Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 48: Anh đừng đi được không?
Dương Nhật Hạ cầm cuốn sách đã ố vàng theo dấu ấn của thời gian, ngắm nhìn, đôi mắt chứa đầy tâm trạng hỗn loạn.
Chiều đó, Hứa Âu Thần ngồi một bên, nhìn ngắm Nhật Hạ cười nói vui vẻ cùng những đứa trẻ. Những đứa trẻ ở cô nhi viện thấy cô thì rất thích thú, vây thành một vòng tròn xung quanh cùng nhau nghe cô kể chuyện. Thấy Nhật Hạ vui vậy, anh cũng vui lây.
Đến gần tối, lũ trẻ phải đi ăn, anh và cô cũng tạm biệt các vú, cùng nhau đi ăn tối, không nán lại thêm nữa. Nhật Hạ luyến tiếc tạm biệt mọi người, cùng anh rời đi.
Hứa Âu Thần đưa cô đến quán mì khi còn nhỏ hai người hay lui tới. Mỗi chiều khi còn học cấp hai nếu Nhật Hạ đói, anh sẽ dùng tiền tiêu vặt của mình mua mì cho cô rồi nhìn ngắm cô ăn. Ở đây có món mì bò rất ngon, hợp khẩu vị của cả hai người.
Không ngờ khi cả hai tới, ông chủ quán mì vẫn nhận ra, hơn nữa còn hoài nghi hỏi có phải hai đứa trẻ ngày đó không. Hứa Âu Thần không ngờ tới chuyện này, vui vẻ mỉm cười thừa nhận.
Thấy Nhật Hạ ngon miệng, ăn hết bát mì, Hứa Âu Thần mỉm cười đưa ngón tay thon dài lau đi trà trên khoé miệng cô. Nhật Hạ ngại ngùng mỉm cười nhìn anh.
“Hồi trước chúng ta thường đi con đường này sau khi ăn mì, cùng nhau ngắm hoàng hôn.” Hứa Âu Thần vừa đẩy xe lăn cho cô vừa nói.
“Vậy ngày mai hãy cùng nhau đón hoàng hôn trên con đường này nhé.” Nhật Hạ nhìn anh, cười khúc khích như đứa trẻ.
Dù cô không thể nhớ ra anh, nhưng vẫn cảm nhận được tình cảm chân thành anh dành cho mình.. từng cử chỉ ân cần, hành động tỉ mỉ của anh khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
Ăn uống no nê, đi dạo xung quanh hóng mát ngắm cảnh xong đã thấy cô thấm mệt, hai người quyết định quay về nghỉ ngơi.
Thành phố nhỏ bé yên bình này giờ đây đã trở thành khu du lịch nổi tiếng, nên mọc lên rất nhiều hàng quán, khách sạn, khu vui chơi. Dù vậy nhưng may rằng vẫn giữ được nét cổ kính, khu hai người sống còn nhỏ vẫn còn được gìn giữ nguyên vẹn. Dường như mọi thứ vẫn không thay đổi nhiều.
Hứa Âu Thần đã đặt sẵn hai phòng khách sạn, hai người ai về phòng người ấy, muốn cho cô có sự riêng tư. Sợ rằng cô chưa quen ở bên cạnh anh.
Nhưng Dương Nhật Hạ chưa thể tự mình di chuyển như bình thường được, nên Hứa Âu Thần vẫn phải ở bên phòng cô, chờ cô đi ngủ rồi mới yên tâm về phòng mình nghỉ ngơi.
Nhật Hạ dựa lưng vào thành giường đọc sách hôm nay được thư viện tặng, Hứa Âu Thần đang làm việc trên máy tính, mỗi người làm một việc nhưng vẫn lặng lẽ ở bên nhau.
Một tiếng sau anh xong việc, ngẩng đầu lên đã thấy rất muộn, cô ngủ lúc nào không hay. Đang gửi nốt tài liệu cho thư ký Chu giải quyết trong thời gian anh vắng mặt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc thút thít từ phía chiếc giường trước mặt.
Trong giấc mơ là hình ảnh Hàn Vũ hai mươi tuổi năm nào đang tay trong tay cùng cô gái khác tiến vào lễ đường trong tiếng vỗ tay và những lời chúc phúc, Nhật Hạ ngồi bên dưới đau lòng vỗ tay chúc mừng hôn lễ của anh. Cô gái anh nắm tay đi vào lễ đường không phải cô..
Từ đó, cô không bao giờ gặp lại Hàn Vũ nữa. Nhật Hạ bất lực chỉ biết khóc, trong mơ không ngừng yếu đuối cầu xin anh đừng đi, nhưng anh vẫn quay lưng cùng người con gái khác bước đi, cứ như vậy tiến vào lễ đường.
Dương Nhật Hạ không hiểu sao bản thân lại mơ giấc mơ như vậy, nước mắt ấm nóng lã chã rơi đến mức ướt gối.
Anh quay qua, đã thấy Nhật Hạ đang khóc. Hứa Âu Thần vội vàng chạy đến, hỏi cô rằng có chuyện gì thế. Nhật Hạ giờ mới tỉnh lại, thoát khỏi giấc mơ, ngồi dậy ôm chầm lấy anh.
Hứa Âu Thần bất ngờ, vòng tay qua ghì chặt cô vào lòng.
“Không sao, anh vẫn ở đây.” Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng an ủi.
“Anh đừng đi đâu hết, được không?” Nhật Hạ vẫn khóc, vẫn ôm lấy anh không rời.
“Anh ở đây với em, không đi đâu hết.” Anh cảm thấy vui, vì cô đã nhớ ra gì đó. Rất lâu rồi anh mới được thực sự ôm cô vào lòng.
Sau khi dỗ dành Nhật Hạ đi ngủ, Hứa Âu Thần ra ngoài ban công, châm một điếu thuốc. Làm khói thuốc bay vào không trung, chứa đựng nhiều tâm sự.
Tại sao ông trời lại đặt ra nhiều thử thách để kiểm chứng tình yêu của hai người đến vậy chứ..
Anh đang trầm tư dựa vào lan can, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác thì Bạch Tu Kiệt bất ngờ gọi đến.
“Hứa Âu Thần, e rằng cậu phải trở về rồi. Tất cả những khách hàng cọc tiền cho khu biệt thự ven biển của chúng ta đều chấp nhận mất tiền cọc nhưng lại không mua nữa. Trên báo đang đầy rẫy thông tin về khu resort năm sao với phong cách quốc tế mọc lên cách khu biệt thự của chúng ta chỉ một km. Tất cả khách hàng của chúng ta đã chuyển hướng sang lựa chọn khu resort đó...” Bạch Tu Kiệt nói, giọng gấp gáp.
“...” Hứa Âu Thần vẫn hút thuốc, không nói.
“Giờ nếu không có khách mua thì chúng ta sẽ lỗ vốn nặng, không đủ vốn đầu tư để hoàn thành xây dựng và trang hoàng nội thất. Công ty sẽ không gắng gượng được mất.”
“Tôi hiểu tình hình rồi. Giờ cậu quản lí tiến độ thi công chặt chẽ, việc này tôi sẽ giải quyết.” Hứa Âu Thần rít một hơi thuốc, hướng ánh mắt ra ngoài. Việc này anh đã sớm biết được ai đứng sau thâu tóm tất cả, không có gì bất ngờ. Chỉ có thể bình thản đón nhận.
Hứa Âu Thần tắt máy, gọi điện vào một số điện thoại. Tiếng tút chưa kịp vang lên, người ở đầu dây bên kia đã nhấc máy. Dường như đã chờ cuộc điện thoại này, biết chắc rằng anh sẽ gọi đến.
“Anh vẫn còn mặt mũi gọi về à? Hứa Âu Phong tôi đã sớm không còn coi anh là cháu trai.” Giọng Hứa Âu Phong như có chút răn đe của một vị trưởng bối, ngữ khí xa cách. Ông vẫn còn rất giận chuyện hôm trước.
“Không ngờ vì Hàn Kỳ Âm mà ông lại làm vậy với cháu trai của mình.” Hứa Âu Thần thở dài, thất vọng.
“Đó là hình phạt cho đứa trẻ không nghe lời.” Hứa Âu Phong nói, ngữ khí có phần xa cách.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Hứa Âu Phong không hổ danh là người lăn lộn hàng chục năm trong thương trường, không có gì là không làm được, không có thủ đoạn nào chưa từng thực hiện qua để đạt được mục đích. Bao nhiêu đối thủ lớn mạnh còn phải cúi đầu trước ông nể phục dè chừng, tại sao có đứa cháu trai mà ông lại không dạy nổi chứ? Ngay từ nhỏ ông vẫn thường ra những hình phạt nghiêm khắc để dạy dỗ, ép anh vào khuôn khổ.
Hứa Âu Thần cũng không còn lạ với phong cách tuyệt tình của ông. Còn Hứa Âu Phong thì không lạ gì tính cách bướng bỉnh của Hứa Âu Thần. Ông tin rằng thằng bé này sẽ lại như năm năm trước, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quay về.
“Cháu xin lỗi, việc này cháu không thể làm theo như ông mong muốn được. Ông hãy nghỉ đi ạ.” Hứa Âu Thần nói xong, cúp máy. Lại thêm một việc khiến anh phải đau đầu suy nghĩ. Nhưng dù ông có dùng bao nhiêu thủ đoạn, cũng sẽ không bao giờ khiến anh rời xa cô.
Đêm đó, Hứa Âu Thần làm việc cả đêm, không cho bản thân nghỉ ngơi, gần sáng mới chịu chợp mắt một chút.
Sáng hôm sau, anh gõ cửa phòng Dương Nhật Hạ, không thấy cô trả lời. Anh cứ gõ mãi, không có hồi âm. Đang chuẩn bị để chạy khắp nơi tìm cô, nhưng lại thấy cô tiến lại gần mình từ đằng sau, trên tay là cháo và mì.
Hôm nay Dương Nhật Hạ đã dậy sớm, nhờ nhân viên khách sạn đi mua đồ ăn sáng. Cô muốn ăn sáng cùng anh.
Hứa Âu Thần thấy cô thì vội vàng tiến đến, quỳ xuống, kiểm tra xem cô có làm sao không, vẻ mặt hoảng sợ. Hứa Âu Thần sợ chỉ một giây không để ý tới cô, anh sẽ lại phải hối hận. Nhìn thấy cô không sao, anh lại thở phào nhẹ nhõm.
“Em có sao không?” Hứa Âu Thần đưa tay áp vào mặt cô, ánh mắt lo lắng.
“Em chỉ đi mua đồ ăn sáng thôi, em ổn mà.” Nhật Hạ nói xong, đưa túi đồ ăn sáng cho anh, mở cửa đi vào phòng.
Chiều đó, Hứa Âu Thần ngồi một bên, nhìn ngắm Nhật Hạ cười nói vui vẻ cùng những đứa trẻ. Những đứa trẻ ở cô nhi viện thấy cô thì rất thích thú, vây thành một vòng tròn xung quanh cùng nhau nghe cô kể chuyện. Thấy Nhật Hạ vui vậy, anh cũng vui lây.
Đến gần tối, lũ trẻ phải đi ăn, anh và cô cũng tạm biệt các vú, cùng nhau đi ăn tối, không nán lại thêm nữa. Nhật Hạ luyến tiếc tạm biệt mọi người, cùng anh rời đi.
Hứa Âu Thần đưa cô đến quán mì khi còn nhỏ hai người hay lui tới. Mỗi chiều khi còn học cấp hai nếu Nhật Hạ đói, anh sẽ dùng tiền tiêu vặt của mình mua mì cho cô rồi nhìn ngắm cô ăn. Ở đây có món mì bò rất ngon, hợp khẩu vị của cả hai người.
Không ngờ khi cả hai tới, ông chủ quán mì vẫn nhận ra, hơn nữa còn hoài nghi hỏi có phải hai đứa trẻ ngày đó không. Hứa Âu Thần không ngờ tới chuyện này, vui vẻ mỉm cười thừa nhận.
Thấy Nhật Hạ ngon miệng, ăn hết bát mì, Hứa Âu Thần mỉm cười đưa ngón tay thon dài lau đi trà trên khoé miệng cô. Nhật Hạ ngại ngùng mỉm cười nhìn anh.
“Hồi trước chúng ta thường đi con đường này sau khi ăn mì, cùng nhau ngắm hoàng hôn.” Hứa Âu Thần vừa đẩy xe lăn cho cô vừa nói.
“Vậy ngày mai hãy cùng nhau đón hoàng hôn trên con đường này nhé.” Nhật Hạ nhìn anh, cười khúc khích như đứa trẻ.
Dù cô không thể nhớ ra anh, nhưng vẫn cảm nhận được tình cảm chân thành anh dành cho mình.. từng cử chỉ ân cần, hành động tỉ mỉ của anh khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
Ăn uống no nê, đi dạo xung quanh hóng mát ngắm cảnh xong đã thấy cô thấm mệt, hai người quyết định quay về nghỉ ngơi.
Thành phố nhỏ bé yên bình này giờ đây đã trở thành khu du lịch nổi tiếng, nên mọc lên rất nhiều hàng quán, khách sạn, khu vui chơi. Dù vậy nhưng may rằng vẫn giữ được nét cổ kính, khu hai người sống còn nhỏ vẫn còn được gìn giữ nguyên vẹn. Dường như mọi thứ vẫn không thay đổi nhiều.
Hứa Âu Thần đã đặt sẵn hai phòng khách sạn, hai người ai về phòng người ấy, muốn cho cô có sự riêng tư. Sợ rằng cô chưa quen ở bên cạnh anh.
Nhưng Dương Nhật Hạ chưa thể tự mình di chuyển như bình thường được, nên Hứa Âu Thần vẫn phải ở bên phòng cô, chờ cô đi ngủ rồi mới yên tâm về phòng mình nghỉ ngơi.
Nhật Hạ dựa lưng vào thành giường đọc sách hôm nay được thư viện tặng, Hứa Âu Thần đang làm việc trên máy tính, mỗi người làm một việc nhưng vẫn lặng lẽ ở bên nhau.
Một tiếng sau anh xong việc, ngẩng đầu lên đã thấy rất muộn, cô ngủ lúc nào không hay. Đang gửi nốt tài liệu cho thư ký Chu giải quyết trong thời gian anh vắng mặt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc thút thít từ phía chiếc giường trước mặt.
Trong giấc mơ là hình ảnh Hàn Vũ hai mươi tuổi năm nào đang tay trong tay cùng cô gái khác tiến vào lễ đường trong tiếng vỗ tay và những lời chúc phúc, Nhật Hạ ngồi bên dưới đau lòng vỗ tay chúc mừng hôn lễ của anh. Cô gái anh nắm tay đi vào lễ đường không phải cô..
Từ đó, cô không bao giờ gặp lại Hàn Vũ nữa. Nhật Hạ bất lực chỉ biết khóc, trong mơ không ngừng yếu đuối cầu xin anh đừng đi, nhưng anh vẫn quay lưng cùng người con gái khác bước đi, cứ như vậy tiến vào lễ đường.
Dương Nhật Hạ không hiểu sao bản thân lại mơ giấc mơ như vậy, nước mắt ấm nóng lã chã rơi đến mức ướt gối.
Anh quay qua, đã thấy Nhật Hạ đang khóc. Hứa Âu Thần vội vàng chạy đến, hỏi cô rằng có chuyện gì thế. Nhật Hạ giờ mới tỉnh lại, thoát khỏi giấc mơ, ngồi dậy ôm chầm lấy anh.
Hứa Âu Thần bất ngờ, vòng tay qua ghì chặt cô vào lòng.
“Không sao, anh vẫn ở đây.” Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng an ủi.
“Anh đừng đi đâu hết, được không?” Nhật Hạ vẫn khóc, vẫn ôm lấy anh không rời.
“Anh ở đây với em, không đi đâu hết.” Anh cảm thấy vui, vì cô đã nhớ ra gì đó. Rất lâu rồi anh mới được thực sự ôm cô vào lòng.
Sau khi dỗ dành Nhật Hạ đi ngủ, Hứa Âu Thần ra ngoài ban công, châm một điếu thuốc. Làm khói thuốc bay vào không trung, chứa đựng nhiều tâm sự.
Tại sao ông trời lại đặt ra nhiều thử thách để kiểm chứng tình yêu của hai người đến vậy chứ..
Anh đang trầm tư dựa vào lan can, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác thì Bạch Tu Kiệt bất ngờ gọi đến.
“Hứa Âu Thần, e rằng cậu phải trở về rồi. Tất cả những khách hàng cọc tiền cho khu biệt thự ven biển của chúng ta đều chấp nhận mất tiền cọc nhưng lại không mua nữa. Trên báo đang đầy rẫy thông tin về khu resort năm sao với phong cách quốc tế mọc lên cách khu biệt thự của chúng ta chỉ một km. Tất cả khách hàng của chúng ta đã chuyển hướng sang lựa chọn khu resort đó...” Bạch Tu Kiệt nói, giọng gấp gáp.
“...” Hứa Âu Thần vẫn hút thuốc, không nói.
“Giờ nếu không có khách mua thì chúng ta sẽ lỗ vốn nặng, không đủ vốn đầu tư để hoàn thành xây dựng và trang hoàng nội thất. Công ty sẽ không gắng gượng được mất.”
“Tôi hiểu tình hình rồi. Giờ cậu quản lí tiến độ thi công chặt chẽ, việc này tôi sẽ giải quyết.” Hứa Âu Thần rít một hơi thuốc, hướng ánh mắt ra ngoài. Việc này anh đã sớm biết được ai đứng sau thâu tóm tất cả, không có gì bất ngờ. Chỉ có thể bình thản đón nhận.
Hứa Âu Thần tắt máy, gọi điện vào một số điện thoại. Tiếng tút chưa kịp vang lên, người ở đầu dây bên kia đã nhấc máy. Dường như đã chờ cuộc điện thoại này, biết chắc rằng anh sẽ gọi đến.
“Anh vẫn còn mặt mũi gọi về à? Hứa Âu Phong tôi đã sớm không còn coi anh là cháu trai.” Giọng Hứa Âu Phong như có chút răn đe của một vị trưởng bối, ngữ khí xa cách. Ông vẫn còn rất giận chuyện hôm trước.
“Không ngờ vì Hàn Kỳ Âm mà ông lại làm vậy với cháu trai của mình.” Hứa Âu Thần thở dài, thất vọng.
“Đó là hình phạt cho đứa trẻ không nghe lời.” Hứa Âu Phong nói, ngữ khí có phần xa cách.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Hứa Âu Phong không hổ danh là người lăn lộn hàng chục năm trong thương trường, không có gì là không làm được, không có thủ đoạn nào chưa từng thực hiện qua để đạt được mục đích. Bao nhiêu đối thủ lớn mạnh còn phải cúi đầu trước ông nể phục dè chừng, tại sao có đứa cháu trai mà ông lại không dạy nổi chứ? Ngay từ nhỏ ông vẫn thường ra những hình phạt nghiêm khắc để dạy dỗ, ép anh vào khuôn khổ.
Hứa Âu Thần cũng không còn lạ với phong cách tuyệt tình của ông. Còn Hứa Âu Phong thì không lạ gì tính cách bướng bỉnh của Hứa Âu Thần. Ông tin rằng thằng bé này sẽ lại như năm năm trước, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quay về.
“Cháu xin lỗi, việc này cháu không thể làm theo như ông mong muốn được. Ông hãy nghỉ đi ạ.” Hứa Âu Thần nói xong, cúp máy. Lại thêm một việc khiến anh phải đau đầu suy nghĩ. Nhưng dù ông có dùng bao nhiêu thủ đoạn, cũng sẽ không bao giờ khiến anh rời xa cô.
Đêm đó, Hứa Âu Thần làm việc cả đêm, không cho bản thân nghỉ ngơi, gần sáng mới chịu chợp mắt một chút.
Sáng hôm sau, anh gõ cửa phòng Dương Nhật Hạ, không thấy cô trả lời. Anh cứ gõ mãi, không có hồi âm. Đang chuẩn bị để chạy khắp nơi tìm cô, nhưng lại thấy cô tiến lại gần mình từ đằng sau, trên tay là cháo và mì.
Hôm nay Dương Nhật Hạ đã dậy sớm, nhờ nhân viên khách sạn đi mua đồ ăn sáng. Cô muốn ăn sáng cùng anh.
Hứa Âu Thần thấy cô thì vội vàng tiến đến, quỳ xuống, kiểm tra xem cô có làm sao không, vẻ mặt hoảng sợ. Hứa Âu Thần sợ chỉ một giây không để ý tới cô, anh sẽ lại phải hối hận. Nhìn thấy cô không sao, anh lại thở phào nhẹ nhõm.
“Em có sao không?” Hứa Âu Thần đưa tay áp vào mặt cô, ánh mắt lo lắng.
“Em chỉ đi mua đồ ăn sáng thôi, em ổn mà.” Nhật Hạ nói xong, đưa túi đồ ăn sáng cho anh, mở cửa đi vào phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương