Lý Diệc Sính đang họp, nghe thế lập tức đi vào phòng trà: “Giữ lời chứ, giữ lời chứ, đại tiên muốn tới nhà tôi sao?”
“Vâng.” Kỷ Thụy suy nghĩ, cũng không nói với anh ta chuyện mình xuyên không đến: “Nhưng cháu nói trước với chú nhé, cháu không biết bày trận phong thủy đâu đấy, nhưng cháu có thể tính những thứ khác giúp chú, ví dụ như… chú kết hôn vào năm bao nhiêu tuổi, có mấy người con.”
Ừm, thân là người từ tương lai xuyên không đến đây, những điều này đối với cô mà nói dễ như trở bàn tay.
“Bói nhân duyên sao, vậy cũng tốt, cần tôi cung phụng những gì nào?” Lý Diệc Sính lập tức tiến vào trạng thái.
Giọng điệu của Kỷ Thụy trở nên trầm trọng: “Chẳng cần cung phụng gì cả, chú giúp cháu trả hết số tiền cháu tiêu của chú nhỏ trong quãng thời gian này là được…”
“Không thành vấn đề!” Lý Diệc Sính đồng ý không chút nghĩ ngợi.
Kỷ Thụy im lặng trong thoáng chốc, hỏi: “Chú không hỏi xem là bao nhiêu tiền ư?”
“Chỉ cần đại tiên cao hứng, bao nhiêu tiền cũng được hết!” Giọng điệu của Lý Diệc Sính kiên quyết.
Kỷ Thụy: “…”
Sau khi nói đơn giản vài điều hứa hẹn, việc này cũng được quyết định, Kỷ Thụy lại buồn rầu mở miệng, trong lòng muốn xin lỗi chú Lý, thay vì chú bị người khác lừa gạt, còn không bằng để cô lừa… Cũng không tính là lừa đâu nhỉ, dựa theo độ chính xác mà nói, cô hẳn là mạnh hơn những đại sư mà anh ta tìm nhiều.
Kỷ Thụy dụi dụi mắt, sau khi điều chỉnh trạng thái xong, chậm rãi bước vào phòng.
Tưởng Cách vốn đang báo cáo công việc với Tạ Uyên, trông thấy cô vào, lập tức ra hiệu: “Thụy Thụy đến rồi à.”
“Anh Tưởng” Kỷ Thụy gật đầu: “Cháu đến chờ chú nhỏ tan làm.”
Tạ Uyên ngước mắt liếc nhìn cô một cái, Kỷ Thụy lập tức ngoan ngoãn đứng vững.
Tưởng Cách cười cười, quay đầu đi lấy một ít đồ ăn vặt trong hộc tủ đưa cho cô: “Hôm nay không vội, còn hai tiếng nữa là tan làm rồi, cô ăn chút đồ ăn vặt giết thời gian trước đi.”
Kỷ Thụy đưa tay đón lấy: “Cảm ơn anh Tưởng…”
“Cất lại.” Tạ Uyên cũng không ngẩng đầu lên, bảo.
Kỷ Thụy tức khắc rút tay về.
“Chỉ là mấy gói khoai tây chiên mà thôi, sếp Tạ sẽ không hẹp hòi như thế đâu nhỉ?” Tưởng Cách bất đắc dĩ.
Tạ Uyên không nói lời nào, cứ mãi cúi đầu xem hợp đồng.
“Không sao, vừa vặn cháu cũng không muốn ăn.”
Trông bề ngoài của Kỷ Thụy trầm tư ngoan ngoãn, thật ra trong lòng: Hu hu hu, chú nhỏ bây giờ đến một gói khoai tây chiên bốn đồng rưỡi cũng không nỡ cho mình ăn.
Thư ký Tưởng đã xã giao thành quen và biến thành kẻ lão làng từ lâu rồi, liếc mắt một cái là thấy ngay vẻ ngoài mặt bình tĩnh trong lòng dậy sóng của Kỷ Thụy, thế là sau khi anh ấy đặt khoai tây chiên trở lại ngăn tủ, cũng bước ngay ra ngoài. Lúc đi ngang Kỷ Thụy còn hạ giọng nhanh chóng nói một câu: “Đợi lát nữa cô sang tìm tôi, bên phòng làm việc của tôi còn.”
Anh Tưởng quả là người tốt! Kỷ Thụy trưng ra đôi mắt cảm kích.
Tưởng Cách mỉm cười, bước đôi chân dài nhanh chóng rời đi.
Trong văn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, Kỷ Thụy sờ mũi một cái, đi đến bên cạnh Tạ Uyên: “Chú nhỏ, chú đang xem cái gì thế?”
“Hợp đồng thu mua.” Tạ Uyên lại lật một tờ, cũng chẳng liếc mắt nhìn cô một cái.
Kỷ Thụy: “Cho cháu cùng xem với?”
Tạ Uyên dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía cô.
“… Không cho thì thôi vậy.” Kỷ Thụy cũng xem như thức thời.
Tạ Uyên lặng im một lát, bảo: “Có đôi khi… tôi thỉnh thoảng còn nghi ngờ liệu cô có phải là gián điệp do đối thủ cạnh tranh nào đó trên thương trường đưa đến hay không.”
“Chú nghĩ như vậy ư!” Kỷ Thụy chấn kinh.
Tạ Uyên bình tĩnh thu tầm mắt lại: “Quả thật không nên nghĩ như vậy?”
Kỷ Thụy: “…” Cảm giác không hiểu thấu.
Cảm giác trí thông minh bị khinh thường.
Sau thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, cô bào chữa cho bản thân: “Cháu ở thời không kia là sinh viên đại học, còn chưa có việc làm đâu.”
Tạ Uyên: “Ờ.”
“… Tuy cháu không có việc làm, nhưng cháu đã chịu ảnh hưởng trong công ty của ba từ nhỏ, đầu óc kinh doanh vẫn tốt hơn người bình thường đấy.” Kỷ Thụy tiếp tục nói đỡ cho bản thân.
Tạ Uyên: “Ờ.”
Kỷ Thụy: “…”
Người này đúng là nhàm chán, không thèm lãng phí thời gian với anh nữa. Kỷ Thụy thầm hừ trong lòng một tiếng, lặng lẽ đi ra ngoài.
“Không cho phép đi.” Giọng nói âm u của Tạ Uyên vang lên.
Kỷ Thụy cứng đờ, giả ngu: “Đi đâu? Cháu chẳng muốn đi đâu cả.”
Tạ Uyên ngước mắt nhìn chằm chằm vào cô trong chốc lát, đưa tay bấm điện thoại nội bộ: “Thông báo một chút nhé, nếu ai dám cho Kỷ Thụy đồ ăn vặt, ngày mai không cần đến làm việc nữa đâu.”
Kỷ Thụy: “…”
Cảm ơn sự chăm sóc của chú nhỏ, hai tiếng tiếp theo, Kỷ Thụy không hề lừa được một ngụm đồ ăn vặt nào cả, chuyện đầu tiên nhất cô làm khi về đến nhà chính là đến phòng ăn để ăn cơm.
Đêm nay ăn món Quảng Đông, chủ yếu là món luộc, hương vị lại rất tươi ngon, Kỷ Thụy ăn hai bát cơm, ăn đến cuối cùng ngay cả đầu bếp cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ: “Cuối cùng khẩu vị của Thụy Thụy cũng khôi phục lại bình thường rồi.”
“Trước đây tôi không bình thường ư?” Kỷ Thụy gắp một miếng khoai tây.
Đầu bếp còn chưa lên tiếng, quản gia đã mở miệng trước: “Cả ngày cứ ăn những thức ăn không có dinh dưỡng kia, khẩu vị bình thường mới là lạ đó.”
Kỷ Thụy cười ha hả, vừa nghiêng đầu đã phát hiện Tạ Uyên đã đến bước uống canh, thế là cô lập tức hỏi một câu: “Chú nhỏ, chú chỉ ăn một bát cơm thôi ư?”
“Tôi cũng không phải heo.” Tạ Uyên dứt lời, ánh mắt như có như không đảo qua cái bát rỗng của cô một lát.
Kỷ Thụy: “…”
“Thụy Thụy của chúng ta không thể nghe được những lời như thế này.” Quản gia vội vã che lỗ tai của Kỷ Thụy.
Đầu bếp cũng nói một cách nghiêm túc: “Cậu chủ quả thật ăn hơi ít.”
Kỷ Thụy gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Tạ Uyên quét mắt nhìn ba người đứng cùng một phe, bình tĩnh đứng dậy rời đi.
“Chắc là khoai từ và việt quất đã đông lạnh rồi, tôi đi lấy đến đây.” Đầu bếp đi vào phòng bếp.
Quản gia nhắc nhở: “Lấy thêm hai cái bánh trứng nữa nhé, chọn cái nướng hơi cháy một chút, Thụy Thụy thích.”
“Yên tâm, cái nào cũng đều cháy cả.” Đầu bếp cũng không quay đầu lại.
Kỷ Thụy hết nhìn cái này lại nhìn cái kia, đột nhiên khóe mắt chua chua: “Bác quản gia, sao mọi người lại đối xử với cháu tốt như vậy.”
“Trong nhà chỉ có mỗi cô là trẻ con thôi, không tốt với cô thì tốt với ai đây?” Quản gia cười ha hả.
Kỷ Thụy đột nhiên ưu sầu: “Nếu như cháu không phải bé con của nhà mình thì sao?”
“Vì sao lại không phải?” Quản gia khó hiểu: “Cô là cháu gái của cậu chủ, sao lại không phải bé con trong nhà được?”
“Cháu… Bỏ đi.” Kỷ Thụy lại mở miệng, quyết định nếu sau này có cơ hội, lại giải thích với bác ấy.
Quản gia thấy cô đặt bát đũa xuống rời đi, liền vội hỏi một câu: “Cô không ăn bánh trứng sao?”
“Hôm nay cháu không có khẩu vị.” Kỷ Thụy cũng không quay đầu lại, bảo.
Quản gia nhìn cái bát sạch sẽ trên mặt bàn một chút, cảm thấy cô có nhận không đúng cho lắm về ba chữ ‘Không muốn ăn’.
Tâm trạng của Kỷ Thụy sa sút, nhưng vẫn ở cùng Tạ Uyên hai ngày. Đêm ngày 29 tháng 4, cô lại lén đi vào phòng của Tạ Uyên một lần nữa
“Kỷ Thụy.” Tạ Uyên tùy ý lau lau mái tóc ướt của mình, nhìn cô với gương mặt không biểu cảm: “Lần sau cô lại vào đây mà không phát ra một tiếng động nào thử xem.”
“Cháu chỉ đến thăm chú một chút thôi mà.” Kỷ Thụy rụt cổ lại.
Tạ Uyên liếc cô một cái, quay người đi đến sô pha ngồi xuống: “Ban ngày đã nhìn cả ngày rồi, còn chưa nhìn đủ hay sao?”
“Chú nhỏ ngọc thụ lâm phong, trông còn đẹp trai hơn cả Phan An, cháu có nhìn cả đời này cũng không đủ nữa là.” Kỷ Thụy lập tức vây đến trước gối anh, quỳ lên thảm rót cho anh một cốc nước nóng.
Tạ Uyên nhận lấy cốc nước nóng uống một ngụm: “Nịnh hót rất thành thạo, trước kia từng làm không ít chuyện như này nhỉ.”
“Chỉ khen ba cháu có vài lần thôi.” Kỷ Thụy nói xong, lại lập tức bổ sung: “Nhưng vẻ đẹp của ba cháu so với chú nhỏ vẫn kém hơn ba phần.”
Trong cổ Tạ Uyên tràn ra một tiếng cười khẽ, dường như giữa mày cũng hiện ra một chút vui vẻ.
Kỷ Thụy trông thấy cũng phấn khích, suýt nữa đã ôm lấy đầu gối anh cầu xin hãy giữ mình lại, đáng tiếc lời đến khóe miệng lại đột nhiên nhớ đến Ngô Uy kia… Quên đi thôi, lúc ông ta tặng quà cho chú nhỏ, trông chú nhỏ cũng vui lắm, cuối cùng không phải vẫn sa thải và báo cảnh sát hay sao.
Xém chút nữa cô đã viết hết bốn chữ ‘muốn nói lại thôi’ lên trên mặt, Tạ Uyên bình tĩnh nhìn lướt qua: “Còn có việc gì?”
“Không có…” Kỷ Thụy hắng giọng một cái, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Chú nhỏ, khoảng thời gian cháu đến đây, chú có vui hơn trước đây chút nào không, cảm thấy có đứa cháu gái như cháu đây hầu hạ bên cạnh có tốt không?”
“Không có.” Tạ Uyên đáp rất nhanh.
Kỷ Thụy mở to hai mắt: “Một chút cũng không có ư?”
Đôi đồng tử ánh nhạt của Tạ Uyên khẽ động, hồi lâu sau anh mới đưa ra một đáp án: “Ừm.”
Kỷ Thụy chịu phải cú sốc lớn, cô ủ rũ cúi đầu đứng lên nói: “Cháu biết rồi.”
Nói xong, cô liền quay đầu rời đi.
Tạ Uyên nhìn bóng lưng mất hồn mất vía của cô, mơ hồ ý thức được lần này cô đau lòng thật… Không đến mức đó chứ, anh cũng đâu có nói gì đâu. Tạ Uyên cau mày, cầm lấy một quyển sách bắt đầu lật xem, tạm thời ném chuyện này ra sau đầu.
Nhìn thấy đã mười một giờ, anh tắt đèn lên giường nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên nảy ra một vấn đề: Không đến mức đó chứ?
Sếp Tạ bận rộn công việc đến mức ngày nào cũng kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần, dính giường là ngủ ngay lần đầu tiên nếm trải cảm giác mất ngủ sau nhiều năm.
Sáng sớm ngày cuối cùng của tháng tư, Kỷ Thụy đơn giản thu dọn một túi đồ, định lặng lẽ rời khỏi căn nhà mình đã ở một tháng qua… Đáng tiếc cô lại dậy quá muộn, lúc cô xuống tầng, mấy người quản gia đang họp ở phòng khách.
“Chào buổi sáng cô chủ Thụy Thụy.”
“Thụy Thụy tỉnh rồi.”
Mấy người mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi cô, Kỷ Thụy lại khó chịu: “Buổi sáng tốt lành.”
“Đi tìm cậu chủ ư?” Quản gia hỏi.
Kỷ Thụy lắc đầu, sau khi đối diện với ánh mắt quan tâm của quản gia, cô do dự rồi lại gật đầu.
“Hay là hôm nay đừng có đi nữa, hôm qua tin tức nói hôm nay và ngày mai sẽ có bão, cô nhìn bầu trời bên ngoài xem, đều âm u cả rồi, gió cũng lớn, chắc là không bao lâu nữa sẽ mưa đấy.” Quản gia khuyên nhủ.
Kỷ Thụy còn chưa lên tiếng, đã có người nhịn không được, nói: “Dường như bão không đi ngang qua chỗ của chúng ta, mà tiến vào đất liền ở Chu Thành, dù có bão cũng sẽ không ảnh hưởng lớn đâu.”
“Mấy thứ như thời tiết, dự báo thời tiết đều chẳng thể nói chính xác, lỡ như bão đi ngang qua chỗ của chúng ta thì sao?” Quản gia phản bác.
Mọi người nhất thời cười vang, thay nhau bảo rằng làm sao có thể.
Kỷ Thụy cũng cười theo, có điều cười rồi lại thấy có chút khó chịu: “Vậy… cháu đi trước nhé.”
“Cô nhất định phải đi à, vậy thì đi thôi.” Quản gia bất đắc dĩ: “Đừng có chạy lung tung đấy, gần đây hình như Chu Thành không quá an toàn đâu… Bỏ đi, để tôi bảo tài xế đưa cô đi nhé.”
“Không cần không cần, cháu ra ngoài đón xe là được rồi.” Kỷ Thụy vội vàng từ chối, sợ quản gia cố chấp cứ nhất định làm thế, cô vội vã quay đầu chạy đi.
Quản gia bất đắc dĩ, đành phải để cô đi.
Kỷ Thụy chạy thẳng một đường ra khỏi nhà tổ của nhà họ Tạ, lại một thân một mình đi trên đường lớn một đoạn, cuối cùng cũng bắt được taxi sau nửa tiếng.
“Tạm biệt!” Cô ngồi lên xe taxi, vẫy tay với tòa nhà ở phía xa xa: “Tạm biệt nhà họ Tạ, tạm biệt chú nhỏ! Bác quản gia, mọi người đều phải chú ý sức khỏe đấy, nhất định có một ngày cháu sẽ quay trở về!”
Nói xong mấy lời này, sảng khoái tinh thần chuẩn bị chuyển đi, Kỷ Thụy hít sâu một hơi, vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt sợ hãi của tài xế.
“Cô, cô nói chuyện với anh thế?” Anh ta hỏi một cách căng thẳng.
Kỷ Thụy: “…”
Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó
Chương 15: Cháu đi thật đấy
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương