Chẳng Tìm Thấy Người
Chương 33: Đất trống
Chiều thứ Bảy cuối cùng của tháng 6, Trang Tuyết cầm túi bánh bỏng gạo đến Đài Bắc uống cà phê. Trần Hải Thiên lấy bắp cải muối làm theo công thức trên mạng cho Trang Tuyết ăn thử, hương vị rất khác với bắp cải muối của Trang Tuyết.
Trang Tuyết gắp miếng bắp cải muối, nhắm mắt lại nhai vài cái, sau đó nghiêm túc giải thích cho Trần Hải Thiên giấm và đường phèn ảnh hưởng như thế nào tới bắp cải muối. Bên cạnh đó, đều là giấm nhưng giấm gạo và giấm hoa quả cũng sẽ tạo ra hương vị khác nhau, hoặc cùng một loại giấm song nhãn hiệu khác nhau thì thành phẩm cũng không giống nhau. Đường phèn còn có nhiều loại hơn nữa, mỗi loại sẽ mang đến hiệu ứng tương thích, kéo theo sự thiên biến vạn hóa trong hương vị bắp cải muối ra.
“Bắp cải muối tôi làm cũng khác với bắp cải muối ông nội hay cha tôi làm.” Trang Tuyết viết công thức của bản thân cho Trần Hải Thiên, nói: “Vì vũ khí bí mật không giống nhau.”
“Lại bắt đầu quảng cáo rồi.” Trần Hải Thiên cầm lấy công thức, chỉ muốn ngay lập tức đi siêu thị mua nguyên liệu về làm.
“Đâu có đâu có,” Trang Tuyết cười sang sảng nói: “Anh cũng có vũ khí bí mật mà, đó chính là bàn tay anh, cách anh tước bắp cải, lực bóp, nén, trộn mạnh nhẹ ra sao, tất cả quá trình đó sẽ quyết định tới hương vị của bắp cải muối. Bên cạnh đó, chúng ta cũng không thể làm ra những mẻ bắp cải muối giống hệt nhau được, tối đa chỉ giống tới 95% thôi, thế là vừa đủ. 95% mới có không gian để hít thở chứ, nếu 100% thì ngột ngạt bức bối chết mất.”
Nghe vậy, Trần Hải Thiên bỗng lặng sững người. Câu nói cuối cùng của Trang Tuyết khiến Trần Hải Thiên cảm giác dejavu, gợi lên ký ức rất quen thuộc trong anh. Chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì có khách đẩy cửa bước vào, anh vội đứng lên tiếp khách. Trang Tuyết nán lại ở quán cà phê hơn tiếng, sau đó y đến phòng trưng bày nghệ thuật xem triển lãm, tới tận hơn 6 giờ xế chiều mới quay lại, còn mua cho Trần Hải Thiên mì hải sản Ý để ăn tối.
“Cũng ngon nhưng còn kém tôi làm một chút. Lần sau anh tới tôi làm anh ăn.” Trần Hải Thiên vừa ăn vừa nói: “Trước khi đến nhớ báo trước một ngày để tôi mua nguyên liệu nhé.” Trang Tuyết cười đồng ý.
Ăn xong bữa tối, Trang Tuyết ngồi lại hơn tiếng nữa rồi tạm biệt Trần Hải Thiên, bắt xe về Đài Trung.
Họ đã đi qua tháng 6 như vậy. Mối quan hệ của họ như thức ăn đã rửa sạch nhưng chưa xào lên, không đến nỗi như miếng gân gà, cơ mà vẫn chưa thể ăn được.
Trần Hải Thiên không muốn ra khỏi nhà vào mùa hè. Thời tiết ngột ngạt oi bức thiêu đốt cùng những cơn dông bão cứ thi thoảng lại ập đến khiến anh sầu muộn nẫu nề. Song anh vẫn giữ hẹn ước với Trang Tuyết, vào tháng 7 và tháng 8, mỗi tháng anh đều đến Đài Trung một lần.
Có lẽ cũng bởi đã vào hè, trời nóng nực quá nên người ăn cũng ít, đậu phụ ngâm dễ bị hỏng hơn, nên Trang Tuyết đã đổi sang 4 -6 giờ chiều bán hàng. Dù Trần Hải Thiên tỏ ý muốn cùng Trang Tuyết đi bán đậu phụ thối, nhưng sau rốt anh vẫn bị Trang Tuyết thuyết phục, sung sướng rúc trong nhà Trang Tuyết, uống cốc hồng trà Cổ Tảo[1] to đùng mát lạnh có 20 Đài tệ, nghe tiếng ve kêu ra rả như bản hòa âm ngoài cửa sổ, đắm mình trong hơi lạnh điều hòa đọc sách.
Anh phân sách của Trang Tuyết thành ba loại: Loại một là sách chuyên ngành, gần như đều là sách tiếng Anh, mỗi quyển đều dán rất nhiều sticker ghi chú. Loại hai là kiểu sách trùng với sách anh đọc, trừ sách chuyên ngành ra thì chiếm gần 80% số sách còn lại. Loại thứ ba là sách mà anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đọc, như truyện tranh Ping-Pong Club, Giới tính thứ hai, Lục tổ đàn kinh, Ngari phía Tây[2], Chuyên gia quản lý tài chính dạy bạn cách đầu tư cơ bản.
Phòng sách là trái tim của một thư sinh.
Anh lướt ngón tay qua những hàng sách xếp ngay ngắn, giống như lúc đi dạo siêu thị, nghe tiếng đầu ngón tay lướt qua dãy sách sột soạt, hết quyển này đến quyển khác, bắt lấy trái tim của Trang Tuyết.
Đến 6 giờ, anh cầm hai cốc hồng trà mát rượi ra ngoài tìm Trang Tuyết, cùng y dạo qua con hẻm nhỏ cạnh Thổ Địa Công miếu, uống hồng trà ngắm hoàng hôn.
Tới tháng 8, anh gặp em gái Trang Tuyết, đó là một cô gái lai rất xinh đẹp, khiến anh thảng thốt kinh ngạc.
“Em không phải con lai đâu.” Giọng Tiết Chuyên rất mềm mại uyển chuyển, cô hơi bất lực nói tiếp: “Nó là sự lai giống hay di truyền giữa các thế hệ gì đó, chắc tổ tiên nhà em có người Hà Lan, có nữ diễn viên Tịch gì đó cũng giống em đấy.”
Trang Tuyết đứng bên cười khổ: “Hồi nhỏ em gái tôi còn giống con lai hơn, nên thường bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt, cũng bởi thế mà chúng tôi đã luyện được kỹ năng đánh nhau.”
“Khi ấy mẹ em luôn nói với tụi em là đã đánh thì không được thua, nếu thua thì không được chạy về khóc nhè.” Ngữ điệu và cử chỉ của Tiết Chuyên rất tao nhã, nhưng lời nói ra lại trái ngược hoàn toàn: “Thế nên em cứ đánh bọn con gái như con trai, còn đánh con trai như súc sinh, mưu hèn kế bẩn gì cũng chơi tuốt miễn là đánh thắng.”
Trần Hải Thiên thầm toát mồ hôi lạnh sau lưng. Trong cuộc sống của anh, chưa từng có chuyện cãi nhau chứ nói gì tới đánh nhau. Cãi nhau chỉ trút được sự tức giận chứ không thể giải quyết được vấn đề gì. Bởi vậy anh luôn là kẻ lạnh lùng bình tĩnh nhất trong những cuộc tranh luận xung đột.
Trang Tuyết giải thích với Trần Hải Thiên: “Hồi ấy bọn tôi phải đánh nhau với đám con cháu đời thứ ba chân chính ở thôn làng nên phải dữ mới được. Cơ mà giờ nó ghê gớm lắm, rất nổi tiếng, giả làm bạn gái tôi mà khiến ai cũng tin sái cổ.”
“Lại chả, em xinh thế này cơ mà, mọi người đều cảm thấy anh không xứng với em.” Tiết Chuyên nói xong, xách một thùng bắp cải muối trong phòng Trang Tuyết ra, đi xuống lầu.
Mãi tới khi dưới lầu vang lên tiếng đóng cửa, Trần Hải Thiên mới hỏi Trang Tuyết: “Em gái anh biết anh là đồng tính không?”
“Biết chứ, nó chỉ kém tôi một tuổi, lại rất thân thiết với tôi, nó là người đầu tiên tôi come out đó.” Dường như Trang Tuyết biết Trần Hải Thiên sẽ hỏi gì nên lập tức nói tiếp: “Tôi chưa nói với cha mẹ mình, họ cũng chưa từng hỏi sao tôi lại không có bạn gái. Nếu họ hỏi tôi cũng sẽ trả lời thành thật thôi, nhưng tôi nghi họ đã biết tôi là gay nên mới không hỏi.”
Trần Hải Thiên gật đầu tỏ vẻ mình hiểu: “Hai bên ngầm hiểu là truyền thống phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.”
“Che che giấu giấu thì vẻ đẹp mới tinh tế hàm súc.”
Ngày hôm đó, Trang Tuyết lái xe đưa anh đi siêu thị Trung Hiếu ở đầu bên kia Đài Trung, ăn thịt nướng, mì hàu, đầu vịt Đông Sơn, trứng chiên hàu, thịt kho trứng, kem cốc hoa quả và tất cả những món anh thích ăn trên đường. “Má nó thịt nướng ngon vãi” – khi Trần Hải Thiên bị đồ ăn làm lu mờ ý thức, anh sẽ nói những câu chữ mà bình thường anh không bao giờ nói, rồi lại tự bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm: “Mới đầu tôi đã định thêm thịt nướng vào danh sách nghề nghiệp rồi đó, cơ mà sau rốt lại đi bán cà phê, chứ nếu bắt tôi mặc áo ba lỗ nướng thịt tôi sẽ điên mất. Nhưng tôi rất ghét biến quán cà phê thành một loại hàng hóa đặc sản. Quán cà phê nào cũng phải có không gian thiết kế đặc biệt, wifi không giới hạn và có thể đọc sách tạp chí miễn phí. Bởi khách hàng đến quán chỉ vì cần không gian, chứ không phải thật sự muốn đến uống một cốc cà phê thơm ngon. Cà phê tôi pha ngon như vậy, thế mà mấy tay đó chỉ chăm chăm lên mạng làm cà phê nguội mất tiêu…”
Mỗi khi Trần Hải Thiên rơi vào trạng thái như thế, Trang Tuyết đều mỉm cười nhẹ nhàng lẳng lặng lắng nghe, vẻ mặt rất lạ kỳ.
No bụng rồi ý thức sẽ dần dần biến mất, Trần Hải Thiên rất chi là nẫu lòng với cái kiểu cứ mất lý trí một cái là lại nói lung tung. Anh sẵn lòng để Trang Tuyết nhìn thấy một phần áp lực trong sinh mệnh mình, song anh không muốn phơi bày những mặt vụng về ngốc nghếch của bản thân.
Ngày ấy, trên chuyến xe khách quay lại Đài Bắc, anh ngắm nhìn phong cảnh trên con đường cao tốc qua cửa kính trong suốt. Trong cơn mưa lất phất giăng giăng, khung cảnh toát lên sự dịu êm yên bình. Anh chợt nhớ tới vẻ mặt Trang Tuyết, đột nhiên vỡ ra rằng, lần đầu tiên mất khống chế có thể là lỗi của chính mình, nhưng ở lần thứ hai, thì hoàn toàn do Trang Tuyết cố ý dùng đồ ăn dụ anh ăn no.
Trần Hải Thiên chán nản lắc đầu với hình bóng phản chiếu của mình trên ô cửa. Đây đúng là kiểu hành động đặc trưng của Trang Tuyết mà, hễ mà tìm ra điểm yếu của đối phương là sẽ ranh ma chơi xấu, cố tình đào hố cho người ta nhảy vào. Song chiếc hố này vừa nông lại vừa vô hại, khiến anh tức chẳng được mà không tức cũng chẳng xong.
Lần sau nhất định phải treo tấm biển “cấm ném đồ ăn” mới được, Trần Hải Thiên thở hắt ra một hơi.
Vào tháng 7 và tháng 8, Trang Tuyết cầm theo bánh bỏng ngô đến Đài Bắc một lần, uống cà phê, thử ăn bắp cải muối và mì Ý Trần Hải Thiên làm, đi thăm phòng trưng bày nghệ thuật, rồi quay lại Đài Trung.
Trong hai lần gặp nhau này, Trần Hải Thiên thu hoạch được hai điều rất có giá trị: một là Trang Tuyết rửa bát vừa gọn gàng sạch sẽ lại còn rất nhanh, đạt tiêu chuẩn đàn ông độc thân. Hai là khi Trang Tuyết ăn thức ăn, thường sẽ nhắm mắt lại thưởng thức hương vị, giống như khi y uống cà phê vậy.
Thứ Bảy cuối cùng của tháng 8, chính là ngày Quỷ Môn đóng lại trong âm lịch, đồng thời cũng là sinh nhật dương lịch của Lương Mĩ Lị.
Trần Hải Thiên đổ nồi mì vừa mới nấu xong vào hai cái bát tô, thêm chân giò Đức mà Lương Mĩ Lị mua ở chợ Tinh Quang vào, nghe Lương Mĩ Lị dùng giọng điệu oán trách không thể tin nổi nói: “Má ôi, nhạt nhẽo vậy, phân đoạn diễn của tôi còn sắp nhiều hơn anh ta rồi đấy.”
“Thì tôi đã nói với bà là nhảy thẳng luôn đến một năm sau mà.” Trần Hải Thiên lấy một cái bánh ngọt nhỏ trong hộp ra, cắm một cây nến, bê bát mì chân giò Trung – Đức ra: “Nào, tiến sĩ Lương, chúc mừng sinh nhật 30 tuổi.”
Vừa mới ra khỏi bếp, tiến sĩ Lương sốt xình xịch thổi ngay cây nến, dữ tợn lừ anh, đe: “Chúc sinh nhật vui vẻ là được rồi, tuổi tác là bí mật với phụ nữ đấy.”
“Hở? Bà là phụ nữ ấy hả? Nghe hết hồn.” Trần Hải Thiên cầm bát mì né Lương Mĩ Lị muốn đập anh và Ngày Mưa định liếm cái chân giò.
“Hứ.” Lương Mĩ Lị ngồi lại, bắt đầu ăn mì chân giò Trung Tây kết hợp.
Quán cà phê Noone chẳng có một ai nom quạnh quẽ trống vắng. Mưa mùa hạ đang rơi ngoài cửa sổ, trời vừa nóng vừa ướt át. Kiểu mưa này cứ dầm dề dai dẳng không dứt, kéo dài triền miên tới tận tháng 9, sau đó sẽ lại đổi qua mưa mùa thu.
Trần Hải Thiên ngồi lại chỗ của mình, im lặng cùng ăn mì chân giò với Lương Mĩ Lị, chợt trào dâng cơn xúc động. Người bạn thân nhất của anh đã biến từ nhân viên pha chế tóc vàng tomboy thành tiến sĩ đầy khí chất tóc đen suôn mượt, rốt cuộc đã bước đến chặng sau của cuộc đời.
Tự bao giờ, họ đã bước đến tương lai mà trước đây mình vẫn thường hay nói.
Tới tận khi ăn xong bát mì chân giò, Lương Mĩ Lị mới hỏi: “À mà, ông đã lập tài khoản Facebook mới chưa?”
“À, để sau đi.” Trần Hải Thiên bỏ đũa xuống, xắn một miếng bánh ga tô.
Mùa hè đến, Facebook trở nên thịnh hành, trên mạng cũng có phiên bản tiếng Trung. Gặp nhau ai cũng hỏi có tài khoản Facebook chưa, anh bất ngờ trở thành người sử dụng mạng xã hội này sớm nhất trong chúng bạn.
Nhưng mục đích lên mạng của anh chỉ vì muốn xem ảnh hoàng hôn Trang Tuyết chụp mà thôi. Anh không muốn trộn lẫn Trang Tuyết vào những mối quan hệ trên mạng hoặc cuộc sống xã hội. Thế nên, dù Lương Mĩ Lị bảo anh lập một tài khoản khác để dùng cho các mối quan hệ bạn bè xã hội, nhưng anh cảm thấy không cần thiết: “Nếu tôi có thể trao đổi trực tiếp với bà ở ngoài đời thì cần gì phải lên mạng nói chuyện với bà làm gì? Mà nếu tôi không thể trao đổi trực tiếp với bà trong thực tế thì tôi cần gì phải lên mạng nói chuyện với bà?”
“Gì?” Lương Mĩ Lị ngẫm nghĩ một lát: “Tóm lại là ông đi lập tài khoản đi, huyên thuyên làm gì.”
Trần Hải Thiên không lập tài khoản mới, cũng chẳng thêm bạn bè nào khác ngoài Trang Tuyết. Song vào cuối tháng 8, Trang Tuyết lập một tài khoản mới chỉ kết bạn với một mình anh, ngày ngày đều đăng ảnh hoàng hôn cho anh xem.
Có thể do Trang Tuyết lo khi bạn bè tăng lên, các bài đăng cập nhật liên tục sẽ làm trôi mất những tấm ảnh cà phê của anh. Hoặc cũng có thể do Trang Tuyết biết dù ở ngoài đời hay trên mạng anh cũng đều không thích hội nhóm đông người. Hay, bởi Trang Tuyết biết rõ anh sẽ không để lại bình luận gì ở những bức ảnh hoàng hôn, vì không muốn cuộc đối thoại giữa họ bị người xa lạ nhìn thấy.
Nhưng dù như thế nào đi nữa, hành động của Trang Tuyết mang hàm ý ám chỉ quá rõ ràng. Chẳng có ai lập riêng một tài khoản mới đăng mỗi ảnh giữa hai người chỉ vì một người bạn bình thường cả.
Thế là, Trần Hải Thiên cũng hủy kết bạn với khoản cũ của Trang Tuyết, chỉ giữ lại tài khoản mới. Anh dùng cách này để ngầm chấp nhận sự tồn tại đặc biệt của đôi bên dành cho nhau, bất chấp sự phát triển của sự “đặc biệt” đó về sau.
Hai bên ngầm hiểu là truyền thống phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.
Dường như họ lại quay về những ngày tháng lên Mộng Cầu Vồng. Trong hàng trăm hàng ngàn người dùng, họ dành riêng ra một khoảng đất trống chỉ thuộc về hai người, mỗi ngày họ đều trồng hoàng hôn, cà phê và những cây trồng mới khác.
Lương Mĩ Lị ăn xong bánh ga tô thì rời đi ngay. Trần Hải Thiên lên mạng đăng bức ảnh mì chân giò, chú thích rõ ràng đây là chân giò Đức kết hợp với mì kiểu Đài. Lúc gần tối, Trang Tuyết bình luận ở phía dưới, nói vì chân giò quá sức sống động nên cảm thấy hơi sợ. Y nghiêm túc viết: [Tôi sợ ăn được một nửa thì nó đột nhiên sống lại đá tôi một cái, nên từ nhỏ tới giờ tôi chưa dám ăn.]
[Tôi giúp anh đánh chân giò ra thành nước, như vậy cùng lắm nó chỉ có thể hắt nước anh, không đau là mấy.] Trần Hải Thiên cũng chân thành trả lời lại.
Trang Tuyết gắp miếng bắp cải muối, nhắm mắt lại nhai vài cái, sau đó nghiêm túc giải thích cho Trần Hải Thiên giấm và đường phèn ảnh hưởng như thế nào tới bắp cải muối. Bên cạnh đó, đều là giấm nhưng giấm gạo và giấm hoa quả cũng sẽ tạo ra hương vị khác nhau, hoặc cùng một loại giấm song nhãn hiệu khác nhau thì thành phẩm cũng không giống nhau. Đường phèn còn có nhiều loại hơn nữa, mỗi loại sẽ mang đến hiệu ứng tương thích, kéo theo sự thiên biến vạn hóa trong hương vị bắp cải muối ra.
“Bắp cải muối tôi làm cũng khác với bắp cải muối ông nội hay cha tôi làm.” Trang Tuyết viết công thức của bản thân cho Trần Hải Thiên, nói: “Vì vũ khí bí mật không giống nhau.”
“Lại bắt đầu quảng cáo rồi.” Trần Hải Thiên cầm lấy công thức, chỉ muốn ngay lập tức đi siêu thị mua nguyên liệu về làm.
“Đâu có đâu có,” Trang Tuyết cười sang sảng nói: “Anh cũng có vũ khí bí mật mà, đó chính là bàn tay anh, cách anh tước bắp cải, lực bóp, nén, trộn mạnh nhẹ ra sao, tất cả quá trình đó sẽ quyết định tới hương vị của bắp cải muối. Bên cạnh đó, chúng ta cũng không thể làm ra những mẻ bắp cải muối giống hệt nhau được, tối đa chỉ giống tới 95% thôi, thế là vừa đủ. 95% mới có không gian để hít thở chứ, nếu 100% thì ngột ngạt bức bối chết mất.”
Nghe vậy, Trần Hải Thiên bỗng lặng sững người. Câu nói cuối cùng của Trang Tuyết khiến Trần Hải Thiên cảm giác dejavu, gợi lên ký ức rất quen thuộc trong anh. Chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì có khách đẩy cửa bước vào, anh vội đứng lên tiếp khách. Trang Tuyết nán lại ở quán cà phê hơn tiếng, sau đó y đến phòng trưng bày nghệ thuật xem triển lãm, tới tận hơn 6 giờ xế chiều mới quay lại, còn mua cho Trần Hải Thiên mì hải sản Ý để ăn tối.
“Cũng ngon nhưng còn kém tôi làm một chút. Lần sau anh tới tôi làm anh ăn.” Trần Hải Thiên vừa ăn vừa nói: “Trước khi đến nhớ báo trước một ngày để tôi mua nguyên liệu nhé.” Trang Tuyết cười đồng ý.
Ăn xong bữa tối, Trang Tuyết ngồi lại hơn tiếng nữa rồi tạm biệt Trần Hải Thiên, bắt xe về Đài Trung.
Họ đã đi qua tháng 6 như vậy. Mối quan hệ của họ như thức ăn đã rửa sạch nhưng chưa xào lên, không đến nỗi như miếng gân gà, cơ mà vẫn chưa thể ăn được.
Trần Hải Thiên không muốn ra khỏi nhà vào mùa hè. Thời tiết ngột ngạt oi bức thiêu đốt cùng những cơn dông bão cứ thi thoảng lại ập đến khiến anh sầu muộn nẫu nề. Song anh vẫn giữ hẹn ước với Trang Tuyết, vào tháng 7 và tháng 8, mỗi tháng anh đều đến Đài Trung một lần.
Có lẽ cũng bởi đã vào hè, trời nóng nực quá nên người ăn cũng ít, đậu phụ ngâm dễ bị hỏng hơn, nên Trang Tuyết đã đổi sang 4 -6 giờ chiều bán hàng. Dù Trần Hải Thiên tỏ ý muốn cùng Trang Tuyết đi bán đậu phụ thối, nhưng sau rốt anh vẫn bị Trang Tuyết thuyết phục, sung sướng rúc trong nhà Trang Tuyết, uống cốc hồng trà Cổ Tảo[1] to đùng mát lạnh có 20 Đài tệ, nghe tiếng ve kêu ra rả như bản hòa âm ngoài cửa sổ, đắm mình trong hơi lạnh điều hòa đọc sách.
Anh phân sách của Trang Tuyết thành ba loại: Loại một là sách chuyên ngành, gần như đều là sách tiếng Anh, mỗi quyển đều dán rất nhiều sticker ghi chú. Loại hai là kiểu sách trùng với sách anh đọc, trừ sách chuyên ngành ra thì chiếm gần 80% số sách còn lại. Loại thứ ba là sách mà anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đọc, như truyện tranh Ping-Pong Club, Giới tính thứ hai, Lục tổ đàn kinh, Ngari phía Tây[2], Chuyên gia quản lý tài chính dạy bạn cách đầu tư cơ bản.
Phòng sách là trái tim của một thư sinh.
Anh lướt ngón tay qua những hàng sách xếp ngay ngắn, giống như lúc đi dạo siêu thị, nghe tiếng đầu ngón tay lướt qua dãy sách sột soạt, hết quyển này đến quyển khác, bắt lấy trái tim của Trang Tuyết.
Đến 6 giờ, anh cầm hai cốc hồng trà mát rượi ra ngoài tìm Trang Tuyết, cùng y dạo qua con hẻm nhỏ cạnh Thổ Địa Công miếu, uống hồng trà ngắm hoàng hôn.
Tới tháng 8, anh gặp em gái Trang Tuyết, đó là một cô gái lai rất xinh đẹp, khiến anh thảng thốt kinh ngạc.
“Em không phải con lai đâu.” Giọng Tiết Chuyên rất mềm mại uyển chuyển, cô hơi bất lực nói tiếp: “Nó là sự lai giống hay di truyền giữa các thế hệ gì đó, chắc tổ tiên nhà em có người Hà Lan, có nữ diễn viên Tịch gì đó cũng giống em đấy.”
Trang Tuyết đứng bên cười khổ: “Hồi nhỏ em gái tôi còn giống con lai hơn, nên thường bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt, cũng bởi thế mà chúng tôi đã luyện được kỹ năng đánh nhau.”
“Khi ấy mẹ em luôn nói với tụi em là đã đánh thì không được thua, nếu thua thì không được chạy về khóc nhè.” Ngữ điệu và cử chỉ của Tiết Chuyên rất tao nhã, nhưng lời nói ra lại trái ngược hoàn toàn: “Thế nên em cứ đánh bọn con gái như con trai, còn đánh con trai như súc sinh, mưu hèn kế bẩn gì cũng chơi tuốt miễn là đánh thắng.”
Trần Hải Thiên thầm toát mồ hôi lạnh sau lưng. Trong cuộc sống của anh, chưa từng có chuyện cãi nhau chứ nói gì tới đánh nhau. Cãi nhau chỉ trút được sự tức giận chứ không thể giải quyết được vấn đề gì. Bởi vậy anh luôn là kẻ lạnh lùng bình tĩnh nhất trong những cuộc tranh luận xung đột.
Trang Tuyết giải thích với Trần Hải Thiên: “Hồi ấy bọn tôi phải đánh nhau với đám con cháu đời thứ ba chân chính ở thôn làng nên phải dữ mới được. Cơ mà giờ nó ghê gớm lắm, rất nổi tiếng, giả làm bạn gái tôi mà khiến ai cũng tin sái cổ.”
“Lại chả, em xinh thế này cơ mà, mọi người đều cảm thấy anh không xứng với em.” Tiết Chuyên nói xong, xách một thùng bắp cải muối trong phòng Trang Tuyết ra, đi xuống lầu.
Mãi tới khi dưới lầu vang lên tiếng đóng cửa, Trần Hải Thiên mới hỏi Trang Tuyết: “Em gái anh biết anh là đồng tính không?”
“Biết chứ, nó chỉ kém tôi một tuổi, lại rất thân thiết với tôi, nó là người đầu tiên tôi come out đó.” Dường như Trang Tuyết biết Trần Hải Thiên sẽ hỏi gì nên lập tức nói tiếp: “Tôi chưa nói với cha mẹ mình, họ cũng chưa từng hỏi sao tôi lại không có bạn gái. Nếu họ hỏi tôi cũng sẽ trả lời thành thật thôi, nhưng tôi nghi họ đã biết tôi là gay nên mới không hỏi.”
Trần Hải Thiên gật đầu tỏ vẻ mình hiểu: “Hai bên ngầm hiểu là truyền thống phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.”
“Che che giấu giấu thì vẻ đẹp mới tinh tế hàm súc.”
Ngày hôm đó, Trang Tuyết lái xe đưa anh đi siêu thị Trung Hiếu ở đầu bên kia Đài Trung, ăn thịt nướng, mì hàu, đầu vịt Đông Sơn, trứng chiên hàu, thịt kho trứng, kem cốc hoa quả và tất cả những món anh thích ăn trên đường. “Má nó thịt nướng ngon vãi” – khi Trần Hải Thiên bị đồ ăn làm lu mờ ý thức, anh sẽ nói những câu chữ mà bình thường anh không bao giờ nói, rồi lại tự bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm: “Mới đầu tôi đã định thêm thịt nướng vào danh sách nghề nghiệp rồi đó, cơ mà sau rốt lại đi bán cà phê, chứ nếu bắt tôi mặc áo ba lỗ nướng thịt tôi sẽ điên mất. Nhưng tôi rất ghét biến quán cà phê thành một loại hàng hóa đặc sản. Quán cà phê nào cũng phải có không gian thiết kế đặc biệt, wifi không giới hạn và có thể đọc sách tạp chí miễn phí. Bởi khách hàng đến quán chỉ vì cần không gian, chứ không phải thật sự muốn đến uống một cốc cà phê thơm ngon. Cà phê tôi pha ngon như vậy, thế mà mấy tay đó chỉ chăm chăm lên mạng làm cà phê nguội mất tiêu…”
Mỗi khi Trần Hải Thiên rơi vào trạng thái như thế, Trang Tuyết đều mỉm cười nhẹ nhàng lẳng lặng lắng nghe, vẻ mặt rất lạ kỳ.
No bụng rồi ý thức sẽ dần dần biến mất, Trần Hải Thiên rất chi là nẫu lòng với cái kiểu cứ mất lý trí một cái là lại nói lung tung. Anh sẵn lòng để Trang Tuyết nhìn thấy một phần áp lực trong sinh mệnh mình, song anh không muốn phơi bày những mặt vụng về ngốc nghếch của bản thân.
Ngày ấy, trên chuyến xe khách quay lại Đài Bắc, anh ngắm nhìn phong cảnh trên con đường cao tốc qua cửa kính trong suốt. Trong cơn mưa lất phất giăng giăng, khung cảnh toát lên sự dịu êm yên bình. Anh chợt nhớ tới vẻ mặt Trang Tuyết, đột nhiên vỡ ra rằng, lần đầu tiên mất khống chế có thể là lỗi của chính mình, nhưng ở lần thứ hai, thì hoàn toàn do Trang Tuyết cố ý dùng đồ ăn dụ anh ăn no.
Trần Hải Thiên chán nản lắc đầu với hình bóng phản chiếu của mình trên ô cửa. Đây đúng là kiểu hành động đặc trưng của Trang Tuyết mà, hễ mà tìm ra điểm yếu của đối phương là sẽ ranh ma chơi xấu, cố tình đào hố cho người ta nhảy vào. Song chiếc hố này vừa nông lại vừa vô hại, khiến anh tức chẳng được mà không tức cũng chẳng xong.
Lần sau nhất định phải treo tấm biển “cấm ném đồ ăn” mới được, Trần Hải Thiên thở hắt ra một hơi.
Vào tháng 7 và tháng 8, Trang Tuyết cầm theo bánh bỏng ngô đến Đài Bắc một lần, uống cà phê, thử ăn bắp cải muối và mì Ý Trần Hải Thiên làm, đi thăm phòng trưng bày nghệ thuật, rồi quay lại Đài Trung.
Trong hai lần gặp nhau này, Trần Hải Thiên thu hoạch được hai điều rất có giá trị: một là Trang Tuyết rửa bát vừa gọn gàng sạch sẽ lại còn rất nhanh, đạt tiêu chuẩn đàn ông độc thân. Hai là khi Trang Tuyết ăn thức ăn, thường sẽ nhắm mắt lại thưởng thức hương vị, giống như khi y uống cà phê vậy.
Thứ Bảy cuối cùng của tháng 8, chính là ngày Quỷ Môn đóng lại trong âm lịch, đồng thời cũng là sinh nhật dương lịch của Lương Mĩ Lị.
Trần Hải Thiên đổ nồi mì vừa mới nấu xong vào hai cái bát tô, thêm chân giò Đức mà Lương Mĩ Lị mua ở chợ Tinh Quang vào, nghe Lương Mĩ Lị dùng giọng điệu oán trách không thể tin nổi nói: “Má ôi, nhạt nhẽo vậy, phân đoạn diễn của tôi còn sắp nhiều hơn anh ta rồi đấy.”
“Thì tôi đã nói với bà là nhảy thẳng luôn đến một năm sau mà.” Trần Hải Thiên lấy một cái bánh ngọt nhỏ trong hộp ra, cắm một cây nến, bê bát mì chân giò Trung – Đức ra: “Nào, tiến sĩ Lương, chúc mừng sinh nhật 30 tuổi.”
Vừa mới ra khỏi bếp, tiến sĩ Lương sốt xình xịch thổi ngay cây nến, dữ tợn lừ anh, đe: “Chúc sinh nhật vui vẻ là được rồi, tuổi tác là bí mật với phụ nữ đấy.”
“Hở? Bà là phụ nữ ấy hả? Nghe hết hồn.” Trần Hải Thiên cầm bát mì né Lương Mĩ Lị muốn đập anh và Ngày Mưa định liếm cái chân giò.
“Hứ.” Lương Mĩ Lị ngồi lại, bắt đầu ăn mì chân giò Trung Tây kết hợp.
Quán cà phê Noone chẳng có một ai nom quạnh quẽ trống vắng. Mưa mùa hạ đang rơi ngoài cửa sổ, trời vừa nóng vừa ướt át. Kiểu mưa này cứ dầm dề dai dẳng không dứt, kéo dài triền miên tới tận tháng 9, sau đó sẽ lại đổi qua mưa mùa thu.
Trần Hải Thiên ngồi lại chỗ của mình, im lặng cùng ăn mì chân giò với Lương Mĩ Lị, chợt trào dâng cơn xúc động. Người bạn thân nhất của anh đã biến từ nhân viên pha chế tóc vàng tomboy thành tiến sĩ đầy khí chất tóc đen suôn mượt, rốt cuộc đã bước đến chặng sau của cuộc đời.
Tự bao giờ, họ đã bước đến tương lai mà trước đây mình vẫn thường hay nói.
Tới tận khi ăn xong bát mì chân giò, Lương Mĩ Lị mới hỏi: “À mà, ông đã lập tài khoản Facebook mới chưa?”
“À, để sau đi.” Trần Hải Thiên bỏ đũa xuống, xắn một miếng bánh ga tô.
Mùa hè đến, Facebook trở nên thịnh hành, trên mạng cũng có phiên bản tiếng Trung. Gặp nhau ai cũng hỏi có tài khoản Facebook chưa, anh bất ngờ trở thành người sử dụng mạng xã hội này sớm nhất trong chúng bạn.
Nhưng mục đích lên mạng của anh chỉ vì muốn xem ảnh hoàng hôn Trang Tuyết chụp mà thôi. Anh không muốn trộn lẫn Trang Tuyết vào những mối quan hệ trên mạng hoặc cuộc sống xã hội. Thế nên, dù Lương Mĩ Lị bảo anh lập một tài khoản khác để dùng cho các mối quan hệ bạn bè xã hội, nhưng anh cảm thấy không cần thiết: “Nếu tôi có thể trao đổi trực tiếp với bà ở ngoài đời thì cần gì phải lên mạng nói chuyện với bà làm gì? Mà nếu tôi không thể trao đổi trực tiếp với bà trong thực tế thì tôi cần gì phải lên mạng nói chuyện với bà?”
“Gì?” Lương Mĩ Lị ngẫm nghĩ một lát: “Tóm lại là ông đi lập tài khoản đi, huyên thuyên làm gì.”
Trần Hải Thiên không lập tài khoản mới, cũng chẳng thêm bạn bè nào khác ngoài Trang Tuyết. Song vào cuối tháng 8, Trang Tuyết lập một tài khoản mới chỉ kết bạn với một mình anh, ngày ngày đều đăng ảnh hoàng hôn cho anh xem.
Có thể do Trang Tuyết lo khi bạn bè tăng lên, các bài đăng cập nhật liên tục sẽ làm trôi mất những tấm ảnh cà phê của anh. Hoặc cũng có thể do Trang Tuyết biết dù ở ngoài đời hay trên mạng anh cũng đều không thích hội nhóm đông người. Hay, bởi Trang Tuyết biết rõ anh sẽ không để lại bình luận gì ở những bức ảnh hoàng hôn, vì không muốn cuộc đối thoại giữa họ bị người xa lạ nhìn thấy.
Nhưng dù như thế nào đi nữa, hành động của Trang Tuyết mang hàm ý ám chỉ quá rõ ràng. Chẳng có ai lập riêng một tài khoản mới đăng mỗi ảnh giữa hai người chỉ vì một người bạn bình thường cả.
Thế là, Trần Hải Thiên cũng hủy kết bạn với khoản cũ của Trang Tuyết, chỉ giữ lại tài khoản mới. Anh dùng cách này để ngầm chấp nhận sự tồn tại đặc biệt của đôi bên dành cho nhau, bất chấp sự phát triển của sự “đặc biệt” đó về sau.
Hai bên ngầm hiểu là truyền thống phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.
Dường như họ lại quay về những ngày tháng lên Mộng Cầu Vồng. Trong hàng trăm hàng ngàn người dùng, họ dành riêng ra một khoảng đất trống chỉ thuộc về hai người, mỗi ngày họ đều trồng hoàng hôn, cà phê và những cây trồng mới khác.
Lương Mĩ Lị ăn xong bánh ga tô thì rời đi ngay. Trần Hải Thiên lên mạng đăng bức ảnh mì chân giò, chú thích rõ ràng đây là chân giò Đức kết hợp với mì kiểu Đài. Lúc gần tối, Trang Tuyết bình luận ở phía dưới, nói vì chân giò quá sức sống động nên cảm thấy hơi sợ. Y nghiêm túc viết: [Tôi sợ ăn được một nửa thì nó đột nhiên sống lại đá tôi một cái, nên từ nhỏ tới giờ tôi chưa dám ăn.]
[Tôi giúp anh đánh chân giò ra thành nước, như vậy cùng lắm nó chỉ có thể hắt nước anh, không đau là mấy.] Trần Hải Thiên cũng chân thành trả lời lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương