Chí Tôn Đào Phi

Quyển 2 - Chương 16: Tiểu tử kia bị bắt cóc



Tiểu tử kia đang đi bộ trên đường, tuy rằng cậu không thể dẫn nó đi ra ngoài chơi, mẹ cũng không cho nó tùy tiện ra ngoài, nói là bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng mà thỉnh thoảng nó vẫn có thể ra ngoài chơi một chút chứ, hơn nữa, thủ vệ trong vương phủ cũng không dám ngăn cả nó xuất môn.

Đông đi dạo tây xem xét, gặp được một ít thứ gì đó làm cho nó thích thú mới dừng bước lại xem, thật sự thích mới có thể mua, tiểu tử kia, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại giống như thần giữ của vậy, cũng không biết nó giữ nhiều tiền như vậy để làm gì.

Liền ngay cả Lãnh Thanh Nghiên hỏi nó, giữ nhiều tiền như vậy để làm gì, cho tới bây giờ nó vẫn đóng chặt cái miệng nhỏ nhắn không trả lời, mỗi lần còn đều cười đến thực thần bí.

Ngay khi nó đang đi dạo đây đó, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng, chặn đường đi của nó. Tiểu tử kia không khỏi ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn liền thấy hai cái mặt nghiêm nghị, lạnh lùng như mặt than đang nhìn nó, hồn nhiên hỏi: “Các ngươi là ai a? Vì sao chặn đường của ta?”

Hai người kia đối diện với vẻ đáng yêu vô địch của tiểu tử kia mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, thật giống như là bị sét đánh a.

Sau khi nhìn thấy hai người kia mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, tiểu tử kia nghiêng đầu nghĩ, sau đó gục đầu xuống, xoay người nghĩ muốn đi vòng qua bên người hai người, nó cũng không có thích người vừa già vừa xấu như vậy, còn mang theo cái mặt than này thật là so với gia gia nó còn già hơn a, sẽ làm mỹ nam vũ trụ siêu cấp vô địch như nó khó coi đi.

Chỉ là, tiểu tử kia vừa mới di chuyển một chút, hai người kia thế nhưng lại chặn đường của nó, trong đó một người lạnh giọng hỏi: “Ngươi chính là Thương Tuyệt Thế sao?”

Tiểu tử kia chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hai cái người đáng ghét này, vẻ mặt vô tội, lắc đầu nói: “Ta gọi là Lãnh Vô Song”.

Hai người kia rõ ràng sửng sốt một chút, không khỏi liếc nhau, một người khác nói: “Chẳng lẽ nhận sai người rồi? Nó không phải người chúng ta muốn tìm?”

“Cũng có thể, có điều theo ta thấy, tiểu tử này là có bộ dạng đáng yêu nhất, hơn nữa tiểu hài tử khác so với nó là không thể nào mà sánh bằng được”.

“Nói không chừng trong kinh thành lại xuất hiện một cái so với Thương Tuyệt Thế kia còn đáng yêu hơn, hoặc là, Thương Tuyệt Thế kia hôm nay cũng không có đi ra ngoài”.

“Rõ ràng vừa rồi chúng ta chính mắt thấy nó từ trong Lạc vương phủ đi ra, nhìn qua đại khái ba bốn tuổi, bộ dạng lại đáng yêu như vậy, trừ bỏ con của Lạc vương gia, còn có thể là ai?”

Nghe hai người này nói chuyện, tiểu tử kia nhịn không được liền cười híp mắt, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ mân, ngẩng đầu, biểu tình trên mặt đắc ý giống như một chút mèo con, đáng yêu nói không nên lời kiêu ngạo.

Quả nhiên bản mỹ nam là thiên hạ vô địch, hai người kia nhận ra ta dĩ nhiên bởi vì ta là tiểu hài tử đáng yêu nhất trên đường!

Hai người lại nhìn về phía tiểu tử kia, hỏi: “Ngươi rốt cuộc có phải Thương Tuyệt Thế hay không?”

Tròng mắt quay tròn, hai người này vừa thấy liền biết là chứng thối không biết muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn bắt cóc bản mỹ nam? Ai nha nha, bộ dạng đáng yêu cũng là sai lầm a, thế nhưng còn khiến cho nhiều người muốn chiếm đoạt như vậy, nhưng mà, bản mỹ nam là của mẹ!

“Người ta gọi là Lãnh Vô Song nha”.

Hai người nhíu mày, trên mặt cũng không hề thay đổi chút nào, liếc nhìn lẫn nhau, sau đó đột nhiên vươn tay ra chộp lấy tiểu tử kia, nói: “Mặc kệ ngươi có phải hay không, trước mang về rồi nói sau!”

Tình huống như vậy thật đúng là nằm ngoài dự đoán của nó, còn không kịp hô lên cứu mạng, đột nhiên cảm thấy gáy tê rần, trước mắt toàn bộ đều biến thành màu đen.

A a, không phải đâu, hai kẻ trứng thối có ý xấu, dám đem bản mỹ nam đánh ngất xỉu, nếu như bị đánh đến ngốc thì làm sao bây giờ?

Đây là điều đầu tiên tiểu tử kia nghĩ tới trước khi mấy đi ý thức hoàn toàn, thậm chí nó không thèm nghĩ đến mình đang lâm vào tình huống như thế nào, là loại người nào muốn bắt nó, sau đó nó lại phải làm gì nữa.

Cái đầu nhỏ của nó, nhưng không chứa được nhiều như vậy, hơn nữa không biết vì sao, nó đối với mẹ là có tín nhiệm tuyệt đối, tin tưởng mẹ nhất định có thể tìm được nó, sau đó cứu nó ra.

Cho nên, thật sự là nó một chút cũng không hề lo lắng! Có điều, mẹ có thể hay không lo lắng, nó cũng không biết.

***

Sau khi Lãnh Thanh Nghiên trở lại vương phủ cũng phát hiện không thấy con trai bảo bối đâu, sau khi hỏi mới biết được khi nàng vừa ra khỏi phủ là nó cũng chuồn theo ra, không biết là đi chỗ nào.

Nhịn không được trong lòng lo lắng, nàng biết rõ ràng hiện ở trong kinh thành có bao nhiêu nguy hiểm, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm Lạc vương phủ, đồng thời cũng nhìn chằm chằm tiểu tử kia, nhất là người của hoàng hậu bên kia, Lãnh Thanh Nghiên dám khẳng định, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha tiểu tử kia.

Nhưng mà hiện tại, nó lại đi ra ngoài, ngay cả một người cũng không mang theo liền đi ra ngoài!

Lúc này nàng liền phái ra số lượng lớn người đi ra bên ngoài tìm kiếm tiểu tử kia, bất kể có như thế nào, nhất định phải tìm nó về ngay lập tức, nếu không, ngày hôm nay Sử thừa tướng vừa bị trừng phạt, mà Sử thừa tướng thực hiển nhiên là người của hoàng hậu, một người trợ giúp lớn như vậy bị tiêu diệt, hoàng hậu nhất định sẽ điên cuồng.

Lãnh Thanh Nghiên cũng không có đi ra ngoài, nàng ở lại trong vương phủ, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, vừa rồi hẳn là nên nói rõ cho cục cưng biết, hoặc là trực tiếp mang theo nó bên người là được, nhưng mà, hiện tại nghĩ thế đã hoàn toàn vô dụng, việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng tìm được cục cưng.

Túc như thế nào còn chưa trở về? Chẳng lẽ là trên triều xảy ra vấn đề gì?

Lãnh Thanh Nghiên chắp tay trước ngực, không ngừng mà ở trong phòng đi qua đi lại, trước đó thỉnh thoảng lại đi đến đại môn vương phủ, chờ mong những người phái ra mau trở lại, hơn nữa đem cục cưng mang về.

Nửa canh giờ trôi qua, vẫn như cũ nửa điểm động tĩnh đều không có, mà bóng dáng Thương Diễm Túc cũng xuất hiện tại cửa vương phủ, không có do dự gì, Lãnh Thanh Nghiên trực tiếp liền xông ra ngoài, gắt gao cầm lấy tay hắn, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng khẩn trương.

Bộ dạng này của nàng nhưng thật khiến Thương Diễm Túc hoảng sợ, vội vàng đỡ thân thể của nàng, hỏi: “Nghiên nhi, đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”

Ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt lo lắng không giảm chút nào, thiếu chút nữa liền muốn khóc, run giọng nói: “Túc, cục cưng không thấy đâu”.

“Cái gì? Đang tốt, sao lại có thể đột nhiên không thấy?” Thương Diễm Túc cũng không khỏi cả kinh, đó chính là con trai bảo bối của hắn a!

Lắc đầu nói: “Ta cũng không biết sao lại như vậy, hôm nay sau khi ta xuất môn, cục cưng cũng liền chuồn ra ngoài, không biết là đến chỗ nào chơi, ta đã phái người đi ra ngoài tìm, nhưng mà đã một canh giờ, nửa điểm tin tức đều không có”.

Nhìn Lãnh Thanh Nghiên bộ dáng lo lắng lại tự trách, Thương Diễm Túc nhìn không được, đem nàng nhẹ ôm vào trong lòng, an ủi nói: “Yên tâm đi, không có việc gì, trước kia cục cưng không phải cũng thường xuyên một mình chạy ra ngoài chơi sao? Rất nhanh liền sẽ tìm được thôi”.

Lãnh Thanh Nghiên lại lắc lắc đầu, từ trong lòng hắn giãy ra, nhẹ vỗ về cái trán nói: “Không phải, ta… Ta có một loại dự cảm không tốt, cảm giác cục cưng giống như đã xảy ra chuyện”.

Sửng sốt một chút, mà ngay lúc này, một người Lãnh Thanh Nghiên phái ra về tới vương phủ, khom người nói: “Thuộc hạ tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi!”

“Có phải hay không có tin tức của tiểu vương gia?”

“Bẩm Vương phi, thuộc hạ nghe được, có khả năng chính là tiểu vương gia, hai canh giờ trước ở gần Túy Hương lâu hình như bị hai kẻ giống như thị vệ đánh ngất đi”.

Lãnh Thanh Nghiên cả kinh, vội vàng hỏi: “Ngươi xác định? Kia thật sự là tiểu vương gia sao?”

“Này… Vương phi thứ tội, thuộc hạ cũng không thể xác định có phải là tiểu vương gia, chính là, rất có thể là”.

“Tình huống lúc ấy như thế nào, hai người kia có nói thêm gì không, tiểu tử kia có phản ứng gì?”

“Căn cứ lời nói của người đi ngang qua nơi đó lúc ấy, hai người kia hỏi tiểu hài tử kia có phải Thương… Thương Tuyệt Thế hay không, nhưng mà tiểu hài tử kia lại nói nó tên là Lãnh Vô Song, hai người hình như cũng không có cách nào xác định tiểu hài tử kia rốt cuộc có phải tiểu vương gia hay không, sau đó lại mang nó đi”.

Hầu như mọi người đều biết tiểu tử kia gọi là Thương Tuyệt Thế, lại chỉ có số ít mấy người mới biết được nó còn có một cái tên khác gọi Lãnh Vô Song, nghe thị vệ trả lời, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên liền nhận định, đó chính là con trai bảo bối của mình.

Hít sâu một hơi, Lãnh Thanh Nghiên tim đập nhanh hơn, cục cưng của nàng thế nhưng bị người khác bắt cóc, lại còn bị đánh ngất mà mang đi, không biết còn gặp cái nguy hiểm gì nữa đây, đột nhiên cảm thấy cả lưng đều lạnh lẽo.

Thương Diễm Túc nắm chặt tay nàng, nhìn thị vệ nói: “Đem tất cả mọi người triệu tập về, đi thăm dò xem hai người kia đem tiểu vương gia mang đi chỗ nào, tình huống hiện tại như thế nào?”

“Tiểu vương gia?”

“Đúng, tiểu hài tử kia chính là tiểu vương gia, còn không mau đi!”

“Dạ, thuộc hạ cáo lui!”

“Đợi chút!”

“Vương gia còn có gì phân phó?”

“Trọng điểm chú ý một chút đến Lỗ vương phủ cùng hoàng cung”.

“Dạ!”

Thị vệ nhanh chóng rời đi, Lãnh Thanh Nghiên nhắm mắt lại hơi hơi thở dốc, đột nhiên mở mắt ra bên trong tràn đầy dứt khoát, ngẩng đầu nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Túc, ta cũng cùng đi tìm!”

Thương Diễm Túc ngăn nàng lại, nói: “Nàng vẫn là an tâm ở lại trong phủ đi, nếu không đến lúc bọn họ tra ra được cái gì, lại phải đi tìm nàng để bẩm báo mọi chuyện nữa”.

“Nhưng mà, người ta lo lắng cục cưng thôi!”

Lãnh Thanh Nghiên hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thương Diễm Túc, nàng thật không ngờ nàng mới đi ra ngoài một mình, cục cưng lại bị người khác bắt đi.

Thương Diễm Túc thấy vậy không khỏi đau lòng, hôn nhẹ lên trán của nàng nói: “Nghiên nhi, yên tâm đi, không có việc gì, những người đó bắt cục cưng hẳn là muốn dùng cục cưng để uy hiếp chúng ta, cho nên bọn họ khẳng định sẽ để cho chúng ta biết cục cưng ở trong tay bọn họ, hơn nữa trước đó, bọn họ cũng sẽ đảm bảo an toàn cho cục cưng”.

Này, Lãnh Thanh Nghiên đều biết, nhưng mà chuyện này liên quan đến con trai bảo bối của nàng, nàng chịu không nổi mà đem sự tình suy nghĩ đến hướng tệ nhất.

Hít sâu một hơi, làm cho chính mình nhanh tỉnh táo lại, bởi vì nàng biết, hiện tại ngoại trừ bình tĩnh chờ ở trong vương phủ đợi mọi người trở về, nàng cũng không thể làm được gì. Đương nhiên, biết là một chuyện, mà làm được gì, lại là một chuyện khác.

***

Tiểu tử kia mở to hai mắt nhìn xung quanh trái phải, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mân mê, nhẹ giọng than thở nói: “Thật là người xấu, vậy mà lại đem bản mỹ nam nhốt ở cái nơi quỷ quái này!” Tùy tay đánh một cái, nhìn cái tên vui vẻ nhảy trên tay kia, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi méo xệch, vẻ mặt ủy khuất nói, “Thế nhưng còn có con chuột!”

Nó không biết nơi này là nơi nào, bởi vì lúc nó tỉnh lại nó cũng đã ở trong này, chỉ thấy bốn phía là rào chắn, cảm thấy nơi này giống như nhà tù mà mẹ đã từng nói qua.

Nha! Nó đường đường là Lạc vương phủ tiểu vương gia, mỹ nam vũ trụ siêu cấp vô địch soái ca thế nhưng bị người quăng vào nhà tù?

Đột nhiên từ xa xa truyền đến một ít thanh âm, tiểu tử kia vội vàng đem tầm mắt chuyển đến phương hướng kia, liền nhìn thấy có vài bóng người giống như đang đi về phía nó, xen lẫn thanh âm nói chuyện mơ hồ.

Tiểu tử kia sắc mặt không thay đổi, yên lặng ngồi dưới đất, chớp chớp mắt nhìn mấy người đang đi lại gần mình, thầm nghĩ phải thấy rõ ràng những người đó, nhìn xem rốt cuộc là ai dám lớn gan như vậy, dám đánh ngất nó, sau đó lại còn bị quăng vào cái nơi u ám này.

Đi đầu là hai người đã ngăn nó lại ở trên đường cái, bọn họ đi đến cửa nhà tù lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu tử kia một cái, sau đó tách ra đứng ở hai bên, hướng về người phía sau, cung kính nói: “Vương gia, chính là tiểu hài tử này, không biết là có phải người Vương gia muốn tìm hay không, nó nói nó không gọi là Thương Tuyệt Thế mà tên là Lãnh Vô Song. Bọn thuộc hạ vì phòng ngừa nó nói dối, mà để cho nó chạy mất, cho nên đã đem nó bắt về, nếu không phải, bọn thuộc hạ lại đi tìm”.

Người đi phía sau bọn họ rõ ràng chính là Lỗ vương Thương Diễm Trác, hắn lạnh lùng nhìn tiểu tử ngồi trong nhà tù, khóe miệng hiện lên ý cười lạnh lùng, nói: “Các ngươi làm tốt lắm, nó chính là người bổn vương muốn tìm, được rồi, nơi này đã không còn chuyện của các ngươi, đi xuống!”

“Dạ, thuộc hạ cáo lui!”

Tiểu tử kia trơ mắt nhìn hai người kia rời đi, ở trước mắt nó, liền chỉ còn lại Thương Diễm Trác, còn có chính là con của Thương Diễm Trác, cái tên đáng ghét kia, thường xuyên chủ động đến tìm nó gây phiền toái trước, sau đó mỗi lần cũng đều bị nó chọc cho khóc đi cáo trạng với bà nội – Thương Kỳ Thụy.

Nhếch miệng lộ ra tươi cười sáng lạn, hai chiếc răng mèo kia ở trong bóng tối lòe lòe tỏa sáng, nhìn hai người, nói: “Các ngươi đem bản thế tử thỉnh đến nơi đây, là có chuyện gì sao?”

Thương Diễm Trác trong mắt tinh quang chợt lóe, nhìn tiểu tử kia ánh mắt từ ban đầu lạnh như băng trở nên có một chút ý vị thâm trường, khóe miệng khẽ nhếch, tiểu tử kia phản ứng như thế, thật sự là khiến cho hắn vô cùng để ý.

Tiểu tử kia, so với Thụy nhi của hắn còn nhỏ hơn một tuổi, gặp phải chuyện như vậy nhưng không khóc cũng không nháo, thậm chí còn giống như tất cả đều bình thường không hề có vấn đề gì với nó cả.

Định lực như thế, khiến cho Thương Diễm Trác đối với nó âm thầm tán thưởng đồng thời, cũng là nhịn không được sát khí mạnh hơn, quả nhiên không hổ là con Thương Diễm Túc, cũng đáng ghét như hắn vậy!

Khi Thương Diễm Trác đánh giá tiểu tử kia, tiểu tử kia cũng đang đánh giá lại hắn, tuy rằng không ít lần bắt nạt Thương Kỳ Thụy, nhưng đối với Thương Diễm Trác lại không hề quen thuộc lắm, kỳ thật cũng chỉ là thấy qua một lần mà thôi, sau lần đó, cũng đều là trực tiếp đấu với lão yêu bà kia.

Người này chính là phụ thân kẻ ngu ngốc kia sao? Thật không hổ là phụ thân của kẻ ngốc, vừa thấy liền biết không phải là cái người thông minh gì, so với phụ thân của bản mỹ nam là kém xa!

Có điều hắn bắt cóc bản mỹ nam đến đây là để làm gì đây? Chẳng lẽ là dùng bản mỹ nam để uy hiếp phụ thân?

Tiểu tử kia tròng mắt quay tròn, cái đầu nho nhỏ nhanh chóng vận hành, không có biện pháp a không có biện pháp, ai bảo nó thông minh như vậy chứ, ngay cả khi gặp chuyện như vậy một chút hoảng sợ cũng không có.

Dù sao, nó chính là tin tưởng, mẹ nhất định sẽ cứu được nó, mà trước khi mẹ cứu nó ra, nó rất muốn hảo hảo mà chơi đùa vài ngày a!

Cho nên, nó thật sự là không có sợ, cho dù ở nơi này có gặp nhiều nguy hiểm, những người ở nơi này có khả năng sẽ bắt nạt nó, nhưng nó cũng không sợ hãi, nó nhất định sẽ đợi mẹ tới cứu nó!

Thương Kỳ Thụy đứng ở bên cạnh phụ vương, có chút vui sướng khi người gặp họa nhìn Thương Tuyệt Thế bị nhốt trong nhà tù, Thương Tuyệt Thế chết tiệt, luôn khi dễ nó, hiện tại thì tốt rồi, nơi này nhưng chính là thiên hạ của nó, xem xem nó sẽ dạy dỗ Thương Tuyệt Thế đáng ghét này như thế nào!

Đột nhiên đi lên phía trước từng bước, đứng ở trước cửa địa lao, trên mặt tươi cười vui sướng khi người gặp họa càng thêm rõ ràng cùng sáng lạn, nhìn tiểu tử kia nói: “Thương Tuyệt Thế, hiện tại ngươi đã bị phụ vương ta bắt lại, xem ngươi còn dám kiêu ngạo nữa không!”

Tiểu tử kia chớp ánh mắt, vẻ mặt vô tội, trong lòng lại là có chút không phục, có điều tên ngu ngốc này sao lại kiêu ngạo như vậy a? Cũng không phải nó bắt được.

“Thương Tuyệt Thế, ngươi câm điếc sao? Sao không trả lời bản thế tử, ngươi chán sống có phải hay không? Ta nhất định bảo phụ vương dạy dỗ ngươi thật tốt!”

Thương Diễm Trác đứng ở bên cạnh, hơi nhíu mày, vẫn luôn cho rằng nhi tử của mình thông minh hơn người, linh hoạt đáng yêu, nhưng giờ phút này đứng cùng Thương Tuyệt Thế, vậy nhưng ngay cả người làm phụ thân như hắn đây cũng đều có thể cảm giác được sự chênh lệch.

Trong mắt không khỏi hiện lên sát khí, đương nhiên đó là đối với tiểu tử kia lộ ra sát khí, chính là tiểu tử kia xuất hiện, đem toàn bộ sủng ái của Thụy nhi đều đoạt đi. Vốn dĩ hắn còn có thể thông qua Thụy nhi tranh thủ giúp đỡ của hoàng Tổ mẫu, phụ hoàng sẽ nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, nhưng mà, chết tiệt, vì sao ngay cả con của Thương Diễm Túc cũng đáng giận cùng đáng chết như vậy?

Tiểu tử kia ngây ngốc nhìn Thương Kỳ Thụy, trong lòng thầm nhủ, sau đó đột nhiên vung tay, không biết cái gì bị nó quăng ra ngoài, trực tiếp liền dừng ở trên mặt Thương Kỳ Thụy.

Thương Kỳ Thụy bị không biết là vật gì đột nhiên bay đến trên mặt, nhất thời liền “Oa” một tiếng khóc lên, đồng thời vươn tay hất thứ từ trên mặt xuống.

Vật kia vừa rơi xuống đất liền nhanh chóng chạy trốn rất xa, rõ ràng đó chính là con chuột tiểu tử kia vừa mới bắt được. Thương Kỳ Thụy nhìn thấy tình huống như vậy, cả người đều nhảy dựng lên, lập tức liền trèo lên trên người Thương Diễm Trác, khóc đến gần như không thở nổi.

Thương Diễm Trác trong mắt hàn quang đại thịnh, lạnh lùng nhìn tiểu tử kia, nói: “Tiểu tạp chủng, ngươi dám trước mặt của ta làm ra chuyện như vậy, trong mắt ngươi còn có bổn vương sao?”

Tiểu tử kia chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Thương Diễm Trác, về phần ba chữ ‘tiểu tạp chủng’ kia, đã bị nó chủ động loại bỏ, đợi lúc nào có cơ hội, sẽ khiến cho bọn hắn vì ba chữ này mà phải trả giá đắt!

Hừ hừ, dám nói bản mỹ nam là tiểu tạp chủng, tiểu tử kia cong cong cái miệng nhỏ nhắn, đột nhiên nói: “Ngươi nói không thể ở trước mặt của ngươi làm ra chuyện như vậy sao? A, ta đã biết, về sau khi ta làm chuyện này, ta nhất định sẽ tránh xa ngươi!”

“Phanh!”

Thương Diễm Trác đột nhiên bước lên trước từng bước, trên người đột nhiên phát ra khí thế mãnh liệt, làm cho tiểu tử kia không khỏi lui về phía sau từng bước, kinh hãi nhìn hắn, thực ngoan ngậm miệng lại. Mẹ nói qua, hảo hán không ăn thiệt trước mắt, nó mới không cùng với lão nhân chấp nhặt đâu!

“Người tới!”

Rất nhanh, có người từ bên ngoài chạy vào, đứng ở bên cạnh người Thương Diễm Trác, khom người hỏi: “Vương gia có gì phân phó?”

Thương Diễm Trác lạnh lùng nhìn tiểu tử kia, trong mắt sát khí thoáng hiện, trầm giọng nói: “Đem cửa lao mở ra!”

“Dạ!”

***

Lãnh Thanh Nghiên đang ngồi chờ tin tức trong lòng đột nhiên hốt hoảng, không khỏi vòng tay ôm ngực, biểu tình trên mặt thực ngạc nhiên cùng nghi ngờ.

“Nghiên nhi, làm sao vậy?”

Lắc đầu nói: “Ta không biết, chỉ là đột nhiên có cảm giác bất an”.

“Yên tâm đi, rất nhanh có thể tìm được cục cưng”.

“Ừm!”

Hai thị vệ bước nhanh từ ngoài Lạc vương phủ chạy vào, quỳ một gối xuống trước mặt hai người, nói: “Vương gia, Vương phi, tìm được tiểu vương gia!”

“Ở nơi nào?”

“Có người nhìn thấy hai người kia đem tiểu vương gia mang vào bên trong Lỗ vương phủ, căn cứ mật thám bên trong Lỗ vương phủ hồi báo, nói là Lỗ vương gia đem tiểu vương giam vào địa lao”.

***

Trong địa lao Lỗ vương phủ, Thương Diễm Trác đem Thương Kỳ Thụy đặt xuống đất, còn hắn tiến từng bước vào địa lao, cúi đầu mắt lạnh nhìn xuống tiểu tử kia, cười lạnh một tiếng, nói: “Quả nhiên là ngươi cùng phụ thân ngươi đều đáng ghét, đều đáng chết như nhau!”

Tiểu tử kia thoáng lui về phía sau từng bước, nó đột nhiên cảm nhận được từ trên người người này toát ra hơi thở nguy hiểm, tuy rằng đối với lời nói của hắn rất muốn phản bác vài câu, nhưng tiểu tử kia là tiểu hài tử thông minh, biết khi nào thì nên nói cái gì khi nào không nên nói.

Cho nên nó ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, người này, không phải là thực sự muốn giết nó chứ? Chẳng lẽ hắn không nghĩ dùng ta đến uy hiếp phụ thân cùng mẹ sao?

Thương Diễm Trác khóe miệng ý cười càng thêm tàn nhẫn, đột nhiên từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, vươn tay chộp lấy tiểu tử kia.

”Xú tiểu tử, ngươi không phải rất lợi hại sao? Lần trước không hạ độc chết được ngươi, thật ra bổn vương muốn nhìn xem, ngươi có thể tránh được mấy lần!”

Nói xong, không để ý tiểu tử kia phản đối liền mạnh mẽ đem độc dược trong bình đổ vào trong cái miệng nhỏ nhắn, tiểu tử kia muốn phản kháng, nhưng mà nửa điểm tác dụng đều không có, bị Thương Diễm Trác chộp trong tay mà chỉ biết giương nanh múa vuốt, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao mím lại nhưng vẫn bị Thương Diễm Trác mở ra, chất lỏng tanh hôi kia rất nhanh liền tiến vào trong miệng nó, sau đó theo yết hầu chảy xuống bụng.

Thương Diễm Trác tùy tay đem tiểu tử kia vứt trên mặt đất, biểu tình trên mặt có chút điên cuồng, hắn bị Thương Diễm Túc áp chế nhiều năm như vậy, kỳ thật sớm đã có chút biến thái.

Giờ phút này nhìn thấy con của Thương Diễm Túc bị hắn hạ độc dược như vậy, vừa nghĩ đến phản ứng của Thương Diễm Túc khi nhìn thấy thi thể của con mình, trong lòng một trận vui sướng.

Độc dược xâm nhập vào cơ thể, ban đầu còn không có cảm giác được gì, chỉ là độc dược kia có chút tanh hôi, tiểu tử kia quỳ rạp trên mặt đất liều mạng nôn khan, muốn đem độc dược toàn bộ nhổ ra, nhưng mà trong nháy mắt, đột nhiên cảm thấy cả người căng lên đau nhức, dần dần thậm chí cảm giác được toàn bộ thân thể đều muốn nổ mạnh.

Tiểu tử kia hét lên một tiếng, cả người đều cuộn mình trên mặt đất, túm chặt lấy quần áo trên người, sau khi thét một tiếng chói tai, liền chỉ còn lại tiếng hừ nhẹ cố nén thống khổ.

Thương Diễm Trác nheo mắt lại, thấy tiểu tử kia thế nhưng còn có thể chịu được đau đớn như vậy, trong lòng ngọn lửa ghen ghét càng thêm cường thịnh, vì sao ngay cả con của Thương Diễm Túc đều vĩ đại như vậy?

Tuổi còn nhỏ lại có lực nhẫn nại như vậy, hoàn toàn không giống Thụy nhi của hắn, hơi chút đụng phải chuyện liền khóc lớn.

Tiểu tử kia cảm giác được bụng mình giống như sắp rách ra, khiến cho nó lúc này chỉ muốn dùng móng tay hung hăng bấm bụng mình, đều không có chút cảm giác, sau đó loại đau đớn này bắt đầu lan tràn khắp thân thể, rất nhanh, cả người đều chìm trong cảm giác sợ hãi đó.

Chính mình cả người đều như muốn nổ tung? Tiểu tử kia nghĩ như thế, nhưng mà đau đớn trên người dường như khiến cho nó không còn tâm tư mà suy nghĩ điều gì nữa, ngoại trừ thân thể đang như thối nát thống khổ của nó, những thứ khác nó cũng không còn cảm giác được gì nữa.

“A! Mẹ.. “.

Một tiếng gọi mẹ này của nó cũng khiến cho Thương Diễm Trác đột nhiên thanh tỉnh lại, chính mình hiện tại cũng không có thời gian lãng phí ở đây tra tấn tiểu quỷ này, còn có chuyện quan trong đang chờ hắn đến làm!

Ngồi xổm người xuống tùy tay lấy một vật trên cổ tiểu tử kia xuống, đó là một chiếc vòng trên cổ tiểu tử kia, cũng không biết là dùng chất liệu gì làm thành, tối đen như mực, đặc biệt là dưới ánh sáng mạnh, cũng không thể phản xạ chút ánh sáng nào, mà trên mặt dây truyền kia còn khắc một mặt hổ.

Thương Diễm Trác thoáng đánh giá sợi dây chuyền, sau đó cũng không quan tâm đến sống chết của tiểu tử kia, xoay người liền ra địa lao, vươn tay kéo Thương Kỳ Thụy liền rời khỏi.

Nhưng mà Thương Kỳ Thụy lại đột nhiên kéo kéo góc áo hắn, nói: “Phụ vương, người để cho con ở lại chỗ này đi, ta thích nhìn bộ dạng Thương Tuyệt Thế thống khổ như vậy, ha ha, ai bảo nó dám bắt nạt con chứ!”

Thương Diễm Trác cúi đầu nhìn về phía con mình, đột nhiên cả người chấn động, lại thấy được điên cuồng mà tàn nhẫn từ trong mắt nó, nhìn đến Thương Tuyệt Thế bị tra tấn như thế, lại giống như nó gặp được chuyện gì vô cùng hưng phấn, vậy mà cả người lại tản ra một mùi máu tanh tưởi.

Đồng tử không khỏi một trận co rút nhanh, Thương Diễm Trác trong lòng trầm xuống, trầm giọng nói: “Không được!”

“Phụ vương.. “.

“Ta nói không được là không được, theo ta đi ra ngoài!”

Nói xong, Thương Diễm Trác cũng không thèm để ý đến thỉnh cầu của Thương Kỳ Thụy, lôi kéo nó đi ra địa lao, Thương Kỳ Thụy không thể không theo sát rời đi, quay đầu lại nhìn Thương Tuyệt Thế trong địa lao, trong mắt tràn đầy oán độc cùng điên cuồng.

Ra địa lao, Thương Diễm Trác trực tiếp đi đến đại sảnh, im lặng ngồi ở chỗ kia, giống như đang chờ cái gì đó, chỉ là có lẽ do biểu hiện của Thương Kỳ Thụy, khiến cho hắn có chút cảm giác không yên lòng.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...