Chàng Trai Và Chiếc Tạp Dề Dễ Thương
Chương 17
Lịch làm việc của Cốc Tuân đã được thay đổi, ban đầu ngày nghỉ thứ bảy đã trở thành chủ nhật và thứ hai nghỉ, do đó tốt xấu gì hai người cũng có một ngày nghỉ chung với nhau. Đề xuất này đến từ Văn Định Niên.
Nhưng trên thực tế Cốc Tuân cảm thấy không quan trọng, có ngày nghỉ chung với nhau hay không cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình của cô và Lôi Việt. Nghỉ phép cùng nhau có thể làm gì? Hẹn hò? Cô đã già rồi, đã sớm qua cái tuổi thích lãng mạn. Bình thường cuối tuần sẽ tìm bạn thân tán gẫu, nhưng hầu hết thời gian cô thích ở một mình hơn, cô thích nhìn ra ngoài cửa sổ và suy nghĩ về cuộc sống.
Vào thứ hai này, Lôi Việt lần đầu tiên hỏi Cốc Tuân về việc gặp người lớn trong nhà.
“Ba anh muốn anh đưa em về ra mắt, không biết em có bằng lòng hay không?” Lôi Việt rất bối rối, “Hay anh đến nhà em gặp ba mẹ em trước? Phải ra mắt nhà gái trước mới đúng chứ? Nghe nói quy củ của người Tô Châu vốn là như vậy…”
Cốc Tuân mặc đồ ngủ đứng ngoài ban công chọc chọc con mèo, ngước mắt lên nghi hoặc hỏi: “Tại sao phải đi?”
Một câu nói khiến Lôi Việt ngập ngừng.
“Em không muốn sao?” Anh lúng túng.
Nếu không nguyện ý cũng được, chỉ cẩn cô không muốn anh sẽ đổi đề tài, không ai tổn thương ai. Nhưng mà…
Cốc Tuân đứng dậy vỗ vỗ lông mèo trên váy: “Ý em là, trước tiên không phải anh nên xác nhận một chuyện sao Lôi Việt?”
“Chuyện gì?”
“Nói thật,” Cốc Tuân vỗ ghế sô pha ý muốn anh tới ngồi, giọng bình bình: “Anh muốn kết hôn với em?”
“Muốn…Tất nhiên là muốn rồi.” Lôi Việt đỏ mặt, “Thành gia lập thất đều xây dựng trên những điều cơ bản này.”
“Chúng ta quen biết bao lâu?”
“45 ngày.”
“45 ngày anh đã muốn kết hôn với em?” Cốc Tuân cười bất đắc dĩ, “Anh suy nghĩ kỹ chưa?”
Nhìn phản ứng của Cốc Tuân khác với những phản ứng bình thường của phái nữ, Lôi Việt hiểu được những lời Cẩu Tử nói đúng, anh không thể nắm chắc được người phụ nữ này. Nhưng anh phải thử: “Em đã nói rồi, hai ta rất thích hợp, tại sao không thể kết hôn?”
“Lôi Việt, em cảm thấy anh vẫn không rõ hôn nhân là gì, không phải chỉ cần hai người thích hợp, thích nhau là có thể cùng nhau kết hôn.”
Lôi Việt sững sờ ở đó, những gì Cốc Tuân nói quá phiến diện, quá chắc chắn. Chính xác cô nghĩ như thế nào? Rõ ràng cô là một người bạn gái dịu dàng săn sóc, ăn ý mà.
“Đối với anh chuyện kết hôn có ý nghĩa như thế nào?”
“Anh không suy nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ cần chân thành.”
“Ok.” Cốc Tuân gật đầu “Vậy anh có muốn suy nghĩ trước không?”
Cô hỏi như vậy đại khái là không muốn cùng anh trở về, Lôi Việt hơi thất vọng.
“Vậy trước hết anh về nhà một chuyến, ở bên ngoài đã lâu nên có lẽ ba anh cũng đang mong ngóng.”
Cầm chìa khóa xe ra cửa, khoảnh khắc đóng cửa lại Lôi Việt có cảm giác xúc động muốn khóc, Cốc Tuân đối với một số chuyện quá lạnh lùng, quá tổn thương người khác.
Cốc Tuân ngồi ở trong phòng một mình, suy nghĩ lại chính mình.
Sở dĩ cô nói như vậy là bởi vì cô hiểu rõ bản thân là dạng người gì, đối với hôn nhân có bao nhiêu mong đợi và yêu cầu, tiêu chuẩn hôn nhân của cô cao gần chết: cô cần đối phương tín nhiệm cô vô điều kiện, bầu bạn với cô, thuận theo cô, thậm chí phục vụ cô cả đời.
Cô không muốn giống như Kim Dũ Giai, mỗi ngày đều phải xử lý mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, mâu thuẫn giữa chị em chồng; cũng sẽ không vì chuyện sinh đẻ mà bỏ việc, càng không vì chuyện hôn nhân gia đình mà hy sinh đam mê của mình – cô là người ích kỷ, ích kỷ đến mức phũ phàng.
Bởi vì Lôi Việt là một người tốt cho nên cô không thể đáp ứng anh. Thậm chí không muốn cho anh hy vọng.
Nhưng nếu như có thể duy trì quan hệ bây giờ, cô sẽ vô cùng cảm ơn anh. Nhưng nếu đề cập đến chuyện hôn nhân thì dĩ nhiên Lôi Việt phải chịu ủy khuất rồi.
Hơn nữa, tiêu chuẩn của cha mẹ cô đối với bạn đời của cô lại là một phương diện khác, mà Lôi Việt lại không thuộc về phương diện đó.
Trong lòng không khỏi có chút áy náy, Cốc Tuân đi ra ban công cho Rầu Rĩ ăn chút đồ ăn vặt, con mèo nhỏ ngoan ngoãn, tính cách vô cùng giống chủ nhân.
“Con nhất định rất yêu ba đúng không?”
Nhưng làm bạn gái vẫn chưa đủ.
Ngày hôm qua từ chối vụ coi mắt của mẹ, Cốc Tuân lại nhận thêm một cuộc điện thoại thúc giục. Ngày đó đăng lên vòng bạn bè để chế độ ngoại trừ người nhà nên bây giờ mẹ vẫn chưa biết gì cả
“Lần này đảm bảo này không thành vấn đề, ba mẹ là bác sĩ, chính cậu ấy cũng làm việc trong bộ phận hành chính của bệnh viện, làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, vóc người không tệ lắm. Con biết dì con đấy, bình thường có trường hợp nào tốt đều để lại cho em họ con, bây giờ khó khăn lắm mẹ mới hỏi được cô ấy lấy phương thức liên lạc…”
“Mẹ, đủ rồi.” Cốc Tuân đau đầu, suy nghĩ về vấn đề phát triển của cô và Lôi Việt đã đủ để cô phiền rồi, giờ lại thêm mẹ cô nữa, chi bằng để cho cô cả đời độc thân chết già luôn.
“Mẹ biết con ngại phiền phức, nhưng con cũng có thể nhìn một chút, em họ con tháng sau sắp kết hôn rồi còn con thì vẫn cứ mãi độc thân như vậy, đến lúc tham dự tiệc rượu chả phải rất lúng túng sao ~”
“Con không tham dự được không?” Cốc Tuân muốn cúp điện thoại thì mẹ cô vội ngăn lại “Chờ mẹ chút Tuân Tuân” cô dừng lại “Còn chuyện gì nữa mẹ?”
“Cái đó…” mẹ Cốc muốn nói lại ngừng, “Em trai con, nó…”
“Nó làm sao?!”
“Không làm sao, không làm sao… Lần này trở về, chúng ta dạy dỗ lại nó, nếu không con ở lại ăn tối, mẹ kêu nó xin lỗi con?” Giọng điệu của mẹ Cốc gần như là lấy lòng và cầu tha thứ.
“Đều là người một nhà, xin lỗi cái gì…” Cốc Tuân cực kỳ mất tự nhiên, “Nó bây giờ sao rồi mẹ? Có đồng ý đi học lớp học phụ đạo không?”
Dĩ nhiên học phụ đạo sẽ không đi, đây chính là thời điểm thích vui chơi, ai sẽ nguyện ý nghiêm túc học tập chớ nói chi là có một bạn gái nhỏ đáng yêu.
Mẹ Cốc sợ Cốc Tuân lo lắng nên nói qua loa lấy lệ: “Đi đi, tiền đều cho, ít cũng đi một hai tiết học mà…”
Lại dông dài vài câu gia trưởng ngắn ngủi, Cốc Tuân cúp điện thoại, từng đợt cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Nhớ lại những lời mà Cốc Sách nói, cô vẫn đau nhói, bởi vì đó không phải là lời nói nhảm nhí mà là sự thật. Cô phải thừa nhận rằng cô thích thể hiện công việc tuyệt vời của mình khi ở nhà, cô nghĩ rằng việc này sẽ đóng một vai trò dẫn dắt và hướng dẫn cho em trai mình, nhưng thực sự mang lại tổn thương phản tác dụng quá mức.
Cốc Sách nhất định rất hận cô, đều là lỗi của cô.
Buổi chiều Cốc Tuân ngủ một giấc, tỉnh lại phát hiện Lôi Việt vẫn chưa về nhà, Rầu Rĩ cũng đang ngủ say. Có lẽ đã quen với môi trường náo nhiệt, mỗi một góc đều có bóng Lôi Việt quanh đi quẩn lại, đột nhiên cô cảm giác căn phòng này thật trống rỗng.
Cô trang điểm đơn giản, lấy túi xách ra ngoài, xác nhận địa chỉ của quán Xuân Lôi từ phần mềm giao đồ ăn. Không lâu sau, cô lái xe dừng lại cách cửa hàng không xa.
Hoá ra là ở khu chung cư đối diện, cách một con đường, thật ra đi bộ cũng được, chỉ mất mười phút.
Khó trách trước kia giao hàng bên ngoài, Lôi Việt đi nhanh tới vậy.
Cốc Tuân căng thẳng bước đi đến góc hẻm, càng đến gần đường nét của cửa hàng càng thêm rõ ràng. Đây là một cửa hàng ba mặt tiền là vách kính, nửa phía dưới được cán mờ. Bảng hiệu là loại kéo đẩy, rộng mở. Đập vào mắt cô đầu tiên là một người đàn ông đang lim dim có lẽ đó chính là cha của Lôi Việt, ước chừng năm mươi tuổi.
Lão Lôi canh giữ ở trước quầy hàng, nghiêng đầu nhắm mắt, trên quầy hàng rộng hai mét bày đầy hộp điểm tâm, đủ loại hoa văn và màu sắc, trong đó có một số loại khá quen thuộc như bánh đậu phộng, bánh hạnh nhân mà Cốc Tuân đã từng ăn. Mấy chiếc quạt trần nhỏ đã bị tháo cánh quạt, thay vào đó là những tấm vải đỏ được treo lên không ngừng xoay vòng, đây là cách đuổi ruồi muỗi truyền thống mà các tiệm nhỏ hay sử dụng.
Cô lặng lẽ đến gần nhìn một cái, cửa hàng còn một cái cửa khác.
Hơi thở mát mẻ và ngọt ngào đập vào mặt, Cốc Tuân cảm thấy thật thần kỳ. Nếu như bên ngoài của cửa hàng chỉ là một tiệm bánh không thể bình thường hơn, thì bên trong lại là một cửa hàng bánh ngọt phương Tây tinh tế, cao cấp, trong tủ kính trong suốt chứa đầy các loại bánh được trang trí, bánh cupcake, tiramisu, … Hai phong cách văn hóa đồ ngọt đều hội tụ trong cửa hàng nhỏ này làm nổi bật gu thẩm mỹ độc đáo và khả năng kiểm soát tất cả mọi thứ của chủ cửa hàng.
“Ôi chao.” người đàn ông trung niên nghiêng người, đột nhiên mở mắt ra thấy trước mặt là một cô gái trẻ tuổi: “Cô gái, cô mua gì vậy?”. ngôn tình hoàn
“Xin chào.” Cốc Tuân lễ phép mỉm cười, “Bác là bác Lôi đúng không ạ?”
“Hả?” Lão Lôi dừng một giây, giống như đã nhận ra cô bỗng nhiên đứng dậy cười xòa: “Là cô giáo Trương đúng không? Lôi Khước nhà tôi hôm nay không đi học, không phải hôm nay là ngày nghỉ sao…”
“…”
Cốc Tuân nghẹn lại, cô chưa kịp giải thích, lão Lôi đã nhận thức ra được điều gì đó, ông giận tím mặt, đi vòng vòng khắp nơi tìm chổi: “Thằng ranh con này, dám gạt cả cha nó, Lôi Khước —”
“Gì nữa ạ!” Một giọng nói khàn khàn từ trên lầu hai truyền tới.
“Mày xuống đây ngay cho cha, cô Trương tới tận nhà tìm mày đây này!”
“Không, không, không, bác Lôi, bác nghe cháu nói…” Cốc Tuân muốn ngăn cản ông lại nhưng không thể đi vào quầy mà chỉ có thể ở bên ngoài nói vọng lại: “Cháu không phải cô giáo Trương, bác nhận lầm người rồi ạ!”
Lôi Khước xuống lầu, nhìn cảnh tượng trước mắt thì cúi gằm mặt xuống không nói gì sau đó lại đi lên.
“Hả? Cô không phải cô giáo Trương sao?”
Cốc Tuân lúng túng, mặt đỏ rần: “Cháu, cháu là —”
Nghe tiếng huyên náo bên ngoài, Lôi Việt mặc tạp dề từ trong phòng đi ra, hai tay giơ trước ngực, ngón tay dính đầy bột mì. Khi nhìn thấy Cốc Tuân, anh vừa ngạc nhiên vừa cười mừng rỡ: “Cốc Tuân, sao em lại ở đây?”
Ba Lôi vẫn còn chưa nghĩ ra, vội vàng nháy mắt với con trai: Ai đây?
“À, đây là bạn gái của con – Cốc Tuân.” Lôi Việt mở cửa ở phía lối đi dành cho khách hàng để cho người đi vào, anh ghé tai Cốc Tuân hỏi: “Sao không nói trước với anh một tiếng rồi đến …”
Anh nhẹ giọng quở trách nhưng trong lòng vui khôn tả.
Khóe miệng Cốc Tuân co rút: “Dạ, chào bác, cháu là Cốc Tuân.”
“Ồ, tốt, tốt.” Ba Lôi gật đầu, ném chổi trong tay đi.
“Cháu vào đây ngồi đi, lát nữa nếm thử mẻ bánh quy mới ra lò luôn ha?” Lôi Việt bê một chiếc ghế đến cho Cốc Tuân, bên cạnh là tủ kính để bánh ngọt.
“Đúng đúng, cháu ngồi đây trước đi, bác đi lấy cái này, già rồi nên nhiều lúc bị lú lẫn cháu đừng trách nhé.”
“Bác đừng khách sáo, cháu đến tìm Lôi Việt có chút việc thôi ạ.”
Ba Lôi nhanh mắt: “Được, hai đứa nói chuyện đi, bác đi coi tiệm bánh.”
Ông quay lại giữ cửa tiệm bánh, ánh mắt không khỏi nhìn về bên này.
Lôi Việt hỏi: “Em tìm anh có việc gì à?”
“Ừ, anh vô rửa tay trước đi rồi chúng ta ra ngoài một chuyến.”
Lôi Việt không hỏi chuyện gì, chỉ nói Ừ, sau đó rửa sạch tay tháo tạp dề tiện thể rửa mặt luôn.
Cốc Tuân vỗ vỗ bột trắng trên chiếc áo T-shirt màu đen, cô nhìn lối ăn mặc của anh rồi gật đầu: “Đi thôi, em mời anh đi ăn cơm tối.”
Mặc dù cảm thấy những biểu hiện của Cốc Tuân có hơi kỳ lạ nhưng Lôi Việt không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy vui vẻ. Hai người nắm tay nhau, lúc đi Lôi Việt không quên nhắc nhở cha: “Bột sắp nở rồi, cha chú ý thời gian nhé.”
Lão Lôi nhìn bóng dáng hai người rời đi, không hiểu tại sao ông lại nhìn thấy hình ảnh người mẹ đã qua đời của Lôi Việt trên người Cốc Tuân. Người phụ nữ ấy đã ra đi nhiều năm, khi còn trẻ cũng xinh đẹp như vậy, nhìn có vẻ dịu dàng nhưng bên trong lại đầy gai góc.
Nhưng trên thực tế Cốc Tuân cảm thấy không quan trọng, có ngày nghỉ chung với nhau hay không cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình của cô và Lôi Việt. Nghỉ phép cùng nhau có thể làm gì? Hẹn hò? Cô đã già rồi, đã sớm qua cái tuổi thích lãng mạn. Bình thường cuối tuần sẽ tìm bạn thân tán gẫu, nhưng hầu hết thời gian cô thích ở một mình hơn, cô thích nhìn ra ngoài cửa sổ và suy nghĩ về cuộc sống.
Vào thứ hai này, Lôi Việt lần đầu tiên hỏi Cốc Tuân về việc gặp người lớn trong nhà.
“Ba anh muốn anh đưa em về ra mắt, không biết em có bằng lòng hay không?” Lôi Việt rất bối rối, “Hay anh đến nhà em gặp ba mẹ em trước? Phải ra mắt nhà gái trước mới đúng chứ? Nghe nói quy củ của người Tô Châu vốn là như vậy…”
Cốc Tuân mặc đồ ngủ đứng ngoài ban công chọc chọc con mèo, ngước mắt lên nghi hoặc hỏi: “Tại sao phải đi?”
Một câu nói khiến Lôi Việt ngập ngừng.
“Em không muốn sao?” Anh lúng túng.
Nếu không nguyện ý cũng được, chỉ cẩn cô không muốn anh sẽ đổi đề tài, không ai tổn thương ai. Nhưng mà…
Cốc Tuân đứng dậy vỗ vỗ lông mèo trên váy: “Ý em là, trước tiên không phải anh nên xác nhận một chuyện sao Lôi Việt?”
“Chuyện gì?”
“Nói thật,” Cốc Tuân vỗ ghế sô pha ý muốn anh tới ngồi, giọng bình bình: “Anh muốn kết hôn với em?”
“Muốn…Tất nhiên là muốn rồi.” Lôi Việt đỏ mặt, “Thành gia lập thất đều xây dựng trên những điều cơ bản này.”
“Chúng ta quen biết bao lâu?”
“45 ngày.”
“45 ngày anh đã muốn kết hôn với em?” Cốc Tuân cười bất đắc dĩ, “Anh suy nghĩ kỹ chưa?”
Nhìn phản ứng của Cốc Tuân khác với những phản ứng bình thường của phái nữ, Lôi Việt hiểu được những lời Cẩu Tử nói đúng, anh không thể nắm chắc được người phụ nữ này. Nhưng anh phải thử: “Em đã nói rồi, hai ta rất thích hợp, tại sao không thể kết hôn?”
“Lôi Việt, em cảm thấy anh vẫn không rõ hôn nhân là gì, không phải chỉ cần hai người thích hợp, thích nhau là có thể cùng nhau kết hôn.”
Lôi Việt sững sờ ở đó, những gì Cốc Tuân nói quá phiến diện, quá chắc chắn. Chính xác cô nghĩ như thế nào? Rõ ràng cô là một người bạn gái dịu dàng săn sóc, ăn ý mà.
“Đối với anh chuyện kết hôn có ý nghĩa như thế nào?”
“Anh không suy nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ cần chân thành.”
“Ok.” Cốc Tuân gật đầu “Vậy anh có muốn suy nghĩ trước không?”
Cô hỏi như vậy đại khái là không muốn cùng anh trở về, Lôi Việt hơi thất vọng.
“Vậy trước hết anh về nhà một chuyến, ở bên ngoài đã lâu nên có lẽ ba anh cũng đang mong ngóng.”
Cầm chìa khóa xe ra cửa, khoảnh khắc đóng cửa lại Lôi Việt có cảm giác xúc động muốn khóc, Cốc Tuân đối với một số chuyện quá lạnh lùng, quá tổn thương người khác.
Cốc Tuân ngồi ở trong phòng một mình, suy nghĩ lại chính mình.
Sở dĩ cô nói như vậy là bởi vì cô hiểu rõ bản thân là dạng người gì, đối với hôn nhân có bao nhiêu mong đợi và yêu cầu, tiêu chuẩn hôn nhân của cô cao gần chết: cô cần đối phương tín nhiệm cô vô điều kiện, bầu bạn với cô, thuận theo cô, thậm chí phục vụ cô cả đời.
Cô không muốn giống như Kim Dũ Giai, mỗi ngày đều phải xử lý mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, mâu thuẫn giữa chị em chồng; cũng sẽ không vì chuyện sinh đẻ mà bỏ việc, càng không vì chuyện hôn nhân gia đình mà hy sinh đam mê của mình – cô là người ích kỷ, ích kỷ đến mức phũ phàng.
Bởi vì Lôi Việt là một người tốt cho nên cô không thể đáp ứng anh. Thậm chí không muốn cho anh hy vọng.
Nhưng nếu như có thể duy trì quan hệ bây giờ, cô sẽ vô cùng cảm ơn anh. Nhưng nếu đề cập đến chuyện hôn nhân thì dĩ nhiên Lôi Việt phải chịu ủy khuất rồi.
Hơn nữa, tiêu chuẩn của cha mẹ cô đối với bạn đời của cô lại là một phương diện khác, mà Lôi Việt lại không thuộc về phương diện đó.
Trong lòng không khỏi có chút áy náy, Cốc Tuân đi ra ban công cho Rầu Rĩ ăn chút đồ ăn vặt, con mèo nhỏ ngoan ngoãn, tính cách vô cùng giống chủ nhân.
“Con nhất định rất yêu ba đúng không?”
Nhưng làm bạn gái vẫn chưa đủ.
Ngày hôm qua từ chối vụ coi mắt của mẹ, Cốc Tuân lại nhận thêm một cuộc điện thoại thúc giục. Ngày đó đăng lên vòng bạn bè để chế độ ngoại trừ người nhà nên bây giờ mẹ vẫn chưa biết gì cả
“Lần này đảm bảo này không thành vấn đề, ba mẹ là bác sĩ, chính cậu ấy cũng làm việc trong bộ phận hành chính của bệnh viện, làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, vóc người không tệ lắm. Con biết dì con đấy, bình thường có trường hợp nào tốt đều để lại cho em họ con, bây giờ khó khăn lắm mẹ mới hỏi được cô ấy lấy phương thức liên lạc…”
“Mẹ, đủ rồi.” Cốc Tuân đau đầu, suy nghĩ về vấn đề phát triển của cô và Lôi Việt đã đủ để cô phiền rồi, giờ lại thêm mẹ cô nữa, chi bằng để cho cô cả đời độc thân chết già luôn.
“Mẹ biết con ngại phiền phức, nhưng con cũng có thể nhìn một chút, em họ con tháng sau sắp kết hôn rồi còn con thì vẫn cứ mãi độc thân như vậy, đến lúc tham dự tiệc rượu chả phải rất lúng túng sao ~”
“Con không tham dự được không?” Cốc Tuân muốn cúp điện thoại thì mẹ cô vội ngăn lại “Chờ mẹ chút Tuân Tuân” cô dừng lại “Còn chuyện gì nữa mẹ?”
“Cái đó…” mẹ Cốc muốn nói lại ngừng, “Em trai con, nó…”
“Nó làm sao?!”
“Không làm sao, không làm sao… Lần này trở về, chúng ta dạy dỗ lại nó, nếu không con ở lại ăn tối, mẹ kêu nó xin lỗi con?” Giọng điệu của mẹ Cốc gần như là lấy lòng và cầu tha thứ.
“Đều là người một nhà, xin lỗi cái gì…” Cốc Tuân cực kỳ mất tự nhiên, “Nó bây giờ sao rồi mẹ? Có đồng ý đi học lớp học phụ đạo không?”
Dĩ nhiên học phụ đạo sẽ không đi, đây chính là thời điểm thích vui chơi, ai sẽ nguyện ý nghiêm túc học tập chớ nói chi là có một bạn gái nhỏ đáng yêu.
Mẹ Cốc sợ Cốc Tuân lo lắng nên nói qua loa lấy lệ: “Đi đi, tiền đều cho, ít cũng đi một hai tiết học mà…”
Lại dông dài vài câu gia trưởng ngắn ngủi, Cốc Tuân cúp điện thoại, từng đợt cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Nhớ lại những lời mà Cốc Sách nói, cô vẫn đau nhói, bởi vì đó không phải là lời nói nhảm nhí mà là sự thật. Cô phải thừa nhận rằng cô thích thể hiện công việc tuyệt vời của mình khi ở nhà, cô nghĩ rằng việc này sẽ đóng một vai trò dẫn dắt và hướng dẫn cho em trai mình, nhưng thực sự mang lại tổn thương phản tác dụng quá mức.
Cốc Sách nhất định rất hận cô, đều là lỗi của cô.
Buổi chiều Cốc Tuân ngủ một giấc, tỉnh lại phát hiện Lôi Việt vẫn chưa về nhà, Rầu Rĩ cũng đang ngủ say. Có lẽ đã quen với môi trường náo nhiệt, mỗi một góc đều có bóng Lôi Việt quanh đi quẩn lại, đột nhiên cô cảm giác căn phòng này thật trống rỗng.
Cô trang điểm đơn giản, lấy túi xách ra ngoài, xác nhận địa chỉ của quán Xuân Lôi từ phần mềm giao đồ ăn. Không lâu sau, cô lái xe dừng lại cách cửa hàng không xa.
Hoá ra là ở khu chung cư đối diện, cách một con đường, thật ra đi bộ cũng được, chỉ mất mười phút.
Khó trách trước kia giao hàng bên ngoài, Lôi Việt đi nhanh tới vậy.
Cốc Tuân căng thẳng bước đi đến góc hẻm, càng đến gần đường nét của cửa hàng càng thêm rõ ràng. Đây là một cửa hàng ba mặt tiền là vách kính, nửa phía dưới được cán mờ. Bảng hiệu là loại kéo đẩy, rộng mở. Đập vào mắt cô đầu tiên là một người đàn ông đang lim dim có lẽ đó chính là cha của Lôi Việt, ước chừng năm mươi tuổi.
Lão Lôi canh giữ ở trước quầy hàng, nghiêng đầu nhắm mắt, trên quầy hàng rộng hai mét bày đầy hộp điểm tâm, đủ loại hoa văn và màu sắc, trong đó có một số loại khá quen thuộc như bánh đậu phộng, bánh hạnh nhân mà Cốc Tuân đã từng ăn. Mấy chiếc quạt trần nhỏ đã bị tháo cánh quạt, thay vào đó là những tấm vải đỏ được treo lên không ngừng xoay vòng, đây là cách đuổi ruồi muỗi truyền thống mà các tiệm nhỏ hay sử dụng.
Cô lặng lẽ đến gần nhìn một cái, cửa hàng còn một cái cửa khác.
Hơi thở mát mẻ và ngọt ngào đập vào mặt, Cốc Tuân cảm thấy thật thần kỳ. Nếu như bên ngoài của cửa hàng chỉ là một tiệm bánh không thể bình thường hơn, thì bên trong lại là một cửa hàng bánh ngọt phương Tây tinh tế, cao cấp, trong tủ kính trong suốt chứa đầy các loại bánh được trang trí, bánh cupcake, tiramisu, … Hai phong cách văn hóa đồ ngọt đều hội tụ trong cửa hàng nhỏ này làm nổi bật gu thẩm mỹ độc đáo và khả năng kiểm soát tất cả mọi thứ của chủ cửa hàng.
“Ôi chao.” người đàn ông trung niên nghiêng người, đột nhiên mở mắt ra thấy trước mặt là một cô gái trẻ tuổi: “Cô gái, cô mua gì vậy?”. ngôn tình hoàn
“Xin chào.” Cốc Tuân lễ phép mỉm cười, “Bác là bác Lôi đúng không ạ?”
“Hả?” Lão Lôi dừng một giây, giống như đã nhận ra cô bỗng nhiên đứng dậy cười xòa: “Là cô giáo Trương đúng không? Lôi Khước nhà tôi hôm nay không đi học, không phải hôm nay là ngày nghỉ sao…”
“…”
Cốc Tuân nghẹn lại, cô chưa kịp giải thích, lão Lôi đã nhận thức ra được điều gì đó, ông giận tím mặt, đi vòng vòng khắp nơi tìm chổi: “Thằng ranh con này, dám gạt cả cha nó, Lôi Khước —”
“Gì nữa ạ!” Một giọng nói khàn khàn từ trên lầu hai truyền tới.
“Mày xuống đây ngay cho cha, cô Trương tới tận nhà tìm mày đây này!”
“Không, không, không, bác Lôi, bác nghe cháu nói…” Cốc Tuân muốn ngăn cản ông lại nhưng không thể đi vào quầy mà chỉ có thể ở bên ngoài nói vọng lại: “Cháu không phải cô giáo Trương, bác nhận lầm người rồi ạ!”
Lôi Khước xuống lầu, nhìn cảnh tượng trước mắt thì cúi gằm mặt xuống không nói gì sau đó lại đi lên.
“Hả? Cô không phải cô giáo Trương sao?”
Cốc Tuân lúng túng, mặt đỏ rần: “Cháu, cháu là —”
Nghe tiếng huyên náo bên ngoài, Lôi Việt mặc tạp dề từ trong phòng đi ra, hai tay giơ trước ngực, ngón tay dính đầy bột mì. Khi nhìn thấy Cốc Tuân, anh vừa ngạc nhiên vừa cười mừng rỡ: “Cốc Tuân, sao em lại ở đây?”
Ba Lôi vẫn còn chưa nghĩ ra, vội vàng nháy mắt với con trai: Ai đây?
“À, đây là bạn gái của con – Cốc Tuân.” Lôi Việt mở cửa ở phía lối đi dành cho khách hàng để cho người đi vào, anh ghé tai Cốc Tuân hỏi: “Sao không nói trước với anh một tiếng rồi đến …”
Anh nhẹ giọng quở trách nhưng trong lòng vui khôn tả.
Khóe miệng Cốc Tuân co rút: “Dạ, chào bác, cháu là Cốc Tuân.”
“Ồ, tốt, tốt.” Ba Lôi gật đầu, ném chổi trong tay đi.
“Cháu vào đây ngồi đi, lát nữa nếm thử mẻ bánh quy mới ra lò luôn ha?” Lôi Việt bê một chiếc ghế đến cho Cốc Tuân, bên cạnh là tủ kính để bánh ngọt.
“Đúng đúng, cháu ngồi đây trước đi, bác đi lấy cái này, già rồi nên nhiều lúc bị lú lẫn cháu đừng trách nhé.”
“Bác đừng khách sáo, cháu đến tìm Lôi Việt có chút việc thôi ạ.”
Ba Lôi nhanh mắt: “Được, hai đứa nói chuyện đi, bác đi coi tiệm bánh.”
Ông quay lại giữ cửa tiệm bánh, ánh mắt không khỏi nhìn về bên này.
Lôi Việt hỏi: “Em tìm anh có việc gì à?”
“Ừ, anh vô rửa tay trước đi rồi chúng ta ra ngoài một chuyến.”
Lôi Việt không hỏi chuyện gì, chỉ nói Ừ, sau đó rửa sạch tay tháo tạp dề tiện thể rửa mặt luôn.
Cốc Tuân vỗ vỗ bột trắng trên chiếc áo T-shirt màu đen, cô nhìn lối ăn mặc của anh rồi gật đầu: “Đi thôi, em mời anh đi ăn cơm tối.”
Mặc dù cảm thấy những biểu hiện của Cốc Tuân có hơi kỳ lạ nhưng Lôi Việt không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy vui vẻ. Hai người nắm tay nhau, lúc đi Lôi Việt không quên nhắc nhở cha: “Bột sắp nở rồi, cha chú ý thời gian nhé.”
Lão Lôi nhìn bóng dáng hai người rời đi, không hiểu tại sao ông lại nhìn thấy hình ảnh người mẹ đã qua đời của Lôi Việt trên người Cốc Tuân. Người phụ nữ ấy đã ra đi nhiều năm, khi còn trẻ cũng xinh đẹp như vậy, nhìn có vẻ dịu dàng nhưng bên trong lại đầy gai góc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương