Đi từ Đảo Tây đến bến tàu chỉ mất một giờ.
Một nhà ba người đi ăn sáng trước, ba mẹ đến cửa hàng miễn thuế tham quan theo kế hoạch ban đầu.
Hạ Kỳ tự gọi một chiếc xe online, mang rương hành lý của ba người về khách sạn trước.
Trước khi xe taxi đến, mẹ cô vẫn lo lắng hỏi tới hỏi lui: “Chỉ có một mình bảo bối có được không? Hay là để ba mẹ đưa con về trước, sắp xếp chỗ ở cho con xong rồi đến cửa hàng miễn thuế sau, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
Hạ Kỳ cầm di động tìm kiếm các quan cà phê gần sân bay, không thèm để ý lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Chẳng phải ban đầu ba mẹ muốn để hành lý tự đến khách sạn sao? Ngay cả hành lý còn có thể đến thì tại sao một người sống sắp thành niên như con lại không thể đến được?”
“Nhưng hành lý đâu quan trọng bằng con! Hành lý mất thì mất thôi, sao có thể làm mất con gái được.”
Lời này thật sự hơi trẻ con, Hạ Kỳ bị mẹ mình chọc cười to: “Mẹ cứ yên tâm đi. Tổng cộng chỉ có mười phút đi xe, cũng không phải đi đường dài. Sau khi lên xe con sẽ chia sẻ hành trình vào nhóm, vậy là mẹ yên tâm rồi nhỉ.”
Lúc cả nhà đang nói chuyện thì xe đến.
Ba giúp bỏ hành lý vào cốp xe, Hạ Kỳ nhanh chóng chui vào trong xe trước.
Sau đó, cô mở cửa sổ xe vẫy tay với ba mẹ: “Được rồi ạ, buổi tối gặp lại.”
“Được rồi, chú ý an toàn nhé.”
“Bảo bối chú ý an toàn.”
-
Khi xe đã khởi động, cô vẫn có thể nghe được tiếng trò chuyện của ba mẹ ở bên ngoài:
“Tốt quá, tài xế là nữ, em thấy yên tâm hơn rồi.”
“Em đấy...”
“Sao nào, con bé mới 16 tuổi, đương nhiên là em phải lo lắng chứ.”
“Rồi rồi, bây giờ anh gọi xe nhé?”
...
-
Hạ Kỳ ngồi ở trong xe, cảm thấy hơi xấu hổ khi nghe được cuộc trò chuyện của ba mẹ.
Hiển nhiên tài xế cũng nghe thấy, cô ấy cười nói với cô: “Con gái nhà cô cũng tầm tuổi con, năm nay vừa học lớp 10, cô cũng không dám để con bé một mình chạy lung tung bên ngoài.”
Hạ Kỳ mím môi, nhẹ giọng đáp lại: “À, đúng ạ... Mẹ thường xuyên lo lắng về con, luôn dặn con phải chia sẻ hành trình với họ.”
“Nên làm vậy, bất kể lúc nào, ở đâu, đi taxi đều phải nhớ chia sẻ hành trình. Gặp phải người xấu là chuyện có xác suất nhỏ, nhưng tóm lại vẫn có xác suất này, nếu gặp phải thì sẽ là 100%.”
“Dạ, con sẽ chú ý, cảm ơn cô ạ.”
“Ha ha, con lễ phép quá. Thấy trẻ con là cô lại thích lải nhải, đừng chê cô phiền nhé.”
“Không đâu ạ, cô cũng rất tốt.”
...
-
Cô trò chuyện cùng tài xế suốt cả chặng đường, mười phút sau đã đến gần sân bay.
Máy bay chở khách ầm ầm bay qua đỉnh đầu, bầu trời xanh thăm thẳm.
Hạ Kỳ sắp xếp đồ đạc xong, nghỉ ngơi một chút rồi ngồi vào bàn học tập.
Để cô có môi trường học tập tốt hơn, ba mẹ cố ý đặt một phòng giường lớn hạng thương gia. Mọi cơ sở thiết bị đều được chuẩn bị theo nhu cầu của những doanh nhân đi công tác, bàn làm việc dài đến hai mét. Trên bàn còn chuẩn bị túi trà và cà phê.
Hạ Kỳ ngồi xếp bằng trước bàn, ngón tay lưu luyến trên túi cà phê...
Cô chợt nhớ lại, có một ngày trời đổ mưa, sóng biển ở tiệm sách hơi mạnh, thiếu niên ở bàn thu ngân đã pha cho cô một túi trà ô long đào.
Cô gái cử động đầu ngón tay, cầm một túi trà lên.
Hơi nước lượn lờ bốc lên từ chiếc ly, trong phòng tản ra mùi ô long thoang thoảng.
Hạ Kỳ chớp mắt, mở bài thi ra bắt đầu làm bài.
[Hòa tan một lượng nhỏ sắt vụn vào axit sunfuric loãng dư, lọc bỏ tạp chất, thêm vào chất lỏng đã lọc một lượng nhỏ...]
Bút chì nhẹ nhàng di chuyển trên tờ đề thi, sau khi thuận tay viết hai công thức thì viết một chữ A to.
Rồi lập tức chuyển qua câu hỏi tiếp theo.
Trong phòng rất yên tĩnh, cách âm rất tốt, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng máy bay chở khách bay qua ngoài cửa sổ, còn lại chỉ có tiếng loạt soạt của bút chì và tiếng cọ xát của giấy.
Đúng 12 giờ trưa, cô đã hoàn thành trọn vẹn một bộ đề thi.
Cô gái vươn vai một cái thật dài rồi lười biếng dựa vào ghế.
Sau khi giải khóa chế độ tự học, điện thoại hiện lên một loạt tin nhắn. Nhóm bạn thân vẫn là 99+, còn có lời dặn dò của ba mẹ sau khi biết cô đến khách sạn.
Mà trên hình đại diện bé mèo kia cũng hiển thị một con số “2” nhỏ màu đỏ bắt mắt.
Cô bấm vào, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một đoạn video.
Doãn Hãn Thần kiễng chân, đang treo chiếc chuông gió gấp giấy cô tặng lên trần khu vực bàn thu ngân của tiệm sách.
Thân hình thiếu niên mảnh khảnh, khi nâng cánh tay phải kéo theo chiếc áo sơ mi trên người, lộ ra một đoạn eo nhỏ thon gọn xinh đẹp.
Hạ Kỳ hoảng loạn rũ mắt, tựa như đang nhìn lén mà bị bắt quả tang.
“Được rồi.”
Giọng nói của thiếu niên phát ra từ loa, lúc này cậu mới nhìn lại màn hình điện thoại.
Trong video, chú bồ câu giấy màu xanh rũ xuống, nhẹ nhàng đung đưa giữa không trung.
Bé mèo con đứng trên bàn, đôi mắt xanh xinh đẹp chuyển động theo chú bồ câu.
Cuối cùng nó vẫn không nhịn được, vươn móng vuốt nhỏ của mình ra và nhảy về phía bồ câu giấy.
“A, a!”
Giọng nói sốt ruột của cậu bạn câm điếc truyền ra từ trong video, sau đó màn hình chợt lóe lên rồi tối đen.
Sau vài giây, màn hình lắc lư mấy cái, thiếu niên ôm mèo lại xuất hiện trong ống kính.
“May quá, không đụng đến chuông gió. Nào, Bố Bố xin lỗi chị đi.”
Cậu nói rồi nắm lấy móng vuốt trắng nhỏ mập mạp của mèo con, vẫy vẫy về phía cô.
“Xin lỗi nhé, sau này mình sẽ trông chừng Bố Bố.”
Khi nói chuyện, mi mắt cậu cong cong, đôi mắt đen nhánh xuyên qua màn hình nhìn thẳng về phía cô.
Tựa như người đó đang đứng đối diện với cô vậy.
Cô gái vén gọn những sợi tóc đang rũ xuống bên tai, gõ chữ trên di động: [Không sao đâu.]
Giữa mái tóc đen nhánh lộ ra thính tai ửng hồng.