Chí Tôn Đào Phi
Quyển 1 - Chương 51: Hoàng hậu nương nương cho mời
Mộc Ngâm Phong cũng đã nhìn thấy Thương Diễm Túc, trên mặt hiện lên một tia bối rối, không biết vừa rồi hắn nghe được bao nhiêu? Có thể khiến hắn hoài nghi thân phận của Thanh Nghiên hay không? Dù sao, hắn cũng không biết rằng Thương Diễm Túc đã sớm phát hiện ra chuyện Lãnh Thanh Nghiên gả thay. Vẻ mặt của Thương Diễm Túc khiến người ta đoán không ra hắn đang nghĩ gì, ai cũng không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn Mộc Ngâm Phong một cái, sau đó đi tới bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên, không chút nào cố kỵ cầm tay nàng, nói: “Thì ra ái phi ra ngoài gặp mặt huynh trưởng a, vì sao lại không nói một tiếng với bổn vương vậy?” Đôi mày khẽ nhíu lại, nàng nghe trong giọng nói Thương Diễm Túc có một tia vui sướng cùng đắc ý, từng đợt hơi ấm truyền ra từ lòng bàn tay hắn, khiến cho nàng cảm thấy bên tai có cảm giác nóng lên. “Chỉ là trùng hợp mà gặp nhị ca mà thôi”. “Thì ra là như vậy”. Thương Diễm Túc nhìn hai lỗ tai nàng càng lúc càng hồng, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn, thật vất vả mới đem tươi cười thu lại được, sau đó đem tầm mắt chuyển đến Mộc Ngâm Phong, hỏi, “Không biết nhị công tử có còn chuyện gì muốn nói với ái phi của bổn vương hay không?” Trên gương mặt Mộc Ngâm Phong cũng đã khôi phục lại vẻ tươi cười mà xa cách, nói: “Chỉ là trùng hợp gặp được, cho nên tán gẫu một chút chuyện tình mà thôi, nếu như đã gặp Vương gia ở đây, ta cũng còn một số việc, không quấy rầy”. Hướng về phía Thương Diễm Túc chắp tay thi lễ, lại nhịn không được liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên một cái, sau đó mới quay người rời đi, mà ngay sau khi Mộc Ngâm Phong rời đi, cũng có một bóng đen xẹt qua ngay bên cạnh, đảo mắt liền biến mất không thấy. Bên trong ngõ nhỏ cũng chỉ còn lại Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, Lãnh Thanh Nghiên không chút do dự dùng sức bỏ tay hắn ra, nhưng mà Thương Diễm Túc lại thuận thế mà tiến lên, đem cả người nàng ôm vào trong lòng, ở bên tai nàng thổi thổi hơi, ý cười nồng đậm nói: “Nghiên nhi, ta nghe được a, nàng nói nàng có yêu thương ta nha”. Dùng sức giãy dụa, muốn đẩy hắn ra, dùng biểu tình lạnh lùng để che dấu tiếng tim đập mạnh liên hồi, nói: “Ta chỉ nói là có thể, nhưng cũng không có nghĩa là hiện tại ta yêu thương ngươi”. Thương Diễm Túc tất nhiên sẽ không buông tha cho nàng, nghe thấy nàng nói vậy cũng không cảm thấy mất mát gì cả, nhìn biểu tình nhớn nhác của nàng dường như cũng chỉ ở trước mặt hắn mới biểu hiện ra, tươi cười không khỏi càng thêm sáng lạn, khẽ cắn cắn vành tai phấn nộn của nàng, cảm nhận được thân thể của nàng bởi vậy mà run rẩy một chút, tươi cười lại càng thêm đắc ý. “Nếu Nghiên nhi đã nói như vậy, thì khẳng định là đã thích ta rồi, thế nên mới có thể nói là sẽ yêu thương ta đi, phải không?” “Không phải!” “Vậy chẳng lẽ hiện tại nàng cũng đã yêu thương ta ?” “Không có!” “Vậy có nghĩa là gì ?” “Ta… Ngươi cút đi cho ta!” Thương Diễm Túc càng ôm nàng chặt thêm một chút, bàn tay cũng đã đặt phía trên mông của nàng, vỗ mạnh mộ cái, “Ba!” Lãnh Thanh Nghiên mở to mắt như muốn ăn thịt người đến nơi rồi, Thương Diễm Túc trực tiếp chặn lại phấn môi của nàng. Lãnh Thanh Nghiên trừng to ánh mắt, hung hăng nhìn hắn, có lẽ vì nguyên nhân chột dạ, hoặc cũng có lẽ là vì cái gì khác, tóm lại hôm nay nàng, ở trước mặt hắn hoàn toàn không còn là một bộ dáng lạnh lùng cùng bình tĩnh. Ôm chặt lấy nàng, rồi cùng đi về phía Vương phủ, Thương Diễm Túc nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Nghiên nhi, ta nghĩ ta muốn nàng”. Cả người Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên cứng ngắc, tim không tự chủ được mà đập càng nhanh, sau đó cúi đầu, ghé vào bờ vai hắn, hung hăng cắn xuống. “Tê!” Tiếng hút không khí vang lên, thân thể Thương Diễm Túc nháy mắt cũng cứng ngắc lại, sau đó lại cúi đầu nhìn người trong lòng, vỗ nhẹ xuống mông của nàng, rồi nói, “Nghiên nhi, cẩn thận đau răng, ta sẽ đau lòng”. “…” Người trong lòng hắn cũng nhanh chóng dừng lại, đáy mắt Thương Diễm Túc tràn đầy ý cười ôn nhu, nhẹ giọng nói : “Nghiên nhi, hôm nay Mộc Thiên Dao tìm nàng là có chuyện gì ?” Nghe vậy Lãnh Thanh Nghiên vẫn nhắm mắt như cũ, chỉ nhẹ giọng nói: “Nàng ta muốn ta rời khỏi Lạc Vương phủ, đem địa vị và tướng công trả lại cho nàng ta”. “Vậy Nghiên nhi trả lời nàng như thế nào ?” “Nàng ta muốn vậy, trả lại cho nàng cũng không sao”. “…” Khóe miệng Thương Diễm Túc thoáng run rẩy, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, khẽ nắm lấy cằm của nàng khiến nàng nhìn thẳng hắn, nói, “Thật sao?” Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, bày ra vẻ mặt từ chối cho ý kiến. Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn nàng, khóe miệng chậm rãi hiện lên mỉm cười, bàn tay nhẹ xoa xoa trên mặt nàng, ánh mắt híp lại mang theo tia nhìn nguy hiểm, ôn nhu hỏi: “Thật vậy sao?” Bắt lấy bàn tay đang tác quái trên mặt mình, thời khắc hắn trêu chọc nàng khiến hô hấp của nàng có chút khó khăn, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, đôi mắt đẹp mê người liếc nhìn sắc hồng trên mặt vẫn chưa thối lui, khiến cho Thương Diễm Túc thiếu chút nữa thì không tự kiềm chế được. Sâu sắc nhận thấy phản ứng của hắn, Lãnh Thanh Nghiên vội vàng nói: “Ta còn chưa có đáp ứng nàng, thì Mộc Ngâm Phong đã tới rồi”. Câu trước khiến cho hắn cảm thấy cực kì vui vẻ, nhưng câu sau lại khiến vẻ mặt của hắn đông cứng lại, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Nếu như Mộc Ngâm Phong không có xuất hiện? Vậy nàng sẽ làm như thế nào?” “Ta làm sao mà biết?” “Nghiên nhi?” Lãnh Thanh Nghiên đem tầm mắt dời đi, nhìn về phía bên ngoài, nói: “Có người đến”. Trong mắt Thương Diễm Túc hiện lên gió lốc, đưa tay ôm lấy mặt nàng quay lại, cũng không để ý đến bước chân càng lúc càng gần kia, khẽ cắn phấn môi của nàng, sau đó thoáng dùng sức, trong miệng hai người thoáng tràn ngập mùi máu tươi. Khẽ nhíu đôi mày thanh tú, cảm thấy vết thương trong miệng bị mút mạnh, trong mắt Lãnh Thanh Nghiên lóe lên tia hàn quang, thoáng há mồm, sau đó dùng sức cắn xuống bờ môi của hắn. Quản gia đang đi tới đột nhiên lại cảm thấy lạnh cả người, dừng chân lại nhìn phía sau, nhưng cũng không có phát hiện cái gì, lắc lắc đầu tiếp tục đi về phía trước, đến trước cửa phòng kia liền dừng lại, nâng nhẹ tay gõ gõ cửa phòng, cung kính nói: “Vương gia, có công công trong cung đến đây, nói là hoàng hậu nương nương muốn mời Vương phi vào cung một chuyến “. Cửa phòng mở ra, quản gia ngẩng đầu nhìn vào sau đó lại lập tức cúi đầu, khóe miệng nhẹ nhàng mà run rẩy, dường như đang cố nén ý cười. Thương Diễm Túc đưa tay nhẹ sờ lên môi đã bị cắn chảy máu, lạnh lùng liếc mắt nhìn quản gia một cái, trong cái liếc mắt kia mười phần là cảnh cáo, sau đó nói: “Hoàng hậu nương nương? Bổn vương không biết là bà ta có chuyện gì để nói với chúng ta đây”. “Ách, việc này… công công mà hoàng hậu nương nương phái tới vẫn đang chờ ngoài phòng khách”. Khẽ nhíu mi không vui, vẫy tay nói: “Đã biết, ngươi lui xuống trước đi, lát nữa bổn vương sẽ qua đó “. “Dạ !” Đợi sau khi quản gia lui ra, Thương Diễm Túc xoay người lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên đang sửa sang lại quần áo, nói: “Nghiên nhi có tính toán gì không?” Dùng trâm cố định lại tóc, sau đó đứng dậy nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Hẳn là Vương gia phải có tính toán gì mới đúng”. Trần công công mà Trữ hoàng hậu phái tới đang ngồi an vị trên ghế, quay về phía quản gia đứng bên cạnh, the thé nói: “Quản gia, không biết đến khi nào Vương phi mới có thể cùng ta vào cung để thỉnh an hoàng hậu a?” Trên mặt quản gia vẫn vĩnh viễn là vẻ mặt khiêm tốn, thoáng khom người nói: “Bẩm công công, việc này lão nô cũng không biết, Vương gia chỉ nói, thỉnh công công chờ một chút “. Trần công công có chút không vui khẽ nhíu mày, tùy tay bưng trà lên, nhấp một ngụm, khẽ ho khan vài tiếng nói: “Hoàng hậu nương nương đang chờ Vương phi đâu, còn thỉnh quản gia đi thông báo lại với Vương gia một tiếng, nếu để cho hoàng hậu nương nương chờ lâu, vậy thì thực là không được tốt”. “Công công thứ tội, Vương gia có dặn dò, công công chỉ cần chờ một lát là được “. “Lớn mật! Một quản gia nho nhỏ như ngươi, mà lại dám kháng lại ý chỉ của Hoàng hậu ?” “Lão nô không dám”. Nhìn bộ dáng không ôn không hỏa của quản gia khiến Trần công công khẽ nhíu mày, thời điểm đang muốn nói tiếp gì đó, thì cũng thấy bóng Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên xuất hiện ở cửa, thấy vậy, Trần công công vội vàng đứng lên, hướng về phía hai người nghênh đón, cười nịnh hành lễ nói: “Nô tài tham kiến Vương gia, Vương phi”. Thương Diễm Túc ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn, tầm mắt đảo qua vị trí mà Trần công công vừa ngồi, đột nhiên lạnh lùng nói: “Người tới, đem kẻ nô tài không biết tôn ti, coi rẻ bổn vương này bắt lại !”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương