Ngày 26 tháng 6, thời tiết Lệ Giang rất đẹp. Cả nhóm cùng nhau đến hồ Lô Cô.
10 giờ sáng xuất phát, đi xe mất sáu tiếng, lúc đến homestay thì đã là 4 giờ chiều.
Ánh mặt trời rất đẹp, bầu trời rất xanh.
Mọi người trọ gần bờ hồ, ra khỏi cửa là một biển hoa Cát Tường.
Song mấy người đã đến homestay lại không có lòng dạ nào để thưởng thức, nhất là ba cô gái nhỏ kia.
Vào phòng cất hành lý xong đã vội vàng căng thẳng xem điện thoại.
Nói là 5 giờ chiều bắt đầu tra điểm thi Đại học, nhưng theo kinh nghiệm của các đàn anh đàn chị đi trước thì tầm 4 giờ 30 phút đã bắt đầu có điểm rồi.
Thời gian bây giờ là 4 giờ 21.
Tin nhắn trong nhóm lớp muốn nổ tung.
[Mọi người đã tải được chưa? Mình căng thẳng đến mức muốn ói cả rồi đây. Trang web lại còn không vào được nữa, bị treo rồi…]
[Báo! Mới vừa vào xong, chưa có điểm!]
[24 phút rồi đấy! Có được không đây?]
[Gay rồi! Không thấy trang web đâu nữa!] [Ảnh chụp màn hình.jpg]
[Mình không ổn rồi, phải đi đọc chút truyện cho thời gian qua nhanh đây. Mấy bạn tra được điểm rồi thì nhớ tag mình nhé!]
[+1]
[+2]
[+10086]
…
Mai Tử hận không thể quăng luôn cái điện thoại đi, nằm vật xuống giường: “Mệt mỏi quá! Kệ đời nó! Cứ tùy đi!”
Hạ Kỳ không lên tiếng nhưng đã cắn nhẹ môi, rõ ràng cũng rất căng thẳng.
Nghê Nghê giơ tay đề nghị: “Không thì chơi đấu địa chủ đi? Hoặc chơi ném trứng? Ma sói? Ai là hung thủ? K Tìm việc gì đó mà làm thôi. Cứ tải trang nữa thì điên mất.”
Không có ai lên tiếng.
Cô ấy: “Tải, tải, tải, tải tiếp!”
Hạ Kỳ nhập tên và số báo danh của mình vào một lần nữa, trang web quay một lúc, vẫn báo chưa có điểm.
Đầu ngón tay siết lấy điện thoại di động cũng đỏ hết lên.
Doãn Hãn Thần trấn an vỗ vỗ mu bàn tay cô, cầm điện thoại di động qua, nói: “Để mình.”
Như thể có định mệnh sắp đặt, chàng trai nhập tất cả thông tin theo hướng dẫn, trang web tải ước chừng hơn 1 phút, bên trên nhảy ra những con số.
Hạ Kỳ vốn còn đang ngẩn người nhìn trang web thấy thế ngay lập tức ngồi dậy, gần như nhào đến trong lòng cậu.
“Bao nhiêu?”
Sau đó, thấy chính giữa màn hình, trên bảng trắng chữ đen in một chuỗi dãy số:
Họ tên: Hạ Kỳ. Số báo danh: 23xxxx…
Ngữ văn: 140. Toán học: 150. Tiếng Anh: 147. Khoa học tổng hợp: 295.
Tổng điểm: 732.
Bên kia Mai Tử tải mãi không được, tò mò lại gần.
Sửng sốt một lát mới thét lên chói tai.
“Hạ Kỳ Kỳ! Cậu đỉnh quá! Thành tích này phải ghi vào lịch sử chứ chẳng đùa! Mình thi được bao nhiêu điểm có còn quan trọng nữa không? Có-quan-trọng-không? Điểm số của mình là cái quái gì chứ! Bà đây là nhân chứng lịch sử đây này!”
Cùng lúc đó, trong nhóm chat của lớp nhận được tin nhắn của giáo viên.
Chủ nhiệm lớp: [Có điểm rồi, mọi người có thể tra điểm. Điểm vừa mới lên, hệ thống có hơi tắc nghẽn, tạm thời chưa tra được cũng đừng vội.]
Rồi sau đó, là tin nhắn riêng của chủ nhiệm lớp: [Kỳ Kỳ, tra được điểm rồi thì nhớ nói với thầy một tiếng.]
Hạ Kỳ vội vàng chụp màn hình điểm thi, gửi vào trong nhóm ba mẹ một tấm, gửi cho giáo viên một tấm.
Nhất thời, điện thoại di động rung lên liên hồi.
Mẹ cô gửi ảnh điểm thi đến cho nhóm chat có ông bà ngoại, dì dượng. Ba gửi tin nhắn cho nhóm của ông bà nội, cô chú.
Giáo viên chủ nhiệm làm mờ thông tin rồi đăng lên vòng bạn bè với dòng trạng thái:
[Cả năm trời đứng vững vị trí đầu lớp,, cuối cùng cũng thi đậu Đại học, không phụ sự mong đợi của mọi người. Thầy tự hào về em.]
Vì lẽ đó, tấm ảnh chụp màn hình lại bị các bạn học chụp lại, đăng lên nhóm.
Điện thoại di động của cô hoàn toàn bùng nổ.
Hạ Kỳ cầm lấy di động của mình, cúi đầu lẳng lặng nhìn.
Cô không nói, mọi người cũng yên lặng theo.
Mãi cho đến khi…
Trên màn hình có tiếng “tách” của giọt nước mắt rơi xuống.
Lúc này cô gái mới ngẩng đầu, chớp mắt mắt đã ửng đỏ, nói: “Hình như mình có thể vào Bắc Đại rồi.”
Cậu nam sinh theo lời cô, lặp lại từng chữ: “Ừ, cậu có thể vào Bắc Đại rồi.”
“Mình có thể học khoa Toán học của Bắc Đại.”
“Ừ, là khoa Toán học tốt nhất cả nước.”
Cậu biết.
Cậu biết vì sao cô muốn chọn Bắc Đại. Cậu biết vì sao cô lại một lòng hướng đến khoa Toán học của Bắc Đại.
Cái gì cậu cũng biết.
Cô gái lau lau khóe mắt, nở nụ cười, nhìn cậu nói: “Mình vui lắm.”
Sau đó nhẹ nhàng tựa vào trong lòng cậu.
Mai Tử ở một bên kéo kéo tay áo Nghê Nghê, nước mắt rơi xuống lã chã: “Sao mình lại cảm động thế này cơ chứ, hu hu hu… Cậu ấy xứng đáng mà! Cậu ấy xứng đáng với mọi thứ! Hu hu hu…”
Nghê Nghê vừa khóc vừa dỗ cô nàng: “Cậu cảm động cái quái gì…”
Sau đó hai người ôm lấy nhau.
“Thế rốt cuộc mình thi được bao nhiêu điểm đây chứ? Tín hiệu ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này sao lại tệ vậy… Hu hu hu…”
“Tự chọn chỗ đi du lịch, có khóc cũng phải tra ra được điểm ở đây.”
…
-
Cuối cùng, hơn 5 giờ một chút, cả ba cô gái cũng đã tra được điểm của mình.
Trừ số điểm chấn động của Hạ Kỳ ra, điểm của Mai Tử và Nghê Nghê đều phát huy như bình thường. Nói tóm lại, là thành tích tốt.
Lúc này năm người mới quyết định ra ngoài ăn mừng một phen.
Chọn một nhà hàng cá hấp, gọi con cá ngạnh cực lớn, thêm mấy món nấm ăn kèm khác nữa.
Mùi thức ăn thơm ngon.
Chủ quán nghe nói họ là thí sinh thi Đại học, trong số này còn có học sinh siêu giỏi nên sảng khoái tặng rượu gạo trắng tự làm.
Mỗi người một ly, uống hết cả một chai lớn.
Bắt đầu từ năm rưỡi chiều chiều, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện kéo dài hai tiếng đồng hồ. Mãi đến hơn bảy rưỡi mới kết thúc.
Hồ Lô Cô nằm ở nơi tiếp giáp giữa Tứ Xuyên và Vân Nam, vĩ độ thấp, 7 rưỡi mới bắt đầu hoàng hôn.
Nắng chiều hãy còn le lói rơi xuống phía sau lưng hồ, mặt nước phản chiếu ánh nắng đỏ rực.
Cô gái trước giờ không dính một giọt rượu nào, uống xong một ly, gương mặt đã bắt đầu ửng đỏ.
Hai cánh tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn như thể vẫn đang còn trong lớp học.
Mai Tử ngồi đối diện cô không nhịn được bật cười thành tiếng: “Hạ Kỳ Kỳ, nhìn cậu không khác gì bé ngoan ấy.”
Cô gái chậm rãi chớp mắt mấy cái, hai tay ôm cằm: “Giáo viên nói, mình là đóa hoa của Tổ quốc mà.”
Bốn người khác ở đó, trừ Mục Sinh ra, ai cũng phải sửng sốt.
Nghê Nghê nhỏ giọng nói bằng khẩu hình: “Uống say rồi à?”
Lúc này Mục Sinh xem hiểu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Cậu ta và Doãn Hãn Thần cùng với Hạ Kỳ ngồi chung một hàng, thấy vậy tò mò ngó sang hướng cô.
Doãn Hãn Thần vuốt tóc Hạ Kỳ, cô gái ngoan ngoãn quay đầu nhìn về phía cậu.
Con ngươi hơi cong lên, mắt long lanh, nói: “Doãn Hãn Thần, mình nở hoa rồi nè.”
Lúc này, Mai Tử lấy điện thoại di động ra, cực kỳ kích động: “Nhanh quay lại đi! Ngày mai cho cậu ấy xem! Thế mà lại bảo là nở hoa rồi nữa chứ.”
Nói đoạn, lại không có ý tốt mà dẫn dắt: “Hạ Kỳ Kỳ, sao cậu lại nở hoa?”
Cô gái nhỏ uống say như nghe được câu hỏi của giáo viên, ngay lập tức thẳng lưng, vẻ mặt kiên định: “Bởi vì mình là hoa của Tổ quốc. Bây giờ mình nở rộ rồi.”
Ban đầu Mai Tử còn nhịn được, lúc nghe được câu “nở rộ rồi” này thì không kìm được nữa mà phá ra cười, ngã lên đùi Nghê Nghê.
“Thần, Thần Thần với hoa nở! Hạ Kỳ Kỳ chọc mình cười chết mất!”
Cô gái nhỏ thắc mắc nghiêng nghiêng đầu, quay sang nhìn Doãn Hãn Thần, mặt đầy vẻ mờ mịt.
[Mình nói sai chỗ nào à?]
Cậu thiếu niên nhéo chóp mũi cô, giọng dung túng: “Ừ, Kỳ Kỳ của chúng ta nở hoa rồi, lợi hại lắm.”
…
-
Năm người thanh toán xong, cùng nhau rời khỏi nhà hàng.
Doãn Hãn Thần và Hạ Kỳ đi tản bộ ở bờ hồ, thế giới của hai người.
Ba người còn lại tự do hoạt động.
Hồ Lô Cô buổi tối rất yên ắng. Dưới lực tác dụng của sức hấp dẫn, nước hồ vỗ vào cát đá bên hồ.
Âm thanh không lớn như sóng biển nhưng cũng có mấy con sóng bạc nhè nhẹ.
Hai người sóng vai đi dạo theo con đường gồ ghề ở bờ hồ.
“Doãn Hãn Thần, mình mệt rồi.”
Cô gái vừa đi vừa kéo tay áo của cậu, bỗng mở miệng.
Doãn Hãn Thần quay đầu hỏi: “Thế mình cõng cậu nhé?”
Cô gái mím môi lắc đầu: “Mình muốn ngồi.”
Hai người nhìn xung quanh một lát, cuối cùng chọn ngồi xuống đất dưới tán cây phong.
Mới qua Đoan Ngọ có mấy ngày, mặt trăng đã đầy được một nửa.
Dưới ánh trăng lấn át, sao cũng lưa thưa đi.
Gió nhẹ ấm áp.
Cô gái mặc váy dài, lẳng lặng ngồi trên cỏ, nhìn ánh trăng rọi xuống nước hồ.
Mắt chớp nhẹ, lông mi run run.
“Doãn Hãn Thần.” Hạ Kỳ bỗng quay đầu nhìn về phía cậu thiếu niên bên cạnh.
“Ừ?”
“Mình đang suy nghĩ đến một chuyện…” Cô vừa nói, ngón tay vừa chỉ vào mình: “… Sao nụ hôn của chúng ta lại khác với nụ hôn của Chúc Hi Nghiêu và bà chủ quán bar nhỉ?”
Doãn Hãn Thần: …
Cậu thiếu niên không trả lời, Hạ Kỳ lại cho là mình chưa biểu đạt rõ ràng.
Vì lẽ đó lại càng giải thích sâu hơn: “Mình bảo là, hình như của họ trông có vẻ kịch liệt hơn…”
Doãn Hãn Thần yên lặng.
Hai người kia quả là kịch liệt… Không chỉ hôn kịch liệt mà tình hình chiến sự cũng rất kịch liệt.
Hạ Kỳ: “Cậu có biết cái kiểu đó không?”
Doãn Hãn Thần nhìn vào đôi mắt long lanh của cô gái nhỏ, chần chừ gật đầu một cái: “Chắc là mình… Biết?”
Giây kế tiếp, cô gái bèn mặt đối mặt, ngồi vào bên cạnh cậu.
Biểu cảm hưng phấn: “Doãn Hãn Thần, chúng ta thử chút đi?”
Cậu thiếu niên vô thức nuốt nước miếng…
Nếu như nhớ không lầm, lần trước cô gái tỏ ra thế này là khi gặp được đề Toán cực kỳ khó.
“Cậu… Chắc chứ?”
Cô gái cầm tay cậu, quả quyết nhắm mắt.
Sau đó, ngón tay chỉ vào môi mình.
Thật ra Doãn Hãn Thần còn muốn hỏi một câu, là nghiêng về ôn hòa một chút, hay là…
Ôi, hình như cũng chẳng cần hỏi đâu. Dù sao thì cô gái nhỏ đã nói nguyên văn là: Cũng muốn kịch liệt như thế.
Hơn nữa là chắc chắn kịch liệt… “Như vậy”.
Lúc này, cậu cũng không do dự nữa mà kéo người vào gần trong ngực mình.
Cúi đầu, cắn lên đôi môi mềm mại của cô gái.
“Thế mình bắt đầu đây…”
Giọng thiếu niên trầm thấp, báo trước một tiếng.
Cô gái mở mắt: “Hả…?”
Giây kế tiếp, miệng lưỡi đã bị chiếm lấy.
…
Điện thoại di động rung lên một tiếng.
Hạ Kỳ bị hôn đến mức cả người như mềm nhũn ra, nhất thời không giữa được điện thoại làm nó rơi xuống đất.
“Ưm… Doãn Hãn Thần, hình như có tin nhắn…”
Cô nhỏ giọng nói.
Đôi mắt cậu thiếu niên liếc xuống dưới một cái, trông thấy thông báo màu xanh.
Sau đó cậu đỡ cô gái nằm xuống bãi cỏ mềm mại, lại một nụ hôn triền miên.
“Tạm thời không cần để ý đến đâu.”
“Ừ…”
-
Xa tận bên kia đại dương, trên một con đường ở Canada.
Cậu nam sinh nhìn màn hình điện thoại, hết cau mày rồi lại đến nhăn mặt.
“Dịch Thời, ngây ra gì thế? Đi ăn sáng thôi.”
Cách đó không xa có người gọi lớn.
Cậu nam sinh đáp một tiếng qua loa lấy lệ: “Đến đây.”
Ngón tay trên màn hình nhẹ nhàng vuốt mấy cái…
Đó là một khung chat màu xanh, phía trên là mấy dòng tin nhắn cậu ta gửi:
[Thấy điểm của cậu trên vòng bạn bè của thầy giáo. Chúc mừng nhé, không hổ là cậu.]
[Mình đến Canada rồi.]
[Sao không trả lời tin nhắn?]
[Chẳng lẽ mới một năm không gặp mà đã quên mất mình rồi à?]
…