Chạy Hay Chết
Chương 29: Hướng ngược lại
Editor: Đông Vân Triều
Tuy nói Tạ Trì An đã sớm khóa kỹ cửa, nhưng cửa bây giờ gần như chỉ là một vật trang trí. Dưới sự đè ép của tuyệt cảnh, không ít người bộc phát ra đủ các loại tiềm năng. Tạm không đề cập tới việc dùng bạo lực phá cửa, anh bạn thiện lành muốn đánh lén này hiển nhiên đã nắm giữ được tuyệt kỹ cạy khóa, mượn tiếng của đài phát thanh ma quỷ để che giấu sự xuất hiện của mình, gã nhác thấy có bóng người trong phòng, bèn lén lút chạy tới sau lưng cậu định "tiên hạ thủ vi cường"[1].
[1] Tiên hạ thủ vi cường: trích trong Binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Khéo thay năm giác quan của Tạ Trì An lại rất nhạy cảm, không hề bị xao nhãng bởi tiếng của đài phát thanh.
Tạ Trì An bật nguồn điện thoại di động, đồng hồ hiển thị "9:01", lượng pin chạm đáy. Mấy ngày nay vì tiết kiệm điện, cậu luôn để điện thoại ở chế độ tắt nguồn, chỉ mở một chút để chiếu sáng lúc ban đêm.
Ánh sáng điện thoại rọi rõ mặt gã đánh lén, là một tên nhóc mặt mày gian xảo, tay còn đang nắm lấy chiếc búa sắt giống hệt của Tạ Trì An - bên cạnh mỗi tủ kính đựng bình chữa cháy trong trường đều có một cái, rõ ràng là để cứu người, vậy mà từ khi Trò chơi bắt đầu, ai ai cũng xem nó như vũ khí mà cướp đoạt.
Nếu Tạ Trì An không phản ứng kịp, búa của tên nhóc này hẳn sẽ giáng thẳng vào gáy Tạ Trì An, trực tiếp tiễn cậu đi gặp Diêm Vương.
Đáng tiếc thay, gã bị Tạ Trì An đập choáng.
Một đòn vừa rồi của Tạ Trì An không hề khiến gã mất mạng, vẫn còn hô hấp yếu ớt. Nhưng Tạ Trì An cũng không định tha cho gã, thế là cậu không hề do dự giơ búa lên lần thứ hai.
Sau đó Tạ Trì An nhìn thi thể, nói đúng hơn là nhìn vũ khí trong tay thi thể, trầm tư hai giây.
Cậu đã có một chiếc, mang thêm thì phiền. Tạ Trì An nghĩ nghĩ, nhét sầu vào trong quần áo của gã.
Như thế này chỉ cần không ai rảnh rỗi lật thi thể ra thì sẽ không thu hoạch được thêm vũ khí.
Xong xuôi, pin điện thoại của Tạ Trì An cũng hết, tự động sập nguồn. Khuôn mặt hắt sáng nhợt nhạt của cậu chớp mắt tối hẳn.
Tạ Trì An ngồi vào chỗ của Đồng Dập Huy lần nữa, hoàn toàn mặc kệ cái xác đang ngả vào chân mình, thậm chí ngay cả một bước cậu cũng không muốn nhúc nhích.
Cậu gục xuống mặt bàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Một đêm trôi qua.
-
Một đêm này, Diệp Trạch Ngữ cơ bản không ngủ được một giấc an ổn, đài phát thanh chưa vang cô đã tỉnh, nom sắc trời đã tảng sáng bên ngoài, chút ủ rũ cuối cùng cũng bị quét sạch sành sanh.
Nhưng cũng chỉ là "ủ rũ" về mặt tinh thần mà thôi. Cô ép bản thân giữ vững tỉnh táo, đặng cơ thể lại phát ra những cảnh báo suy kiệt. Còn chưa xuất phát mà đã kiệt sức, đây rõ ràng không phải là tín hiệu tốt.
Đói khát kéo theo mệt nhọc, không phải là vấn đề mà một giấc ngủ chập chờn có thể giải quyết được. Ngày hôm kia Diệp Trạch Ngữ đã được ăn lót dạ một chút, có thể đảm bảo cô không gia nhập quân đoàn chết đói, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Diệp Trạch Ngữ không có đồng hồ, không cách nào phán đoán chuẩn xác thời gian hiện tại. Đài phát thanh còn chưa vang lên, nghĩa là vẫn chưa tới Sáu giờ, mà nhìn sắc trời, hẳn đã qua Năm giờ.
Diệp Trạch Hạo chưa tỉnh. Diệp Trạch Ngữ không đành lòng đánh thức cậu, yên lặng dìu một bên cánh tay cậu, cố cõng cậu lên.
Cô vừa chạm vào, Diệp Trạch Hạo liền tỉnh. Cậu cũng không dám thả lỏng hoàn toàn.
"Tiểu Ngữ." Diệp Trạch Hạo còn hơi ngái ngủ, "Mấy giờ rồi?"
"Chắc hơn Năm giờ." Diệp Trạch Ngữ không rõ dư lại bao nhiêu thời gian nữa, "Bây giờ chúng ta xuất phát."
Trước khi đài phát thanh 'báo thức', hẳn sẽ có rất ít người hoạt động bên ngoài. Diệp Trạch Ngữ muốn tranh thủ tới Khu dạy học phía Nam. Biết chăng tình trạng người khác như nào, dù sao dựa vào trạng huống hiện tại của cô và anh trai, gặp ai cũng không chiếm được lợi ích.
Trước khi đi, Diệp Trạch Ngữ đã uống một ngụm nước lớn xa xỉ. Dòng nước ngọt lành chảy dọc thực quản, bổ sung chút ít thể lực tuy chẳng bõ bèn gì, chuẩn bị chinh phạt cả con đường phía trước.
Diệp Trạch Ngữ cõng Diệp Trạch Hạo, vặn tay nắm cửa phòng chứa đồ.
Sân trường trước Sáu giờ sáng, quả nhiên không một bóng người sống. Nhìn khắp nơi chỉ thấy toàn thi thể, có cụt chân cụt tay, có thịt nát xương tan, có cơ thể hư thối cũng có diện mục dữ tợn.
Diệp Trạch Ngữ lưng cõng Diệp Trạch Hạo.
Cô gái nhỏ nhắn gần như kiệt sức lại gắng gượng chèo chống một nam sinh nặng hơn cô mười mấy cân, gian nan vượt qua núi thây biển máu.
Mỗi một bước đều cực kỳ nặng nề, vô cùng gian khổ.
Diệp Trạch Hạo chỉ có thể không ngừng động viên em gái: "Tiểu Ngữ, cố lên, cố chịu..."
Sức mạnh của ngôn ngữ thật kỳ diệu. Có thể đả kích người khác, khiến họ hãm sâu trong tuyệt vọng, cũng có thể cổ vũ, ngợi ca, khiến họ hồi sinh.
Lộ trình chưa tới năm trăm mét, lại chưa bao giờ xa xôi đến vậy.
Sau khi con người bị dồn đến cực hạn, đừng nói là năm trăm mét, khoảng cácch năm mét đã khó như lên Trời. Ngoài sa mạc rộng lớn kia không biết có bao nhiêu kẻ lữ hành đã chết khát ở nơi cách ốc đảo không xa.
Diệp Trạch Ngữ giẫm mạnh vào Khu dạy học phía Nam, vừa buông Diệp Trạch Hạo xuống, cô nằm vật xuống đất vì quá mệt mỏi, miệng thở phì phò, không nói nên lời.
Thật lâu sau cô mới đủ sức cười phá lên: "Chúng ta đến nơi rồi. Anh, chúng ta đến nơi rồi! Chúng ta sống sót cùng nhau!" Điều cô lo lắng nhất vẫn luôn là người anh Diệp Trạch Hạo bị thương ở chân không kịp chạy vào vùng an toàn.
Diệp Trạch Hạo cười nhẹ, cổ vũ cô: "Ừ, Tiểu Ngữ thật lợi hại."
Để lê lết được đến chỗ này, hai người đã mất không ít thời gian, bởi ngay một giây sau, đài phát thanh đến hẹn lại lên.
"Khu vực an toàn hôm nay, sân tập lớn."
...
Khuôn mặt tươi cười của hai anh em bỗng chốc sượng cứng như gỗ đá.
-
Tạ Trì An khá bất ngờ với vùng an toàn hôm nay.
Nếu tư duy theo quán tính, khu vực an toàn hôm qua là Khu dạy học phía Bắc, thì hôm nay phải là Khu dạy học phía Nam mới hợp lý. Cả trường học chỉ có hai dãy nhà giảng dạy duy nhất, ở giữa có kí túc xá, siêu thị nhỏ, nhà ăn các thứ cũng gần phía Nam hơn. Đại khái là để chiếu cố các học sinh lớp Mười Hai phải học hành nhiều, thời gian nghỉ ngơi ít.
Không ngờ tới 'nó' lại chọn sân tập ở tận cùng phía Bắc...
Sân vận động nằm sát khu dạy học phía Bắc, từ tầng Một chỗ cậu đi qua chưa tốn tới một phút.
Sân tập lớn được bao bọc bởi một đường chạy dài bốn trăm mét, diện tích tổng thể khá lớn, nhưng hơn một trăm người tụ lại thì chỉ liếc mặt một vòng là thấy hết sạch. Kẻ chủ mưu đây là định ép bọn họ phân thắng bại ngay trong hôm nay sao?
Tạ Trì An là người đầu tiên ra khỏi cửa.
Đương lúc những người khác hoặc là còn cần quan sát thêm hoặc là chưa kịp phản ứng, Tạ Trì An phải chiếm trước tiên cơ, chạy vụt đi không hề do dự.
Cậu ở ngay tầng Một, cách sân tập lớn cũng gần nhất, đương nhiên là nên đi càng sớm càng tốt.
Khoảng sân rộng lớn rất trống trải, cậu là người đến đầu tiên. Thi thể trải đầy trên đường chạy và bãi cỏ. Đài quốc kỳ là công sự che chắn duy nhất của sân tập, phía trên còn đọng những cục máu đông đỏ sậm ít ỏi của cố Hiệu trưởng.
Tạ Trì An tiện tay đặt bình 'nước nho' chứa mangan pemanganat nồng độ cao ở nơi không quá dễ thấy, sau đó đi vào căn phòng nhỏ bên dưới đài quốc kỳ.
Lần này không cần cậu ra tay, đám người kia sẽ tự động tranh đoạt một chai "nước nho" đầu rơi máu chảy, có khi còn chết sạch hết.
Chỉ chốc lát sau, sân tập xuất hiện người thứ hai, gã nhìn quanh một vòng sân thấy trống trơn - gã không tin có người còn hành động nhanh hơn cả gã - cũng nằm trong dự định cả, gã tặc lưỡi đắc ý, chạy vào phòng dưới đài quốc kỳ.
Quan sát mà không thấy bất kỳ đối thủ nào, phản xạ đầu tiên của con người chính là mau trốn vào công sự che chắn duy nhất. Nhưng chính vì nó là duy nhất nên nó cũng bắt mắt nhất. Chỉ có nơi này là có thể trốn, không phải đang "lạy ông tôi ở bụi này" sao?
Nhưng Tạ Trì An thấy chả sao. Tới một người cậu giết một người, tới hai người cậu giết cả đôi.
Chỉ cần đừng bị đánh hội đồng, hết thảy đều dễ nói.
Cao thủ tuyệt thế cũng khó địch lại thiên quân vạn mã.
Vị nam sinh tự mãn xui xẻo này chân trước vừa bước vào căn phòng nhỏ, một giây sau gã đã bị Tạ Trì An vốn núp sau cửa cắt cổ.
Tạ Trì An rút dao, bình tĩnh nhìn nam sinh ngã xuống.
Cậu tiếp tục im lặng quan sát.
Người thứ ba và người thứ tư đến gần như đồng thời, họ đều mang lòng đề phòng lẫn nhau nên nhất thời không có ai mon men đến gần đài quốc kỳ.
Lục tục, người đến càng ngày càng nhiều, sặc mùi cảnh giác, không kẻ nào tuyên chiến trước, vô hình chung tất cả cùng đồng lòng chờ đủ nhân số rồi nói tiếp. Cũng bởi vì nhiều người mà chẳng ai dám đánh chủ ý lên căn phòng nằm dưới đài quốc kỳ này nữa, dù sao vạn chúng đang nhìn trừng trừng, mình có vào cũng chả gạt được ai, còn hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ trở thành bia đỡ đạn...
Tạ Trì An quan sát toàn cảnh trong bí mật, cậu đã thấy Tư Đồ Nguyệt, cũng đã thấy Phong Minh với một bên tay quấn băng vải kín mít và toàn thân đầy máu.
Nhưng một thân toàn máu của Phong Minh kia chẳng có gì chói mắt cả, về mặt hình thức đứa nào chả "kẻ tám lạng, người nửa cân"? Chính áo sơmi của Tạ Trì An còn bị rạch một đường ngấm máu đây này.
Vậy nên thực ra chỗ nổi bật chiếm SPOTLIGHT của Phong Minh chính là cái bộ dáng sắp chết của gã...
Nhờ khuôn mặt quá ư là 'tiểu bạch kiểm', những tên nam sinh cao lớn kia không hề để gã vào mắt. Tương tự, nữ sinh cũng không phải đối tượng chúng coi trọng.
Phong Minh vui vẻ 'giả nai' tiếp, gã tự giác tìm một chỗ khuất giảm thiểu cảm giác tồn tại.
Tư Đồ Nguyệt lạnh lùng đứng ở một phía khác.
Ngày thứ năm rồi, thế mà vẫn có không ít kẻ chưa hiểu được đạo lý "Đừng đánh giá một quyển sách qua bìa".
Nữ sinh có thể sống sót đến ngày thứ năm rất ít, nhưng từng người từng người đều là nhân vật khét tiếng có khả năng lật ngược thế cờ.
Mãi mãi không được coi khinh bất cứ kẻ địch nào.
Thời gian đếm ngược từng giây, kim đồng hồ sắp chạm đến Bảy giờ.
Tạ Trì An thăm dò từng người một, mỗi một người qua đi, cậu lại tăng thêm một đơn vị. Tối hôm qua thông báo nhân số là 102 người, trừ tên bị cậu đập chết và tên cậu dùng dao cắt tiết, còn 100 người.
Cho đến tận bây giờ, tính cả chính bản thân cậu, cả sân tập chỉ có 98 người.
Hai anh em nhà kia chưa tới.
Tạ Trì An biết rõ chân người con trai bị thương, cử động khó khăn, nhưng khu dạy học phía Bắc gần sân tập lớn như vậy, không có lý nào mà đi cả tiếng vẫn chưa tới được.
Đừng nói là bởi vì thụ thương sợ bị giết mà không dám tới nhé, thà bị giết còn hơn là nổ thành bãi thịt... Thế nên 97 người mới đứng ở đây họp mặt, kẻ khoẻ mạnh toàn vẹn lác đác không có mấy, hầu hết được tính bằng thương thế nặng nhẹ khác nhau. Trên lưng Tạ Trì An còn có một vết sẹo dài ngoằng đây này.
Trừ phi... Tạ Trì An nghĩ đến khả năng: hai anh em kia lo rằng không thể tới kịp vùng an toàn nên quyết định xuất phát sớm, bởi vì nếu đoán theo quán tính, đích đến của họ rõ ràng là khu dạy học phía Nam.
Nếu thật là như vậy... Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Tận đến lúc 6:59:50, xuyên qua lưới sắt nhiều màu bao quanh sân tập, có bóng người khoan thai đến muộn.
Đó là một nữ sinh, mọi người kinh ngạc phát hiện lưng cô còn cõng thêm một nam sinh nữa.
Lúc nào rồi mà còn đèo bòng, tình yêu đích thực đấy à? Có người thổn thức, nhưng chẳng đưa tay giúp đỡ. Có kẻ khinh thường, cảm thấy cô gái này đúng là ngu.
Thể lực của Diệp Trạch Ngữ đã sớm hao hết, cô hoàn toàn phải chống đỡ bằng ý chí và nghị lực. Khoảng cách chỉ còn hai mươi mét mà thôi, chỉ cần mười giây vượt qua hai mươi mét này...
Là có thể sống sót!
Tuy nói Tạ Trì An đã sớm khóa kỹ cửa, nhưng cửa bây giờ gần như chỉ là một vật trang trí. Dưới sự đè ép của tuyệt cảnh, không ít người bộc phát ra đủ các loại tiềm năng. Tạm không đề cập tới việc dùng bạo lực phá cửa, anh bạn thiện lành muốn đánh lén này hiển nhiên đã nắm giữ được tuyệt kỹ cạy khóa, mượn tiếng của đài phát thanh ma quỷ để che giấu sự xuất hiện của mình, gã nhác thấy có bóng người trong phòng, bèn lén lút chạy tới sau lưng cậu định "tiên hạ thủ vi cường"[1].
[1] Tiên hạ thủ vi cường: trích trong Binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Khéo thay năm giác quan của Tạ Trì An lại rất nhạy cảm, không hề bị xao nhãng bởi tiếng của đài phát thanh.
Tạ Trì An bật nguồn điện thoại di động, đồng hồ hiển thị "9:01", lượng pin chạm đáy. Mấy ngày nay vì tiết kiệm điện, cậu luôn để điện thoại ở chế độ tắt nguồn, chỉ mở một chút để chiếu sáng lúc ban đêm.
Ánh sáng điện thoại rọi rõ mặt gã đánh lén, là một tên nhóc mặt mày gian xảo, tay còn đang nắm lấy chiếc búa sắt giống hệt của Tạ Trì An - bên cạnh mỗi tủ kính đựng bình chữa cháy trong trường đều có một cái, rõ ràng là để cứu người, vậy mà từ khi Trò chơi bắt đầu, ai ai cũng xem nó như vũ khí mà cướp đoạt.
Nếu Tạ Trì An không phản ứng kịp, búa của tên nhóc này hẳn sẽ giáng thẳng vào gáy Tạ Trì An, trực tiếp tiễn cậu đi gặp Diêm Vương.
Đáng tiếc thay, gã bị Tạ Trì An đập choáng.
Một đòn vừa rồi của Tạ Trì An không hề khiến gã mất mạng, vẫn còn hô hấp yếu ớt. Nhưng Tạ Trì An cũng không định tha cho gã, thế là cậu không hề do dự giơ búa lên lần thứ hai.
Sau đó Tạ Trì An nhìn thi thể, nói đúng hơn là nhìn vũ khí trong tay thi thể, trầm tư hai giây.
Cậu đã có một chiếc, mang thêm thì phiền. Tạ Trì An nghĩ nghĩ, nhét sầu vào trong quần áo của gã.
Như thế này chỉ cần không ai rảnh rỗi lật thi thể ra thì sẽ không thu hoạch được thêm vũ khí.
Xong xuôi, pin điện thoại của Tạ Trì An cũng hết, tự động sập nguồn. Khuôn mặt hắt sáng nhợt nhạt của cậu chớp mắt tối hẳn.
Tạ Trì An ngồi vào chỗ của Đồng Dập Huy lần nữa, hoàn toàn mặc kệ cái xác đang ngả vào chân mình, thậm chí ngay cả một bước cậu cũng không muốn nhúc nhích.
Cậu gục xuống mặt bàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Một đêm trôi qua.
-
Một đêm này, Diệp Trạch Ngữ cơ bản không ngủ được một giấc an ổn, đài phát thanh chưa vang cô đã tỉnh, nom sắc trời đã tảng sáng bên ngoài, chút ủ rũ cuối cùng cũng bị quét sạch sành sanh.
Nhưng cũng chỉ là "ủ rũ" về mặt tinh thần mà thôi. Cô ép bản thân giữ vững tỉnh táo, đặng cơ thể lại phát ra những cảnh báo suy kiệt. Còn chưa xuất phát mà đã kiệt sức, đây rõ ràng không phải là tín hiệu tốt.
Đói khát kéo theo mệt nhọc, không phải là vấn đề mà một giấc ngủ chập chờn có thể giải quyết được. Ngày hôm kia Diệp Trạch Ngữ đã được ăn lót dạ một chút, có thể đảm bảo cô không gia nhập quân đoàn chết đói, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Diệp Trạch Ngữ không có đồng hồ, không cách nào phán đoán chuẩn xác thời gian hiện tại. Đài phát thanh còn chưa vang lên, nghĩa là vẫn chưa tới Sáu giờ, mà nhìn sắc trời, hẳn đã qua Năm giờ.
Diệp Trạch Hạo chưa tỉnh. Diệp Trạch Ngữ không đành lòng đánh thức cậu, yên lặng dìu một bên cánh tay cậu, cố cõng cậu lên.
Cô vừa chạm vào, Diệp Trạch Hạo liền tỉnh. Cậu cũng không dám thả lỏng hoàn toàn.
"Tiểu Ngữ." Diệp Trạch Hạo còn hơi ngái ngủ, "Mấy giờ rồi?"
"Chắc hơn Năm giờ." Diệp Trạch Ngữ không rõ dư lại bao nhiêu thời gian nữa, "Bây giờ chúng ta xuất phát."
Trước khi đài phát thanh 'báo thức', hẳn sẽ có rất ít người hoạt động bên ngoài. Diệp Trạch Ngữ muốn tranh thủ tới Khu dạy học phía Nam. Biết chăng tình trạng người khác như nào, dù sao dựa vào trạng huống hiện tại của cô và anh trai, gặp ai cũng không chiếm được lợi ích.
Trước khi đi, Diệp Trạch Ngữ đã uống một ngụm nước lớn xa xỉ. Dòng nước ngọt lành chảy dọc thực quản, bổ sung chút ít thể lực tuy chẳng bõ bèn gì, chuẩn bị chinh phạt cả con đường phía trước.
Diệp Trạch Ngữ cõng Diệp Trạch Hạo, vặn tay nắm cửa phòng chứa đồ.
Sân trường trước Sáu giờ sáng, quả nhiên không một bóng người sống. Nhìn khắp nơi chỉ thấy toàn thi thể, có cụt chân cụt tay, có thịt nát xương tan, có cơ thể hư thối cũng có diện mục dữ tợn.
Diệp Trạch Ngữ lưng cõng Diệp Trạch Hạo.
Cô gái nhỏ nhắn gần như kiệt sức lại gắng gượng chèo chống một nam sinh nặng hơn cô mười mấy cân, gian nan vượt qua núi thây biển máu.
Mỗi một bước đều cực kỳ nặng nề, vô cùng gian khổ.
Diệp Trạch Hạo chỉ có thể không ngừng động viên em gái: "Tiểu Ngữ, cố lên, cố chịu..."
Sức mạnh của ngôn ngữ thật kỳ diệu. Có thể đả kích người khác, khiến họ hãm sâu trong tuyệt vọng, cũng có thể cổ vũ, ngợi ca, khiến họ hồi sinh.
Lộ trình chưa tới năm trăm mét, lại chưa bao giờ xa xôi đến vậy.
Sau khi con người bị dồn đến cực hạn, đừng nói là năm trăm mét, khoảng cácch năm mét đã khó như lên Trời. Ngoài sa mạc rộng lớn kia không biết có bao nhiêu kẻ lữ hành đã chết khát ở nơi cách ốc đảo không xa.
Diệp Trạch Ngữ giẫm mạnh vào Khu dạy học phía Nam, vừa buông Diệp Trạch Hạo xuống, cô nằm vật xuống đất vì quá mệt mỏi, miệng thở phì phò, không nói nên lời.
Thật lâu sau cô mới đủ sức cười phá lên: "Chúng ta đến nơi rồi. Anh, chúng ta đến nơi rồi! Chúng ta sống sót cùng nhau!" Điều cô lo lắng nhất vẫn luôn là người anh Diệp Trạch Hạo bị thương ở chân không kịp chạy vào vùng an toàn.
Diệp Trạch Hạo cười nhẹ, cổ vũ cô: "Ừ, Tiểu Ngữ thật lợi hại."
Để lê lết được đến chỗ này, hai người đã mất không ít thời gian, bởi ngay một giây sau, đài phát thanh đến hẹn lại lên.
"Khu vực an toàn hôm nay, sân tập lớn."
...
Khuôn mặt tươi cười của hai anh em bỗng chốc sượng cứng như gỗ đá.
-
Tạ Trì An khá bất ngờ với vùng an toàn hôm nay.
Nếu tư duy theo quán tính, khu vực an toàn hôm qua là Khu dạy học phía Bắc, thì hôm nay phải là Khu dạy học phía Nam mới hợp lý. Cả trường học chỉ có hai dãy nhà giảng dạy duy nhất, ở giữa có kí túc xá, siêu thị nhỏ, nhà ăn các thứ cũng gần phía Nam hơn. Đại khái là để chiếu cố các học sinh lớp Mười Hai phải học hành nhiều, thời gian nghỉ ngơi ít.
Không ngờ tới 'nó' lại chọn sân tập ở tận cùng phía Bắc...
Sân vận động nằm sát khu dạy học phía Bắc, từ tầng Một chỗ cậu đi qua chưa tốn tới một phút.
Sân tập lớn được bao bọc bởi một đường chạy dài bốn trăm mét, diện tích tổng thể khá lớn, nhưng hơn một trăm người tụ lại thì chỉ liếc mặt một vòng là thấy hết sạch. Kẻ chủ mưu đây là định ép bọn họ phân thắng bại ngay trong hôm nay sao?
Tạ Trì An là người đầu tiên ra khỏi cửa.
Đương lúc những người khác hoặc là còn cần quan sát thêm hoặc là chưa kịp phản ứng, Tạ Trì An phải chiếm trước tiên cơ, chạy vụt đi không hề do dự.
Cậu ở ngay tầng Một, cách sân tập lớn cũng gần nhất, đương nhiên là nên đi càng sớm càng tốt.
Khoảng sân rộng lớn rất trống trải, cậu là người đến đầu tiên. Thi thể trải đầy trên đường chạy và bãi cỏ. Đài quốc kỳ là công sự che chắn duy nhất của sân tập, phía trên còn đọng những cục máu đông đỏ sậm ít ỏi của cố Hiệu trưởng.
Tạ Trì An tiện tay đặt bình 'nước nho' chứa mangan pemanganat nồng độ cao ở nơi không quá dễ thấy, sau đó đi vào căn phòng nhỏ bên dưới đài quốc kỳ.
Lần này không cần cậu ra tay, đám người kia sẽ tự động tranh đoạt một chai "nước nho" đầu rơi máu chảy, có khi còn chết sạch hết.
Chỉ chốc lát sau, sân tập xuất hiện người thứ hai, gã nhìn quanh một vòng sân thấy trống trơn - gã không tin có người còn hành động nhanh hơn cả gã - cũng nằm trong dự định cả, gã tặc lưỡi đắc ý, chạy vào phòng dưới đài quốc kỳ.
Quan sát mà không thấy bất kỳ đối thủ nào, phản xạ đầu tiên của con người chính là mau trốn vào công sự che chắn duy nhất. Nhưng chính vì nó là duy nhất nên nó cũng bắt mắt nhất. Chỉ có nơi này là có thể trốn, không phải đang "lạy ông tôi ở bụi này" sao?
Nhưng Tạ Trì An thấy chả sao. Tới một người cậu giết một người, tới hai người cậu giết cả đôi.
Chỉ cần đừng bị đánh hội đồng, hết thảy đều dễ nói.
Cao thủ tuyệt thế cũng khó địch lại thiên quân vạn mã.
Vị nam sinh tự mãn xui xẻo này chân trước vừa bước vào căn phòng nhỏ, một giây sau gã đã bị Tạ Trì An vốn núp sau cửa cắt cổ.
Tạ Trì An rút dao, bình tĩnh nhìn nam sinh ngã xuống.
Cậu tiếp tục im lặng quan sát.
Người thứ ba và người thứ tư đến gần như đồng thời, họ đều mang lòng đề phòng lẫn nhau nên nhất thời không có ai mon men đến gần đài quốc kỳ.
Lục tục, người đến càng ngày càng nhiều, sặc mùi cảnh giác, không kẻ nào tuyên chiến trước, vô hình chung tất cả cùng đồng lòng chờ đủ nhân số rồi nói tiếp. Cũng bởi vì nhiều người mà chẳng ai dám đánh chủ ý lên căn phòng nằm dưới đài quốc kỳ này nữa, dù sao vạn chúng đang nhìn trừng trừng, mình có vào cũng chả gạt được ai, còn hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ trở thành bia đỡ đạn...
Tạ Trì An quan sát toàn cảnh trong bí mật, cậu đã thấy Tư Đồ Nguyệt, cũng đã thấy Phong Minh với một bên tay quấn băng vải kín mít và toàn thân đầy máu.
Nhưng một thân toàn máu của Phong Minh kia chẳng có gì chói mắt cả, về mặt hình thức đứa nào chả "kẻ tám lạng, người nửa cân"? Chính áo sơmi của Tạ Trì An còn bị rạch một đường ngấm máu đây này.
Vậy nên thực ra chỗ nổi bật chiếm SPOTLIGHT của Phong Minh chính là cái bộ dáng sắp chết của gã...
Nhờ khuôn mặt quá ư là 'tiểu bạch kiểm', những tên nam sinh cao lớn kia không hề để gã vào mắt. Tương tự, nữ sinh cũng không phải đối tượng chúng coi trọng.
Phong Minh vui vẻ 'giả nai' tiếp, gã tự giác tìm một chỗ khuất giảm thiểu cảm giác tồn tại.
Tư Đồ Nguyệt lạnh lùng đứng ở một phía khác.
Ngày thứ năm rồi, thế mà vẫn có không ít kẻ chưa hiểu được đạo lý "Đừng đánh giá một quyển sách qua bìa".
Nữ sinh có thể sống sót đến ngày thứ năm rất ít, nhưng từng người từng người đều là nhân vật khét tiếng có khả năng lật ngược thế cờ.
Mãi mãi không được coi khinh bất cứ kẻ địch nào.
Thời gian đếm ngược từng giây, kim đồng hồ sắp chạm đến Bảy giờ.
Tạ Trì An thăm dò từng người một, mỗi một người qua đi, cậu lại tăng thêm một đơn vị. Tối hôm qua thông báo nhân số là 102 người, trừ tên bị cậu đập chết và tên cậu dùng dao cắt tiết, còn 100 người.
Cho đến tận bây giờ, tính cả chính bản thân cậu, cả sân tập chỉ có 98 người.
Hai anh em nhà kia chưa tới.
Tạ Trì An biết rõ chân người con trai bị thương, cử động khó khăn, nhưng khu dạy học phía Bắc gần sân tập lớn như vậy, không có lý nào mà đi cả tiếng vẫn chưa tới được.
Đừng nói là bởi vì thụ thương sợ bị giết mà không dám tới nhé, thà bị giết còn hơn là nổ thành bãi thịt... Thế nên 97 người mới đứng ở đây họp mặt, kẻ khoẻ mạnh toàn vẹn lác đác không có mấy, hầu hết được tính bằng thương thế nặng nhẹ khác nhau. Trên lưng Tạ Trì An còn có một vết sẹo dài ngoằng đây này.
Trừ phi... Tạ Trì An nghĩ đến khả năng: hai anh em kia lo rằng không thể tới kịp vùng an toàn nên quyết định xuất phát sớm, bởi vì nếu đoán theo quán tính, đích đến của họ rõ ràng là khu dạy học phía Nam.
Nếu thật là như vậy... Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Tận đến lúc 6:59:50, xuyên qua lưới sắt nhiều màu bao quanh sân tập, có bóng người khoan thai đến muộn.
Đó là một nữ sinh, mọi người kinh ngạc phát hiện lưng cô còn cõng thêm một nam sinh nữa.
Lúc nào rồi mà còn đèo bòng, tình yêu đích thực đấy à? Có người thổn thức, nhưng chẳng đưa tay giúp đỡ. Có kẻ khinh thường, cảm thấy cô gái này đúng là ngu.
Thể lực của Diệp Trạch Ngữ đã sớm hao hết, cô hoàn toàn phải chống đỡ bằng ý chí và nghị lực. Khoảng cách chỉ còn hai mươi mét mà thôi, chỉ cần mười giây vượt qua hai mươi mét này...
Là có thể sống sót!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương