Chàng Rể Phi Thường Của Tôi
Chương 13: Tôi gây đại họa hồi nào?
Nửa giờ sau, Tô Lạc và Lâm Diệu Nhan xuất hiện trước một toà nhà có cảm giác rất xa xưa, nơi này là từ đường của Lâm gia.
Vừa xuống xe, Tô Lạc và Lâm Diệu Nhan đã thấy Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn nghe tin chạy đến.
So với Lâm Diệu Nhan sắc mặt nặng nề, tâm trạng của Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn có vẻ rất tốt, trên mặt lộ vẻ hân hoan không che giấu được.
Theo họ nghĩ, hơn nửa đêm cụ bà Lâm gia còn gọi họ đến nhất định là vì Lâm Diệu Nhan thành công chấp nối với Hauge nên muốn thương lượng chuyện để họ bước vào tộc phổ của Lâm gia, nếu không cũng không cần thiết đến từ đường như Vậy.
Bởi vì từ đường Lâm gia chỉ mở ra với bên ngoài khi tế tổ và tuyên bố sự kiện trọng đại, những lúc khác đều trong trạng thái phong bế, căn bản không ai.
"Diệu Nhan, sao con lại dẫn thăng vô tích sự này tới?" Lâm Võ Trung nhìn thấy Tô Lạc thì lập tức nhíu mày, cười lạnh một tiếng và nói: "Nhưng con dẫn nó đến cũng tốt, lát nữa dứt khoát để bà con làm chủ cho hai đứa ly hôn, thằng rác rưởi này không thể trèo cao con được nữa."
"Lão Lâm, ông nói nhiều với thăng ăn hại này làm gì, chúng ta tranh thủ đi vào đừng để cụ bà chờ sốt ruột." Đại Thư Văn thúc giục, bà ta đã không chờ được muốn nhìn thấy ánh mắt ước ao ghen tị của những người khác trong Lâm gia.
Cũng hết cách, ai bảo bà ta có đứa con gái xinh đẹp như vậy!
Nói xong, Đại Thư Văn không đợi Lâm Diệu Nhan mở miệng đã kéo cô đi vào từ đường Lâm gia. Do quá vui mừng kích động, hai người hoàn toàn không
chú ý tới säc mặt khó coi của Lâm Diệu Nhan.
Đoàn người đi vào từ đường liền nhìn thấy cụ bà Lâm gia ngồi trên ghế bành, sắc mặt âm trầm, bầu không khí trong từ đường vô cùng ngột ngạt.
Lâm Võ Trung hoàn toàn bị sự hưng phấn làm choáng váng đầu óc nên không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của bà ta, lập tức lên tiếng tranh công xin thưởng: "Cụ bà, chúng tôi tới rồi, có phải ngài Harris đã quyết định hợp tác với tập đoàn Thanh Hoàng, lần này nhờ có Diệu Nhan..."
"Hợp tác? Anh còn không biết xấu hổ nói đến chuyện hợp tác, Lâm Võ Trung, anh biết tối hôm nay xảy ra chuyện gì không?"
Không chờ Lâm Võ Trung nói hết lời, cụ bà Lâm gia đã ném mạnh ly trà trên tay xuống đất, nước trà nóng hổi văng khắp bốn phía theo những mảnh vỡ.
Vợ chồng Lâm Võ Trung vốn đang tươi cười đầy mặt, chuẩn bị tranh công xin thưởng lập tức trợn tròn mắt, đây là ý gì? Không phải nên nhiệt liệt hoan nghênh họ đến sao? Sao đột nhiên ném ly trà vậy?
"Cụ bà, rốt cuộc chuyện này là thế nào." Lâm Võ Trung lơ ngơ không hiểu gì.
"Xảy ra chuyện gì, tôi cho anh biết là xảy ra chuyện gì, ngay vào nửa giờ trước, thăng con rể phá hoại của anh xông vào khách sạn Bán Đảo rồi đánh Hauge." Lâm Thái Hoành chen ngang mở miệng, trong giọng nói mang theo sự căm giận ngút trời, ông ta dữ tợn nhìn Tô Lạc, hận không thể giơ tay đập hẳn thành thịt muối.
Lâm gia bị thăng vô tích sự này hại thảm. "Oanhl"
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn nghe vậy thì trong đầu nổ tung, không khống chế được xụi lơ trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi tột độ.
Hauge bị đánh! Người đánh là thăng ăn hại Tô Lạc này! Hắn dám đánh Hauge, hắn lấy dũng khí từ đâu ra.
"Xong rồi, chúng ta triệt để xong rôi, con gái, con xem đi, con xem đi, mẹ đã nói với con là ly hôn với thằng đó, con cứ khăng khăng không nghe lời, lần này lại gây ra hoạ lớn ngập trời, chúng ta tiêu rồi." Đại Thư Văn triệt để sụp đổ, lớn tiếng khóc rống.
Lâm Võ Trung mặt như tro tàn ngã bệt xuống đất, giấc mộng của ông ta đã tiêu tan.
"Đủ rồi, đừng gào thét." Cụ bà Lâm gia đập mạnh gậy trên †ay xuống đất, phát ra âm thanh nặng trịch
Đại Thư Văn và Lâm Võ Trung bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, không dám thở mạnh lấy một cái.
Ánh mắt bà cụ Lâm gia rơi xuống người Tô Lạc, âm trầm nói: "Thằng bỏ đi, mày có biết lần này đã gây ra đại họa không, mày còn mặt mũi đứng, quỳ xuống cho tao."
Giọng cụ bà Lâm gia rất bén nhọn, tràn ngập lửa giận.
"Tôi gây đại họa lúc nào?" Tô Lạc nhìn chăm chú vào cụ bà Lâm gia, không kiêu ngạo không tự ti mà nói: "Tôi bảo vệ vợ tôi, chuyện này có sai à? Hay là địa vị hôm nay của Lâm gia đều dựa vào phụ nữ mà có được?"
Trong nháy mắt, bầu không khí cả từ đường Lâm gia lập tức đông lại.
Lâm Võ Trung, Đại Thư Văn, Lâm Diệu Nhan chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt phát run, có phải đầu óc thằng vô tích sự Tô Lạc này có bệnh không, đến lúc nào rồi còn dám mạnh miệng với bà cụ, hắn nghĩ bà ta không dám làm gì hắn sao?
Mặc dù Lâm gia đã xuống dốc, nhưng muốn làm một người biến mất khỏi thế giới này cũng chỉ cần một cái nhấc tay.
"Tốt, rất tốt, không hổ là con rể Lâm gia, rất gan dạ." Ánh mắt bà cụ Lâm gia rơi vào người Tô Lạc, câu nói này như tán thưởng Tô Lạc, nhưng giữa vầng trán bà ta lại hiện ra một tia hung ác: "Nếu mày đã thừa nhận thì tốt, người đâu, bắt nó lại cho tôi, đưa đến cổng khách sạn Bán Đảo rồi cho quỳ xuống, nhận lỗi với ngài Hauge."
"Bà nội, làm như thế quá hời cho thắng vô tích sự này, không phải nó cảm thấy mình rất lợi hại à? Chúng ta dứt khoát đánh gãy tứ chỉ của nó rồi cố định nó lại, để nó quỳ trước cổng khách sạn Bán Đảo xin lỗi, như vậy mới thể hiển rõ thành ý của chúng ta." Lâm Tử Bình đứng bên cạnh âm trầm mở miệng nói, trong lòng anh ta đã rất hận Tô Lạc.
Cắt đường tài lộc như giết cha giết mẹ người ta.
Trong suy nghĩ của Lâm Tử Bình, anh ta sắp trở thành người đỉnh cao trong xã hội thượng lưu của Trung Hải, nhưng lại vì thằng vô tích sự Tô Lạc này hại triệt để mất đi cơ hội, hiện tại anh ta hận không thể chém Tô Lạc thành muôn mảnh.
"Được, cứ làm theo ý cháu, Bình Nhi, cháu ra tay đi." Cụ bà Lâm gia không chút suy nghĩ đã đồng ý, chỉ là một tên vô dụng, dù đánh chết cũng chẳng nhầm nhò gì.
"Bà nội, giao cho cháu là được." Lâm Tử Bình bày ra vẻ mặt tàn nhãn, đi đến một góc từ đường rồi cầm lấy một cây gây gỗ, âm trầm đi về hướng Tô Lạc.
"Anh họ, đừng." Lâm Diệu Nhan thấy cảnh này thì lập tức biến sắc, tiến về phía trước chặn trước mặt Tô Lạc.
Mặc dù cô không thích Tô Lạc cảm thấy hẳn vô dụng, nhưng dù sao chuyện này là do cô mà ra, nếu Tô Lạc bị đánh gãy tứ chỉ thì đời này sẽ bị hủy, cô tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra.
"Làm càn." Cụ bà Lâm gia thấy cảnh này thì sắc mặt trở nên càng âm trầm, gậy chống trên tay lại đập ầm ầm xuống. đất: 'Lâm Diệu Nhan, tôi cho cô mười giây, tránh ra, nếu không tôi bảo Bình Nhi đánh luôn cả cô."
Lâm Diệu Nhan cắn môi, cuối cùng vẫn đứng tại chỗ không di chuyển.
"Mười!"
"Chín!"
Giọng nói tràn ngập lạnh lẽo của cụ bà Lâm gia quanh quẩn trong từ đường.
"Con gái, con mau tới đây cho mẹ, con có nghe không, không thấy bà đang tức giận à." Đại Thư Văn mang đầy lo lắng, vừa thúc giục Lâm Diệu Nhan vừa chửi Tô Lạc ầm cả lên: "Tô Lạc, thăng ăn bám, rốt cuộc mày có phải đàn ông không, chuyện này là mày làm ra tại sao lại để Diệu Nhan gánh thay, thằng súc sinh, con rùa đen rụt cổ..."
Đại Thư Văn vô cùng kích động, nếu không phải kiêng ky. cụ bà Lâm gia ở đây thì bà ta nhất định đã xông lên đánh Tô Lạc một trận.
"Mẹ, dù thế nào thì chuyện này cũng có liên quan tới con, con sẽ giải quyết." Lâm Diệu Nhan cần răng, nhìn cụ bà Lâm gia và nói: "Bà cháu biết tối hôm nay Tô Lạc làm hơi quá đáng, nhưng cháu hi vọng bà nội cho cháu một cơ hội, cháu sẽ đi tìm ngài Hauge nói xin lỗi cố gảng cứu vãn chuyện này, cháu cũng hi vọng bà nội bỏ qua cho Tô Lạc một lần."
"Bỏ qua cho nó?" Lâm Thái Hoành âm trầm nói: "Bỏ qua cho nó để nó lại ra ngoài gây rối, trêu chọc tai hoạ ngập đầu cho Lâm gia chúng ta sao? Mẹ, đừng nói nhảm, để Bình Nhi phế nó đi, sau đó đi xin lỗi ngài Hauge."
"Một!" Ngay lúc này, chữ cuối cùng của cụ bà Lâm gia cũng vang lên, bà ta lập tức mở miệng nói: "Bình Nhi ra tay đi, nếu Lâm Diệu Nhan dám cản thì phế luôn nó."
"Bà nội, giao cho cháu." Lâm Tử Bình cười lạnh một tiếng, lại đi về hướng Tô Lạc.
"Con gái, con mau tới đây." Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn nghe vậy thì biến sắc, vọt tới bên cạnh Lâm Diệu Nhan, một trái một phải vừa lôi vừa kéo cô đi: "Đừng quan tâm thằng vô tích sự này, không đáng, cứ lo cho nó thì sớm muộn gì cũng bị nó hại chết."
"Tô Lạc, anh mau cúi đầu nhận sai." Lâm Diệu Nhan bị cha mẹ mình kéo đi, làm thế nào cũng không tránh được, chỉ có thể hét lớn về phía Tô Lạc.
Vừa xuống xe, Tô Lạc và Lâm Diệu Nhan đã thấy Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn nghe tin chạy đến.
So với Lâm Diệu Nhan sắc mặt nặng nề, tâm trạng của Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn có vẻ rất tốt, trên mặt lộ vẻ hân hoan không che giấu được.
Theo họ nghĩ, hơn nửa đêm cụ bà Lâm gia còn gọi họ đến nhất định là vì Lâm Diệu Nhan thành công chấp nối với Hauge nên muốn thương lượng chuyện để họ bước vào tộc phổ của Lâm gia, nếu không cũng không cần thiết đến từ đường như Vậy.
Bởi vì từ đường Lâm gia chỉ mở ra với bên ngoài khi tế tổ và tuyên bố sự kiện trọng đại, những lúc khác đều trong trạng thái phong bế, căn bản không ai.
"Diệu Nhan, sao con lại dẫn thăng vô tích sự này tới?" Lâm Võ Trung nhìn thấy Tô Lạc thì lập tức nhíu mày, cười lạnh một tiếng và nói: "Nhưng con dẫn nó đến cũng tốt, lát nữa dứt khoát để bà con làm chủ cho hai đứa ly hôn, thằng rác rưởi này không thể trèo cao con được nữa."
"Lão Lâm, ông nói nhiều với thăng ăn hại này làm gì, chúng ta tranh thủ đi vào đừng để cụ bà chờ sốt ruột." Đại Thư Văn thúc giục, bà ta đã không chờ được muốn nhìn thấy ánh mắt ước ao ghen tị của những người khác trong Lâm gia.
Cũng hết cách, ai bảo bà ta có đứa con gái xinh đẹp như vậy!
Nói xong, Đại Thư Văn không đợi Lâm Diệu Nhan mở miệng đã kéo cô đi vào từ đường Lâm gia. Do quá vui mừng kích động, hai người hoàn toàn không
chú ý tới säc mặt khó coi của Lâm Diệu Nhan.
Đoàn người đi vào từ đường liền nhìn thấy cụ bà Lâm gia ngồi trên ghế bành, sắc mặt âm trầm, bầu không khí trong từ đường vô cùng ngột ngạt.
Lâm Võ Trung hoàn toàn bị sự hưng phấn làm choáng váng đầu óc nên không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của bà ta, lập tức lên tiếng tranh công xin thưởng: "Cụ bà, chúng tôi tới rồi, có phải ngài Harris đã quyết định hợp tác với tập đoàn Thanh Hoàng, lần này nhờ có Diệu Nhan..."
"Hợp tác? Anh còn không biết xấu hổ nói đến chuyện hợp tác, Lâm Võ Trung, anh biết tối hôm nay xảy ra chuyện gì không?"
Không chờ Lâm Võ Trung nói hết lời, cụ bà Lâm gia đã ném mạnh ly trà trên tay xuống đất, nước trà nóng hổi văng khắp bốn phía theo những mảnh vỡ.
Vợ chồng Lâm Võ Trung vốn đang tươi cười đầy mặt, chuẩn bị tranh công xin thưởng lập tức trợn tròn mắt, đây là ý gì? Không phải nên nhiệt liệt hoan nghênh họ đến sao? Sao đột nhiên ném ly trà vậy?
"Cụ bà, rốt cuộc chuyện này là thế nào." Lâm Võ Trung lơ ngơ không hiểu gì.
"Xảy ra chuyện gì, tôi cho anh biết là xảy ra chuyện gì, ngay vào nửa giờ trước, thăng con rể phá hoại của anh xông vào khách sạn Bán Đảo rồi đánh Hauge." Lâm Thái Hoành chen ngang mở miệng, trong giọng nói mang theo sự căm giận ngút trời, ông ta dữ tợn nhìn Tô Lạc, hận không thể giơ tay đập hẳn thành thịt muối.
Lâm gia bị thăng vô tích sự này hại thảm. "Oanhl"
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn nghe vậy thì trong đầu nổ tung, không khống chế được xụi lơ trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi tột độ.
Hauge bị đánh! Người đánh là thăng ăn hại Tô Lạc này! Hắn dám đánh Hauge, hắn lấy dũng khí từ đâu ra.
"Xong rồi, chúng ta triệt để xong rôi, con gái, con xem đi, con xem đi, mẹ đã nói với con là ly hôn với thằng đó, con cứ khăng khăng không nghe lời, lần này lại gây ra hoạ lớn ngập trời, chúng ta tiêu rồi." Đại Thư Văn triệt để sụp đổ, lớn tiếng khóc rống.
Lâm Võ Trung mặt như tro tàn ngã bệt xuống đất, giấc mộng của ông ta đã tiêu tan.
"Đủ rồi, đừng gào thét." Cụ bà Lâm gia đập mạnh gậy trên †ay xuống đất, phát ra âm thanh nặng trịch
Đại Thư Văn và Lâm Võ Trung bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, không dám thở mạnh lấy một cái.
Ánh mắt bà cụ Lâm gia rơi xuống người Tô Lạc, âm trầm nói: "Thằng bỏ đi, mày có biết lần này đã gây ra đại họa không, mày còn mặt mũi đứng, quỳ xuống cho tao."
Giọng cụ bà Lâm gia rất bén nhọn, tràn ngập lửa giận.
"Tôi gây đại họa lúc nào?" Tô Lạc nhìn chăm chú vào cụ bà Lâm gia, không kiêu ngạo không tự ti mà nói: "Tôi bảo vệ vợ tôi, chuyện này có sai à? Hay là địa vị hôm nay của Lâm gia đều dựa vào phụ nữ mà có được?"
Trong nháy mắt, bầu không khí cả từ đường Lâm gia lập tức đông lại.
Lâm Võ Trung, Đại Thư Văn, Lâm Diệu Nhan chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt phát run, có phải đầu óc thằng vô tích sự Tô Lạc này có bệnh không, đến lúc nào rồi còn dám mạnh miệng với bà cụ, hắn nghĩ bà ta không dám làm gì hắn sao?
Mặc dù Lâm gia đã xuống dốc, nhưng muốn làm một người biến mất khỏi thế giới này cũng chỉ cần một cái nhấc tay.
"Tốt, rất tốt, không hổ là con rể Lâm gia, rất gan dạ." Ánh mắt bà cụ Lâm gia rơi vào người Tô Lạc, câu nói này như tán thưởng Tô Lạc, nhưng giữa vầng trán bà ta lại hiện ra một tia hung ác: "Nếu mày đã thừa nhận thì tốt, người đâu, bắt nó lại cho tôi, đưa đến cổng khách sạn Bán Đảo rồi cho quỳ xuống, nhận lỗi với ngài Hauge."
"Bà nội, làm như thế quá hời cho thắng vô tích sự này, không phải nó cảm thấy mình rất lợi hại à? Chúng ta dứt khoát đánh gãy tứ chỉ của nó rồi cố định nó lại, để nó quỳ trước cổng khách sạn Bán Đảo xin lỗi, như vậy mới thể hiển rõ thành ý của chúng ta." Lâm Tử Bình đứng bên cạnh âm trầm mở miệng nói, trong lòng anh ta đã rất hận Tô Lạc.
Cắt đường tài lộc như giết cha giết mẹ người ta.
Trong suy nghĩ của Lâm Tử Bình, anh ta sắp trở thành người đỉnh cao trong xã hội thượng lưu của Trung Hải, nhưng lại vì thằng vô tích sự Tô Lạc này hại triệt để mất đi cơ hội, hiện tại anh ta hận không thể chém Tô Lạc thành muôn mảnh.
"Được, cứ làm theo ý cháu, Bình Nhi, cháu ra tay đi." Cụ bà Lâm gia không chút suy nghĩ đã đồng ý, chỉ là một tên vô dụng, dù đánh chết cũng chẳng nhầm nhò gì.
"Bà nội, giao cho cháu là được." Lâm Tử Bình bày ra vẻ mặt tàn nhãn, đi đến một góc từ đường rồi cầm lấy một cây gây gỗ, âm trầm đi về hướng Tô Lạc.
"Anh họ, đừng." Lâm Diệu Nhan thấy cảnh này thì lập tức biến sắc, tiến về phía trước chặn trước mặt Tô Lạc.
Mặc dù cô không thích Tô Lạc cảm thấy hẳn vô dụng, nhưng dù sao chuyện này là do cô mà ra, nếu Tô Lạc bị đánh gãy tứ chỉ thì đời này sẽ bị hủy, cô tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra.
"Làm càn." Cụ bà Lâm gia thấy cảnh này thì sắc mặt trở nên càng âm trầm, gậy chống trên tay lại đập ầm ầm xuống. đất: 'Lâm Diệu Nhan, tôi cho cô mười giây, tránh ra, nếu không tôi bảo Bình Nhi đánh luôn cả cô."
Lâm Diệu Nhan cắn môi, cuối cùng vẫn đứng tại chỗ không di chuyển.
"Mười!"
"Chín!"
Giọng nói tràn ngập lạnh lẽo của cụ bà Lâm gia quanh quẩn trong từ đường.
"Con gái, con mau tới đây cho mẹ, con có nghe không, không thấy bà đang tức giận à." Đại Thư Văn mang đầy lo lắng, vừa thúc giục Lâm Diệu Nhan vừa chửi Tô Lạc ầm cả lên: "Tô Lạc, thăng ăn bám, rốt cuộc mày có phải đàn ông không, chuyện này là mày làm ra tại sao lại để Diệu Nhan gánh thay, thằng súc sinh, con rùa đen rụt cổ..."
Đại Thư Văn vô cùng kích động, nếu không phải kiêng ky. cụ bà Lâm gia ở đây thì bà ta nhất định đã xông lên đánh Tô Lạc một trận.
"Mẹ, dù thế nào thì chuyện này cũng có liên quan tới con, con sẽ giải quyết." Lâm Diệu Nhan cần răng, nhìn cụ bà Lâm gia và nói: "Bà cháu biết tối hôm nay Tô Lạc làm hơi quá đáng, nhưng cháu hi vọng bà nội cho cháu một cơ hội, cháu sẽ đi tìm ngài Hauge nói xin lỗi cố gảng cứu vãn chuyện này, cháu cũng hi vọng bà nội bỏ qua cho Tô Lạc một lần."
"Bỏ qua cho nó?" Lâm Thái Hoành âm trầm nói: "Bỏ qua cho nó để nó lại ra ngoài gây rối, trêu chọc tai hoạ ngập đầu cho Lâm gia chúng ta sao? Mẹ, đừng nói nhảm, để Bình Nhi phế nó đi, sau đó đi xin lỗi ngài Hauge."
"Một!" Ngay lúc này, chữ cuối cùng của cụ bà Lâm gia cũng vang lên, bà ta lập tức mở miệng nói: "Bình Nhi ra tay đi, nếu Lâm Diệu Nhan dám cản thì phế luôn nó."
"Bà nội, giao cho cháu." Lâm Tử Bình cười lạnh một tiếng, lại đi về hướng Tô Lạc.
"Con gái, con mau tới đây." Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn nghe vậy thì biến sắc, vọt tới bên cạnh Lâm Diệu Nhan, một trái một phải vừa lôi vừa kéo cô đi: "Đừng quan tâm thằng vô tích sự này, không đáng, cứ lo cho nó thì sớm muộn gì cũng bị nó hại chết."
"Tô Lạc, anh mau cúi đầu nhận sai." Lâm Diệu Nhan bị cha mẹ mình kéo đi, làm thế nào cũng không tránh được, chỉ có thể hét lớn về phía Tô Lạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương