Chắp Vá Hạnh Phúc
Chương 34: Nằm Giữa
Biệt thự Cẩn Chi Viên Sau khi quản gia Viên thông báo cho vú Trương, gương mặt bà ta vặn vẹo tức giận. Vú Trương không làm việc mà trốn vào trong phòng, mọi người đều đoán rằng có lẽ bà ta đang đau khổ. Dù sao ở đây làm việc cũng nhãn hạ hơn là về Phó gia quy củ nhiều mà ông chủ lại vô cùng khó tính. Vú Trương lấy điện thoại gọi, bên kia liền vang lên một giọng nói du dương: - Vú Trương, có chuyện gì sao? - Bà chủ, tôi bị cậu chủ điều về Phó gia rồi. Bà Phó nghe thế mày khẽ nhíu lại, ân cần hỏi han: - Sao? Bà làm gì khiến A Cẩn tức giận à? - Tôi chỉ chỉ nói xấu thiếu phu nhân với tiểu thiếu gia, rồi thiếu phu nhân thấy tức giận. Chắc cô ta mách với thiếu gia. Giọng nói thô lỗ có chút chột dạ nhưng vẫn rất hùng hồn nói xấu. - Hazzzzz được rồi, cứ về chỗ tôi trước đi. Bà Phó giọng có chút bất đắc dĩ vang lên. Vú Trương nghe thế mặc dù buồn bực nhưng vẫn cố gắng vui vẻ nói: - Vâng bà chủ. Bên kia liền tắt máy luôn. Vú Trương thầm lẩm bẩm trong lòng chửi Sở Uyển. Đưa hai mẹ con về đến nhà, Phó Cẩn liền lái xe đến công ty luôn. Sở Uyển đưa cậu bé vào nhà, cô ngồi ở ghế rồi ôm cậu nhóc lên lòng. Đem mặt cậu nhóc đối diện với mình cô dịu dàng nói: - Bảo bối, con cũng nghe bác sĩ Trần nói rồi đấy, con phải đi học. Tiểu Xuyên nghe xong liền nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, cậu bé nhìn cô rồi nhỏ giọng nói: - Con không đi, được không mẹ? Sở Uyển nhìn vẻ mặt đau khổ của con trai, cô cười nhẹ dịu giọng hỏi: - Sao con lại không muốn đi học? Đi học có bạn mới còn học được rất nhiều điều thú vị nữa, còn... - Con không muốn xa mẹ. Chưa để A Uyển nói xong giọng non nớt vội vàng cắt ngang. Sở Uyển sững người, không ngờ đây là lý do cậu nhóc không muốn đi học. Tim cô như được rót mật ngọt, hôn cậu nhóc một cái, cô nói: - Mẹ cũng không muốn xa con nhưng không đi học con sẽ không có bạn, không có những điều mới mẻ. Mẹ muốn bảo bối mẹ ngày càng tốt lên giỏi lên. Tiểu Xuyên im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới giọng mới buồn rầu cất lên: - Con đi học. Cậu muốn ngoan ngoãn nghe lời mẹ để mẹ yêu cậu hơn như thế mẹ sẽ không rời xa cậu nữa. Sở Uyển nghe cậu nói thì vui mừng, giọng tràn đầy phấn khởi nói: - Tiểu Xuyên của mẹ giỏi nhất. Để tuyên dương con hôm nay mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho con. Hai mắt to tròn của cậu bé sáng lấp lánh nhìn cô, cậu bé nhìn cô nhỏ giọng nài nỉ nói: - Mẹ, có thể đổi không? Sở Uyển sửng sốt hỏi lại: - Đổi cái gì con? - Đổi một bữa ngon thành con nằm giữa mẹ với ba một đêm được không? Cô ngẩn người ra một lát, liền mỉm cười nói với cậu bé: - Bảo bối ngốc, không cần đổi. Mẹ sẽ vừa nấu đồ ăn ngon cho con vừa cho con nằm giữa được chứ. - Vâng ạ! Tiểu Xuyên liền nhanh chóng đồng ý. Buổi tối, Tiểu Xuyên vui vẻ hớn hở dắt Sở Uyển lên phòng ngủ chính. Vừa vào phòng, cậu nhóc liền vội vàng nhanh chóng bò lên giữa giường nằm vui vẻ gọi cô: - Mẹ mau mau mau lên giường. Sở Uyển cười, bước chân nhanh lại giường nằm xuống bên phải cậu bé nhẹ giọng hỏi: - Vui vậy sao? - Vui ạ! Con còn để chỗ lát ba về ba nằm. Xoa đầu cậu nhóc, cô liền dịu dàng nói: - Tiểu Xuyên thật ngoan. Sở Uyển mặc dù có chút lo lắng nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của bảo bối liền bỏ qua. Dù sao lần này cũng có Tiểu Xuyên nằm giữa nên chắc anh sẽ không dám làm càn đâu. Thế là Sở Uyển cùng Tiểu Xuyên liền vui vẻ đi vào giấc ngủ. Lúc Phó Cẩn lên phòng ngủ cũng ngạc nhiên., anh định tắm rửa sạch sẽ rồi qua phòng bên kia. Hôm nay anh cũng đã chuẩn bị cả chìa khoá rồi, không ngờ lại ngoan ngoãn ngủ ở đây. Phó Cẩn vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi bước ra. Nhìn chỗ hai người nằm, môi anh khẽ nhếch lên khinh bỉ. Bước chầm chậm lại phía giường, anh kéo nhẹ Tiểu Xuyên sang phía bên trái, đem Sở Uyển dịch vào giữa. Anh cẩn thận nhẹ nhàng lên giường nằm vào phía bên phải cô. Cánh tay rắn chắc kéo eo cô lại sát anh, Sở Uyển chỉ nhíu mày rầm rì lại ngủ ngon. Môi mỏng anh khẽ mổ nhẹ lên môi lên má lên mắt cô, môi mỏng dán sát vào tai cô khẽ liếm một cái rồi thấp giọng thì thầm: - Không ngoan hửm? Tôi vẫn có cách trị em. Sở Uyển mơ màng khó chịu cựa quậy, Phó Cẩn bình tĩnh đem tay cô ôm eo anh, đem chân cô để kẹp giữa chân anh. Anh ôm cô chặt rồi vui vẻ tiến vào giấc ngủ. Buổi sáng, Tiểu Xuyên thức dậy nhìn bản thân nằm bơ vơ một chỗ còn ba với mẹ ôm nhau nằm phía xa cậu. Khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ uất ức, cậu bò lại gần chỗ mẹ gọi: - Mẹ...... mẹ Sở Uyển cùng Phó Cẩn đang ngủ ngon bị giọng ấm ức của cậu bé gọi tỉnh dậy. Vừa dậy cô nhận ra tư thế của mình và Phó Cẩn, Sở Uyển hốt hoảng buông tay rút chân ra ngồi dậy. Phó Cẩn thì bình tĩnh hơn, anh nằm yên chỉ khẽ nhíu mày hỏi: - A Xuyên sao thế? Sáng sớm con đã gọi mẹ cái gì? Nếu không phải cậu nhóc kêu anh còn cùng cô ôm nhau ngủ một giấc nữa. - Rõ ràng hôm qua con đã nằm giữa mà sao sáng ra con lại nằm cạnh chứ. Giọng nói trẻ con có chút tủi thân vang lên. Sở Uyển đưa mắt trừng trừng anh với vẻ mặt tức giận. Phó Cẩn nghe xong mới vỡ lẽ hoá ra là con trai anh đề nghị nằm giữa, anh vẻ mặt bình tĩnh chập rãi nói: - Lúc ba về thì con đã nằm thế rồi, không có chỗ ba đành nằm bên mẹ con. Nghe anh nói, Sở Uyển chỉ thầm khinh bỉ trong lòng còn Tiểu Xuyên tỏ vẻ ngờ vực nhìn anh. - Lần sau, ba sẽ ôm con lại được không? - Được ạ! Tiểu Xuyên ngây thơ liền vui vẻ đồng ý. Cậu bé liền xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân. Thấy bảo bối rời đi A Uyển cũng định chuồn lẹ, nào ngờ mới quay người định bò xuống giường chân cô liền bị nắm lại. Giọng nói quen thuộc vang lên: - Đi đâu mà vội thế hửm? Sở Uyển run rẩy quay đầu lại cười trừ nói: - Tôi đi đánh răng rửa mặt, anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi, tôi đi ngay đây. Chưa để anh nói cô định kéo chân lại để xuống giường, bỗng Phó Cẩn kéo mạnh liền đem người cô kéo lên người anh. Cô liền giãy giụa phản kháng, anh liền thấp giọng nói: - Chạy? Em chạy nữa đi. - Bỏ ra, Tiểu Xuyên nhìn thấy giờ. - Ba mẹ ôm nhau, rất bình thường. Nói xong anh còn định hôn lên môi cô, Sở Uyển nhanh chóng lấy tay che môi. Phó Cẩn cười khẽ một cái nâng đầu gặm một cái vào cổ cô thấp giọng nói: - Hư, ai cho em tránh. Cả người cô run rẩy giọng nói cầu xin: - Phó Cẩn... dừng.. đừng như vậy. - Lần sau còn không ngoan, thì không chỉ như vậy đâu. Cô nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Anh liền thả cô ra, Sở Uyển nhanh chóng đứng dậy khỏi giường trước khi rời đi cô nói: - Tiểu Xuyên đã đồng ý đi học, anh xem rồi chọn trường cho thằng bé đi. Chưa để anh nói xong, cô liền nhanh chóng rời đi luôn. Phó Cẩn chỉ nhìn bóng dáng cô rời đi khẽ cười. Xem ra có cô mọi thứ liền trở lên tốt hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương