Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Chương 152: C152: Điển Tịch
Cuối cùng Nghiêm Mục quyết định đi thư viện trước. Nơi đó có vài quyển sách cổ và một vài niên đại không được ghi chép thành bản điện tử. Vì để yên tâm, anh vẫn quyết định tự đi thư viện một chuyến. Mạnh Kiều quyết định đi cùng Nghiêm Mục. Ở đây có Hạ Tinh Thần, Bạch Thần, Tiểu Kiều, bọn họ có thể trông nom San San. Vì thế, hai người khởi hành từ buổi chiều, Bạch Thần chia một chiếc SUV của mình cho bọn họ, cũng dặn dò kỹ tuyến đường và phương thức liên lạc khẩn cấp. San San ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tiểu Kiều vẫy tay: “Anh chị phải về sớm đó nhé, chứ không cơm tối nguội mất.” “Không cần chờ, mọi người ngủ trước đi. Chúng tôi ăn luôn trên đường là được!” Mạnh Kiều vẫy tay. Hai người lên đường. Nơi này tuy cũng có các tòa nhà cao ốc như thành phố Giang Kinh, nhưng cứ cảm thấy như thiếu gì đó so với thế giới của bọn họ, có thể là sức sống hoạt bát. Phần lớn các tòa nhà ở đây đều là màu xám hoặc màu lam, Mạnh Kiều nhớ một loạt tòa nhà văn phòng ánh vàng rực rỡ trong thành phố Giang Kinh, ánh mặt trời chiếu xuống, kim bích huy hoàng như cảnh trong mơ, rạng rỡ trong vắt. Cô nhìn thành phố đã hỗn loạn không khỏi cảm thán: “Nói thật, thành phố đổ nát nhanh ghê.” Nghiêm Mục lái xe: “Nếu con người bị nhốt trong nhà bởi vì bệnh truyền nhiễm, không tiến hành bất kỳ hoạt động bên ngoài gì, thành phố sẽ thay đổi rất nhanh chóng.” Trước xe hai người đột nhiên có một con quạ đen hai đầu bay qua. Mạnh Kiều đã thấy nhiều nên không còn lạ nữa. “Lúc ấy em lái xe từ trong nhà ra, bãi đỗ xe ngầm có một đám mèo biến dị hai đầu. Từ sau khi chuyện đó xảy ra, em không bao giờ vuốt v e mèo nữa. Lúc ấy em còn đang suy nghĩ có phải mình đã xuyên đến thành phố Raccoon(*) không. Năm đó em là tuyển thủ chơi qua ải “Resident Evil 2 bản Remake”.” Mạnh Kiều đắc ý vui vẻ nói. (*) Thành phố Raccoon: Resident Evil: Chào mừng đến với thành phố Raccoon là một bộ phim kinh dị hành động năm 2021 do Johannes Roberts viết kịch bản và đạo diễn. Động vật và con người giống nhau, đang biến dị. Tính công kích của chúng nó không mạnh, cũng không mang theo virus đáng sợ tiến hành lây truyền, thuần túy chỉ là nhìn hơi đáng sợ thôi. Mạnh Kiều nói: “Anh nói xem chờ những thứ này kết thúc, mấy con này sẽ bị bắt đi vườn thú à? Nhốt lại triển lãm.” Nghiêm Mục cười: “Tư duy này của em đúng là nhà tư bản. Sau khi chấm dứt, em định làm gì? Chuẩn bị viết tiểu thuyết à?” “Viết lại câu chuyện này.” Mạnh Kiều nhìn cảnh mùa đông lướt nhanh ngoài cửa sổ. Vì tiết kiệm dầu, hai người không mở điều hòa, Mạnh Kiều cuộn tròn trong áo lông vũ giống như một cái kén màu trắng. Kính xe đã đầy hơi nước, cô dùng tay vẽ một trái tim thật to trên kính. “Em quyết định viết lại tất cả những chuyện này. Em quyết định đi phỏng vấn anh, phỏng vấn Hạ Tinh Thần, phỏng vấn Tiểu Kiều, ghi lại chuyện của mọi người. Chờ đến ngày sau, mọi người sẽ phát hiện có thế giới song song, mọi người cũng sẽ phát hiện lúc ấy con người trên địa cầu đã từng giãy giụa với thử thách sinh tử trong phó bản, xã hội không thể vận hành và đám người nghi kỵ nhau. Nếu địa cầu có biên niên sử, em hy vọng quyển sách mà mình viết sẽ là một phần rất quan trọng.” Lúc Mạnh Kiều nói những lời này, đôi mắt đã lấp lánh ánh sáng. Ánh chiều tà chiếu lên mặt cô, nhìn cô gái có vẻ thánh khiết và xinh đẹp. “Em không cần phỏng vấn anh.” Nghiêm Mục nói. Anh yên lặng lái xe, vòng qua thi thể động vật, làm một đám quạ đen đang rỉa xác chết bay lên: “Em và anh vốn là một thể. Chuyện anh trải qua thì em cũng trải qua, không phải sao? Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau.” “Được rồi.” Mạnh Kiều không để những lời này ở trong lòng: “Ít nhất em có thể phỏng vấn cách anh phá giải logic phó bản, nhỡ đâu sau này có tác dụng thì sao. Làm một bộ sách “Năm năm phó bản, ba năm học theo” gì đó.” Xe chạy dọc theo con đường đã định. Cách khu phồn hoa do Giáo Hội khống chế càng ngày càng gần. Ánh đèn huy hoàng như một ngọn lửa cháy dưới hoàng hôn, chiếu sáng nửa bầu trời. Mà thư viện bọn họ chọn nằm trong cơ quan lưu trữ quốc gia lại ở ngay trong khu vực này. Cho nên, bọn họ phải đi vào đây. Nghiêm Mục đậu xe ở một chỗ k1n đáo, hai người đi vào một tòa chung cư ở gần đó xem xét tình hình bên trong trước. Binh lính tuần tra nhiều hơn so với bọn họ tưởng tượng. Dẫu sao hiện tại thế giới đã hoàn toàn tan rã. Ngoài phạm vi khống chế của Giáo Hội là một tầng hàng rào điện, thậm chí Mạnh Kiều còn có thể thấy thi thể chim chóc treo trên hàng rào điện, lối duy nhất có thể đi vào bên trong là một cánh cửa được canh gác nghiêm ngặt. “Làm sao bây giờ? Em thấy có 3 chỗ có khe hở, nếu không có điện thì có lẽ hai ta có thể chui vào. Nếu có điện thì hai ta cũng có thể, hai ta chui qua sẽ biến thành hai thi thể.” Mạnh Kiều nhỏ giọng oán giận, lại lấy hai cái kẹo từ trong túi ra. Nghiêm Mục không nói gì. Anh vẫn bất động quan sát tần suất lính canh đổi gác. Ngoài lính gác cửa, những người khác đều là tuần tra cơ động. Anh thăm dò rõ ràng quy luật, phối hợp với khe hở nhỏ mà Mạnh Kiều phát hiện, có lẽ có thể đi vào: “Khoảng cách mỗi lính canh tuần tra là 1 km, từ khách sạn phía tây kia đến quán cafe bên sườn tây của chúng ta là 200m.” “Hmm, em cũng muốn đi uống cafe.” Nghiêm Mục tiếp tục nói: “Có thời gian một phút, khe hở kia là khoảng không. Căn nhà bên cạnh đủ che tầm mắt bọn họ. Chúng ta có thể lẻn vào.” “Thầy giáo Nghiêm, quan trọng nhất là anh còn chưa giải quyết được việc cắt điện.” Mạnh Kiều nói. “Đến rồi lại nói.” Nghiêm Mục đứng dậy đi xuống dưới. Năm phút sau, hai người nấp ở bên cạnh khe hở. Nghiêm Mục giật giật ngón tay, Mạnh Kiều phát hiện có thứ gì giống dòng điện đi qua hàng rào, giống như một con sâu thon dài theo dây điện kim loại kéo dài vô tận. Mạnh Kiều ngửa đầu nhìn tia lửa lách tách, đột nhiên cô nghe thấy ở nơi xa có một tiếng vang trầm mạnh, hàng rào điện theo đó cũng lốp đốp nảy loạn. Chập mạch? Cúp điện? “Đi!” Nghiêm Mục giữ chặt Mạnh Kiều, hai người thuận lợi chui qua khe hở, đi vào phạm vi Giáo Hội khống chế. Thật ra đám lính canh cũng không kiểm tra đến khu vực trong phạm vi hoạt động hằng ngày của dân cư, mà người nơi này tiến hành hoạt động tan tầm như chưa hề xảy ra việc gì. Quán bar vẫn sáng đèn, mùi nước chấm thơm ngon trong tiệm đồ nướng bay tới khiến Mạnh Kiều nuốt nước miếng. Nghiêm Mục mua cho cô hai chiếc bánh cuộn Ý từ quán ven đường. Trên lớp vỏ bánh bằng bột gạo hơi mỏng bôi ớt đỏ, kẹp thịt xông khói, chân giò hun khói và lớp phô mai Mozzarella thật dày tan chảy, ăn ngon hơn pizza rất nhiều. Sợ Mạnh Kiều lại muốn ăn đồ ngọt, anh còn xách theo một cái kem kẹp chocolate phủ dâu tây. Không tới ba phút, hai người lại lần nữa lên đường. Thư viện cách đó không xa, bởi vì đều là một số tài liệu, văn tự, tin tức không mẫn cảm, cho nên ngoài bảo vệ ở cửa ra nơi này cũng không có người nữa. Tuần tra bên trong thành phố thả lỏng hơn bên ngoài nhiều, hai người không mất tí sức nào đã lẻn được lên phòng hồ sơ ở tầng ba. Nghiêm Mục đã nghiên cứu kỹ vị trí để sách, ngựa quen đường cũ tiến vào gian để sách cổ. Mạnh Kiều không biết phải tìm tài liệu gì, vì thế ngồi ở trong góc bắt đầu ăn bánh, nhân tiện chú ý hướng đi của người đi đường bên ngoài. Nghiêm Mục mở sách ra. [Ở thôn xóm phía nam Tần Lĩnh, không biết người thời nào, nghe nói có ma quỷ nấp ở đây. Có người bị ma quỷ giết mà chết.] [Người một nhà nọ, con gái còn nhớ kiếp trước, nói bị rắn chín đầu giế t chết, bố mẹ anh em đều bị rắn chín đầu gi t chết.] [Nơi núi Tây Sơn, cuộc giết chóc và lưu lạc diễn ra 500 năm trước không phải do binh sĩ, cũng không biết là do đâu.] [Có người nói tổ tiên có cái vạc kỳ lạ, cho nước trắng vào sẽ hóa thành chén thuốc. Có người có thần thông kỳ lạ, hô mưa gọi gió, gọi là Lôi Công Điện Mẫu.] Các chuyên gia phần lớn coi mấy lời nói nhảm này trở thành dã sử hoặc là tiểu thuyết quái vật, nhưng Nghiêm Mục lại cảm thấy càng ngày càng quen thuộc. [Lúc sinh Nghiêu Thuấn, có động đất, động đất liên tiếp, sau đó có tiếng vang lớn.] Từ thời xưa đã xuất hiện chuyện động đất tai hoạ buông xuống, chẳng qua tác giả cũng không tự mình trải qua những chuyện đó, cho nên đều dùng mấy từ ngữ như lời truyền miệng, nghe nói. Về sau sẽ phát sinh nổ mạnh ư? Vậy vụ nổ kia từ đâu tới? [Có người gặp người giống mình, đánh nhau một trận.] Có người gặp được người giống mình như đúc, hai người đánh nhau. Nếu chỉ đơn thuần nhìn vào mấy lời râu ông nọ cắm cằm bà kia này, đúng là thật sự không thể liên hệ với thế giới hiện thực. Nhưng sau khi đã trải qua nhiều phó bản như vậy, trong đầu Nghiêm Mục dần dần xuất hiện một vài ý tưởng. Lật xem sách cổ, thời gian xuất hiện phó bản và động đất cũng không có quy luật hoàn chỉnh nào. Vào thế kỷ thứ bảy trước công nguyên có lẽ đã có một lần, rồi sau đó chỉ có tranh đấu mang tính khu vực hoặc là hồi ức của tổ tiên và truyền thuyết, cũng không có giá trị tham khảo. “Phát hiện gì không? Có phải như em nói, chúng ta thật sự là thần ấy. Một vạn năm sau nhớ lại hiện tại, sẽ cảm thấy chúng ta là người có dị năng, là thần. Em đã để lại lời nhắn trên mạng xã hội, còn tự tạo đề tài #SaveusfromHIST#. Nếu sách cổ Trung Quốc có ghi lại, như vậy các quốc gia khác cũng nên có. Đây là một tai nạn của cả thế giới.” Mạnh Kiều cười đắc ý: “Có khi em sẽ tìm được chỗ đột phá.” Trước đó, Mạnh Kiều cho rằng đây là một kế hoạch thanh trừ nhân loại, như nhân loại quá tải trong phim ảnh, vì thế một hệ thống khổng lồ được thả xuống bắt đầu tiến hành sàng lọc. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy logic này không ổn. Thế này không bằng búng tay một cái, khiến một nửa nhân loại trên địa cầu biến mất. “Điểm tích lũy, có điểm tích lũy xếp hạng chứng minh cần sàng lọc. Vì sao lại cần mất công bình định và sàng lọc. Hơn nữa anh cảm thấy thật ra phó bản cũng không muốn đưa chúng ta vào chỗ chết. Có thể phản kháng quỷ trong phó bản, không làm trái với quy tắc thì sẽ không chết.” Nghiêm Mục nói: “Những thứ này đều rất quan trọng.” Mạnh Kiều nghịch di động. “Có dân mạng nước ngoài bình luận dưới chủ đề nói chỗ bọn họ có bích họa cổ kể về hai nhóm người giống nhau như đúc tàn sát nhau.” Cô cố gắng dùng từ điển dịch tiếng Tây Ban Nha: “Người này có lẽ là người Nam Mĩ. Nam Mĩ, văn minh Inca?” Mạnh Kiều suy sụp thở dài: “Có phải chúng ta kéo quá xa rồi không?” “Hệ thống và điểm tích lũy bất ngờ xuất hiện, thế giới song song bị mở ra và người dị dạng đột nhiên xuất hiện, em cảm thấy còn chưa kéo xa à?” Nghiêm Mục đổi quyển sách khác: “Hiện tại tất cả xảy ra đều không thể tưởng tượng.” “Ít nhất chúng ta ở bên nhau, phải không.” Mạnh Kiều cười: “Nhưng nếu không có phó bản, hiện tại có lẽ chúng ta đang ở bờ biển nào đó nghỉ phép uống rượu.” Đối với chuyện nghỉ phép bên bờ biển, Nghiêm Mục đã ghi lại trong lòng. Mặc kệ phó bản có kết thúc hay không, anh đều quyết định dẫn Mạnh Kiều đi biển một lần. Dẫu sao lúc đi vào phó bản, cô gái nhỏ còn đang ước nguyện, hy vọng lần sau được ở bờ biển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương