Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới
Chương 42: Vòng đu quay
Một tuần sau, Tưởng phu nhân bởi vì cao huyết áp dẫn tới xuất huyết não mà qua đời trong đêm khuya.
Khoảng thời gian đó, tập đoàn Tưởng thị như bị sao quả tạ chiếu, cứ một thời gian lại lên hot search một lần, từng quản lý cấp cao hoặc thành viên hội đồng quản trị họ Tưởng nào đó bị phanh phui đủ loại bê bối kỳ lạ.
[Nhóm chat thiếu nữ cá mặn 502]
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Tập đoàn Tưởng thị lần lượt lên hot search. Ngoại trừ hai chị em Tưởng Tư Địch và Tưởng Đạc, sợ rằng cả nhà họ Tưởng chẳng có ai trong sạch cả.”
Tiểu Nhị Đóa: “Chuẩn đấy, nếu không phải có Tưởng Tư Địch chống đỡ thì có khi cả tập đoàn đã sụp đổ rồi, rất nhiều tư bản nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo này đấy.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “@U U Lộc Minh, cái này... có phải là do Tưởng Đạc làm ra không?”
U U Lộc Minh: “Sao có thể chứ.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Sao lại không chứ? Anh ấy vừa đi nhà họ Tưởng đã xảy ra nhiều chuyện như thế, rất khó khiến người ta không nghĩ nhiều đó.”
U U Lộc Minh: “Tra án mới là việc anh ấy thích làm. Anh ấy cũng chẳng ham gì nhà họ Tưởng đâu, rời đi ngược lại còn sạch sẽ hơn.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Đối với đàn ông mà nói, quyền lực và tiền tài có sức hấp dẫn trí mạng. Kể cả có là Tưởng Đạc cũng không ngoại lệ. Hơn nữa bằng khả năng điều tra và quan sát của anh ấy, tuyệt đối có khả năng khuấy đục vũng nước này đấy.”
U U Lộc Minh: “Anh ấy không có lòng trả thù mạnh như thế đâu.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Cậu chắc không?”
U U Lộc Minh: “Đối với anh ấy, bây giờ mỗi ngày đều rất vui vẻ, giống như ngốc bạch ngọt ấy.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “U U, ngốc bạch ngọt là cậu đấy.”
Tiểu Nhị Đóa: “Ngốc bạch ngọt là cậu +1.”
Lục U gửi vào một hình ảnh, người đàn ông bên trong ảnh không mặc áo, đeo tạp dề SpongeBob, đứng trong bếp cầm xẻng làm trứng rán.
Da anh rất trắng, nửa người trên cơ bắp mượt mà cân đối, hừng hực hormone.
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “!!!”
Tiểu Nhị Đóa: “OMG.”
U U Lộc Minh: “Tôi đi làm thì anh ấy ở nhà đọc sách, nấu cơm, ngày nào cũng giống như nam sủng ấy. [khoanh tay]”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Cậu đi làm, anh ấy ở nhà đọc sách nấu cơm, vậy sau khi cậu tan làm thì sao?”
Tiểu Nhị Đóa: “Tôi cũng muốn biết. [ánh mắt gian tà]”
U U Lộc Minh: “...”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Mau khai thật đi!”
Nhóm chat bạn thân bỗng náo nhiệt hẳn lên, từ khi đá Lục Ninh ra ngoài, nhóm chat cũng nới rộng giới hạn của mình ra luôn.
U U Lộc Minh: “Về nhà thì đương nhiên sẽ... làm nam sủng rồi. [che mặt]”
Tiểu Nhị Đóa: “Áuuuu!!!!!”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Tưởng Đạc thế nào?”
U U Lộc Minh: “Thế nào là thế nào?”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Còn có thể là gì chứ, nói nhanh lên nào, tò mò quá trời nè.”
U U Lộc Minh: “Thì rất đạt tiêu chuẩn đó.”
Tiểu Nhị Đóa: “Phương diện nào đạt tiêu chuẩn?”
U U Lộc Minh: “Size, time, còn cả giọng anh ấy nữa, đều rất đạt tiêu chuẩn. Tôi cảm thấy giọng anh ấy rất êm tai, trầm thấp từ tính, hơn nữa nghe vào cực kỳ xuất thần, cũng rất vui vẻ.”
Tiểu Nhị Đóa: “A a a a!!!”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Má, tôi là một con cún độc thân, tại sao lại muốn nghe cậu nói mấy thứ này chứ. [tạm biệt]”
- -
Cuối tuần, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tưởng Đạc, Lục U cũng anh đến khu vui chơi.
Tưởng Đạc có một quyển sổ chuyên ghi các việc cần làm. Bên trên ghi tất cả những chuyện mà khi Lục U và Hứa Trầm Chu còn yêu nhau đã từng làm, ví dụ như cùng học giờ tự học, đi bộ ở sân vận động, ngắm hoàng hôn trên vòng đu quay...
Mà tất cả những thứ này, anh đều muốn cùng cô làm lại một lần.
Lúc xếp hàng soát vé, Tưởng Đạc lấy ra một chiếc bút máy màu đen, đánh dấu vào nhiệm vụ ngắm hoàng hôn trên vòng đu quay.
“Tưởng Đạc, anh nhàm chán thế, cái này mà cũng phải ghi vào sổ à.”
Tưởng Đạc cực kỳ vô tội trả lời cô: “Năm đó anh chơi bóng rổ ở sân vận động, ngẩng đầu lên đã thấy em với Hứa Trầm Chu tay trong tay tản bộ ở đường chạy bên cạnh sân bóng. Em có hiểu được sự tổn thương đột nhiên ập tới này không, anh đã làm sai gì chứ?”
“Em có biết anh ở đấy đâu.”
“Em biết thì sao chứ, quan tâm tới chắc.”
“Định tính nợ với em đấy à?”
Tưởng Đạc biết mình không nên như vậy, nhưng anh không nhịn được, lòng chiếm hữu, trả thù, tìn.h dục của anh đều lớn lên vô hạn...
Lục U thấy sắc mặt anh trầm xuống, cô vươn tay ra ôm lấy hông anh, dỗ dành: “Bây giờ em quan tâm rồi này, có được không, đừng giận nha.”
“Không có giận.”
Cô vỗ vỗ gương mặt không thay đổi của anh: “Vẻ mặt này của anh chính là đang tức giận đó.”
Tưởng Đạc rũ mắt xuống, hít sâu một hơi, phục hồi lại tâm trạng.
Anh biết mình không nên như vậy, nhưng gần đây càng lúc anh càng không thể khống chế được tính tình của chính mình, đối với những điều này lại bám chặt không buông khiến càng ngày càng đi vào ngõ cụt.
“Không nên như vậy.” Anh cố gắng khống chế bản thân mình, dịu dàng nói: “Xin lỗi em.”
Nói xong, anh nhét cuốn sổ ghi chú vào trong túi cô: “Không xem nữa, để cho em giữ.”
Lục U biết trạng thái tinh thần của anh không ổn định, trong khoảng thời gian này cũng đã liên lạc với bác sĩ tư nhân, tích cực phối hợp trị liệu.
Đương nhiên cô sẽ không tính toán với anh, cô nắm tay anh cùng đi vào khu vui chơi.
Tưởng Đạc nhìn thấy có đứa trẻ cầm theo một quả bóng bay hình SpongeBob, anh muốn mua một quả, nhưng kéo Lục U đi cả một vòng khu vui chơi cũng không thấy người bán bóng bay.
Mặt trời dù đã dịch về hướng Tây nhưng ánh nắng vẫn chói chang như cũ, Tưởng Đạc giơ tay chắn nắng cho cô.
Thấy anh vẫn một mực giơ tay lên, như hình với bóng đi bên cạnh cô, tránh cho ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt cô, Lục U cười cười: “Bạn trai không chỉ muốn ngăn cản người xấu còn muốn chặn luôn tia cực tím à.”
Tưởng Đạc xoa xoa đầu cô: “Vì dân phục vụ.”
Trong lòng Lục U ngọt cực kỳ, kiễng chân lên hôn lên cằm anh.
Tưởng Đạc là một người đàn ông vừa chạm vào là cháy, anh trở tay giữ lấy gáy cô muốn hôn trả lại. Nhưng Lục U lập tức tách anh ta, kéo tay anh đi vào cửa soát vé của vòng đu quay: “Xếp hàng nào! Lên đi.”
Tưởng Đạc để mặc cô nắm tay mình, ánh mắt lại chưa thỏa mãn, vẫn đặt trên người cô.
Ngồi trên vòng đu quay từ từ đi lên, bên trong khoang được đóng kín, nhiệt độ hơi cao nên Lục U cởi áo khoác ra, ném cho Tưởng Đạc cầm.
Bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo phông tay dài màu trắng, áo rất vừa người, phác họa đường nên cơ thể tuyệt đẹp của cô.
Tưởng Đạc nhận lấy áo khoác, dùng ánh mắt yêu thương nhìn cô.
Lục U giơ tay che mắt đi: “Phong cảnh đẹp như vậy, anh đừng nhìn chằm chằm em mãi chứ.”
Xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, Tưởng Đạc vẫn chăm chú nhìn cô: “Nhìn mãi cũng không đủ.”
“Thế anh nói em nghe xem, mãi mãi có xa lắm không?”
Mãi mãi có xa lắm không, Tưởng Đạc chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng hiện tại, nhìn cô gái mình hằng ước ao đang ngồi trước mặt, có lẽ anh đã biết, bãi bể nương dâu, sông cạn đá mòn là điều lãng mạn biết bao nhiêu.
Bởi vì trong lòng có người mình thích, cho nên thời gian có độ ấm, phong cách thế gian đều có ý nghĩa. Dù đi tới tận cùng của sinh mệnh, linh hồn khô héo, thì tình yêu này cũng sẽ không biến mất.
“Mãi mãi chính là ngay lúc này.”
...
Vòng đu quay từ từ đi lên, khu vui chơi chậm rãi thu hết vào trong đôi mắt, ngồi thêm một lát, cả thành phố đều nằm dưới chân bọn họ, liếc mắt có thể nhìn thấy bờ bến của phồn hoa, ở nơi đó, là núi tuyết nối nhau, là từng mảng mây trắng.
Lục U kéo Tưởng Đạc tới để cùng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, mà Tưởng Đạc nhìn một hồi, đầu lại không tự chủ nhìn về phía cô.
Đường nét gương mặt cô khi nhìn nghiêng rất nhu hòa, ánh trời chiều chiếu lên gương mặt cô như phủ lên một tầng phấn màu mật ong, cảnh sắc thu hết vào đôi mắt cô, mà trong mắt anh, cô cũng tựa như phong cảnh đẹp nhất.
Đột nhiên, không biết vì sao, Tưởng Đạc lại một lần nữa nghĩ tới Hứa Trầm Chu.
Anh muốn xóa cái bóng của tên kia ra khỏi đầu mình, nhưng càng cố thì bóng dáng của anh ta lại càng trở nên rõ ràng.
Khi cô và Hứa Trầm Chu cùng ngồi trên vòng đu quay, có lẽ cũng nhìn qua cảnh đẹp như vậy.
Quá khứ của cô và Hứa Trầm Chu, tựa như một cây kim cắm trong lòng anh, không phải lúc nào cũng đau, nhưng lại luôn âm ỉ và kéo dài.
Anh không kìm lòng được giơ tay lên, nắm lấy cằm Lục U, đem mặt cô quay lại nhìn anh.
“Lục U, phong cảnh đẹp lắm sao?”
Lục U không hiểu: “Gì ạ?”
Tưởng Đạc không giải thích nữa, anh hôn lên môi cô.
Có lẽ anh nên hôn cô khi vòng đu quay lên đến nơi cao nhất, đây là một kế hoạch bên trong cuốn sổ nhỏ của anh.
Nhưng nụ hôn này lại thiếu vài phần dịu dàng nên có, thêm vài chiếm hữu.
Anh hôn cô rất sâu, tay cũng vỗ về cô, ngang ngạnh xâm chiếm mọi giác quan của cô, xâm chiếm thế giới của cô.
Lục U có hơi khó thở, chống cự đẩy anh ra, nhưng điều này dường như càng làm động tác của anh mạnh hơn, anh bắt đầu mang theo một chút trả thù, công thành chiếm đất.
Lục U bị anh cắn đau, cô cũng nhận ra tâm trạng của anh, cau mày đẩy anh ra: “Tưởng Đạc...”
Tưởng Đạc mở mắt ra, nhìn cô thật sâu.
Gương mặt cô đỏ ửng, môi hồng ướt nước mê người, mắt hạnh trong suốt mang theo chút tủi thân: “Tại sao em lại không được ngắm phong cảnh chứ?”
“Em và Hứa Trầm Chu tới đây có phải cũng chỉ ngắm mỗi phong cảnh thôi không?”
“...”
“Tưởng Đạc, anh bị điên à.”
Tưởng Đạc cười lạnh: “Có phải ngày đầu tiên em biết đâu.”
Người đàn ông này mở miệng ra đúng là có thể khiến cô tức chết mà.
Đáy mắt Lục U mơ hồ bừng lửa, móc cuốn sổ trong túi ra ném về phía anh: “Anh muốn cùng em làm tất cả những thứ được ghi bên trên này cũng được thôi. Mỗi lần đều sẽ ầm ĩ một trận giống như hôm nay, anh vừa lòng chưa?”
“Không phải.”
“Tưởng Đạc, như vậy là sao chứ.”
“Không sao cả.”
Vòng đu quay quay được một vòng, cửa khoang từ từ mở ra, Lục U đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.
Cuốn sổ rơi trên mặt đất, Tưởng Đạc cúi người nhặt lên, nhẹ nhàng thổi đi lớp bụi, sau đó cẩn thận cất đi.
Có lẽ cô sẽ không biết, những năm tháng kia anh cầm cuốn sổ này viết lên từng việc từng việc muốn làm với cô. Mỗi một việc đều là tất cả chờ mong và ước ao.
Muốn khi vòng đu quay lên đến nơi cao nhất, trong giây phút mặt trời lặn về phía Tây hôn lên môi cô.
Muốn trong làn gió đêm trên sân vận động cùng cô mười ngón tay đan chặt.
Muốn cùng cô đón năm mới, cùng nhau đếm ngược, cùng nhau ngắm pháo hoa nở rộ trên trời đêm.
- -in
Anh không biết tại sao mình lại biến thành như vậy, giống như những bi thương và đố kị của những năm tháng kia cùng với niềm vui sướng khi có được cô cùng nhau phóng đại lên gấp trăm lần.
Tưởng Đạc thử gọi điện thoại cho Lục U, nhưng vì chưa biết nên xin lỗi ra sao, điện thoại vừa thông anh đã cúp máy.
Giống như một kẻ điên.
Anh thật sự bị bệnh rồi.
Tình trạng bây giờ của anh, có lẽ cực kỳ không hợp để yêu đương.
Đi rồi cũng tốt.
Tưởng Đạc không quấy rầy cô ấy nữa. Suốt nửa tiếng, anh bước vô định trong công viên giải trí sôi động, rồi từ từ theo dòng người rời khỏi công viên.
Tại cửa khu vui chơi, cô gái đeo túi, ngồi một mình trên ghế, tủi thân chờ rất lâu.
Trên ghế có buộc một quả bóng bay SpongeBob.
Cô thấy Tưởng Đạc đi ra, hai người nhìn nhau vài giây, sau đó cô gỡ quả bóng bay ra, cầm rồi bước về phía anh.
Đôi môi mỏng Tưởng Đạc hơi hé, nhưng lại không nói được lời xin lỗi, còn dỗi ngược lại một câu: “Không phải đi rồi sao, đi đi chứ! Chờ ở đây là gì.”
Nói xong, trái tim anh quặn đau.
“Đi rồi.” Lục U buồn bực nói: “Nhìn thấy bên ngoài có người bán bóng bay có hình SpongeBob, không phải vừa rồi anh kéo em đi tìm rất lâu sao. Em sợ lúc anh ra ngoài người bán bóng bay đã đi mất, không mua được nữa.”
Nói xong, cô buộc quả bóng bay hình SpongeBob vào cổ tay anh.
Tưởng Đạc nhìn sợi dây nhỏ buộc trên cổ tay, lại hơi liếc bộ quần áo mỏng manh của cô, anh vô cùng đau lòng, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ: “Nên cmn vì một quả bóng bay mà em đứng chờ ở đây lâu như thế à.”
“Không phải, chỉ là em cảm thấy không nên cãi nhau với anh.”
Từ nhỏ đến lớn, sau mỗi lần cãi nhau, sự tức giận trong lòng Lục U lập tức bị sự hổ thẹn thay thế.
Bởi vì biết bản thân nhận được nhiều hạnh phúc hơn anh nên cô mãi mãi không thể nào ghét người đàn ông trước mặt này được.
Lục U khống chế giọng nói run rẩy của mình, nắm chặt lấy tay anh: “Ca ca, em sẽ không bỏ lại một mình anh đâu.”
Một giây kia, tường thành vừa mới dựng lên trong lòng Tưởng Đạc lập tức sụp đổ.
Anh dùng sức ôm chặt cô vào lòng, giọng nói đè nặng: “Muốn mua bóng bay SpongeBob là bởi vì em thích, mà anh chỉ thích em.”
Khoảng thời gian đó, tập đoàn Tưởng thị như bị sao quả tạ chiếu, cứ một thời gian lại lên hot search một lần, từng quản lý cấp cao hoặc thành viên hội đồng quản trị họ Tưởng nào đó bị phanh phui đủ loại bê bối kỳ lạ.
[Nhóm chat thiếu nữ cá mặn 502]
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Tập đoàn Tưởng thị lần lượt lên hot search. Ngoại trừ hai chị em Tưởng Tư Địch và Tưởng Đạc, sợ rằng cả nhà họ Tưởng chẳng có ai trong sạch cả.”
Tiểu Nhị Đóa: “Chuẩn đấy, nếu không phải có Tưởng Tư Địch chống đỡ thì có khi cả tập đoàn đã sụp đổ rồi, rất nhiều tư bản nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo này đấy.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “@U U Lộc Minh, cái này... có phải là do Tưởng Đạc làm ra không?”
U U Lộc Minh: “Sao có thể chứ.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Sao lại không chứ? Anh ấy vừa đi nhà họ Tưởng đã xảy ra nhiều chuyện như thế, rất khó khiến người ta không nghĩ nhiều đó.”
U U Lộc Minh: “Tra án mới là việc anh ấy thích làm. Anh ấy cũng chẳng ham gì nhà họ Tưởng đâu, rời đi ngược lại còn sạch sẽ hơn.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Đối với đàn ông mà nói, quyền lực và tiền tài có sức hấp dẫn trí mạng. Kể cả có là Tưởng Đạc cũng không ngoại lệ. Hơn nữa bằng khả năng điều tra và quan sát của anh ấy, tuyệt đối có khả năng khuấy đục vũng nước này đấy.”
U U Lộc Minh: “Anh ấy không có lòng trả thù mạnh như thế đâu.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Cậu chắc không?”
U U Lộc Minh: “Đối với anh ấy, bây giờ mỗi ngày đều rất vui vẻ, giống như ngốc bạch ngọt ấy.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “U U, ngốc bạch ngọt là cậu đấy.”
Tiểu Nhị Đóa: “Ngốc bạch ngọt là cậu +1.”
Lục U gửi vào một hình ảnh, người đàn ông bên trong ảnh không mặc áo, đeo tạp dề SpongeBob, đứng trong bếp cầm xẻng làm trứng rán.
Da anh rất trắng, nửa người trên cơ bắp mượt mà cân đối, hừng hực hormone.
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “!!!”
Tiểu Nhị Đóa: “OMG.”
U U Lộc Minh: “Tôi đi làm thì anh ấy ở nhà đọc sách, nấu cơm, ngày nào cũng giống như nam sủng ấy. [khoanh tay]”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Cậu đi làm, anh ấy ở nhà đọc sách nấu cơm, vậy sau khi cậu tan làm thì sao?”
Tiểu Nhị Đóa: “Tôi cũng muốn biết. [ánh mắt gian tà]”
U U Lộc Minh: “...”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Mau khai thật đi!”
Nhóm chat bạn thân bỗng náo nhiệt hẳn lên, từ khi đá Lục Ninh ra ngoài, nhóm chat cũng nới rộng giới hạn của mình ra luôn.
U U Lộc Minh: “Về nhà thì đương nhiên sẽ... làm nam sủng rồi. [che mặt]”
Tiểu Nhị Đóa: “Áuuuu!!!!!”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Tưởng Đạc thế nào?”
U U Lộc Minh: “Thế nào là thế nào?”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Còn có thể là gì chứ, nói nhanh lên nào, tò mò quá trời nè.”
U U Lộc Minh: “Thì rất đạt tiêu chuẩn đó.”
Tiểu Nhị Đóa: “Phương diện nào đạt tiêu chuẩn?”
U U Lộc Minh: “Size, time, còn cả giọng anh ấy nữa, đều rất đạt tiêu chuẩn. Tôi cảm thấy giọng anh ấy rất êm tai, trầm thấp từ tính, hơn nữa nghe vào cực kỳ xuất thần, cũng rất vui vẻ.”
Tiểu Nhị Đóa: “A a a a!!!”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Má, tôi là một con cún độc thân, tại sao lại muốn nghe cậu nói mấy thứ này chứ. [tạm biệt]”
- -
Cuối tuần, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tưởng Đạc, Lục U cũng anh đến khu vui chơi.
Tưởng Đạc có một quyển sổ chuyên ghi các việc cần làm. Bên trên ghi tất cả những chuyện mà khi Lục U và Hứa Trầm Chu còn yêu nhau đã từng làm, ví dụ như cùng học giờ tự học, đi bộ ở sân vận động, ngắm hoàng hôn trên vòng đu quay...
Mà tất cả những thứ này, anh đều muốn cùng cô làm lại một lần.
Lúc xếp hàng soát vé, Tưởng Đạc lấy ra một chiếc bút máy màu đen, đánh dấu vào nhiệm vụ ngắm hoàng hôn trên vòng đu quay.
“Tưởng Đạc, anh nhàm chán thế, cái này mà cũng phải ghi vào sổ à.”
Tưởng Đạc cực kỳ vô tội trả lời cô: “Năm đó anh chơi bóng rổ ở sân vận động, ngẩng đầu lên đã thấy em với Hứa Trầm Chu tay trong tay tản bộ ở đường chạy bên cạnh sân bóng. Em có hiểu được sự tổn thương đột nhiên ập tới này không, anh đã làm sai gì chứ?”
“Em có biết anh ở đấy đâu.”
“Em biết thì sao chứ, quan tâm tới chắc.”
“Định tính nợ với em đấy à?”
Tưởng Đạc biết mình không nên như vậy, nhưng anh không nhịn được, lòng chiếm hữu, trả thù, tìn.h dục của anh đều lớn lên vô hạn...
Lục U thấy sắc mặt anh trầm xuống, cô vươn tay ra ôm lấy hông anh, dỗ dành: “Bây giờ em quan tâm rồi này, có được không, đừng giận nha.”
“Không có giận.”
Cô vỗ vỗ gương mặt không thay đổi của anh: “Vẻ mặt này của anh chính là đang tức giận đó.”
Tưởng Đạc rũ mắt xuống, hít sâu một hơi, phục hồi lại tâm trạng.
Anh biết mình không nên như vậy, nhưng gần đây càng lúc anh càng không thể khống chế được tính tình của chính mình, đối với những điều này lại bám chặt không buông khiến càng ngày càng đi vào ngõ cụt.
“Không nên như vậy.” Anh cố gắng khống chế bản thân mình, dịu dàng nói: “Xin lỗi em.”
Nói xong, anh nhét cuốn sổ ghi chú vào trong túi cô: “Không xem nữa, để cho em giữ.”
Lục U biết trạng thái tinh thần của anh không ổn định, trong khoảng thời gian này cũng đã liên lạc với bác sĩ tư nhân, tích cực phối hợp trị liệu.
Đương nhiên cô sẽ không tính toán với anh, cô nắm tay anh cùng đi vào khu vui chơi.
Tưởng Đạc nhìn thấy có đứa trẻ cầm theo một quả bóng bay hình SpongeBob, anh muốn mua một quả, nhưng kéo Lục U đi cả một vòng khu vui chơi cũng không thấy người bán bóng bay.
Mặt trời dù đã dịch về hướng Tây nhưng ánh nắng vẫn chói chang như cũ, Tưởng Đạc giơ tay chắn nắng cho cô.
Thấy anh vẫn một mực giơ tay lên, như hình với bóng đi bên cạnh cô, tránh cho ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt cô, Lục U cười cười: “Bạn trai không chỉ muốn ngăn cản người xấu còn muốn chặn luôn tia cực tím à.”
Tưởng Đạc xoa xoa đầu cô: “Vì dân phục vụ.”
Trong lòng Lục U ngọt cực kỳ, kiễng chân lên hôn lên cằm anh.
Tưởng Đạc là một người đàn ông vừa chạm vào là cháy, anh trở tay giữ lấy gáy cô muốn hôn trả lại. Nhưng Lục U lập tức tách anh ta, kéo tay anh đi vào cửa soát vé của vòng đu quay: “Xếp hàng nào! Lên đi.”
Tưởng Đạc để mặc cô nắm tay mình, ánh mắt lại chưa thỏa mãn, vẫn đặt trên người cô.
Ngồi trên vòng đu quay từ từ đi lên, bên trong khoang được đóng kín, nhiệt độ hơi cao nên Lục U cởi áo khoác ra, ném cho Tưởng Đạc cầm.
Bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo phông tay dài màu trắng, áo rất vừa người, phác họa đường nên cơ thể tuyệt đẹp của cô.
Tưởng Đạc nhận lấy áo khoác, dùng ánh mắt yêu thương nhìn cô.
Lục U giơ tay che mắt đi: “Phong cảnh đẹp như vậy, anh đừng nhìn chằm chằm em mãi chứ.”
Xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, Tưởng Đạc vẫn chăm chú nhìn cô: “Nhìn mãi cũng không đủ.”
“Thế anh nói em nghe xem, mãi mãi có xa lắm không?”
Mãi mãi có xa lắm không, Tưởng Đạc chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng hiện tại, nhìn cô gái mình hằng ước ao đang ngồi trước mặt, có lẽ anh đã biết, bãi bể nương dâu, sông cạn đá mòn là điều lãng mạn biết bao nhiêu.
Bởi vì trong lòng có người mình thích, cho nên thời gian có độ ấm, phong cách thế gian đều có ý nghĩa. Dù đi tới tận cùng của sinh mệnh, linh hồn khô héo, thì tình yêu này cũng sẽ không biến mất.
“Mãi mãi chính là ngay lúc này.”
...
Vòng đu quay từ từ đi lên, khu vui chơi chậm rãi thu hết vào trong đôi mắt, ngồi thêm một lát, cả thành phố đều nằm dưới chân bọn họ, liếc mắt có thể nhìn thấy bờ bến của phồn hoa, ở nơi đó, là núi tuyết nối nhau, là từng mảng mây trắng.
Lục U kéo Tưởng Đạc tới để cùng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, mà Tưởng Đạc nhìn một hồi, đầu lại không tự chủ nhìn về phía cô.
Đường nét gương mặt cô khi nhìn nghiêng rất nhu hòa, ánh trời chiều chiếu lên gương mặt cô như phủ lên một tầng phấn màu mật ong, cảnh sắc thu hết vào đôi mắt cô, mà trong mắt anh, cô cũng tựa như phong cảnh đẹp nhất.
Đột nhiên, không biết vì sao, Tưởng Đạc lại một lần nữa nghĩ tới Hứa Trầm Chu.
Anh muốn xóa cái bóng của tên kia ra khỏi đầu mình, nhưng càng cố thì bóng dáng của anh ta lại càng trở nên rõ ràng.
Khi cô và Hứa Trầm Chu cùng ngồi trên vòng đu quay, có lẽ cũng nhìn qua cảnh đẹp như vậy.
Quá khứ của cô và Hứa Trầm Chu, tựa như một cây kim cắm trong lòng anh, không phải lúc nào cũng đau, nhưng lại luôn âm ỉ và kéo dài.
Anh không kìm lòng được giơ tay lên, nắm lấy cằm Lục U, đem mặt cô quay lại nhìn anh.
“Lục U, phong cảnh đẹp lắm sao?”
Lục U không hiểu: “Gì ạ?”
Tưởng Đạc không giải thích nữa, anh hôn lên môi cô.
Có lẽ anh nên hôn cô khi vòng đu quay lên đến nơi cao nhất, đây là một kế hoạch bên trong cuốn sổ nhỏ của anh.
Nhưng nụ hôn này lại thiếu vài phần dịu dàng nên có, thêm vài chiếm hữu.
Anh hôn cô rất sâu, tay cũng vỗ về cô, ngang ngạnh xâm chiếm mọi giác quan của cô, xâm chiếm thế giới của cô.
Lục U có hơi khó thở, chống cự đẩy anh ra, nhưng điều này dường như càng làm động tác của anh mạnh hơn, anh bắt đầu mang theo một chút trả thù, công thành chiếm đất.
Lục U bị anh cắn đau, cô cũng nhận ra tâm trạng của anh, cau mày đẩy anh ra: “Tưởng Đạc...”
Tưởng Đạc mở mắt ra, nhìn cô thật sâu.
Gương mặt cô đỏ ửng, môi hồng ướt nước mê người, mắt hạnh trong suốt mang theo chút tủi thân: “Tại sao em lại không được ngắm phong cảnh chứ?”
“Em và Hứa Trầm Chu tới đây có phải cũng chỉ ngắm mỗi phong cảnh thôi không?”
“...”
“Tưởng Đạc, anh bị điên à.”
Tưởng Đạc cười lạnh: “Có phải ngày đầu tiên em biết đâu.”
Người đàn ông này mở miệng ra đúng là có thể khiến cô tức chết mà.
Đáy mắt Lục U mơ hồ bừng lửa, móc cuốn sổ trong túi ra ném về phía anh: “Anh muốn cùng em làm tất cả những thứ được ghi bên trên này cũng được thôi. Mỗi lần đều sẽ ầm ĩ một trận giống như hôm nay, anh vừa lòng chưa?”
“Không phải.”
“Tưởng Đạc, như vậy là sao chứ.”
“Không sao cả.”
Vòng đu quay quay được một vòng, cửa khoang từ từ mở ra, Lục U đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.
Cuốn sổ rơi trên mặt đất, Tưởng Đạc cúi người nhặt lên, nhẹ nhàng thổi đi lớp bụi, sau đó cẩn thận cất đi.
Có lẽ cô sẽ không biết, những năm tháng kia anh cầm cuốn sổ này viết lên từng việc từng việc muốn làm với cô. Mỗi một việc đều là tất cả chờ mong và ước ao.
Muốn khi vòng đu quay lên đến nơi cao nhất, trong giây phút mặt trời lặn về phía Tây hôn lên môi cô.
Muốn trong làn gió đêm trên sân vận động cùng cô mười ngón tay đan chặt.
Muốn cùng cô đón năm mới, cùng nhau đếm ngược, cùng nhau ngắm pháo hoa nở rộ trên trời đêm.
- -in
Anh không biết tại sao mình lại biến thành như vậy, giống như những bi thương và đố kị của những năm tháng kia cùng với niềm vui sướng khi có được cô cùng nhau phóng đại lên gấp trăm lần.
Tưởng Đạc thử gọi điện thoại cho Lục U, nhưng vì chưa biết nên xin lỗi ra sao, điện thoại vừa thông anh đã cúp máy.
Giống như một kẻ điên.
Anh thật sự bị bệnh rồi.
Tình trạng bây giờ của anh, có lẽ cực kỳ không hợp để yêu đương.
Đi rồi cũng tốt.
Tưởng Đạc không quấy rầy cô ấy nữa. Suốt nửa tiếng, anh bước vô định trong công viên giải trí sôi động, rồi từ từ theo dòng người rời khỏi công viên.
Tại cửa khu vui chơi, cô gái đeo túi, ngồi một mình trên ghế, tủi thân chờ rất lâu.
Trên ghế có buộc một quả bóng bay SpongeBob.
Cô thấy Tưởng Đạc đi ra, hai người nhìn nhau vài giây, sau đó cô gỡ quả bóng bay ra, cầm rồi bước về phía anh.
Đôi môi mỏng Tưởng Đạc hơi hé, nhưng lại không nói được lời xin lỗi, còn dỗi ngược lại một câu: “Không phải đi rồi sao, đi đi chứ! Chờ ở đây là gì.”
Nói xong, trái tim anh quặn đau.
“Đi rồi.” Lục U buồn bực nói: “Nhìn thấy bên ngoài có người bán bóng bay có hình SpongeBob, không phải vừa rồi anh kéo em đi tìm rất lâu sao. Em sợ lúc anh ra ngoài người bán bóng bay đã đi mất, không mua được nữa.”
Nói xong, cô buộc quả bóng bay hình SpongeBob vào cổ tay anh.
Tưởng Đạc nhìn sợi dây nhỏ buộc trên cổ tay, lại hơi liếc bộ quần áo mỏng manh của cô, anh vô cùng đau lòng, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ: “Nên cmn vì một quả bóng bay mà em đứng chờ ở đây lâu như thế à.”
“Không phải, chỉ là em cảm thấy không nên cãi nhau với anh.”
Từ nhỏ đến lớn, sau mỗi lần cãi nhau, sự tức giận trong lòng Lục U lập tức bị sự hổ thẹn thay thế.
Bởi vì biết bản thân nhận được nhiều hạnh phúc hơn anh nên cô mãi mãi không thể nào ghét người đàn ông trước mặt này được.
Lục U khống chế giọng nói run rẩy của mình, nắm chặt lấy tay anh: “Ca ca, em sẽ không bỏ lại một mình anh đâu.”
Một giây kia, tường thành vừa mới dựng lên trong lòng Tưởng Đạc lập tức sụp đổ.
Anh dùng sức ôm chặt cô vào lòng, giọng nói đè nặng: “Muốn mua bóng bay SpongeBob là bởi vì em thích, mà anh chỉ thích em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương