Chấp Niệm Giam Giữ Em
Chương 14: Hơn thua
Nhìn từ xa, người ta chỉ thấy cỏ mọc um tùm không thấy lối đi, nhưng khi đến gần mới rõ, cứ cách 3m sẽ có một lối mòn nhỏ chạy dài không thấy điểm dừng.
Lối mòn này dành cho khách muốn tham quan đi vào, tránh giẫm đạp lên cỏ quá nhiều làm mất đi phong cảnh.
Vỹ Điệp men theo lối mòn đi ra xa, gió vào giờ này cực kì diệu êm, cô lại mặc một chiếc váy hoa màu vàng mơ có phần đồng điệu với khung cảnh.
Vào giờ này, trời cũng sắp tối nên không ai thích ra đồng vắng vì sợ bị muỗi đốt, chỉ duy nhất cô lặng lẽ đi mãi, cách một đoạn khá xa mới dừng chân.
Cô giơ cao điện thoại chụp một vài bức ảnh của đồng cỏ và mây hoàng hôn, lưu lại thỉnh thoảng lấy ra ngắm nghía. Đã rất lâu không được rời khỏi dinh thự, ra được nhìn thấy cảnh vật xung quanh chỗ nào cũng lạ lẫm, thu hút sự tò mò, hiện giờ có lẽ là giây phút thư giãn tuyệt vời nhất sau hơn một năm giam cầm.
Vỹ Điệp khom người tiện tay sờ vào đám cỏ xanh mướt, chúng rất mềm, không giống với loại cỏ xước hay cỏ mây, chúng cứ như bông gòn, chạm vào chỉ muốn bóp bóp vài cái, lần đầu Vỹ Điệp được trải nghiệm loại cỏ kì lạ này.
Bàn tay hứng thú bẻ một ngọn nhỏ, ngửi mùi hương thanh mát của nó, rồi cô thủng thẳng ngồi xuống hít thở không khí trong lành, nghiêng mình tận hưởng khung cảnh yên bình.
Tâm tình cuối cùng cũng được nớ lỏng sau thời gian đầy áp lực, đôi mắt đẹp đẽ khép hờ, tịnh tâm lắng nghe tiếng *xào xạc*.
Khung cảnh yên tĩnh chẳng kéo được lâu, thanh âm văng vẳng từ đằng xa bỗng dưng lọt vào tai phá nát khung cảnh.
"Chị cả!"
Hàng chân mày tức thì nhíu xuống, mị thái dịu ngọt trên khuôn mặt đột nhiên mất tăm, Vỹ Điệp khó chịu xoay ra sau xem xét.
Âm thanh tạp nham liên tục lồng vào gió mát đi vào màng nhĩ, trước mắt Vỹ Điệp là Tịch Nhan đang lởn vởn đến gần, lúc nào người cũng ăn diện nóng bỏng, khoe khoang đường cong cơ thể tuyệt mĩ.
Vỹ Điệp quan sát kĩ chỉ có một mình cô ta đang đi tới, Uyên Hà nay lại không đeo bám như hình như bóng theo sau.
"Chị cả."
Tiếng gọi nghe có vẻ thân thiết, gọi đi gọi lại không có chút gượng gạo, người đến còn đang tươi cười như hoa.
Không mời mà đến Vỹ Điệp vừa thấy liền biết có chuyện chẳng lành, nhanh chóng mở điện thoại lên, theo thói quen âm thầm ghi âm đề phòng bất trắc.
"Tịch Nhan, tìm tôi có chuyện gì?"
Vỹ Điệp thủng thẳng đứng lên, bóng tối đã dần che phủ, ở ngoài đồng cỏ tối hơn chỗ cắm trại, những người ở kia còn đang vui chơi, hầu như không để ý đến ngoài này.
Tịch Nhan vừa đến nơi liền lập tức lộ ra khuôn mặt ác ý, từ trước đến giờ cô ta vốn không ưa Vỹ Điệp, cũng thường xuyên làm khó cô, mấy nay vì bị giành giật mất sự sủng ái mà cô ta không thể nhìn thêm được nữa, tìm đến dạy dỗ.
"Chị cả, đang dạo mát sao?"
Giọng nói cao ngạo, ở nơi chỉ co hai người thoải mái lộ bản chất, ghét cay ghét đắng Vỹ Điệp. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, hếch không liếc mắt đanh đá.
"Chẳng lẽ tôi ra tắm nắng sao? Nhiều chuyện!"
Vỹ Điệp cũng không khách khí hỏi ngược, chính là không ưa sự kênh kiệu này, cô càng không muốn nhiều lời với hạng người giương giương tự đắc, dứt khoát quay lưng đổi hướng.
Cánh tay đột ngột bị giữ lại, Vỹ Điệp vừa ngoảnh mặt trong lòng liền sinh khó chịu, biểu tình trên khuôn mặt của Tịch Nhan u tối, ánh mắt hàm chứa từng tia nguy hiểm, cứ như người này đang nổi cơn điên, làm cho Vỹ Điệp cảm thấy chán ghét, thẳng thừng hất tay nhưng không được.
Tịch Nhan nắm lấy chặt chẽ, trợn trừng mắt cáo như khiêu chiến, Vỹ Điệp mất kiên nhẫn, gằn giọng hỏi.
"Cô làm gì vậy?"
"Chị cả, tôi cho phép chị đi sao?"
Hoa dung kiêu căng không coi ai ra gì, cũng không phải lần đầu Vỹ Điệp gặp qua, cô không nóng nảy, bình tĩnh kéo tay cô ta ra. Thế nhưng, càng ra sức thì càng bị nắm chặt, hằn cả một vòng đỏ lựng trên da thịt.
"Tịch Nhan, cô một vừa hai phải thôi!
Tôi đi đâu là quyền của tôi, tại sao phải đựng được sự cho phép của cô chứ?"
Cô gái kiêu căng vẫn giữ nguyên thái độ khinh người, tay năm tay kéo Vỹ Điệp lại gần, chỉ trỏ vào trước xương quai của cô, hạ nhục.
"Yến Vỹ Điệp, tôi thấy cô dạo này được Đới Nam cưng chiều nên quên mất cuộc sống thật sự của cô rồi nhỉ?
Địa vị của cô dù là chính thất thì cũng chỉ để anh ấy lợi dụng che mắt thiên hạ, người anh ấy yêu là tôi.
Chưa gì mới hơn nửa tháng đã muốn cướp chồng của tôi sao? Còn muốn vênh váo với tôi sao?"
"Vênh váo? Cướp chồng?"
Lời lẽ trơ trẽn của Tịch Nhan nghe chẳng lọt tai, cô ta dựa vào việc được Yên Đới Nam yêu thích mà kiêu căng, tự đề cao bản thân, coi mình thật sự là người quan trọng, có khi còn xem mình là nữ chủ nhân.
Vỹ Điệp trào phúng cười trước mặt cô ta, lắc đầu không thể hiểu nổi người này lấy đâu ra tự tin nói ra được những lời ấy?
Cô thật sự không muốn đôi co với hạng người thích gây sự vô cớ, bình tĩnh đáp trả gay gắt.
"Tịch Nhan, tôi chưa từng thấy ai làm tiểu tam mà tự tin như cô đấy!
Cho dù Đới Nam chỉ lợi dụng tôi thì tôi vẫn là vợ anh ta, giấy kết hôn là tên tôi, chồng cũng là của tôi.
Cô bảo tôi cướp? Hai người kết hôn khi nào mà bảo tôi cướp?"
"Cô..."
Tịch Nhan á khẩu, nghĩ mình đang chiếm thế thượng phong không ngờ lại bị Vỹ Điệp móc họng, thẹn quá hóa giận, bóp chặt cổ tay của Vỹ Điệp đến nhức nhối.
Cô gái nhỏ không muốn sinh sự, bởi cô biết rõ tính cách của cô ta, còn dây dưa lại tìm cách đổ tội cô ức hiếp cô ta.
"Tránh ra, đừng có làm phiền tôi!
Nếu anh ta yêu cô nhiều như vậy, lại sợ anh ta bị tôi cướp mất thì lo mà giữ đi!
Tốt nhất đừng để anh ta đeo bám tôi!"
Vỹ Điệp tàn nhẫn hất tay, một lực dứt khoát không dây dưa, cô xoay gót bỏ đi.
- Con chó, mày dám lên mặt với tao?
Cơn thịnh nộ lên đến não, đôi mắt long lanh vương đầy tơ máu đỏ, Tịch Nhan nổi điên, nhất định phải muốn hơn thua. Vỹ Điệp đi chưa xa cô ta lại chạy đến hung hăng kéo cô lại lần nữa, cư nhiên mà nhéo vào tay cô.
"Con nhỏ này, mày dám nói với tao bằng giọng đó!"
"Tịch Nhan, cô bị điên à?"
Không thể chịu nổi cái tính khùng điên, Vỹ Điệp mạnh dạn đẩy cô ta ra xa, một vết tím in rõ trên da thịt mỏng manh của cô, đau rát vô cùng, gần như sắp bị cô ta nhéo đến bật máu.
Lối mòn này dành cho khách muốn tham quan đi vào, tránh giẫm đạp lên cỏ quá nhiều làm mất đi phong cảnh.
Vỹ Điệp men theo lối mòn đi ra xa, gió vào giờ này cực kì diệu êm, cô lại mặc một chiếc váy hoa màu vàng mơ có phần đồng điệu với khung cảnh.
Vào giờ này, trời cũng sắp tối nên không ai thích ra đồng vắng vì sợ bị muỗi đốt, chỉ duy nhất cô lặng lẽ đi mãi, cách một đoạn khá xa mới dừng chân.
Cô giơ cao điện thoại chụp một vài bức ảnh của đồng cỏ và mây hoàng hôn, lưu lại thỉnh thoảng lấy ra ngắm nghía. Đã rất lâu không được rời khỏi dinh thự, ra được nhìn thấy cảnh vật xung quanh chỗ nào cũng lạ lẫm, thu hút sự tò mò, hiện giờ có lẽ là giây phút thư giãn tuyệt vời nhất sau hơn một năm giam cầm.
Vỹ Điệp khom người tiện tay sờ vào đám cỏ xanh mướt, chúng rất mềm, không giống với loại cỏ xước hay cỏ mây, chúng cứ như bông gòn, chạm vào chỉ muốn bóp bóp vài cái, lần đầu Vỹ Điệp được trải nghiệm loại cỏ kì lạ này.
Bàn tay hứng thú bẻ một ngọn nhỏ, ngửi mùi hương thanh mát của nó, rồi cô thủng thẳng ngồi xuống hít thở không khí trong lành, nghiêng mình tận hưởng khung cảnh yên bình.
Tâm tình cuối cùng cũng được nớ lỏng sau thời gian đầy áp lực, đôi mắt đẹp đẽ khép hờ, tịnh tâm lắng nghe tiếng *xào xạc*.
Khung cảnh yên tĩnh chẳng kéo được lâu, thanh âm văng vẳng từ đằng xa bỗng dưng lọt vào tai phá nát khung cảnh.
"Chị cả!"
Hàng chân mày tức thì nhíu xuống, mị thái dịu ngọt trên khuôn mặt đột nhiên mất tăm, Vỹ Điệp khó chịu xoay ra sau xem xét.
Âm thanh tạp nham liên tục lồng vào gió mát đi vào màng nhĩ, trước mắt Vỹ Điệp là Tịch Nhan đang lởn vởn đến gần, lúc nào người cũng ăn diện nóng bỏng, khoe khoang đường cong cơ thể tuyệt mĩ.
Vỹ Điệp quan sát kĩ chỉ có một mình cô ta đang đi tới, Uyên Hà nay lại không đeo bám như hình như bóng theo sau.
"Chị cả."
Tiếng gọi nghe có vẻ thân thiết, gọi đi gọi lại không có chút gượng gạo, người đến còn đang tươi cười như hoa.
Không mời mà đến Vỹ Điệp vừa thấy liền biết có chuyện chẳng lành, nhanh chóng mở điện thoại lên, theo thói quen âm thầm ghi âm đề phòng bất trắc.
"Tịch Nhan, tìm tôi có chuyện gì?"
Vỹ Điệp thủng thẳng đứng lên, bóng tối đã dần che phủ, ở ngoài đồng cỏ tối hơn chỗ cắm trại, những người ở kia còn đang vui chơi, hầu như không để ý đến ngoài này.
Tịch Nhan vừa đến nơi liền lập tức lộ ra khuôn mặt ác ý, từ trước đến giờ cô ta vốn không ưa Vỹ Điệp, cũng thường xuyên làm khó cô, mấy nay vì bị giành giật mất sự sủng ái mà cô ta không thể nhìn thêm được nữa, tìm đến dạy dỗ.
"Chị cả, đang dạo mát sao?"
Giọng nói cao ngạo, ở nơi chỉ co hai người thoải mái lộ bản chất, ghét cay ghét đắng Vỹ Điệp. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, hếch không liếc mắt đanh đá.
"Chẳng lẽ tôi ra tắm nắng sao? Nhiều chuyện!"
Vỹ Điệp cũng không khách khí hỏi ngược, chính là không ưa sự kênh kiệu này, cô càng không muốn nhiều lời với hạng người giương giương tự đắc, dứt khoát quay lưng đổi hướng.
Cánh tay đột ngột bị giữ lại, Vỹ Điệp vừa ngoảnh mặt trong lòng liền sinh khó chịu, biểu tình trên khuôn mặt của Tịch Nhan u tối, ánh mắt hàm chứa từng tia nguy hiểm, cứ như người này đang nổi cơn điên, làm cho Vỹ Điệp cảm thấy chán ghét, thẳng thừng hất tay nhưng không được.
Tịch Nhan nắm lấy chặt chẽ, trợn trừng mắt cáo như khiêu chiến, Vỹ Điệp mất kiên nhẫn, gằn giọng hỏi.
"Cô làm gì vậy?"
"Chị cả, tôi cho phép chị đi sao?"
Hoa dung kiêu căng không coi ai ra gì, cũng không phải lần đầu Vỹ Điệp gặp qua, cô không nóng nảy, bình tĩnh kéo tay cô ta ra. Thế nhưng, càng ra sức thì càng bị nắm chặt, hằn cả một vòng đỏ lựng trên da thịt.
"Tịch Nhan, cô một vừa hai phải thôi!
Tôi đi đâu là quyền của tôi, tại sao phải đựng được sự cho phép của cô chứ?"
Cô gái kiêu căng vẫn giữ nguyên thái độ khinh người, tay năm tay kéo Vỹ Điệp lại gần, chỉ trỏ vào trước xương quai của cô, hạ nhục.
"Yến Vỹ Điệp, tôi thấy cô dạo này được Đới Nam cưng chiều nên quên mất cuộc sống thật sự của cô rồi nhỉ?
Địa vị của cô dù là chính thất thì cũng chỉ để anh ấy lợi dụng che mắt thiên hạ, người anh ấy yêu là tôi.
Chưa gì mới hơn nửa tháng đã muốn cướp chồng của tôi sao? Còn muốn vênh váo với tôi sao?"
"Vênh váo? Cướp chồng?"
Lời lẽ trơ trẽn của Tịch Nhan nghe chẳng lọt tai, cô ta dựa vào việc được Yên Đới Nam yêu thích mà kiêu căng, tự đề cao bản thân, coi mình thật sự là người quan trọng, có khi còn xem mình là nữ chủ nhân.
Vỹ Điệp trào phúng cười trước mặt cô ta, lắc đầu không thể hiểu nổi người này lấy đâu ra tự tin nói ra được những lời ấy?
Cô thật sự không muốn đôi co với hạng người thích gây sự vô cớ, bình tĩnh đáp trả gay gắt.
"Tịch Nhan, tôi chưa từng thấy ai làm tiểu tam mà tự tin như cô đấy!
Cho dù Đới Nam chỉ lợi dụng tôi thì tôi vẫn là vợ anh ta, giấy kết hôn là tên tôi, chồng cũng là của tôi.
Cô bảo tôi cướp? Hai người kết hôn khi nào mà bảo tôi cướp?"
"Cô..."
Tịch Nhan á khẩu, nghĩ mình đang chiếm thế thượng phong không ngờ lại bị Vỹ Điệp móc họng, thẹn quá hóa giận, bóp chặt cổ tay của Vỹ Điệp đến nhức nhối.
Cô gái nhỏ không muốn sinh sự, bởi cô biết rõ tính cách của cô ta, còn dây dưa lại tìm cách đổ tội cô ức hiếp cô ta.
"Tránh ra, đừng có làm phiền tôi!
Nếu anh ta yêu cô nhiều như vậy, lại sợ anh ta bị tôi cướp mất thì lo mà giữ đi!
Tốt nhất đừng để anh ta đeo bám tôi!"
Vỹ Điệp tàn nhẫn hất tay, một lực dứt khoát không dây dưa, cô xoay gót bỏ đi.
- Con chó, mày dám lên mặt với tao?
Cơn thịnh nộ lên đến não, đôi mắt long lanh vương đầy tơ máu đỏ, Tịch Nhan nổi điên, nhất định phải muốn hơn thua. Vỹ Điệp đi chưa xa cô ta lại chạy đến hung hăng kéo cô lại lần nữa, cư nhiên mà nhéo vào tay cô.
"Con nhỏ này, mày dám nói với tao bằng giọng đó!"
"Tịch Nhan, cô bị điên à?"
Không thể chịu nổi cái tính khùng điên, Vỹ Điệp mạnh dạn đẩy cô ta ra xa, một vết tím in rõ trên da thịt mỏng manh của cô, đau rát vô cùng, gần như sắp bị cô ta nhéo đến bật máu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương