Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Chương 33: Giá Trị Thật Sự



Trước câu hỏi của Hình Sở Nhan, nụ cười trên môi Hà Chấn Kiệt lập tức sượng đi trông thấy. Vốn định chọc phá cô và Nghiêm Nhất Thành một trận, nào ngờ xoay một vòng cậu ta lại tự đào hố chôn mình.

Thái độ của Hình Sở Nhan vẫn rất kiên nhẫn, tiếp tục mở lời nhẹ nhàng công kích: "À còn nữa, Nhất Thành cũng hôn mình rồi, cậu ấy hôn cậu chưa?"

Vẻ mặt đang cười của Hà Chấn Kiệt dần chuyển sang mếu, cậu ta bất lực chịu thua, tỏ ra ân hận chủ động rút lui: “Không phải gu mình, không giành với cậu nữa.”

Hình Sở Nhan cong môi cười đắc ý, Nghiêm Nhất Thành chẳng bình thản như cô, anh trừng mắt vung chân đá vào mông Hà Chấn Kiệt một cái đuổi đi.

Ăn uống trò chuyện một hồi, kết thúc bữa tiệc nhỏ đồng nghiệp của Hình Sở Nhan ra về trước, riêng cô vẫn ở lại chờ Nghiêm Nhất Thành tan làm về cùng.

Xuất phát từ thời điểm ban đầu, Nghiêm Nhất Thành là người lấp đầy khoảng trống trong lòng Hình Sở Nhan. Nhưng theo thời gian, con đường vất vả anh từng bước một mình, nay lại luôn có cô kề cận.

Nếu ngày đó biết trước được kết quả như hiện tại, Nghiêm Nhất Thành nhất định đã nắm lấy tay của Hình Sở Nhan sớm hơn, tuyệt đối sẽ không để sự tự ti cản bước những cơ hội xảy đến với anh.

Mặc dù có hơi chậm, nhưng vẫn chưa quá muộn để Nghiêm Nhất Thành thay đổi dấu mốc trong cuộc đời mình.

Sang đầu tháng tám, thời điểm tựu trường cũng đến gần, trước khi bước vào năm học cuối cấp, không chỉ học sinh mà phụ huynh cũng lo lắng không yên. Có điều, riêng bà ngoại Nghiêm Nhất Thành không quá áp đặt tương lai lên anh, bởi một lần mất đi cả con gái lẫn con rể, bà đã tâm niệm chỉ cần anh khỏe mạnh nên người thì đối với bà đã đủ mãn nguyện.

Suốt mấy tháng hè Nghiêm Nhất Thành lẫn Hình Sở Nhan đều bận rộn làm thêm kiếm tiền, trước ngày nhập học cả hai quyết định dành thời gian cùng bà ra ngoài đi dạo.

Đối với Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan, tương lai phía trước vẫn còn rất dài, nhưng đối với bà ngoại anh, đoạn đường phía trước chính là đếm ngược ngày gần đất xa trời.

Muốn sống an nhàn giữa xã hội khắc nghiệt bắt buộc phải có thật nhiều tiền, nhưng đồng tiền mất đi có thể kiếm lại, còn người yêu quý mất đi, cả đời cũng chẳng thể tìm lại.

Tuy Hình Sở Nhan không còn nhận chu cấp hàng tháng từ gia đình nhưng về độ vung tiền cũng không hề tiếc tay, bản thân cô không thích sắm sửa đua đòi, riêng khoản mua tặng cho người cô xem trọng lại vô cùng rộng rãi.

Đầu tiên Hình Sở Nhan đưa bà ngoại vào salon làm tóc mới, nhuộm đen lại mái tóc muối tiêu và cắt ngắn uốn xoăn. Lúc đầu bà có hơi e ngại khi lần đầu vào nơi sang trọng làm tóc, nhưng khi nhìn thấy kết quả lại không giấu được sự vui vẻ.

Tiếp đó, Hình Sở Nhan dẫn bà đi mua quần áo và giày dép mới, nhận được những thứ đơn giản bà đã sợ lãng phí không dám nhận, cuối cùng cũng vì bị cô ép mới thôi từ chối.

Đến khi Hình Sở Nhan mua tặng một đôi hoa tai bằng vàng, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành lần này kiên quyết không chịu, khó xử lãng tránh: “Con còn đi học phải để dành tiền chứ, bà già rồi mấy cái này không cần đâu.”

Đứng trong cửa hàng vàng bạc đá quý sáng rực, trái ngược với gương mặt lo lắng của bà, Hình Sở Nhan lại tỏ ra thản nhiên như không, từ tốn gài độ: “Nếu bà ngoại ngại, vậy bà nhận những thứ này rồi bán rẻ cháu trai cho con đi.”

Bà ngoại Nghiêm Nhất Thành nghe xong sững sờ ra mặt, bất chợt xoay đầu nhìn anh đang đứng phía sau lưng. Trước ánh mắt đánh giá của bà ngoại, Nghiêm Nhất Thành khiêm tốn không để lộ cảm xúc, phản ứng có chút e dè nhìn ngược lại bà.

Vài phút yên tĩnh trôi qua, bà ngoại anh trầm ngâm nghĩ ngợi một hồi lâu mới quay lại. Bà bỗng nghiêng người qua chỗ Hình Sở Nhan, hạ thấp tông giọng thì thầm: “Làm vậy con phải chịu lỗ thì sao được?”1

Giọng bà ngoại Nghiêm Nhất Thành rất nhỏ, nhỏ đến mức anh hoàn toàn nghe thấy. Biểu tình của anh trở nên cam chịu, cứ tưởng bà sẽ “nâng giá” cháu trai mình lên, hóa ra bà lại quay xe thẳng chân chà đạp.

Theo đó, Hình Sở Nhan nở nụ cười hưởng ứng, lời nói ra ngỡ như vô tư lại mang đầy dụng ý: “Ngay từ đầu gặp Nhất Thành thì con đã có lời rồi, giá trị thực trên người cậu ấy, con sẽ từ từ khai thác. Còn bây giờ dù muốn hay không, bà cũng phải bán rẻ cháu trai cho con thôi.”

Nghe được những lời này từ Hình Sở Nhan, trong lòng bà ngoại Nghiêm Nhất Thành bỗng nhẹ nhõm đến kỳ lạ. Dù tuổi đời của Hình Sở Nhan vẫn còn rất trẻ, bản thân cô cũng từng trải qua những biến cố tuyệt vọng, nhưng sau cùng cách cô sống và đối xử với bà cháu Nghiêm Nhất Thành lại cực kỳ nghiêm túc và chân thành.

Sống hơn nửa đời người, chỉ liếc sơ bà cũng đủ nhìn nhận được nguyên nhân sâu xa sau mỗi sự việc, tuy không nói ra nhưng bà đều hiểu hết. Hai lần trước Hình Sở Nhan xảy ra mâu thuẫn với lớp trưởng và giáo viên chủ nhiệm, bà đã thừa đoán ra được những gì cô làm đều liên quan đến Nghiêm Nhất Thành.

Hình Sở Nhan không chê gia cảnh Nghiêm Nhất Thành nghèo khó, luôn khăng khăng giữ lấy anh như sợ vụt mất, thậm chí còn vì anh mà thay đổi, mang những điều tích cực cho bà cháu anh giống như hiện giờ.

Nếu cuộc sống của Nghiêm Nhất Thành sau này có Hình Sở Nhan chăm lo, ngày nhắm mắt xuôi tay bà cũng có thể an tâm rời khỏi nhân gian. Giao cháu trai duy nhất của mình cho Hình Sở Nhan, bà ngoại anh cũng như trao mọi niềm tin và hy vọng, bao gồm cả sự tin tưởng tuyệt đối.

Ngẫm nghĩ rồi bà khẽ cười trìu mến, dứt khoát đồng ý: “Được, bà bán rẻ nó cho con, còn giá trị... hai đứa phải tự mà tạo ra.”1

Lắng nghe bà ngoại nói rồi nhìn qua Hình Sở Nhan tươi cười gật đầu, hai khóe môi của Nghiêm Nhất Thành tự động cong lên cao. Trong lòng anh giờ đây vừa tự hào lại vừa kiêu hãnh, một bên có thể tìm cho bà ngoại một cô cháu dâu tương lai hiểu chuyện, một bên có thể mang đến cho người mình thích hơi ấm gia đình, thành tựu này của anh quả thật không hề nhỏ.1

Giữa lúc Nghiêm Nhất Thành còn đang chìm đắm trong niềm vui riêng, chủ tiệm vàng bỗng lên tiếng báo giá đôi hoa tai Hình Sở Nhan mua tặng bà: “Mười một triệu hai trăm nghìn.”

Đột nhiên cơ mặt Nghiêm Nhất Thành cứng đờ, thoáng chốc nhận ra bà ngoại đã bán anh cho Hình Sở Nhan với giá: Mười một triệu hai trăm nghìn!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...