Chàng Vợ Người Miền Nam Của Ông Chủ Nhỏ Người Đông Bắc
Chương 53: Thăm tù
Sau khi điền đơn theo hướng dẫn, Bạch Chỉ được cảnh sát đưa tới phòng tạm giam. Cửa phòng chạy bằng điện, làm từ thép không gỉ. Bình thường cửa khóa kín bưng, chỉ đóng mở khi có cảnh sát ra vào.
Thân là công dân gương mẫu tiêu chuẩn, hiển nhiên Bạch Chỉ cũng lần đầu tiên được đến đây, thành ra cả người cứ run bần bật.
“Triệu Bắc Hành, có người tới thăm này.” Viên cảnh sát gào to. Tiếng la vọng lại trên hành lang khiến Bạch Chỉ vốn đang váng đầu càng thấy quay cuồng trong mơ hồ hơn.
Triệu Bắc Hành ngồi trên băng ghế dài, đương chuẩn bị chợp mắt chợt nghe tiếng gọi, anh vội đứng dậy gõ cửa.
Cảnh sát cầm chìa khóa mở cửa, dặn hai người qua phòng khách kế bên để trò chuyện, hết nửa tiếng thì phải về.
Vừa trông thấy anh, mắt mũi Bạch Chỉ đỏ hoe, cậu run giọng gọi: “Anh Hành…”
“Úi đừng khóc, anh không sao mà.” Triệu Bắc Hành quýnh quáng lau nước mắt cho cậu.
Viên cảnh sát đừng thấy thế bèn liếc ngang liếc dọc tỏ vẻ, biến qua bên kia nói chuyện đi, đừng có ở đây tình chàng ý thiếp trông phát bực.
Hai người bèn bước ra phòng khách ngồi đối diện nhau, Bạch Chỉ níu tay anh mãi chẳng buồn, nước mắt lưng tròng trách: “Sao anh khờ vậy? Người ta cho anh thời hạn ba ngày còn gì, cứ ừ ừ cho có lệ rồi tính sau cũng được mà.”
“Ầyyyy, anh lọt hố vô tròng thiệt luôn. Hôm bữa còn chửi đám Nhị Lương Tử đầu ngu si tứ chi phát triển, giờ đến lượt mình cũng nóng nảy y chang tụi nó.” Triệu Bắc Hành chán nản tự gõ đầu mình hai phát.
Bạch Chỉ vội ngăn anh lại: “Anh bình tĩnh, để em nghĩ cách giải quyết. Mình chỉ lỡ tay làm hư điện thoại của người ta thôi mà, cùng lắm thì đền cái mới thôi…”
Triệu Bắc Hành lắc đầu: “Tụi nó không chịu đâu, rõ là đang kiếm chuyện với anh rồi. Anh cóc sợ gì cả, đã đánh hay chửi gì tụi nó đâu. Chưa kể tụi nó có cái gì mà cam hành trình đó, muốn cho anh đi tù cũng phải trình chứng cớ đàng hoàng ra.”
Bạch Chỉ gục gặc: “Camera hành trình ạ.”
“Ừ đúng, là nó đó. Giờ anh chỉ lo thằng Kim Cường thừa lúc vắng anh, âm mưu phá vựa trái cây thôi. Cái tiệm nay tốn bao công sức của anh, cứ để nó phá banh chành thế anh không cam lòng!” Triệu Bắc Hành đập nắm tay nghe rầm xuống bàn một phát, viên cảnh sát bên ngoài giật thót, vội chạy vào phòng xem tình hình.
“Không có gì đâu ạ, bọn em nói chuyện vậy thôi.” Bạch Chỉ ngó điện thoại tiếp lời, “Còn mười lăm phút nữa.”
“Cấm tiệt đánh nhau đấy!” Viên cảnh sát chỉ vào mặt hai người, dợm bước đi ra với vẻ ngờ vực.
“Anh Hành, em nhất định sẽ giữ tiệm lại cho anh!”
Triệu Bắc Hành nắm chặt tay Bạch Chỉ, lòng cũng dần bình tĩnh lại: “Anh tin cậu, gửi lời cảm ơn cậu ở đây trước vậy.”
“Ơn nghĩa gì đâu anh…” Bạch Chỉ hơi cúi đầu tự nhủ, hai đứa mình đã vậy rồi còn cảm ơn cảm iếc gì nữa không biết.
“Anh dám cá vụ này là thằng cháu trai Kim Cường nhúng tay vào, không biết nó nhờ ai giúp nữa.”
Kim Cường tính ra cũng thuộc dạng thông minh, mỗi tội đầu óc lại dùng không đúng chỗ, tối ngày lo đâm bị thóc chọc bị gạo để trục lợi. Phá được Triệu Bắc Hành thì đã sao, sau này cũng sẽ có vựa trái cây khác cạnh tranh với gã. Tập trung kinh doanh thì không muốn, cứ chăm chăm dòm ngó chuyện làm ăn nhà người ta.
“Cậu đừng lo, để anh gọi điện cho cán bộ Cao xin mách nước đã, không thì tìm Vương Hải Hưng…”
Viên cảnh sát bên ngoài thấy thời gian thăm nom sắp hết bèn gõ cửa nhắc: “Tới giờ rồi, tranh thủ ra lẹ giùm.”
Bạch Chỉ dù rất không nỡ cũng phải đứng dậy: “Quên nữa anh Hành, sao em gọi anh không được? Người ta tịch thu điện thoại của anh hả?”
“Có đâu, chắc là hết pin rồi. Để lát anh hỏi mượn cảnh sát cục sạc pin.”
Quả nhiên là do mình nghĩ nhiều quá mà, giờ luật pháp rõ rành rành ra đó, mấy tin tức đáng sợ kia cũng hiếm khi xảy ra lắm.
Thấy Bạch Chỉ chuẩn bị rời đi, Triệu Bắc Hành bỗng bước tới ôm siết cậu vào lòng: “Ra ngoài nhớ để ý, anh sợ thằng Kim Cường nó hại cậu. Lỡ mà xui thật thì… thì thôi, không bán buôn gì nữa. Anh có tay có chân đây mà, làm gì cũng ra tiền thôi.”
Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu, tận hưởng mùi hương của anh rồi mãn nguyện thở dài đáp: “Em nhớ rồi, anh an tâm nha.”
Viên cảnh sát trợn trắng cả mắt, cạn lời nhìn hai người.
Vừa ra khỏi phòng tạm giam, Bạch Chỉ tất bật lo ngay chuyện nhập hàng ngày hôm nay. Vựa trái cây không thể đóng cửa, giờ mà đóng thì vừa ý thằng Kim Cường quá đi chứ.
Điện thoại rung hai phát, ra là Triệu Bắc Hành gửi tin nhắn Wechat tới: “Tiểu Bạch, lát anh gửi số điện thoại để em liên lạc nhập hàng. Mấy ngày này ráng bán tiếp cho anh, không nghỉ được.”
Hóa ra hai người đều nghĩ giống nhau.
Bạch Chỉ đáp ngắn gọn: “Dạ, anh gửi qua đi.”
Một lát sau, Triệu Bắc Hành gửi một loạt số điện thoại để liên lạc nhập các loại trái cây sang, dặn luôn số lượng cần nhập mỗi lại trong một tuần cho Bạch Chỉ.
Triệu Bắc Hành nói tiếp: “Anh nhập hàng xong luôn trả bằng tiền mặt. Mật khẩu két sắt là 345111, trong có hơn 30 ngàn tệ, mấy ngày tới chắc đủ xài, không thì để anh nghĩ cách khác.”
“Anh Hành đừng lo, em vẫn còn tiền đây, không đủ thì trước mắt cứ để em trả cho.” Đợt cuối năm Bạch Chỉ có lấy tiền trong quỹ riêng ra, giờ trong thẻ có khoảng 600 ngàn tệ. Tiền này vốn định để mua nhà, nhưng giờ cậu chưa cần dùng nên vẫn có thể lấy ra dùng lúc cần kíp.
Nghe giọng Bạch Chỉ, Triệu Bắc Hành bỗng thấy lòng hơi rung động: “Ừ, cậu cho anh mượn nhé, nào ra ngoài được anh trả cho cậu.”
“Chuyện nhà anh cứ để em lo hết cho, tiệm mình quyết không để thằng cha Kim Cường phá hoại được.”
“Ừm.” Triệu Bắc Hành khẽ đáp. Thanh niên trai tráng là thế mà giờ mắt cũng rưng rưng vì cảm động.
Viên cảnh sát đứng bên ngoài khoanh tay gõ cửa: “Sạc xong để cục sạc trên bàn cho tôi nha.”
“Vâng, em cảm ơn anh.” Triệu Bắc Hành ngượng ngùng vuốt mặt.
Trông bộ dạng đối phương cũng hiền lành, viên cảnh sát bèn bắc ghế đẩu ngồi bên ngoài gợi chuyện hỏi: “Sao cậu bị bắt vô đây vậy?”
“Cản trở người thi hành công vụ.”
Viên cảnh sát nghe thế cũng tò mò: “Cản trở á? Chú mày cũng vãi chưởng thật, đầu đuôi ra sao vậy?”
Triệu Bắc Hành thở dài, kể loại chuyện ban sáng cho anh ta nghe: “Em lỡ tay làm bể màn hình điện thoại của nó rồi bị gô cổ vào đây luôn.”
Viên cảnh sát cười to: “Chuyện nhỏ mà trời ơi, anh còn tưởng mày đánh cảnh sát hay gì.”
Triệu Bắc Hành chớp mắt hỏi lại: “Thế hai đứa kia không phải cảnh sát à?”
“Sát siếc gì? Tụi nó là quản lý đô thị thôi, còn chưa vô biên chế nữa, chuyện mà vỡ lỡ dám tụi nó là đứa chết đầu tiên nè. Mà chú mày cũng xui nữa, chọc trúng ai mà để mang vạ vậy?”
“Cũng dân trong nghề thôi anh. Sông thì cũng có bên lở bên bồi, em làm ăn khấm khá thì tiệm người ta khó khăn. Nói cùng nghề chứ tính ra là kẻ thù rồi.”
Nghe vậy viên cảnh sát cũng đủ hiểu, ra là đối phương bị oan. Làm hư điện thoại người ta thì cùng lắm tốn mấy ngàn tệ mua cái mới thôi, đây cứ khăng khăng đòi tạm giam thì rõ là muốn trị thằng cu này rồi.
“Chú mày cứ bình tĩnh, dăm ba hôm ra là được thôi.”
Ban nãy hai người nói chuyện Wechat với nhau, anh ta cũng nghe thấy, bèn bảo: “Người anh em của cậu cũng tốt bụng dữ.”
Triệu Bắc Hành cười phớ lớ bảo “tốt quá chừng luôn anh”, tiếp đó hăng hái ngồi khen Bạch Chỉ từ đầu đến chân chẳng sót chỗ nào.
Viên cảnh sát nghe mà mệt trong người: “Rồi rồi rồi, nín liền. Ai không biết còn tưởng mày đang khen vợ mày luôn đó trời. Sạc đi, nào xong nhớ trả lại cho anh.” Nói đoạn anh ta thong thả bước đi, miệng ngân nga gì đó.
Triệu Bắc Hành vuốt điện thoại cười ngu, lòng thầm nghĩ giá mà Bạch Chỉ là con gái nhỉ? Phải mà gái thật thì anh cưới về trong một nốt nhạc luôn. Ông bà xưa có câu, đôi ta như chim cùng ổ, gặp khổ thân ai nấy lo. Đấy, vợ chồng với nhau chưa chắc đã nhờ cậy gì được, thế mà Bạch Chỉ bây giờ không chỉ ra sức giúp anh, còn bỏ tiền túi cùng anh vượt qua sóng gió. Tình nghĩa này cả đời Triệu Bắc Hành anh cũng không quên được.
Mà nói mới nhớ, chuyện hai gã đàn ông bên nhau ở Đông Bắc cũng chẳng mấy lạ lẫm. Hồi anh còn nhỏ, trong xóm cũng có hai ông kết nghĩa với nhau, sau chẳng ai kết hôn cả rồi cứ thế sống cùng nhau tới hết đời.
Nhưng đó là do người ta nghèo quá không cưới được vợ, hai bên xách mền mùng chiếu gối về ở chung cũng chẳng ai thèm nói gì. Nhưng giờ là thời đại tân tiến rồi… Anh sẵn lòng thì đã sao, Bạch Chỉ chắc gì đã ưng? Người ta đường đường là sinh viên, học cao hiểu rộng, trông lại ngoan hiền, nhìn kiểu gì cũng thấy hơn mình. Chẳng nhẽ người ta lại chịu ế vợ đến hết đời, sống cùng mình mà chẳng cần sinh con đẻ cái chắc?
Triệu Bắc Hành lắc đầu tự giễu. Mày nghĩ đi đâu vậy Hành, càng ngày càng mặc sức ảo tưởng.
Lúc Bạch Chỉ lái xe trở về tiệm, đám công nhân đang ngồi túm tụm trước cửa, mặt đứa nào đứa nấy như cái bánh bao chiều. Vừa trông thấy cậu, cả bọn chạy ù ra nhao nhao: “Lão đại sao rồi anh Bạch? Nào ảnh được thả vậy? Cái kho bự bự dẹp luôn hả anh?”
Bạch Chỉ váng hết cả đầu: “Từ từ, để anh trả lời từng đứa. Anh Hành không sao hết, bị tạm giam mấy hôm thôi.”
Triệu Bắc Lâm giật thót: “Á, sao giam mấy ngày vậy anh? Có thành tiền án không?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Anh cũng không rõ. Giờ phải tìm cách hòa giải với hai tên quản lý đô thị kia đã, nhưng anh đoán là họ không chịu đâu.”
Triệu Bắc Lâm giận bản thân mình không giúp gì được cho anh: “Thế giờ tính sao đây? Không lẽ cứ để anh hai ở trỏng vậy hả?”
Cổ họng Bạch Chỉ hơi rát, cậu ho khan một tiếng rồi đáp: “Không đứa nào được lộn xộn, phải bình tĩnh đã. Bên kia nó đã âm mưu muốn phá tiệm của chúng ta, giờ không có anh Hành ở đây thì phải cố để tiệm buôn bán bình thường. Chứ không lại để anh Hành vào đấy mà công cốc à?”
“Mai em dậy sớm chút để chuẩn bị nhập hàng với anh Lâm.” Nhị Lương Tử nói.
Phác Tân Long giơ tay: “Em cũng dậy sớm được! Chỉ cần giữ được tiệm, kêu em làm gì cũng được hết.”
Bạch Chỉ gật đầu: “Giỏi. Vậy từ mai Nhị Lương Tử, Tiểu Phác với Lâm Tử, ba đứa làm thay việc anh Hành. Mai anh giúp mấy đứa kiểm hàng sớm một chút. Chuyện nhập hàng mấy đứa khỏi lo, anh Hành đưa thông tin liên hệ cho anh hết rồi, tới đó để anh gọi người ta cho.”
Thấy thế Nhị Lương Tử vội hỏi: “Mấy này thì dễ rồi anh Bạch, nhưng bên kho hàng lớn anh tính sao? Đám công nhân bên bển thấy quản lý đô thi hôm nay đến nên đang giãy nảy đòi kết tiền công đặng khỏi làm nữa kìa!”
“Không làm á? Sao thế?” Bạch Chỉ ngạc nhiên, “Chúng ta có bảo là quỵt tiền lương gì của họ đâu.”
Thịnh Tử thở dài: “Cơ quan chức năng đòi dỡ nhà, chủ thầu của họ cũng nói làm thêm thì công cốc thôi, tốn vật liệu tốn tiền công. Nên là kết tiền luôn cho rồi, có gì họ phụ mình dỡ công trình.”
“Đâu có được! Kho xây cũng gần xong rồi, sao nói nghỉ làm là nghỉ được ngay?” Bạch Chỉ cắn môi cố nghĩ cách.
Giờ giải quyết mỗi chuyện làm ăn của vựa trái cây là không đủ, còn phải tính đường cản bọn họ dỡ kho vì tội “xây dựng trái phép” nữa.”
