Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Chương 26
“Giang Tịch.”
“Tôi ở đây.”
Quý Minh Châu nhẹ nhàng gọi anh, đến khi được trả lời rồi thì mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Kỳ thật thời điểm xóc nảy trong nháy mắt kia, là cô nắm lấy cánh tay Giang Tịch trước, sau này mới bị người nọ thuận thế ôm vào lòng.
Mũi ngửi thấy hương vị quen thuộc, trái tim vừa này còn lơ lửng trong không trung đã dần dần bình ổn.
Như là tìm được một nơi để nương tựa, có một chỗ để khát khao.
Chuyện vừa mới phát sinh hết thảy chỉ là thoảng qua, ở thời khắc mấu chốt cô còn cho rằng nó sẽ cứ tiếp tục chao liêng như vậy, trong đầu đã hiện lên rất nhiều ý niệm.
Hốc mắt bỗng dưng đau xót, một lòng mềm mại như là ngâm mình ở trong dòng nước lạnh băng, sau khi co rúm lại thì không thể đứng dậy được nữa.
Còn tốt, vẫn còn tốt.
May mắn thay mọi thứ chỉ xảy đến trong nháy mắt, còn có thể chịu đựng được, vẫn có thể gượng dậy sau khoảng thời gian dài mù mịt kia.
Cô hít hít mũi, ở trong lòng ng/ực anh dừng lại một lát, “Xin lỗi, chỉ là tôi đột nhiên nhớ tới một việc.”
Kỳ thật từ rất lâu trước đây, Quý Minh Châu không tin phong thuỷ cũng không quy y cửa Phật.
Chỉ vì sau này gặp phải vô số lần suy nghĩ cùng bóng đè luân phiên như hành hạ, cô mới nhận ra có một loại tinh thần ký thác, hoàn toàn khác với kỷ niệm.
Cô không sợ bay, cũng không sợ hãi trời cao vạn dặm, huống chi là chiếc trực thăng nho nhỏ này.
Nhưng ngay trong tích tắc đó, cô lại tưởng tượng thấy, mẹ mình ở thời khắc phi cơ gặp rủi ro kia sẽ có tâm tình như thế nào.
Có phải sẽ còn nhớ phải thay tã lót cho cô, có phải sẽ nhớ về mái ấm của bọn họ.
Có phải sẽ hối hận khi bước lên chuyến bay này rồi lại tiếp tục rơi vào tình thế hoang mang cùng tuyệt vọng.
Cuối cùng, chung quy thì mọi thứ đều đã bị chôn vùi vào cát bụi.
Quý Minh Châu từ trước đến nay cao ngạo ưu nhã, minh diễm lại quyến rũ.
Nhưng rất ít có thời khắc nào giống như bây giờ, mi mắt rũ xuống, lông mi phủ một cái bóng mờ lên gò má mang theo nét âm u nhàn nhạt, giọng nói dường như đứt quãng chỉ chạm nhẹ là sẽ tan biến.
Giang Tịch không hề hé răng, nhưng lực đạo ôm lấy cô vẫn không thay đổi.
Bỗng dưng, từ bên tai có một giọng nói hưng phấn vang lên ——
“surprise! charming girl!” (bất ngờ không cô bé đáng yêu)
Quý Minh Châu không rõ nguyên do mở mắt ra, thoát khỏi cảm xúc của bản thân.
Phi công Thổ Nhĩ Kỳ từ kính chiếu hậu nhìn hai người đang ôm nhau, ngữ khí vui vẻ.
Từ góc độ này của anh ta nhìn sang, Quý Minh Châu đang rúc vào trong lồng ng/ực của Giang Tịch, hai người giống như một đôi quần cư gấu bắc cực, gắt gao ở cùng nhau.
Tất nhiên mọi thứ là do anh ta mới vừa rồi đã thực hiện một thao tác thông minh nho nhỏ, tạo điều kiện để hai người có thêm một bước tiến đáng kể.
“is amazing, right?” (thật tuyệt vời phải không?)
Phi công nhìn hai người vẫn còn chưa nhúc nhích, giọng nói bắt đầu trở nên tự hào, dùng tiếng Anh giải thích về màn nhạc dạo vừa rồi.
Đây là hạng mục được đảm bảo an toàn và có tính khả thi cao mà bọn họ phối hợp thực hiện.
Điều khoản này được liệt kê ở trong thỏa thuận với hành khách trước khi lên máy bay.
Những người từng chọn dịch vụ trực thăng này phần lớn đều là những cặp đôi đang yêu nhau hoặc là các thành viên trong gia đình.
Mà tình huống bất ngờ vừa rồi không thể nghi ngờ đã mang đến cho người ta nhiều sự thay đổi trong các cung bậc cảm xúc nhất.
Nghi ngờ, không thể tin tưởng, la hét chói tai đến điên cuồng, rồi sau đó lại chậm rãi hồi phục, mới từ từ bình tĩnh.
Lẽ dĩ nhiên, hơn phân nửa bọn họ sẽ ôm nhau mà khóc.
Hai người hiển nhiên không nghĩ tới còn có một màn này xảy ra, nghe xong lời giải thích của phi công, Giang Tịch nhíu mi, vừa định mở miệng liền bị Quý Minh Châu ngăn lại.
Quý Minh Châu chậm rãi từ Giang Tịch trong lòng ng/ực dời đi, cười khẽ với phi công, bắt đầu vui đùa, trêu ghẹo một phen.
Vị phi công này cũng chỉ có ý tốt, dự án thú vị vừa rồi dù sao cũng đã có trước trong điều khoản thỏa thuận, chỉ là do bọn họ lúc trước vội vàng cãi nhau, không có nghiêm túc xem qua thôi.
Hơn nữa, lúc này, cô cũng không còn điều gì đáng lo ngại.
Chiếc trực thăng nhanh chóng quay trở về điểm xuất phát, đáp xuống căn cứ, Quý Minh Châu cười cùng phi công bắt tay.
Phi công kia nhiệt tình ôm lấy cô, tiếp tục hướng về phía Giang Tịch.
Giang Tịch chỉ thoáng gật gật đầu, cũng không có ý muốn cùng anh ta nói chuyện.
Phi công không thèm để ý, ngược lại bắt đầu nhiệt tình dào dạt mà ca ngợi diện mạo Quý Minh Châu, hơn nữa còn lễ phép dò hỏi, trao đổi một chút phương thức liên hệ.
Không chỉ có như thế, vị phi công mang hộ tịch Thổ Nhĩ Kỳ này còn nói chính mình đang nghiên cứu một ít phần mềm địa phương, nhập gia tùy tục, chuẩn bị về sau sẽ du ngoạn non sông gấm vóc, Quý Minh Châu nếu có rảnh, hai người còn có thể cùng nhau uống trà đàm đạo.
Quá rõ ràng, anh ta cảm thấy hứng thú với Quý Minh Châu, hơn nữa còn vô cùng ấn tượng trước vẻ đẹp của cô.
Bị đối phương chủ động muốn phương thức liên hệ, đối với Quý Minh Châu cũng không phải cái gì hiếm lạ.
Bình thường cô sẽ không đồng ý, nhưng hôm nay người phi công này thoạt nhìn khá nhiệt tình, hơn nữa —— nếu lúc sau muốn cắt nối biên tập vlog, có đề tài “Phi cơ trực thăng” này cũng có thể xin một ít lời khuyên của anh ta
Cân nhắc xong, Quý Minh Châu mới trả lời, “Được, anh chờ tôi một chút.”
Động tác này của cô kỳ thật là đi tìm di động của mình.
Nhưng không biết cô đã để di động ở chỗ nào rồi, cô loay hoay s/ờ soạng cũng không nhớ ra đã để đâu.
Quý Minh Châu cũng không muốn ngây người quá lâu nên đã đi khắp nơi nhìn một loạt, ánh mắt dừng ở bàn tay đang nhét vào trong túi quần của Giang Tịch.
Lúc mới xuống phi cơ, túi đựng thiết bị chụp ảnh đã bị Giang Tịch cầm đi rồi.
Quý Minh Châu hướng tới Giang Tịch vẫy vẫy tay, “Giang Tịch, di động của tôi ở chỗ anh phải không.”
Anh từ khi phi công bắt đầu nhiệt tình xu nịnh, chỉ tỏ vẻ thờ ơ đứng ở một bên.
Một bộ dáng không muốn chen lời, cũng không muốn đáp lời.
Nếu bây giờ có tuyết bay tán loạn, Giang Tịch hoàn toàn có thể giành được danh hiệu “Tác phẩm điêu khắc trên băng” của mọi thời đại mất.
Thấy Quý Minh Châu nhìn về bên này, anh gật đầu, “Đi thôi.”
Quả thực chính là hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Làm như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn qua, nhàn nhạt nhắc nhở nói, “Buổi chiều công ty tôi còn có việc.”
Quý Minh Châu cân nhắc, này đại khái chính là ý tứ thúc giục người.
Cô cũng không tiếp tục trì hoãn, cùng phi công lại hàn huyên hai câu, nói “Xin lỗi” xong lúc này mới xoay người đi về phía Giang Tịch.
Hai người song song đi cạnh nhau trên đường trở về tửu trang, Quý Minh Châu rút mấy cây cỏ lau ven đường, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức.
“Giang Tịch, lúc ở trên trực thăng, cảm ơn anh a.”
“Ừ.”
Anh trả lời, mắt nhìn thẳng, sườn mặt lạnh lẽo ẩn hiện sau mấy tán cây
Con đường dọc theo căn cứ để trực thăng và tửu trang được bao bọc bởi mấy ngọn núi, mặt đất được rải đầy đá cuội.
“Cho nên di động của tôi đâu?”
Đi tới đi lui, cô lại đột nhiên nhớ tới vụ này, dứt khoát dừng lại tại chỗ.
Quý Minh Châu trước khi đi, cố ý nhìn xung quanh cabin, những nơi cô từng đi qua đều dần dần bị loại trừ, theo lý thuyết, không có khả năng tìm không ra a.
Chẳng lẽ nói
Là ném đi rồi?
Nếu ném đi vậy thì thật phiền toái, bên trong có rất nhiều nội dung cùng tư liệu sống, còn có bộ lọc phần mềm, chúng đều rất đắt, mỗi một cái vô cùng quan trọng.
Tải lại cũng được, cô có sao lưu, cũng không đến mức mất hết, chỉ là sẽ thực phiền toái.
Quý Minh Châu cúi đầu lẩm bẩm, thầm cảm thán vận may của mình năm này chẳng tốt chút nào.
Đúng lúc này, Giang Tịch cũng theo sát từng bước chân đột ngột dừng lại, xoay người nhìn ra đẳng sau.
Thân ảnh anh cao thẳng như tùng bách, cùng khu rừng phi lao bên cạnh như hợp lại thành một.
Thời điểm anh nhìn cô, mi phong nhíu lại, hình dáng khuôn mặt rõ ràng.
“Di động của cô tôi cầm.”
Vừa dứt lời, tay Giang Tịch tiến vào túi áo khoác lấy ra.
Chiếc di động màu đen còn mang theo nhỏ vụn lóe lên nằm gọn trong tay anh ——
Rõ ràng là di động của cô?
Không phải là….
Cho nên di động của cô từ vừa mới bắt đầu vẫn luôn đặt ở chỗ đó??
Hơn nữa, vì đặt trong túi áo khoác, khoảng cách quá thuận tiện, hoàn toàn có thể thò tay vào lấy nó ra dễ dàng.
Vậy thì cô thật sự muốn hỏi lúc nãy vì sao anh không hé răng!
Không nói đến việc chính mình tìm đã nửa ngày, nếu bản thân Giang Tịch còn có điểm tự giác, vừa rồi cô cũng không đến mức lẩm bẩm một mình lâu đến như vậy.
Đại khái là tầm mắt Quý Minh Châu quá mức chói mắt, Giang Tịch nhìn về phía cô, nhẹ giọng giải thích, “Vừa rồi không để ý.”
“”
Khi cô dừng lại, anh liền chú ý?
Giang Tịch chắc chắn có thuộc tính radar, chỉ có thể dựa vào phán đoán vô căn cứ này để an ủi tâm hồn thôi.
……
Hai người ở tửu trang dùng cơm trưa, theo lý thuyết hẳn là nơi thu thập hành lý, trực tiếp xuất phát về Ngân Thành mới đúng, chỉ vì nề hà Quý Minh Châu vẫn còn có một nguyện vọng nhỏ không thể thực hiện được nên vẫn chưa rời đi.
“Giang Tịch, tôi nghe nói bên này tửu trang có rượu do mình tự tay sản xuất.” Thời điểm cô thu thập hành lý, bỗng nhiên nói câu này.
Mí mắt Giang Tịch lười nhác mà nhấc lên, xem như đáp lại.
Anh đã sớm thu thập xong, trước mắt ngồi ở ghế dựa chờ Quý Minh Châu.
“Tôi đã xem đánh giá của nội bộ, nghe nói chúng được đóng gói xinh đẹp, uống khá tốt, hạn sử dụng cũng lâu ——”
“Cô muốn cái gì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.”
Giang Tịch dứt khoát lưu loát mà đánh gãy Quý Minh Châu.
Nếu anh nói như vậy, Quý Minh Châu cũng không khách khí thêm nữa.
“Anh không phải cùng lão bản ở đây có giao tình không tệ hay sao, Bách Duyệt bên kia cũng có hầm rượu, chẳng qua bên đó lại tương đối trống trải, vừa vặn yêu cầu bổ sung thêm một chút tài nguyên.”
Quý Minh Châu chính là muốn nếm thử mấy loại rượu không thể dễ dàng mua được ở đây, có phải như vậy hay không thật sự thì không ai biết.
Câu nói kia nói như thế nào nhỉ, đó là tỳ bà che nửa mặt hoa. ( tựa tựa như câu nửa kín nửa hở bên mình đấy ạ)
Càng che dấu, liền càng dễ dàng khơi mào hứng thú của người khác.
Cô chính là muốn nắm lấy cơ hội sở hữu chai rượu rất khó đặt trước này.
Nghe nói mặc dù là khách quý cũng chỉ thuộc về bộ phận phục vụ khách hàng của suối nước nóng, cũng không phải đối tượng buôn bán rượu của nơi đây.
Cổ phần của Giang Tịch có thể chia hoa hồng, chỉ cần thoáng động đầu ngón tay thì chuyện này vô cùng đơn giản.
Quả nhiên, cô gần như mặt dày mày dạn năn nỉ ỉ ôi, trên đường về liền có chai rượu nằm trong bình nhôm đặt trên xe.
……
Trên đường trở về Ngân Thành thì bị tắc đường, chiếc xe cũng chỉ đành nối đuôi theo xếp thành một hàng dài.
Trong khi chờ đợi, Quý Minh Châu vặn chai nước mà tửu trang suối nước nóng đưa cho hai người trước khi đi ra, uống một ngụm. Cô đã khát rất lâu vì bị kẹt xe ở đây.
Ngoại trừ nước đóng chai còn có một ít thức ăn, trước khi đi quản gia của khách sạn còn đưa cho bọn họ một đôi búp bê bằng vải.
Quần áo bên ngoài làm bằng lụa sa tanh, mang theo nét cổ kính, rất tinh xảo, là một nam một nữ.
Thậm chí ông ấy còn cố ý nhấn mạnh đây là tấm lòng của tửu trang, xin hai người hãy nhận lấy, còn hẹn bọn họ nếu có thời gian hãy quay lại.
Quý Minh Châu cầm hai con búp bê lên, nhẹ nhàng thưởng thức.
Chỉ một lúc sau cô liền có chút mệt, chắc là do thể lực mình quá yếu.
Nhớ đến khóa yoga mình đã đăng kí bèn tự dặn lòng khi về phải bắt tay vào tập ngay.
“Anh nói buổi chiều công ty còn có việc, hiện tại xem ra, trở lại Ngân Thành cũng đã là chạng vạng rồi, anh có chắc mình sẽ về kịp lúc không đấy?”
Giang Tịch một tay tùy ý để trên vô lăng, tay còn lại gác lên cửa sổ xe, tầm mắt vẫn nhìn về phía trước.
Từ Quý Minh Châu góc độ nhìn qua chỉ cảm thấy, quả là tuổi trẻ, tự phụ, lười biếng.
“Về không kịp thì thôi tôi không đến nữa.”
Giọng nói anh chậm rãi, lửng lơ như có như không từ từ tan ra trong không trung.
“Giang tổng.” Quý Minh Châu dừng một chút, cuối cùng cũng tìm được từ ngữ để hình dung điểm mấu chốt, “Ngài thật đúng là tùy hứng.”
Nghe thử xem, đây chính là ngữ khí vân đạm phong khinh trong truyền thuyết đấy.
Phảng phất như chỉ đang nói về một sự việc không quá quan trọng, nhàn nhạt lướt qua rồi thôi.
Nếu đến không kịp thì bất quá thì tại sao giọng điệu giục cô đi vào buổi sáng lại làm ra vẻ cô không nhanh lên, về chậm một chút thì có thể mất phân nửa Giang thị đấy.
Quý Minh Châu ở nơi mà Giang Tịch không thể thấy, bắt lấy con búp bê nam bằng vải, dùng sức bóp mạnh.
Một đường vừa đi vừa dừng, chờ đến khi hoàng hôn buông xuống, không còn ánh chiều tà nữa, thì chiếc xe mới từ trong màn đêm chậm rãi chạy vào gara của Bách Duyệt.
Quý Minh Châu xuống xe đi vòng sang một bên, nhìn Giang Tịch xuống xe, lưu loát mở cốp sau lên, cúi người lấy chai rượu.
Trong lúc chờ Giang Tịch, cô cầm di động trong tay tùy ý lướt một vòng.
Bởi vì là cuối tuần nên trang chủ của cô thập phần náo nhiệt.
Quý Minh Châu có follow rất nhiều chủ Weibo. Cô thường tìm hiểu về phong cách thời trang, hay những mẩu chuyện hài hước,…Đúng lúc này, thông báo của Weibo “Ong” lên một tiếng.
Là một tin tức chiếm cứ vị trí top đầu trang.
【 Phòng Triệu Lan phát sóng trực tiếp, sử dụng tài nguyên phỏng vấn mạnh nhất —— tựa đề “Nhân vật phong vân của giới kinh tế tài chính” sẽ được công bố ngay bây giờ, mọi thứ hết thảy vào 8 giờ đêm nay, chúng ta không gặp không về ~】
Phía dưới bình luận nội dung cũng vô cùng hỗn loạn, hiển nhiên, đều là thập phần tò mò chờ mong
—— mặc kệ nói như thế nào, vẫn rất chờ mong, thật sự sẽ có Giang thị sao?
—— nếu có, ta tuyệt đối sẽ yêu Wei chủ cả đời!
—— có chút kích động ai, ô ô ô sẽ là thiếu chủ Giang gia thần bí sao?
—— tin tưởng ta, Ngân Thành dựa bắc bạch phú mỹ, nghe nói gia gia là Triệu lão, khẳng định cùng Giang gia có lui tới a ~
—— lầu trên, nếu là Ngân Thành Triệu lão gia, thì thật đúng là không nhất định phải cùng Giang gia lui tới, ngươi xem Triệu gia đều flop thành cái dạng gì rồi, Giang thị có thể nhìn trúng sao? [ cười khóc ]
—— tranh cái gì, rốt cuộc có phải hay không đêm nay 8 giờ chẳng phải sẽ biết ư? Có thì mọi người đều vui mừng, nếu không đúng sự thật, Wei chủ liền tự vẫn đi thôi.
Võng bằng hữu cũng nhiệt liệt thảo luận, độ hot của đề tài vẫn còn rất cao, có lẽ là trong đêm nay lưu lượng có thể có xu hướng dần dần tăng lên.
Chạm đến hai cái tên kia, đầu ngón tay Quý Minh Châu hơi dừng lại.
Cô bỗng chốc nhớ tới, lời nói lúc trước bị Giang Tịch đánh gãy vẫn chưa thể tiếp tục.
Nếu lần này phỏng vấn xuôn xẻ, thì chắc là có quan hệ với Triệu Lan, hoặc là có quan hệ với Giang thị.
Khả năng cao là khi hai nhà hợp tác hạng mục vừa rồi, dần dà đem chuyện phỏng vấn đề cập đến luôn.
Như vậy
Tầm mắt Quý Minh Châu chuẩn xác nhìn về phía Giang Tịch.
Không thể nghi ngờ gì nữa, anh thực sự mê người, trầm lãnh cấm dục, hơn nữa, còn hấp dẫn người khác phái đến như vậy.
Lúc này, Giang Tịch đứng dậy, dáng người thẳng tắp ưu việt làm lu mờ hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Thỉnh thoảng có một vài tia sáng từ cái đèn gần đấy chiếu trực tiếp đến, khi chúng rơi vào người anh rồi lại theo quỹ đạo mà lệch đi.
Thời điểm gara không có tiếng xe, khiến cho cả người anh bao phủ một vẻ hào sảng thanh lạc, khí khái theo đó mà tự hình thành.
Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, Quý Minh Châu cuối cùng cũng hỏi, “Giang Tịch, quan hệ của anh cùng Triệu Lan rốt cuộc là như thế nào?”
“Tôi ở đây.”
Quý Minh Châu nhẹ nhàng gọi anh, đến khi được trả lời rồi thì mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Kỳ thật thời điểm xóc nảy trong nháy mắt kia, là cô nắm lấy cánh tay Giang Tịch trước, sau này mới bị người nọ thuận thế ôm vào lòng.
Mũi ngửi thấy hương vị quen thuộc, trái tim vừa này còn lơ lửng trong không trung đã dần dần bình ổn.
Như là tìm được một nơi để nương tựa, có một chỗ để khát khao.
Chuyện vừa mới phát sinh hết thảy chỉ là thoảng qua, ở thời khắc mấu chốt cô còn cho rằng nó sẽ cứ tiếp tục chao liêng như vậy, trong đầu đã hiện lên rất nhiều ý niệm.
Hốc mắt bỗng dưng đau xót, một lòng mềm mại như là ngâm mình ở trong dòng nước lạnh băng, sau khi co rúm lại thì không thể đứng dậy được nữa.
Còn tốt, vẫn còn tốt.
May mắn thay mọi thứ chỉ xảy đến trong nháy mắt, còn có thể chịu đựng được, vẫn có thể gượng dậy sau khoảng thời gian dài mù mịt kia.
Cô hít hít mũi, ở trong lòng ng/ực anh dừng lại một lát, “Xin lỗi, chỉ là tôi đột nhiên nhớ tới một việc.”
Kỳ thật từ rất lâu trước đây, Quý Minh Châu không tin phong thuỷ cũng không quy y cửa Phật.
Chỉ vì sau này gặp phải vô số lần suy nghĩ cùng bóng đè luân phiên như hành hạ, cô mới nhận ra có một loại tinh thần ký thác, hoàn toàn khác với kỷ niệm.
Cô không sợ bay, cũng không sợ hãi trời cao vạn dặm, huống chi là chiếc trực thăng nho nhỏ này.
Nhưng ngay trong tích tắc đó, cô lại tưởng tượng thấy, mẹ mình ở thời khắc phi cơ gặp rủi ro kia sẽ có tâm tình như thế nào.
Có phải sẽ còn nhớ phải thay tã lót cho cô, có phải sẽ nhớ về mái ấm của bọn họ.
Có phải sẽ hối hận khi bước lên chuyến bay này rồi lại tiếp tục rơi vào tình thế hoang mang cùng tuyệt vọng.
Cuối cùng, chung quy thì mọi thứ đều đã bị chôn vùi vào cát bụi.
Quý Minh Châu từ trước đến nay cao ngạo ưu nhã, minh diễm lại quyến rũ.
Nhưng rất ít có thời khắc nào giống như bây giờ, mi mắt rũ xuống, lông mi phủ một cái bóng mờ lên gò má mang theo nét âm u nhàn nhạt, giọng nói dường như đứt quãng chỉ chạm nhẹ là sẽ tan biến.
Giang Tịch không hề hé răng, nhưng lực đạo ôm lấy cô vẫn không thay đổi.
Bỗng dưng, từ bên tai có một giọng nói hưng phấn vang lên ——
“surprise! charming girl!” (bất ngờ không cô bé đáng yêu)
Quý Minh Châu không rõ nguyên do mở mắt ra, thoát khỏi cảm xúc của bản thân.
Phi công Thổ Nhĩ Kỳ từ kính chiếu hậu nhìn hai người đang ôm nhau, ngữ khí vui vẻ.
Từ góc độ này của anh ta nhìn sang, Quý Minh Châu đang rúc vào trong lồng ng/ực của Giang Tịch, hai người giống như một đôi quần cư gấu bắc cực, gắt gao ở cùng nhau.
Tất nhiên mọi thứ là do anh ta mới vừa rồi đã thực hiện một thao tác thông minh nho nhỏ, tạo điều kiện để hai người có thêm một bước tiến đáng kể.
“is amazing, right?” (thật tuyệt vời phải không?)
Phi công nhìn hai người vẫn còn chưa nhúc nhích, giọng nói bắt đầu trở nên tự hào, dùng tiếng Anh giải thích về màn nhạc dạo vừa rồi.
Đây là hạng mục được đảm bảo an toàn và có tính khả thi cao mà bọn họ phối hợp thực hiện.
Điều khoản này được liệt kê ở trong thỏa thuận với hành khách trước khi lên máy bay.
Những người từng chọn dịch vụ trực thăng này phần lớn đều là những cặp đôi đang yêu nhau hoặc là các thành viên trong gia đình.
Mà tình huống bất ngờ vừa rồi không thể nghi ngờ đã mang đến cho người ta nhiều sự thay đổi trong các cung bậc cảm xúc nhất.
Nghi ngờ, không thể tin tưởng, la hét chói tai đến điên cuồng, rồi sau đó lại chậm rãi hồi phục, mới từ từ bình tĩnh.
Lẽ dĩ nhiên, hơn phân nửa bọn họ sẽ ôm nhau mà khóc.
Hai người hiển nhiên không nghĩ tới còn có một màn này xảy ra, nghe xong lời giải thích của phi công, Giang Tịch nhíu mi, vừa định mở miệng liền bị Quý Minh Châu ngăn lại.
Quý Minh Châu chậm rãi từ Giang Tịch trong lòng ng/ực dời đi, cười khẽ với phi công, bắt đầu vui đùa, trêu ghẹo một phen.
Vị phi công này cũng chỉ có ý tốt, dự án thú vị vừa rồi dù sao cũng đã có trước trong điều khoản thỏa thuận, chỉ là do bọn họ lúc trước vội vàng cãi nhau, không có nghiêm túc xem qua thôi.
Hơn nữa, lúc này, cô cũng không còn điều gì đáng lo ngại.
Chiếc trực thăng nhanh chóng quay trở về điểm xuất phát, đáp xuống căn cứ, Quý Minh Châu cười cùng phi công bắt tay.
Phi công kia nhiệt tình ôm lấy cô, tiếp tục hướng về phía Giang Tịch.
Giang Tịch chỉ thoáng gật gật đầu, cũng không có ý muốn cùng anh ta nói chuyện.
Phi công không thèm để ý, ngược lại bắt đầu nhiệt tình dào dạt mà ca ngợi diện mạo Quý Minh Châu, hơn nữa còn lễ phép dò hỏi, trao đổi một chút phương thức liên hệ.
Không chỉ có như thế, vị phi công mang hộ tịch Thổ Nhĩ Kỳ này còn nói chính mình đang nghiên cứu một ít phần mềm địa phương, nhập gia tùy tục, chuẩn bị về sau sẽ du ngoạn non sông gấm vóc, Quý Minh Châu nếu có rảnh, hai người còn có thể cùng nhau uống trà đàm đạo.
Quá rõ ràng, anh ta cảm thấy hứng thú với Quý Minh Châu, hơn nữa còn vô cùng ấn tượng trước vẻ đẹp của cô.
Bị đối phương chủ động muốn phương thức liên hệ, đối với Quý Minh Châu cũng không phải cái gì hiếm lạ.
Bình thường cô sẽ không đồng ý, nhưng hôm nay người phi công này thoạt nhìn khá nhiệt tình, hơn nữa —— nếu lúc sau muốn cắt nối biên tập vlog, có đề tài “Phi cơ trực thăng” này cũng có thể xin một ít lời khuyên của anh ta
Cân nhắc xong, Quý Minh Châu mới trả lời, “Được, anh chờ tôi một chút.”
Động tác này của cô kỳ thật là đi tìm di động của mình.
Nhưng không biết cô đã để di động ở chỗ nào rồi, cô loay hoay s/ờ soạng cũng không nhớ ra đã để đâu.
Quý Minh Châu cũng không muốn ngây người quá lâu nên đã đi khắp nơi nhìn một loạt, ánh mắt dừng ở bàn tay đang nhét vào trong túi quần của Giang Tịch.
Lúc mới xuống phi cơ, túi đựng thiết bị chụp ảnh đã bị Giang Tịch cầm đi rồi.
Quý Minh Châu hướng tới Giang Tịch vẫy vẫy tay, “Giang Tịch, di động của tôi ở chỗ anh phải không.”
Anh từ khi phi công bắt đầu nhiệt tình xu nịnh, chỉ tỏ vẻ thờ ơ đứng ở một bên.
Một bộ dáng không muốn chen lời, cũng không muốn đáp lời.
Nếu bây giờ có tuyết bay tán loạn, Giang Tịch hoàn toàn có thể giành được danh hiệu “Tác phẩm điêu khắc trên băng” của mọi thời đại mất.
Thấy Quý Minh Châu nhìn về bên này, anh gật đầu, “Đi thôi.”
Quả thực chính là hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Làm như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn qua, nhàn nhạt nhắc nhở nói, “Buổi chiều công ty tôi còn có việc.”
Quý Minh Châu cân nhắc, này đại khái chính là ý tứ thúc giục người.
Cô cũng không tiếp tục trì hoãn, cùng phi công lại hàn huyên hai câu, nói “Xin lỗi” xong lúc này mới xoay người đi về phía Giang Tịch.
Hai người song song đi cạnh nhau trên đường trở về tửu trang, Quý Minh Châu rút mấy cây cỏ lau ven đường, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức.
“Giang Tịch, lúc ở trên trực thăng, cảm ơn anh a.”
“Ừ.”
Anh trả lời, mắt nhìn thẳng, sườn mặt lạnh lẽo ẩn hiện sau mấy tán cây
Con đường dọc theo căn cứ để trực thăng và tửu trang được bao bọc bởi mấy ngọn núi, mặt đất được rải đầy đá cuội.
“Cho nên di động của tôi đâu?”
Đi tới đi lui, cô lại đột nhiên nhớ tới vụ này, dứt khoát dừng lại tại chỗ.
Quý Minh Châu trước khi đi, cố ý nhìn xung quanh cabin, những nơi cô từng đi qua đều dần dần bị loại trừ, theo lý thuyết, không có khả năng tìm không ra a.
Chẳng lẽ nói
Là ném đi rồi?
Nếu ném đi vậy thì thật phiền toái, bên trong có rất nhiều nội dung cùng tư liệu sống, còn có bộ lọc phần mềm, chúng đều rất đắt, mỗi một cái vô cùng quan trọng.
Tải lại cũng được, cô có sao lưu, cũng không đến mức mất hết, chỉ là sẽ thực phiền toái.
Quý Minh Châu cúi đầu lẩm bẩm, thầm cảm thán vận may của mình năm này chẳng tốt chút nào.
Đúng lúc này, Giang Tịch cũng theo sát từng bước chân đột ngột dừng lại, xoay người nhìn ra đẳng sau.
Thân ảnh anh cao thẳng như tùng bách, cùng khu rừng phi lao bên cạnh như hợp lại thành một.
Thời điểm anh nhìn cô, mi phong nhíu lại, hình dáng khuôn mặt rõ ràng.
“Di động của cô tôi cầm.”
Vừa dứt lời, tay Giang Tịch tiến vào túi áo khoác lấy ra.
Chiếc di động màu đen còn mang theo nhỏ vụn lóe lên nằm gọn trong tay anh ——
Rõ ràng là di động của cô?
Không phải là….
Cho nên di động của cô từ vừa mới bắt đầu vẫn luôn đặt ở chỗ đó??
Hơn nữa, vì đặt trong túi áo khoác, khoảng cách quá thuận tiện, hoàn toàn có thể thò tay vào lấy nó ra dễ dàng.
Vậy thì cô thật sự muốn hỏi lúc nãy vì sao anh không hé răng!
Không nói đến việc chính mình tìm đã nửa ngày, nếu bản thân Giang Tịch còn có điểm tự giác, vừa rồi cô cũng không đến mức lẩm bẩm một mình lâu đến như vậy.
Đại khái là tầm mắt Quý Minh Châu quá mức chói mắt, Giang Tịch nhìn về phía cô, nhẹ giọng giải thích, “Vừa rồi không để ý.”
“”
Khi cô dừng lại, anh liền chú ý?
Giang Tịch chắc chắn có thuộc tính radar, chỉ có thể dựa vào phán đoán vô căn cứ này để an ủi tâm hồn thôi.
……
Hai người ở tửu trang dùng cơm trưa, theo lý thuyết hẳn là nơi thu thập hành lý, trực tiếp xuất phát về Ngân Thành mới đúng, chỉ vì nề hà Quý Minh Châu vẫn còn có một nguyện vọng nhỏ không thể thực hiện được nên vẫn chưa rời đi.
“Giang Tịch, tôi nghe nói bên này tửu trang có rượu do mình tự tay sản xuất.” Thời điểm cô thu thập hành lý, bỗng nhiên nói câu này.
Mí mắt Giang Tịch lười nhác mà nhấc lên, xem như đáp lại.
Anh đã sớm thu thập xong, trước mắt ngồi ở ghế dựa chờ Quý Minh Châu.
“Tôi đã xem đánh giá của nội bộ, nghe nói chúng được đóng gói xinh đẹp, uống khá tốt, hạn sử dụng cũng lâu ——”
“Cô muốn cái gì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.”
Giang Tịch dứt khoát lưu loát mà đánh gãy Quý Minh Châu.
Nếu anh nói như vậy, Quý Minh Châu cũng không khách khí thêm nữa.
“Anh không phải cùng lão bản ở đây có giao tình không tệ hay sao, Bách Duyệt bên kia cũng có hầm rượu, chẳng qua bên đó lại tương đối trống trải, vừa vặn yêu cầu bổ sung thêm một chút tài nguyên.”
Quý Minh Châu chính là muốn nếm thử mấy loại rượu không thể dễ dàng mua được ở đây, có phải như vậy hay không thật sự thì không ai biết.
Câu nói kia nói như thế nào nhỉ, đó là tỳ bà che nửa mặt hoa. ( tựa tựa như câu nửa kín nửa hở bên mình đấy ạ)
Càng che dấu, liền càng dễ dàng khơi mào hứng thú của người khác.
Cô chính là muốn nắm lấy cơ hội sở hữu chai rượu rất khó đặt trước này.
Nghe nói mặc dù là khách quý cũng chỉ thuộc về bộ phận phục vụ khách hàng của suối nước nóng, cũng không phải đối tượng buôn bán rượu của nơi đây.
Cổ phần của Giang Tịch có thể chia hoa hồng, chỉ cần thoáng động đầu ngón tay thì chuyện này vô cùng đơn giản.
Quả nhiên, cô gần như mặt dày mày dạn năn nỉ ỉ ôi, trên đường về liền có chai rượu nằm trong bình nhôm đặt trên xe.
……
Trên đường trở về Ngân Thành thì bị tắc đường, chiếc xe cũng chỉ đành nối đuôi theo xếp thành một hàng dài.
Trong khi chờ đợi, Quý Minh Châu vặn chai nước mà tửu trang suối nước nóng đưa cho hai người trước khi đi ra, uống một ngụm. Cô đã khát rất lâu vì bị kẹt xe ở đây.
Ngoại trừ nước đóng chai còn có một ít thức ăn, trước khi đi quản gia của khách sạn còn đưa cho bọn họ một đôi búp bê bằng vải.
Quần áo bên ngoài làm bằng lụa sa tanh, mang theo nét cổ kính, rất tinh xảo, là một nam một nữ.
Thậm chí ông ấy còn cố ý nhấn mạnh đây là tấm lòng của tửu trang, xin hai người hãy nhận lấy, còn hẹn bọn họ nếu có thời gian hãy quay lại.
Quý Minh Châu cầm hai con búp bê lên, nhẹ nhàng thưởng thức.
Chỉ một lúc sau cô liền có chút mệt, chắc là do thể lực mình quá yếu.
Nhớ đến khóa yoga mình đã đăng kí bèn tự dặn lòng khi về phải bắt tay vào tập ngay.
“Anh nói buổi chiều công ty còn có việc, hiện tại xem ra, trở lại Ngân Thành cũng đã là chạng vạng rồi, anh có chắc mình sẽ về kịp lúc không đấy?”
Giang Tịch một tay tùy ý để trên vô lăng, tay còn lại gác lên cửa sổ xe, tầm mắt vẫn nhìn về phía trước.
Từ Quý Minh Châu góc độ nhìn qua chỉ cảm thấy, quả là tuổi trẻ, tự phụ, lười biếng.
“Về không kịp thì thôi tôi không đến nữa.”
Giọng nói anh chậm rãi, lửng lơ như có như không từ từ tan ra trong không trung.
“Giang tổng.” Quý Minh Châu dừng một chút, cuối cùng cũng tìm được từ ngữ để hình dung điểm mấu chốt, “Ngài thật đúng là tùy hứng.”
Nghe thử xem, đây chính là ngữ khí vân đạm phong khinh trong truyền thuyết đấy.
Phảng phất như chỉ đang nói về một sự việc không quá quan trọng, nhàn nhạt lướt qua rồi thôi.
Nếu đến không kịp thì bất quá thì tại sao giọng điệu giục cô đi vào buổi sáng lại làm ra vẻ cô không nhanh lên, về chậm một chút thì có thể mất phân nửa Giang thị đấy.
Quý Minh Châu ở nơi mà Giang Tịch không thể thấy, bắt lấy con búp bê nam bằng vải, dùng sức bóp mạnh.
Một đường vừa đi vừa dừng, chờ đến khi hoàng hôn buông xuống, không còn ánh chiều tà nữa, thì chiếc xe mới từ trong màn đêm chậm rãi chạy vào gara của Bách Duyệt.
Quý Minh Châu xuống xe đi vòng sang một bên, nhìn Giang Tịch xuống xe, lưu loát mở cốp sau lên, cúi người lấy chai rượu.
Trong lúc chờ Giang Tịch, cô cầm di động trong tay tùy ý lướt một vòng.
Bởi vì là cuối tuần nên trang chủ của cô thập phần náo nhiệt.
Quý Minh Châu có follow rất nhiều chủ Weibo. Cô thường tìm hiểu về phong cách thời trang, hay những mẩu chuyện hài hước,…Đúng lúc này, thông báo của Weibo “Ong” lên một tiếng.
Là một tin tức chiếm cứ vị trí top đầu trang.
【 Phòng Triệu Lan phát sóng trực tiếp, sử dụng tài nguyên phỏng vấn mạnh nhất —— tựa đề “Nhân vật phong vân của giới kinh tế tài chính” sẽ được công bố ngay bây giờ, mọi thứ hết thảy vào 8 giờ đêm nay, chúng ta không gặp không về ~】
Phía dưới bình luận nội dung cũng vô cùng hỗn loạn, hiển nhiên, đều là thập phần tò mò chờ mong
—— mặc kệ nói như thế nào, vẫn rất chờ mong, thật sự sẽ có Giang thị sao?
—— nếu có, ta tuyệt đối sẽ yêu Wei chủ cả đời!
—— có chút kích động ai, ô ô ô sẽ là thiếu chủ Giang gia thần bí sao?
—— tin tưởng ta, Ngân Thành dựa bắc bạch phú mỹ, nghe nói gia gia là Triệu lão, khẳng định cùng Giang gia có lui tới a ~
—— lầu trên, nếu là Ngân Thành Triệu lão gia, thì thật đúng là không nhất định phải cùng Giang gia lui tới, ngươi xem Triệu gia đều flop thành cái dạng gì rồi, Giang thị có thể nhìn trúng sao? [ cười khóc ]
—— tranh cái gì, rốt cuộc có phải hay không đêm nay 8 giờ chẳng phải sẽ biết ư? Có thì mọi người đều vui mừng, nếu không đúng sự thật, Wei chủ liền tự vẫn đi thôi.
Võng bằng hữu cũng nhiệt liệt thảo luận, độ hot của đề tài vẫn còn rất cao, có lẽ là trong đêm nay lưu lượng có thể có xu hướng dần dần tăng lên.
Chạm đến hai cái tên kia, đầu ngón tay Quý Minh Châu hơi dừng lại.
Cô bỗng chốc nhớ tới, lời nói lúc trước bị Giang Tịch đánh gãy vẫn chưa thể tiếp tục.
Nếu lần này phỏng vấn xuôn xẻ, thì chắc là có quan hệ với Triệu Lan, hoặc là có quan hệ với Giang thị.
Khả năng cao là khi hai nhà hợp tác hạng mục vừa rồi, dần dà đem chuyện phỏng vấn đề cập đến luôn.
Như vậy
Tầm mắt Quý Minh Châu chuẩn xác nhìn về phía Giang Tịch.
Không thể nghi ngờ gì nữa, anh thực sự mê người, trầm lãnh cấm dục, hơn nữa, còn hấp dẫn người khác phái đến như vậy.
Lúc này, Giang Tịch đứng dậy, dáng người thẳng tắp ưu việt làm lu mờ hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Thỉnh thoảng có một vài tia sáng từ cái đèn gần đấy chiếu trực tiếp đến, khi chúng rơi vào người anh rồi lại theo quỹ đạo mà lệch đi.
Thời điểm gara không có tiếng xe, khiến cho cả người anh bao phủ một vẻ hào sảng thanh lạc, khí khái theo đó mà tự hình thành.
Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, Quý Minh Châu cuối cùng cũng hỏi, “Giang Tịch, quan hệ của anh cùng Triệu Lan rốt cuộc là như thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương