Ghế sau của ô tô, Kỷ Thụy vẫn còn ôm chặt lấy Tạ Uyên, vùi mặt vào cổ anh khóc thút thít. Ban đầu, Tạ Uyên còn đau lòng an ủi, nhưng dần dần anh cũng thấy có chút bất đắc dĩ.
“Đừng khóc nữa cục cưng, còn khóc nữa cổ áo sẽ ướt hết đấy.” Anh thở dài.
Kỷ Thụy lên án: “Em cứ khóc đấy! Anh có biết rằng em cứ tưởng anh chết rồi không. Anh có biết nửa năm nay em đã đau khổ như thế nào không hả!”
“Biết biết, mấy ngày nay anh chờ em cũng rất khó chịu.” Tạ Uyên trả lời.
Anh không nói câu này thì còn tốt, vừa nói Kỷ Thụy đã phủi đất ngồi dậy, hai mắt đẫm lệ nhìn anh: “Anh đến khi nào thế?”
“Gần mười ngày.” Tạ Uyên thành thật trả lời.
Kỷ Thụy: “Có phải vào lần đầu chú Lý liên lạc với em, anh đang ở chỗ của chú ấy không?”
“Ừm, tốn hết một chút thời gian mới tìm được anh ta.” Khi Kỷ Thụy xuyên không đến thời đại của anh, có thể đến văn phòng để lấy đồ ăn vặt miễn phí ăn cho đỡ đói. Mặt anh không dày đến thế, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đói ba ngày. Cũng may khó khăn lắm cũng gặp được Lý Diệc Sính, lúc này anh mới có chỗ ở.
Kỷ Thụy tức giận: “Nói cách khác, anh đã đợi ở nhà chú ấy một tuần, ròng rã một tuần! Anh cũng chẳng liên lạc với em!”
“Cục cưng, em đang thi.” Tạ Uyên bất đắc dĩ: “Thể lệ thi lại của nước ngoài rất phiền phức, anh sợ em biết anh đến rồi, sẽ mang con bỏ chợ rồi chạy về.”
“Vậy anh không thể đi tìm em hay sao?” Kỷ Thụy không mắc mưu.
Tạ Uyên: “Dựa vào thực tế mà nói, anh đã mất tích hơn hai mươi năm, thông tin thân phận đều đã bị xóa bỏ rồi, không có cách nào mua vé máy bay để xuất ngoại tìm em được cả.”
Kỷ Thụy: “…”
Hai người im ắng đối mặt với nhau, sau một hồi lâu, Kỷ Thụy òa lên một tiếng, lại nhào vào lồng ngực anh òa khóc một lần nữa. Trong cổ Tạ Uyên tràn ra một tiếng cười khẽ, lúc anh đang định an ủi cô, trên ghế lái ở đằng trước truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Các người đủ chưa. Kỷ Thụy, nếu không muốn chú nói cho ba cháu biết thì ngoan ngoãn một chút cho chú, đừng rúc vào lòng đàn ông hoài thế.”
Lúc này, Kỷ Thụy mới nhớ ra rằng chú Lý vẫn còn đang làm tài xế cho họ, cô lập tức nín khóc.
Ô tô im ắng chạy một đường lái vào trong biệt thự nhà họ Lý. Sau khi Lý Diệc Sính xuống xe bước vào nhà mà không nói một lời nào, Kỷ Thụy cùng với Tạ Uyên liếc nhau, cũng vội vàng đi theo sau.
“Chú Lý.” Kỷ Thụy ngại ngùng: “Chú nghe cháu giải thích…”
“Giải thích cái gì? Giải thích rằng người bạn mà chú quen biết vào hơn hai mươi năm trước thật ra lại chính là cháu gái nhỏ được chú tận mắt nhìn nó lớn lên từ nhỏ ư?” Thoạt nhìn Lý Diệc Sính hơn bốn mươi tuổi không hề già đi, chỉ có mấy vết nhăn nhàn nhạt ở khóe mắt, theo sự lắng đọng của thời gian, khí thế sắc bén quanh người kia đã giảm xuống, nhưng lại trông uy nghiêm hơn trước đây: “Đừng nói đến việc năm đó chú thật sự xem cháu là bạn. Ngay lúc này đây, chú tự nhận là chú thương cháu, ấy thế mà cho đến tận bây giờ cháu cũng không nghĩ đến việc sẽ nói chân tướng cho chú biết!”
Lý Diệc Sính thật sự tức giận. Từ khi Tạ Uyên mất tích một cách thần bí hai mươi mốt năm đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta nói cho ông ta biết sự thật về việc xuyên không, ông ta đã bắt đầu kìm nén cơn giận không tên, giờ phút này trông thấy Kỷ Thụy điềm nhiên như không có việc gì, cuối cùng lửa giận của ông ta cũng đã bùng phát.
Kỷ Thụy đã lớn như vậy rồi, nhưng chưa từng thấy ông ta nổi giận với mình, sau khi run rẩy, cô có chút sợ hãi: “Đúng vậy, thật xin lỗi chú Lý, không phải cháu cố ý giấu chú đâu, cháu chỉ…”
“Chỉ cảm thấy chú không phải người nhà thực sự của cháu, cho nên mới không đáng nói mà thôi.” Lý Diệc Sính lạnh mặt cắt ngang lời cô.
Kỷ Thụy lập tức sốt ruột: “Chú Lý, cháu không có ý đó.”
Lý Diệc Sính đột nhiên cất cao giọng: “Vậy thì còn có ý gì nữa hả!”
“Lý Diệc Sính, anh đừng có dọa cô ấy chứ.” Tạ Uyên nhíu mày, bảo vệ Kỷ Thụy đằng sau lưng.
Nhìn thấy dáng vẻ che chở của anh, chắc chắn Lý Diệc Sính hơn hai mươi tuổi sẽ chửi ầm lên, nhưng Lý Diệc Sính hơn bốn mươi tuổi chỉ hít sâu một hơi rồi nhanh chóng kiềm chế cơn nóng giận: “Thật xin lỗi Thụy Thụy, chú chỉ là quá nóng lòng mà thôi. Cháu còn chưa nói với ba mẹ cháu chuyện trở về nhỉ?”
Kỷ Thụy ngoan ngoãn lắc đầu.
“Vậy thì tốt, trước tiên khoan nói đã, ở lại nhà chú một đêm đi. Ngày mai Lý Tiểu Phong sẽ trở về, đúng lúc hai đứa có thể gặp nhau luôn.” Lý Diệc Sính chậm rãi nói.
Kỷ Thụy lại gật đầu một lần nữa: “Cảm ơn chú Lý.”
Lý Diệc Sính nhìn cô một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ trầm mặt rời đi.
Sau khi Lý Diệc Sính rời đi, Kỷ Thụy rơi vào sự suy sụp trước giờ chưa từng có, thậm chí niềm vui khi gặp lại Tạ Uyên cũng đều đã tan đi không ít. Tạ Uyên kiên nhẫn an ủi hồi lâu, cũng chẳng thấy tâm trạng của cô chuyển biến tốt đẹp, đành phải đưa cô ra ngoài ăn gì đó.
“Con người của Lý Diệc Sính chính là ngoài lạnh trong nóng. Anh ta nói em xong, nói không chừng lúc này trong lòng đang hối hận đấy. Em đừng để ý anh ta, trái lại cứ để anh ta khó chịu đi, vì vậy nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, cứ xem như anh ta chưa từng đến nhé.” Bởi vì tâm trạng của bạn gái sa sút, Tạ Uyên đành phải gánh vác nhiệm vụ khuyên nhủ mà mình không thuần thục cho lắm.
Kỷ Thụy phiền muộn nhìn anh một cái: “Đúng là em không đúng, lúc trước không nói cho chú ấy biết em là người xuyên không.”
“Ăn tôm không?” Tạ Uyên đột nhiên chuyển chủ đề một cách đột ngột.
Kỷ Thụy: “… Chú nhỏ, cách anh nói sang chuyện khác vụng về quá đi.”
“Tỏi rán thì sao, em từ nước ngoài trở về, tốt nhất đừng nên ăn quá cay.” Tạ Uyên tiếp tục cố chấp nói sang chuyện khác.
Kỷ Thụy thật sự đã bị cách thức vụng về của anh thu hút, tiến đến bên cạnh anh gọi đủ món ăn.
Đối với du học sinh mà nói, điều khó khăn nhất khi ra nước ngoài đi học không phải là rời xa người nhà đến một hoàn cảnh xa lạ, càng không phải là việc học nặng nề gì đó, mà là mỗi ngày đều phải ăn mấy loại thức ăn kỳ quái gì đấy. Với một người mới từ nước ngoài trở về như Kỷ Thụy, tuy vẫn còn đau lòng vì chú Lý, nhưng vừa trông thấy thức ăn phong phú, cảm giác thèm ăn lại lập tức tăng lên.
Sau khi cơm nước no nê, Kỷ Thụy nấc một cái rồi tựa lưng vào ghế, nhìn Tạ Uyên lấy điện thoại di động ra thành thục thanh toán, lúc này mới nhớ đến một vấn đề tương đối thực tế: “Chú nhỏ, anh lấy đâu ra tiền mời em ăn cơm thế?”
“Cho rằng ai cũng giống em à, vừa thay đổi hoàn cảnh là bản thân sẽ bị đói?” Tạ Uyên bình tĩnh nhìn cô một cái.
Kỷ Thụy dừng một chút, kinh ngạc: “Anh đến đây mấy ngày cơ chứ, đã tìm được việc làm rồi ư… Không đúng, không phải anh không có chứng minh nhân dân hay sao? Vì sao lại tìm được việc làm?”
“Không có tìm việc làm, dựa vào đây để kiếm tiền.” Tạ Uyên điểm vào thái dương của mình một cái.
Kỷ Thụy dừng lại: “Có ý gì?”
“Việc cụ thể sẽ không giải thích với em đâu, tóm lại bây giờ anh có thu nhập ổn định. Trước mắt, chuyện mua châu báu cho em vẫn còn có chút khó khăn, nhưng ở khoản vui chơi giải trí thì không thành vấn đề.” Tạ Uyên nói tránh đi việc làm sao mình kiếm được tiền.
Kỷ Thụy nổi lòng tôn kính: “Chú nhỏ, anh cũng giỏi quá rồi!”
Tạ Uyên cong khóe môi, vui vẻ đón nhận sự khích lệ của cô.
Hai người ăn cơm tối xong lại cùng nhau trở về nhà họ Lý, Lý Diệc Sính vẫn còn chưa quay về, tâm trạng của Kỷ Thụy vừa tốt lên một chút đã vội tuột dốc.
“Trở về phòng nghỉ ngơi đi, đừng nên nghĩ nhiều.” Tạ Uyên sờ lên má cô.
Kỷ Thụy gật đầu, đối diện với ánh mắt biết cười của anh: “Chú nhỏ, anh ở phòng nào?”
“Anh ở tầng bốn.” Tạ Uyên hiền lành nghiêm mặt: “Tên khốn Lý Diệc Sính này biết rõ anh đi đứng không tiện, còn để anh ở tận tầng bốn, rõ ràng là muốn giày vò anh.”
Lúc này Kỷ Thụy mới chú ý đến việc cả ngày hôm nay anh đều không dùng đến gậy cầm tay, lúc đi cùng cô, hoàn toàn nhờ sức lực hai chân chống đỡ.
“Chú nhỏ, ngày mai em mua cho anh một chiếc gậy chống mới nhé.” Kỷ Thụy đề nghị: “Chúng ta tạm mua một cây, sau đó lại tìm người làm thêm mấy cây.”
Lúc Tạ Uyên xuyên không không hề có gậy cầm tay, tuy rằng khoảng thời gian này đi đường có mệt mỏi một chút, nhưng ít nhiều gì cũng đã quen, không ngờ Kỷ Thụy lại chú ý đến, nhất thời trong lòng anh lại thấy vui vẻ.
Kỷ Thụy nhìn ý cười dưới đáy mắt của anh, nhịn không được bước lại ôm anh.
“Cám ơn anh, chú nhỏ.” Giọng mũi của cô có chút nặng, nghe vào giống như bị cảm: “Cảm ơn anh đã đến tìm em. Sau này em sẽ đối xử với anh thật tốt thật tốt thật tốt.”
Trong cổ Tạ Uyên tràn ra một tiếng cười khẽ, yên lặng ôm ngược lại cô.
Lúc Lý Diệc Sính về đến nhà, thấy hai người này ôm chặt khó rời, biểu cảm lập tức không được tốt cho lắm: “Kỷ Thụy, có phải muốn ăn đòn không?”
Kỷ Thụy bị dọa đến mức lập tức buông ra.
“Về phòng cháu đi ngủ đi!” Ông ta trầm giọng quát lớn.
Nếu đổi lại là chú Lý phiên bản trẻ, chắc chắn Kỷ Thụy sẽ phản bác lại ông ta, nhưng bây giờ thì không được… Đây là bậc phụ huynh nhìn cô lớn lên đấy, cô không có lá gan đó.
Cô có một căn phòng riêng ở nhà họ Lý, sau khi Kỷ Thụy liếc nhìn Tạ Uyên một cái thì chạy trốn, phòng khách to như vậy lập tức chỉ còn lại hai người là Lý Diệc Sính với Tạ Uyên.
“Anh dọa cô ấy rồi?” Tạ Uyên không vui.
Lý Diệc Sính nghiêng người nhìn anh một cái: “Đây là đứa cháu gái từ nhỏ được tôi nhìn lớn lên đấy, ôm ấp với một người không có hộ khẩu như thế này, tôi còn không thể nói nó mấy câu hay sao?”
Mặc dù đã biết Kỷ Thụy của hai mươi năm trước và Kỷ Thụy hiện tại là cùng một người, nhưng so sánh giữa một đứa bé được ông ta nhìn nó lớn lên từ nhỏ với một người bạn chỉ gặp được một năm, ông ta quen thuộc với thân phận nào hơn, quen thuộc gần gũi với người nào hơn thì đáp án rất rõ ràng.
Tạ Uyên cũng biết xưa không bằng nay, không phải là lúc mình có thể tùy tiện cà khịa người ta, trầm mặc một lát lại chậm rãi mở miệng: “Tôi là bạn của anh đấy, sao lại là người không có hộ khẩu, không rõ lai lịch chứ.”
“… Ai là bạn anh?” Lý Diệc Sính tự nhận qua nhiều năm như vậy, mình đã trở thành một người trung niên có giáo dưỡng rất cao, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ chết bầm này của Tạ Uyên, không nhịn được mà lộ ra biểu cảm chán ghét.
“Tôi đấy, tôi là bạn của anh.” Tạ Uyên dường như bẩm sinh đã biết cách khiến ông ta buồn nôn, nghe vậy lập tức tiến lên một bước: “Không phải chúng ta uống rượu để phân thắng thua hay sao? Anh thua rồi, cho nên chỉ có thể là bạn của tôi.”
“Tuổi trẻ thuận miệng nói bừa mà thôi, anh còn làm thật.” Lý Diệc Sính từ lâu đã không còn là một người trẻ tuổi chỉ tùy tiện khiêu khích một chút là sẽ mắc lừa, nghe vậy chỉ cười khẩy một tiếng: “Nhiều nhất tôi chỉ thu nhận anh đến ngày mai mà thôi, sau ngày mai anh thích đi đâu thì đi, đừng trở về nữa.”
“Không được, tôi muốn ở lại nhà anh.” Sắc mặt Tạ Uyên bình tĩnh.
Lý Diệc Sính mất kiên nhẫn: “Thụy Thụy cũng đã trở về rồi, anh còn ở nhà tôi làm gì?”
“Bởi vì trước mắt tôi và Thụy Thụy chỉ là bạn trai – bạn gái, không thích hợp đến nhà cô ấy ở.” Tạ Uyên nói xong thì dừng lại một giây, lại nói tiếp: “Dù sao, tôi cũng phải để lại một ấn tượng tốt với ba mẹ cô ấy.”
Lý Diệc Sính như nhìn thấy quỷ: “Cho nên, anh ỷ lại vào tôi?”
“Đúng vậy đó.” Tạ Uyên vô cùng chân thành: “Ai bảo chúng ta là bạn chứ.”
Lý Diệc Sính: “…” Bạn cái đầu nhà anh!
Tạ Uyên của tuổi hai mươi tám, không có gì cả, lại còn không có hộ khẩu, hiển nhiên không biết khiêm tốn là thứ gì. Sau khi khiến cho “bạn tốt” gần như phát điên, đột nhiên lại giơ tay ra với ông ta.
“Làm gì?” Lý Diệc Sính cảnh giác hỏi.
“Cho tôi tiền.” Tạ Uyên bình tĩnh mở miệng: “Tôi mời anh uống rượu.”
Lý Diệc Sính: “…&*&@#¥”
Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó
Chương 90: Ngoại truyện 1: Bạn tốt mà
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương