Chí Tôn Chiến Thần
Chương 92: Âm Mưu Bí Mật
Giang Sách vô cùng vui mừng, có được một người đáng để tin cậy như Trình Đan Đình giúp đỡ, anh có thể tiết kiệm được không ít công sức. Nếu như không có Trình Đan Đình, anh làm sao có thể chu toàn một kế hoạch lớn như thế này cơ chứ? Chỉ sợ là bỏ nhiều tiền đầu tư, mà kết quả thu về lại trống không, như vậy chẳng khác nào công Dã Tràng cả, Trình Đan Đình quả thực là nghìn quân khó kiếm, là một bảo vật vô giá. Sau khi Công ty giải trí Ức Mạch hoàn thành, Giang Sách và Trình Đan Đình đã cùng bàn bạc để ấn định ngày tổ chức lễ khánh thành. Bọn họ muốn khiến cho tất cả người dân sống ở khu vực Giang Nam biết được thực lực của Công ty giải trí Ức Mạch, đồng thời tuyên bố với mọi người công ty của họ sẽ trở thành công ty dẫn đầu trong giới! Lễ khai trương Công ty giải trí Ức Mạch chính thức được tổ chức sau ba ngày nữa. Trình Đan Đình đã lan truyền tin tức này đi khắp các phương tiện thông tin đại chúng khác nhau, thu hút sự chú ý của dư luận, tích cực chuẩn bị cho buổi lễ ra mắt. Dày công chuẩn bị chiến lược marketing như vậy, tin tức rất nhanh đã truyền đến tai của chủ tịch xí nghiệp Thiên Đỉnh, Tôn Vĩnh Trinh. Xí nghiệp Thiên Đỉnh. Văn phòng chủ tịch. Ba người đàn ông mỗi người ngồi trên một cái ghế, lần lượt là Tôn Vĩnh Trinh, Tây Môn Tuấn, cùng với chủ tịch Bạch Tín Hồng của công ty giải trí Bá Khổng, sản nghiệp trực thuộc xí nghiệp Thiên Đỉnh. Tôn Vĩnh Trình nhìn tin tức khánh thành công ty giải trí Ức Mạch trên màn hình máy tính, sắc mặt biến hóa không ngừng lúc trắng lúc xanh, thể hiện rất rõ sự tức giận. Anh ta biết rõ, thế lực đứng sau công ty giải trí Ức Mạch chính là Văn phòng khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. Là Giang Sách! Trước đây bởi vì sai lầm nhất thời mà Văn phòng khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng đã rơi vào tay của Giang Sách, chuyện đó vẫn còn chưa tính xong. Thật không ngờ nhanh như vậy mà Giang Sách đã tự chủ động tìm đến phiền phức. Công ty giải trí là một trong ba trụ cột lớn nhất của xí nghiệp Thiên Đỉnh, mỗi năm công ty mẹ đã thu về được số tiền không nhỏ từ việc phát triển của công ty con này. Bây giờ toàn bộ thị trường của khu Giang Nam đều do công ty giải trí Bá Khống làm chủ. Vậy mà bây giờ công ty giải trí Ức Mạch lại ngang nhiên mở họp báo khai trương linh đình, đánh động lớn đến giới truyền thông như vậy, kẻ ngu ngốc cũng biết người đứng sau có ý đồ muốn chiếm thị trường của công ty giải trí Bá Khống. Chuyện này chẳng khác nào cướp đi miếng mồi ngon đang ở cửa miệng của Tôn Vĩnh Trinh. “Chuyện này các anh thấy thế nào?” Giọng nói của Tôn Vĩnh Trinh lạnh lùng vang lên. Bách Tín Hồng cười lạnh một tiếng, “Còn có thể thấy thế nào được nữa? Ý đồ chiếm đoạt thị trường của chúng ta quá rõ ràng. Mà công ty giải trí Ức Mạch này cũng nghĩ quá đơn giản rồi, cho rằng dùng tiền cải tạo một khu vực, sau đó đánh tiếng ồn ào là có thể độc chiếm khu vực sao? Ha ha, đúng là si tâm vọng tưởng!” “Hiện giờ cả thị trường đều nằm trong tay của chúng ta, chỉ cần chúng ta không gật đầu, công ty giải trí Ức Mạch của anh ta một đồng cũng đừng mong kiếm được, cứ tiêu tiền một cách vô ích, yên phận làm con cờ thí đi!” “Chủ tịch anh yên tâm, có Bách Tín Hồng tôi ở đây, công ty giải trí Ức Mạch chẳng mấy chốc sẽ bay hơi không còn chút vết tích!” Tôn Vĩnh Trinh không nói gì mà đưa mắt nhìn về phía Tây Môn Tuấn. Tây Môn Tuấn là một người lắm mưu nhiều kế, là người thông minh nhất trong toàn công ty, anh ta muốn nghe ý tưởng của Tây Môn Tuấn. Trầm ngâm trong chốc lát... Tây Môn Tuấn suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Nhìn từ bên ngoài có vẻ như chúng ta đang chiếm thế thượng phong, chúng ta không chỉ nắm quyền kiểm soát cục diện, mà phạm vi bành trướng của công ty cũng lớn, bất kể xét trên phương diện nào, chúng ta đều có thể đè bẹp lính mới như Ức mạch, thế nhưng...” Anh ta hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Từ lần trước giao thủ cùng với Giang Sách, tôi có ấn tượng vô cùng sâu sắc với người đàn ông này, anh ta sẽ không mù quáng triển khai bất cứ kế hoạch nào không có triển vọng, sau khi tiếp nhận khối tài sản kia, nhất định anh ta có dự tính gì khác.” “Không nói đâu xa, chỉ cần nhìn vào chủ tịch công ty mà anh ta tìm được, Trình Đan Đình cũng đủ để thấy, cô ta là nữ cường số một thế giới, người phụ nữ này trong một thời gian ngắn mà đã đưa Ức Mạch không tăm không tiếng phất lên nhanh chóng, thực lực không thể coi nhẹ!” “Cho nên điều tôi cảm nhận được là dù chúng ta đang chiếm ưu thế nhưng không thể coi nhẹ đối phương, phải xử lý thật cẩn thận, ngàn lần không thể đi theo vết xe đổ.” Nghe thế, Bách Tín Hồng nở nụ cười. Anh ta châm một điếu thuốc, hai chân vắt hình chữ ngũ, khinh thường nhìn Tây Môn Tuấn. “Tôi nói này Tây Môn Tuấn, anh đây là đang nâng người khác lên rồi tự dìm uy phong của chính mình xuống hay sao? Không phải chỉ là một lính mới quèn và một người đàn bà thối tha thôi hay sao? Có cái gì phải sợ?” “Nhìn bộ dáng sợ đến ngốc của cậu, có phải thất bại cũ đã đánh bại cậu hoàn toàn, cậu không thể thoát ra khỏi đó được nữa đúng không?” Tây Môn Tuấn cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bách Tín Hồng. Quả thực sai lầm trước của anh ta là quá nghiêm trọng, trực tiếp khiến cho xí nghiệp Thiên Đỉnh mất đi một cây hái tiền là Văn phòng khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. Tây Môn Tuấn cũng vì sự kiện đó mà hình thành một vết thương tâm lý vô cùng lớn, anh ta không thể nào thoát ra khỏi đó. Bách Tín Hồng đã nhắm ngay vào điểm đó, trực tiếp rạch thêm vào vết sẹo đó vài nhát dao. Tôn Vĩnh Trinh xua xua tay, nói: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, mấy cậu nói đều có lý. Chúng ta không thể xem thường Giang Sách, những cũng không thể tự hạ thấp ý chí của chính mình.” “Không phải Giang Sách dự định tổ chức lễ khai trương thật hoành tráng hay sao?” “Tôi sẽ để cho anh ta được mở rộng tầm mắt, cho anh ta biết kết cục của việc đối địch với Tôn Vĩnh Trinh sẽ thảm tới cỡ nào.” Bách Tín Hồng gật đầu, “Chủ tịch, chuyện này anh cứ giao cho tôi xử lí đi! Anh ta tổ chức buổi lễ khai trương, vậy chắc chắn sẽ mời một vài minh tinh tham dự nhỉ? Ha ha, tôi lập tức đi loan tin tức, ai dám đến dự lễ của công ty giải trí Ức Mạch, tương lai sẽ không được nhận bất cứ tài nguyên gì từ Bá Khống nữa, người đến tham dự sẽ nằm trong danh sách đen của Bá Khống và bị chặn vĩnh viễn!" Dựa vào quyền thế của công ty giải trí Bá Khống, một khi bị chặn đứng tài nguyên như thế, chẳng khác nào bị trục xuất khỏi thành phố Giang Nam. Bất luận là minh tinh nào cũng không gánh được tổn thất nặng nề như vậy! Tôn Vĩnh Trinh gật đầu, “Cách này tốt đó, mau chóng đi triển khai. Đến lúc đó không có một minh tinh nào xuất hiện, tôi muốn xem xem Giang Sách sẽ tổ chức lễ khai trương như thế nào. Đến lúc đó nói không chừng sẽ phải bỏ tiền thuê một vài hot girl mạng về để hát nhảy tạo không khí, thế thì hẳn họ sẽ bị người trong giới cười cho không thể ngóc đầu lên được.” Bách Tín Hồng đứng lên, phủi bụi trên quần áo. "Vậy hôm khác nói chuyện tiếp, chủ tịch, tôi lập tức đi làm việc.” “Ừm, đi đi.” Bách Tín Hồng ngẩng đầu rời đi, lúc ngang qua người Tây Môn Tuấn, anh ta còn cố ý phủi bụi hướng về phía anh ta, vô cùng nghênh ngang và kiêu ngạo. Tây Môn Tuấn kiềm chế bản thân để không tức giận. Sau khi Bách Tín Hồng rời đi, Tây Môn Tuấn nói: “Chủ tịch, Bách Tín Hồng là một người rất kiêu ngạo và độc đoán, không thể so được với tính khí trầm ổn của Giang Sách, tôi lo rằng sẽ xảy ra chuyện.” “Có thể xảy ra được chuyện gì cơ chứ?” "Cái này tôi không thể nói chính xác được, nhưng tôi cảm thấy Bách Tín Hồng sẽ không áp chế được Giang Sách, nếu không chúng ta giúp anh ta một tay, thêm phần chắc chắn?” Tôn Vĩnh Trinh liếc xéo hắn, hỏi: “Cậu có kế hoạch gì?” Tây Môn Tuấn cười cười, “Tôi biết một người, anh ta...” Tôn Vĩnh Trinh nghe xong thì cười ha ha. “Tốt, tốt, biện pháp này hay lắm!” “Bây giờ cậu lập tức đi triển khai đi!” Tây Môn Tuấn đứng lên: “Thuộc hạ đã rõ!” Anh ta lập tức xoay người rời phòng làm việc, bắt tay vào việc xử lý lễ khai trương của công ty giải trí Ức Mạch. Tôn Vĩnh Trinh tựa lưng vào ghế ngồi, âm hiểm cười nói: "Giang Sách ơi là Giang Sách, tôi không tin là anh có thể vượt qua được kiếp nạn này! Lễ khai trương? Ha ha, tôi sẽ biến nó trở thành lễ đóng cửa!” “Để cho anh mất hết mặt mũi, xấu hổ trước mọi người, thậm chí tôi còn muốn khiến cho anh phải khóc lóc khổ sở nữa!” “Công ty giải trí Ức Mạch, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.” “Chờ xem, tôi sẽ từng bước từng bước hạ gục tất cả mọi thứ, dám đối địch với xí nghiệp Thiên Đỉnh, chỉ có một con đường chết mà thôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương