Năm phút sau, trong phòng khách nhà họ Kỷ đèn đuốc sáng trưng.
Kỷ Thụy vừa thu dọn ngọn nến đã được dập tắt, vừa lén lút nhìn sang phía ghế sô pha, chỉ thấy mẹ đang cho những viên thuốc trợ tim vào miệng dưới sự chăm sóc của ba. Tạ Uyên đang ngồi một thân một mình trên ghế sô pha, sau khi phát hiện ánh mắt của cô, anh mặt không biểu cảm đưa mắt nhìn sang. Cô sợ đến mức vội vã chuyển ánh mắt.
Trời đánh thật chứ, cô thật sự không hề cố ý gây ra cục diện ngày hôm nay.
Lúc đầu, khi chú nhỏ làm xong chứng minh nhân dân, cô muốn đưa anh chính thức đi gặp người lớn, kết quả ba mẹ đều bận việc, đành phải lùi kế hoạch lại sau. Đêm nay cô ở nhà một mình, sau một hồi nhàm chán đột nhiên nảy ra một ý tưởng bày ra chuyện gì đó lãng mạn, sau đó lừa chú nhỏ đến, ai ngờ anh chân trước vừa vào cửa, chân sau ba mẹ đã trở về, họ còn xem chú nhỏ là quỷ nữa.
Bây giờ thì tốt rồi, không còn lãng mạn, kế hoạch gặp mặt một cách quang minh cũng biến mất luôn. Kỷ Thụy vừa dọn dẹp, vừa nhanh chóng nghĩ cách giải quyết, lúc đang định đưa ra một cái cớ, Diệp Thiêm Vũ đã chậm rãi mở miệng: “Vậy nên… anh đã xuất hiện ở đây từ một tháng trước rồi ư?”
“Đúng vậy.” Tạ Uyên gật đầu.
Diệp Thiêm Vũ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, tâm trạng phức tạp.
Tạ Uyên chủ động phá tan sự trầm mặc: “Hộ khẩu với vấn đề thân phận của tôi đều đã được giải quyết, bây giờ đang ở tạm ở nhà Thụy Thụy, vốn muốn tìm một cơ hội thích hợp để gặp mặt hai người, ai ngờ lại thành như thế này….”
Anh còn chưa nói dứt lời, đã cùng Trử Thần và Diệp Thiêm Vũ yên lặng nhìn sang phía Kỷ Thụy.
Kỷ Thụy ho nhẹ một tiếng, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Bây giờ anh sống bằng nghề gì?” Diệp Thiêm Vũ lại mở miệng một lần nữa.
Tạ Uyên dừng một chút, nói: “Tôi vẫn chưa có công việc, nhưng muốn tìm cũng không khó lắm.”
Diệp Thiêm Vũ và Trử Thần liếc nhìn nhau, Trử Thần luôn yên lặng từ đầu đến giờ nói tiếp: “Bây giờ không phải là hai mươi năm trước, tuy có rất nhiều chuyện không có nhiều thay đổi, nhưng vận hành công ty, chính sách kinh tế đều khác trước đây. Anh dùng kinh nghiệm của hai mươi năm trước để tìm việc làm, chỉ e sẽ rất khó tìm được việc phù hợp.”
“Tôi vẫn có năng lực học tập.” Tạ Uyên lại nói.
Trử Thần: “Năng lực học tập của anh chưa chắc có thể áp dụng vào xã hội hiện giờ.”
Bị ông ấy nói trúng tim đen, Tạ Uyên trầm mặc.
Kỷ Thụy phát giác được bầu không khí không đúng, lúc này mới đứng ra bảo vệ: “Đủ rồi đấy, ba mẹ đang phỏng vấn đấy à? Chú nhỏ đầu óc thông minh, cũng rất giỏi, sao nặng lực học tập của anh ấy lại không thích hợp với xã hội bây giờ cơ chứ? Hơn nữa, cho dù anh ấy không học tập mà đi làm thì sao hả? Con! Một người có được toàn bộ tài sản nhà họ tạ và một phần năm tài sản nhà họ Kỷ còn không nuôi nổi anh ấy hay sao?”
Tạ Uyên nghe vậy, khóe môi cong lên thành một đường cong.
“Chẳng ai nói con không nuôi nổi anh ta cả, ba mẹ chỉ lo anh ta không thích ứng được với hoàn cảnh mà thôi.” Diệp Thiêm Vũ liếc nhìn Kỷ Thụy một cái, lại mỉm cười nhìn về phía Tạ Uyên: “Sếp Tạ, chào mừng đến với hai mươi năm sau.”
Đôi mắt Tạ Uyên khẽ động, sau khi nói lời cảm ơn, lại nhìn về phía Trử Thần.
“Đừng nhìn tôi, từ hai mươi năm trước, tôi đã không phản đối anh rồi.” Trử Thần đưa tay ra hiệu: “Nếu như anh muốn tìm việc, có thể đến thẳng công ty tôi, hoặc thu hồi tài sản của nhà họ Tạ lại để tự quản lý. Nhưng anh muốn một người làm ba vợ như tôi phải thể hiện nhiệt tình với con rể, xin lỗi, tôi đây làm không được.”
Tạ Uyên cười khẽ, lắc đầu nhẹ: “Cho Thụy Thụy rồi thì chính là của cô ấy.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Trử Thần nhếch khóe môi, hiển nhiên là rất hài lòng với quyết định của anh.
Diệp Thiêm Vũ nói tiếp: “Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay cứ ở lại nhé.”
“Cảm ơn.” Tạ Uyên gật đầu.
Diệp Thiêm Vũ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, đột nhiên cảm thán: “Đúng là một sếp Tạ lễ phép.”
“Đúng không, anh cũng chưa từng thấy đấy.” Trử Thần cũng gật đầu theo.
Tạ Uyên: “…” Sự bất kính với ba mẹ vợ lúc trước, giờ đây lại như thể hóa thành boomerang, vèo vèo đâm ngược lại anh.
Cho dù nói thế nào đi nữa, cũng xem như đã gặp người lớn rồi, mãi cho đến khi Kỷ Thụy đưa anh vào phòng khách, vẫn còn một chút hoảng hốt: “Thế này là đã được xem như chính thức rồi ư?”
“Ừm.”
“Sau này chúng ta hẹn họ cũng không cần phải lén lút nữa?”
“Ừm.”
Kỷ Thụy vui đến mức muốn bay, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt bình tĩnh của Tạ Uyên, lúc này cô mới nghi ngờ: “… Sao trông anh chẳng vui vẻ gì hết vậy?”
Tạ Uyên trầm mặc ba giây, đột nhiên bật cười.
Anh suốt ngày cứ diện âu phục, giày da, nghiêm mặt, luôn khiến cho người ta quên mất rằng năm nay anh chỉ mới hai mươi tám tuổi, giờ phút này đột nhiên nở một nụ cười để lộ cả hàm răng chỉnh tề, lập tức mang đến một cảm giác tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Có một thoáng, Kỷ Thụy bị nụ cười của anh mê hoặc, khi lấy lại tinh thần, cô đã ôm lấy cổ anh và hôn.
Tạ Uyên kiềm chế bản thân đón lấy nụ hôn của cô, sau đó kéo cô ra.
“Vẫn còn chưa hôn đủ mà.” Kỷ Thụy vẫn còn muốn nhào lên.
Tạ Uyên trưng ra vẻ mặt bình tĩnh: “Không được, phải bình tĩnh.”
“Vì sao chứ?” Kỷ Thụy bất mãn.
Tạ Uyên: “Bởi vì phải để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ vợ, tránh lúc cầu hôn trong tương lai lại bị phản đối.”
Kỷ Thụy sững sờ, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Tạ Uyên đã đẩy cô ra khỏi phòng.
Cánh cửa đóng lại trước mặt một cách vô tình, Kỷ Thụy ngây ngốc hồi lâu, nhịn không được mà che miệng lại lén cười ra tiếng.
Đã là mối quan hệ chính thức, Kỷ Thụy đi tìm Tạ Uyên hẹn hò, hoàn toàn không có chút kiêng kỵ nào cả. Lần này, cô được nghỉ hơn một tháng, phần lớn thời gian đều đi chơi cùng với Tạ Uyên, dành ra một phần nhỏ thời gian để đưa anh về nhà họ Kỷ, giới thiệu cho anh quen biết không ít người nhà họ Kỷ. Hai người em họ nhà bác cả vô cùng hòa hợp với anh, còn chưa đến nửa ngày đã đuổi theo sau mông anh gọi anh, khiến Kỷ Thụy cũng phải thấy ghen tị, cướp anh đi không cho phép chơi cùng họ nữa.
Đối mặt với hành vi ấu trĩ của Kỷ Thụy, Tạ Uyên… Tạ Uyên ngoại trừ hưởng thụ, thì vẫn là hưởng thụ.
Kỳ nghỉ này không chỉ gặp riêng mỗi người nhà của Kỷ Thụy, sau khi làm xong thẻ chứng minh nhân dân, họ còn đi gặp bác Chung, lại cùng nhau ra nước ngoài gặp bác quản gia.
Thời gian hơn hai mươi năm đã khiến cho hai người già khỏe mạnh của năm đó đã hơi còng lưng, tóc mai hai bên má cũng đã trắng bệch, nhưng điều vô cùng may mắn chính là thân thể cũng xem như khỏe mạnh, trông có vẻ sống lâu trăm tuổi cũng không phải là vấn đề.
Vào cái ngày đi gặp bác quản gia, Tạ Uyên hiếm khi căng thẳng, Kỷ Thụy yên lặng cầm lấy tay anh, yên lặng truyền sức mạnh cho anh.
Họ chỉ nói việc xuất hiện lần này cho người nhà của bác quản gia, chứ không nói cho bản thân bác ấy biết, cho nên khi trông thấy Tạ Uyên và Kỷ Thụy cùng xuất hiện với nhau, bác quản gia thoáng chốc hoảng hốt.
“Tôi bị bệnh gì rồi sao? Nếu không thì sao lại trông thấy ảo giác cơ chứ?” Bác ấy đưa đôi mắt hơi đục nhìn chăm chú vào hai người ở phía đối diện.
Vành mắt của Kỷ Thụy đỏ lên, bổ nhào sang ôm chặc lấy bác ấy: “Bác quản gia!”
Bác quản gia dừng một chút, đột nhiên nhìn về phía người trẻ tuổi ở đối diện.
Tạ Uyên bước đến đứng trước mặt bác ấy, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Bác, đã lâu không gặp.”
Vành mắt bác quản gia đột nhiên đỏ lên, hồi lâu sau mới miễn cưỡng cười cười: “Tốt… Trở về là được rồi…”
Buổi chiều đầy nắng, từng bãi cỏ xanh rộng lớn bao quanh hồ nước, ba người cùng ngồi bên hồ nước, câu có câu không nói chuyện phiếm. Đối với những chuyện, những khoảng thời gian và mấy thứ xuyên không được Kỷ Thụy nói tới, bác quản gia thật sự nghe không hiểu lắm, nhưng bác ấy biết cậu chủ của mình đã trở về rồi, Thụy Thụy cũng quay về rồi, mặc dù thời gian hai mươi năm cảnh còn người mất, nhưng trở về là được rồi.
Bọn họ cùng ở bên nhau hai ba ngày, Tạ Uyên và Kỷ Thụy muốn rời đi. Hôm họ rời đi, bác quản gia chuẩn bị cho họ rất nhiều đồ ăn, nghiêm túc căn dặn giống như trước khi tiễn họ ra ngoài chơi vào hai mươi năm trước: “Chú ý an toàn nhé, đừng ăn bừa mấy thứ ở bên ngoài.”
Mũi Kỷ Thụy lại chua chua.
Tuy đã thống nhất với nhau thời gian gặp mặt lần tới, nhưng trên đường trở về, Kỷ Thụy vẫn không cách nào kiềm chế được buồn bã. Tạ Uyên cảm nhận được cảm xúc của cô, yên lặng đan mười ngón tay với cô.
“Sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến thăm bác ấy.” Anh nói.
Kỷ Thụy nhẹ gật đầu, yên lặng tựa vào vai Tạ Uyên: “Chú nhỏ, cảm ơn anh.”
“Cám ơn anh cái gì?” Tạ Uyên hỏi lại.
Kỷ Thụy mấp máy môi: “Cảm ơn anh xuất hiện ở đây.”
Tạ Uyên im lặng cười cười, dần dần dùng sức nắm chặt tay cô.
Kỳ nghỉ này của Kỷ Thụy trôi qua vô cùng vui vẻ, mà một trong những hậu quả của vui vẻ chính là sẽ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Khi bắt đầu hành trình ra nước ngoài du học, tâm trạng của cô lại sa sút một lần nữa, đến mức cơm cũng không muốn ăn. Cuối cùng, bị Tạ Uyên ép ăn một chút rồi mới ra ngoài.
Trên đường đi đến sân bay, Diệp Thiêm Vũ ngồi cạnh cô, hiếm khi không nói ra lời an ủi nào. Sự khó chịu trong lòng của Kỷ Thụy không có cách nào giải quyết, thế là phàn nàn rằng bà ấy không yêu mình.
Đối với sự lên án của con gái, Diệp Thiêm Vũ bình tĩnh hỏi lại: “Có con nhà ai đã hơn hai mươi rồi mà còn buồn khi đi học đâu hả?”
“Con buồn vì phải đi học ư? Con buồn vì phải xa mọi người đấy!” Kỷ Thụy giận dỗi.
Diệp Thiêm Vũ cười, Trử Thần đang lái xe cũng cười, chỉ có Tạ Uyên ngồi ở ghế lái phụ là còn nể mặt một chút, chỉ nhếch khóe môi.
Kỷ Thụy mất hứng: “Mọi người cười cái gì?”
“Cười con nói dối mà không chớp mắt đấy, con buồn vì phải xa ba mẹ hay sao?” Diệp Thiêm Vũ chọc thủng lời nói dối của cô.
Kỷ Thụy làu bàu một tiếng, lại kề sát vào lồng ngực bà ấy
Tuy vô cùng không muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn đến sân bay, Trử Thần và Diệp Thiêm Vũ từ chối tiếp tục tiễn cô, thế là chuyện tiễn cô được đẩy cho Tạ Uyên.
“Hình như họ không yêu em nữa, định có thai tiếp sao?” Kỷ Thụy phiền muộn.
Tạ Uyên hiếm lắm mới nói được một câu có lý: “Dựa theo tuổi tác bây giờ của họ mà nói, chắc sẽ rất khó để mang thai nữa.”
“Anh không hiểu đâu, chỉ cần có lòng, chắc chắn có thể.” Kỷ Thụy phản bác.
Tạ Uyên không phản bác lại được.
Hai người im lặng cả quãng đường đi đến sân bay. Kỷ Thụy chuẩn bị kiểm tra an ninh, Tạ Uyên cũng vội vàng đi theo.
“… Không cần đi theo, em tự vào.” Kỷ Thụy nhỏ giọng.
Tạ Uyên: “Đi thôi, tiễn em.”
“Anh cũng đâu có vé máy bay, không vào được.” Kỷ Thụy bất đắc dĩ, kết quả vừa nói xong, nhìn thấy Tạ Uyên đi tới.
Cô sửng sốt một chút, ý thức được điều gì đó, vội vàng đuổi theo: “Chú nhỏ, đây, đây là có ý gì?”
“Còn có thể có ý gì?” Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái: “Đi học cùng đấy.”
Suy đoán của Kỷ Thụy đã được chứng thực, reo lên một tiếng nhào vào người anh.
Động tĩnh mà cô gây ra đã khiến cho không ít người chú ý, Tạ Uyên bất đắc dĩ cười cười, vỗ nhẹ sau lưng cô để nhắc nhở: “Còn không kiểm tra an ninh nữa, máy bay sẽ bay đấy.”
“Kiểm tra an ninh, kiểm tra an ninh, bây giờ kiểm tra ngay.” Kỷ Thụy luống cuống tay chân phối hợp, đợi sau khi qua cửa lại không nhịn được mà cười ngây ngốc.
Tạ Uyên vốn vẫn luôn giả vờ bình tĩnh, nhưng trông thấy dáng vẻ vui cười hì hì của cô, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Chu Thành là đầu mối giao thông then chốt, mỗi ngày sân bay này đều chào đón rất nhiều người. Trong tiếng máy bay cất cánh ầm vang, rốt cuộc lần này Kỷ Thụy cũng không còn phải đi một mình nữa.
Thời tiết thật tốt!
Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó
Chương 95: Ngoại truyện 6: Anh đến tiễn em
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương