Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Chương 18
“Tôi đâu có lộn xộn.”
Có lẽ câu kia anh nói có không ít sự uy hiếp nên giọng nói cô bây giờ phá lệ nhỏ hơn rất nhiều.
Vốn dĩ muốn dựa vào câu nói này để tiện đà rụt chân lại nhưng lại không thành.
Cả phòng được bao phủ bởi ánh đèn vàng nhàn nhạt nên Giang Tịch liền tiện tay bật thêm đèn để nhìn kĩ vết thương.
Trong phút chốc, cả căn phòng đều sáng bừng. Khi này mới chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người đang rất gần.
Tay Giang Tịch ở phía dưới vẫn đang tiếp tục xoay xoay ấn ấn cổ chân cô: “Đau ở đây sao?”
“Ừ” Cổ chân bị người khác nắm có chút không quen, khiến cả người cô không tự chủ mà hơi run run, sau đó mới chậm rãi bổ sung, “Kỳ thật thời điểm mới xoay còn có chút đau đau, còn bây giờ chỉ hơi râm ran một chút thôi, anh hiểu ý tôi chứ?”
Sau khi nói vậy, cô bổ sung thêm, “Hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Giang Tịch nghe vậy nhưng vẫn duy trì trầm mặc không nói, duy chỉ có động tác tay là không ngừng, tiếp tục cầm chai thuốc phun trị thương xịt trực tiếp vào vết thương, tay còn lại cầm miếng bông lau lau bên ngoài.
Phỏng chừng Giang Tịch cũng mới vừa tắm xong, tóc anh vẫn còn hơi ướt dán trên trán.
Quần áo trên người cũng là quần áo đơn giản mặc ở nhà. Đã vậy anh còn dựa rất gần vào người cô nên cô thậm chí có thể ngửi được hương bồ kết với hương gỗ tuyết tùng mát lạnh hoà quyện vào nhau trên người anh.
Ánh đèn nhẹ nhàng hắt lên một nửa sườn mặt toát lên nét dịu dàng.
Tuy giữ nguyên vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng dáng vẻ cúi đầu an tĩnh xoa thuốc, thoạt nhìn cũng có thể thấy vẻ ôn nhu khó phát hiện ra.
Mặt người dạ thú.
Lông mi còn dài hơn so với nữ nhân bình thường.
“Tôi nhìn đáng sợ như vậy sao?”
Giang Tịch lên tiếng phá vỡ không gian im lặng.
“Hả?” Quý Minh Châu không hiểu rõ ý tứ của anh lắm.
“Nếu không thì cô run cái gì.”
Giang Tịch chậm rãi ngước mắt, nhìn cô rồi lại cúi đầu.
“…..”
Tôi đâu có run.
Tôi đang ngứa đấy anh có hiểu không???
“….Tôi chỉ hơi ngứa chút thôi! Cái này cũng bình thường mà phải không?” Quý Minh Châu ngước mắt nhìn anh, lên tiếng đề nghị, “Nếu tôi xoa thuốc cho anh như vậy, anh bảo đảm sẽ không nhúc nhích sao?”
Cô tưởng tượng đến cảnh đó, đột nhiên thấy vui vui.
Không cần phải bôi thuốc, cô chỉ cần có cơ hội cũng sẽ khiến cho tên này ân hận đến cuối đời!
Giang Tịch không mặn không nhạt liếc nhìn cô, “Trong phòng tắm có lót thảm, làm sao cô có thể trượt chân được hay vậy?”
Trong phòng có lót thảm, nhưng ai quy định trong phòng có lót thảm sẽ không ngã chứ!!!
Quý Minh Châu muốn phản bác, nhưng nghĩ đến chân mình vẫn còn trong tay anh, lỡ anh tập kích cô thì sao?
Bất quá —
Cô ngã trong phòng tắm thì có liên quan gì đến tấm thảm lót trong nhà tắm.
Nói đến “Đầu sỏ gây tội” thì không phải nên đề cập đến tến máy móc tí hon kia hay sao.
“Đều tại cái tên Tomi kia, nếu không phải vì nó đột nhiên bật nhạc, làm tôi giật mình rồi không phòng bị mà té hay sao…” Quý Minh Châu bất tri bất bất giác khuyến khích anh, “Giang Tịch à, anh mang nó đi dùm tôi đi, nó sắp thành tinh đến nơi rồi đó.”
Cô nói những lời này nhưng lại không hề phát hiện ngữ khí của mình như đang nỉ non làm nũng.
Đúng lúc này người máy nhỏ không biết chui ở góc nào đột nhiên xuất hiện ngay cửa.
【 nữ chủ nhân, cô gọi em sao, Tomi vẫn luôn ở đây a ~~】
Quý Minh Châu khẽ giật mình, chân theo bản năng mà rụt lại, bị Giang Tịch nhanh tay lẹ mắt tóm lại được.
Anh quay đầu, nhìn về phía cửa, lạnh giọng hạ mệnh lệnh, “Get out”
Phiên dịch ra có nghĩa tựa tựa như, “Lăn xa ra một chút.”
Nam chủ nhân ra lệnh, không thể không nghe a ~
Sau khi phát ra âm thanh “A Nga”, rồi bật lên một đoạn nhạc đau thương thì trực tiếp biến mất không thấy bóng dáng.
So sánh với Giang Tịch bình tĩnh đạm nhiên sau khi thấy cảnh này, Quý Minh Châu lại cảm thấy như được mở rộng tầm mắt.
Hoá ra, để xua đuổi tên máy móc tí hon này phải sử dụng tiếng Anh sao, chả trách lúc trước trái la phải hét, thủ đoạn nào cũng đã dùng rồi, vậy mà nó vẫn đến cào cửa phòng cô, không muốn rời đi.
Nghĩ đến đây, cô càng cảm thán độ cao cấp của trí tuệ nhân tạo.
Quý Minh Châu cùng người máy tí hon trừ một chút thời gian hồ nháo thì đại đa số sống với nhau khá hoà bình yên ấm.
Đôi khi còn cảm thấy nó khá đáng yêu, vì nó mà ra một kỳ vlog cũng không phải không được.
Bất quá —
“Tại sao nó chỉ đi theo tôi mà nó không đi theo anh?”
Giang Tịch mất một lúc lâu vẫn chưa trả lời, nếu không phải cảm giác mát lạnh vẫn tiếp tục lan toả thì cô còn cho rằng người này đang dùng thuật ẩn thân.
Mất một lúc lâu anh mới thu hồi tầm mắt, bắt đầu thu dọn hộp thuốc, vừa sửa sang lại vừa nói, “Chắc là nó thấy cô thuận mắt.”
“Một người máy không có tình cảm mà cũng có thể nhìn được ai thuận mắt hơn à.” Quý Minh Châu nghĩ nghĩ, nhớ đến câu hát《ai chết rồi cũng phải qua một lần yêu》, chớp chớp mắt nhìn Giang Tịch.
“Cái này cô phải đến hỏi nó chứ.”
Còn kêu cô đi hỏi nó, tưởng cô là đồ ngốc sao?!
Hoặc có thể nói ngược lại, thật ra đống máy móc nhỏ bé kia nhìn thuận mắt Giang Tịch thì đúng hơn.
Cuối cùng cũng không có vết thương ngoài da gì quá rõ ràng, nên lần “té ngã trong phòng tắm” này không kéo dài quá lâu.
Kỳ thật ngay từ đầu cô đã khuyên Giang Tịch không cần phải quá hoảng hốt, chỉ là vô tình vấp ngã thôi, vẫn có thể đứng lên hoạt động bình thường, thế mà anh vẫn dùng dằng dây dưa hết cả một buổi tối.
Đã vậy anh vẫn còn giữ cái mặt lạnh lẽo đó cho ai coi, cứ như là người bị gãy chân là anh chứ không phải là cô vậy.
Cô muốn kìm nén không nói, nhưng những lời ấy vẫn cứ luẩn quẩn trong cổ họng
“Anh ――”
“Cô.”
Hai người đồng thời lên tiếng, rồi cũng không hẹn nhau dừng lại.
“Anh nói trước đi.” Quý Minh Châu phá lệ làm người tốt, dù sao thì anh vừa rồi cũng giúp đã mình một việc lớn.
Thuốc bôi cũng không phải là thuốc quá hạn.
Giang Tịch chậm rãi đứng lên, tầm mắt xoay một vòng từ trên xuống dưới, đôi mắt đen nhánh âm u, tựa như đêm đen thăm thẳm nơi đồng quê đang nhen nhóm lên một đốm lửa.
“Cô kéo lại cổ áo đi.”
…..Kéo lại cổ áo là có ý gì?
Chờ đến khi thân ảnh của Giang Tịch từ từ biến mất sau cánh cửa, Quý Minh Châu mới chợt hoàn hồn.
Cô bất tri bất giác cúi đầu, nhìn lại cổ áo của mình, nhìn xong rồi chỉ muốn trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
Quý Minh Châu, có đôi khi cô không thể tin được đây là loại sự tình gì.
Nhìn xem, cuối cùng thì bản thân gặp báo ứng rồi.
Nổi hứng làm hư cổ áo của Giang Tịch, đến bây giờ thì sao, cổ áo của cô cũng đi vào vết xe đổ, thậm chỉ tổn thất này còn nặng nề, nghiêm trọng hơn gấp ngàn lần.
Áo choàng tắm tuy có diện tích bao phủ rất lớn, nhưng cổ áo lại hở quá nhiều.
Lúc nãy chưa kịp đổi sang quần áo ngủ, chỉ khoác tạm cái áo choàng tắm vào. Mà nói đến áo choàng tắm của cô thì không cần bàn cãi đến độ rộng rãi thoải mái. Tuy rằng quần áo ngủ có kiểu dáng hoàn toàn trái ngược, nhưng vì sự việc lúc nãy diễn ra quá nhanh, cô không hề có xíu ý thức nào về việc phải đổi sang quần áo ngủ.
Giờ thì hay rồi, muốn s.exy bao nhiêu thì có s.exy bấy nhiêu.
Nói đi cũng phải nói lại, Giang Tịch không biết đã nhìn được bao lâu rồi, vậy mà bây giờ mới lên tiếng nhắc nhở, quả thực là đồ bất lương, có mưu đồ quấy rối!
Quý Minh Châu nắm chặt lấy cổ áo, không để thêm một tấc da thịt nào lộ ra bên ngoài, cẩn thận xem xét mọi thứ, lúc này mới âm thầm lẩm bẩm một câu —
“Ngụy quân tử.”
….
Giang Tịch mang hộp thuốc cất lại vào kho, mơ hồ nghe thấy bên kia đầu hành lang vang lên tiếng động.
Là tiếng đóng cửa, nếu cẩn thận nghe thì còn mang theo vẻ giận dỗi.
Giang Tịch xoa xoa thái dương, chậm rãi quay ngược lại phòng cô.
Đến rồi chỉ thấy cửa phòng đóng kín mít, nhớ lại thời điểm anh mới rời đi, rồi còn bộ dạng của người bên trong phòng, trong lòng vô cớ nổi lên một trận tê dại.
Giang Tịch tùy ý quay về phòng, trực tiếp nằm lên giường, tay khẽ đặt lên trán rồi nhắm mắt lại.
Anh nhớ tới mình vừa rồi không chịu không chế mà tiến lên, rồi bế cô lên, nhớ đến mình ban nãy còn ngồi xổm bên mép giường, trong lúc ánh mắt lơ đãng nên đã nhìn không sót chút nào.
Một màn vừa rồi cứ quanh quẩn trong đầu, muốn vứt đi không được.
Áo choàng tắm kia sao lại mỏng đến như vậy.
Mỏng đến mức một tay anh hoàn toàn có thể nắm giữ, phảng phất còn có thể vỗ về hai luồng no đủ vẫn còn đang phập phồng phía sau lớp áo ấy.
Lòng bàn tay đặt trên trán nóng hổi, chính anh cũng không phát hiện nó đã nóng đến dường ấy rồi.
Hồi ức từ rất lâu rồi đột ngột đánh úp, khiến người ta không kịp trở tay.
Giang Tịch mở mắt, tầm mắt dừng trên lòng bàn tay trái rất lâu.
Đúng lúc này, di động đột ngột vang lên.
“Ong” một tiếng, nhắc nhở người sở hữu có một thông báo mới.
Thực ra, Giang Tịch không sử dụng quá nhiều phần mềm tiện ích. Năm đó khi còn du học ở Columbia, cộng đồng người Hoa kéo nhau tải Instagram, rồi YouTube cũng lục tục phát triển, vòng tròn bạn bè này vô cùng tiện lợi, có thể xem hoạt động của nhau, hẹn nhau đi uống rượu rồi cùng nhau trượt tuyết hay tắm biển.
Nhưng chỉ có một mình anh không có hứng thú, cảm thấy mấy trò đó quá vô bổ, mệt mỏi.
Anh cũng không cần phải tham gia mấy vòng xã giao đấy để phát triển về sau này.
Nhưng nói anh hoàn toàn không tham gia thì không phải, lúc trước anh có đăng kí một kênh, rảnh rỗi sẽ qua xem một chút.
Tay Giang Tịch khẽ vươn ra với lấy di dộng, trực tiếp click mở giao diện tin tức của Weibo —
【@Pearl: Hôm nay gặp một phiền toái nho nhỏ đã thành tinh, nó chọc giận tôi. Nhưng hình như cũng không quá bực mình. 】
……
Sau khi Giang Tịch đi về thì Quý Minh Châu mới đi thẳng đến phòng tắm đổi quần áo ngủ.
Chân cô chỉ còn cảm giác lơ lửng giống như mọi thứ bây giờ đều mềm như bông.
Cô cũng không dám dùng sức, chờ đến khi dọn dẹp xong xuôi, sau khi nằm trên giường lăn lộn vài vòng cô mới ý thức được, hình như là ―― mình lại mất ngủ rồi.
Lăn qua lộn lại trong chốc lát, cô quyết định nằm lên công tử gà Sally, bò lên trên Weibo, phát một tin mà fans có thể thấy được.
Bất quá sau khi tuyên bố vài phút, trong khoảnh khắc liền có rất nhiều đáp lại.
――【 Pearl ơi làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?! 】
――【……… Phiền toái nhỏ? Lại phát cơm chó cho con dân ăn.jpg]】
――【 không bực mình đến vậy, ok, cho nên khi nào mới có video a ~】
――【 thúc giục +1, lúc trước có người mua được bản thảo có lưu lượng, sau khi đăng lên lại các video của @Pearl còn đứng ở vị trí thứ hai, nhưng mà ―― chúng tôi sẽ hảo hảo bảo vệ bảo bối thật tốt! 】
Quý Minh Châu chọn hai bình luận trên đầu để trả lời.
――【 cũng không phải chuyện đại sự gì, Pearl của bạn vẫn ổn. 】
――【 không đến mức phiền toái, nhưng hình như là cũng có đi:)】
Tương tác với mấy bảo bối một lát, Quý Minh Châu liền vui trở lại.
Mặc dù không để lại bình luận nào nữa, nhưng bình luận nào cũng thả tim xem như ủng hộ.
Cô kéo một đường đi xuống thì tay dừng lại một điểm nào đó trên màn hình.
Rồi sau đó, hình như là thoáng thấy gì đó, cô khẽ dụi dụi hai mắt.
Cái nick này có chút quen mắt a.
――【@jjabcdefg8888:. 】
Quý Minh Châu nhìn cái nick ẩn danh này, trực tiếp bỏ qua, tiếp tục trả lời bình luận tiếp theo.
Có lẽ câu kia anh nói có không ít sự uy hiếp nên giọng nói cô bây giờ phá lệ nhỏ hơn rất nhiều.
Vốn dĩ muốn dựa vào câu nói này để tiện đà rụt chân lại nhưng lại không thành.
Cả phòng được bao phủ bởi ánh đèn vàng nhàn nhạt nên Giang Tịch liền tiện tay bật thêm đèn để nhìn kĩ vết thương.
Trong phút chốc, cả căn phòng đều sáng bừng. Khi này mới chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người đang rất gần.
Tay Giang Tịch ở phía dưới vẫn đang tiếp tục xoay xoay ấn ấn cổ chân cô: “Đau ở đây sao?”
“Ừ” Cổ chân bị người khác nắm có chút không quen, khiến cả người cô không tự chủ mà hơi run run, sau đó mới chậm rãi bổ sung, “Kỳ thật thời điểm mới xoay còn có chút đau đau, còn bây giờ chỉ hơi râm ran một chút thôi, anh hiểu ý tôi chứ?”
Sau khi nói vậy, cô bổ sung thêm, “Hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Giang Tịch nghe vậy nhưng vẫn duy trì trầm mặc không nói, duy chỉ có động tác tay là không ngừng, tiếp tục cầm chai thuốc phun trị thương xịt trực tiếp vào vết thương, tay còn lại cầm miếng bông lau lau bên ngoài.
Phỏng chừng Giang Tịch cũng mới vừa tắm xong, tóc anh vẫn còn hơi ướt dán trên trán.
Quần áo trên người cũng là quần áo đơn giản mặc ở nhà. Đã vậy anh còn dựa rất gần vào người cô nên cô thậm chí có thể ngửi được hương bồ kết với hương gỗ tuyết tùng mát lạnh hoà quyện vào nhau trên người anh.
Ánh đèn nhẹ nhàng hắt lên một nửa sườn mặt toát lên nét dịu dàng.
Tuy giữ nguyên vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng dáng vẻ cúi đầu an tĩnh xoa thuốc, thoạt nhìn cũng có thể thấy vẻ ôn nhu khó phát hiện ra.
Mặt người dạ thú.
Lông mi còn dài hơn so với nữ nhân bình thường.
“Tôi nhìn đáng sợ như vậy sao?”
Giang Tịch lên tiếng phá vỡ không gian im lặng.
“Hả?” Quý Minh Châu không hiểu rõ ý tứ của anh lắm.
“Nếu không thì cô run cái gì.”
Giang Tịch chậm rãi ngước mắt, nhìn cô rồi lại cúi đầu.
“…..”
Tôi đâu có run.
Tôi đang ngứa đấy anh có hiểu không???
“….Tôi chỉ hơi ngứa chút thôi! Cái này cũng bình thường mà phải không?” Quý Minh Châu ngước mắt nhìn anh, lên tiếng đề nghị, “Nếu tôi xoa thuốc cho anh như vậy, anh bảo đảm sẽ không nhúc nhích sao?”
Cô tưởng tượng đến cảnh đó, đột nhiên thấy vui vui.
Không cần phải bôi thuốc, cô chỉ cần có cơ hội cũng sẽ khiến cho tên này ân hận đến cuối đời!
Giang Tịch không mặn không nhạt liếc nhìn cô, “Trong phòng tắm có lót thảm, làm sao cô có thể trượt chân được hay vậy?”
Trong phòng có lót thảm, nhưng ai quy định trong phòng có lót thảm sẽ không ngã chứ!!!
Quý Minh Châu muốn phản bác, nhưng nghĩ đến chân mình vẫn còn trong tay anh, lỡ anh tập kích cô thì sao?
Bất quá —
Cô ngã trong phòng tắm thì có liên quan gì đến tấm thảm lót trong nhà tắm.
Nói đến “Đầu sỏ gây tội” thì không phải nên đề cập đến tến máy móc tí hon kia hay sao.
“Đều tại cái tên Tomi kia, nếu không phải vì nó đột nhiên bật nhạc, làm tôi giật mình rồi không phòng bị mà té hay sao…” Quý Minh Châu bất tri bất bất giác khuyến khích anh, “Giang Tịch à, anh mang nó đi dùm tôi đi, nó sắp thành tinh đến nơi rồi đó.”
Cô nói những lời này nhưng lại không hề phát hiện ngữ khí của mình như đang nỉ non làm nũng.
Đúng lúc này người máy nhỏ không biết chui ở góc nào đột nhiên xuất hiện ngay cửa.
【 nữ chủ nhân, cô gọi em sao, Tomi vẫn luôn ở đây a ~~】
Quý Minh Châu khẽ giật mình, chân theo bản năng mà rụt lại, bị Giang Tịch nhanh tay lẹ mắt tóm lại được.
Anh quay đầu, nhìn về phía cửa, lạnh giọng hạ mệnh lệnh, “Get out”
Phiên dịch ra có nghĩa tựa tựa như, “Lăn xa ra một chút.”
Nam chủ nhân ra lệnh, không thể không nghe a ~
Sau khi phát ra âm thanh “A Nga”, rồi bật lên một đoạn nhạc đau thương thì trực tiếp biến mất không thấy bóng dáng.
So sánh với Giang Tịch bình tĩnh đạm nhiên sau khi thấy cảnh này, Quý Minh Châu lại cảm thấy như được mở rộng tầm mắt.
Hoá ra, để xua đuổi tên máy móc tí hon này phải sử dụng tiếng Anh sao, chả trách lúc trước trái la phải hét, thủ đoạn nào cũng đã dùng rồi, vậy mà nó vẫn đến cào cửa phòng cô, không muốn rời đi.
Nghĩ đến đây, cô càng cảm thán độ cao cấp của trí tuệ nhân tạo.
Quý Minh Châu cùng người máy tí hon trừ một chút thời gian hồ nháo thì đại đa số sống với nhau khá hoà bình yên ấm.
Đôi khi còn cảm thấy nó khá đáng yêu, vì nó mà ra một kỳ vlog cũng không phải không được.
Bất quá —
“Tại sao nó chỉ đi theo tôi mà nó không đi theo anh?”
Giang Tịch mất một lúc lâu vẫn chưa trả lời, nếu không phải cảm giác mát lạnh vẫn tiếp tục lan toả thì cô còn cho rằng người này đang dùng thuật ẩn thân.
Mất một lúc lâu anh mới thu hồi tầm mắt, bắt đầu thu dọn hộp thuốc, vừa sửa sang lại vừa nói, “Chắc là nó thấy cô thuận mắt.”
“Một người máy không có tình cảm mà cũng có thể nhìn được ai thuận mắt hơn à.” Quý Minh Châu nghĩ nghĩ, nhớ đến câu hát《ai chết rồi cũng phải qua một lần yêu》, chớp chớp mắt nhìn Giang Tịch.
“Cái này cô phải đến hỏi nó chứ.”
Còn kêu cô đi hỏi nó, tưởng cô là đồ ngốc sao?!
Hoặc có thể nói ngược lại, thật ra đống máy móc nhỏ bé kia nhìn thuận mắt Giang Tịch thì đúng hơn.
Cuối cùng cũng không có vết thương ngoài da gì quá rõ ràng, nên lần “té ngã trong phòng tắm” này không kéo dài quá lâu.
Kỳ thật ngay từ đầu cô đã khuyên Giang Tịch không cần phải quá hoảng hốt, chỉ là vô tình vấp ngã thôi, vẫn có thể đứng lên hoạt động bình thường, thế mà anh vẫn dùng dằng dây dưa hết cả một buổi tối.
Đã vậy anh vẫn còn giữ cái mặt lạnh lẽo đó cho ai coi, cứ như là người bị gãy chân là anh chứ không phải là cô vậy.
Cô muốn kìm nén không nói, nhưng những lời ấy vẫn cứ luẩn quẩn trong cổ họng
“Anh ――”
“Cô.”
Hai người đồng thời lên tiếng, rồi cũng không hẹn nhau dừng lại.
“Anh nói trước đi.” Quý Minh Châu phá lệ làm người tốt, dù sao thì anh vừa rồi cũng giúp đã mình một việc lớn.
Thuốc bôi cũng không phải là thuốc quá hạn.
Giang Tịch chậm rãi đứng lên, tầm mắt xoay một vòng từ trên xuống dưới, đôi mắt đen nhánh âm u, tựa như đêm đen thăm thẳm nơi đồng quê đang nhen nhóm lên một đốm lửa.
“Cô kéo lại cổ áo đi.”
…..Kéo lại cổ áo là có ý gì?
Chờ đến khi thân ảnh của Giang Tịch từ từ biến mất sau cánh cửa, Quý Minh Châu mới chợt hoàn hồn.
Cô bất tri bất giác cúi đầu, nhìn lại cổ áo của mình, nhìn xong rồi chỉ muốn trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
Quý Minh Châu, có đôi khi cô không thể tin được đây là loại sự tình gì.
Nhìn xem, cuối cùng thì bản thân gặp báo ứng rồi.
Nổi hứng làm hư cổ áo của Giang Tịch, đến bây giờ thì sao, cổ áo của cô cũng đi vào vết xe đổ, thậm chỉ tổn thất này còn nặng nề, nghiêm trọng hơn gấp ngàn lần.
Áo choàng tắm tuy có diện tích bao phủ rất lớn, nhưng cổ áo lại hở quá nhiều.
Lúc nãy chưa kịp đổi sang quần áo ngủ, chỉ khoác tạm cái áo choàng tắm vào. Mà nói đến áo choàng tắm của cô thì không cần bàn cãi đến độ rộng rãi thoải mái. Tuy rằng quần áo ngủ có kiểu dáng hoàn toàn trái ngược, nhưng vì sự việc lúc nãy diễn ra quá nhanh, cô không hề có xíu ý thức nào về việc phải đổi sang quần áo ngủ.
Giờ thì hay rồi, muốn s.exy bao nhiêu thì có s.exy bấy nhiêu.
Nói đi cũng phải nói lại, Giang Tịch không biết đã nhìn được bao lâu rồi, vậy mà bây giờ mới lên tiếng nhắc nhở, quả thực là đồ bất lương, có mưu đồ quấy rối!
Quý Minh Châu nắm chặt lấy cổ áo, không để thêm một tấc da thịt nào lộ ra bên ngoài, cẩn thận xem xét mọi thứ, lúc này mới âm thầm lẩm bẩm một câu —
“Ngụy quân tử.”
….
Giang Tịch mang hộp thuốc cất lại vào kho, mơ hồ nghe thấy bên kia đầu hành lang vang lên tiếng động.
Là tiếng đóng cửa, nếu cẩn thận nghe thì còn mang theo vẻ giận dỗi.
Giang Tịch xoa xoa thái dương, chậm rãi quay ngược lại phòng cô.
Đến rồi chỉ thấy cửa phòng đóng kín mít, nhớ lại thời điểm anh mới rời đi, rồi còn bộ dạng của người bên trong phòng, trong lòng vô cớ nổi lên một trận tê dại.
Giang Tịch tùy ý quay về phòng, trực tiếp nằm lên giường, tay khẽ đặt lên trán rồi nhắm mắt lại.
Anh nhớ tới mình vừa rồi không chịu không chế mà tiến lên, rồi bế cô lên, nhớ đến mình ban nãy còn ngồi xổm bên mép giường, trong lúc ánh mắt lơ đãng nên đã nhìn không sót chút nào.
Một màn vừa rồi cứ quanh quẩn trong đầu, muốn vứt đi không được.
Áo choàng tắm kia sao lại mỏng đến như vậy.
Mỏng đến mức một tay anh hoàn toàn có thể nắm giữ, phảng phất còn có thể vỗ về hai luồng no đủ vẫn còn đang phập phồng phía sau lớp áo ấy.
Lòng bàn tay đặt trên trán nóng hổi, chính anh cũng không phát hiện nó đã nóng đến dường ấy rồi.
Hồi ức từ rất lâu rồi đột ngột đánh úp, khiến người ta không kịp trở tay.
Giang Tịch mở mắt, tầm mắt dừng trên lòng bàn tay trái rất lâu.
Đúng lúc này, di động đột ngột vang lên.
“Ong” một tiếng, nhắc nhở người sở hữu có một thông báo mới.
Thực ra, Giang Tịch không sử dụng quá nhiều phần mềm tiện ích. Năm đó khi còn du học ở Columbia, cộng đồng người Hoa kéo nhau tải Instagram, rồi YouTube cũng lục tục phát triển, vòng tròn bạn bè này vô cùng tiện lợi, có thể xem hoạt động của nhau, hẹn nhau đi uống rượu rồi cùng nhau trượt tuyết hay tắm biển.
Nhưng chỉ có một mình anh không có hứng thú, cảm thấy mấy trò đó quá vô bổ, mệt mỏi.
Anh cũng không cần phải tham gia mấy vòng xã giao đấy để phát triển về sau này.
Nhưng nói anh hoàn toàn không tham gia thì không phải, lúc trước anh có đăng kí một kênh, rảnh rỗi sẽ qua xem một chút.
Tay Giang Tịch khẽ vươn ra với lấy di dộng, trực tiếp click mở giao diện tin tức của Weibo —
【@Pearl: Hôm nay gặp một phiền toái nho nhỏ đã thành tinh, nó chọc giận tôi. Nhưng hình như cũng không quá bực mình. 】
……
Sau khi Giang Tịch đi về thì Quý Minh Châu mới đi thẳng đến phòng tắm đổi quần áo ngủ.
Chân cô chỉ còn cảm giác lơ lửng giống như mọi thứ bây giờ đều mềm như bông.
Cô cũng không dám dùng sức, chờ đến khi dọn dẹp xong xuôi, sau khi nằm trên giường lăn lộn vài vòng cô mới ý thức được, hình như là ―― mình lại mất ngủ rồi.
Lăn qua lộn lại trong chốc lát, cô quyết định nằm lên công tử gà Sally, bò lên trên Weibo, phát một tin mà fans có thể thấy được.
Bất quá sau khi tuyên bố vài phút, trong khoảnh khắc liền có rất nhiều đáp lại.
――【 Pearl ơi làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?! 】
――【……… Phiền toái nhỏ? Lại phát cơm chó cho con dân ăn.jpg]】
――【 không bực mình đến vậy, ok, cho nên khi nào mới có video a ~】
――【 thúc giục +1, lúc trước có người mua được bản thảo có lưu lượng, sau khi đăng lên lại các video của @Pearl còn đứng ở vị trí thứ hai, nhưng mà ―― chúng tôi sẽ hảo hảo bảo vệ bảo bối thật tốt! 】
Quý Minh Châu chọn hai bình luận trên đầu để trả lời.
――【 cũng không phải chuyện đại sự gì, Pearl của bạn vẫn ổn. 】
――【 không đến mức phiền toái, nhưng hình như là cũng có đi:)】
Tương tác với mấy bảo bối một lát, Quý Minh Châu liền vui trở lại.
Mặc dù không để lại bình luận nào nữa, nhưng bình luận nào cũng thả tim xem như ủng hộ.
Cô kéo một đường đi xuống thì tay dừng lại một điểm nào đó trên màn hình.
Rồi sau đó, hình như là thoáng thấy gì đó, cô khẽ dụi dụi hai mắt.
Cái nick này có chút quen mắt a.
――【@jjabcdefg8888:. 】
Quý Minh Châu nhìn cái nick ẩn danh này, trực tiếp bỏ qua, tiếp tục trả lời bình luận tiếp theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương