Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Chương 144: C144: Cô Bé Băng Sương
Nghiêm Mục và Bạch Trình Hi tìm được hung thủ trước kia giết hại cô gái phòng 217, cũng dùng gương phong ấn cô gái đáng thương. Cô gái không phản kháng, chỉ nói cuối cùng tôi có thể đi đầu thai. Cô gái mỉm cười nhìn gương, trong mắt rưng rưng. Mà người đàn ông giế t chết cô ta, nửa người dưới đã bị kéo cắt đứt. Cô gái này giế t chết không ít NPC đội mũ trong tòa nhà này, mà người chơi bị chết cũng bởi vì đội mũ bị cô gái ngộ nhận thành hung thủ. Đây có lẽ là ác quỷ dịu dàng nhất. Lúc Nghiêm Mục trở về, Mạnh Kiều đã hoàn toàn biến mất không thấy chỉ còn mặt đất lạnh lẽo. Anh không có thiên phú của Mạnh Kiều, không nghe thấy tiếng của hồn ma. Nghiêm Mục: “Mạnh Kiều?” Quả nhiên không có hồi âm. Hạ Tinh Thần cầm cái gương cuối cùng còn lại. Lúc trước một cái gương bị người chơi đập vỡ, Mạnh Kiều lén dùng “Con mèo của Schrodinger” mà Hạ Linh cho cô để sao chép ra một cái gương khác giống như đúc. Hạ Linh nói rất đúng, trước khi bạn sử dụng nó, bạn thật sự không biết nó sẽ biến thành cái gì. Diệp Tiệp rất áy náy với sự biến mất của Mạnh Kiều, nhưng hiện tại cô ấy không thể thốt nổi lời nào an ủi Nghiêm Mục. Chỉ còn một tầng là bọn họ có thể hoàn toàn rời khỏi nơi này. Xung quanh hơi nước càng ngày càng nhiều, Vương Hạo Nhiên và chị Đơn cũng bắt đầu ho khan, âm khí như căn bệnh mãn tính dần ăn mòn cơ thể khỏe mạnh của bọn họ. Bạch Trình Hi giận dữ nói: “Người đâu? Sao Mạnh Kiều lại biến mất!” Nghiêm Mục nói: “Chúng ta không còn nhiều thời gian lắm. Vừa rồi em gái quán rượu còn có thể nói chuyện với chúng ta, chứng minh bọn họ không chết, cũng không hóa thành bột phấn màu đen.” Lúc ấy anh cảm thấy Mạnh Kiều không ổn, bảo cô nghỉ ngơi, thật ra trong lòng cũng bắt đầu bồn chồn, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Nghiêm Mục xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út. Anh có cảm giác đặc thù với đồ từng được mình hóa kim loại, mà cảm giác này dường như đã được số phận chỉ dẫn hình thành liên kết ràng buộc yếu ớt với Mạnh Kiều. Mà ở không gian tương đồng, Mạnh Kiều cảm nhận được chiếc nhẫn trên ngón tay mình hơi nóng lên, như nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông. Cô biết Nghiêm Mục đã giải quyết cô gái phòng 217. Ngay sau đó, nét chữ quen thuộc xuất hiện ở trên vách tường: Lên tầng 3, chờ anh. Nghiêm Mục không biết là hai phút trước Mạnh Kiều lại thấy cô bé đưa người vào chỗ chết. Cả người cô bé đều là băng sương ngâm nga một bài hát đi về phía bọn họ. Nhưng có thể cô bé vừa tìm được anh trai chơi cùng, cho nên không để ý đến Mạnh Kiều, em gái quán rượu và Vạn Niếp Niếp. Lúc cô bé đi qua, bên cạnh các cô nổi lên một cơn gió lạnh. Cô thấy sau lưng cô bé kết đầy băng sương trắng toát, dưới đôi giày con thỏ màu đỏ cũng ngấm đầy nước. Mạnh Kiều cần truyền tin tức này lại cho Nghiêm Mục. Cô nghe thấy Nghiêm Mục nói chuyện: “Đừng sợ, anh có thể cảm nhận được em.” Tuy rằng cô không nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Mục, hai người như ở hai thế giới khác nhau, nhưng Mạnh Kiều không sợ hãi. Có lẽ vì đặc thù thể chất, cô có thể tiếp thu tín hiệu đứt quãng không giống em gái quán rượu hoàn toàn không nghe được người khác nói chuyện. Mạnh Kiều hít sâu một hơi nói với em gái quán rượu: “Cô có thể cõng tôi không? Tạm thời tôi sẽ bị mất sức, tôi cần nói cho bọn họ manh mối về cô bé. Nhưng, chúng ta đi đến cửa phòng 204 trước... Hy vọng cửa mở...” Tí tách. Tí tách. Nước càng ngày càng nhiều. Cùng lúc đó, Nghiêm Mục đã đi tới cửa phòng 304, trong phòng không có gì, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng vách tường đã hoàn toàn ướt đẫm. Điều này làm anh nghĩ tới nữ quỷ làm đạo sĩ Trương bỏ mạng. Căn hộ có lẽ có ba người ở. Tủ quần áo có đồ nam, nữ và quần áo trẻ con, nhưng trong nhà vệ sinh lại có hai cái cốc đánh răng, hai cái khăn lông. Nơi này có vẻ ấm áp hơn mấy căn hộ trước nhiều, giống như vẫn có người ở, nhưng cũng lộ ra vẻ kỳ lạ. Quần áo nữ ở tầng dưới cùng tủ quần áo, mà quần áo nam và trẻ con treo ở phía trên. Chẳng lẽ bà chủ nhà này không ở đây? Trên sàn nhà, nước vừa ướt vừa dính, chỉ có dấu vết nhạt, hy vọng lúc này sẽ không chảy ra một con ma nước từ trong đó. Căn hộ này có vẻ không có gì kỳ lạ, không có vách ngăn và vách tường bị niêm phong, không có thi thể máu me. Trong phòng bếp bày đầy bình rượu thủy tinh màu xanh lục, có lẽ nhà này có một ông bố nát rượu. Trong phòng trẻ em nhỏ hẹp bày một con búp bê vải rách nát, trên con búp bê dán mấy miếng băng dính trong suốt, có lẽ con búp bê này thường xuyên làm bạn với cô bé trong nhà này. Trên đầu giường cô bé là một tấm ảnh ba người, gương mặt người mẹ trong ảnh trắng bệch, như được cô bé vuốt v e vô số lần, ngón tay xoa tới mờ mực. Từ bức ảnh này, Nghiêm Mục chứng thực phỏng đoán của mình. Nhà này có vẻ là một ông bố sống một mình và cô con gái nhỏ tuổi. Ông bố say rượu, trên sàn nhà còn có mảnh vụn thủy tinh. San San và Hạ Tinh Thần không hề tránh ở sau Nghiêm Mục, bọn họ càng cần tìm được manh mối để nhanh rời khỏi nơi này, bởi vì bất cứ lúc nào Mạnh Kiều cũng có thể bị uy hiếp bởi cái chết. San San cúi xuống tìm dưới gầm giường của cô bé xem có thứ gì khả nghi không, đột nhiên một gương mặt xanh lè đập vào mắt cô bé. “Á á!” San San thét chói tai. Ai ngờ cô bé kia lập tức bịt kín miệng San San, khẽ nói: “Đừng kêu, bố sẽ nghe thấy.” San San nhìn cô bé ướt đẫm cả người như một con cá chạch nhỏ, còn chưa đứng lên, một sức mạnh lớn đã kéo cô bé xuống gầm giường. Hạ Tinh Thần vốn đứng ở cửa kiểm tra những chai bia kia, nghe thấy San San thét chói tai vội vàng vọt vào lại phát hiện San San đã mất tích. “Anh Nghiêm, không thấy San San!” Hạ Tinh Thần ghé vào mép giường thăm dò, nhưng dưới giường chỉ có một vệt nước thật dài, giống như có thứ gì bị túm vào trong tường. Nghiêm Mục và Hạ Tinh Thần bê giường ra, nhưng vách tường rất bằng phẳng, cũng không phát hiện được gì. Nghiêm Mục không nói gì, nhưng đáy mắt xuất hiện tơ máu màu đỏ tươi. Cho tới bây giờ, ngoài việc bóng ma của cô bé xuất hiện trong nước ra thì bọn họ chưa từng thấy được gì cả. Nói vậy, tìm được thi thể hoặc là cởi bỏ nguyên nhân chết lúc trước thì quỷ sẽ xuất hiện. Nhưng cô bé ở nhà này không có ai dán thông báo tìm người, cũng không ghi trong hồ sơ của cảnh sát. Nghiêm Mục biết ác quỷ lần này có liên quan đến “nước”. Nhưng khắp nơi đều có nước, điều này làm anh không dễ tìm. Bồn tắm, bồn rửa tay bị người đàn ông bạo lực tháo dỡ, song không thu hoạch được gì. “Nước, thế mà đã sắp đầy hai tầng rồi! Chú Trương(*) cũng không thấy!” Diệp Tiệp nôn nóng hô to: “Làm sao bây giờ! Tất cả người chơi đứng sát vào tôi, chúng ta kiểm kê nhân số!” (*) Có lẽ chỗ này tác giả bị lag. Lúc này, trời đã tối rồi. Ánh đèn trong hành lang nhấp nháy giống cảnh ác linh đến trong phim kinh dị. Tầng một bị nước bao phủ đã hoàn toàn tĩnh lặng, ngẫu nhiên ùng ục nổi lên hai bong bóng nước, nhưng NPC ở các tầng khác vẫn tiến hành sinh hoạt hằng ngày. Bọn họ không có phản ứng, vẫn ăn uống đi lại, điều này khiến không khí hiện tại càng thêm quái đản. Bọn họ giải quyết 4 tầng trong một ngày ngắn ngủi, tốc độ như vậy đúng là không dễ. Nghiêm Mục ép bản thân bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi: “Em còn bên cạnh anh không?” Không có trả lời. Cho dù có, Nghiêm Mục cũng không nghe thấy. Lúc này Mạnh Kiều đang choáng váng dựa vào em gái quán rượu, sau lưng hai người là một thi thể đang đi lại. Vì thi thể này là NPC cho nên không biến thành bột phấn, vừa hay để Mạnh Kiều lợi dụng. Cô dùng hết lực lượng khống chế thi thể từ tầng bốn đi xuống tầng ba, sau đó đứng giữa hành lang. Cảnh tượng vừa lúng túng lại quái lạ. Mạnh Kiều cảm thấy mình như người cản thi Tương Tây(*). (*) Cản thi nghĩa là người sống sẽ "đuổi" thi thể đi một nơi khác ("Cản" nghĩa là đuổi, "thi" là thi thể). Theo đó, người cản thi dùng cổ thuật để mang thi thể của người chết tha hương trở về quê nhà, để họ có thể yên nghỉ ở nơi thân thuộc. “Sao lại sống! Thứ quỷ gì đây?” “Đệch, thi thể từ đây ra đấy, không phải biến thành zombie đấy chứ?” “Mau mau mau, ném nó xuống!” Người chơi thấy thi thể khập khiễng thong thả tới gần, mọi người cầm gậy gộc muốn chọc thi thể xuống. Nghiêm Mục đi ra, đột nhiên bất đắc dĩ cười: “Từ từ.” Đúng là cô nhóc thông minh. Thi thể đứng ở trước mặt anh cũng lung lay dừng bước chân, đôi mắt vẩn đục kia đối diện với đôi mắt u ám sâu thẳm của người đàn ông. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nghiêm Mục dang tay ra ôm lấy thi thể. Thi thể này rất quen thuộc, là một thành viên trên bàn mạt chược ‘Bốn người quy thiên’ ở phòng 204 mà bọn họ gặp tối hôm qua. Chắc chắn là Mạnh Kiều. Thi thể đã thối rữa, nhưng Nghiêm Mục không ngại. Anh biết Mạnh Kiều đã xuyên qua đôi mắt thi thể nhìn anh. Nhiệt độ cơ thể quen thuộc của Nghiêm Mục xuyên qua thi thể truyền lại lên người Mạnh Kiều, cô hừ nhẹ hai tiếng, cố gắng hé miệng: “Nước, cô bé, có băng sương, chơi với tôi...” Cô không có quá nhiều sức lực, chỉ có thể cố gắng truyền lại tin tức hữu dụng. Thi thể gục xuống đầu vai Nghiêm Mục, bả vai Nghiêm Mục đã ướt hết. Nghiêm Mục vuốt v e sống lưng thi thể, ánh mắt lại nhìn về phía vách tường hành lang trống rỗng. Mạnh Kiều không nhìn thấy anh, nếu thấy được chắc chắn sẽ phát hiện vị trí Nghiêm Mục nhìn về đúng là chỗ cô. “San San mất tích, anh sẽ tìm được con bé.” Nghiêm Mục nói. “Ừm.” Thể lực Mạnh Kiều không thể chống đỡ nổi nữa, cô cố nói: “Em gái quán rượu, ôm em... Anh, tiếp tục... Em ở… đây...” Thi thể cũng ngã xuống bởi vì Mạnh Kiều không cách nào tiếp tục khống chế. Em gái quán rượu lau cái trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng của Mạnh Kiều, nôn nóng nói: “Này, đừng ngủ, em gái chị còn đang đợi chị đấy!” Vạn Niếp Niếp lau mồ hôi trên cổ cô, móc ra một thanh chocolate đưa vào miệng cô: “Chị đừng ngủ. Chị thử cái này xem, có thể bổ sung năng lượng.” Lông mi Mạnh Kiều giật giật, nuốt chocolate xuống. Nghiêm Mục suy xét một lần lời Mạnh Kiều vừa nói. Nước. Băng sương. Ở chỗ nào mà nước có thể kết băng? Tủ lạnh. Nhưng trong nhà cô bé không có tủ lạnh, hơn nữa diện tích tủ lạnh quá nhỏ, cô bé căn bản không thể chui vào. Mạnh Kiều còn nói một câu: Chơi với tôi. Không có ai chơi với cô bé, cho nên cô bé đang tìm bạn chơi cùng. Cô bé tìm được San San có tuổi xấp xỉ. Như vậy hiện tại San San ở đâu? Nghiêm Mục một lần nữa đứng ở cửa phòng, chú ý đến tủ giày ở góc cửa có một dải màu trắng viết biên lai thiếu tiền điện. Số nhà không phải phòng 304 mà bọn họ đang kiểm tra, là phòng 305 cách vách. “Phòng 305 lại khất nợ tiền điện, chả biết có ai sống mô, ngày ngày đóng cửa, ồn ào chớt luôn!” Đây là một câu mà bà chủ tiệm Cha Chaan Teng càu nhàu tối hôm qua. Nghiêm Mục gõ cửa phòng 305.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương