Chàng Rể Phi Thường Của Tôi
Chương 17: Tin tức Sauron mang tới
Đợi đến khi vũ hội sắp kết thúc, rốt cục Chu Hạo cũng nhịn không được mở miệng nói: "Ngài Hauge, tôi có thể mạo muội hỏi một câu, lần này tập đoàn Hồng San Hô có yêu cầu gì đối với đối tượng hợp tác không?"
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người ở đây đều tập trung lên người Hauge.
Ai cũng muốn biết vấn đề này...
Lâm Diệu Nhan đang định rời đi cũng dựng lỗ tai lên, cẩn thận lăng nghe.
Hauge nghe thế thì ánh mắt âm thầm nhìn lướt qua Tô Lạc, vừa cười vừa nói: "Ngại quá, tạm thời tôi cũng không biết."
"Ngài Hauge, chẳng lẽ chuyện này chỉ có ngài Harris mới quyết định được sao?”
"Không không không, cha tôi cũng không quyết định được." Hauge tiếp tục thừa nước đục thả câu.
"Cái gì?" Mọi người kinh sợ, trên mặt đầy vẻ không tin nổi, như gặp phải quỷ.
Harris cũng không làm chủ được? Cái này... Sao có thể!
Harris là giám đốc tập đoàn Hồng San Hô, Hồng San Hô là sản nghiệp của gia tộc Harris.
Hiện tại Hauge nói là cả Harris cũng không quyết định được đối tác lần này, ngụ ý trong đó chẳng phải là còn có người đứng sau tập đoàn Hồng San Hô, người này mới là chủ nhân thật sự, Harris chỉ là con rối do đối phương đẩy ra?
"Ngài Hau... Hauge... chẳng lẽ..." Đã có người đoán được đáp án, lại lắp bắp nói không ra lời, thực sự là đáp án này quá kinh người.
Phía sau xí nghiệp top 500 toàn cầu còn có một người khác mà Harris chỉ là con rối của đối phương, nếu tin tức này truyền ra thì e rằng cả thế giới sẽ chấn động.
"Các người đoán được rồi thì vì sao còn hỏi tôi? Tóm lại cha tôi cũng không thể làm chủ chuyện này, còn chuyện ai làm chủ được thì đợi đến buổi họp báo mấy ngày sau các người sẽ biết thôi." Hauge không trả lời mà chỉ cười thần bí, nói xong liền tiêu sái quay người rời đi.
Sau khi Hauge rời đi, những người bị tin tức này làm chấn động cũng tỉnh táo lại, toàn trường sôi trào.
Phía sau tập đoàn Hồng San Hô còn có một người cầm lái, đó mới là người quyết định thật sự, Harris chỉ là người chấp hành mà thôi.
Tin tức này truyền khắp Trung Hải chỉ trong thời gian rất ngắn, làm cả Trung Hải như ong vỡ tổ.
Người có thể chỉ phối tập đoàn Hồng San Hô, trở thành kẻ đứng phía sau màn sẽ có năng lực lớn đến mức nào, nếu không làm sao khiến Harris ngoan ngoãn nghe lời được.
Trong nhất thời, cả Trung Hải cuộn trào sóng dữ, mọi người lại càng chờ mong buổi họp báo hai ngày sau, càng hi vọng được hợp tác với Hồng San Hô.
Bởi vì chỉ đoán thôi đã biết, một người có thể khiến cả xí nghiệp top 500 toàn cầu phải nghe lời rắm rắp thì nhất định có năng lực mạnh và đáng sợ đến mức nào.
Được người như vậy giúp đỡ, đừng nói là trở thành xí nghiệp đỉnh cấp Trung Hải dù là đứng đầu cả tỉnh Giang Nam cũng có khả năng.
Lâm Diệu Nhan và Tô Lạc cũng lái xe rời khỏi câu lạc bộ Giang Hải.
Trên xe, trong mắt Lâm Diệu Nhan lộ ra một tia chấn động: "Tô Lạc, anh tin nổi không? Ngài Harris chỉ là người chấp. hành, phía sau tập đoàn Hồng San Hô còn có một người cầm quyền khác, quá khủng bố, rốt cục là ai mà có thể khống chế một xí nghiệp top 500 toàn cầu, còn buộc ông ấy ngoan ngoãn nghe lệnh, vậy thế lực của người đó sẽ khủng bố đến cỡ nào, thật khó tưởng tượng."
Tô Lạc cười khế một tiếng rồi mèo khen mèo dài đuôi: "Tôi cảm thấy người này nhất định là một anh đẹp trai anh tuấn tiêu sái, phong độ ngời ngời."
"Đi chết đi."
Cũng không biết do Hauge không truy cứu chuyện bị đánh hay phát hiện Tô Lạc thay đổi, tâm tình Lâm Diệu Nhan tốt một cách hiếm thấy, cô trợn mắt nhìn Tô Lạc một cái.
Tô Lạc mỉm cười không tiếp tục nói gì, nhưng trong lòng lại rất muốn nhìn thấy hai ngày sau lúc Lâm Diệu Nhan biết người đứng sau tập đoàn Hồng San Hô là hắn thì sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào.
Chắc là rất đáng yêu! Hắn rất chờ mong!
Về đến nhà, Lâm Diệu Nhan muốn tiếp tục chuẩn bị bản kế hoạch hợp tác nên trực tiếp đến phòng sách, Tô Lạc cũng trở lại phòng mình.
Vừa đóng cửa lại, Tô Lạc đã nhận được cuộc gọi của Sauron.
"Sauron, nói cho tôi biết kết quả ông điều tra được." Vẻ mặt Tô Lạc lạnh buốt, đôi mắt mang theo một tia sát khí.
Có người dám động vào tập đoàn Thanh Hoàng, dù là ai cũng phải trả giá đắt.
"Chuyện này là người Lâm gia làm" Sauron biết Tô Lạc rất tức giận nên lập tức mở miệng nói: "Chúng tôi tìm được luật sư năm đó chuyển giao tập đoàn Thanh Hoàng, dựa vào lời kể của anh ta thì sau khi đến Viêm Hoàng, anh ta trực tiếp đến Lâm gia và nhờ họ hỗ trợ thông báo cho Lâm tiểu thư, nhưng lúc ấy dưới trướng Lâm gia có một xí nghiệp hóa chất xảy ra sự cố làm chết không ít người, cần một lượng tài chính khổng lồ để bồi thường”
"Nghe tin tập đoàn Thanh Hoàng có vốn lưu động thì Lâm gia đã lập tức nhắm vào."
"Con cả của Lâm gia là Lâm Thái Hoành dùng lợi ích dụ dỗ luật sư giao tập đoàn Thanh Hoàng cho Lâm gia, đồng thời giả tạo một phần hợp đồng lừa gạt Lâm Bất Bạch, thông qua cách này, ông ta đã chuyển toàn bộ tài chính của Thanh Hoàng đi để giải quyết sự cố đó, mà Lâm Diệu Nhan tiểu thư thì hoàn toàn không biết gì cả."
"Vì để giấu diếm chuyện này, Lâm gia chia tách toàn bộ cổ phần tập đoàn Thanh Hoàng rồi giao cho mấy người, sau đó lại giao Thanh Hoàng cho Lâm tiểu thư, nói với c‹ là chỉ cần giúp Thanh Hoàng phát triển thì có thể để dòng bên của cô tiến vào tộc phổ của Lâm gia."
"Kể từ đó, Lâm tiểu thư chỉ có được năm phần trăm hoa hồng cổ phần của tập đoàn Thanh Hoàng do Lâm gia ban thưởng, còn lợi nhuận của công ty đều bị Lâm gia lấy đi."
Sauron thuật lại hết những gì mình điều tra được.
"Tốt, rất tốt, xem ra tôi vẫn đánh giá thấp độ mặt dày của đám người Lâm gia này." Trong mắt Tô Lạc lóe lên một tia sáng lạnh.
Hắn đoán được chuyện này có liên quan đến Lâm gia nhưng không ngờ họ lại vô sỉ như vậy, nuốt mất công ty Lâm Bất Bạch tặng cho Lâm Diệu Nhan thì thôi đi, còn coi cô như lao động miễn phí làm công cho họ, còn họ thì yên tâm thoải mái mà hưởng thụ tất cả.
"Lâm gia, xem ra các người không muốn sống nữa." Ánh mắt Tô Lạc lạnh buốt, những hàng động của Lâm gia triệt để chọc giận hắn, làm hắn nổi lên sát tâm.
"Chủ nhân, có cần điều động sức mạnh của Cửu Trọng Thiên để hủy diệt Lâm gia không." Trong giọng nói của Sauron mang theo cảm giác lành lạnh.
"Không cần, giao chuyện này cho tôi xử lý" Tô Lạc lạnh giọng mà nói: "Ông tiếp tục điều tra người của Lâm gia, tôi muốn biết tất cả mọi thứ của họ."
Hản không chỉ muốn Lâm gia nhổ ra tất cả những gì họ nợ Lâm Diệu Nhan, còn muốn họ vĩnh viễn sống trong sợ hãi và tuyệt vọng, như vậy mới tiêu trừ mối hận trong lòng hẳn.
"Chủ nhân, tôi hiểu." Sauron trịnh trọng trả lời, sau đó chần chờ nói: "Chủ nhân, còn có một chuyện tôi cần bẩm báo với ngài."
"Chuyện gì.' Tô Lạc nói.
"Liên quan đến chuyện chủ nhân bị tập kích vào ba năm trước."
"Kẻ đứng phía sau là ai?" Ánh mắt Tô Lạc đanh lại, trầm giọng mà hỏi.
Sauron sắp xếp ngôn từ một lát rồi nói "Chủ nhân, kẻ đứng phía sau ẩn nấp quá sâu, tạm thời chúng tôi không cách nào. điều tra rõ, nhưng đã điều tra ra một chuyện khác rất có khả năng liên quan đến vụ tập kích ba năm trước."
"Điều tra ra cái gì?"
"Có lẽ chuyện ba năm trước liên quan đến thân thế của chủ nhân!"
"Liên quan đến thân thế của tôi?"
Tô Lạc hơi nhíu mày lại, từ khi hắn có nhận thức đến nay thì luôn lớn lên trong cô nhi viện, tới bây giờ cũng không biết cha mẹ mình là ai, nhưng tại sao chuyện ba năm trước bị tập kích lại dính líu đến thân thế của hắn?
"Sauron, ông xác định chứ?"
Sauron lắc đầu và nói: "Chủ nhân, tạm thời tôi chỉ tìm được chút dấu vết, không thể điều tra chính xác, nhưng tôi có thể khẳng định 50%."
"Tôi biết rồi, ông tiếp tục điều tra." Tô Lạc cúp điện thoại rồi rơi vào trầm tư.
Trước nay hẳn không quan tâm mấy đến thân thế của mình, từ nhỏ hắn lớn lên trong cô nhi viện đối với hắn thì nơi đó chính là nhà, cụ viện trưởng là người thân.
Nhưng bây giờ, vụ phục kích ba năm trước hẳn gặp phải lại dính líu đến thân thế, Tô Lạc không thể không điều tra tới cùng.
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người ở đây đều tập trung lên người Hauge.
Ai cũng muốn biết vấn đề này...
Lâm Diệu Nhan đang định rời đi cũng dựng lỗ tai lên, cẩn thận lăng nghe.
Hauge nghe thế thì ánh mắt âm thầm nhìn lướt qua Tô Lạc, vừa cười vừa nói: "Ngại quá, tạm thời tôi cũng không biết."
"Ngài Hauge, chẳng lẽ chuyện này chỉ có ngài Harris mới quyết định được sao?”
"Không không không, cha tôi cũng không quyết định được." Hauge tiếp tục thừa nước đục thả câu.
"Cái gì?" Mọi người kinh sợ, trên mặt đầy vẻ không tin nổi, như gặp phải quỷ.
Harris cũng không làm chủ được? Cái này... Sao có thể!
Harris là giám đốc tập đoàn Hồng San Hô, Hồng San Hô là sản nghiệp của gia tộc Harris.
Hiện tại Hauge nói là cả Harris cũng không quyết định được đối tác lần này, ngụ ý trong đó chẳng phải là còn có người đứng sau tập đoàn Hồng San Hô, người này mới là chủ nhân thật sự, Harris chỉ là con rối do đối phương đẩy ra?
"Ngài Hau... Hauge... chẳng lẽ..." Đã có người đoán được đáp án, lại lắp bắp nói không ra lời, thực sự là đáp án này quá kinh người.
Phía sau xí nghiệp top 500 toàn cầu còn có một người khác mà Harris chỉ là con rối của đối phương, nếu tin tức này truyền ra thì e rằng cả thế giới sẽ chấn động.
"Các người đoán được rồi thì vì sao còn hỏi tôi? Tóm lại cha tôi cũng không thể làm chủ chuyện này, còn chuyện ai làm chủ được thì đợi đến buổi họp báo mấy ngày sau các người sẽ biết thôi." Hauge không trả lời mà chỉ cười thần bí, nói xong liền tiêu sái quay người rời đi.
Sau khi Hauge rời đi, những người bị tin tức này làm chấn động cũng tỉnh táo lại, toàn trường sôi trào.
Phía sau tập đoàn Hồng San Hô còn có một người cầm lái, đó mới là người quyết định thật sự, Harris chỉ là người chấp hành mà thôi.
Tin tức này truyền khắp Trung Hải chỉ trong thời gian rất ngắn, làm cả Trung Hải như ong vỡ tổ.
Người có thể chỉ phối tập đoàn Hồng San Hô, trở thành kẻ đứng phía sau màn sẽ có năng lực lớn đến mức nào, nếu không làm sao khiến Harris ngoan ngoãn nghe lời được.
Trong nhất thời, cả Trung Hải cuộn trào sóng dữ, mọi người lại càng chờ mong buổi họp báo hai ngày sau, càng hi vọng được hợp tác với Hồng San Hô.
Bởi vì chỉ đoán thôi đã biết, một người có thể khiến cả xí nghiệp top 500 toàn cầu phải nghe lời rắm rắp thì nhất định có năng lực mạnh và đáng sợ đến mức nào.
Được người như vậy giúp đỡ, đừng nói là trở thành xí nghiệp đỉnh cấp Trung Hải dù là đứng đầu cả tỉnh Giang Nam cũng có khả năng.
Lâm Diệu Nhan và Tô Lạc cũng lái xe rời khỏi câu lạc bộ Giang Hải.
Trên xe, trong mắt Lâm Diệu Nhan lộ ra một tia chấn động: "Tô Lạc, anh tin nổi không? Ngài Harris chỉ là người chấp. hành, phía sau tập đoàn Hồng San Hô còn có một người cầm quyền khác, quá khủng bố, rốt cục là ai mà có thể khống chế một xí nghiệp top 500 toàn cầu, còn buộc ông ấy ngoan ngoãn nghe lệnh, vậy thế lực của người đó sẽ khủng bố đến cỡ nào, thật khó tưởng tượng."
Tô Lạc cười khế một tiếng rồi mèo khen mèo dài đuôi: "Tôi cảm thấy người này nhất định là một anh đẹp trai anh tuấn tiêu sái, phong độ ngời ngời."
"Đi chết đi."
Cũng không biết do Hauge không truy cứu chuyện bị đánh hay phát hiện Tô Lạc thay đổi, tâm tình Lâm Diệu Nhan tốt một cách hiếm thấy, cô trợn mắt nhìn Tô Lạc một cái.
Tô Lạc mỉm cười không tiếp tục nói gì, nhưng trong lòng lại rất muốn nhìn thấy hai ngày sau lúc Lâm Diệu Nhan biết người đứng sau tập đoàn Hồng San Hô là hắn thì sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào.
Chắc là rất đáng yêu! Hắn rất chờ mong!
Về đến nhà, Lâm Diệu Nhan muốn tiếp tục chuẩn bị bản kế hoạch hợp tác nên trực tiếp đến phòng sách, Tô Lạc cũng trở lại phòng mình.
Vừa đóng cửa lại, Tô Lạc đã nhận được cuộc gọi của Sauron.
"Sauron, nói cho tôi biết kết quả ông điều tra được." Vẻ mặt Tô Lạc lạnh buốt, đôi mắt mang theo một tia sát khí.
Có người dám động vào tập đoàn Thanh Hoàng, dù là ai cũng phải trả giá đắt.
"Chuyện này là người Lâm gia làm" Sauron biết Tô Lạc rất tức giận nên lập tức mở miệng nói: "Chúng tôi tìm được luật sư năm đó chuyển giao tập đoàn Thanh Hoàng, dựa vào lời kể của anh ta thì sau khi đến Viêm Hoàng, anh ta trực tiếp đến Lâm gia và nhờ họ hỗ trợ thông báo cho Lâm tiểu thư, nhưng lúc ấy dưới trướng Lâm gia có một xí nghiệp hóa chất xảy ra sự cố làm chết không ít người, cần một lượng tài chính khổng lồ để bồi thường”
"Nghe tin tập đoàn Thanh Hoàng có vốn lưu động thì Lâm gia đã lập tức nhắm vào."
"Con cả của Lâm gia là Lâm Thái Hoành dùng lợi ích dụ dỗ luật sư giao tập đoàn Thanh Hoàng cho Lâm gia, đồng thời giả tạo một phần hợp đồng lừa gạt Lâm Bất Bạch, thông qua cách này, ông ta đã chuyển toàn bộ tài chính của Thanh Hoàng đi để giải quyết sự cố đó, mà Lâm Diệu Nhan tiểu thư thì hoàn toàn không biết gì cả."
"Vì để giấu diếm chuyện này, Lâm gia chia tách toàn bộ cổ phần tập đoàn Thanh Hoàng rồi giao cho mấy người, sau đó lại giao Thanh Hoàng cho Lâm tiểu thư, nói với c‹ là chỉ cần giúp Thanh Hoàng phát triển thì có thể để dòng bên của cô tiến vào tộc phổ của Lâm gia."
"Kể từ đó, Lâm tiểu thư chỉ có được năm phần trăm hoa hồng cổ phần của tập đoàn Thanh Hoàng do Lâm gia ban thưởng, còn lợi nhuận của công ty đều bị Lâm gia lấy đi."
Sauron thuật lại hết những gì mình điều tra được.
"Tốt, rất tốt, xem ra tôi vẫn đánh giá thấp độ mặt dày của đám người Lâm gia này." Trong mắt Tô Lạc lóe lên một tia sáng lạnh.
Hắn đoán được chuyện này có liên quan đến Lâm gia nhưng không ngờ họ lại vô sỉ như vậy, nuốt mất công ty Lâm Bất Bạch tặng cho Lâm Diệu Nhan thì thôi đi, còn coi cô như lao động miễn phí làm công cho họ, còn họ thì yên tâm thoải mái mà hưởng thụ tất cả.
"Lâm gia, xem ra các người không muốn sống nữa." Ánh mắt Tô Lạc lạnh buốt, những hàng động của Lâm gia triệt để chọc giận hắn, làm hắn nổi lên sát tâm.
"Chủ nhân, có cần điều động sức mạnh của Cửu Trọng Thiên để hủy diệt Lâm gia không." Trong giọng nói của Sauron mang theo cảm giác lành lạnh.
"Không cần, giao chuyện này cho tôi xử lý" Tô Lạc lạnh giọng mà nói: "Ông tiếp tục điều tra người của Lâm gia, tôi muốn biết tất cả mọi thứ của họ."
Hản không chỉ muốn Lâm gia nhổ ra tất cả những gì họ nợ Lâm Diệu Nhan, còn muốn họ vĩnh viễn sống trong sợ hãi và tuyệt vọng, như vậy mới tiêu trừ mối hận trong lòng hẳn.
"Chủ nhân, tôi hiểu." Sauron trịnh trọng trả lời, sau đó chần chờ nói: "Chủ nhân, còn có một chuyện tôi cần bẩm báo với ngài."
"Chuyện gì.' Tô Lạc nói.
"Liên quan đến chuyện chủ nhân bị tập kích vào ba năm trước."
"Kẻ đứng phía sau là ai?" Ánh mắt Tô Lạc đanh lại, trầm giọng mà hỏi.
Sauron sắp xếp ngôn từ một lát rồi nói "Chủ nhân, kẻ đứng phía sau ẩn nấp quá sâu, tạm thời chúng tôi không cách nào. điều tra rõ, nhưng đã điều tra ra một chuyện khác rất có khả năng liên quan đến vụ tập kích ba năm trước."
"Điều tra ra cái gì?"
"Có lẽ chuyện ba năm trước liên quan đến thân thế của chủ nhân!"
"Liên quan đến thân thế của tôi?"
Tô Lạc hơi nhíu mày lại, từ khi hắn có nhận thức đến nay thì luôn lớn lên trong cô nhi viện, tới bây giờ cũng không biết cha mẹ mình là ai, nhưng tại sao chuyện ba năm trước bị tập kích lại dính líu đến thân thế của hắn?
"Sauron, ông xác định chứ?"
Sauron lắc đầu và nói: "Chủ nhân, tạm thời tôi chỉ tìm được chút dấu vết, không thể điều tra chính xác, nhưng tôi có thể khẳng định 50%."
"Tôi biết rồi, ông tiếp tục điều tra." Tô Lạc cúp điện thoại rồi rơi vào trầm tư.
Trước nay hẳn không quan tâm mấy đến thân thế của mình, từ nhỏ hắn lớn lên trong cô nhi viện đối với hắn thì nơi đó chính là nhà, cụ viện trưởng là người thân.
Nhưng bây giờ, vụ phục kích ba năm trước hẳn gặp phải lại dính líu đến thân thế, Tô Lạc không thể không điều tra tới cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương