ bị ngàn người chỉ trỏ, chẳng lẽ bà ta không biết thanh danh quan trọng cỡ nào đối với một người phụ nữ sao? Hay là trong lòng họ, lợi ích quan trọng hơn tất cả, cho dù là quan hệ máu mủ?
"Bà đã dò la được Hauge còn độc thân, mặc dù cháu đã kết hôn nhưng ba năm qua căn bản không ở cùng Tô Lạc chớ đừng nói là chung phòng, đây chính là ưu thế của cháu, chỉ cần cháu tạo được quan hệ với Hauge thì không ai giành được hợp đồng giữa tập đoàn Hồng San Hô và Thanh Hoàng."
Trong lời nói của cụ bà Lâm gia mang theo ý không cho phép từ chối: "Bà nội biết chuyện này làm cháu rất khó xử, nhưng cháu là người của Lâm gia, được Lâm gia che chở thì nhất định phải hi sinh vì cái nhà này. Nếu cháu gả cho Hauge thì chính là công thần lớn nhất của Lâm gia, không chỉ dòng bên của các cháu được trở thành trực hệ của Lâm gia, cháu cũng có thể dẫn dät Lâm gia tái hiện vinh quang trăm năm trước."
Nói đến đây, trong giọng nói của bà ta lộ ra một tia quyết tuyệt: "Nhớ kỹ, lần này chỉ cho phép thành công, không được thất bại, dù thế nào cũng phải lấy được hợp đồng, nếu không không chỉ dòng bên các cháu không được vào tộc phổ, mà cả Thanh Hoàng cũng bị bà thu lại, bà hi vọng cháu lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối đừng làm bà thất vọng."
Tiếng nói vừa dứt, điện thoại đã cúp máy, không cho Lâm Diệu Nhan cơ hội mở miệng nói gì.
Sau khi cúp máy, điện thoại của cha Lâm Diệu Nhan cũng vang lên.
Lâm Võ Trung cung cung kính kính nghe máy rồi nhanh chân đi tới chỗ Lâm Diệu Nhan: "Diệu Nhan, vừa rồi bà con gọi điện thoại cho cha cháu, cha đã đồng ý cách của bà rồi, vụ hợp. tác này quá quan trọng, chúng ta có thể mở mày mở mặt hay. không phải xem lần này, bác cả đã thăm dò được khách sạn Hauge ở, chờ tiệc rượu kết thúc cha đích thân đưa con đi."
"Cha, con đã kết hôn." Lâm Diệu Nhan cắn cần môi, nói.
"Kết hôn thì thế nào, hai đứa cũng không ở chung, căn bản không phải vợ chồng, cùng lắm ly hôn là được."
Không đợi Lâm Võ Trung nói nữa, Đại Thư Văn hừ lạnh một tiếng và nói: "Chẳng lẽ con định sống hết đời với thăng bỏ đi kia? Mẹ không muốn con rể tương lai của mình là một thãng rác rưởi, truyền ra mẹ không có mặt mũi gặp ai. Mẹ cho con biết, tối hôm nay con phải đi gặp Hauge, mẹ mặc kệ con dùng cách gì, nhất định phải hợp tác thành công với tập đoàn Hồng San Hô, nếu không mẹ coi như không có đứa con gái này."
Lâm Diệu Nhan nghe cha mẹ mình nói vậy thì đứng lặng người không nhúc nhích nổi, cô cắn môi, trong lòng hoàn toàn lạnh lão.
Cô không ngờ người thân của mình vì lợi ích lại tuyệt tình đến mức này, chấp nhận đẩy con gái mình vào hố lửa.
"Con nói không sai, chúng ta thực sự không có sức cạnh tranh, nhưng chúng ta không có không có nghĩa là Lâm Diệu Nhan không có." Lâm Thái Hoành cười thần bí.
Lâm Tử Bình không ngốc, lập tức phản ứng lại: "Cha, ý cha là muốn Lâm Diệu Nhan đến tận cửa để quyến rũ Hauge?"
"Cái này sao gọi là đến tận cửa chứ!" Lâm Thái Hoành cười tủm tỉm và nói: "Cha đang tìm người chồng như ý cho nó, con của Harris - Hauge là sinh viên tài năng tốt nghiệp từ đại học Harvard, lại là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Hồng San Hô, đi theo cậu ta tốt hơn theo một tên vô dụng nhiều, có gì làm nó không hài lòng."
"Cô ta sẽ đồng ý sao?”
"Nó có lựa chọn nào khác à?" Lâm Thái Hoành cười lạnh một tiếng và nói: "Trừ phi nó muốn nhìn thấy tập đoàn Thanh Hoàng phá sản, nếu không không có lựa chọn nào khác, đợi chút nữa con gọi điện thoại cho bà nội, kể chuyện xảy ra ở nơi đây lại cho bà, để bà tạo áp lực cho nó, cha đi hỏi thăm đêm nay Hauge ở nơi nào."
Một bên khác, nghe Harris tuyên bố tin tức này thì sắc mặt Lâm Diệu Nhan cũng không khống chế được mà biến đổi, hiện lên vẻ khẩn trương.
Lúc đầu Harris đến Trung Hải cũng có nói muốn bước vào. thị trường Viêm Hoàng, mặc dù cũng khiến rất nhiều xí nghiệp. chú ý, nhưng chưa chắc tất cả xí nghiệp đều muốn cạnh tranh, bởi vì dù sao họ cũng đi theo ngành làm đẹp, rất nhiều công ty không có liên quan.
Không đúng với đường lối phát triển thì tất nhiên rất nhiều công ty không muốn đi tự chuốc nhục nhã.
Nhưng hiện tại không giống, Harris lại đưa ra quyết định cho vay mười tỷ không thu lời trong vòng năm năm cho công ty đối tác, không tranh giành món tiền khổng lồ như từ trên trời rơi xuống này là tội lỗi.
Điều này đủ để toàn bộ xí nghiệp Trung Hải, thậm chí tỉnh Giang Nam đều phải lập tức hành động, họ sẽ không quan tâm đến phương hướng phát triển của công ty, hướng phát triển cũng phải đi qua một bên đứng khi so với mười tỷ.
Dù tập đoàn Hồng San Hô có ý hợp tác với Thanh Hoàng, nhưng khi những công ty tỉnh Giang Nam chen vào thì sức cạnh tranh của Thanh Hoàng sẽ giảm mạnh, thậm chí có khả năng bị bỏ rơi.
"Tại sao lại như vậy, sao ngài Harris lại đột nhiên tuyên bố chuyện này, chúng ta còn có thể hợp tác với ngài ấy sao?" Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn như cha mẹ chết, toàn thân phát run, như muốn xụi lơ xuống đất.
Quyết định này của Harris làm tất cả ưu thế của tập đoàn Thanh Hoàng không còn sót lại chút gì, nói không chừng còn bị loại.
"Làm sao bây giờ, Diệu Nhan, con nói xem chúng ta làm sao bây giờ..." Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn sốt ruột đến phát khóc, ánh mắt tập trung vào người Lâm Diệu Nhan, hi vọng cô đưa ra được ý kiến gì.
"Con... Lâm Diệu Nhan há to miệng, lại không nói ra được gì, cô có cách nào kia chứ.
Hai công ty còn chưa ký hợp đồng, dù Hồng San Hô chọn người hợp tác khác thì Thanh Hoàng cũng chỉ có thể tự nhận không may, họ chưa có tư cách khiêu chiến một xí nghiệp top 500 toàn cầu.
Sau khi Harris tuyên bố tin tức nóng hổi này thì cả đại sảnh tiệc rượu hoàn toàn biến thành sân khấu của Harris, các giám đốc nhao nhao tụ tập bên cạnh ông để lôi kéo quan hệ, hi vọng có thể tranh thủ được đầu tư.
Ngược lại bọn người Lâm Diệu Nhan nổi bật vào sáng hôm nay thì hoàn toàn biến thành người ngoài lề, bị người ta đây ra bên ngoài, không có cả tư cách tới gần Harris, thậm chí một số người còn dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Lâm Diệu Nhan, bày ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Đám người Lâm Diệu Nhan lộ vẻ lúng túng, những ánh mắt chung quanh làm họ có cảm giác như gai đâm sau lưng.
"Đinh linh linh..." Lúc này, điện thoại của Lâm Diệu Nhan reo lên.
Lâm Diệu Nhan lấy điện thoại ra, vừa bät máy thì giọng cụ bà Lâm gia đã truyền tới: "Diệu Nhan, bà đã biết chuyện xảy ra trên tàu Đế Hoàng Nhất Hào."
"Bà nội, thật xin lỗi, cháu..."
"Chuyện này cũng không trách được cháu." Lâm Diệu Nhan há to miệng, muốn mở miệng nói gì, còn chưa dứt lời đã bị cụ bà Lâm gia cắt ngang, bà ta nói: 'Diệu Nhan, bà nội đã già rồi, sắp tám mươi tuổi, không còn bao nhiêu thời gian nữa, nguyện vọng lớn nhất đời bà là nhìn thấy Lâm gia quật khởi, tái hiện vinh quang trăm năm trước."
"Tập đoàn Hồng San Hô là hy vọng duy nhất, bà hi vọng dù cháu dùng cách nào cũng phải hợp tác được với họ, đây là điều quan trọng nhất đối với cháu và Lâm gia, tuyệt đối không
thể thất bại, nếu cháu thành công thì bà sẽ đích thân nghênh đón mọi người trở về Lâm gia, ghi tên mọi người vào tộc phổ."
Lâm Diệu Nhan lộ ra nụ cười khổ, nói: "Bà nội, cháu không có cơ hội, tin tức Harris tuyên bố đủ để tỉnh Giang Nam rung động, so với họ thì Thanh Hoàng không có khả năng cạnh tranh"
"Không, cháu còn cơ hội." Cụ bà Lâm gia nói: "Bà nghe nói con trai của Harris là Hauge cũng đến Trung Hải, đây chính là cơ hội của cháu."
“Oanhl"
Nghe cụ bà Lâm gia nói vậy, Lâm Diệu Nhan cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, cảm giác trời đất quay cuồng.
Cô không phải ngốc, sao không nghe ra lời bóng gió của cụ bà Lâm gia, rõ ràng là hi vọng cô dùng thân thể mình đi dụ dỗ Hauge để hai bên có thể hợp tác.
Chẳng lẽ đám người này không biết cô đã kết hôn sao?
Nếu chuyện này truyền ra thì cô sẽ trở thành người đàn bà không biết liêm sỉ bị ngàn người chỉ trỏ, chẳng lẽ bà ta không biết thanh danh quan trọng cỡ nào đối với một người phụ nữ sao? Hay là trong lòng họ, lợi ích quan trọng hơn tất cả, cho dù là quan hệ máu mủ?
"Bà đã dò la được Hauge còn độc thân, mặc dù cháu đã kết hôn nhưng ba năm qua căn bản không ở cùng Tô Lạc chớ đừng nói là chung phòng, đây chính là ưu thế của cháu, chỉ cần cháu tạo được quan hệ với Hauge thì không ai giành được hợp đồng giữa tập đoàn Hồng San Hô và Thanh Hoàng."
Trong lời nói của cụ bà Lâm gia mang theo ý không cho phép từ chối: "Bà nội biết chuyện này làm cháu rất khó xử, nhưng cháu là người của Lâm gia, được Lâm gia che chở thì nhất định phải hi sinh vì cái nhà này. Nếu cháu gả cho Hauge thì chính là công thần lớn nhất của Lâm gia, không chỉ dòng bên của các cháu được trở thành trực hệ của Lâm gia, cháu cũng có thể dẫn dät Lâm gia tái hiện vinh quang trăm năm trước."
Nói đến đây, trong giọng nói của bà ta lộ ra một tia quyết tuyệt: "Nhớ kỹ, lần này chỉ cho phép thành công, không được thất bại, dù thế nào cũng phải lấy được hợp đồng, nếu không không chỉ dòng bên các cháu không được vào tộc phổ, mà cả Thanh Hoàng cũng bị bà thu lại, bà hi vọng cháu lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối đừng làm bà thất vọng."
Tiếng nói vừa dứt, điện thoại đã cúp máy, không cho Lâm Diệu Nhan cơ hội mở miệng nói gì.
Sau khi cúp máy, điện thoại của cha Lâm Diệu Nhan cũng vang lên.
Lâm Võ Trung cung cung kính kính nghe máy rồi nhanh chân đi tới chỗ Lâm Diệu Nhan: "Diệu Nhan, vừa rồi bà con gọi điện thoại cho cha cháu, cha đã đồng ý cách của bà rồi, vụ hợp. tác này quá quan trọng, chúng ta có thể mở mày mở mặt hay. không phải xem lần này, bác cả đã thăm dò được khách sạn Hauge ở, chờ tiệc rượu kết thúc cha đích thân đưa con đi."
"Cha, con đã kết hôn." Lâm Diệu Nhan cắn cần môi, nói.
"Kết hôn thì thế nào, hai đứa cũng không ở chung, căn bản không phải vợ chồng, cùng lắm ly hôn là được."
Không đợi Lâm Võ Trung nói nữa, Đại Thư Văn hừ lạnh một tiếng và nói: "Chẳng lẽ con định sống hết đời với thăng bỏ đi kia? Mẹ không muốn con rể tương lai của mình là một thãng rác rưởi, truyền ra mẹ không có mặt mũi gặp ai. Mẹ cho con biết, tối hôm nay con phải đi gặp Hauge, mẹ mặc kệ con dùng cách gì, nhất định phải hợp tác thành công với tập đoàn Hồng San Hô, nếu không mẹ coi như không có đứa con gái này."
Lâm Diệu Nhan nghe cha mẹ mình nói vậy thì đứng lặng người không nhúc nhích nổi, cô cắn môi, trong lòng hoàn toàn lạnh lão.
Cô không ngờ người thân của mình vì lợi ích lại tuyệt tình đến mức này, chấp nhận đẩy con gái mình vào hố lửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương