Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Chương 135: C135: Ngăn Cách Không Gian
Đạo sĩ ma ngồi ở trên thi thể của mình. Có vẻ khá buồn cười. Như đang nhận thi thể của mình. Mạnh Kiều nghĩ thầm nếu xem nhẹ thi thể sưng to thì đạo trưởng Trương khá tiên phong đạo cốt. Đạo trưởng Trương nhận được nhờ vả của quản lý tòa nhà đến trừ tà. Tòa nhà này xây trên một bãi tha ma, cho nên âm khí rất nặng. Bãi tha ma vốn là chỗ người Anh chôn những nạn nhân bị bắn chết, cho nên ma quỷ ở nơi này ngoài trong tòa nhà ra, còn có hài cốt đã từng mai táng ở đây. Đạo trưởng Trương siêu độ ba ngày ba đêm, dù có chút tác dụng, nhưng thân thể cũng bị âm khí cắn ngược, lực lượng suy yếu. Mỗi tầng đều có câu chuyện riêng của mình, ông ấy chuẩn bị sử dụng một ít pháp khí, tiến hành vòng siêu độ tiếp theo. Nhưng ông ấy vô ý tiến vào căn nhà kia, bị ma nước trong bồn tắm dìm chết đuối, từ đây hồn phách cũng bị vây trong tòa nhà không ra được. “Vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?” Mạnh Kiều hỏi. “Tiếp tục siêu độ. Nếu không âm khí trong tòa nhà sẽ tiếp tục tăng thêm, tất cả mọi người sẽ vây chết ở đây, cuối cùng chạy hông thoát được.” Đạo trưởng nói. Xem ra, bọn họ chỉ còn lại một con đường là tiếp tục siêu độ. “Siêu độ thế nào?” Mạnh Kiều lại hỏi, biểu cảm hơi ngây ra. Nếu phải tụng kinh thì hiện tại cô sẽ đi tìm một cái loa lớn, rồi phát ra ở toàn bộ tòa nhà. Tụng kinh vật lý vờn quanh, không ai chạy được. Đạo trưởng chỉ cái túi ở góc tường, có năm cái gương bát quái bằng đồng. Gương đồng cổ xưa to khoảng bằng bàn tay, không quá nặng. Khi siêu độ cần dán gương đồng lên mặt quỷ, gương bát quái đồng sẽ tự hấp thụ tất cả âm khí. Nghe không khó, cũng không cần quá trình dài dòng, nhưng chỉ có năm cái. “Vì sao chỉ có năm cái?” Đạo trưởng Trương nói: “Kim mộc thủy hỏa thổ, từ tầng một đến tầng năm, mỗi tầng đều có một vật đại hung.” Được rồi. Đi thôi. Mạnh Kiều cảm thấy cái này giống với game kinh dị của Nhật mà mình chơi khi còn nhỏ, độ khó ngang với dùng camera chiếu quỷ, chẳng qua quá trình tương đối kinh khủng dọa người. Trong túi của đạo trưởng chỉ có năm ngọn nến, sau khi châm nến thì đi theo hướng khói bay là có thể tìm được vật đại hung. “Hiện tại, châm ngọn nến bên chân cô đi.” Đạo trưởng Trương nói. Mạnh Kiều châm nến. Giữa làn khói trắng, đạo trưởng Trương chậm rãi biến mất. “Cảm ơn cô.” Đạo trưởng Trương để lại một câu cuối cùng rồi biến mất. Mạnh Kiều:... San San hỏi: “Chị, sao sắc mặt chị lạ thế? Đạo trưởng nói gì?” San San, Hạ Tinh Thần, Nghiêm Mục đều không nhìn thấy hồn ma đạo trưởng, chỉ có thể nghe Mạnh Kiều thuật lại. Nhưng Mạnh Kiều uống một ngụm nước rồi không nói gì nữa. San San tưởng bọn họ phạm phải điều tối kỵ gì, thấp thỏm hỏi: “Chị, chị đừng không nói gì, sợ lắm.” “Đạo trưởng biến mất rồi...” Mạnh Kiều xoa xoa giữa mày: “Chị siêu độ cho ông ấy rồi.” San San:... Hạ Tinh Thần:... Mạnh Kiều: Tôi vốn tưởng có thể có bug, để đạo trưởng tự mình chỉ đạo bắt quỷ trừ tà... Nghiêm Mục buồn cười, đỡ trán không nói gì. Mạnh Kiều thở dài, bất đắc dĩ nói: “Không có đạo trưởng, tự mình làm thôi. San San em đốt luôn thi thể đi.” Bốn người ra khỏi phòng, Diệp Tiệp đã khôi phục đang ôm đồ uống của Hạ Tinh Thần: “Không được, không được, đây là cái quái gì thế? Quá khó uống rồi! Muốn mạng tôi mà!” Vạn Niếp Niếp nhìn Diệp Tiệp với vẻ mặt xin lỗi: “Chị Diệp, tôi xin lỗi. Lúc ấy tôi không cố ý.” “Cô đừng gọi tôi là chị, cô là chị của tôi!” Diệp Tiệp vuốt mặt, nhăn mày lại: “Thật muốn điên rồi… muốn điên rồi!” Mạnh Kiều nói sơ qua cho mọi người ở đây biết về quy tắc hiện tại. Tòa nhà này đã sớm bị âm khí vờn quanh, sau khi giải quyết xong vật đại hung, âm khí tản ra thì có thể tìm được lối ra. Bởi vì âm khí trong tòa nhà càng ngày càng nặng, ma quỷ vốn đã chết sẽ sinh ra một lần nữa ở trong cầu thang, cho nên việc này không thể chậm trễ. Mạnh Kiều kiến nghị chia thành hai tổ hành động. Diệp Tiệp dẫn một tổ, dẫu sao tiểu đội cần một người luôn dám xông về phía trước, nếu không càng dễ toàn quân bị diệt. Vì thế, Bạch Trình Hi, chị Đơn, Vương Hạo Nhiên, cậu sinh viên đi theo bốn người Mạnh Kiều, những người còn lại tự lập tổ đội. Bởi vì suy xét đến còn có người chơi phân tán trong tòa nhà, cho nên tiếp sau đây, mọi người làm việc tùy theo hoàn cảnh. Mạnh Kiều cầm ba đạo cụ, chia cho Diệp Tiệp hai đạo cụ: “Em phải cẩn thận.” “Chị yên tâm! Bên em bắt đầu đi từ tầng 5 xuống, gần sân thượng, dương khí mạnh.” Diệp Tiệp cười. “Bên tôi bắt đầu từ tầng một.” Mạnh Kiều xoay người rời đi. Tiệm Cha Chaan Teng ở tầng một vẫn buôn bán như bình thường. Mạnh Kiều châm nến, khói theo hành lang chậm rãi bay đi. Theo làn khói quả nhiên đi tới cuối nhà vệ sinh nam, đúng là nơi Mạnh Kiều nhìn thấy vụ c**ng hi3p giết người kia. Chị Đơn trở thành mẹ tạm thời của hai đứa nhỏ, chăm sóc San San và Vương Hạo Nhiên. Mọi người đứng trước gương nhà vệ sinh. Cảnh trong gương lại lần nữa hiện ra ở trước mặt mọi người. Rõ ràng đến mức có thể thấy sắc mặt dữ tợn của người đàn ông và khuôn mặt hốt hoảng sợ hãi của cô gái. Mạnh Kiều nhìn chằm chằm gương, đột nhiên cảm thấy hơi váng đầu. Trong đầu cô hiện lên ánh sáng trắng, khóe mắt chảy ra nước mắt một cách khó hiểu. Nghiêm Mục hỏi: “Có phải khó chịu không?” “Hơi hơi.” Vừa rồi lúc Mạnh Kiều nhìn chăm chú vào gương, trong giây lát sinh ra choáng váng. Cơn choáng váng này làm cô không biết theo ai, chỉ có thể dựa vào vách tường. Cô nghĩ đến gì đó, xoay người sang chỗ khác nhéo mặt Nghiêm Mục. Nghiêm Mục: “Sao thế?” Mạnh Kiều nói: “Sợ lại là ảo cảnh. Phó bản này quá nhiều ảo cảnh, hơi tí là xuất hiện.” Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài nhà vệ sinh: “Khoan đã, Hạ Tinh Thần và San San đâu?” Nghiêm Mục nói: “Quả nhiên chúng ta lại vào trong gương, vừa rồi chỉ có hai chúng ta vào nhà vệ sinh.” Hỏng rồi. Hai người kia còn ở lại thế giới hiện thực. Mạnh Kiều như nghe thấy tiếng gào của San San. Cô đưa tay vào trong mặt gương như mặt nước kia, sóng gợn cuồn cuộn một lần nữa hút cô về thế giới hiện thực. Nhưng cảnh ở thế giới hiện thực đã khác trong gương. Không có San San và Hạ Tinh Thần, cô đi tới nhà vệ sinh ở tầng khác. Trong nhà vệ sinh ở đây, có lẽ gương là một tồn tại đặc biệt. Nó không chỉ có thể nối liền hai thế giới, còn có thể tạo thành ảo giác, một lần nữa hút vào thế giới vặn vẹo trong gương. Mục đích làm như vậy là để chia rẽ mục tiêu, có thể đánh bại từng người. Cùng lúc đó, San San, Hạ Tinh Thần, chị Đơn, Vương Hạo Nhiên phát hiện Mạnh Kiều và Nghiêm Mục tiến vào nhà vệ sinh rồi đột nhiên biến mất, cũng thấp thỏm đi vào tìm kiếm bóng dáng hai người. “Chị!” “Kiều Kiều!” Trong nhà vệ sinh không có một bóng người. “Bọn họ chắc chắn lại đi vào rồi! Chúng ta có đi tìm bọn họ không?” San San sốt ruột. Dẫu sao cô bé vẫn còn nhỏ, Mạnh Kiều không ở bên cạnh làm cô bé vô cùng hoảng loạn. Lúc này Hạ Tinh Thần cũng rất rối loạn, nhưng dù sao chị Đơn cũng là người có nhiều kinh nghiệm, liếc mắt một cái cũng nhìn ra Nghiêm Mục và Mạnh Kiều là “người lão luyện” “qua ải trảm tướng”, so với chủ động đi tìm, không bằng đợi Mạnh Kiều quay về tìm bọn họ càng thêm an toàn. Chị Đơn nói: “Chúng ta rời khỏi đây trước đã.” Còn chưa dứt lời, cửa ầm một tiếng đóng lại. Một cơn gió lạnh thổi đến, đột nhiên trên gương lớn nhà vệ sinh dần hiện ra một bóng người đàn ông trung niên đứng cạnh Hạ Tinh Thần. San San nhìn về phía Hạ Tinh Thần, nhưng mà từ góc độ thế giới hiện thực lại không có bóng dáng này! Chị Đơn đập cửa, song, dù làm thế nào cũng không kéo ra nổi. Chị ấy gọi tên Bạch Trình Hi, bởi vì chỉ có thiếu niên này còn đứng ở ngoài, nhưng có lẽ vì Bạch Trình Hi đã đi xa, căn bản không nghe thấy nhóm người trong nhà vệ sinh kêu gọi. Giây tiếp theo, người đàn ông trong gương giơ dao lên, cắt về phía cánh tay Hạ Tinh Thần. Rõ ràng ở trong hiện thực không nhìn thấy bóng người, nhưng cánh tay Hạ Tinh Thần đột nhiên tê rần, máu tươi từ vết thương trào ra. San San nhìn chằm chằm gương, cố nén cơn choáng váng trong đầu, nước mắt s1nh lý không kiềm nổi chảy xuống. Cô bé hô to: “Nhìn gương, nhìn gương. Gã ở trong gương!” Tuy rằng bị thương ở thế giới hiện thực luôn chậm hơn trong gương nửa nhịp, nhưng vẫn không thể nhìn thấy động tác của kẻ tập kích. Chỉ cần vừa nhìn vào gương thì đầu sẽ sinh ra đau đớn mãnh liệt. Không đến nửa phút, cánh tay San San và phía sau lưng Hạ Tinh Thần đều là vết thương. Bởi vì người xuất hiện ở trong gương, cho nên San San không cách nào dùng lửa, chỉ có thể kêu thảm tránh trái tránh phải. Chị Đơn và Vương Hạo Nhiên nhìn gương báo cáo vị trí người đàn ông, nhưng vì nhìn chằm chằm gương trong thời gian quá dài, đầu bọn họ cũng bắt đầu choáng váng. Không thể nhìn thẳng vào gương! Nhưng không thể nhìn gương thì bọn họ căn bản không cách nào biết được vị trí của gã đàn ông! “Bạch Trình Hi!” San San gọi to: “Anh ở đâu? Anh ở đâu?” Tuy cô bé không biết giữa chị mình và Bạch Trình Hi đã xảy ra xích mích gì, nhưng không thể thấy chết mà không cứu. Sách giáo khoa tiểu học đã dạy các bạn nhỏ phải giúp người làm niềm vui! San San bị gã đàn ông túm lên, hai chân cách mặt đất. Trước ngực Hạ Tinh Thần có hai vết đâm, cậu quỳ rạp trên mặt đất giữ chặt cổ chân San San, phòng ngừa cô bé bị gã đàn ông túm vào buồng vệ sinh. “Rầm!” Cửa gỗ của nhà vệ sinh bị đá văng ra, Bạch Trình Hi đứng ở ngoài cửa. Vừa rồi cậu ta nghe được tiếng kêu gọi, nghĩ có lẽ Mạnh Kiều và Nghiêm Mục gặp nguy hiểm, nhưng nếu Mạnh Kiều lựa chọn Nghiêm Mục, vậy để cô ấy xem Nghiêm Mục có bao nhiêu bản lĩnh! Nhưng ngay sau đó cậu ta phát hiện không đúng, bởi vì trong nhà vệ sinh không có tiếng gọi của Mạnh Kiều, mà đều là tiếng gọi tê tâm liệt phế của San San. Đời này cậu ta ghét nhất quan tâm đ ến sự sống chết của người khác, chỉ cảm thấy tiếng cầu cứu cực kỳ ồn ào! Nhưng… Nếu Mạnh Kiều biết cậu ta thấy chết mà không cứu thì… Phiền chết được! Thật sự phiền chết đi! Bạch Trình Hi dùng sức đá văng cửa, thấy trên mặt đất đầy vết máu và cảnh trong gương thì đã hiểu hết. Máu từ trong tay cậu ta như từng con rắn nhỏ bay ra, tấn công về phía bóng người vô hình. Từ trong gương có thể nhìn thấy cánh tay người đàn ông bị chọc thủng, gã không thể không buông San San ra. San San ngã trên mặt đất, vừa lăn vừa bò ôm lấy Hạ Tinh Thần. Cùng lúc đó, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục từ bên ngoài chạy vào. Mặt đất hỗn loạn, Mạnh Kiều nhìn mà hãi hùng khiếp vía. “Chị, chị, gã ở trong gương, nhưng chị đừng nhìn vào gương!” San San hô to. Nhìn vào gương lâu sẽ choáng váng, sẽ đánh mất năng lực hành động, càng thêm không cách nào phản kháng. Mạnh Kiều thăm dò rõ ràng kịch bản trong phòng vệ sinh này, nắm chặt gương đồng của đạo trưởng. Cô nhắm mắt lại không nhìn vào gương, mà đặt tay lên vách tường lạnh băng. Chiêu này cô đã sớm thử rồi, hiện giờ quen tay quen việc. Thị giác truyền lại. Mạnh Kiều có thể không nhìn gương, nhưng vẫn phân rõ chỗ của người đàn ông. “Phía sau anh!” Nghiêm Mục trở tay đâm về phía không khí sau lưng mình, đột nhiên trong không khí b ắn ra sương máu, nhưng mức độ này căn bản không tổn thương được gã đàn ông trong gương. Thị giác Mạnh Kiều đi theo gã đàn ông đảo quanh cạnh Nghiêm Mục, cô nhíu mày hô: “Anh ra ngoài đi, mình em ở đây là được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương