Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 129: Sợ là chúng ta đều nghĩ sai



Cửa tiệm ở chợ quần áo đều trang hoàng đơn giản, sắp xếp một chút là có thể khai trương. Nhưng chợ quần áo chưa mở, trang hoàng tiệm xong chỉ có thể để đó.

Diệp Dương Thành thuận lợi bán cửa tiệm vị trí chính giữa hàng thứ nhất, người thuê là cháu trai của nhi tử của đệ đệ của gia gia Diệp Dương Thành. Quan hệ dây mơ rễ má giúp người đó thuận lợi thuê cửa tiệm, mặc dù bỏ ra tám vạn khối tiền chuyển nhượng nhưng đáng giá.

Huống chi nếu không có mối quan hệ họ hàng, trong phí chuyển nhượng tám vạn khối tiền ít nhất phải thêm vào ba, năm vạn.

Diệp Dương Thành lấy lại tiền vốn, cửa tiệm mới cũng bước vào giai đoạn trang trí. Bốn giờ chiều thuận lợi trang trí, sắp xếp xong. Diệp Dương Thành nhìn cửa tiệm ra dáng đâu vào đấy, hắn cười đếm sáu trăm khối tiền giao vào tay một nam nhân trung niên.

Diệp Dương Thành nói:

- Vất vả rồi.

Nam nhân trung niên không kiêng dè trước thái độ thân thiện của Diệp Dương Thành, gã thuận miệng nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Ta làm nghề này nhiều năm nhưng hiếm khi thấy lão bản giống như phát ra.

Nam nhân trung niên nhận tiền, cười nói:

- Lần sau có tiệm mới nào cần trang hoàng ta sẽ kêu người giúp ngươi.

Diệp Dương Thành mỉm cười khách sáo:

- Mong như lời may mắn này, chắc chắn sẽ kêu.

Diệp Dương Thành không lộ vẻ gì mất kiên nhẫn hay khinh thường. Nam nhân trung niên và mấy công nhân rời đi, Diệp Dương Thành cười tủm tỉm quay sang nói với phụ thân Diệp Hải Trung.

- Phụ thân, chỗ này chờ mấy hôm nữa mới mở, nhỏ giọng nói: Có định cùng mẫu thân đi dạo không?

Diệp Hải Trung đang hốt vụn gỗ, ngẩng đầu cười mắng:

- Đứa nhỏ này, tiền trong túi ngươi có gai sao?

- Có tiền nhiều như vậy lo giải quyết vấn đề căn hộ của các ngươi đi, sau đó ta và mẫu thân ngươi sẽ đi dạo.

Diệp Dương Thành lắc đầu, nói:

- Phụ thân, ta không nói đùa.

Diệp Dương Thành bước tới trước mặt Diệp Hải Trung, nói:

- Bây giờ một ngày cửa tiệm đường Triêu Dương lợi nhuận gần vạn, nếu mọi chuyện thuận lợi ta định tháng sau đi tòa nhà mới kia nhìn xem, thích hợp sẽ trả tiền trước.

- Thật không?

Diệp Hải Trung không ngờ Diệp Dương Thành nghiêm túc, gã ngừng tay làm việc, đứng thẳng dậy nhìn hắn.

- Bây giờ ngươi có bao nhiêu tiền?

Vấn đề này cần phải hỏi, tuy mỗi ngày Diệp Dương Thành kiểm kê thu nhập một ngày trước mặt Diệp Hải Trung, Ngô Ngọc Phương nhưng hắn không báo cho hai người chi tiêu nhập hàng này nọ. Bọn họ không biết Diệp Dương Thành hiện có bao nhiêu tiền.

- Lúc trước chuyển nhượng cửa tiệm lấy lại vốn tám vạn cộng với số tiền lời mấy hôm nay, hiện có khoảng mười chín vạn.

Diệp Dương Thành thận trọng trả lời:

- Chờ tiệm mới bên này khai trương, tiền hàng tổng kết vào cuối năm. Chỉ cần việc buôn bán bên tiệm đường Triêu Dương không vắng thì tháng sau để lại ba, bốn chục vạn không thành vấn đề.

- Ba, bốn chục vạn...

Diệp Hải Trung trầm ngâm suy tư, gã không thấy lạ con số Diệp Dương Thành báo ra. Mọi người có mặt đều thấy tiệm đường Triêu Dương đông khách cỡ nào, không ai tin Diệp Dương Thành hoàn toàn không lời.

Diệp Hải Trung suy tư một, hai phút sau do dự gật đầu, nói:

- Nếu tháng sau thật sự dư ra ba, bốn chục vạn, vốn lưu động đủ thì mau đi. Ngươi có đi xem giá phòng bên đó chưa?

- Ừm! Bên kia chia mấy cấp bậc.

Diệp Dương Thành ngẫm nghĩ, trả lời:

- Phòng trống không trang hoàng thì một thước là sáu ngàn sáu. Trang hoàng đơn giản thì một thước bảy ngàn. Trang hoàng tỉ mỉ là một thước tám ngàn hai. Nhưng phòng không trang hoàng đã bán hết, chỉ còn lại loại trang hoàng đơn giản và tỉ mỉ.

Diệp Hải Trung giật mình kêu lên:

- Mắc vậy?

Diệp Hải Trung líu lưỡi nói:

- Giá phòng trong thị trấn chỉ cỡ mấy ngàn.

Diệp Dương Thành cười khổ bất đắc dĩ nói:

- Đó là giá cũ.

Diệp Dương Thành giải thích rằng:

- Hiện giờ trong thị trấn giá thấp nhất là một vạn hai, năm ngoái khoảng một vạn nhưng sang năm nay thì tăng giá.

- Ài...

Diệp Hải Trung khẽ thở dài:

- Nếu muốn mau thì mau thứ tốt đi. Ngươi có hỏi về một thước tám ngàn hai không? Tính như thế nào?

Diệp Dương Thành gật đầu, nói:

- Ừm! Đã hỏi.

Diệp Dương Thành nhớ lại tình huống hôm đó nghe được, thuật lại cho phụ thân Diệp Hải Trung:

- Căn hộ nhỏ bảy mươi thước vuông trả hai mươi vạn, trả tháng là hai ngàn. Có một trăm hai mươi thước vuông to trung bình, giá ba mươi vạn, một tháng là ba ngàn rưỡi.

Diệp Hải Trung ngần ngừ không vội quyết định ngay:

- Là vậy sao?

Cuối cùng Diệp Hải Trung nói:

- Chờ lát nữa ta và mẫu thân của ngươi bàn bạc lại, ngày mai nói tiếp.

Diệp Dương Thành không nóng nảy, cười gật đầu, nói:

- Ừm! Cũng tốt.

Diệp Dương Thành khom lưng dọn dẹp đống phế liệu đồ trang trí ngổn ngang đầy đất.

Bận rộn đến bốn giờ rưỡi chiều rốt cuộc dọn dẹp xong, Diệp Dương Thành kéo cửa cuốn xuống, rút chìa khóa ra nhét vào túi. Diệp Dương Thành cùng phụ thân Diệp Hải Trung đi hướng đường Triêu Dương.

Cùng lúc đó, một chiếc xe hơi màu xám bạc chậm rãi chạy vào bãi đỗ xe nhà tang lễ Bảo Kinh Trấn. Ba người bước xuống xe, hai nam một nữ, khoảng ba mươi bảy, tám tuổi. Xem cách ăn mặc của bọn họ thì thuộc tầng lớpgiàu sang.

Hai nam nhân đứng hai bên nữ nhân.

Nữ nhân ngước lên nhìn cửa lớn nhà tang lễ, hít sâu, nói:

- Đi đi.

Nữ nhân nhấc chân bước qua cánh cửa.

Mấy phút sau, ba người vào nhà xác, một nhân viên đi theo bên cạnh.

Nhân viên chỉ vào trang trí bên trong nhà xác, nói:

- Tất cả có hình chụp, các người xem hình có đúng là người cần tìm không? Nếu đúng thì chút nữa đi chỗ cảnh sát đồn công an đăng ký là có thể lĩnh xác. Còn về chi phí...

Nam nhân đi bên trái nữ nhân liếc nhân viên nhà tang lễ:

- Sẽ không thiếu tiền cà phê cho ngươi.

Nam nhân hỏi tiếp:

- Chúng ta có thể bắt đầu tìm không?

Nhân viên nhà tang lễ bị nam nhân trừng làm tim đập nhanh, dù mỗi ngày gã ở chung với người chết nhưng không kiềm được lòng lạnh lẽo.

Nhân viên chửi thầm gặp quỷ, cười đứng sang một bên:

- Ha ha, xin cứ tự nhiên.

Theo lệ thường nếu ba người này tìm được xác người thân, nhân viên nơi này làm việc lại cùng ba người đến đây, gã có thể nhận một số tiền nhỏ xem như cảm ơn.

hai nam một nữ vòng qua nhân viên nhà tang lễ đi lướt qua tủ lạnh, xem xét từng cái một.

Hơn mười phút sau, nam nhân đi bên trái đứng thẳng dậy, ngước lên nói:

- Tìm được rồi, bên này!

Một nam một nữ vội xoay người chạy tới chỗ nam nhân. Nhân viên nhà tang lễ thầm bực mình, gã công tác nhiều năm, thấy nhiều người thân đến nhận xác, theo tình huống bình thường khi nhìn xá chết phải gào khóc mới đúng. Tại sao ba người này mặt không biểu tình, thậm chí hơi tức giận?

Càng đến gần tủ lạnh bên cạnh nam nhân vẻ mặt nữ nhân càng lạnh lùng hơn. Khi nữ nhân đứng trước tủ lạnh, xuyên qua thủy tinh nhìn người nằm bên trong thì hai tay siết chặt, nghiến răng nghiến lợi.

Rất nhanh bọn họ tìm được ba cái xác nằm gần đó.

- Bốn người đều chết.

Một nam nhân ngần ngừ nói:

- Chưa tìm thấy xác của Băng Hỏa Song Sát nhưng đã mất đi liên lạc. Có khi nào...

- Bốn người yêm ma quỷ quái hợp sức tuyệt đối không kém gì Băng Hỏa Song Sát.

Nữ nhân siết chặt nắm tay rồi lại thả ra, cứ thế lặp lại. Nghe nam nhân lên tiếng, nữ nhân nhắm mắt hít sâu vài lân, cố đè nén tâm tình.

Nữ nhân nói:

- Bốn người kia thất bại thì Băng Hỏa Song Sát không có cơ may sống sót. Năng lực của Băng Hỏa Song Sát có sức sát thương với linh thể, nếu hai người không thoát khỏi nói lên người kia không phải quỷ vật như người Lục gia đã nói!

Không khí nặng nề, nữ nhân nhíu mày suy tư. Hai nam nhân im lặng đứng cạnh nàng.

Mấy phút sau, nữ nhân hít sâu, nói:

- Sợ là chúng ta đều nghĩ sai.

Hai nam nhân kinh ngạc hỏi:

- Cái gì?

Mặt nữ nhân tràn đầy sát khí:

- Người tuyên bố nhiệm vụ treo giải thưởng cung cấp tin giả, dù không phải giả thì cũng là tin tức dựa vào suy đoán.

Nữ nhân gằn từng chữ:

- Người này ít nhất là dị nhân S giai, đáng giận!

Bởi vì tin tức không chính xác tạo thành tổn thất to lớn, đặc biệt là sát thủ đồng trong tổ chức mất liên lạc, có thể tưởng tượng tâm tình của nữ nhân tệ thế nào.

Yên lặng một lúc sau hai nam nhân liếc nhau.

- Vậy...

Một nam nhân mở miệng hỏi:

- Mang xác Yêu Ma Quỷ Quái về không?

Nữ nhân vụt ngẩng đầu:

- Khi còn sống là bốn phế vật, mang bốn xác chết phế vật quay về có tác dụng gì?

Ánh mắt lạnh băng làm nam nhân gục đầu xuống, phập phồng lo sợ không dám nói nhiều.

- Đi đi.

Đã xác định điều suy đoán thì nữ nhân không ở lại lâu hơn, nàng đội kính mát mới nãy vào phòng chứa xác đã tháo xuống, biểu tình bình tĩnh đi hướng cửa lớn.

Nhân viên nhà tang lễ thấy ba người đi ra, mỉm cười tới gần:

- Đã tìm được người thân đúng không?

Theo thường lệ bây giờ là lúc nhân viên nhận lì xì.

Nghe nhân viên hỏi, nữ nhân cười khẽ, tháo kính râm xuống.

Nữ nhân hỏi nhân viên:

- Ngươi còn nhận được ta không?

- Sao người nói vậy, đương nhiên nhận được... A...

Khi hai nam một nữ rời đi mười phút sau, người ta tìm thấy mảnh vụn xác chết của nhân viên ở ba nơi trong nhà xác.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...