Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 94: Xin anh trả con trai cho tôi (1)
Edit: Phi PhiBeta: QuỳnhCô vừa nói hết lời, ánh mắt anh đã u lãnh giống như băng tuyết.Những lời này là có ý tứ gì, Bạch Dạ Kình nghe thấy làm sao không hiểu! Cô muốn có con trai, đồng thời, cũng là đem quan hệ cùng anh phủi sạch sẽ. Tương lai mười mấy năm của con trai, bọn họ có thể liên quan lẫn nhau, nhưng mà cô lại hoàn toàn không muốn cho anh liên quan đến tương lai của cô!Anh càng không cho cô như ước nguyện!“Cầu xin tôi?” Hừ cười một tiếng, anh trào phúng nhìn chằm chằm cô, “Em lấy cái gì tới cầu xin tôi?”Trừ con trai, cô bất quá chỉ có hai bàn tay trắng!“Anh nghĩ tôi muốn cái gì? Chỉ cần anh nguyện ý đưa con trai cho tôi, chỉ cần anh muốn tôi đều có thể nguyện ý đưa con về thăm anh!” Ánh mắt cô kiên quyết.“Đều nguyện ý đúng không? Hạ Thiên Tinh, nếu tôi muốn em dùng thân thể của em ở trên giường cầu xin tôi thì sao?” Lúc anh nói lời này, mỗi một chữ đều nói rất thận trọng, thậm chí hàm chứa ý làm người ta cảm thấy khuất nhục trào phúng.Hạ Thiên Tinh tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới anh cư nhiên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, ngây ngốc chớp mắt một cái, trố mắt trừng anh.Đáy lòng Bạch Dạ Kình một cỗ lửa giận, thấy phản ứng này của cô đáy lòng càng là lửa giận hừng hực.Anh tới gần một bước, đem cả người cô khóa ở trước ngực mình, gằn từng chữ một mở miệng: “Tôi có thể cho em thời gian suy nghĩ! Nhưng thời hạn là đêm nay. Qua đêm nay, lời tôi đã nói ra, lập tức trở thành phế thải! Đời này, em đều đừng nghĩ mang con trai đi!”“Tiểu Bạch, ba làm gì mà còn không ra vậy?” Không đợi Hạ Thiên Tinh nói gì, bên ngoài Hạ Đại Bạch liều mạng gõ cửa.Hạ Thiên Tinh bỗng nhiên tỉnh táo lại, mau chóng lui một bước. Dựa vào trên tủ lạnh, cúi đầu. Trong đầu tất cả đều là giọng anh vừa mới nói câu kia —— dùng thân thể của em, ở trên giường cầu xin tôi……Bạch Dạ Kình không tiếp tục cùng cô nói tiếp, chỉ xoay người hướng cửa phòng bếp đi đến. Không nghe được động tĩnh bên trong, Hạ Đại Bạch ở bên ngoài gấp đến độ giậm chân, “Tiểu Bạch, ba lại khi dễ Đại Bảo có phải hay không? Không cho phép ba khi dễ mẹ! Con muốn……”“Rầm ——” một tiếng cửa mở ra, Hạ Đại Bạch nghẹn ở cổ họng. Nhóc ngẩng đầu nhỏ, vừa lúc nhìn thẳng vào ánh mắt của ba phóng lại đây, cái liếc mắt kia lạnh lẽo nghiêm túc, nhóc sợ tới mức khiến sợ hãi co rụt cổ lại, hừ cũng chưa dám hừ một tiếng.Tiểu Bạch thoạt nhìn tâm tình thật không tốt nha ~Bạch Dạ Kình không để ý tới nhóc, chân dài bước đi, né qua nhóc con, ra khỏi phòng bếp.Hạ Đại Bạch lập tức ‘thịch thịch thịch’ chạy vào trong phòng bếp, “Đại Bảo, Tiểu Bạch không có khi dễ mẹ chứ? Ba ba thoạt nhìn tâm tình rất kém nha!”Hạ Thiên Tinh sợ con trai lo lắng cho mình, nhanh chóng quay người đi, điều chỉnh cảm xúc. Trong chốc lát, mỉm cười cúi đầu cùng nhóc con nói chuyện, “Yên tâm đi, mẹ cũng không phải là dễ khi dễ như vậy.”“Thật ư?”“Ừ ừ!”Hạ Đại Bạch xem xét cô hồi lâu, thấy cô cười tủm tỉm, cũng liền nở nụ cười theo. Nhóc nhón mũi chân, thèm thuồng nhìn đồ ăn trong nồi, “Chân gà của con đâu?”Hạ Thiên Tinh lúc này mới nhớ lại chân gà, còn may không có bị nguội. “Con đến nhà ăn chờ đi, mẹ lập tức mang tới.”“Được. Đại Bảo, con chờ mẹ nha ~” Hạ Đại Bạch hôn gió cô một cái mới chạy ra phòng bếp, hứng thú bừng bừng hướng nhà ăn chạy tới.………………Hạ Thiên Tinh bưng chân gà từ phòng bếp đi đến nhà ăn, trên bàn cơm chén đũa đã dọn xong. Bất quá, trừ lần đó ra, trên ghế chủ còn ngồi một người. Đèn cung đình thủy tinh xa hoa, sáng như ban ngày, đem người đàn ông lạnh lùng không chút biểu tình ôn nhu chiếu đến càng thêm rõ ràng.P/s: Hôm nay ad up 5 chap. Ngày mai chắc 2;3 chap gì đó. Nhưng thứ 4 ad sẽ không up nhé. Do thứ 5 rất rất là nhiều bài, ad lại sắp thi, nên cần tập trung hơn. Vẫn câu cũ, mong thấy cmt của mọi người. Cmt của mọi người sẽ giúp ad đẩy nhanh tiến độ, hoàn thành xong truyện này.Thân ái#Quỳnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương