Chỉ Vì Ngươi
Chương 27: Ngẫu Nhiên Đa Tâm.
Tắm xong trở lại phòng ngủ, Cẩn đã nằm trên giường đọc sách, trong tay nàng đang cầm, chính là tiểu thuyết trinh thám ta vừa xem vài trang. Notebook bị đặt sang một bên, QQ đã log out, chỉ mở nhạc, một ca sĩ nào đó đang thâm tình biểu diễn. Ngồi bên cạnh Cẩn, nàng theo thói quen tựa ở trên bả vai của ta. "Chẳng còn thấy mùa đông tuyết rơi nơi thành phố không đêm này Ta nghe thấy tiếng người hoan hô hòa vào tiếng khócDù đã từng sẵn sàng để đi đến bóng đêm mịt mù và lạ lẫmNhưng ta vẫn không thể nào quên được khuôn mặt của ngươiĐã có ai từng nói với ngươi rằng ta rất yêu ngươi chưa?Đã có ai từng khóc trong những dòng nhật ký của ngươi chưa?Đã có ai từng nói với ngươi rằng ta đã nghĩ rất nhiềuVề khoảng cách ta và ngươi hai thành phố xa xôi" [1] Giai điệu có chút thương cảm, cũng không phải là một ca khúc xa lạ, nhưng ở ban đêm ta nghe lại có chút cảm giác lạ lẫm. Cúi đầu nhìn Cẩn một chút, ánh mắt nàng không có rơi vào trong sách, mà là rời rạc, đăm chiêu. "Đang suy nghĩ gì vậy?" Ta nhẹ nhàng lấy sách trong tay Cẩn ra, đóng lại, để sang một bên. Giúp nàng lấy kính xuống, xoay qua nhìn nàng. "Đang nghĩ, có thể ta không đủ yêu ngươi!" Ta nở nụ cười. Thật giống tên một bài hát, hình như là Lưu Đức Hoa cùng nữ ca sĩ nào song ca. Không đủ yêu ta, không biết Cẩn tại sao lại nói cái này... "Muốn như thế nào mới được tính là yêu đây?" Ta từ bên cạnh Cẩn lấy notebook, tắt máy, đặt sang một bên. Yên tĩnh, Cẩn đang suy nghĩ về câu hỏi của ta, mà ta nhìn dáng vẻ nàng, thực sự là có chút không nghĩ ra nữ nhân này hôm nay tột cùng có gì không đúng... Một lát sau, Cẩn thở dài. "Nhớ tới rất nhiều việc khi ngươi còn bé!” Cẩn cười nhìn ta một cái. "Ta? Khi còn bé?" Lời này nói thực sự là có chút đột ngột, làm sao liền có thể nhớ tới ta khi còn bé?"Ta khi còn bé làm sao? Sẽ không phải là bà cô Tiểu Mẫn lại yêu sách ta chuyện gì đi..." Ta bất đắc dĩ lắc đầu, "Ta có thể thẳng thắn, lại nói, ta lúc học cao trung yêu thích một lão sư, hơn nữa chỉ vỏn vẹn xuất phát từ lương tâm sau khi trêu chọc người ta đến khóc. Sau đó, ta không biết có ai yêu thích ta hay không, ngược lại ta không chủ động yêu thích ai nha, mãi đến khi học cao trung, liền chết trong tay ngươi..." Ta làm sao có chút cảm giác chính mình chưa đánh đã khai đây? Cẩn không nói gì, chỉ là chậm rãi đứng lên, đi rửa mặt. Để lại ta một người ngồi trên giường, đầu óc mơ hồ. Trong lòng hiện tại có chút buồn bực, Tiểu Mẫn có bị bệnh không, ngày tháng yên bình khỏe mạnh, không có chuyện gì lại tán gẫu với tức phục ta? Tán gẫu cũng là chuyện tốt, nhưng mỗi lần đều làm ta buồn bực, mất tập trung, thực sự là... Đổi thành người khác, ta không thể không đánh nàng! Tức giận cầm điện thoại di động lên, nhắn vài chữ lại xóa đi mất, chất vấn là chuyện vô vị, huống hồ ta là cái gì cũng không biết rõ ràng. Quả thực là tự chính mình bôi xấu. Không khỏi bực mình, tắt điện thoại di động rồi nằm vật xuống giường, kéo chăn che lại mặt, nghĩ thầm sau này cũng không muốn cùng kẻ này liên hệ. Không lâu lắm, Cẩn trở vào. Nhìn dáng vẻ nàng không nói một lời, trong lòng có chút ít căng thẳng. Tắt đèn, ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ chiếu vào. Là đèn đường? Hay là vật khác phát sáng trong tiểu khi? Chút ánh sáng từ khe hở rèm cửa chiếu vào, trong bóng tối, ta không thấy rõ vẻ mặt Cẩn, càng đừng nghĩ đoán được tâm sự của nàng. "Đến nhà ta rất nhiều lần?" Cẩn nằm ở bên cạnh ta, đột nhiên hỏi chuyện của quá khứ. "Ha ha, chính xác đúng không!" Câu hỏi của Cẩn phảng phất làm ta nghĩ tới một buổi tối rất nhiều năm về trước, không ngủ được, ở trên giường lăn qua lộn lại. Cuối cùng không chịu được nữa, không thay quần áo đến nhà Cẩn, ngày ấy, đèn nhà Cẩn đã tắt, nàng đã ngủ, đứng ở dưới lầu ngơ ngác nhìn hồi lâu... "Ngươi đã từng làm gì mà ta không biết?" Cẩn cười có chút không tự nhiên. "Ta không biết!" Đúng là không biết, có thể là rất nhiều đi, những việc ta thấy không thể gọi là “việc”. "Tiểu Mẫn muốn ta hảo hảo đối xử với ngươi!" Cẩn âm thanh trầm thấp. "Cuộc sống của chúng ta, cần người khác ‘chỉ đạo’ sao?" Ta có chút tức giận, đáng ghét nhất là những người giơ tay múa chân với cuộc sống của ta, những người này ít ‘hỗ trợ’, có thể cuộc sống của ta sẽ tốt hơn rất nhiều, yên tĩnh rất nhiều đi. "Nàng giống như rất hiểu rõ ngươi!" "Cũng đúng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên!" Nói, ta trở mình, "Ngủ đi, đừng tiếp tục nghĩ đến nữa, mặc kệ nàng nói cái gì, đều là chuyện của quá khứ, đừng làm cho nàng ảnh hưởng cuộc sống bây giờ của chúng ta, được không?" Ta ngờ ngợ cảm giác được Cẩn giống như gật gật đầu, nàng không tiếp tục lên tiếng, yên lặng ngủ. Tiểu Mẫn, ta vẫn không biết nên thế nào đối mặt nàng, ta chỉ hy vọng, nàng đừng tiếp tục ảnh hưởng cuộc sống của ta, chỉ hy vọng, nàng có thể tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương