Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 51: Thực sự không chọn sai người
Hứa Âu Thần nhìn vẻ luống cuống của cô thì đứng dậy, mỉm cười kéo chiếc ghế ra, làm động tác như mời Nhật Hạ ngồi xuống. Nhật Hạ nhìn vậy thì đành tiến đến, hai người cùng ăn tối.
Hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, căn phòng tràn ngập ánh chiều tà, khung cảnh ấm cúng, lâu rồi họ mới cùng nhau ăn tối như vậy.
“Dạo này có nhiều việc lắm không anh?” Nhật Hạ lo lắng hỏi, nhìn anh đã gầy hẳn đi, vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ. Khiến Nhật Hạ có chút xót xa, rõ ràng anh lại không chịu chăm sóc bản thân cho tốt.
“Không nhiều, công ty vẫn ổn.” Hứa Âu Thần cười nhẹ, nhìn cô. Anh không muốn cô lo lắng.
Nhưng nụ cười lại rất gượng gạo, dù anh ít khi thể hiện cảm xúc ra ngoài, Nhật Hạ vừa nhìn đã nhận ra ngay anh đang không ổn. Nhưng không muốn nói, chỉ đành ghi nhớ rồi bên cạnh giúp đỡ anh vực dậy, trở thành chỗ dựa tinh thần của anh, giúp đỡ anh phần nào đó.
Hai người nói được một vài câu với nhau thì Hứa Âu Thần ra ngoài ban công nghe điện thoại gọi đến của Chu Tử Văn.
“Hứa tổng, e rằng anh phải đến công trường ở Thanh Đảo một chuyến rồi.” Thư ký Chu nói, giọng lo lắng.
“Có chuyện gì?” Hứa Âu Thần cất chất giọng bình thản, chẳng mấy ngạc nhiên. Bao lâu nay, dù có bất kì biến cố gì xảy ra, anh đều bình thản tự mình đối mặt. Không chút sợ sệt lo lắng như trước. Vì Hứa Âu Thần sợ rằng, chỉ một chút yếu đuối sẽ lại lạc mất Nhật Hạ một lần nữa.
“Bây giờ người dân đang đổ xô đến biểu tình và nói rằng khu nhà của chúng ta lật đổ bát cơm của họ. Giám đốc ở bên đó cũng không thể giải quyết được tình hình.” Chu Tử Văn nói giọng gấp gáp.
“Tôi hiểu rồi.” Hứa Âu Thần nói xong thì tắt điện thoại, anh vốn không thích nhiều lời. Nắm bắt được thông tin thì sẽ tắt máy, lập tức thực hiện theo kế hoạch, không để chậm trễ.
Đi thẳng vào phòng ăn, tiếp tục ăn cơm cùng Nhật Hạ. Thái độ của anh có chút trầm tư, im lặng không nói khiến Nhật Hạ càng thêm lo lắng. Cô hỏi có chuyện gì xảy ra, anh chỉ lắc đầu nói rằng không có gì.
Sau bữa ăn, Hứa Âu Thần đảm nhiệm việc rửa bát, còn Nhật Hạ lo gọt hoa quả tráng miệng. Chút nữa hai người sẽ cùng nhau xem phim. Dù không nhớ nhiều, nhưng lúc nào tâm trí cô cũng chỉ nghĩ đến anh, chỉ muốn ở gần anh. Đôi lúc chính bản thân cũng thấy mình kì lạ... dần dần cô càng yêu người đàn ông trước mặt mình.
Anh luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người, chỉ dịu dàng ân cần với một mình cô, coi Nhật Hạ là cả thế giới. Chứng tỏ, Nhật Hạ trong quá khứ đã chiếm trọn trái tim anh, mới có thể khiến một người như anh ôn nhu đến như vậy. Cô thực sự tò mò những chuyện mình đã quên..
“Anh đưa em về nhà sắp đồ rồi đón Nhi Nhi nhé. Mai mình sẽ đi du lịch.” Hứa Âu Thần đang thong thả xếp bát đã được rửa sạch trong bếp, nói ra. Âm lượng đủ để Nhật Hạ nghe thấy.
“Sao gấp vậy?” Nhật Hạ thoáng bất ngờ, buông dao rồi tiến gần chỗ anh.
“Anh có một số công việc ở đó, tiện muốn đưa em và con đi chơi.” Hứa Âu Thần vừa rửa xong bát, lau khô tay rồi nhẹ nhàng tiến gần đến cô, khẽ dịu dàng hôn lên trán cô.
Lâu lắm rồi khoảng cách của hai người mới gần như vậy. Thời gian đầu sợ cô không quen nên không dám động chạm, nhưng thật sự anh đã không chịu nổi nữa rồi. Ngày nào cũng nhìn thấy cô khiến anh không kiềm chế được nữa, không nhịn được mà làm càn, chiếm tiện nghi của Nhật Hạ.
Dương Nhật Hạ thấy vậy thì tim đập loạn nhịp, trong ánh mắt thoáng ý cười, nhìn anh. Hai má nóng bừng. Từ sau vụ tai nạn, đây là lần đầu tiên hai người gần gũi.
“Nhưng có ảnh hưởng đến công việc của anh không?” Nhật Hạ lo lắng hỏi, đôi mắt trong veo đẹp hút hồn nhìn anh. Khiến Hứa Âu Thần không thể rời mắt khỏi.
“Không sao mà.” Hứa Âu Thần nói xong, không nhịn được nữa mà hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô, nụ hôn nhẹ nhàng mà say đắm.
Nụ hôn hại Nhật Hạ ngượng đến đỏ mặt, vội đẩy anh ra rồi đi ra chỗ khác.
Hứa Âu Thần buông cô ra, thấy biểu hiện của cô vẫn đáng yêu như vậy, khoé môi khẽ cong lên mỉm cười, tạo ra đường cong hoàn hảo.
“Vậy thì.. về thôi.” Nhật Hạ nói, ngại ngùng vội vàng cầm chiếc túi đi ra cửa, không dám quay lại nhìn anh. Hại cô chỉ muốn tìm một chiếc lỗ để chui xuống.
Vì mất trí nhớ, nên đây là lần đầu anh và cô tiếp xúc gần đến vậy. Nhật Hạ chưa quen, hai má nóng bừng, trống ngực đập liên hồi nhưng lại có cảm giác gần gũi, không muốn cự tuyệt anh chút nào. Lắc lắc đầu định thần lại, không ngừng nghĩ về nụ hôn ngọt ngào ấy. Ai có thể nghĩ rằng một người đã làm mẹ như Nhật Hạ lại có thể đỏ mặt vì một nụ hôn chứ.
Hứa Âu Thần quay lại cầm điện thoại lên rồi mỉm cười đi theo cô. Biểu hiện của cô khiến anh vừa bất ngờ vừa cảm thấy thú vị. Thật may rằng cô không cự tuyệt anh, khiến khoảng cách giữa hai người càng được thu hẹp. Tiến thêm một bước đến thành công tìm lại trí nhớ cho Nhật Hạ.
Quay về nhà, Nhật Hạ lấy vài bộ quần áo của hai mẹ con xếp ngay ngắn vào vali. Nghĩ sẽ đi ngắn ngày nên chỉ mang chút ít, sợ sẽ không mặc đến, đỡ phải xách quá nhiều.
Xếp quần áo xong xuôi, Hứa Âu Thần cùng cô đến biệt thự của Giản gia. Hôm nay Nhật Hạ qua nhà Âu Thần, nên bà ngoại đã đi đón Hạ Nhi từ khi tan học. Cô bé giờ cũng rất hay ở với ông bà, dần rồi cũng không muốn ở với mẹ nữa, được ông bà chiều chuộng nên chỉ muốn ở với ông bà.
Nhật Hạ cùng Hứa Âu Thần lái xe vào Giản gia, quản gia đã mở cửa chờ sẵn. Vừa bước chân xuống xe, đi ra khỏi trang viên, đã thấy Hạ Nhi đứng chờ sẵn cùng ông bà, vui vẻ chạy đến. Nhưng người con bé chạy đến ôm lấy không phải Nhật Hạ, mà là Hứa Âu Thần.
Nhật Hạ đã dang sẵn tay để đón con bé, nhưng cuối cùng lại bị lơ đẹp. Gương mặt đen kịt, quay qua lườm yêu hai người đang mải quấn quýt nhau bên cạnh, giận dỗi đành chạy đến chỗ ba mẹ.
Ba mẹ Nhật Hạ thấy con gái đã có bến đỗ cho mình thì mỉm cười mãn nguyện, không còn gì phải lo lắng nữa rồi.
Ở Giản gia chơi thêm một lúc, nói chuyện xong thì tạm biệt ba mẹ, đón Hạ Nhi về nhà mình. Nhật Hạ thấy con bé vui như vậy, cũng cảm thấy rất vui. Hạ Nhi cảm thấy mình đã có bố, chú ấy cũng rất yêu mẹ, cuối cùng cô bé cũng đã có thể vô tư như những đứa trẻ khác, cứ như vậy mà lớn lên rồi.
Cô bé ríu rít kể chuyện trên trời dưới biển cho ba mẹ nghe đến tận khi về đến nhà. Đã đến giờ đi ngủ nên hai mắt không tự chủ mà nhắm lại, ngủ ngoan ngoãn trên xe như chú mèo con.
Khiến Hứa Âu Thần phải bế lên nhà, đặt cô bé xuống giường rồi khẽ hôn lên trán con bé chúc ngủ ngon. Nhật Hạ thấy cảnh này, cảm thấy thực sự mình không chọn sai người.
Hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, căn phòng tràn ngập ánh chiều tà, khung cảnh ấm cúng, lâu rồi họ mới cùng nhau ăn tối như vậy.
“Dạo này có nhiều việc lắm không anh?” Nhật Hạ lo lắng hỏi, nhìn anh đã gầy hẳn đi, vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ. Khiến Nhật Hạ có chút xót xa, rõ ràng anh lại không chịu chăm sóc bản thân cho tốt.
“Không nhiều, công ty vẫn ổn.” Hứa Âu Thần cười nhẹ, nhìn cô. Anh không muốn cô lo lắng.
Nhưng nụ cười lại rất gượng gạo, dù anh ít khi thể hiện cảm xúc ra ngoài, Nhật Hạ vừa nhìn đã nhận ra ngay anh đang không ổn. Nhưng không muốn nói, chỉ đành ghi nhớ rồi bên cạnh giúp đỡ anh vực dậy, trở thành chỗ dựa tinh thần của anh, giúp đỡ anh phần nào đó.
Hai người nói được một vài câu với nhau thì Hứa Âu Thần ra ngoài ban công nghe điện thoại gọi đến của Chu Tử Văn.
“Hứa tổng, e rằng anh phải đến công trường ở Thanh Đảo một chuyến rồi.” Thư ký Chu nói, giọng lo lắng.
“Có chuyện gì?” Hứa Âu Thần cất chất giọng bình thản, chẳng mấy ngạc nhiên. Bao lâu nay, dù có bất kì biến cố gì xảy ra, anh đều bình thản tự mình đối mặt. Không chút sợ sệt lo lắng như trước. Vì Hứa Âu Thần sợ rằng, chỉ một chút yếu đuối sẽ lại lạc mất Nhật Hạ một lần nữa.
“Bây giờ người dân đang đổ xô đến biểu tình và nói rằng khu nhà của chúng ta lật đổ bát cơm của họ. Giám đốc ở bên đó cũng không thể giải quyết được tình hình.” Chu Tử Văn nói giọng gấp gáp.
“Tôi hiểu rồi.” Hứa Âu Thần nói xong thì tắt điện thoại, anh vốn không thích nhiều lời. Nắm bắt được thông tin thì sẽ tắt máy, lập tức thực hiện theo kế hoạch, không để chậm trễ.
Đi thẳng vào phòng ăn, tiếp tục ăn cơm cùng Nhật Hạ. Thái độ của anh có chút trầm tư, im lặng không nói khiến Nhật Hạ càng thêm lo lắng. Cô hỏi có chuyện gì xảy ra, anh chỉ lắc đầu nói rằng không có gì.
Sau bữa ăn, Hứa Âu Thần đảm nhiệm việc rửa bát, còn Nhật Hạ lo gọt hoa quả tráng miệng. Chút nữa hai người sẽ cùng nhau xem phim. Dù không nhớ nhiều, nhưng lúc nào tâm trí cô cũng chỉ nghĩ đến anh, chỉ muốn ở gần anh. Đôi lúc chính bản thân cũng thấy mình kì lạ... dần dần cô càng yêu người đàn ông trước mặt mình.
Anh luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người, chỉ dịu dàng ân cần với một mình cô, coi Nhật Hạ là cả thế giới. Chứng tỏ, Nhật Hạ trong quá khứ đã chiếm trọn trái tim anh, mới có thể khiến một người như anh ôn nhu đến như vậy. Cô thực sự tò mò những chuyện mình đã quên..
“Anh đưa em về nhà sắp đồ rồi đón Nhi Nhi nhé. Mai mình sẽ đi du lịch.” Hứa Âu Thần đang thong thả xếp bát đã được rửa sạch trong bếp, nói ra. Âm lượng đủ để Nhật Hạ nghe thấy.
“Sao gấp vậy?” Nhật Hạ thoáng bất ngờ, buông dao rồi tiến gần chỗ anh.
“Anh có một số công việc ở đó, tiện muốn đưa em và con đi chơi.” Hứa Âu Thần vừa rửa xong bát, lau khô tay rồi nhẹ nhàng tiến gần đến cô, khẽ dịu dàng hôn lên trán cô.
Lâu lắm rồi khoảng cách của hai người mới gần như vậy. Thời gian đầu sợ cô không quen nên không dám động chạm, nhưng thật sự anh đã không chịu nổi nữa rồi. Ngày nào cũng nhìn thấy cô khiến anh không kiềm chế được nữa, không nhịn được mà làm càn, chiếm tiện nghi của Nhật Hạ.
Dương Nhật Hạ thấy vậy thì tim đập loạn nhịp, trong ánh mắt thoáng ý cười, nhìn anh. Hai má nóng bừng. Từ sau vụ tai nạn, đây là lần đầu tiên hai người gần gũi.
“Nhưng có ảnh hưởng đến công việc của anh không?” Nhật Hạ lo lắng hỏi, đôi mắt trong veo đẹp hút hồn nhìn anh. Khiến Hứa Âu Thần không thể rời mắt khỏi.
“Không sao mà.” Hứa Âu Thần nói xong, không nhịn được nữa mà hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô, nụ hôn nhẹ nhàng mà say đắm.
Nụ hôn hại Nhật Hạ ngượng đến đỏ mặt, vội đẩy anh ra rồi đi ra chỗ khác.
Hứa Âu Thần buông cô ra, thấy biểu hiện của cô vẫn đáng yêu như vậy, khoé môi khẽ cong lên mỉm cười, tạo ra đường cong hoàn hảo.
“Vậy thì.. về thôi.” Nhật Hạ nói, ngại ngùng vội vàng cầm chiếc túi đi ra cửa, không dám quay lại nhìn anh. Hại cô chỉ muốn tìm một chiếc lỗ để chui xuống.
Vì mất trí nhớ, nên đây là lần đầu anh và cô tiếp xúc gần đến vậy. Nhật Hạ chưa quen, hai má nóng bừng, trống ngực đập liên hồi nhưng lại có cảm giác gần gũi, không muốn cự tuyệt anh chút nào. Lắc lắc đầu định thần lại, không ngừng nghĩ về nụ hôn ngọt ngào ấy. Ai có thể nghĩ rằng một người đã làm mẹ như Nhật Hạ lại có thể đỏ mặt vì một nụ hôn chứ.
Hứa Âu Thần quay lại cầm điện thoại lên rồi mỉm cười đi theo cô. Biểu hiện của cô khiến anh vừa bất ngờ vừa cảm thấy thú vị. Thật may rằng cô không cự tuyệt anh, khiến khoảng cách giữa hai người càng được thu hẹp. Tiến thêm một bước đến thành công tìm lại trí nhớ cho Nhật Hạ.
Quay về nhà, Nhật Hạ lấy vài bộ quần áo của hai mẹ con xếp ngay ngắn vào vali. Nghĩ sẽ đi ngắn ngày nên chỉ mang chút ít, sợ sẽ không mặc đến, đỡ phải xách quá nhiều.
Xếp quần áo xong xuôi, Hứa Âu Thần cùng cô đến biệt thự của Giản gia. Hôm nay Nhật Hạ qua nhà Âu Thần, nên bà ngoại đã đi đón Hạ Nhi từ khi tan học. Cô bé giờ cũng rất hay ở với ông bà, dần rồi cũng không muốn ở với mẹ nữa, được ông bà chiều chuộng nên chỉ muốn ở với ông bà.
Nhật Hạ cùng Hứa Âu Thần lái xe vào Giản gia, quản gia đã mở cửa chờ sẵn. Vừa bước chân xuống xe, đi ra khỏi trang viên, đã thấy Hạ Nhi đứng chờ sẵn cùng ông bà, vui vẻ chạy đến. Nhưng người con bé chạy đến ôm lấy không phải Nhật Hạ, mà là Hứa Âu Thần.
Nhật Hạ đã dang sẵn tay để đón con bé, nhưng cuối cùng lại bị lơ đẹp. Gương mặt đen kịt, quay qua lườm yêu hai người đang mải quấn quýt nhau bên cạnh, giận dỗi đành chạy đến chỗ ba mẹ.
Ba mẹ Nhật Hạ thấy con gái đã có bến đỗ cho mình thì mỉm cười mãn nguyện, không còn gì phải lo lắng nữa rồi.
Ở Giản gia chơi thêm một lúc, nói chuyện xong thì tạm biệt ba mẹ, đón Hạ Nhi về nhà mình. Nhật Hạ thấy con bé vui như vậy, cũng cảm thấy rất vui. Hạ Nhi cảm thấy mình đã có bố, chú ấy cũng rất yêu mẹ, cuối cùng cô bé cũng đã có thể vô tư như những đứa trẻ khác, cứ như vậy mà lớn lên rồi.
Cô bé ríu rít kể chuyện trên trời dưới biển cho ba mẹ nghe đến tận khi về đến nhà. Đã đến giờ đi ngủ nên hai mắt không tự chủ mà nhắm lại, ngủ ngoan ngoãn trên xe như chú mèo con.
Khiến Hứa Âu Thần phải bế lên nhà, đặt cô bé xuống giường rồi khẽ hôn lên trán con bé chúc ngủ ngon. Nhật Hạ thấy cảnh này, cảm thấy thực sự mình không chọn sai người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương