Chị Trợ Lý Của Chủ Tịch
Chương 13
Bác sĩ cũng đã đến rửa vết thương và thay băng cho Phan An. Âu Cung Lãnh đi vào phòng mà không cần hõ cửa, cái người gì mà ngang ngược vô cùng, ỷ là nhà mình nên muốn đi đâu cũng được, cậu ta để một túi đồ lên bàn rồi nói:
- Tối nay đi tiệc cùng tôi!
- Cậu thấy tay tôi may mấy mũi không mà còn bảo đi dự tiệc!
- Tôi đến thông báo cho cô biết để chuẩn bị chứ không hỏi ý cô!
- Cậu giỏi lắm, Âu Cung Lãnh, đi thì đi! Sợ cậu chắc!
Thật ra anh cũng chẳng muốn cô đi, vì sợ ảnh hưởng vết thương,nhưng muốn Tuyết Hoa chết tâm đành để cô chịu cực chút xíu! Anh cố ý chọn bộ đầm có tay nhầm che đi vế xet thương của cô! Anh còn đặc biệt cho người đến tận phòng trang điểm cho cô.
7h30 hai người lên xe đi đến bữa tiệc, bữa tiệc hôm nay theo Phan An biết là của tập đoàn Lợi Thụy, bữa tiệc lần này chỉ toàn là chủ tịch, giám đốc,... và các đại gia có tiếng trong và ngoài nước nên giới hạn rất nhiều khách mời.
Hôm nay Âu Cung Lãnh mặc một bộ ves màu đen huyền thoại, càng làm cho cậu ta trở nên ma mị hơn, gương mặt đẹp không gốc chết, làm bao trái tim thiếu nữ trong bữa tiệc phải điêu đứng, còn về Phan An mặc chiếc váy màu xanh đậm, cổ không cắt quá sâu, để lộ ra xương quai xanh trắng nõn nà, nhìn cô hôm nay đặc biệt xinh xắn, đáng yêu hơn mọi ngày. Xe chạ💿y vào một khoảng sân rộng, hai người vừa bước xuống xe đã thu hút không ít ánh nhìn, cô đi phía sau Âu Cung Lãnh tiến vào bên trong bữa tiệc, ôi mẹ ơi! Phan An lần đầu tiên được đi bữa tiệc thuộc tầng lớp thượng lựu như thế này, từ quầy nước, rồi quầy đồ ăn, tất cả như của hoàng gia! Mọi thứ được trang hoàng lộng lẫy nhìn đến hoa cả mắt! Cô đi phía sau Âu Cung Lãnh đến chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc là ông nội Lợi, cũng là chỗ thân thiết với ông nội Âu hai người là bạn thời trai trẻ, đi dạo mấy vòng Phan An thấy đau ở gót chân cô tiến đến một cái bàn đặt ở trong gốc, lấy một ly nước cam cho mình cô vừa uống vừa nhìn mọi người đang khiêu vũ. Tuyết Hoa từ đâu đi đến trên tay còn cầm ly rượu cô ta nói:
- Ai cho cô đi cùng Âu Cung Lãnh tới đây hả?
Phan An nhìn cô gái trước mặt, xinh xắn đáng yêu, nói một từ đẹp thì không hình dung hết nét đẹp của cô ấy, cô biết cô ấy đang hiểu lầm nên Phan An cười nói:
- Chào cô Tuyết Hoa, tôi biết cô đang hiểu lầm tôi! Tôi và chủ tịch chỉ là mối quan hệ chủ tịch và nhân viên thôi, cô đề cao tôi quá rồi đó!
- Biết vậy là tốt, đũa mốc thì đừng trèo mâm son!
Phan An cười nhẹ gật đầu rồi cầm ly nước cam rời đi, cô không muốn nói chuyện với cô ta nữa!
Cô ra ngoài, cũng có vài người hóng mát, không khí se se lạnh, cô bước đến cái bàn gần bờ hồ, ngồi xuống cởi đôi giày ra, hai gót chân đã phòng rộp, Phan An than thầm điệu làm gì cho đau chân không biết! Haizza....
Khang Thịnh từ xa đi tới, anh ngồi đối diện Phan An, giọng vui vẻ nói:
- Sao trợ lí An không vào trong, ngồi ngoài này buồn lắm!
- Tôi mới từ bên trong ra, cậu cứ vào đi.
- Hình như chân cô bị đau hả? ở xe tôi có chai thuốc bôi!
Nói rồi anh quay qua người bên cạnh ý bảo lấy chai thuốc. Lát sao cậu ấy đem vào chai thuốc Khang Thịnh ngồi xuống đỡ chân Phan An lên định bôi thuốc, cô vôi ngăn lại, mà phía sau một giọng nói âm trầm vang lên làm Phan An giật thót cả tim:
- Hai người là đang làm cái gì?
Nhìn sắc mặt của Âu Cung Lãnh giờ chắc là âm 0 độ rồi, Phan An vội lên tiếng:
- Chân tôi bị đau, nên cậu ấy định giúp.... a.... cậu làm gì vậy....
Cô chưa nói xong Âu Cung Lãnh đã giật chai thuốc trên tay của Khang Thịnh rồi bế Phan An đi thẳng ra xe, dưới ánh mắt kinh ngạc của không ít người, Khang Thịnh cong khéo môi nháy mắt với người bên cạnh, cậu ta nói:
- Phép thử thành công, ha....ha...ha... nhanh đưa xe cậu đây tôi phải lượn một vòng lớn đây.
Chỉ có Tuyết Hoa đứng đó ánh mắt âm trầm, lửa giận ngày càng bùng lớn, cô nhấc điện thoại gọi cho một đám giang hồ nói gì đó, trên mặt nở một nụ cười đầy gian ác rồi đi vào trong dự tiếp bữa tiệc.
Trên xe trở về biệt thự, từ lúc bế cô vào xe đến giờ mặt Âu Cung Lãnh cứ hầm hầm, Phan An cũng chẳng dám lên tiếng!
- Tối nay đi tiệc cùng tôi!
- Cậu thấy tay tôi may mấy mũi không mà còn bảo đi dự tiệc!
- Tôi đến thông báo cho cô biết để chuẩn bị chứ không hỏi ý cô!
- Cậu giỏi lắm, Âu Cung Lãnh, đi thì đi! Sợ cậu chắc!
Thật ra anh cũng chẳng muốn cô đi, vì sợ ảnh hưởng vết thương,nhưng muốn Tuyết Hoa chết tâm đành để cô chịu cực chút xíu! Anh cố ý chọn bộ đầm có tay nhầm che đi vế xet thương của cô! Anh còn đặc biệt cho người đến tận phòng trang điểm cho cô.
7h30 hai người lên xe đi đến bữa tiệc, bữa tiệc hôm nay theo Phan An biết là của tập đoàn Lợi Thụy, bữa tiệc lần này chỉ toàn là chủ tịch, giám đốc,... và các đại gia có tiếng trong và ngoài nước nên giới hạn rất nhiều khách mời.
Hôm nay Âu Cung Lãnh mặc một bộ ves màu đen huyền thoại, càng làm cho cậu ta trở nên ma mị hơn, gương mặt đẹp không gốc chết, làm bao trái tim thiếu nữ trong bữa tiệc phải điêu đứng, còn về Phan An mặc chiếc váy màu xanh đậm, cổ không cắt quá sâu, để lộ ra xương quai xanh trắng nõn nà, nhìn cô hôm nay đặc biệt xinh xắn, đáng yêu hơn mọi ngày. Xe chạ💿y vào một khoảng sân rộng, hai người vừa bước xuống xe đã thu hút không ít ánh nhìn, cô đi phía sau Âu Cung Lãnh tiến vào bên trong bữa tiệc, ôi mẹ ơi! Phan An lần đầu tiên được đi bữa tiệc thuộc tầng lớp thượng lựu như thế này, từ quầy nước, rồi quầy đồ ăn, tất cả như của hoàng gia! Mọi thứ được trang hoàng lộng lẫy nhìn đến hoa cả mắt! Cô đi phía sau Âu Cung Lãnh đến chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc là ông nội Lợi, cũng là chỗ thân thiết với ông nội Âu hai người là bạn thời trai trẻ, đi dạo mấy vòng Phan An thấy đau ở gót chân cô tiến đến một cái bàn đặt ở trong gốc, lấy một ly nước cam cho mình cô vừa uống vừa nhìn mọi người đang khiêu vũ. Tuyết Hoa từ đâu đi đến trên tay còn cầm ly rượu cô ta nói:
- Ai cho cô đi cùng Âu Cung Lãnh tới đây hả?
Phan An nhìn cô gái trước mặt, xinh xắn đáng yêu, nói một từ đẹp thì không hình dung hết nét đẹp của cô ấy, cô biết cô ấy đang hiểu lầm nên Phan An cười nói:
- Chào cô Tuyết Hoa, tôi biết cô đang hiểu lầm tôi! Tôi và chủ tịch chỉ là mối quan hệ chủ tịch và nhân viên thôi, cô đề cao tôi quá rồi đó!
- Biết vậy là tốt, đũa mốc thì đừng trèo mâm son!
Phan An cười nhẹ gật đầu rồi cầm ly nước cam rời đi, cô không muốn nói chuyện với cô ta nữa!
Cô ra ngoài, cũng có vài người hóng mát, không khí se se lạnh, cô bước đến cái bàn gần bờ hồ, ngồi xuống cởi đôi giày ra, hai gót chân đã phòng rộp, Phan An than thầm điệu làm gì cho đau chân không biết! Haizza....
Khang Thịnh từ xa đi tới, anh ngồi đối diện Phan An, giọng vui vẻ nói:
- Sao trợ lí An không vào trong, ngồi ngoài này buồn lắm!
- Tôi mới từ bên trong ra, cậu cứ vào đi.
- Hình như chân cô bị đau hả? ở xe tôi có chai thuốc bôi!
Nói rồi anh quay qua người bên cạnh ý bảo lấy chai thuốc. Lát sao cậu ấy đem vào chai thuốc Khang Thịnh ngồi xuống đỡ chân Phan An lên định bôi thuốc, cô vôi ngăn lại, mà phía sau một giọng nói âm trầm vang lên làm Phan An giật thót cả tim:
- Hai người là đang làm cái gì?
Nhìn sắc mặt của Âu Cung Lãnh giờ chắc là âm 0 độ rồi, Phan An vội lên tiếng:
- Chân tôi bị đau, nên cậu ấy định giúp.... a.... cậu làm gì vậy....
Cô chưa nói xong Âu Cung Lãnh đã giật chai thuốc trên tay của Khang Thịnh rồi bế Phan An đi thẳng ra xe, dưới ánh mắt kinh ngạc của không ít người, Khang Thịnh cong khéo môi nháy mắt với người bên cạnh, cậu ta nói:
- Phép thử thành công, ha....ha...ha... nhanh đưa xe cậu đây tôi phải lượn một vòng lớn đây.
Chỉ có Tuyết Hoa đứng đó ánh mắt âm trầm, lửa giận ngày càng bùng lớn, cô nhấc điện thoại gọi cho một đám giang hồ nói gì đó, trên mặt nở một nụ cười đầy gian ác rồi đi vào trong dự tiếp bữa tiệc.
Trên xe trở về biệt thự, từ lúc bế cô vào xe đến giờ mặt Âu Cung Lãnh cứ hầm hầm, Phan An cũng chẳng dám lên tiếng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương