Tết Nguyên Tiêu, Hạ Kỳ đến thăm nhà bà nội.
Ông bà cô sống trong một căn nhà tập thể cũ ở khu phố nhộn nhịp Tân Nhai Khẩu*.
(*) Tân Nhai Khẩu: nằm ở khu vực trung tâm Nam Kinh. Đây là trung tâm thương mại nổi tiếng ở Trung Quốc với lịch sử hàng thế kỷ và được mệnh danh là "Doanh nghiệp số 1 Trung Quốc".
Bên trong khoảng sân tường trắng gạch đỏ là mấy căn nhà lầu nhỏ.
Giữa trung tâm thành phố đầy những tòa nhà cao tầng san sát, nơi này đặc biệt yên tĩnh.
“Bé yêu đến rồi sao?”
Hạ Kỳ vừa vào sân đã thấy ông bà ngoại đứng đợi sẵn trước cổng.
Cô gái đeo cặp sách cười ngọt ngào: “Bà nội, ông nội.”
Ông nội lập tức cầm cặp sách của cô: “Vất vả lắm mới được nghỉ mà còn phải làm bài tập à. Để ông xem cặp sách có nặng không nào.”
Thật ra Hạ Kỳ không mang theo thứ gì, chỉ có một cuốn vở chép lại đề sai, hai bộ đề thi và Kindle để đọc sách.
“Kỳ thi sẽ diễn ra vào tháng tư nên cháu phải làm bài mỗi ngày ạ.”
Cô vừa trả lời vừa nắm tay ông bước vào nhà.
-
Hạ Kỳ ở nhà bà nội cả một ngày.
Cô chiếm bàn sách của ông mình, nằm nhoài dưới đèn bàn làm bài tập.
Ông nội đeo kính viễn thị, ngồi trên sô pha đọc sách xem báo.
Lúc chiều, ánh nắng trong phòng sách rất đẹp, bà nội ngồi bên cạnh hai ông cháu thêu một chiếc túi thủ công.
Đồng hồ trên tường quay một vòng rồi một vòng nữa...
Ánh mặt trời chiếu vào phòng càng lúc càng nghiêng, màu sắc càng thêm rực rỡ.
Đồng hồ điểm ba lần “Đong đong đong” vào lúc 5 giờ, bà đặt đồ trong tay xuống nói: “Ba mẹ cháu nói tối nay sẽ xin nghỉ một tiếng, chắc 6 giờ kém sẽ đến. Bà đi hấp bí đỏ nhé, mẹ cháu cố ý dặn bà tối nay muốn ăn bí đỏ. Cháu muốn ăn món gì khác không? Sáng hôm qua ông nội cháu ra ngoài mua được mấy củ khoai lang, ông bà hấp hai củ rồi, vừa mềm vừa ngọt.”
Cô gái xoay bút chì, nói: “Có ạ, bà nội hấp thêm hai củ đi, ba cháu cũng thích ăn lắm.”
“Được, để bà hấp cho mấy đứa, hấp nhiều một chút, ăn không hết thì cho ba mẹ cháu mang về bỏ tủ lạnh.”
Ông nội im lặng nãy giờ chợt đẩy mắt kính nói: “Không cần nấu cơm mới đâu, rang phần dư từ buổi trưa đi, mọi người ăn chung. Không đủ thì còn bánh trôi mà.”
“Ừ, được đấy, nghe ông.”
Hạ Kỳ vừa học được cách nấu ăn, cũng đã làm gần xong đề thi nên cô đi theo bà vào phòng bếp phụ giúp.
Một mình cô đi giúp chưa đủ, còn muốn nắm tay ông nội cùng đi.
Ông nội xuất thân từ một gia đình giàu có và khá truyền thống. Tuy đã sống hơn nửa đời nhưng có lẽ ông vẫn chưa từng vào phòng bếp bao giờ.
Ông lão vốn là người hiểu biết sâu rộng, nói đạo lý không ngớt mà lại luống cuống tay chân trong lần đầu bị cháu gái kéo vào bếp.
“Ông gọt vỏ còn không nhanh bằng bé yêu của chúng ta nữa.”
“Đúng là mở miệng nói dối mà, tôi đã gọt được bốn trái rồi mà bé mới gọt xong một trái. Mấy việc khác tôi không làm được, chẳng lẽ tôi còn không biết gọt vỏ sao? Lần nào bà bị bệnh mà tôi không gọt lê cho bà.”
Hạ Kỳ ngẩng đầu thì nhìn thấy bà nội đang chớp mắt ra hiệu với ông.
Cô nhanh chóng cúi đầu im lặng, giả vờ như mình không nhìn thấy gì.
-
Cả nhà cùng nhau quây quần ăn cơm, mãi đến 8 giờ tối mới quay về.
Tân Nhai Khẩu cách nhà Hạ Kỳ không xa lắm, khoảng 3-4 km.
Một nhà ba người, mỗi người quét một chiếc xe đạp công cộng rồi đạp xe về nhà.
Giữa tháng hai, dù đã qua Lập Xuân một tuần nhưng trời vẫn rất lạnh.
Cây ngô đồng ven đường đã khô héo và úa vàng.
Chỉ có cây Nhựa Ruồi* trong bồn hoa là xanh hơn cả mùa hè.
(*) Cây Nhựa Ruồi:
Xe buýt qua lại không ngừng, những bóng cây trên mặt đường nhựa lúc mờ lúc tỏ dưới ánh đèn.
“Kỳ Kỳ, con nhớ không, hồi con còn nhỏ, ông nội thường cưỡi chiếc Đại Giang 28* đi dọc theo con đường này đón con về.”
(*) Đại Giang 28:
Ba chợt quay đầu lại hỏi.
Chuyện đó chắc phải hơn mười năm trước, vào năm hai lẻ mấy...
Tuy nhà nào cũng chuyển sang chiếc xe đạp nhẹ, nhưng ông nội vẫn nhớ bạn cũ nên không nỡ bỏ chiếc Đại Giang 28 trong nhà.
Ghế sau được lắp thêm ghế ngồi cho trẻ em, mỗi lần luôn là ông ngồi lên đó trước, sau đó ba mẹ sẽ bế cô lên và thắt chặt dây an toàn lại.
Mùa đông thì bọc kín mít, mùa hè thì đội mũ chống nắng nho nhỏ.
Hạ qua đông đến, nhoáng cái đã qua thật nhiều năm.
Sau đó, ông nội gặp tai nạn xe... bị một chiếc xe hơi do tài xế say rượu tông trúng và phải nhập viện.
Ông bị tông vào đùi, dẫn đến gãy xương nghiêm trọng.
Lúc Hạ Kỳ đến là sau giờ tan học buổi tối, ông nội đã được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, trên đùi cố định bằng hai tấm thép.
Cô nhớ rõ hôm đó cũng là mùa hè.
Ông nội vẫn chưa hết thuốc tê, nằm trong phòng bệnh mơ màng nói mớ: Rượu này mạnh ghê nhờ...
Ba cô đang nghiêm túc cũng phải bật cười thành tiếng.
Năm đó Hạ Kỳ mới mười tuổi.
Từ đó về sau cô học được cách tự đi xe đạp, đạp một mạch về nhà ông nội.
Lúc ấy ông khập khiễng đi xuống lầu đón cô...
Vừa thấy cô bé leo xuống từ chiếc xe đạp cao cao, vành mắt ông nội đỏ hoe.
“Kỳ Kỳ của chúng ta đã lớn như vậy rồi, đạp xe đạp cũng giỏi như vậy... Ha ha.”
Ba cô đạp chiếc xe đạp màu vàng, bùi ngùi cười.
“Đúng vậy, đồng chí Hạ Cảnh Hòa, hồi chúng ta mới bắt đầu yêu đương cũng là năm 2000 nhỉ, mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè anh đều đạp xe trên con đường này đến tìm em.”
“Sau đó đạp xe thẳng đến Lăng Minh Hiếu, ha ha.”
“Mùa đông rất lạnh... Shhh!”
“Mùa hè thì siêu nóng nực, ha ha.”
“Hồi đó cây kem trắng ở ngoài đường bán bao nhiêu nhỉ? Em nhớ là rẻ lắm...”
“Một cây 5 xu.”
...
Ba mẹ cứ thế hồi tưởng lại những ngày tháng yêu nhau thuở trẻ suốt cả đường, Hạ Kỳ chỉ im lặng lắng nghe.
Gió hơi lạnh, thỉnh thoảng một chiếc lá thu còn sót lại chợt rơi xuống.
Bánh xe lăn qua đó tạo ra âm thanh lạo xạo.
Ngày mai phải khai giảng rồi.
-
Sáng ngày 16 tháng giêng, trường khai giảng, tiết học chính bắt đầu từ buổi chiều.
Hạ Kỳ ăn sáng xong thì đeo cặp sách quay về trường học.
Thu dọn đồ đạc trong ký túc xá xong, cô đến lớp vừa kịp trước 10 giờ.
Lớp học rất yên tĩnh, chỉ có lác đác vài người bên trong.
Dịch Thời ngồi ở hàng phía sau cô, đang đeo tai nghe làm bài tập.
Cô nhẹ nhàng đi đến, đối phương như cảm nhận được nên ngẩng đầu lên chào hỏi: “Đến rồi à?”
Hạ Kỳ khẽ “Ừ” một tiếng, nhìn thoáng qua sách của cậu ta: “Đang làm đề thi IELTS thật à?”
Nam sinh duỗi người dựa vào bàn phía sau: “Đúng vậy, thật sự rất khó... nghe nói bên trường Ngoại ngữ Nam Kinh và trường trung học quốc tế có người được 7 với 7.5 điểm. Mình đọc hiểu còn ổn, nghe thì khổ sở lắm. Nó không cùng đẳng cấp với bài chúng ta làm ngày thường.”
“Cho mình mượn xem thử với?”
Dịch Thời lấy từ trong cặp ra một cuốn sách có bìa màu xanh đen, bên trên viết chữ màu trắng rất bắt mắt: IELTS 5.
“Đây là đề thi thật, từ cuốn 4 đến cuốn 16, tổng cộng 13 cuốn, kinh khủng lắm đúng không?”
Hạ Kỳ tò mò mở ra, choáng váng trước đủ loại đề mà cô chưa từng thấy trước đây.
“Đây là cuốn 5 à? Sao không có 123...?”
“Thầy mình bảo cuốn 123 quá cũ rồi nên không dùng nữa. Hiện giờ tập đề thi thật sẽ được xuất bản mỗi năm một lần, cuốn 16 mới nhất được xuất bản vào năm trước, cuốn 17 chắc sẽ được xuất bản trong năm nay. Đến lúc đó sẽ có thêm một cuốn đề thi để làm.”
“Vậy chẳng phải lại có thêm một bộ đề để luyện à? Đúng lúc không cần lo về việc không có đủ đề.”
“Ha ha, cậu nói vậy cũng đúng.”
-
Hạ Kỳ làm thử một bài thi Reading, nói rằng sẽ hoàn thành trong một giờ nhưng cô lại làm mất hai giờ, đến tận 12 giờ mới vất vả làm xong.
“Sao rồi?” Nam sinh ngồi ở hàng sau cười xấu xa.
Hạ Kỳ lắc đầu: “Lượng từ mới khá nhiều, có đôi khi phải đọc rất lâu mới có thể đọc hiểu được... Nếu để ý đến độ chính xác thì không đủ thời gian, phải bỏ công ra luyện thêm, phải nhớ từ vựng nữa... Không dễ đâu.”
“Đúng đó, phiền muốn chết... Mình nghe nói Reading và Listening dễ lấy điểm, mình muốn hai phần này được 8 điểm trở lên, chỉ cần điểm trung bình đạt 7 là đủ tiêu chuẩn vào chuyên ngành rồi.”
“8 điểm là sai mấy câu?”
Hạ Kỳ vừa đối chiếu đáp án vừa hỏi.
Nam sinh đứng dậy từ hàng ghế sau, thò đầu về phía cô: “Trong vòng 5 câu... Cậu sai bao nhiêu?”
Hạ Kỳ:??!
Lập tức “Bộp” một tiếng, che điểm của mình lại.
Lắc đầu: “Đừng xem, tệ lắm...”
“Ê ê, đừng che mà, mau cho mình xem xem hai chúng ta có phải tám lạng nửa cân không.”
“Cậu đang muốn so ai tệ hơn à? Bạn Dịch Thời, cậu sa đọa rồi.”
“Sao lại là so ai tệ hơn, đây là đang tìm sự tự tin, cậu cho mình biết có phải chỉ có một mình mình chịu cú sốc này không. Hạ Kỳ tốt bụng, cho mình xem đi... dạo này mình làm đến nỗi sắp tự kỷ luôn rồi.”
“Không cho. So với mình làm gì, mình đâu có đi thi.”
Hạ Kỳ thề chết phải che đáp án của mình lại, sau đó nhét từng chút một vào hộc bàn.
Giỡn gì vậy chứ, cô sẽ để ai nhìn thấy thất bại của mình sao? Không thể nào.
Nhưng cô càng không cho, nam sinh hàng sau càng không chịu buông.
Cậu ta nắm lấy tay áo của cô, nịnh nọt túm sang một bên.
“Hạ Kỳ, Hạ Kỳ tốt nhất, cho mình xem đi, xem một tí thôi. Đây là lần đầu tiên cậu làm mà, sai nhiều một chút đâu có sao, mình sẽ không cười nhạo cậu đâu.”
Đang ồn ào, cô chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc ở cửa: “Hạ Kỳ Kỳ, xuất phát đi ăn cơm thôi!”
Hạ Kỳ vô thức nhìn qua bên đó, quả nhiên là Mai Tử và Nghê Nghê đang gọi cô.
Kết quả là tay cô không che kỹ nên bị Dịch Thời rút mất tờ giấy.
“Dịch - Thời!”
Cô gái tức giận kêu lên, đứng dậy với lấy tờ giấy.
Cô duỗi tay, cánh tay của nam sinh cũng giơ lên cao.
Cô nhón chân, nam sinh cũng nhón chân theo.
Cuối cùng, cô thua về khoản chiều cao.
“Vãi... Cậu cứ che lại không cho mình xem, mình còn tưởng cậu làm bài tệ lắm chứ. Kết quả chỉ sai vài câu thôi! Cậu biết như này mấy điểm không? Bảy đấy! Cậu biết có bao nhiêu người phải thi lần thứ ba, thứ tư, đừng nói 7 điểm, ngay cả 6.5 cũng khó đạt được.”
Dịch Thời nói xong bèn trả giấy lại cho cô.
Hạ Kỳ nhận lấy: “Mình làm mất tận hai tiếng, thời gian nhiều gấp đôi, tất nhiên độ chính xác sẽ cao hơn một chút.”
Lúc cô nói chuyện, khóe môi hơi trễ xuống.
Có vẻ hơi tức giận.
Nam sinh ở hàng sau nịnh nọt tiến lại gần: “Tức giận à? Cho mình xin lỗi nhé. Sau này mình bảo đảm sẽ không xem nữa.”
Hạ Kỳ tiếp tục thu dọn đồ đạc, mặc kệ cậu ta.
Không ngờ cái tên ở hàng sau lại lén lút đến gần cô: “Nói cho cậu biết, bộ đề đầu tiên mình làm cũng là bộ này, lề mề hai tiếng rưỡi, cậu đoán xem cuối cùng mình đúng bao nhiêu câu?”
“Sao mình biết được.”
Vừa dứt lời, hai tay từ phía sau chìa ra, một trái một phải.
Một bên giơ “2”, một bên giơ “6”.
Rôi cậu ta nói bên tai cô: “26 câu, tuyệt đúng chứ? Chuyện trong kỳ nghỉ đông đấy.”
Hạ Kỳ không nhịn được cười phì một tiếng.
Cô trả lại cuốn IELTS 5 cho cậu ta.
“Được rồi, mình đi ăn cơm đây, cậu cố gắng lên nhé.”
“Đã 12 giờ rồi mà còn cố gắng à? Người là sắt gạo là thép, đến giờ ăn đâu thể để bị đói được. Đi thôi, ba người muốn ăn gì, mình mời khách.”
Mai Tử đứng ở cửa cười hì hì: “Anh Thời mời khách hả, vậy em phải ăn ba món mặn mới được!”
Nghê Nghê cũng giơ tay: “Tán thành.”
“Điên à? Sáu món mặn, còn thêm mấy món chay nữa, bốn người mà 10 món?”
“Thì sao chứ? Em ăn không hết thì gói mang về không được à?”
Dịch Thời: “... Được được được, có thể.”
Sau đó, cậu ta cầm di động gửi tin nhắn vào nhóm Lục Nhân Hành:
[Gọi anh Thời đi: @A Trạch @Dương Tử, đến căn tin chiếm chỗ đi, anh mời khách, ba tổ tông kia nói là muốn gọi mười món, đến ăn ké mau.]
[A Trạch: Đang xếp hàng với Dương Tử nè anh, anh ăn gì? Bọn em gọi luôn.]
Sau đó, một loạt tin nhắn hiện lên trong nhóm:
“Gà kho khoai tây!”, “Cà tím xào thịt băm!”, “Thịt chiên sốt chua ngọt!”
“Miến tôm!”, “Cá sốt chua ngọt!”
“Mấy món rồi?”
“Còn thiếu năm món...”
“Hơi khó nghĩ... Còn món gì nhỉ...”
Hạ Kỳ nhìn bóng lưng hai cô bạn thân nhà mình, thở dài một hơi.
Cô quay đầu liếc nhìn Dịch Thời... trùng hợp nam sinh cũng nhìn về phía cô.
Hai người nhìn nhau cười, bất đắc dĩ lắc đầu.