998: Bị tạm giam không được xài điện thoại nha các mẹ, em tự chế ra vụ này đó, thấy cũng kệ đi ha _ (: “∠) _
Thân là công dân gương mẫu tiêu chuẩn, hiển nhiên Bạch Chỉ cũng lần đầu tiên được đến đây, thành ra cả người cứ run bần bật.
“Triệu Bắc Hành, có người tới thăm này.” Viên cảnh sát gào to. Tiếng la vọng lại trên hành lang khiến Bạch Chỉ vốn đang váng đầu càng thấy quay cuồng trong mơ hồ hơn.
Triệu Bắc Hành ngồi trên băng ghế dài, đương chuẩn bị chợp mắt chợt nghe tiếng gọi, anh vội đứng dậy gõ cửa.
Cảnh sát cầm chìa khóa mở cửa, dặn hai người qua phòng khách kế bên để trò chuyện, hết nửa tiếng thì phải về.
Vừa trông thấy anh, mắt mũi Bạch Chỉ đỏ hoe, cậu run giọng gọi: “Anh Hành…”
“Úi đừng khóc, anh không sao mà.” Triệu Bắc Hành quýnh quáng lau nước mắt cho cậu.
Viên cảnh sát đừng thấy thế bèn liếc ngang liếc dọc tỏ vẻ, biến qua bên kia nói chuyện đi, đừng có ở đây tình chàng ý thiếp trông phát bực.
Hai người bèn bước ra phòng khách ngồi đối diện nhau, Bạch Chỉ níu tay anh mãi chẳng buồn, nước mắt lưng tròng trách: “Sao anh khờ vậy? Người ta cho anh thời hạn ba ngày còn gì, cứ ừ ừ cho có lệ rồi tính sau cũng được mà.”
“Ầyyyy, anh lọt hố vô tròng thiệt luôn. Hôm bữa còn chửi đám Nhị Lương Tử đầu ngu si tứ chi phát triển, giờ đến lượt mình cũng nóng nảy y chang tụi nó.” Triệu Bắc Hành chán nản tự gõ đầu mình hai phát.
Bạch Chỉ vội ngăn anh lại: “Anh bình tĩnh, để em nghĩ cách giải quyết. Mình chỉ lỡ tay làm hư điện thoại của người ta thôi mà, cùng lắm thì đền cái mới thôi…”
Triệu Bắc Hành lắc đầu: “Tụi nó không chịu đâu, rõ là đang kiếm chuyện với anh rồi. Anh cóc sợ gì cả, đã đánh hay chửi gì tụi nó đâu. Chưa kể tụi nó có cái gì mà cam hành trình đó, muốn cho anh đi tù cũng phải trình chứng cớ đàng hoàng ra.”
Bạch Chỉ gục gặc: “Camera hành trình ạ.”
“Ừ đúng, là nó đó. Giờ anh chỉ lo thằng Kim Cường thừa lúc vắng anh, âm mưu phá vựa trái cây thôi. Cái tiệm nay tốn bao công sức của anh, cứ để nó phá banh chành thế anh không cam lòng!” Triệu Bắc Hành đập nắm tay nghe rầm xuống bàn một phát, viên cảnh sát bên ngoài giật thót, vội chạy vào phòng xem tình hình.
“Không có gì đâu ạ, bọn em nói chuyện vậy thôi.” Bạch Chỉ ngó điện thoại tiếp lời, “Còn mười lăm phút nữa.”
“Cấm tiệt đánh nhau đấy!” Viên cảnh sát chỉ vào mặt hai người, dợm bước đi ra với vẻ ngờ vực.
“Anh Hành, em nhất định sẽ giữ tiệm lại cho anh!”
Triệu Bắc Hành nắm chặt tay Bạch Chỉ, lòng cũng dần bình tĩnh lại: “Anh tin cậu, gửi lời cảm ơn cậu ở đây trước vậy.”
“Ơn nghĩa gì đâu anh…” Bạch Chỉ hơi cúi đầu tự nhủ, hai đứa mình đã vậy rồi còn cảm ơn cảm iếc gì nữa không biết.
“Anh dám cá vụ này là thằng cháu trai Kim Cường nhúng tay vào, không biết nó nhờ ai giúp nữa.”
Kim Cường tính ra cũng thuộc dạng thông minh, mỗi tội đầu óc lại dùng không đúng chỗ, tối ngày lo đâm bị thóc chọc bị gạo để trục lợi. Phá được Triệu Bắc Hành thì đã sao, sau này cũng sẽ có vựa trái cây khác cạnh tranh với gã. Tập trung kinh doanh thì không muốn, cứ chăm chăm dòm ngó chuyện làm ăn nhà người ta.
“Cậu đừng lo, để anh gọi điện cho cán bộ Cao xin mách nước đã, không thì tìm Vương Hải Hưng…”
Viên cảnh sát bên ngoài thấy thời gian thăm nom sắp hết bèn gõ cửa nhắc: “Tới giờ rồi, tranh thủ ra lẹ giùm.”
Bạch Chỉ dù rất không nỡ cũng phải đứng dậy: “Quên nữa anh Hành, sao em gọi anh không được? Người ta tịch thu điện thoại của anh hả?”
“Có đâu, chắc là hết pin rồi. Để lát anh hỏi mượn cảnh sát cục sạc pin.”
Quả nhiên là do mình nghĩ nhiều quá mà, giờ luật pháp rõ rành rành ra đó, mấy tin tức đáng sợ kia cũng hiếm khi xảy ra lắm.
Thấy Bạch Chỉ chuẩn bị rời đi, Triệu Bắc Hành bỗng bước tới ôm siết cậu vào lòng: “Ra ngoài nhớ để ý, anh sợ thằng Kim Cường nó hại cậu. Lỡ mà xui thật thì… thì thôi, không bán buôn gì nữa. Anh có tay có chân đây mà, làm gì cũng ra tiền thôi.”
Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu, tận hưởng mùi hương của anh rồi mãn nguyện thở dài đáp: “Em nhớ rồi, anh an tâm nha.”
Viên cảnh sát trợn trắng cả mắt, cạn lời nhìn hai người.
Vừa ra khỏi phòng tạm giam, Bạch Chỉ tất bật lo ngay chuyện nhập hàng ngày hôm nay. Vựa trái cây không thể đóng cửa, giờ mà đóng thì vừa ý thằng Kim Cường quá đi chứ.
Điện thoại rung hai phát, ra là Triệu Bắc Hành gửi tin nhắn Wechat tới: “Tiểu Bạch, lát anh gửi số điện thoại để em liên lạc nhập hàng. Mấy ngày này ráng bán tiếp cho anh, không nghỉ được.”
Hóa ra hai người đều nghĩ giống nhau.
Bạch Chỉ đáp ngắn gọn: “Dạ, anh gửi qua đi.”
Một lát sau, Triệu Bắc Hành gửi một loạt số điện thoại để liên lạc nhập các loại trái cây sang, dặn luôn số lượng cần nhập mỗi lại trong một tuần cho Bạch Chỉ.
Triệu Bắc Hành nói tiếp: “Anh nhập hàng xong luôn trả bằng tiền mặt. Mật khẩu két sắt là 345111, trong có hơn 30 ngàn tệ, mấy ngày tới chắc đủ xài, không thì để anh nghĩ cách khác.”
“Anh Hành đừng lo, em vẫn còn tiền đây, không đủ thì trước mắt cứ để em trả cho.” Đợt cuối năm Bạch Chỉ có lấy tiền trong quỹ riêng ra, giờ trong thẻ có khoảng 600 ngàn tệ. Tiền này vốn định để mua nhà, nhưng giờ cậu chưa cần dùng nên vẫn có thể lấy ra dùng lúc cần kíp.
Nghe giọng Bạch Chỉ, Triệu Bắc Hành bỗng thấy lòng hơi rung động: “Ừ, cậu cho anh mượn nhé, nào ra ngoài được anh trả cho cậu.”
“Chuyện nhà anh cứ để em lo hết cho, tiệm mình quyết không để thằng cha Kim Cường phá hoại được.”
“Ừm.” Triệu Bắc Hành khẽ đáp. Thanh niên trai tráng là thế mà giờ mắt cũng rưng rưng vì cảm động.
Viên cảnh sát đứng bên ngoài khoanh tay gõ cửa: “Sạc xong để cục sạc trên bàn cho tôi nha.”
“Vâng, em cảm ơn anh.” Triệu Bắc Hành ngượng ngùng vuốt mặt.
Trông bộ dạng đối phương cũng hiền lành, viên cảnh sát bèn bắc ghế đẩu ngồi bên ngoài gợi chuyện hỏi: “Sao cậu bị bắt vô đây vậy?”
“Cản trở người thi hành công vụ.”
Viên cảnh sát nghe thế cũng tò mò: “Cản trở á? Chú mày cũng vãi chưởng thật, đầu đuôi ra sao vậy?”
Triệu Bắc Hành thở dài, kể loại chuyện ban sáng cho anh ta nghe: “Em lỡ tay làm bể màn hình điện thoại của nó rồi bị gô cổ vào đây luôn.”
Viên cảnh sát cười to: “Chuyện nhỏ mà trời ơi, anh còn tưởng mày đánh cảnh sát hay gì.”
Triệu Bắc Hành chớp mắt hỏi lại: “Thế hai đứa kia không phải cảnh sát à?”
“Sát siếc gì? Tụi nó là quản lý đô thị thôi, còn chưa vô biên chế nữa, chuyện mà vỡ lỡ dám tụi nó là đứa chết đầu tiên nè. Mà chú mày cũng xui nữa, chọc trúng ai mà để mang vạ vậy?”
“Cũng dân trong nghề thôi anh. Sông thì cũng có bên lở bên bồi, em làm ăn khấm khá thì tiệm người ta khó khăn. Nói cùng nghề chứ tính ra là kẻ thù rồi.”
Nghe vậy viên cảnh sát cũng đủ hiểu, ra là đối phương bị oan. Làm hư điện thoại người ta thì cùng lắm tốn mấy ngàn tệ mua cái mới thôi, đây cứ khăng khăng đòi tạm giam thì rõ là muốn trị thằng cu này rồi.
“Chú mày cứ bình tĩnh, dăm ba hôm ra là được thôi.”
Ban nãy hai người nói chuyện Wechat với nhau, anh ta cũng nghe thấy, bèn bảo: “Người anh em của cậu cũng tốt bụng dữ.”
Triệu Bắc Hành cười phớ lớ bảo “tốt quá chừng luôn anh”, tiếp đó hăng hái ngồi khen Bạch Chỉ từ đầu đến chân chẳng sót chỗ nào.
Viên cảnh sát nghe mà mệt trong người: “Rồi rồi rồi, nín liền. Ai không biết còn tưởng mày đang khen vợ mày luôn đó trời. Sạc đi, nào xong nhớ trả lại cho anh.” Nói đoạn anh ta thong thả bước đi, miệng ngân nga gì đó.
Triệu Bắc Hành vuốt điện thoại cười ngu, lòng thầm nghĩ giá mà Bạch Chỉ là con gái nhỉ? Phải mà gái thật thì anh cưới về trong một nốt nhạc luôn. Ông bà xưa có câu, đôi ta như chim cùng ổ, gặp khổ thân ai nấy lo. Đấy, vợ chồng với nhau chưa chắc đã nhờ cậy gì được, thế mà Bạch Chỉ bây giờ không chỉ ra sức giúp anh, còn bỏ tiền túi cùng anh vượt qua sóng gió. Tình nghĩa này cả đời Triệu Bắc Hành anh cũng không quên được.
Mà nói mới nhớ, chuyện hai gã đàn ông bên nhau ở Đông Bắc cũng chẳng mấy lạ lẫm. Hồi anh còn nhỏ, trong xóm cũng có hai ông kết nghĩa với nhau, sau chẳng ai kết hôn cả rồi cứ thế sống cùng nhau tới hết đời.
Nhưng đó là do người ta nghèo quá không cưới được vợ, hai bên xách mền mùng chiếu gối về ở chung cũng chẳng ai thèm nói gì. Nhưng giờ là thời đại tân tiến rồi… Anh sẵn lòng thì đã sao, Bạch Chỉ chắc gì đã ưng? Người ta đường đường là sinh viên, học cao hiểu rộng, trông lại ngoan hiền, nhìn kiểu gì cũng thấy hơn mình. Chẳng nhẽ người ta lại chịu ế vợ đến hết đời, sống cùng mình mà chẳng cần sinh con đẻ cái chắc?
Triệu Bắc Hành lắc đầu tự giễu. Mày nghĩ đi đâu vậy Hành, càng ngày càng mặc sức ảo tưởng.
Lúc Bạch Chỉ lái xe trở về tiệm, đám công nhân đang ngồi túm tụm trước cửa, mặt đứa nào đứa nấy như cái bánh bao chiều. Vừa trông thấy cậu, cả bọn chạy ù ra nhao nhao: “Lão đại sao rồi anh Bạch? Nào ảnh được thả vậy? Cái kho bự bự dẹp luôn hả anh?”
Bạch Chỉ váng hết cả đầu: “Từ từ, để anh trả lời từng đứa. Anh Hành không sao hết, bị tạm giam mấy hôm thôi.”
Triệu Bắc Lâm giật thót: “Á, sao giam mấy ngày vậy anh? Có thành tiền án không?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Anh cũng không rõ. Giờ phải tìm cách hòa giải với hai tên quản lý đô thị kia đã, nhưng anh đoán là họ không chịu đâu.”
Triệu Bắc Lâm giận bản thân mình không giúp gì được cho anh: “Thế giờ tính sao đây? Không lẽ cứ để anh hai ở trỏng vậy hả?”
Cổ họng Bạch Chỉ hơi rát, cậu ho khan một tiếng rồi đáp: “Không đứa nào được lộn xộn, phải bình tĩnh đã. Bên kia nó đã âm mưu muốn phá tiệm của chúng ta, giờ không có anh Hành ở đây thì phải cố để tiệm buôn bán bình thường. Chứ không lại để anh Hành vào đấy mà công cốc à?”
“Mai em dậy sớm chút để chuẩn bị nhập hàng với anh Lâm.” Nhị Lương Tử nói.
Phác Tân Long giơ tay: “Em cũng dậy sớm được! Chỉ cần giữ được tiệm, kêu em làm gì cũng được hết.”
Bạch Chỉ gật đầu: “Giỏi. Vậy từ mai Nhị Lương Tử, Tiểu Phác với Lâm Tử, ba đứa làm thay việc anh Hành. Mai anh giúp mấy đứa kiểm hàng sớm một chút. Chuyện nhập hàng mấy đứa khỏi lo, anh Hành đưa thông tin liên hệ cho anh hết rồi, tới đó để anh gọi người ta cho.”
Thấy thế Nhị Lương Tử vội hỏi: “Mấy này thì dễ rồi anh Bạch, nhưng bên kho hàng lớn anh tính sao? Đám công nhân bên bển thấy quản lý đô thi hôm nay đến nên đang giãy nảy đòi kết tiền công đặng khỏi làm nữa kìa!”
“Không làm á? Sao thế?” Bạch Chỉ ngạc nhiên, “Chúng ta có bảo là quỵt tiền lương gì của họ đâu.”
Thịnh Tử thở dài: “Cơ quan chức năng đòi dỡ nhà, chủ thầu của họ cũng nói làm thêm thì công cốc thôi, tốn vật liệu tốn tiền công. Nên là kết tiền luôn cho rồi, có gì họ phụ mình dỡ công trình.”
“Đâu có được! Kho xây cũng gần xong rồi, sao nói nghỉ làm là nghỉ được ngay?” Bạch Chỉ cắn môi cố nghĩ cách.
Giờ giải quyết mỗi chuyện làm ăn của vựa trái cây là không đủ, còn phải tính đường cản bọn họ dỡ kho vì tội “xây dựng trái phép” nữa.”
998: Bị tạm giam không được xài điện thoại nha các mẹ, em tự chế ra vụ này đó, thấy cũng kệ đi ha _ (: “∠) _
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương