Nếu như biết trong lòng Lý Diệc Sính đang suy nghĩ gì, Tạ Uyên chắc chắn sẽ nói cho ông ta biết, mình còn rất nhiều lời bẩn hơn vẫn chưa nói ra ngoài miệng. Nhưng thấy hai người bên kia đang chơi rất vui, anh chẳng còn sức đâu mà để ý đến suy nghĩ của Lý Diệc Sính, đi thẳng một mạch về phía trước.
“Thụy Thụy.”
Tạ Uyên mới mở miệng, hai người trẻ tuổi đều đồng thời nhìn lại. Lý Diệc Sính trừng mắt một cái, mặt không thay đổi bước vào theo.
“Chú nhỏ!” Kỷ Thụy vừa nhìn thấy Tạ Uyên, lập tức vui sướng chào đón.
Tạ Uyên cong khóe môi lên nở một nụ cười, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Lý Phong, chút ý cười đó cũng nhanh chóng biến mất.
Lý Phong liếc nhìn người đàn ông xa lạ mang thái độ không mấy thiện cảm đang bước đến, vốn còn muốn hỏi ba ruột của mình xem đây là ai, nhưng vừa nghe thấy Kỷ Thụy gọi anh như thế, cậu lập tức giật mình, bước đến tỏ vẻ thân quen: “Vợ, em có một người chú đẹp trai như thế này ư. Chào chú, cháu tên là Lý Phong, là con trai của người sau lưng chú đấy.”
Người đằng sau lưng: “…” Nhóc không biết ông đây tên gì à?
Lý Phong không nhìn ba ruột, vẫn còn vô cùng nhiệt tình vươn tay ra. Tạ Uyên mặt không biểu cảm, không có ý định sẽ bắt tay.
Lý Diệc Sính không nhìn nổi nữa, chủ động tiến lên phía trước, nói: “Này, anh đừng có bắt nạt con trai tôi chứ.”
“Ba, ba đang nói mò gì thế.” Lý Phong vội vã kéo Lý Diệc Sính sang một bên, tiếp theo tỏ ý đã hiểu rõ Tạ Uyên: “Con hiểu rồi, người nhà ngoại của vợ bình thường đều ghét con rể.”
Da mặt của cậu quả thật rất dày, Tạ Uyên giận đến bật cười, quay đầu hỏi Kỷ Thụy: “Sao anh lại không biết em còn là vợ của người khác thế?”
“… Gọi vui mà thôi.” Sau khi Kỷ Thụy phát hiện ra cảm xúc của anh không đúng, biết ngay là anh đang ghen. Dựa theo thái độ bạn chết mặc bạn, mình sống là được, cô vốn định giả làm rùa đen rụt cổ, kết quả lại bị Tạ Uyên hỏi thẳng mặt.
Tạ Uyên nghe thấy thế thì cười khẩy một tiếng, Kỷ Thụy lập tức giơ ba ngón tay lên: “Em thề với trời, Kỷ Thụy em chỉ thích một mình chú nhỏ thôi, thật đấy!”
Lý Phong hít sâu một hơi.
Tạ Uyên tùy ý liếc mắt nhìn cậu một cái, Lý Phong đột nhiên cảm thấy dường như mình đang bị mắng.
Lý Diệc Sính mất hứng: “Hai đứa nhỏ đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ầm ĩ thì thế nào? Một người là người lớn như anh, có thể đừng so đo như vậy được hay không?”
Tạ Uyên trầm mặc ba giây, đột nhiên ôn hòa cười một tiếng: “Nói đúng lắm, làm người phải rộng lượng, không thể quá so đo.”
Lời còn chưa dứt, anh đã kéo lấy tay Kỷ Thụy, tỏ ý công khai chủ quyền.
Lý Diệc Sính lườm anh một cái: “Tạ Uyên, sao trước đây tôi lại không phát hiện anh lại ấu trĩ như thế này nhỉ?”
“Có lẽ vì trước kia anh vẫn còn rất trẻ, nhưng bây giờ…” Tạ Uyên nhìn từ đầu đến chân ông ta tận mấy lần, trong cổ lại tràn ra một tiếng cười khẽ.
Lý Diệc Sính giận dữ: “Con mẹ nó, sớm muộn gì cũng có một ngày anh phải già thôi!”
“Khi đó anh cũng sắp tám mươi rồi.” Tạ Uyên tỏ vẻ bình tĩnh: “Vẫn già hơn tôi.”
“Mọi, mọi người chờ một chút, để con phân tích mối quan hệ một chút.” Cuối cùng Lý Phong cũng không nhịn được nữa, mở miệng: “Vợ… Chị Thụy Thụy có bạn trai rồi ư?”
“Đúng vậy, đây là bạn trai của chị.” Kỷ Thụy lập tức giới thiệu.
Lý Phong có chút hỗn loạn: “Vậy vì sao chị lại gọi anh ấy là chú nhỏ?”
“Anh ấy vốn là chú nhỏ của chị mà, nhưng không có quan hệ máu mủ, giống chú Lý vậy đó.” Kỷ Thụy tiếp tục giải thích.
Lý Phong giật mình: “Nói cách khác, anh ấy là người cùng thế hệ với ba em, chị gọi anh ấy là chú nhỏ, vậy em cũng phải…”
“Đúng vậy đó, Thụy Thụy gọi tôi một tiếng chú, vậy bạn trai của con bé phải gọi tôi là gì đây?” Lý Diệc Sính lành lạnh cắt ngang suy luận của đứa con trai ngốc, thuận tiện nhìn về phía Tạ Uyên khiêu khích.
Tạ Uyên cung kính gật đầu: “Chú Lý.”
“… Anh đúng là không cần mặt mũi mà.” Lý Diệc Sính đang cạn lời, vừa quay đầu đã nhìn thấy con trai mình đang cười ngây ngô, lập tức bực mình vỗ một cái vào trán cậu: “Vui cái gì mà vui, còn không mau chào hỏi.”
“À… Chú, chào chú nhỏ.” Lý Phong vội vàng gật đầu.
Kỷ Thụy mất hứng: “Em phải gọi là chú Tạ, chỉ một mình chị được gọi chú nhỏ thôi!”
À, chỉ mình cô có thể, Tạ Uyên tự phụ vuốt phẳng một góc áo, ngước mắt nhìn về phía Lý Phong.
Lý Phong mơ mơ hồ hồ: “Chú Tạ.”
“Ngoan.” Mặc dù, khi nãy có một thoáng chốc anh muốn bóp chết tên nhóc này, nhưng khi Thụy Thụy thừa nhận mình là bạn trai, anh vẫn nhìn ra được cậu không có một chút cảm giác đau lòng nào cả… Nghĩ lại, có lẽ thật sự chỉ là trò đùa trẻ con mà thôi, không phải tình địch gì cả.
Nếu đã không phải tình địch, vậy Tạ Uyên thân là người lớn, đương nhiên phải tặng lì xì cho người trẻ vào lần đầu gặp mặt. Anh móc ra một xấp tiền mặt từ trong túi, lấy ra một nửa đưa cho Lý Phong: “Gấp quá, không chuẩn bị bao lì xì, cháu cứ cầm vậy nhé.”
“Cảm, cảm ơn chú Tạ.” Lý Phong được chiều mà sợ.
Kỷ Thụy: “Em cũng muốn! Vì sao em lại không có phần!”
“Phần này cho em.” Tạ Uyên đưa hết số tiền còn lại cho cô.
Mặc dù số tiền này đối với hai cậu ấm cô chiêu này mà nói thật sự không nhiều, nhưng chưa đến lễ Tết mà vẫn nhận được lì xì, lại còn là tất cả tiền mặt trên người “chú Tạ” nữa, đương nhiên là hai người rất vui, thế là cứ ân cần vây quanh người anh.
Lý Diệc Sính ở bên cạnh mặt không biểu cảm, lần đầu tiên cảm thấy có lẽ mình đã già thật rồi, bằng không sao ông ta lại cảm thấy ba người ở đối diện đều ngu ngốc chứ.
Họ ăn cơm trưa ở nhà họ Lý, còn chưa ăn xong Diệp Thiêm Vũ đã gọi điện thoại đến, Kỷ Thụy vội chạy vào nhà vệ sinh để nhận, phía đối diện hỏi thẳng một câu: “Cục cưng, con về nước rồi sao?”
“Sao mẹ biết?” Kỷ Thụy vốn còn muốn nói dối thấy vậy thì ngạc nhiên.
Diệp Thiêm Vũ bất đắc dĩ: “Mẹ nhận được tin nhắn con thanh toán tiền mua vé máy bay.”
Kỷ Thụy: “…” Quả nhiên, kinh tế không độc lập sẽ rất dễ dàng bại lộ tung tích riêng tư.
Đã bị tra được rồi, Kỷ Thụy không còn gì để nói, đành phải thừa nhận mình về nước hôm qua, chỉ là luôn ở lại nhà chú Lý.
Xét thấy cô luôn ngoan ngoãn, Diệp Thiêm Vũ cũng không hỏi nhiều, chỉ cho rằng cô ham chơi, muốn tìm Lý Phong lén chơi hai ngày.
“Vậy tối nay có về không? Ba mẹ đều rất nhớ con.” Diệp Thiêm Vũ hỏi.
Kỷ Thụy vô thức muốn đồng ý, còn muốn nói cho bà ấy biết chuyện của Tạ Uyên, nhưng sau khi cân nhắc một chút, cô cũng không nói gì: “Sáng ngày mai được không ạ? Mẹ, con muốn ở lại nhà chú Lý một đêm nữa.”
“Vậy được rồi, con ngoan một chút, đừng có chuyện gì cũng phiền đến chú Lý.” Diệp Thiêm Vũ căn dặn.
Kỷ Thụy liên tục đồng ý, sau khi cúp điện thoại cô lại phiền muộn thở dài một tiếng, ngẩng đầu một cái thấy Tạ Uyên đang đứng bên ngoài nhìn mình.
“Em không có nói cho mẹ biết về chuyện anh xuyên không đến.” Cô nhỏ giọng nói: “Em muốn đợi đến khi gặp bà ấy vào ngày mai sẽ trực tiếp nói cho bà ấy biết.”
Tạ Uyên bước về phía trước xoa xoa đầu cô: “Trước tiên có thể đừng nói cho họ biết được không? Anh muốn đợi đến khi đã chuẩn bị xong tất cả mọi chuyện, sau đó sẽ chính thức cùng em đi thăm hỏi.”
Kỷ Thụy không hiểu: “Chuẩn bị cái gì?”
Tạ Uyên cười cười: “Bí mật.”
Kỷ Thụy dần dần nhíu mày lại, dưới đáy mắt ẩn chứa sự bất an: “Tại sao lại bí mật, anh có chuyện gì cần làm ư? Có liên quan gì đến chuyện anh xuyên không sao? Chú nhỏ, anh đừng giấu em có được không, em thật sự…”
“… Anh muốn giải quyết chuyện hộ khẩu trước, ít nhất lúc đi gặp ba mẹ vợ thì không thể là một người không có hộ khẩu được.” Tạ Uyên bất đắc dĩ thẳng thắn.
Kỷ Thụy thở phào nhẹ nhõm, lại hôn nhẹ anh một cái.
Trong thời đại này dân số đã giảm mạnh, chỉ cần không có tiền án tiền sự, việc làm chứng minh nhân dân dễ dàng hơn so với hai mươi năm trước rất nhiều. Tạ Uyên giao chuyện này cho Lý Diệc Sính, còn mình thì đưa Kỷ Thụy đi gặp người đại diện hiện tại của tập đoàn nhà họ Tạ.
Tưởng Cách bước ra ngoài sau cuộc họp, vừa xem tư liệu ở quầy lễ tân do thư ký cung cấp thì ngây ngẩn cả người.
“Sếp Tưởng, bây giờ cô Kỷ đang đợi ở trong văn phòng đấy. Cô ấy đột ngột đến mà không có hẹn trước, có lẽ có chuyện gì đó khẩn cấp, có cần tôi…” Thư ký còn chưa nói xong, Tưởng Cách đã xông ra ngoài.
Lạch cạch!
Cửa ban công bỗng nhiên bị đẩy ra, Tạ Uyên đang cầm bánh gato nhỏ do trợ lý đưa đến đút cho Kỷ Thụy ăn chợt ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy những sợi tóc trắng ở thái dương của đối phương thì hơi nhíu mày: “Hình như cậu chỉ mới ngoài năm mươi thôi mà, sao lại có tóc trắng nhanh như thế?”
Tưởng Cách không còn lòng dạ nào để nói đùa, cứng nhắc đi đến trước mặt anh.
Tạ Uyên mặt mày ôn hòa đi một chút: “Tưởng Cách, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Lúc này Tưởng Cách mới bật cười, vành mắt mơ hồ nóng lên: “Sếp Tạ.”
Bữa ăn trưa hôm nay vẫn được giải quyết ở nhà ăn của nhân viên như cũ, vẫn là ba người cũ của trước đây, chỉ khác là đã trôi qua hai mươi năm, hai người trong đó vẫn ở độ tuổi khoảng chừng hai mươi, còn Tưởng Cách thì đã già đi trông thấy.
“Sau khi anh mất tích, quản gia đã bệnh một trận thật nặng, sau đó được người nhà đón đi, sau đó nữa thì ra nước ngoài. Mấy người bác Chung ai nấy đều nhận phí riêng rồi sau đó tự rời đi. Những năm qua tôi vẫn thường liên lạc với họ, sức khỏe của quản gia vẫn rất tốt, còn bác Chung thì trái lại, năm ngoái bác ấy vừa mới phẫu thuật cột sống, sức khỏe tinh thần không còn được như xưa nữa.” Tưởng Cách dứt lời, nhìn gương mặt trẻ tuổi của Tạ Uyên mà cảm thán: “Trước đó tôi còn cảm thấy hai mươi năm chẳng dài bao nhiêu, bây giờ nhìn thấy anh, lại có thể cảm nhận được sự chênh lệch.”
“Những năm qua vất vả cho cậu rồi.” Tạ Uyên hiếm khi không nói đùa.
Tưởng Cách cười một tiếng: “Đã biết tôi vất vả rồi, có phải là đến tăng lương cho tôi không?”
“Vậy thì cậu phải hỏi bà chủ hiện tại thì mới biết được.” Tạ Uyên cong khóe môi, quay đầu nhìn về phía Kỷ Thụy: “Muốn uống sữa đậu nành không?”
“Muốn, thêm gấp đôi đường!” Kỷ Thụy lập tức nói.
“Ăn ít đường một chút đi.” Tạ Uyên nghiêng mắt nhìn cô một cái, nhưng vẫn cầm thẻ làm việc của Tưởng Cách để đi mua.
Trên bàn chỉ còn lại hai người, Kỷ Thụy và Tưởng Cách, sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Kỷ Thụy chớp mắt, tò mò nhìn về phía Tưởng Cách: “Anh Tưởng, vì sao những năm qua không thấy anh đến thăm em nhỉ?”
Khỏi cần phải nói, cô là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Tạ, ông ấy là người đại diện quản lý tập đoàn nhà họ Tạ, tuy nói vì công việc thì cũng phải thường xuyên gặp mặt mới đúng, nhưng trước khi cô tròn hai mươi mốt tuổi lại chưa từng gặp ông ấy bao giờ, chứng minh những năm qua ông ấy vẫn luôn trốn tránh mình.
“Ai bảo tôi chưa từng đi thăm cô hả? Mấy năm cô vừa ra đời, tôi là người thường xuyên đi thăm cô nhất đấy, nhưng sau này thời gian lâu dài, tôi lại cảm thấy mình không nên xen vào cuộc sống của cô nữa, cho nên cứ tránh mặt không gặp.” Tưởng Cách nhớ đến tâm trạng của mình lúc trước, khóe môi từ đầu đến cuối đều treo ý cười: “Tôi tin cho dù sếp Tạ có ở đây, đối mặt với một bé con nho nhỏ không có đoạn ký ức kia như cô, cũng sẽ lựa chọn không nhắc đến.”
Sự thật chính là đa phần mọi người đều làm như vậy, họ đều không hẹn cùng đồng tâm hiệp lực, vờ như tất cả đều chưa từng xảy ra, tránh tạo ra ảnh hưởng gì đó trong cuộc sống của Kỷ Thụy.
Lòng Kỷ Thụy có chút chua chua, lúc đang muốn nói gì đó, Tưởng Cách đột nhiên mở miệng: “Thụy Thụy, cô phải đối xử tốt với sếp Tạ một chút.”
Kỷ Thụy sững sờ.
Tưởng Cách đẩy kính mắt theo thói quen, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Uyên đang xếp hàng ở ô mua bán phía xa xa: “Năm đó, di chúc ban đầu mà anh ấy lập ra vốn muốn để lại toàn bộ cho cô, nhưng sau khi nghe cô bảo cô sẽ trở về, anh ấy cứ nghĩ tới nghĩ lui sửa đổi mấy đêm liền, đổi người thừa hưởng di chúc từ Kỷ Thụy sang Kỷ Thụy con gái của Diệp Phi và Trử Thần. Tuy rằng hai người đều là cô, nhưng trong lòng anh ấy, trước giờ đều chỉ có mỗi mình cô mà thôi.”
Tưởng Cách thở dài một tiếng: “Tuy anh ấy quyết tâm thay đổi vận mệnh của mình, tránh cho cô tiếp tục đau lòng, nhưng vẫn tính đến trường hợp xấu nhất, để lại tài sản cho cô, bảo tôi làm người quản lý tập đoàn nhà họ Tạ, sắp xếp toàn bộ tài sản một cách rõ ràng, thậm chí còn tính rõ cả thuế. Năm đó à… anh ấy cùng mấy người của bộ pháp vụ không ngủ không nghỉ cả mấy ngày mấy đêm, chính vì muốn cố gắng để lại cho cô thêm một vài thứ.”
Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó
Chương 92: Ngoại truyện 3: Phải đối xử tốt với anh ấy
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương