Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 82: Yêu anh vô cùng!
Cuối cùng bọn trẻ sau một hồi cũng thuyết phục được người lớn, bãi đỗ xe chỉ còn lại Nhật Hạ và Hứa Âu Thần. Nhật Hạ thoải mái, hít một hơi thật sâu hưởng thụ không khí trong lành.
Hứa Âu Thần nắm lấy tay cô, nói:
“Đi dạo nhé?”
Nhật Hạ mỉm cười gật đầu nắm lấy tay anh.
Hai người nắm tay nhau đi xung quanh căn villa lớn của họ, ngắm nhìn những dãy núi phía xa, những rừng cây um tùm, dòng suối trong vắt và những đám mây tưởng chừng như có thể chạm vào. Nhật Hạ vừa choáng ngợp với thiên nhiên, vừa nhớ đến chuyến đi Pháp cùng anh ngày trước.
Hai người đến bên một chiếc xích đu, Nhật Hạ ngồi xuống, cô rất thích bầu trời xanh ở đây. Ánh mặt trời ấm áp dịu dàng sưởi ấm mọi vật, khiến nơi đây dù nhiệt độ thấp nhưng cũng không lạnh đến mức thấu xương.
“Ấm quá!” Nhật Hạ vừa nói, vừa giơ tay ra trước ánh nắng mặt trời.
“Em thích không?” Hứa Âu Thần đẩy xích đu cho cô như khi hai người còn nhỏ.
“Thích lắm!” Nhật Hạ bật cười.
Bỗng có tiếng gọi cách đó không xa: “Bố ơi, mẹ ơi!”
Hai người cùng nhìn về một phía. Cậu bé đang chạy từ xa đến chỗ bọn họ, trên tay là một bó hoa đủ màu. Cậu đưa cho mẹ, nở nụ cười rạng rỡ, đáng yêu như một thiên thần nhỏ. Cậu biết mẹ mình vốn rất thích những loài hoa.
Bọn họ cất đồ đạc tại villa, nhất trí đến một nhà hàng dân tộc ở thung lũng ăn trưa. Ai cũng háo hức muốn được thưởng thức những đặc sản mới lạ.
Bữa trưa của họ rất thịnh soạn phong phú, hầu hết là những loại rau mà chỉ ở đây mới trồng được, còn có các loại nấm và thuỷ hải sản bắt được ở những khe suối nhỏ, hương vị rất tươi ngon, hợp khẩu vị với tất cả mọi người. Lũ trẻ vừa vui chơi mệt nhoài, đứa nào cũng ngoan ngoãn tự xúc ăn ngon lành mà không cần ba mẹ bón.
Chủ nhà hàng cũng đang ăn cơm bên cạnh, nhìn bọn họ một lượt, thấy ai cũng đều rất nổi bật. Đến cả những đứa trẻ chỉ hai đến năm tuổi cũng rất xinh đẹp, tuấn tú, liền đùa bọn họ:
“Các bạn đều như minh tinh ấy. Đến vùng núi này nghỉ dưỡng à?”
Bạch Tu Kiệt bật cười: “Vâng, quay phim xong liền đi nghỉ dưỡng một chuyến cho lại sức.”
Mọi người nghe xong đều bụm miệng cười. Khả Vy đánh anh một cái rồi quay qua trả lời ông chủ nhà hàng:
“Không đâu ạ, chúng cháu chỉ là mấy gia đình chơi thân với nhau muốn đến một nơi để nghỉ dưỡng, tiện đưa lũ nhỏ đi chơi khám phá thiên nhiên thôi.”
Ông chủ nghe thấy vậy, hào hứng nói:
“Nơi đây không phải khu du lịch nổi tiếng nên rất ít người biết, nhưng phong cảnh tự nhiên cũng không kém những khu du lịch nổi tiếng khác.”
“Quả thật rất đẹp.” Thiên Ân vừa lau tay cho con trai, vừa gật gù đồng tình.
“Nhưng chúng tôi lại mong nơi đây sẽ mãi không nổi tiếng, để có thể gìn giữ vẻ đẹp hoang sơ này.” Ông chủ trầm giọng hẳn.
“Ông yên tâm, chúng tôi sẽ giữ kín thông tin về nơi đây.” Thiên Di nói.
Ông chủ thấy vậy liền cười, sau đó mọi người cùng nhau nói đủ thứ chuyện, khiến bữa ăn rộn ràng hẳn lên.
Sau khi ăn xong, mọi người lại bắt đầu tất bật chăm nom lũ trẻ nghịch ngợm, chỉ còn vài người ở lại bàn ăn bàn bạc xem tiếp theo sẽ đi đâu làm gì.
Ông chủ nhà hàng đang nói chuyện với Tư Duệ về việc mua những loại rau lạ ở đây về làm quà, liền tiện hỏi:
“Mọi người đều có đôi có cặp, cặp đôi nào cũng rất đẹp đôi. Nhưng đặc biệt là đôi bạn kia, họ là vợ chồng à? Thực sự rất đẹp đôi.” Ông chủ nói, chỉ về phía Nhật Hạ và Âu Thần.
Tư Duệ cười, nói:
“Đúng thế, cô vợ là em gái của tôi. Hai người là vợ chồng, ở bên nhau rất lâu, rất tình cảm.”
Ông chủ tiếp lời:
“Thật xinh đẹp, tôi cứ nghĩ mọi người là minh tinh cơ đấy. Định xin mọi người chụp một tấm rồi treo lên, sau này khách khứa đến sẽ biết rằng có người nổi tiếng từng tới chỗ tôi ăn cơm.”
Tư Duệ bật cười, rồi không nói gì nữa. Thân phận của Hứa Âu Thần và Bạch Tu Kiệt cũng chẳng khác nào minh tinh. Mội người là CEO của tập đoàn lớn nhất nhì cả nước, một người là ảnh đế số một làng giải trí đã giải nghệ cách đây vài năm. Thêm cả Quan Cảnh Nghi, tiến sĩ y khoa thường xuyên lên truyền hình cũng như tạp chí y học. Rồi cả nhà thiết kế Charlotte Di, thân phận của tất cả bọn họ đều không phải người bình thường.
Nhưng có một điều phải nói thực, đối với Hứa Âu Thần, nếu không bất thình lình trở thành em rể của mình thì chắc cả đời này cô không sao quen được, cũng sẽ không thể gặp được chồng mình. Mặc dù họ gặp nhau như cơm bữa, nhưng Hứa Âu Thần từ trước đến nay nổi tiếng khó gần, ngoài vợ ra đối với người con gái khác đều cố ý giữ khoảng cách, như một thứ không thể xâm phạm tới.
Bất giác nhìn qua, thấy Nhật Hạ đang đút nước cho con, Hứa Âu Thần chỉ ngồi cạnh nhìn nhưng ánh mắt lại ánh lên sự hạnh phúc. Khung cảnh ấy khiến người ta có cảm giác mãi mãi, cảm thấy em gái mình rất xứng đáng có được hạnh phúc trọn vẹn như vậy.
Hôm ấy ăn cơm xong, mọi người thống nhất cùng nhau leo núi, đến tận khi thấy ánh chiều tàn mới không tự nguyện xuống núi, về lại căn villa hồi sáng. Các bà mẹ ở nhà, phụ trách nấu cơm tối. Khi lũ nhỏ và các bố bỉm sữa về tới nơi thì một bàn đồ ăn ngon lành đã được bày biện sẵn sàng.
Ăn tối xong, sau khi vui vẻ cả ngày liền ai về phòng nấy. Hứa Phong Thần vui cười cả ngày, nói không hết chuyện, buổi tối vẫn muốn ngủ cùng tụi nhỏ. Nhật Hạ hết cách, đang không biết phải làm sao thì Thiên Ân đặt ra một giải pháp:
“Để mình trông chừng Thần Thần và A Vũ, phòng bên mình có giường King size.”
Nhật Hạ không thể từ chối lời thỉnh cầu của con trai, chỉ có thể đưa cậu bé đi vệ sinh cá nhân rồi dặn dò vài câu, sau đó trở về phòng cùng Hứa Âu Thần.
Ngày hôm nay Nhật Hạ chơi cũng rất vui, hơn nữa khí hậu lại dễ chịu, cảm thấy tràn đầy sức sống. Sau khi tắm rửa xong xuôi liền ôm lấy chiếc laptop cuộn mình trên giường xem phim, Hứa Âu Thần thấy vậy liền mang cho vợ mình một cốc cacao nóng.
Nhật Hạ đang xem một bộ phim Tây Ban Nha, nói về một băng cướp nhà băng với kế hoạch tinh vi.
Bộ phim có mạch truyện rất nhanh, Nhật Hạ xem không rời mắt, đến mức khiến Hứa Âu Thần phải tủi thân ra ngoài phòng khách kiếm người nói chuyện cùng.
Đến khi anh quay về thì cốc cacao cũng đã hết, cô vợ nhỏ cũng vừa xem xong những tập cuối. Cô gập laptop lại, ngồi trên giường than thở.
“Vậy mà cứ tưởng kết thúc có hậu.”
Hứa Âu Thần không nói gì, đặt chiếc laptop lên bàn, tiến đến ôm lấy cô rồi hôn.
Nhật Hạ sững sờ giây lát, sau đó cũng hợp tác với anh. Hai tay từ từ vòng qua cổ anh, anh bế cô nằm xuống giường, âu yếm vuốt ve khuôn mặt trắng muốt cùng làn da mịn màng, rồi một lần nữa cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Cảm xúc dâng cao, không biết từ khi nào hai cơ thể đã hoà làm một. Hứa Âu Thần nhẹ nhàng mà nâng niu, giống như đang cẩn thận giữ gìn một báu vật.
Mỗi lần bên nhau anh đều vô cùng cẩn trọng và nhẹ nhàng, một phần vì sợ cô tổn thương, nhưng lần nào cũng gần như thất bại vì không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Khi màn ân ái nồng nhiệt xong xuôi, nhiệt độ trong phòng cũng đã giảm, anh đặt cằm lên vai cô, vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô. Có thể nghe rõ hai trái tim đang cùng chung một nhịp đập. Nhật Hạ nhắm hờ mắt, cảm nhận được Hứa Âu Thần đang siết chặt lấy cơ thể cô.
Hai người cùng nhau tắm lần nữa, đặt lưng lên giường đã là hai giờ sáng. Nhật Hạ đã mệt nhoài, đôi mắt nhắm nghiền thoải mái ôm anh ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau Nhật Hạ tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, Hứa Âu Thần vừa lúc này đang ở trong phòng tắm, cậu bé con lon ton chạy từ ngoài vào, rón rén đứng ở cửa phòng ba mẹ ngó nghiêng.
Nhật Hạ phì cười, vẫy tay với con. Cậu bé thấy mẹ vẫy tay thì mỉm cười, chạy thẳng vào trong chăn đang được mẹ vén lên rồi chui tọt vào lòng mẹ, ôm mẹ thật chặt.
“Thần Thần nhớ mẹ.” Bé con vùi vào lòng mẹ, ôm chặt lấy cô.
“Mới có một đêm đã nhớ mẹ rồi sao?” Nhật Hạ xoa đầu cậu bé, mỉm cười.
“Nhớ mẹ lắm!” Cậu bé bốn tuổi vẫn đang làm nũng mẹ.
“Vừa mới đi khỏi đã có kẻ vào cướp chỗ!” Hứa Âu Thần từ trong phòng tắm đi ra, trêu chọc cậu con trai nhỏ.
“Mẹ là của con! Ble!” Thần Thần lè lưỡi.
“Để xem!” Hứa Âu Thần đi tới, cù cho cậu bé con cười nghiêng ngả.
Sau đó hai cha con ra ngoài ăn sáng, chỉ còn lại Nhật Hạ đang vệ sinh cá nhân.
Cô mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài, vừa ra ngoài sân liền thấy trên sân Hứa Âu Thần đang cho con trai bốn tuổi ăn cháo, phong thái vẫn tinh tế, nhẹ nhàng. Bên cạnh là cô con gái nhỏ đang cùng em trai chơi cờ vua.
Nhật Hạ nhìn vậy, mỉm cười.
Ai cũng đều nhận ra rằng trên thế gian này, có thể khiến anh ấm áp dịu dàng như vậy chỉ có hai thứ. Một là cô, hai là con của họ.
Còn cô, cô yêu anh vô cùng!
Đôi lời của tác giả.
Mình đamg phân vân xem không biết có nên viết thêm vài chương về cuộc sống có thêm Thần Thần hay chuyển sang phần ngoại truyện để làm sáng tỏ một vài nút thắt trong quá khứ ạ, mong mọi người cho mình ý kiến ạ:((
Hứa Âu Thần nắm lấy tay cô, nói:
“Đi dạo nhé?”
Nhật Hạ mỉm cười gật đầu nắm lấy tay anh.
Hai người nắm tay nhau đi xung quanh căn villa lớn của họ, ngắm nhìn những dãy núi phía xa, những rừng cây um tùm, dòng suối trong vắt và những đám mây tưởng chừng như có thể chạm vào. Nhật Hạ vừa choáng ngợp với thiên nhiên, vừa nhớ đến chuyến đi Pháp cùng anh ngày trước.
Hai người đến bên một chiếc xích đu, Nhật Hạ ngồi xuống, cô rất thích bầu trời xanh ở đây. Ánh mặt trời ấm áp dịu dàng sưởi ấm mọi vật, khiến nơi đây dù nhiệt độ thấp nhưng cũng không lạnh đến mức thấu xương.
“Ấm quá!” Nhật Hạ vừa nói, vừa giơ tay ra trước ánh nắng mặt trời.
“Em thích không?” Hứa Âu Thần đẩy xích đu cho cô như khi hai người còn nhỏ.
“Thích lắm!” Nhật Hạ bật cười.
Bỗng có tiếng gọi cách đó không xa: “Bố ơi, mẹ ơi!”
Hai người cùng nhìn về một phía. Cậu bé đang chạy từ xa đến chỗ bọn họ, trên tay là một bó hoa đủ màu. Cậu đưa cho mẹ, nở nụ cười rạng rỡ, đáng yêu như một thiên thần nhỏ. Cậu biết mẹ mình vốn rất thích những loài hoa.
Bọn họ cất đồ đạc tại villa, nhất trí đến một nhà hàng dân tộc ở thung lũng ăn trưa. Ai cũng háo hức muốn được thưởng thức những đặc sản mới lạ.
Bữa trưa của họ rất thịnh soạn phong phú, hầu hết là những loại rau mà chỉ ở đây mới trồng được, còn có các loại nấm và thuỷ hải sản bắt được ở những khe suối nhỏ, hương vị rất tươi ngon, hợp khẩu vị với tất cả mọi người. Lũ trẻ vừa vui chơi mệt nhoài, đứa nào cũng ngoan ngoãn tự xúc ăn ngon lành mà không cần ba mẹ bón.
Chủ nhà hàng cũng đang ăn cơm bên cạnh, nhìn bọn họ một lượt, thấy ai cũng đều rất nổi bật. Đến cả những đứa trẻ chỉ hai đến năm tuổi cũng rất xinh đẹp, tuấn tú, liền đùa bọn họ:
“Các bạn đều như minh tinh ấy. Đến vùng núi này nghỉ dưỡng à?”
Bạch Tu Kiệt bật cười: “Vâng, quay phim xong liền đi nghỉ dưỡng một chuyến cho lại sức.”
Mọi người nghe xong đều bụm miệng cười. Khả Vy đánh anh một cái rồi quay qua trả lời ông chủ nhà hàng:
“Không đâu ạ, chúng cháu chỉ là mấy gia đình chơi thân với nhau muốn đến một nơi để nghỉ dưỡng, tiện đưa lũ nhỏ đi chơi khám phá thiên nhiên thôi.”
Ông chủ nghe thấy vậy, hào hứng nói:
“Nơi đây không phải khu du lịch nổi tiếng nên rất ít người biết, nhưng phong cảnh tự nhiên cũng không kém những khu du lịch nổi tiếng khác.”
“Quả thật rất đẹp.” Thiên Ân vừa lau tay cho con trai, vừa gật gù đồng tình.
“Nhưng chúng tôi lại mong nơi đây sẽ mãi không nổi tiếng, để có thể gìn giữ vẻ đẹp hoang sơ này.” Ông chủ trầm giọng hẳn.
“Ông yên tâm, chúng tôi sẽ giữ kín thông tin về nơi đây.” Thiên Di nói.
Ông chủ thấy vậy liền cười, sau đó mọi người cùng nhau nói đủ thứ chuyện, khiến bữa ăn rộn ràng hẳn lên.
Sau khi ăn xong, mọi người lại bắt đầu tất bật chăm nom lũ trẻ nghịch ngợm, chỉ còn vài người ở lại bàn ăn bàn bạc xem tiếp theo sẽ đi đâu làm gì.
Ông chủ nhà hàng đang nói chuyện với Tư Duệ về việc mua những loại rau lạ ở đây về làm quà, liền tiện hỏi:
“Mọi người đều có đôi có cặp, cặp đôi nào cũng rất đẹp đôi. Nhưng đặc biệt là đôi bạn kia, họ là vợ chồng à? Thực sự rất đẹp đôi.” Ông chủ nói, chỉ về phía Nhật Hạ và Âu Thần.
Tư Duệ cười, nói:
“Đúng thế, cô vợ là em gái của tôi. Hai người là vợ chồng, ở bên nhau rất lâu, rất tình cảm.”
Ông chủ tiếp lời:
“Thật xinh đẹp, tôi cứ nghĩ mọi người là minh tinh cơ đấy. Định xin mọi người chụp một tấm rồi treo lên, sau này khách khứa đến sẽ biết rằng có người nổi tiếng từng tới chỗ tôi ăn cơm.”
Tư Duệ bật cười, rồi không nói gì nữa. Thân phận của Hứa Âu Thần và Bạch Tu Kiệt cũng chẳng khác nào minh tinh. Mội người là CEO của tập đoàn lớn nhất nhì cả nước, một người là ảnh đế số một làng giải trí đã giải nghệ cách đây vài năm. Thêm cả Quan Cảnh Nghi, tiến sĩ y khoa thường xuyên lên truyền hình cũng như tạp chí y học. Rồi cả nhà thiết kế Charlotte Di, thân phận của tất cả bọn họ đều không phải người bình thường.
Nhưng có một điều phải nói thực, đối với Hứa Âu Thần, nếu không bất thình lình trở thành em rể của mình thì chắc cả đời này cô không sao quen được, cũng sẽ không thể gặp được chồng mình. Mặc dù họ gặp nhau như cơm bữa, nhưng Hứa Âu Thần từ trước đến nay nổi tiếng khó gần, ngoài vợ ra đối với người con gái khác đều cố ý giữ khoảng cách, như một thứ không thể xâm phạm tới.
Bất giác nhìn qua, thấy Nhật Hạ đang đút nước cho con, Hứa Âu Thần chỉ ngồi cạnh nhìn nhưng ánh mắt lại ánh lên sự hạnh phúc. Khung cảnh ấy khiến người ta có cảm giác mãi mãi, cảm thấy em gái mình rất xứng đáng có được hạnh phúc trọn vẹn như vậy.
Hôm ấy ăn cơm xong, mọi người thống nhất cùng nhau leo núi, đến tận khi thấy ánh chiều tàn mới không tự nguyện xuống núi, về lại căn villa hồi sáng. Các bà mẹ ở nhà, phụ trách nấu cơm tối. Khi lũ nhỏ và các bố bỉm sữa về tới nơi thì một bàn đồ ăn ngon lành đã được bày biện sẵn sàng.
Ăn tối xong, sau khi vui vẻ cả ngày liền ai về phòng nấy. Hứa Phong Thần vui cười cả ngày, nói không hết chuyện, buổi tối vẫn muốn ngủ cùng tụi nhỏ. Nhật Hạ hết cách, đang không biết phải làm sao thì Thiên Ân đặt ra một giải pháp:
“Để mình trông chừng Thần Thần và A Vũ, phòng bên mình có giường King size.”
Nhật Hạ không thể từ chối lời thỉnh cầu của con trai, chỉ có thể đưa cậu bé đi vệ sinh cá nhân rồi dặn dò vài câu, sau đó trở về phòng cùng Hứa Âu Thần.
Ngày hôm nay Nhật Hạ chơi cũng rất vui, hơn nữa khí hậu lại dễ chịu, cảm thấy tràn đầy sức sống. Sau khi tắm rửa xong xuôi liền ôm lấy chiếc laptop cuộn mình trên giường xem phim, Hứa Âu Thần thấy vậy liền mang cho vợ mình một cốc cacao nóng.
Nhật Hạ đang xem một bộ phim Tây Ban Nha, nói về một băng cướp nhà băng với kế hoạch tinh vi.
Bộ phim có mạch truyện rất nhanh, Nhật Hạ xem không rời mắt, đến mức khiến Hứa Âu Thần phải tủi thân ra ngoài phòng khách kiếm người nói chuyện cùng.
Đến khi anh quay về thì cốc cacao cũng đã hết, cô vợ nhỏ cũng vừa xem xong những tập cuối. Cô gập laptop lại, ngồi trên giường than thở.
“Vậy mà cứ tưởng kết thúc có hậu.”
Hứa Âu Thần không nói gì, đặt chiếc laptop lên bàn, tiến đến ôm lấy cô rồi hôn.
Nhật Hạ sững sờ giây lát, sau đó cũng hợp tác với anh. Hai tay từ từ vòng qua cổ anh, anh bế cô nằm xuống giường, âu yếm vuốt ve khuôn mặt trắng muốt cùng làn da mịn màng, rồi một lần nữa cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Cảm xúc dâng cao, không biết từ khi nào hai cơ thể đã hoà làm một. Hứa Âu Thần nhẹ nhàng mà nâng niu, giống như đang cẩn thận giữ gìn một báu vật.
Mỗi lần bên nhau anh đều vô cùng cẩn trọng và nhẹ nhàng, một phần vì sợ cô tổn thương, nhưng lần nào cũng gần như thất bại vì không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Khi màn ân ái nồng nhiệt xong xuôi, nhiệt độ trong phòng cũng đã giảm, anh đặt cằm lên vai cô, vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô. Có thể nghe rõ hai trái tim đang cùng chung một nhịp đập. Nhật Hạ nhắm hờ mắt, cảm nhận được Hứa Âu Thần đang siết chặt lấy cơ thể cô.
Hai người cùng nhau tắm lần nữa, đặt lưng lên giường đã là hai giờ sáng. Nhật Hạ đã mệt nhoài, đôi mắt nhắm nghiền thoải mái ôm anh ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau Nhật Hạ tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, Hứa Âu Thần vừa lúc này đang ở trong phòng tắm, cậu bé con lon ton chạy từ ngoài vào, rón rén đứng ở cửa phòng ba mẹ ngó nghiêng.
Nhật Hạ phì cười, vẫy tay với con. Cậu bé thấy mẹ vẫy tay thì mỉm cười, chạy thẳng vào trong chăn đang được mẹ vén lên rồi chui tọt vào lòng mẹ, ôm mẹ thật chặt.
“Thần Thần nhớ mẹ.” Bé con vùi vào lòng mẹ, ôm chặt lấy cô.
“Mới có một đêm đã nhớ mẹ rồi sao?” Nhật Hạ xoa đầu cậu bé, mỉm cười.
“Nhớ mẹ lắm!” Cậu bé bốn tuổi vẫn đang làm nũng mẹ.
“Vừa mới đi khỏi đã có kẻ vào cướp chỗ!” Hứa Âu Thần từ trong phòng tắm đi ra, trêu chọc cậu con trai nhỏ.
“Mẹ là của con! Ble!” Thần Thần lè lưỡi.
“Để xem!” Hứa Âu Thần đi tới, cù cho cậu bé con cười nghiêng ngả.
Sau đó hai cha con ra ngoài ăn sáng, chỉ còn lại Nhật Hạ đang vệ sinh cá nhân.
Cô mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài, vừa ra ngoài sân liền thấy trên sân Hứa Âu Thần đang cho con trai bốn tuổi ăn cháo, phong thái vẫn tinh tế, nhẹ nhàng. Bên cạnh là cô con gái nhỏ đang cùng em trai chơi cờ vua.
Nhật Hạ nhìn vậy, mỉm cười.
Ai cũng đều nhận ra rằng trên thế gian này, có thể khiến anh ấm áp dịu dàng như vậy chỉ có hai thứ. Một là cô, hai là con của họ.
Còn cô, cô yêu anh vô cùng!
Đôi lời của tác giả.
Mình đamg phân vân xem không biết có nên viết thêm vài chương về cuộc sống có thêm Thần Thần hay chuyển sang phần ngoại truyện để làm sáng tỏ một vài nút thắt trong quá khứ ạ, mong mọi người cho mình ý kiến ạ:((
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương