Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Chương 1107: “Có lẽ là vậy, tôi đi cùng cô”
“Hoàng Thiên, chuyện của cha con họ Uông, cậu dự định xử lí như thế nào? Theo như tôi biết Uông Hạc và Uông Ngân Long, hai cha con họ tâm địa rất độc ác, hơn nữa rất mờ ám, chỉ cần ai gây thù chọc tức họ, đều không thể sống yên”
Trịnh Mỹ Hồng đột nhiên hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy nhẹ nhàng cười, nói: “Ha ha, ai gây thù chọc giận tôi, cũng đều không được sống yên”
Trịnh Mỹ Hồng khẽ giật mình, sau đó nở nụ cười.
“Xem ra, cậu đã có kế hoạch đối phó cha con họ Uông rồi?”
Trịnh Mỹ Hồng cười nói.
Không đợi Hoàng Thiên nói gì. Điện thoại của Trịnh Mỹ Hồng bỗng kêu lên.
Nhận cuộc điện thoại, sau khi Trịnh Mỹ Hồng nghe thấy tiếng của đối phương, đột nhiên mặt trắng bệch lại.
Chỉ nghe thấy đối phương nói một tràng, mặc dù Hoàng Thiên cách Trịnh Mỹ Hồng rất gần nhưng cũng không nghe rõ trong điện thoại nói cái gì, chỉ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Một lúc sau, Trịnh Mỹ Hồng cắn môi nói: “Họ Uông, mày đừng có mà quá đáng! Mày đừng quên mày lập nghiệp thế nào, nếu không có cha tao giúp đỡ thì mày có ngày hôm nay sao?
Đầu dây bên kia điện thoại lại ồn ào một trận, nhìn bộ dạng của Trịnh Mỹ Hồng đã tiều tụy không chịu nổi.
Vẻ mặt của cô ta hiện lên vẻ sợ hãi, Hoàng Thiên có thể nhìn ra Trịnh Mỹ Hồng lúc này đang rất sợ hãi.
“Tao cảnh cáo mày đừng có mà làm loạn, mày chờ, tạo lập tức qua.”
Trịnh Mỹ Hồng nói xong thì cúp điện thoại.
Lúc này môi Trịnh Mỹ Hồng run rẩy, ngay cả bàn tay cầm điện thoại cũng run
run.
Cô ấy vừa kích động vừa hoảng sợ.
Hoàng Thiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Mỹ Hồng ngu ngơ mấy giây, lúc này mới kịp phản ứng, cô nói với Hoàng Thiên: “Uông Hạc dẫn người đến chỗ của cha tôi, không biết bây giờ cha tôi thế nào.”
“Cái gì?”.
Hoàng Thiên nghe xong cũng không khỏi kinh hãi.
Cái người tên Uông Hạc này rất độc ác, đừng thấy Hoàng Thiên không quan tâm đến loại người cặn bã này, nhưng không thể không thừa nhận, Uông Hạc có thể phát triển ở thành phố Hải Dương này như thế, chắc chắn không phải loại người bình thường.
Dựa vào cái gì? Ngoài âm mưu và lòng dạ, nhiều hơn nữa là dựa vào sự độc ác.
Nếu không, Uông Hạc cũng không có khả năng xưng Vương ở thành phố Hải Dương.
Hiện tại cha Trịnh Mỹ Hồng đã rơi vào trong tay Uông Hạc, còn tìm tới tận nhà, có thể nói hiện tại Uông Hạc điên rồi.
Người đang điên cuồng không biết sẽ làm ra loại chuyện gì, có thể nói tình hình bây giờ của cha Trịnh Mỹ Hồng rất nguy hiểm.
“Vừa nãy Uông Hạc dùng điện thoại của cha tôi gọi điện cho tôi, cho nên chắc chắn là Uông Hạc không nói dối, cha tôi thật sự đang ở trong tay ông ta”
Trịnh Mỹ Hồng phân tích.
“Có lẽ là vậy, tôi đi cùng cô”
Hoàng Thiên nói với Trịnh Mỹ Hồng.
Trịnh Mỹ Hồng hơi sững sờ, đương nhiên là cô hy vọng có người giúp, nhưng nghĩ đến Uông Hạc hung ác dữ tợn như vậy, cô hơi do dự.
“Hoàng Thiên, anh là người đáng giá ngàn vàng, làm sao có thể tùy tiện mạo hiểm được? Nếu mà anh ra sơ sót gì, tôi có chết nghìn lần cũng không hết tội”
Trịnh Mỹ Hồng xoắn suýt nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lắc đầu nói: “Uông Hạc là người rất khó đối phó, nếu tôi không giúp cô thì liệu cô có thể cứu nổi cha cô không?”
Trịnh Mỹ Hồng đột nhiên hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy nhẹ nhàng cười, nói: “Ha ha, ai gây thù chọc giận tôi, cũng đều không được sống yên”
Trịnh Mỹ Hồng khẽ giật mình, sau đó nở nụ cười.
“Xem ra, cậu đã có kế hoạch đối phó cha con họ Uông rồi?”
Trịnh Mỹ Hồng cười nói.
Không đợi Hoàng Thiên nói gì. Điện thoại của Trịnh Mỹ Hồng bỗng kêu lên.
Nhận cuộc điện thoại, sau khi Trịnh Mỹ Hồng nghe thấy tiếng của đối phương, đột nhiên mặt trắng bệch lại.
Chỉ nghe thấy đối phương nói một tràng, mặc dù Hoàng Thiên cách Trịnh Mỹ Hồng rất gần nhưng cũng không nghe rõ trong điện thoại nói cái gì, chỉ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Một lúc sau, Trịnh Mỹ Hồng cắn môi nói: “Họ Uông, mày đừng có mà quá đáng! Mày đừng quên mày lập nghiệp thế nào, nếu không có cha tao giúp đỡ thì mày có ngày hôm nay sao?
Đầu dây bên kia điện thoại lại ồn ào một trận, nhìn bộ dạng của Trịnh Mỹ Hồng đã tiều tụy không chịu nổi.
Vẻ mặt của cô ta hiện lên vẻ sợ hãi, Hoàng Thiên có thể nhìn ra Trịnh Mỹ Hồng lúc này đang rất sợ hãi.
“Tao cảnh cáo mày đừng có mà làm loạn, mày chờ, tạo lập tức qua.”
Trịnh Mỹ Hồng nói xong thì cúp điện thoại.
Lúc này môi Trịnh Mỹ Hồng run rẩy, ngay cả bàn tay cầm điện thoại cũng run
run.
Cô ấy vừa kích động vừa hoảng sợ.
Hoàng Thiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Mỹ Hồng ngu ngơ mấy giây, lúc này mới kịp phản ứng, cô nói với Hoàng Thiên: “Uông Hạc dẫn người đến chỗ của cha tôi, không biết bây giờ cha tôi thế nào.”
“Cái gì?”.
Hoàng Thiên nghe xong cũng không khỏi kinh hãi.
Cái người tên Uông Hạc này rất độc ác, đừng thấy Hoàng Thiên không quan tâm đến loại người cặn bã này, nhưng không thể không thừa nhận, Uông Hạc có thể phát triển ở thành phố Hải Dương này như thế, chắc chắn không phải loại người bình thường.
Dựa vào cái gì? Ngoài âm mưu và lòng dạ, nhiều hơn nữa là dựa vào sự độc ác.
Nếu không, Uông Hạc cũng không có khả năng xưng Vương ở thành phố Hải Dương.
Hiện tại cha Trịnh Mỹ Hồng đã rơi vào trong tay Uông Hạc, còn tìm tới tận nhà, có thể nói hiện tại Uông Hạc điên rồi.
Người đang điên cuồng không biết sẽ làm ra loại chuyện gì, có thể nói tình hình bây giờ của cha Trịnh Mỹ Hồng rất nguy hiểm.
“Vừa nãy Uông Hạc dùng điện thoại của cha tôi gọi điện cho tôi, cho nên chắc chắn là Uông Hạc không nói dối, cha tôi thật sự đang ở trong tay ông ta”
Trịnh Mỹ Hồng phân tích.
“Có lẽ là vậy, tôi đi cùng cô”
Hoàng Thiên nói với Trịnh Mỹ Hồng.
Trịnh Mỹ Hồng hơi sững sờ, đương nhiên là cô hy vọng có người giúp, nhưng nghĩ đến Uông Hạc hung ác dữ tợn như vậy, cô hơi do dự.
“Hoàng Thiên, anh là người đáng giá ngàn vàng, làm sao có thể tùy tiện mạo hiểm được? Nếu mà anh ra sơ sót gì, tôi có chết nghìn lần cũng không hết tội”
Trịnh Mỹ Hồng xoắn suýt nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lắc đầu nói: “Uông Hạc là người rất khó đối phó, nếu tôi không giúp cô thì liệu cô có thể cứu nổi cha cô không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương