Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 5: Ông biết ông đang động vào người của ai không?
Thời gian thấm thoắt trôi, đã tròn một tháng Nhật Hạ đến công ty làm việc. Công việc giờ đã quen hơn trước, có chút nhàn hơn hồi mới làm quen rất nhiều.
“Cô Dương, tổng giám đốc cho gọi cô.”
Dương Nhật Hạ lúc này đang uống cà phê để tỉnh táo. Đêm qua Hạ Nhi bị ốm nên rất quấy, cô đã phải dỗ con bé ngủ cả đêm. Mãi đến tận sáng mới ngủ được một chút, giờ rất mệt. Nhật Hạ vốn sức khoẻ yếu, sau khi sinh Hạ Nhi còn yếu hơn nữa.
“Vâng tôi hiểu rồi.”
Có việc gì mà đích thân tổng giám đốc phải cho gọi cô thế này?
Dương Nhật Hạ chỉnh lại trang phục cho gọn gàng, đẩy cửa bước vào.
Đây là lần đầu cô được tận mắt chiêm ngưỡng phòng của tổng giám đốc. Căn phòng này lại không lộng lẫy như cô vẫn tưởng. Căn phòng lớn tràn ngập ánh sáng với tông màu trắng chủ đạo hài hoà, không quá cầu kì trong thiết kế nhưng tổng thể lại rất trang nhã. Tạo cảm giác dễ chịu khi bước vào.
“Hứa tiên sinh...”
“Ngồi đi.” Anh ta lạnh nhạt nhìn vào chiếc ghế đối diện.
“Vâng” Nhật Hạ cố gắng giấu đi vẻ thất thần trên gương mặt mình, bình tĩnh ngồi xuống.
Bây giờ cô mới có cơ hội nhìn chính diện gương mặt người đàn ông này. Thật sự, thật sự rất giống Hàn Vũ, giống đến mức khiến Nhật Hạ mỗi lần nhìn vào đều loạn nhịp...
Nhưng một số đường nét khi nhìn kĩ thì có phần xa lạ. Người đàn ông trước mặt cô toả ra khí chất bức người, đáng sợ, khác hẳn với vẻ nhẹ nhàng, hoà nhã của Hàn Vũ. Thái độ anh ta lúc nào cũng khó chịu, có vẻ là một người rất khó tính, trái ngược với nụ cười ấm áp luôn hiện hữu trên môi của Hàn Vũ trong quá khứ. Trong mắt anh ta luôn hiện lên vẻ tự tin, phóng khoáng đầy quyền lực, ánh nhìn như muốn bóp nát người đối diện chứ không có nét đượm buồn ẩn sau trong đôi mắt như Hàn Vũ.
Có lẽ đôi môi mỏng quyến rũ cùng hàm răng trắng thẳng tắp là điểm giống nhau duy nhất của hai người họ. Và cô chắc chắn người đàn ông này rất ít cười, thậm trí là không cười, không thể so sánh với nụ cười tựa ánh nắng mặt trời rạng rỡ mê hồn của Hàn Vũ. Những điều người đàn ông này có, trong năm năm ngắn ngủi Hàn Vũ không thể nào có được.
Dương Nhật Hạ ngây người, cố gắng thuyết phục bản thân tin những điều này.
Hứa Âu Thần vẫn chăm chú vào màn hình máy tính, không khí có chút kì lạ. Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, bắt đầu vào vấn đề chính.
“Tối nay cô sẽ đi sự kiện với tôi.”
“Dạ?” Nhật Hạ hoảng hốt, tại sao cô lại phải đi sự kiện với anh ta? Nhưng cũng đúng, những stylist đi dự những sự kiện về thời trang với sếp cũng là chuyện bình thường, chỉ là cô vẫn đang hơi quá hoảng loạn.
“Tối nay thư kí Triệu có việc, quản lí Lưu đang đi công tác, chỉ còn mỗi cô có thể đi được thôi. Cô cũng là trợ lí, cũng nên làm quen với công việc.”
Lí do này, có được coi là hợp lí không?
Dương Nhật Hạ im lặng, cô định từ chối. Hạ Nhi đang ốm, chắc chắn tối con bé sẽ tìm mẹ, cô không thể để con bé khóc nhớ mẹ được.
“Ít nữa sẽ có người mang trang phục dự sự kiện lên cho cô. Lui ra ngoài đi.” Âu Thần nói xong, tiếp tục làm việc, không để ý đến người đối diện nữa.
Cô còn chưa kịp từ chối... Sự kiện thì chắc chắn sẽ diễn ra rất lâu, Khả Vy làm sao xoay sở được chứ. Nhưng với tính cách của anh ta, chắc chắn sẽ không cho cô từ chối, mỗi lần nhìn gương mặt anh ta, cô cũng không dám mở lời. Cô là nhân viên mới, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn chấp thuận yêu cầu của cấp trên. Đối đãi không tốt còn có nguy cơ bị đuổi việc.
Nhật Hạ thở dài, đành gọi điện nhờ Khả Vy vậy. Những vấn đề liên quan đến công việc thật khó lòng từ chối. Hơn nữa cô là nhân viên mới, lại còn đích thân ông chủ yêu cầu, làm sao cô dám từ chối chứ. Hạ Nhi, xin lỗi con nhé.
Nửa tiếng sau, trang phục và giày được thư kí của Âu Thần mang đến.
Một vài người giúp Nhật Hạ mặc trang phục, trang điểm và chỉnh sửa lại đầu tóc. May là tất cả nhân viên đều đã tan ca, không cô sẽ lại bị xì xào bàn tán mất.
“Cô Dương, cô có uống được rượu không?”
Thư ký Chu đang chuẩn bị dặn dò cô, khẽ lên tiếng hỏi.
“Tôi uống được, sao thế?”
Tửu lượng của Nhật Hạ khá tốt. Cô vốn sống hướng nội, ít khi nói ra những phiền muộn trong lòng, thường lén mọi người uống rượu giải sầu mỗi khi Hạ Nhi sang nhà Thiên Ân. Bản thân cô biết thói quen này không tốt, nhưng nó đã hình thành từ rất lâu rồi.. Mỗi khi nhớ Hàn Vũ, cô đều mượn rượu, phần nào giúp cô vơi đi nỗi nhớ luôn hiện hữu trong tâm trí đang dày vò cô mỗi ngày.
“Có một chuyện là tổng giám đốc của ta không uống được rượu nên..”
Thư ký Chu ngập ngừng, chuyện này nói ra hơi chút khó xử.
Tổng giám đốc không uống được rượu? Nhật Hạ ngầm hiểu ra vấn đề. Thư ký Chu muốn Nhật Hạ thay Hứa Âu Thần tiếp rượu những vị khách ở sự kiện.
“Tôi hiểu rồi.” Nhật Hạ cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng là cười khổ.
“Đây là sự kiện, nên sẽ không phải uống quá nhiều đâu, chỉ mong cô giúp Hứa tiên sinh vài ly..”
Thư kí Chu đang nói dở thì Hứa Âu Thần liền bước ra
“Thư ký Chu dặn dò xong chưa?”
Hứa Âu Thần đi được vài bước liền bất ngờ dừng lại, nhìn chằm chằm vào Nhật Hạ. Khiến cô có chút không tự nhiên..
Hôm nay Nhật Hạ tự chọn cho mình một chiếc đầm vừa thanh lịch vừa kín đáo. Chiếc đầm xinh đẹp này của nhà thiết kế Kymmy, một trong những nhà thiết kế hàng đầu tại công ty. Chiếc đầm vừa vặn, khéo léo tôn lên những nét kiều diễm trên cơ thể tuyệt đẹp của cô nhưng vẫn giữ được vẻ kín đáo thanh lịch như một tiểu thư đài các. Chiếc đầm này như sinh ra là dành cho Nhật Hạ vậy.
Gương mặt thanh tú vốn đã nổi bật được trang điểm theo phong cách Châu Âu, làm nổi bật lên chiếc mũi cao cùng đôi mắt trong veo hút hồn người đối diện, khiến ai cũng chìm đắm trong vẻ đẹp thuần khiết không một khuyết điểm của cô. Nhật Hạ tự ngắm mình trong gương, không ngớt lời tán dương người chuyên viên trang điểm. Đã rất lâu rồi cô mới được chăm sóc sắc đẹp tỉ mỉ đến như vậy, dường như thành công giống như lọ lem biến hình thành công chúa.
Hứa Âu Thần ngồi một bên, vỗ tay tán dương.
Nhật Hạ ngại ngùng đỏ mặt, cố gắng né tránh ánh mắt như muốn xuyên thủng đang nhìn mình từ đằng sau phản chiếu qua gương.
“Đến giờ rồi.”
Hứa Âu Thần đứng dậy, Nhật Hạ theo sau, bước lên chiếc xe sang trọng đã đỗ bên ngoài chờ sẵn.
Đến nơi, Nhật Hạ bị choáng ngợp bởi vẻ diễm lệ của buổi tiệc. Không hổ danh là sự kiện lớn, quy tụ hầu như tất cả những minh tinh nổi tiếng, còn có rất nhiều những phóng viên, thợ ảnh. Quy mô rất lớn, người ra kẻ vào nườm nượp. Dương Nhật Hạ có chút cảm giác xa lạ, đây là lần đầu cô tham dự một sự kiện lớn thế này. Cũng phải thôi, thân phận tầm thường như cô sao có tư cách tới những buổi tiệc sang trọng như thế này chứ.
Hứa Âu Thần diện một bộ vest chỉn chu, mái tóc được vuốt gọn rất bảnh bao, khí chất tổng tài toát ra càng thêm cuốn hút, thu hút ánh nhìn của không ít những bóng hồng ở đây.
Cô cùng Hứa Âu Thần khoác tay tiến vào sự kiện. Từ xa đã có vài người nhìn thấy anh, mỉm cười cúi chào. Một vài đối tác làm ăn cũng tiến đến, tiếp chuyện. Nhưng anh đều thờ ơ, nói chuyện một vài câu xã giao rồi không nể mặt đối phương mà rời đi.
Hứa Âu Thần dẫn Nhật Hạ ngồi vào một chiếc ghế, buổi phát biểu chuẩn bị bắt đầu. Đây là sự kiện quảng bá bộ sưu tập mới của một nhà thiết kế nổi tiếng. Sau buổi giới thiệu sẽ là tiệc rượu, như một bữa tiệc xã giao thông thường.
“Cô cứ ngồi đây, tôi ra chỗ kia một lát.” Hứa Âu Thần nói xong liền rời đi.
Nhật Hạ ngồi chỗ đó, không ít ánh mắt đổ dồn vào cô. Thỉnh thoảng lại có vài người đi qua, hỏi cô là người mẫu của thương hiệu hay công ty nào. Mỗi lần như thế, Nhật Hạ đều nở nụ cười và nói rằng mình chỉ là một Stylist. Họ đều không tin, nhưng cũng mỉm cười rời đi, không quên buông lại những lời tán dương khen gợi.
Đang nhìn xung quanh bữa tiệc, đột nhiên có một người đàn ông trung niên ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nóng như lửa nhìn cô đầy ẩn ý. Đang nơi đông người như thế này, thật không biết liêm sỉ?
“Cô gái đi cùng ai thế, nếu chưa có ai, có muốn cùng về với anh đêm nay không?”
Trên đời còn có loại người này à? Nhật Hạ nhăn mặt khó chịu, né tránh.
Người đàn ông cầm lấy tay cô, ánh mắt của ông ta làm cô cảm thấy ghê tởm.
Nhật Hạ rút tay ra, cô cũng là người phụ nữ đã có chồng, cô có tự tôn của mình.
“Bỏ tay tôi ra.”
Cô kiên quyết rút tay ra, muốn qua chỗ khác ngồi.
“Em có biết tôi là ai không? Bao nhiêu phụ nữ muốn lên giường với tôi cũng chưa đến lượt đâu. Em nói rằng em không phải người mẫu, vậy chắc chỉ là người quen của một khách mời nào đó. Đi với tôi, lập tức ngày mai em sẽ nổi tiếng.”
Người đàn ông nhìn cô, vẫn giữ ánh mắt kinh tởm đó. Hắn ta bắt đầu được nước lấn tới, mạnh tay muốn kéo cô dậy. Nhật Hạ đã cảm thấy khó chịu, nay còn phải giằng co với hắn ta. Quả thật hắn ta không phải nhân vật tầm thường, những người xung quanh dù có thấy cũng đều cúi đầu đi qua, cố tình làm lơ. Đây lại còn là một chỗ ngồi trong góc khá khuất tầm nhìn. Nhật Hạ bắt đầu bí, không biết phải làm gì ngoài giằng co với người đàn ông đối diện.
“Buông tôi ra!”
“Ngoan nào, đi với tôi rồi em sẽ có tất cả những thứ mình muốn.” Vẫn là ánh nhìn dâm dê và bàn tay không biết thân biết phận đó.
Nhật Hạ sắp không trụ nổi nữa, tiếng bước chân từ đằng sau bất ngờ vang lên. Tiếp đó là một bóng người phủ lấy cô, mùi hương trên người anh ta.. Hứa Âu Thần?
“Ông biết ông đang động vào người của ai không?”
“Cô Dương, tổng giám đốc cho gọi cô.”
Dương Nhật Hạ lúc này đang uống cà phê để tỉnh táo. Đêm qua Hạ Nhi bị ốm nên rất quấy, cô đã phải dỗ con bé ngủ cả đêm. Mãi đến tận sáng mới ngủ được một chút, giờ rất mệt. Nhật Hạ vốn sức khoẻ yếu, sau khi sinh Hạ Nhi còn yếu hơn nữa.
“Vâng tôi hiểu rồi.”
Có việc gì mà đích thân tổng giám đốc phải cho gọi cô thế này?
Dương Nhật Hạ chỉnh lại trang phục cho gọn gàng, đẩy cửa bước vào.
Đây là lần đầu cô được tận mắt chiêm ngưỡng phòng của tổng giám đốc. Căn phòng này lại không lộng lẫy như cô vẫn tưởng. Căn phòng lớn tràn ngập ánh sáng với tông màu trắng chủ đạo hài hoà, không quá cầu kì trong thiết kế nhưng tổng thể lại rất trang nhã. Tạo cảm giác dễ chịu khi bước vào.
“Hứa tiên sinh...”
“Ngồi đi.” Anh ta lạnh nhạt nhìn vào chiếc ghế đối diện.
“Vâng” Nhật Hạ cố gắng giấu đi vẻ thất thần trên gương mặt mình, bình tĩnh ngồi xuống.
Bây giờ cô mới có cơ hội nhìn chính diện gương mặt người đàn ông này. Thật sự, thật sự rất giống Hàn Vũ, giống đến mức khiến Nhật Hạ mỗi lần nhìn vào đều loạn nhịp...
Nhưng một số đường nét khi nhìn kĩ thì có phần xa lạ. Người đàn ông trước mặt cô toả ra khí chất bức người, đáng sợ, khác hẳn với vẻ nhẹ nhàng, hoà nhã của Hàn Vũ. Thái độ anh ta lúc nào cũng khó chịu, có vẻ là một người rất khó tính, trái ngược với nụ cười ấm áp luôn hiện hữu trên môi của Hàn Vũ trong quá khứ. Trong mắt anh ta luôn hiện lên vẻ tự tin, phóng khoáng đầy quyền lực, ánh nhìn như muốn bóp nát người đối diện chứ không có nét đượm buồn ẩn sau trong đôi mắt như Hàn Vũ.
Có lẽ đôi môi mỏng quyến rũ cùng hàm răng trắng thẳng tắp là điểm giống nhau duy nhất của hai người họ. Và cô chắc chắn người đàn ông này rất ít cười, thậm trí là không cười, không thể so sánh với nụ cười tựa ánh nắng mặt trời rạng rỡ mê hồn của Hàn Vũ. Những điều người đàn ông này có, trong năm năm ngắn ngủi Hàn Vũ không thể nào có được.
Dương Nhật Hạ ngây người, cố gắng thuyết phục bản thân tin những điều này.
Hứa Âu Thần vẫn chăm chú vào màn hình máy tính, không khí có chút kì lạ. Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, bắt đầu vào vấn đề chính.
“Tối nay cô sẽ đi sự kiện với tôi.”
“Dạ?” Nhật Hạ hoảng hốt, tại sao cô lại phải đi sự kiện với anh ta? Nhưng cũng đúng, những stylist đi dự những sự kiện về thời trang với sếp cũng là chuyện bình thường, chỉ là cô vẫn đang hơi quá hoảng loạn.
“Tối nay thư kí Triệu có việc, quản lí Lưu đang đi công tác, chỉ còn mỗi cô có thể đi được thôi. Cô cũng là trợ lí, cũng nên làm quen với công việc.”
Lí do này, có được coi là hợp lí không?
Dương Nhật Hạ im lặng, cô định từ chối. Hạ Nhi đang ốm, chắc chắn tối con bé sẽ tìm mẹ, cô không thể để con bé khóc nhớ mẹ được.
“Ít nữa sẽ có người mang trang phục dự sự kiện lên cho cô. Lui ra ngoài đi.” Âu Thần nói xong, tiếp tục làm việc, không để ý đến người đối diện nữa.
Cô còn chưa kịp từ chối... Sự kiện thì chắc chắn sẽ diễn ra rất lâu, Khả Vy làm sao xoay sở được chứ. Nhưng với tính cách của anh ta, chắc chắn sẽ không cho cô từ chối, mỗi lần nhìn gương mặt anh ta, cô cũng không dám mở lời. Cô là nhân viên mới, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn chấp thuận yêu cầu của cấp trên. Đối đãi không tốt còn có nguy cơ bị đuổi việc.
Nhật Hạ thở dài, đành gọi điện nhờ Khả Vy vậy. Những vấn đề liên quan đến công việc thật khó lòng từ chối. Hơn nữa cô là nhân viên mới, lại còn đích thân ông chủ yêu cầu, làm sao cô dám từ chối chứ. Hạ Nhi, xin lỗi con nhé.
Nửa tiếng sau, trang phục và giày được thư kí của Âu Thần mang đến.
Một vài người giúp Nhật Hạ mặc trang phục, trang điểm và chỉnh sửa lại đầu tóc. May là tất cả nhân viên đều đã tan ca, không cô sẽ lại bị xì xào bàn tán mất.
“Cô Dương, cô có uống được rượu không?”
Thư ký Chu đang chuẩn bị dặn dò cô, khẽ lên tiếng hỏi.
“Tôi uống được, sao thế?”
Tửu lượng của Nhật Hạ khá tốt. Cô vốn sống hướng nội, ít khi nói ra những phiền muộn trong lòng, thường lén mọi người uống rượu giải sầu mỗi khi Hạ Nhi sang nhà Thiên Ân. Bản thân cô biết thói quen này không tốt, nhưng nó đã hình thành từ rất lâu rồi.. Mỗi khi nhớ Hàn Vũ, cô đều mượn rượu, phần nào giúp cô vơi đi nỗi nhớ luôn hiện hữu trong tâm trí đang dày vò cô mỗi ngày.
“Có một chuyện là tổng giám đốc của ta không uống được rượu nên..”
Thư ký Chu ngập ngừng, chuyện này nói ra hơi chút khó xử.
Tổng giám đốc không uống được rượu? Nhật Hạ ngầm hiểu ra vấn đề. Thư ký Chu muốn Nhật Hạ thay Hứa Âu Thần tiếp rượu những vị khách ở sự kiện.
“Tôi hiểu rồi.” Nhật Hạ cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng là cười khổ.
“Đây là sự kiện, nên sẽ không phải uống quá nhiều đâu, chỉ mong cô giúp Hứa tiên sinh vài ly..”
Thư kí Chu đang nói dở thì Hứa Âu Thần liền bước ra
“Thư ký Chu dặn dò xong chưa?”
Hứa Âu Thần đi được vài bước liền bất ngờ dừng lại, nhìn chằm chằm vào Nhật Hạ. Khiến cô có chút không tự nhiên..
Hôm nay Nhật Hạ tự chọn cho mình một chiếc đầm vừa thanh lịch vừa kín đáo. Chiếc đầm xinh đẹp này của nhà thiết kế Kymmy, một trong những nhà thiết kế hàng đầu tại công ty. Chiếc đầm vừa vặn, khéo léo tôn lên những nét kiều diễm trên cơ thể tuyệt đẹp của cô nhưng vẫn giữ được vẻ kín đáo thanh lịch như một tiểu thư đài các. Chiếc đầm này như sinh ra là dành cho Nhật Hạ vậy.
Gương mặt thanh tú vốn đã nổi bật được trang điểm theo phong cách Châu Âu, làm nổi bật lên chiếc mũi cao cùng đôi mắt trong veo hút hồn người đối diện, khiến ai cũng chìm đắm trong vẻ đẹp thuần khiết không một khuyết điểm của cô. Nhật Hạ tự ngắm mình trong gương, không ngớt lời tán dương người chuyên viên trang điểm. Đã rất lâu rồi cô mới được chăm sóc sắc đẹp tỉ mỉ đến như vậy, dường như thành công giống như lọ lem biến hình thành công chúa.
Hứa Âu Thần ngồi một bên, vỗ tay tán dương.
Nhật Hạ ngại ngùng đỏ mặt, cố gắng né tránh ánh mắt như muốn xuyên thủng đang nhìn mình từ đằng sau phản chiếu qua gương.
“Đến giờ rồi.”
Hứa Âu Thần đứng dậy, Nhật Hạ theo sau, bước lên chiếc xe sang trọng đã đỗ bên ngoài chờ sẵn.
Đến nơi, Nhật Hạ bị choáng ngợp bởi vẻ diễm lệ của buổi tiệc. Không hổ danh là sự kiện lớn, quy tụ hầu như tất cả những minh tinh nổi tiếng, còn có rất nhiều những phóng viên, thợ ảnh. Quy mô rất lớn, người ra kẻ vào nườm nượp. Dương Nhật Hạ có chút cảm giác xa lạ, đây là lần đầu cô tham dự một sự kiện lớn thế này. Cũng phải thôi, thân phận tầm thường như cô sao có tư cách tới những buổi tiệc sang trọng như thế này chứ.
Hứa Âu Thần diện một bộ vest chỉn chu, mái tóc được vuốt gọn rất bảnh bao, khí chất tổng tài toát ra càng thêm cuốn hút, thu hút ánh nhìn của không ít những bóng hồng ở đây.
Cô cùng Hứa Âu Thần khoác tay tiến vào sự kiện. Từ xa đã có vài người nhìn thấy anh, mỉm cười cúi chào. Một vài đối tác làm ăn cũng tiến đến, tiếp chuyện. Nhưng anh đều thờ ơ, nói chuyện một vài câu xã giao rồi không nể mặt đối phương mà rời đi.
Hứa Âu Thần dẫn Nhật Hạ ngồi vào một chiếc ghế, buổi phát biểu chuẩn bị bắt đầu. Đây là sự kiện quảng bá bộ sưu tập mới của một nhà thiết kế nổi tiếng. Sau buổi giới thiệu sẽ là tiệc rượu, như một bữa tiệc xã giao thông thường.
“Cô cứ ngồi đây, tôi ra chỗ kia một lát.” Hứa Âu Thần nói xong liền rời đi.
Nhật Hạ ngồi chỗ đó, không ít ánh mắt đổ dồn vào cô. Thỉnh thoảng lại có vài người đi qua, hỏi cô là người mẫu của thương hiệu hay công ty nào. Mỗi lần như thế, Nhật Hạ đều nở nụ cười và nói rằng mình chỉ là một Stylist. Họ đều không tin, nhưng cũng mỉm cười rời đi, không quên buông lại những lời tán dương khen gợi.
Đang nhìn xung quanh bữa tiệc, đột nhiên có một người đàn ông trung niên ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nóng như lửa nhìn cô đầy ẩn ý. Đang nơi đông người như thế này, thật không biết liêm sỉ?
“Cô gái đi cùng ai thế, nếu chưa có ai, có muốn cùng về với anh đêm nay không?”
Trên đời còn có loại người này à? Nhật Hạ nhăn mặt khó chịu, né tránh.
Người đàn ông cầm lấy tay cô, ánh mắt của ông ta làm cô cảm thấy ghê tởm.
Nhật Hạ rút tay ra, cô cũng là người phụ nữ đã có chồng, cô có tự tôn của mình.
“Bỏ tay tôi ra.”
Cô kiên quyết rút tay ra, muốn qua chỗ khác ngồi.
“Em có biết tôi là ai không? Bao nhiêu phụ nữ muốn lên giường với tôi cũng chưa đến lượt đâu. Em nói rằng em không phải người mẫu, vậy chắc chỉ là người quen của một khách mời nào đó. Đi với tôi, lập tức ngày mai em sẽ nổi tiếng.”
Người đàn ông nhìn cô, vẫn giữ ánh mắt kinh tởm đó. Hắn ta bắt đầu được nước lấn tới, mạnh tay muốn kéo cô dậy. Nhật Hạ đã cảm thấy khó chịu, nay còn phải giằng co với hắn ta. Quả thật hắn ta không phải nhân vật tầm thường, những người xung quanh dù có thấy cũng đều cúi đầu đi qua, cố tình làm lơ. Đây lại còn là một chỗ ngồi trong góc khá khuất tầm nhìn. Nhật Hạ bắt đầu bí, không biết phải làm gì ngoài giằng co với người đàn ông đối diện.
“Buông tôi ra!”
“Ngoan nào, đi với tôi rồi em sẽ có tất cả những thứ mình muốn.” Vẫn là ánh nhìn dâm dê và bàn tay không biết thân biết phận đó.
Nhật Hạ sắp không trụ nổi nữa, tiếng bước chân từ đằng sau bất ngờ vang lên. Tiếp đó là một bóng người phủ lấy cô, mùi hương trên người anh ta.. Hứa Âu Thần?
“Ông biết ông đang động vào người của ai không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương