Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 13: Tôi muốn em trở thành trợ lí của tôi
Nhật Hạ nghe thấy mình lại được đích thân tổng giám đốc cho gọi, thở dài. Anh ta có thành kiến gì với cô sao mà cả một tập đoàn bao nhiêu nhân viên lớn mà chỉ chú ý đến mình cô vậy? Thật không hiểu nổi.
Nhật Hạ không muốn nghe thêm bất kì lời bàn tán nào từ những nhân viên xung quanh nữa. Những lời lẽ không hay về cô bắt đầu lan truyền khắp nơi, khiến Nhật Hạ rất không thoải mái. Sau khi cô được đi sự kiện thay trưởng phòng Lưu, chị ta cũng bắt đầu cố tình tỏ thái độ ghen ghét với cô, khiến các nhân viên trong phòng bắt đầu cảm thấy khó chịu, rất ảnh hưởng đến tiến độ công việc của mọi người.
Nhật Hạ không muốn trở thành tâm điểm chú ý, càng ghét phải trở thành cái gai trong mắt người khác. Cô chỉ muốn bình yên tập trung làm việc, không muốn gây thù chuốc oán với người khác.
Dương Nhật Hạ vẫn bước vào phòng làm việc của Hứa Âu Thần như những lần trước. Chỉnh trang lại chiếc váy và chiếc áo sơ mi đơn giản, thong thả bước vào trong ánh nhìn chằm chằm dò xét của tất cả mọi người.
Hứa Âu Thần đang nghe điện thoại, trên người mặc một bộ âu phục tối màu chỉn chu như thường lệ, ngồi tựa vào chiếc ghế xoay bọc da đen, quay lưng lại với cô, Nhật Hạ thấy vậy liền đứng chờ một bên. Cô nhìn thấy tấm lưng vững chắc của anh ta, toát lên khí chất khác thường.
“Cậu thu mua hết những mảnh đất ở ven biển cho tôi. Mảnh càng đẹp càng tốt. Tôi muốn xây vài căn biệt thự liền kề.” Âu Thần đang quay lưng lại về phía cô, tập trung nói chuyện điện thoại.
“Cậu bị điên à? Mấy mảnh đất ấy đang xuống giá trầm trọng, chẳng ai muốn ở một khu nhà ven biển hoang sơ như thế cả!” Vương Nhược Đông nói lớn trong điện thoại. Lúc nào Hứa Âu Thần cũng khiến anh phải lo lắng, luôn đưa ra những quyết định tuỳ hứng điên rồ.
Ngày hôm qua cậu ta rất tức giận, tất cả đều do anh không kiểm soát được bản thân mà ra. Nếu như thường lệ, Hứa Âu Thần không bao giờ chủ động xuống nước trước, nhưng lần này là do có việc quan trọng cần nhờ vả. Sáng nay đã phải chủ động gọi điện làm hoà, nhân tiện lấy lí do công việc để dỗ ngọt cậu bạn, có vẻ không khả thi cho lắm.
“Cứ thu mua đi.” Âu Thần nói giọng quả quyết, khiến cho người ở đầu dây bên kia cũng vì thế mà phải gật đầu đồng ý, không thể khước từ.
“Lại là vì cô ấy à? Hứa Âu Thần, cậu có thể dừng việc mua tất cả những thứ cô ta thích mang về làm của riêng được không?” Vương Nhược Đông thở dài bất lực, không còn gì để nói. Sự mù quáng của Hứa Âu Thần vẫn không hề thay đổi. Dù cho có phá sản cũng nhất định phải mua hết những thứ cô ta thích.
“Tôi sẽ biết cái gì nên cái gì không nên.” Hứa Âu Thần nói xong, lại cúp máy giữa chừng, lúc nào cũng vậy, không quan tâm đối phương nói gì tiếp theo, dứt khoát cúp máy.
Nhật Hạ đứng ngây ra đấy, bắt đầu nhớ lại lời nói của những cô nhân viên nghe được hôm trước.
Hứa Âu Thần có một vị hôn thê ở nước ngoài. Anh ta rất yêu cô ấy, làm tất cả mọi thứ vì cô ấy. Bao nhiêu năm không dính đến một bóng hồng, một mực trong sạch chờ đợi cô ấy. Vị hôn thê ấy chắc hẳn là một người rất may mắn.. Chính Nhật Hạ cũng đã chứng kiến tủ quần áo anh mua cho cô ấy. Cô thầm ngưỡng mộ tình yêu của họ. Tình yêu đẹp như vậy dường như chỉ có trong giấc mơ.
“Hứa tiên sinh, bộ váy hôm trước tôi mượn của anh..” Nhật Hạ ngập ngừng, đưa chiếc túi cùng chiếc váy đã giặt sạch sẽ bên trong được gấp ngay ngắn ra trước mặt Âu Thần.
“Cứ cầm đi. Coi như tôi tặng cô.”Vẫn thái độ xa cách lãnh đạm ấy, anh ta không liếc cô lấy một cái, vẫn tập trung vào tài liệu trên bàn.
“Từ giờ trở đi cô sẽ là trợ lí của tôi.”
Nhật Hạ ngây người, vậy là cô được thăng chức, hay đổi sang chức vụ mới?
“Tôi thấy cô rất có năng lực, cũng biết cách nói chuyện đưa đẩy được lòng người khác nên từ giờ cô sẽ cùng tôi đi những buổi đàm phán cũng như giao dịch.” Âu Thần nói, đưa bản hợp đồng làm việc cho cô, kèm theo một chiếc bút muốn cô ký vào hợp đồng, đôi mắt sắc lạnh sâu hút nhìn thẳng vào cô.
“Vị trí này.. e là..”
Cô thật sự rất bối rối. Anh ta quá ưu ái cô, công việc này đã quá ổn, giờ trở thành trợ lí thì khác nào thành thư kí của anh ta không? Vậy khác nào tự mình chứng minh những lời đồn đại ác ý trong công ty những ngày qua là sự thật chứ.. chính bản thân cô cũng không hiểu nổi sự ưu ái này rốt cuộc bắt nguồn từ lí do gì.
“Tôi sẽ tăng lương, cô sẽ có những đặc quyền khác. Vị trí này không phải không phù hợp với cô. Đôi bên cùng có lợi.” Hứa Âu Thần nói xong, kí vào bản hợp đồng chuyển vị trí làm việc, chuyển qua chỗ cô phía đối diện.
“Có thể cho tôi thêm thời gian suy nghĩ được không?” Nhật Hạ lúng túng, ấp úng nói, cô thật sự cảm thấy bối rối. Dù là công việc tốt, nhưng Nhật Hạ không chắc chắn rằng mình có thể đảm nhiệm tốt như thư ký cũ của Hứa Âu Thần.
Chị ta là thư ký lão luyện đã có thâm niên hàng chục năm, còn cô chỉ là cô gái mới ra trường.. không khỏi khiến Nhật Hạ lo lắng.
“Hết tuần này hãy báo lại cho tôi. Cô nên biết nếu cô từ bỏ vị trí tốt như thế này, cô sẽ phải hối hận đấy.” Âu Thần liếc cô, ánh mắt sắc lẹm như dao, không thể đọc được trong đó ẩn chứa những suy nghĩ sâu xa gì.
Nhật Hạ khẽ vâng rồi bước ra ngoài. Tâm trạng hỗn loạn. Có ai lí giải được lí do vì sao anh ta cứ làm vậy với cô không? Được sếp ưu ái là điều đáng mừng, nhưng cô đâu có gì xứng đáng để được ưu ái đâu chứ?
Cô cố gắng nghĩ kĩ xem hồ sơ của mình có điểm gì đặc biệt đáng chú ý, chưa có kinh nghiệm làm việc, vừa mới ra trường, ảnh thì là ảnh từ thời mới học đại học năm nhất, trông rất thuần khiết, còn lại thì trống không chẳng có gì nổi bật.
Nhật Hạ quyết định vào vệ sinh, rửa mặt để tỉnh táo, tạm thời gác quyết định qua một bên.
Cô đang ngồi trong một buồng vệ sinh nhắn tin cho Khả Vy dặn dò về bữa tối, bỗng nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài.
“Nghe thư kí Âu nói rằng Dương Nhật Hạ sắp được thăng chức làm trợ lí tổng giám đốc đấy. Nghe có vẻ tức giận lắm, vì chị ta từ thư kí tổng giám đốc bị hạ xuống thành thư kí giám đốc mà. Bà cô Thiên Di thì nổi tiếng khó chiều, tính tình còn kì lạ, xuống đó liền bị gây khó dễ. Giám đốc và tổng giám đốc đúng là chị em, tính khí giống hệt nhau.” Một cô nhân viên nào đó trong công ty, bắt đầu bàn tán.
“Đấy, tôi biết ngay. Cô ta xinh đẹp gợi cảm như thế, chắc chắn là đã lên giường với tổng giám đốc để được thăng chức rồi. Nhìn khiêu gợi thế mà lúc nào cũng tỏ ra thanh cao thuần khiết. Bọn tôi đoán được từ khi cô ta liên tục đi dự sự kiện lớn với Hứa Tổng rồi.” Chất giọng chua ngoa đầy mỉa mai, tỏ rõ thái độ ghen tị.
“Chẳng phải Hứa tổng chỉ chung thuỷ với vị hôn thê bên nước ngoài thôi sao? Cái đấy ai chả biết. Nếu cô Dương là trà xanh thật, thì hình ảnh tổng giám đốc đẹp trai chung tình tan nát mất!”
“Thế nên chị mới chuyển từ uống trà xanh sang uống trà đào! Béo một tí nhưng sạch sẽ! Trà xanh rồi cũng bị chính thất quật thôi.” Cô ta nói xong, cười ha hả.
Hai người bắt đầu cười lớn. Đúng là miệng lưỡi đàn bà, không gì là không bịa đặt được. Nhật Hạ đã nắm tay thành nắm đấm, tức giận để dưới đùi, cố gắng nhẫn nhịn. Nếu bây giờ cô phản bác, sẽ lại bị xuyên tạc ra những chuyện khác, nên chỉ có cách nhẫn nhịn. Dương Nhật Hạ đã sớm đoán rằng sẽ có những lời đàm tiếu khi chưa hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.
Nhật Hạ thở dài, chờ cho không còn tiếng nói mới đi ra. Việc bây giờ cô cần làm chỉ là nhẫn nhịn, rồi năng lực cũng sẽ chứng minh cho sự trong sạch của cô.
Ngồi lên bàn làm việc, nhận bản thông báo của phòng kinh doanh chuyển đến. Cô nhớ rằng mình chưa đồng ý nhận công việc này, sao bản báo cáo lại được chuyển đến cô chứ?
Có chút bực dọc, cố gắng căng mắt đọc những dòng chữ chi chít trên tấm bản báo cáo. Cô phải để ý từng chi tiết một, không được bỏ qua bất kì dòng nào. Chỉ sợ chỉ cần bỏ lỡ sẽ phải hối hận sau này.
Nhật Hạ không muốn nghe thêm bất kì lời bàn tán nào từ những nhân viên xung quanh nữa. Những lời lẽ không hay về cô bắt đầu lan truyền khắp nơi, khiến Nhật Hạ rất không thoải mái. Sau khi cô được đi sự kiện thay trưởng phòng Lưu, chị ta cũng bắt đầu cố tình tỏ thái độ ghen ghét với cô, khiến các nhân viên trong phòng bắt đầu cảm thấy khó chịu, rất ảnh hưởng đến tiến độ công việc của mọi người.
Nhật Hạ không muốn trở thành tâm điểm chú ý, càng ghét phải trở thành cái gai trong mắt người khác. Cô chỉ muốn bình yên tập trung làm việc, không muốn gây thù chuốc oán với người khác.
Dương Nhật Hạ vẫn bước vào phòng làm việc của Hứa Âu Thần như những lần trước. Chỉnh trang lại chiếc váy và chiếc áo sơ mi đơn giản, thong thả bước vào trong ánh nhìn chằm chằm dò xét của tất cả mọi người.
Hứa Âu Thần đang nghe điện thoại, trên người mặc một bộ âu phục tối màu chỉn chu như thường lệ, ngồi tựa vào chiếc ghế xoay bọc da đen, quay lưng lại với cô, Nhật Hạ thấy vậy liền đứng chờ một bên. Cô nhìn thấy tấm lưng vững chắc của anh ta, toát lên khí chất khác thường.
“Cậu thu mua hết những mảnh đất ở ven biển cho tôi. Mảnh càng đẹp càng tốt. Tôi muốn xây vài căn biệt thự liền kề.” Âu Thần đang quay lưng lại về phía cô, tập trung nói chuyện điện thoại.
“Cậu bị điên à? Mấy mảnh đất ấy đang xuống giá trầm trọng, chẳng ai muốn ở một khu nhà ven biển hoang sơ như thế cả!” Vương Nhược Đông nói lớn trong điện thoại. Lúc nào Hứa Âu Thần cũng khiến anh phải lo lắng, luôn đưa ra những quyết định tuỳ hứng điên rồ.
Ngày hôm qua cậu ta rất tức giận, tất cả đều do anh không kiểm soát được bản thân mà ra. Nếu như thường lệ, Hứa Âu Thần không bao giờ chủ động xuống nước trước, nhưng lần này là do có việc quan trọng cần nhờ vả. Sáng nay đã phải chủ động gọi điện làm hoà, nhân tiện lấy lí do công việc để dỗ ngọt cậu bạn, có vẻ không khả thi cho lắm.
“Cứ thu mua đi.” Âu Thần nói giọng quả quyết, khiến cho người ở đầu dây bên kia cũng vì thế mà phải gật đầu đồng ý, không thể khước từ.
“Lại là vì cô ấy à? Hứa Âu Thần, cậu có thể dừng việc mua tất cả những thứ cô ta thích mang về làm của riêng được không?” Vương Nhược Đông thở dài bất lực, không còn gì để nói. Sự mù quáng của Hứa Âu Thần vẫn không hề thay đổi. Dù cho có phá sản cũng nhất định phải mua hết những thứ cô ta thích.
“Tôi sẽ biết cái gì nên cái gì không nên.” Hứa Âu Thần nói xong, lại cúp máy giữa chừng, lúc nào cũng vậy, không quan tâm đối phương nói gì tiếp theo, dứt khoát cúp máy.
Nhật Hạ đứng ngây ra đấy, bắt đầu nhớ lại lời nói của những cô nhân viên nghe được hôm trước.
Hứa Âu Thần có một vị hôn thê ở nước ngoài. Anh ta rất yêu cô ấy, làm tất cả mọi thứ vì cô ấy. Bao nhiêu năm không dính đến một bóng hồng, một mực trong sạch chờ đợi cô ấy. Vị hôn thê ấy chắc hẳn là một người rất may mắn.. Chính Nhật Hạ cũng đã chứng kiến tủ quần áo anh mua cho cô ấy. Cô thầm ngưỡng mộ tình yêu của họ. Tình yêu đẹp như vậy dường như chỉ có trong giấc mơ.
“Hứa tiên sinh, bộ váy hôm trước tôi mượn của anh..” Nhật Hạ ngập ngừng, đưa chiếc túi cùng chiếc váy đã giặt sạch sẽ bên trong được gấp ngay ngắn ra trước mặt Âu Thần.
“Cứ cầm đi. Coi như tôi tặng cô.”Vẫn thái độ xa cách lãnh đạm ấy, anh ta không liếc cô lấy một cái, vẫn tập trung vào tài liệu trên bàn.
“Từ giờ trở đi cô sẽ là trợ lí của tôi.”
Nhật Hạ ngây người, vậy là cô được thăng chức, hay đổi sang chức vụ mới?
“Tôi thấy cô rất có năng lực, cũng biết cách nói chuyện đưa đẩy được lòng người khác nên từ giờ cô sẽ cùng tôi đi những buổi đàm phán cũng như giao dịch.” Âu Thần nói, đưa bản hợp đồng làm việc cho cô, kèm theo một chiếc bút muốn cô ký vào hợp đồng, đôi mắt sắc lạnh sâu hút nhìn thẳng vào cô.
“Vị trí này.. e là..”
Cô thật sự rất bối rối. Anh ta quá ưu ái cô, công việc này đã quá ổn, giờ trở thành trợ lí thì khác nào thành thư kí của anh ta không? Vậy khác nào tự mình chứng minh những lời đồn đại ác ý trong công ty những ngày qua là sự thật chứ.. chính bản thân cô cũng không hiểu nổi sự ưu ái này rốt cuộc bắt nguồn từ lí do gì.
“Tôi sẽ tăng lương, cô sẽ có những đặc quyền khác. Vị trí này không phải không phù hợp với cô. Đôi bên cùng có lợi.” Hứa Âu Thần nói xong, kí vào bản hợp đồng chuyển vị trí làm việc, chuyển qua chỗ cô phía đối diện.
“Có thể cho tôi thêm thời gian suy nghĩ được không?” Nhật Hạ lúng túng, ấp úng nói, cô thật sự cảm thấy bối rối. Dù là công việc tốt, nhưng Nhật Hạ không chắc chắn rằng mình có thể đảm nhiệm tốt như thư ký cũ của Hứa Âu Thần.
Chị ta là thư ký lão luyện đã có thâm niên hàng chục năm, còn cô chỉ là cô gái mới ra trường.. không khỏi khiến Nhật Hạ lo lắng.
“Hết tuần này hãy báo lại cho tôi. Cô nên biết nếu cô từ bỏ vị trí tốt như thế này, cô sẽ phải hối hận đấy.” Âu Thần liếc cô, ánh mắt sắc lẹm như dao, không thể đọc được trong đó ẩn chứa những suy nghĩ sâu xa gì.
Nhật Hạ khẽ vâng rồi bước ra ngoài. Tâm trạng hỗn loạn. Có ai lí giải được lí do vì sao anh ta cứ làm vậy với cô không? Được sếp ưu ái là điều đáng mừng, nhưng cô đâu có gì xứng đáng để được ưu ái đâu chứ?
Cô cố gắng nghĩ kĩ xem hồ sơ của mình có điểm gì đặc biệt đáng chú ý, chưa có kinh nghiệm làm việc, vừa mới ra trường, ảnh thì là ảnh từ thời mới học đại học năm nhất, trông rất thuần khiết, còn lại thì trống không chẳng có gì nổi bật.
Nhật Hạ quyết định vào vệ sinh, rửa mặt để tỉnh táo, tạm thời gác quyết định qua một bên.
Cô đang ngồi trong một buồng vệ sinh nhắn tin cho Khả Vy dặn dò về bữa tối, bỗng nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài.
“Nghe thư kí Âu nói rằng Dương Nhật Hạ sắp được thăng chức làm trợ lí tổng giám đốc đấy. Nghe có vẻ tức giận lắm, vì chị ta từ thư kí tổng giám đốc bị hạ xuống thành thư kí giám đốc mà. Bà cô Thiên Di thì nổi tiếng khó chiều, tính tình còn kì lạ, xuống đó liền bị gây khó dễ. Giám đốc và tổng giám đốc đúng là chị em, tính khí giống hệt nhau.” Một cô nhân viên nào đó trong công ty, bắt đầu bàn tán.
“Đấy, tôi biết ngay. Cô ta xinh đẹp gợi cảm như thế, chắc chắn là đã lên giường với tổng giám đốc để được thăng chức rồi. Nhìn khiêu gợi thế mà lúc nào cũng tỏ ra thanh cao thuần khiết. Bọn tôi đoán được từ khi cô ta liên tục đi dự sự kiện lớn với Hứa Tổng rồi.” Chất giọng chua ngoa đầy mỉa mai, tỏ rõ thái độ ghen tị.
“Chẳng phải Hứa tổng chỉ chung thuỷ với vị hôn thê bên nước ngoài thôi sao? Cái đấy ai chả biết. Nếu cô Dương là trà xanh thật, thì hình ảnh tổng giám đốc đẹp trai chung tình tan nát mất!”
“Thế nên chị mới chuyển từ uống trà xanh sang uống trà đào! Béo một tí nhưng sạch sẽ! Trà xanh rồi cũng bị chính thất quật thôi.” Cô ta nói xong, cười ha hả.
Hai người bắt đầu cười lớn. Đúng là miệng lưỡi đàn bà, không gì là không bịa đặt được. Nhật Hạ đã nắm tay thành nắm đấm, tức giận để dưới đùi, cố gắng nhẫn nhịn. Nếu bây giờ cô phản bác, sẽ lại bị xuyên tạc ra những chuyện khác, nên chỉ có cách nhẫn nhịn. Dương Nhật Hạ đã sớm đoán rằng sẽ có những lời đàm tiếu khi chưa hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.
Nhật Hạ thở dài, chờ cho không còn tiếng nói mới đi ra. Việc bây giờ cô cần làm chỉ là nhẫn nhịn, rồi năng lực cũng sẽ chứng minh cho sự trong sạch của cô.
Ngồi lên bàn làm việc, nhận bản thông báo của phòng kinh doanh chuyển đến. Cô nhớ rằng mình chưa đồng ý nhận công việc này, sao bản báo cáo lại được chuyển đến cô chứ?
Có chút bực dọc, cố gắng căng mắt đọc những dòng chữ chi chít trên tấm bản báo cáo. Cô phải để ý từng chi tiết một, không được bỏ qua bất kì dòng nào. Chỉ sợ chỉ cần bỏ lỡ sẽ phải hối hận sau này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương