Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi
Chương 44: Hãm Hại
Bên trong xe không bật đèn, tối tăm không rõ, nhưng bởi vì hai người dựa sát vào nhau, Lâm Cẩn tinh tường thấy được trong mắt Thịnh Diễn Chi đã dâng lên tình dục. Trần trụi không chút che giấu, giống như dã thú bỏ đi lớp nguỵ trang thường ngày, không có chỗ nào cố kỵ. Tim Lâm Cẩn đập nhanh, bang bang rung động, cậu không dám nhìn ánh mắt của Thịnh Diễn Chi, lẩm bẩm biện giải: "Tôi không có làm gì sai, anh không thể.......Ưm!" Hai chữ "trừng phạt" bị Thịnh Diễn Chi không chút lưu tình nuốt xuống, giữa môi Lâm Cẩn phát ra một tiếng thở dốc ngắn ngủi, nhanh chóng bị đẩy ngã ra sau. Bên ngoài là ánh sáng yếu ớt của vài ngọn đèn vàng nhạt, một mảnh yên tĩnh, chiếc xe lắc lư kịch liệt như ẩn vào trong bóng đêm. Trên cửa sổ xe đã đóng chặt ngẫu nhiên thấy được hai thân ảnh lúc ẩn lúc hiện, dây dưa không dứt. Một lúc lâu sau, cửa xe rốt cuộc cũng mở ra, thời điểm hai chân Lâm Cẩn đứng trên mặt đất, không nhịn được mà run lên, thiếu chút nữa ngã quỳ xuống mặt đất. "Thật vô dụng." Phía sau truyền đến thanh âm cười nhẹ sung sướng của Thịnh Diễn Chi, mang theo vài tia thoả mãn lười biếng sau khi xong việc khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Lâm Cẩn mặt đỏ lên, xấu hổ và giận dữ khó nhịn, cắn răng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Trở lại chung cư, mới vừa vào cửa Lê Hi liền đi tới trước mặt cậu, nhỏ giọng oán trách: "Tiểu Cẩn, cậu đi xuống mua có chút bia sao lại lâu như vậy? Cậu không ở đây tôi nhàm chán muốn chết rồi." Kiều Tiểu Vũ ở ban công gọi điện thoại cho bạn trai, Lâm Phi Phồn vùi đầu làm bài tập, ngay cả Kiều Tinh Lan cùng Tiểu Nặc cũng không muốn chơi với Lê đại thiếu gia. Lê Hi đành phải chơi điện thoại, chơi cả nửa ngày cũng không thấy Lâm Cẩn trở về, đang muốn gọi điện cho Lâm Cẩn, liền thấy Lâm Cẩn gương mặt phiếm hồng trở lại. Người đã sớm hưởng qua hương vị tình dục - Lê Hi liếc mắt một cái liền nhìn ra Lâm Cẩn khác thường, không dấu vết mà đánh giá cậu. Nhìn đến khuôn mặt Lâm Cẩn còn chưa tan hết một mạt diễm sắc kia, Lê Hi không khỏi híp híp mắt, đáy mắt có chút âm trầm. Lâm Cẩn không phát hiện, cười che giấu nói: "Ở dưới lầu gặp được một người bạn học đã lâu không gặp, cho nên hàn huyên nhiều một chút." "Vậy sao?" Lê Hi cười như không cười. Lê Hi bước tới gần Lâm Cẩn, liền ngửi thấy trên người Lâm Cẩn vài mùi vị ái muội, trong đó xen lẫn một chút mùi mộc hương mát lạnh. Là mùi trên cơ thể của anh cậu. Hiển nhiên vừa rồi Lâm Cẩn ở dưới lầu gặp được cũng không phải bạn học gì, mà là anh cậu Thịnh Diễn Chi! Trong lòng Lê Hi dâng lên một trận phẫn nộ, hận không thể đem cổ mộc hương trên người Lâm Cẩn biến thành mùi hương của chính mình! Nhưng cậu không biểu hiện ra, vẫn như cũ cười hì hì ôm bả vai Lâm Cẩn: "Bia đâu? Không phải là cùng bạn học của cậu uống hết rồi đi?" Lâm Cẩn xấu hổ mà cười cười: "Quên mất rồi." Toàn thân cậu đều có chút đau, đặc biệt là địa phương ở phía sau kia, nóng rát, cảm giác giống như là bị Thịnh Diễn Chi làm đến rách mất rồi, khép lại không được. Này thật quá xấu hổ. Lâm Cẩn vội vã đi tắm rửa, tùy tiện ứng phó với Lê Hi vài câu liền nhanh chóng đi tới phòng tắm, không quên nhắc nhở Lê Hi: "Lê thiếu, anh sớm trở về nghỉ ngơi đi." Cậu thật sự không nghĩ sẽ để Lê Hi lưu lại trong nhà, vạn nhất bị Thịnh Diễn Chi phát hiện đêm khuya Lê Hi còn chưa có trở về, rồi lại tức giận đến lăn lộn cậu tới chết mất. Đừng nhìn Thịnh Diễn Chi ngày thường ăn mặc nghiêm cẩn, một bộ vô tình lại cấm dục, lúc ở trên giường lại không biết mỏi mệt, giống như một con dã thú cấu xé con mồi. Hắn cũng không phải người thích chơi mấy trò tình thú, càng không thích dùng đồ chơi, chỉ đem người chặt chẽ mà nâng hạ thân, liên tiếp mạnh mẽ làm. Đối với một Thịnh Diễn Chi như vậy, Lâm Cẩn vừa yêu vừa sợ, không biết làm sao, liền muốn né thật xa, để tránh ngày nào đó bị hắn bắt được lại mất đi tôn nghiêm cùng lý trí. Sau khi dọn đến nhà mới, Tiểu Nặc cả một đêm đều rất hưng phấn, trước khi ngủ còn luyên thuyên nói muốn đích thân trang trí cho phòng nhỏ của mình, muốn sơn lên tường những màu sắc rực rỡ nhất. Giờ khắc này, nhìn gương mặt tươi cười của Tiểu Nặc, Lâm Cẩn rất cảm kích Thịnh Diễn Chi, dù hắn cho cậu căn hộ này chỉ vì thể diện của bản thân mà thôi. Hai ngày sau, vì không muốn chọc giận Thịnh Diễn Chi, mỗi lần Lê Hi nhắn tin, Lâm Cẩn đều dùng mấy lí do như "Tôi đi ăn cơm", "Tôi đi ngủ" hoặc là "Tôi phải xem kịch bản" để nhanh chóng kết thúc trò chuyện. Lê Hi đại khái cũng cảm giác được Lâm Cẩn cố ý tránh mình, nhịn không được oán giận: "Tiểu Cẩn, cậu so với anh tôi còn vội hơn." Lâm Cẩn vừa chột dạ vừa áy náy: "Chủ yếu là do tôi bận đóng phim. Hiện tại nhân vật này đối với tôi mà nói rất quan trọng, tôi thật sự không dám thả lỏng." Lê Hi: "Được được được, tôi đây không quấy rầy cậu." Lâm Cẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng mà buổi chiều ngày hôm sau, Lê Hi thế nhưng lại chạy đến phim trường tìm cậu, còn hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Cậu cứ việc quay diễn, tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy." Lâm Cẩn không thể làm gì khác, cũng chỉ đành tùy tiện cậu ta. Chiều nay cậu cùng Giang Tinh Thần có một cảnh quay rất quan trọng, trước khi quay đạo diễn còn cố ý kêu hai người tập luyện một phen, hy vọng thời điểm chính thức quay có thể quay được những phân đoạn chất lượng nhất. Lúc trước là diễn một đoạn Giang Tinh Thần đóng vai thế tử bị người khác hãm hại, bị nhốt ở thư phòng đóng cửa tự suy ngẫm, mà người hãm hại hắn chính là Lâm Cẩn đóng vai đệ đệ. Hiện tại phân đoạn sắp quay là đệ đệ tiểu nhân đắc chí, cố ý chạy tới thư phòng nhục nhã đại ca của mình. Hai người khắc khẩu, đệ đệ tức giận cầm nghiên mực đập về phía đại ca. Vì muốn hiệu quả chân thật hơn nên nghiên mực là thật, đập cũng là đập thật. Nhưng khi tập luyện đã nói thời điểm Lâm Cẩn cầm nghiên mực đập vào, Giang Tinh Thần chỉ cần trốn một chút là được, không cần thật sự đập tới trên mặt, hậu kỳ sẽ chỉnh sửa lại sau. Kết quả lúc chính thức bắt đầu quay, Giang Tinh Thần căn bản không trốn, mọi người đều nghe thấy một tiếng "đông", nghiên mực vững chắc mà đập lên trên khoé mắt Giang Tinh Thần. Máu ngay lập tức chảy ra! Hiện trường tức khắc một trận xôn xao, đạo diễn nhìn ở trên máy theo dõi vội vàng hô lên: "Mau đi xem một chút có bị thương đến mắt của Giang Tinh Thần hay không!" Lâm Cẩn cùng nhân viên công tác của đoàn phim đều chạy nhanh qua đi. Giang Tinh Thần gắt gao mà che khóe mắt, sắc mặt trắng bệch, máu tươi từ đầu ngón tay tràn ra, dọc theo gương mặt không ngừng chảy xuống, thoạt nhìn bị đập không nhẹ. Cũng không biết là ai đột nhiên nói một câu: "Dùng sức đập đến như vậy, là muốn đem Giang lão sư đập chết hay sao?" Ngay sau đó lại có người thì thầm: "Biết rõ nghiên mực là thật, còn hướng trên mặt Giang lão sư đập qua, vạn nhất làm bị thương đôi mắt, về sau còn đóng phim thế nào đây." "Quá đê tiện đi? Này không phải đem người đều đập chết hay sao." "Nhỏ giọng một chút, để người nào đó nghe thấy mắc công người ta cũng đập vào mặt cậu." Mấy nhân viên công tác trong đoàn phim có quan hệ tương đối tốt với Giang Tinh Thần, bọn họ giống như trước đó đã từng bàn bạc qua, anh một câu, tôi một câu công kích Lâm Cẩn. Lâm Cẩn nhìn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không đem mấy lời nói âm dương quái khí kia để ở trong lòng. Cậu cũng không phải cố ý đập trúng Giang Tinh Thần, cậu không thẹn với lương tâm. Bất quá hiện tại cũng không phải thời điểm để giải thích, quan trọng nhất vẫn là đưa Giang Tinh Thần đến bệnh viện kiểm tra. Chẳng được bao lâu, đoàn phim lại lần nữa rối loạn lên, có người hạ giọng nói: "Nhìn kìa, Thịnh tổng tới rồi!" "Tôi nhớ rõ ngày hôm qua đạo diễn nói chiều này Thịnh tổng muốn tới thăm ban, có phải người nào đó muốn cùng Giang lão sư tranh sủng hay không, cố ý đem đập cho Giang lão sư bị thương a." "Cậu ta tranh sủng gì chứ, Thịnh tổng sủng qua cậu ta sao? Thịnh tổng lần nào tới thăm ban cũng chỉ đi xem Giang lão sư." Đoàn phim không ít người đều biết quan hệ không bình thường giữa Giang Tinh Thần và Thịnh Diễn Chi, hiện tại khoé mắt Giang Tinh Thần bị thương, còn chảy máu nhiều như vậy, khó tránh được lửa giận của Thịnh Diễn Chi. Đạo diễn cùng Thịnh Diễn Chi giao tình không tệ, nhưng cũng lo lắng Thịnh Diễn Chi sẽ phát hỏa, liền nói với hắn trước một bước: "Diễn Chi, lúc nãy quay phim không cẩn thận làm khóe mắt Tinh Thần bị thương một chút." Khóe mắt bị thương? Chân này Thịnh Diễn Chi hơi nhướng lên, bước nhanh đến trước mặt Giang Tinh Thần, vừa thấy sắc mặt liền đổi: "Tinh Thần!" Giang Tinh Thần ngẩng đầu gượng cười: "Diễn Chi, mình không sao." "Chảy nhiều máu như vậy còn dám nói không sao!" Thịnh Diễn Chi vừa tức vừa đau lòng, động tác nhẹ nhàng mà kéo tay đang che khoé mắt của Giang Tinh Thần ra, khi nhìn đến miệng vết thương, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Hắn nhìn một vòng những người đang đứng chung quanh, lạnh giọng chất vấn: "Tại sao Tinh Thần lại bị thương?" Không khí trong đoàn phim trong nháy mắt liền lạnh lẽo! Cho dù là ai cũng đều nhìn ra được, Thịnh Diễn Chi đang nén giận, ai chạm vào liền phải chết. Sau một lúc yên lặng, trợ lí của Giang Tinh Thần - Tiểu Chu đột nhiên mở miệng nói: "Là Lâm Cẩn đập. Vốn dĩ đã nói qua chỉ là diễn kịch, ai ngờ Lâm Cẩn lại dùng sức như vậy, đập mạnh vào mặt anh ấy. Anh Tinh Thần tránh không kịp, bị đập tới chảy máu." Trong phút chốc, rất nhiều đôi mắt đều dừng ở trên người Lâm Cẩn. Có người lo lắng thay cậu, có người lại vui sướng khi người gặp họa, còn có rất nhiều người đứng xem kịch hay đang diễn ra. Thịnh Diễn Chi cũng nhìn chằm chằm Lâm Cẩn, ánh mắt sắc bén: "Là cậu?" "Tôi không phải cố ý." Bị Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Cẩn không khỏi nắm chặt tay, nhưng cố gắng trấn định, thần sắc cũng phi thường thản nhiên. Thịnh Diễn Chi còn chưa có mở miệng, Tiểu Chu liền nói thầm: "Ai biết cậu có phải cố ý hay không. Nói không chừng cậu là bởi vì chuyện fan gây sự mấy ngày hôm trước liền ghi hận trong lòng, cho nên mượn lúc đóng phim trả thù anh Tinh Thần." Lúc này cũng có người nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy chính là cố ý. Tôi ở bên cạnh xem đến rõ ràng, cậu ta chính là lấy nghiên mực nhắm ngay mặt Giang lão sư mà đập." "Chắc là muốn huỷ dung Giang lão sư đi? Cậu ta cùng Giang lão sư lớn lên giống nhau như vậy, Giang lão sư nếu là bị hủy dung, cậu ta liền có thể dựa gương mặt này để lăng xê." "Thật đê tiện a!" Nghị luận nổi lên bốn phía, Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm Lâm Cẩn, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh, mắt đen thâm thuý hàm chứa một tầng hoài nghi rõ ràng. Lâm Cẩn giải thích nói: "Khi chúng tôi tập luyện đã nói qua, thời điểm tôi đập tới Giang lão sư chỉ cần trốn một chút......" "Ý của cậu là anh Tinh Thần cố tình đứng yên cho cậu đập?" Trợ lí Giang Tinh Thần bỗng nhiên lên giọng nói lớn, đánh gãy lời nói Lâm Cẩn, "Quả thật quá buồn cười!" Bên cạnh bỗng có một người xen mồm nói: "Người nào đó dụng tâm kín đáo, Giang lão sư sao có thể tránh kịp." Một người khác cũng nói: "Giang lão sư cũng không phải người ngu, sao có thể cố tình đứng yên để bản thân bị đập trúng." Lê Hi mới vừa rời đi để mua điểm tâm cùng trà sữa cho Lâm Cẩn, lúc quay lại đã thấy Lâm Cẩn bị người ta bỏ đá xuống giếng, lập tức mở miệng mắng: "Cậu con mẹ nó nói bậy bạ cái gì vậy! Có tin bổn thiếu gia tát vỡ mồm cậu không hả!" Người nọ vừa thấy là Lê Hi, sợ tới mức rụt rụt bả vai, vội vàng trốn ra phía sau. Lê Hi khoát tay lên người Lâm Cẩn, một bộ muốn chống lưng cho cậu: "Anh, em tin tưởng Lâm Cẩn không phải cố ý, chuyện này khẳng định là có hiểu lầm." "Hiểu lầm?" Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng. Hắn vốn dĩ chỉ là có điểm hoài nghi, vừa thấy Lê Hi từ đâu nhảy ra che chở Lâm Cẩn, tư thế hai người lại thân mật như vậy, Lâm Cẩn cũng tùy ý để Lê Hi ôm bả vai, tức khắc một cổ lửa giận từ ngực xông lên đầu! "Tôi thấy cậu ta chính là tâm tư ác độc!" Ánh mắt Thịnh Diễn Chi lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lâm Cẩn, "Không lo tập trung đóng phim, cả ngày đi nghiên cứu mấy cái trò tiểu nhân, hiện tại mới vừa khởi động máy mấy ngày liền gây chuyện!" Đây là lần đầu tiên Thịnh Diễn Chi ở trước mặt mọi người mắng chửi một người, lại còn mắng đến không chút lưu tình, mỗi một chữ đều giống như con dao sắc bén, rạch từng nhát lên người Lâm Cẩn. Mặt Lâm Cẩn trắng bệch, gắt gao mà nắm chặt tay, ngực hơi hơi phập phồng, đôi mắt cũng có chút hồng, không biết là bởi vì tức giận hay là khổ sở. Tất cả mọi người ở đoàn phim đều nhìn cậu, ánh mắt mỗi người đều tràn ngập trào phúng, ngay cả đạo diễn ngày thường chỉ dạy cậu đóng phim cũng không dám lên tiếng trước lửa giận của Thịnh Diễn Chi. Những lời chỉ trích và ánh mắt khinh miệt của mọi người xung quanh giống như bóng ma bao phủ toàn bộ tâm trí Lâm Cẩn......
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương