Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Chương 53
“Nông dân?” Quý Minh Châu đứng khựng lại.
Heo mới cần phải có nông dân chứ.
Cô gái cười rộ lên, “Ý của anh, em là heo sao?”
Cô nghĩ một hồi mới cảm thấy, tên này phối hợp cũng không tệ lắm.
Chỉ là
Quý Minh Châu bỗng nhiên dâng lên một ý niệm khủ/ng bố.
Công chúa nhỏ, vẫn nên đi cùng với, heo đực nhỏ?
Cô đột nhiên tiến đến, bắt lấy cổ Giang Tịch, hung tợn bóp chặt, “Giang Tịch, anh có phải cảm thấy em giống heo lắm đúng không?!”
Anh bị sức lực của cô làm cho bất đắc dĩ cúi đầu.
Tóc đen rũ trên trán, đẹp muốn mệnh.
Giang Tịch chăm chú nhìn cô một lát, “Chẳng lẽ không phải chính em tự nhận sao?”
Tiện đà, anh nhắc nhở cô, “Cái khăn kia, lại còn hoa hồng tối hôm qua, cũng chưa thấy em kích động như hôm nay.”
Quý Minh Châu nhìn hai mắt anh, hai cái này có thể cùng một chuyện sao?
“Vậy anh sửa tên danh bạ em như thế nào?”
Tiểu đầu heo hay là tiểu tiểu đầu heo
Giang Tịch tùy ý cô ôm cổ anh nháo loạn, “Điện thoại của anh, không cần sửa lại.”
Bởi vì, anh vẫn luôn cảm thấy như thế.
Trong lòng Giang Tịch, chưa bao giờ thay đổi
Rất nhanh đã đến xế chiều.
Quý Minh Châu tâm huyết dâng trào, cảm thấy muốn sắp xếp ổn thỏa thêm vài việc.
Những chuyện xảy ra giữa hai người yêu nhau, đều không thể thiếu.
Bao gồm hẹn hò, xem phim, còn ve vãn tán tỉnh nhau, cô đều phải có.
Giang Tịch Giang Tịch Giang Tịch.
Thời niên thiếu cô có rất nhiều mơ mộng, cũng từng mang cho cô những đả kích trí mạng, vào giờ khắc này, dù làm nhiều hơn nữa cũng không thấy mệt mỏi.
“Em muốn cùng anh làm thật nhiều thứ, Giang tổng, ngay cả chuyển này anh cũng không được chơi xấu đâu đấy.” Quý Minh Châu nâng cằm nhỏ lên, cáo mượn oai hùm.
Giang Tịch nắm lấy cằm, nhẹ nhàng liếm, “Được, đây chính là em nói đấy nhé, chuyện gì cũng đều phải làm.”?
“”
Quý Minh Châu không biết có phải do mình nghĩ nhiều hay không, nhưng tới giờ phút này rồi —— cô thật sự muốn cùng anh làm hết tất cả.
Tuy rằng lúc nào cũng thấy người này có chút gian tà, sâu trong nội tâm hò hét thập phần rõ ràng.
Cô thích Giang Tịch như vậy.
Cuối tuần chỉ còn một nửa thời gian, chờ đến khi vượt qua đêm nay, lại quay về guồng công việc hằng ngày sáng đi chiều về.
Tuy hai người đều có bối cảnh đứng đầu —— là người thừa kế của hai gia tộc Giang – Quý, gánh nặng trên vai không hề nhẹ nhàng hơn so với người khác.
Lúc trước Giang Tịch vì cô lại vắng một buổi họp, Giang thị từ trên xuống dưới đều cần yêu cầu xử lý, cho nên trước mắt, Quý Minh Châu không dám mơ mộng quá nhiều.
Chờ qua đợt bận rộn đầu xuân, cô sẽ tận tâm tận lực mà hưởng thụ thời gian riêng của hai người.
Vui vẻ nhất, có lẽ sẽ bắt đầu từ cuối tuần sau.
Tuy rằng không có hoạt động du lịch quá hoành tráng, nhưng những cuối tuần bình thường, cộng thêm khi Giang Tịch không tăng ca.
Hai người vẫn có thể lên kế hoạch du hí một phen.
Quý Minh Châu từ trước đến nay không phải loại người che giấu tính tình, cô đem suy nghĩ của bản thân nói cho Giang Tịch, cũng không biết anh có đang nghe hay không, vẫn luôn đáp “Được”.
Đến nỗi sau này, cô sợ mình sẽ buột miệng thốt ra từ gì đó không hợp lý, anh có lẽ sẽ trực tiếp đáp được.
Loại bộ dạng này, ngược lại rất giống anh học cao trung khi ấy.
Hai người nháo loạn một hồi, sau khi về nước, lúc nào cũng mang bộ dạng lù lù bất động vẻ mặt như bài Poker, người cũng lạnh buốt, như gió lạnh từ vùng bắc bộ địa cực thổi tới.
“Giang Tịch, chiều nay chúng ta làm những gì đây?” Quý Minh Châu sờ sờ ngăn kéo ở dưới bàn trà Bách Duyệt vẫn còn có băng ghi hình.
Cô xem qua một lượt, đều là mấy cuộn Quý Minh Châu xem rất nhiều lần.
“Anh nói muốn chúng ta làm gì, em đều sẽ đáp ứng?” Anh theo sát Quý Minh Châu ngồi xuống bên cạnh, hai người đồng loạt dựa vào sô pha mềm mại phía sau.
Chẳng qua, chân Giang Tịch dài quá mức, còn phải hơi hơi cong cong, không quá thoải mái.
Giữa trưa đầu xuân, ánh mặt trời lười biếng chiếu vào.
Quý Minh Châu nhìn qua người ngồi bên cạnh, sườn mặt anh được ánh sáng dạo quanh, ấm áp nhu hòa.
Cô nhìn một lát, “Nếu quá mức thì không thể đáp ứng, ví dụ như phim kinh dị, hay phim ma gì đó.”
Giang Tịch để tay lên đầu gối, bộ dạng nhàn tản, “Anh không phải nói đến cái này.”?
“Vậy thì là cái gì?”
Anh nghiêng đi mặt nhìn cô, suýt chút nữa đã chạm vào gò má, như có như không.
Giang Tịch không hề che giấu sâu trong nội tâm bản thân khao khát có được cô, đại khái đã lâu lắm rồi, sớm bị đánh thức, còn cả cảm giác hoảng hốt trong mộng mà anh không thể lý giải.
“Anh chỉ muốn ăn em mà thôi.”
“Vậy anh —— ưm ưm?”
Quý Minh Châu chỉ phát ra mấy tiếng hàm hồ, cảm thấy trước mắt bóng tối dần bao trùm.
Chóp mũi cảm thấy được hương vị dễ ngửi quen thuộc, là hơi thở ấm áp, lấn áp toàn bộ suy nghĩ trong lòng.
Không biết qua bao lâu, cô mới được buông ra.
Khóe mắt còn mang theo nước mắt, đuôi mắt đỏ hoe, Giang Tịch áp lên liế/m nhẹ, “Hiện tại đã biết là cái gì chưa.”
Quý Minh Châu mất một lúc lâu mới lấy lại được ý thức, một vài chuyện chợt vụt qua, đã lâu chưa xuất hiện.
Trước kia còn cùng Quý Thiếu Ngôn nói chuyện qua Wechat, bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu.
Quý Thiếu Ngôn tuy rằng cảm khái mình là một người bố bị vứt bỏ, nhưng loại thời điểm này, ông chỉ cần con gái vui vẻ là tốt rồi.
Trên đời, chỉ còn mối liên hệ này, là điều cùng người nọ có thể kết nối, dứt ra không được, công chúa nhỏ của ông.
Cho nên có những lúc, Quý Thiếu Ngôn đều tận lực thỏa mãn hết thảy yêu cầu của Quý Minh Châu.
Cầm trong lòng bàn tay còn sợ rơi.
Thật ra lúc trước cô xuất ngoại sang Úc du học, Quý Thiếu Ngôn không đành. Mẹ Qúy khuyên nhủ rất lâu.
Nhưng ông biết được tâm tư của con gái mình, phỏng chừng chỉ muốn tìm chút hoài niệm để dựa vào, Quý Thiếu Ngôn không lay chuyển được cô, nên đành đồng ý.
Mà ý niệm nó luôn trằn trọc lại quay trở về, dáng dấp của Giang Tịch, Quý Thiếu Ngôn kỳ thật cũng chỉ hù dọa hù dọa chút thôi, sẽ không thật sự đưa người sang nơi khác.
Rốt cuộc, có rất nhiều thời điểm, người ngoài cuộc tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Quý Minh Châu cùng Giang Tịch cùng lớn lên, có một vài thứ khó nói nên lời, chứ đừng nói đến việc đâm lủng lớp giấy mỏng giữa chúng nó, hay là chân chính ý thức được tình cảm nơi đối phương.
Sớm chiều ở chung đã lâu, tư duy con người vô tri vô giác cũng bị ảnh hưởng.
Xung quanh có quá nhiều thứ can thiệp, ngược lại không có dũng khí.
Cho nên ngay từ đầu, chính ông là người gắn kết hai người đến với nhau.
Nghĩ lại mối quan hệ của hai đứa nhỏ, trở về từ Thụy Sĩ, quả thật đã cải thiện không ít.
Tuy rằng không biết chúng nó cụ thể đã phát triển đến mức nào rồi, nhưng tóm lại tiểu tử Giang Tịch này chắc đã nắm được thời cơ.
Tung hoành trên thương trường nhiều năm, có cái gì Quý Thiếu Ngôn chưa từng thấy qua, phương diện tình cảm của con ông, quả thực có hơi khác người.
Nghĩ đến đây, Quý Thiếu Ngôn lại thẫn thờ.
Bản thân ông cũng coi như đã nhận được báo ứng, cả đời thăng trầm, hoài niệm quá nhiều.
Mỗi khi thức dậy một mình giữa đêm khuya, lòng lạnh băng như gió đêm thổi từng cơn, không thể che giấu.
Có những lúc ông tưởng mình đã buông tay.
Quý Thiếu Ngôn nghỉ ngơi gọi điện cho Quý Minh Châu, vừa mới đặt điện thoại xuống, trợ lý liền gõ cửa bước vào.
“Quý tổng, bên kia muốn lăng xê nghệ sĩ, lấy ảnh ngài cùng họ ăn cơm phát tán, ngài muốn áp xuống không?”
“Là ai? “
“Người mẫu nhỏ đang học đại học kia.”
“Tùy, về sau loại chuyện này không cần phải hỏi lại.” Quý Thiếu Ngôn hoàn toàn nhớ không nổi mặt cô người mẫu đó, chắc gặp ở hầm rượu nào rồi.
“Được.” Sau khi trợ lý đáp lời, khóa cửa ngoài, lúc này mới bước lên, giọng nói cũng hạ thấp, “Theo lời ngài dặn dò, tiếp tục điều tra ở nước ngoài, quả thật đã tra ra chút chuyện.”
Động tác Quý Thiếu Ngôn thoáng dừng, hai mắt híp lại.
“Người của chúng ta tới nơi máy bay gặp nạn năm đó cẩn thận điều tra, phát hiện lúc ấy bài báo đăng số người tử vong, không khớp với số hiệu chuyến bay.”
“Đây không phải chuyện quan trọng nhất, tôi để Richard đến từng nhà thăm hỏi đồng thời tiến hành thâm nhập, hỏi cả thôn dân địa phương, đều không nói gì về việc nhận con nuôi. Cho nên Quý tổng, phỏng đoán lúc trước của chúng ta có lẽ đã đúng, có lẽ phu nhân, căn bản không hề có mặt trên chuyến bay đến Úc năm đó.”
Lúc trước tin tức internet không phát triển.
Cho đến năm nay, đều chỉ là tin tức mơ hồ.
Quý Thiếu Ngôn gật gật đầu, ngữ điệu chậm rãi, “Tôi vẫn luôn có suy nghĩ này, nhưng đến giờ phút này xác nhận lại, tôi ngược lại không biết nên phải làm như thế nào.”
Ông không biết, hồng nhan của ông.
Hiện tại đang ở nơi nào trên thế giới này.
Trợ lý theo Quý Thiếu Ngôn đã nhiều năm, thấy ông ấy như vậy, không khỏi nhớ đến sự việc phát sinh năm đó.
Mười mấy năm chỉ như thoáng qua, như nước chảy mây trôi.
Chỉ biết an ủi, “Quý tổng, thắng lợi đang ở phía trước, có lẽ sau này cần rất nhiều dũng khí, nhưng tôi tin tưởng, tìm được phu nhân, mới là khúc mắc của cuộc đời ngài.”
“Ừ.” Quý Thiếu Ngôn đáp, không biết nhớ tới điều gì, “Lặng lẽ xóa sạch dấu vết, đừng để Thư gia biết được.”
“Tôi cũng đang định nói, dựa theo manh mối phát hiện được, trước đây Thư gia cung cấp manh mối, hình như cố tình che giấu điều gì đó, mọi thứ bọn họ tìm ra, đều trái ngược hoàn toàn với chúng ta, ý của tôi là —— bọn họ hoàn toàn đánh lạc hướng điều tra mà chúng ta muốn.” Trợ lý đem một phần văn kiện mở ra, đưa cho ông.
Quý Thiếu Ngôn chăm chú nhìn một lát, ánh mắt thâm trầm, như con rồng đen phủ phục nơi đáy biển
Đoạn thời gian tiếp theo Quý Minh Châu, vẫn luôn đi theo Giang Tịch.
Anh tiếp tục làm tổng tài bá đạo, cô tiếp tục làm trợ lý bên người.
Trong giờ làm việc, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi, hai người không có cơ hội trò chuyện với nhau.
Tinh thần chuyên nghiệp này, hai người vẫn phải có, hơn nữa ở đây ngoài mặt đạt trình độ ăn ý cao nhất.
Ngẫu nhiên ở trong văn phòng **, ngẫu nhiên ở trong phòng nghỉ liều chết thân mật như nước với lửa.
Thời điểm Giang Tịch lãnh đạm thì cũng thật sự lãnh đạm, lạnh băng tựa như một vị thần, nhưng chờ đến khi thật sự phải làm chút gì đó —— anh lại giống như bếp lò, hừng hực lửa cháy.
Vẫn luôn không đúng mực, cũng luôn không có giới hạn.
Hai người hôm nay cùng nhau làm thêm ngoài giờ.
Chờ đến chuẩn bị đánh xe về nhà, sắc trời đã tối.
Đại bộ phận người trong công ty đều đã về hết, trợ lý đặc trợ vẫn luôn cần cù chăm chỉ.
Quý Minh Châu bước qua chào hỏi, lúc này mới cùng Giang Tịch rảo bước tiến đến thang máy.
“Chúng ta tan tầm rồi mà bọn họ vẫn còn chưa về, vất vả như vậy, anh cũng áp bức họ quá.”
“Áp bức?” Giang Tịch đóng cửa thang máy, nhướn mi.
“Chứ gì nữa, cái loại hung tợn bóc lột này, tư bản các anh không phải rành rọt, am hiểu nhất sao?” Quý Minh Châu dựa vào một góc thang máy, lười nhác nhìn anh.
“Áp bức người khác, là chế độ của công ty.” Giang Tịch trực tiếp đi tới, hai tay chống bên cạnh cô, “Áp bức em, chỉ có mình anh mà thôi.”
Những lời này, nói ra.
Cái gì mà “Anh chỉ áp bức một mình em”?
Quý Minh Châu vừa tức lại vừa buồn cười, nhưng không thể không thừa nhận, cô lại một lần mà bị Giang Tịch lấy lòng rồi.
“Em cười cái gì?” Giang Tịch thấy cô nhịn không được ý cười trên mặt, hỏi.
Kết quả là eo Quý Minh Châu bị ôm lấy.
Cô cũng không khách khí, dùng tay ôm lấy vòng eo cường tráng, khiến anh miệng lưỡi đắng khô.
Giang Tịch đứng khựng lại hai giây, ngón tay thon dài vươn ra ấn hai lần vào màn hình cảm ứng vân tay.
Sau đó thang máy như đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, như đã ngừng hoạt động.
Quý Minh Châu đã nhận ra điều gì đó không bình thường, giọng nói có chút run run, “Giang Tịch, anh làm gì vậy?”
Người này lại còn có thể thao tác trên thang máy?!
Sao anh không trực tiếp điều khiển lên trạm vũ trụ không gian luôn đi!
“Không có gì, chỉ cảm thấy mình chưa từng thử qua ở thang máy.” Anh bình bình nói.?
“”
Có thể đem chuyện thân mật nói một cách đứng đắn, hợp tình hợp lý như vậy sao?
Giang Tịch không đợi Quý Minh Châu đáp lời, con ngươi đen nhánh vẫn luôn khóa trụ lấy cô, cố tình đè thấp giọng nói, “Ở bên trong thang máy áp bức em, hình như cũng không tồi.”
Quý Minh Châu nhịn một lúc lâu, cảm nhận được cơ thể Giang Tịch không ngừng áp sát vào, đôi tay thuận thế đưa về phía trước ôm lấy cổ anh, “Vậy anh nói muốn áp bức em, anh trước hay em trước đây?”
“Nếu em muốn, cũng có thể, nhưng bây giờ là lượt của anh.”
Người trong lòng ngực vô cùng thuận theo, chủ động tới gần anh, bàn tay nhỏ cũng không thành thật, ở sau cổ anh xoa n.ắn vu/ốt ve, giọng Giang Tịch trầm thấp như trước đêm bão táp, “Em từ từ tới, đừng gấp.”
Ai thèm sốt ruột!
Lời kháng nghị Quý Minh Châu còn chưa kịp nói thành lời, môi đã bị ngậm lấy, lấy nụ hôn phong ấn lại tất cả.
Sống lưng cô dán lên vách thang máy lạnh lẽo.
Vừa lạnh lại vừa nóng.
Nhưng trước mặt lại có một bức tường nóng như lửa đốt, âm ỉ cháy không ngừng nghỉ.
Đầu lưỡi cô gần như tê dại, cẩn thận nghe, còn có tiếng róc rách, như nước chảy từ trong khe núi, đến nỗi phải ngượng ngùng.
Rồi sau đó, Quý Minh Châu cảm thấy quần áo bị xốc lên, vạt áo nhăn hết lại.
Hơi lạnh lẽo từ chỗ đó chui vào, rồi sau đó lòng bàn tay ai đó một tấc lại một thước hướng lên trên.
Ấm áp, bao trùm.
Mắt Quý Minh Châu như mang theo sương mù, hơi chống cự, liền không biết đông nam tây bắc, một mảng trơn trượt tuyết trắng kia hình như không còn là của mình nữa.
“Giang Tịch.”
“Hửm.” Giọng mũi của anh khàn khàn, có lẽ cũng không chịu nổi.
Được nhào nặn, được v.uốt ve. Loại tư vị này, khiến cô cảm thấy như đặt trên biển lửa.
Không biết qua bao lâu, thế giới ồn ào náo động mới dần yên lặng.
Giống như vũng nước đầy sau cơn mưa, xung quanh tràn ngập sương mù, chỉ có bên trong nước, không ngừng nhộn nhạo, lộ ra dấu vết bị giọt mưa làm cho xao động.
Hơi thở Quý Minh Châu phập phồng, vội vàng dùng chút sức lực, đẩy anh ra, sửa sang lại cổ áo cùng vạt áo bên dưới, “Vẫn đang ở trong thang máy đấy!”
Anh
Anh không thể chú ý một chút sao!
Quý Minh Châu càng sửa sang càng loạn, như đang cố che giấu điều gì, nhưng không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục đấu tranh với đám nếp gấp nơi vạt áo.
Giang Tịch nhìn khóe mắt chứa đầy ý xuân nhộn nhạo của cô, chậm rãi nói, “Anh đóng lại rồi, sẽ không có ai thấy, cũng sẽ không có ai tiến vào.”
Dứt lời, anh lại tiếp tục bước lên, “Bây giờ đến phiên em, đến đây áp bức anh đi.”
Heo mới cần phải có nông dân chứ.
Cô gái cười rộ lên, “Ý của anh, em là heo sao?”
Cô nghĩ một hồi mới cảm thấy, tên này phối hợp cũng không tệ lắm.
Chỉ là
Quý Minh Châu bỗng nhiên dâng lên một ý niệm khủ/ng bố.
Công chúa nhỏ, vẫn nên đi cùng với, heo đực nhỏ?
Cô đột nhiên tiến đến, bắt lấy cổ Giang Tịch, hung tợn bóp chặt, “Giang Tịch, anh có phải cảm thấy em giống heo lắm đúng không?!”
Anh bị sức lực của cô làm cho bất đắc dĩ cúi đầu.
Tóc đen rũ trên trán, đẹp muốn mệnh.
Giang Tịch chăm chú nhìn cô một lát, “Chẳng lẽ không phải chính em tự nhận sao?”
Tiện đà, anh nhắc nhở cô, “Cái khăn kia, lại còn hoa hồng tối hôm qua, cũng chưa thấy em kích động như hôm nay.”
Quý Minh Châu nhìn hai mắt anh, hai cái này có thể cùng một chuyện sao?
“Vậy anh sửa tên danh bạ em như thế nào?”
Tiểu đầu heo hay là tiểu tiểu đầu heo
Giang Tịch tùy ý cô ôm cổ anh nháo loạn, “Điện thoại của anh, không cần sửa lại.”
Bởi vì, anh vẫn luôn cảm thấy như thế.
Trong lòng Giang Tịch, chưa bao giờ thay đổi
Rất nhanh đã đến xế chiều.
Quý Minh Châu tâm huyết dâng trào, cảm thấy muốn sắp xếp ổn thỏa thêm vài việc.
Những chuyện xảy ra giữa hai người yêu nhau, đều không thể thiếu.
Bao gồm hẹn hò, xem phim, còn ve vãn tán tỉnh nhau, cô đều phải có.
Giang Tịch Giang Tịch Giang Tịch.
Thời niên thiếu cô có rất nhiều mơ mộng, cũng từng mang cho cô những đả kích trí mạng, vào giờ khắc này, dù làm nhiều hơn nữa cũng không thấy mệt mỏi.
“Em muốn cùng anh làm thật nhiều thứ, Giang tổng, ngay cả chuyển này anh cũng không được chơi xấu đâu đấy.” Quý Minh Châu nâng cằm nhỏ lên, cáo mượn oai hùm.
Giang Tịch nắm lấy cằm, nhẹ nhàng liếm, “Được, đây chính là em nói đấy nhé, chuyện gì cũng đều phải làm.”?
“”
Quý Minh Châu không biết có phải do mình nghĩ nhiều hay không, nhưng tới giờ phút này rồi —— cô thật sự muốn cùng anh làm hết tất cả.
Tuy rằng lúc nào cũng thấy người này có chút gian tà, sâu trong nội tâm hò hét thập phần rõ ràng.
Cô thích Giang Tịch như vậy.
Cuối tuần chỉ còn một nửa thời gian, chờ đến khi vượt qua đêm nay, lại quay về guồng công việc hằng ngày sáng đi chiều về.
Tuy hai người đều có bối cảnh đứng đầu —— là người thừa kế của hai gia tộc Giang – Quý, gánh nặng trên vai không hề nhẹ nhàng hơn so với người khác.
Lúc trước Giang Tịch vì cô lại vắng một buổi họp, Giang thị từ trên xuống dưới đều cần yêu cầu xử lý, cho nên trước mắt, Quý Minh Châu không dám mơ mộng quá nhiều.
Chờ qua đợt bận rộn đầu xuân, cô sẽ tận tâm tận lực mà hưởng thụ thời gian riêng của hai người.
Vui vẻ nhất, có lẽ sẽ bắt đầu từ cuối tuần sau.
Tuy rằng không có hoạt động du lịch quá hoành tráng, nhưng những cuối tuần bình thường, cộng thêm khi Giang Tịch không tăng ca.
Hai người vẫn có thể lên kế hoạch du hí một phen.
Quý Minh Châu từ trước đến nay không phải loại người che giấu tính tình, cô đem suy nghĩ của bản thân nói cho Giang Tịch, cũng không biết anh có đang nghe hay không, vẫn luôn đáp “Được”.
Đến nỗi sau này, cô sợ mình sẽ buột miệng thốt ra từ gì đó không hợp lý, anh có lẽ sẽ trực tiếp đáp được.
Loại bộ dạng này, ngược lại rất giống anh học cao trung khi ấy.
Hai người nháo loạn một hồi, sau khi về nước, lúc nào cũng mang bộ dạng lù lù bất động vẻ mặt như bài Poker, người cũng lạnh buốt, như gió lạnh từ vùng bắc bộ địa cực thổi tới.
“Giang Tịch, chiều nay chúng ta làm những gì đây?” Quý Minh Châu sờ sờ ngăn kéo ở dưới bàn trà Bách Duyệt vẫn còn có băng ghi hình.
Cô xem qua một lượt, đều là mấy cuộn Quý Minh Châu xem rất nhiều lần.
“Anh nói muốn chúng ta làm gì, em đều sẽ đáp ứng?” Anh theo sát Quý Minh Châu ngồi xuống bên cạnh, hai người đồng loạt dựa vào sô pha mềm mại phía sau.
Chẳng qua, chân Giang Tịch dài quá mức, còn phải hơi hơi cong cong, không quá thoải mái.
Giữa trưa đầu xuân, ánh mặt trời lười biếng chiếu vào.
Quý Minh Châu nhìn qua người ngồi bên cạnh, sườn mặt anh được ánh sáng dạo quanh, ấm áp nhu hòa.
Cô nhìn một lát, “Nếu quá mức thì không thể đáp ứng, ví dụ như phim kinh dị, hay phim ma gì đó.”
Giang Tịch để tay lên đầu gối, bộ dạng nhàn tản, “Anh không phải nói đến cái này.”?
“Vậy thì là cái gì?”
Anh nghiêng đi mặt nhìn cô, suýt chút nữa đã chạm vào gò má, như có như không.
Giang Tịch không hề che giấu sâu trong nội tâm bản thân khao khát có được cô, đại khái đã lâu lắm rồi, sớm bị đánh thức, còn cả cảm giác hoảng hốt trong mộng mà anh không thể lý giải.
“Anh chỉ muốn ăn em mà thôi.”
“Vậy anh —— ưm ưm?”
Quý Minh Châu chỉ phát ra mấy tiếng hàm hồ, cảm thấy trước mắt bóng tối dần bao trùm.
Chóp mũi cảm thấy được hương vị dễ ngửi quen thuộc, là hơi thở ấm áp, lấn áp toàn bộ suy nghĩ trong lòng.
Không biết qua bao lâu, cô mới được buông ra.
Khóe mắt còn mang theo nước mắt, đuôi mắt đỏ hoe, Giang Tịch áp lên liế/m nhẹ, “Hiện tại đã biết là cái gì chưa.”
Quý Minh Châu mất một lúc lâu mới lấy lại được ý thức, một vài chuyện chợt vụt qua, đã lâu chưa xuất hiện.
Trước kia còn cùng Quý Thiếu Ngôn nói chuyện qua Wechat, bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu.
Quý Thiếu Ngôn tuy rằng cảm khái mình là một người bố bị vứt bỏ, nhưng loại thời điểm này, ông chỉ cần con gái vui vẻ là tốt rồi.
Trên đời, chỉ còn mối liên hệ này, là điều cùng người nọ có thể kết nối, dứt ra không được, công chúa nhỏ của ông.
Cho nên có những lúc, Quý Thiếu Ngôn đều tận lực thỏa mãn hết thảy yêu cầu của Quý Minh Châu.
Cầm trong lòng bàn tay còn sợ rơi.
Thật ra lúc trước cô xuất ngoại sang Úc du học, Quý Thiếu Ngôn không đành. Mẹ Qúy khuyên nhủ rất lâu.
Nhưng ông biết được tâm tư của con gái mình, phỏng chừng chỉ muốn tìm chút hoài niệm để dựa vào, Quý Thiếu Ngôn không lay chuyển được cô, nên đành đồng ý.
Mà ý niệm nó luôn trằn trọc lại quay trở về, dáng dấp của Giang Tịch, Quý Thiếu Ngôn kỳ thật cũng chỉ hù dọa hù dọa chút thôi, sẽ không thật sự đưa người sang nơi khác.
Rốt cuộc, có rất nhiều thời điểm, người ngoài cuộc tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Quý Minh Châu cùng Giang Tịch cùng lớn lên, có một vài thứ khó nói nên lời, chứ đừng nói đến việc đâm lủng lớp giấy mỏng giữa chúng nó, hay là chân chính ý thức được tình cảm nơi đối phương.
Sớm chiều ở chung đã lâu, tư duy con người vô tri vô giác cũng bị ảnh hưởng.
Xung quanh có quá nhiều thứ can thiệp, ngược lại không có dũng khí.
Cho nên ngay từ đầu, chính ông là người gắn kết hai người đến với nhau.
Nghĩ lại mối quan hệ của hai đứa nhỏ, trở về từ Thụy Sĩ, quả thật đã cải thiện không ít.
Tuy rằng không biết chúng nó cụ thể đã phát triển đến mức nào rồi, nhưng tóm lại tiểu tử Giang Tịch này chắc đã nắm được thời cơ.
Tung hoành trên thương trường nhiều năm, có cái gì Quý Thiếu Ngôn chưa từng thấy qua, phương diện tình cảm của con ông, quả thực có hơi khác người.
Nghĩ đến đây, Quý Thiếu Ngôn lại thẫn thờ.
Bản thân ông cũng coi như đã nhận được báo ứng, cả đời thăng trầm, hoài niệm quá nhiều.
Mỗi khi thức dậy một mình giữa đêm khuya, lòng lạnh băng như gió đêm thổi từng cơn, không thể che giấu.
Có những lúc ông tưởng mình đã buông tay.
Quý Thiếu Ngôn nghỉ ngơi gọi điện cho Quý Minh Châu, vừa mới đặt điện thoại xuống, trợ lý liền gõ cửa bước vào.
“Quý tổng, bên kia muốn lăng xê nghệ sĩ, lấy ảnh ngài cùng họ ăn cơm phát tán, ngài muốn áp xuống không?”
“Là ai? “
“Người mẫu nhỏ đang học đại học kia.”
“Tùy, về sau loại chuyện này không cần phải hỏi lại.” Quý Thiếu Ngôn hoàn toàn nhớ không nổi mặt cô người mẫu đó, chắc gặp ở hầm rượu nào rồi.
“Được.” Sau khi trợ lý đáp lời, khóa cửa ngoài, lúc này mới bước lên, giọng nói cũng hạ thấp, “Theo lời ngài dặn dò, tiếp tục điều tra ở nước ngoài, quả thật đã tra ra chút chuyện.”
Động tác Quý Thiếu Ngôn thoáng dừng, hai mắt híp lại.
“Người của chúng ta tới nơi máy bay gặp nạn năm đó cẩn thận điều tra, phát hiện lúc ấy bài báo đăng số người tử vong, không khớp với số hiệu chuyến bay.”
“Đây không phải chuyện quan trọng nhất, tôi để Richard đến từng nhà thăm hỏi đồng thời tiến hành thâm nhập, hỏi cả thôn dân địa phương, đều không nói gì về việc nhận con nuôi. Cho nên Quý tổng, phỏng đoán lúc trước của chúng ta có lẽ đã đúng, có lẽ phu nhân, căn bản không hề có mặt trên chuyến bay đến Úc năm đó.”
Lúc trước tin tức internet không phát triển.
Cho đến năm nay, đều chỉ là tin tức mơ hồ.
Quý Thiếu Ngôn gật gật đầu, ngữ điệu chậm rãi, “Tôi vẫn luôn có suy nghĩ này, nhưng đến giờ phút này xác nhận lại, tôi ngược lại không biết nên phải làm như thế nào.”
Ông không biết, hồng nhan của ông.
Hiện tại đang ở nơi nào trên thế giới này.
Trợ lý theo Quý Thiếu Ngôn đã nhiều năm, thấy ông ấy như vậy, không khỏi nhớ đến sự việc phát sinh năm đó.
Mười mấy năm chỉ như thoáng qua, như nước chảy mây trôi.
Chỉ biết an ủi, “Quý tổng, thắng lợi đang ở phía trước, có lẽ sau này cần rất nhiều dũng khí, nhưng tôi tin tưởng, tìm được phu nhân, mới là khúc mắc của cuộc đời ngài.”
“Ừ.” Quý Thiếu Ngôn đáp, không biết nhớ tới điều gì, “Lặng lẽ xóa sạch dấu vết, đừng để Thư gia biết được.”
“Tôi cũng đang định nói, dựa theo manh mối phát hiện được, trước đây Thư gia cung cấp manh mối, hình như cố tình che giấu điều gì đó, mọi thứ bọn họ tìm ra, đều trái ngược hoàn toàn với chúng ta, ý của tôi là —— bọn họ hoàn toàn đánh lạc hướng điều tra mà chúng ta muốn.” Trợ lý đem một phần văn kiện mở ra, đưa cho ông.
Quý Thiếu Ngôn chăm chú nhìn một lát, ánh mắt thâm trầm, như con rồng đen phủ phục nơi đáy biển
Đoạn thời gian tiếp theo Quý Minh Châu, vẫn luôn đi theo Giang Tịch.
Anh tiếp tục làm tổng tài bá đạo, cô tiếp tục làm trợ lý bên người.
Trong giờ làm việc, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi, hai người không có cơ hội trò chuyện với nhau.
Tinh thần chuyên nghiệp này, hai người vẫn phải có, hơn nữa ở đây ngoài mặt đạt trình độ ăn ý cao nhất.
Ngẫu nhiên ở trong văn phòng **, ngẫu nhiên ở trong phòng nghỉ liều chết thân mật như nước với lửa.
Thời điểm Giang Tịch lãnh đạm thì cũng thật sự lãnh đạm, lạnh băng tựa như một vị thần, nhưng chờ đến khi thật sự phải làm chút gì đó —— anh lại giống như bếp lò, hừng hực lửa cháy.
Vẫn luôn không đúng mực, cũng luôn không có giới hạn.
Hai người hôm nay cùng nhau làm thêm ngoài giờ.
Chờ đến chuẩn bị đánh xe về nhà, sắc trời đã tối.
Đại bộ phận người trong công ty đều đã về hết, trợ lý đặc trợ vẫn luôn cần cù chăm chỉ.
Quý Minh Châu bước qua chào hỏi, lúc này mới cùng Giang Tịch rảo bước tiến đến thang máy.
“Chúng ta tan tầm rồi mà bọn họ vẫn còn chưa về, vất vả như vậy, anh cũng áp bức họ quá.”
“Áp bức?” Giang Tịch đóng cửa thang máy, nhướn mi.
“Chứ gì nữa, cái loại hung tợn bóc lột này, tư bản các anh không phải rành rọt, am hiểu nhất sao?” Quý Minh Châu dựa vào một góc thang máy, lười nhác nhìn anh.
“Áp bức người khác, là chế độ của công ty.” Giang Tịch trực tiếp đi tới, hai tay chống bên cạnh cô, “Áp bức em, chỉ có mình anh mà thôi.”
Những lời này, nói ra.
Cái gì mà “Anh chỉ áp bức một mình em”?
Quý Minh Châu vừa tức lại vừa buồn cười, nhưng không thể không thừa nhận, cô lại một lần mà bị Giang Tịch lấy lòng rồi.
“Em cười cái gì?” Giang Tịch thấy cô nhịn không được ý cười trên mặt, hỏi.
Kết quả là eo Quý Minh Châu bị ôm lấy.
Cô cũng không khách khí, dùng tay ôm lấy vòng eo cường tráng, khiến anh miệng lưỡi đắng khô.
Giang Tịch đứng khựng lại hai giây, ngón tay thon dài vươn ra ấn hai lần vào màn hình cảm ứng vân tay.
Sau đó thang máy như đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, như đã ngừng hoạt động.
Quý Minh Châu đã nhận ra điều gì đó không bình thường, giọng nói có chút run run, “Giang Tịch, anh làm gì vậy?”
Người này lại còn có thể thao tác trên thang máy?!
Sao anh không trực tiếp điều khiển lên trạm vũ trụ không gian luôn đi!
“Không có gì, chỉ cảm thấy mình chưa từng thử qua ở thang máy.” Anh bình bình nói.?
“”
Có thể đem chuyện thân mật nói một cách đứng đắn, hợp tình hợp lý như vậy sao?
Giang Tịch không đợi Quý Minh Châu đáp lời, con ngươi đen nhánh vẫn luôn khóa trụ lấy cô, cố tình đè thấp giọng nói, “Ở bên trong thang máy áp bức em, hình như cũng không tồi.”
Quý Minh Châu nhịn một lúc lâu, cảm nhận được cơ thể Giang Tịch không ngừng áp sát vào, đôi tay thuận thế đưa về phía trước ôm lấy cổ anh, “Vậy anh nói muốn áp bức em, anh trước hay em trước đây?”
“Nếu em muốn, cũng có thể, nhưng bây giờ là lượt của anh.”
Người trong lòng ngực vô cùng thuận theo, chủ động tới gần anh, bàn tay nhỏ cũng không thành thật, ở sau cổ anh xoa n.ắn vu/ốt ve, giọng Giang Tịch trầm thấp như trước đêm bão táp, “Em từ từ tới, đừng gấp.”
Ai thèm sốt ruột!
Lời kháng nghị Quý Minh Châu còn chưa kịp nói thành lời, môi đã bị ngậm lấy, lấy nụ hôn phong ấn lại tất cả.
Sống lưng cô dán lên vách thang máy lạnh lẽo.
Vừa lạnh lại vừa nóng.
Nhưng trước mặt lại có một bức tường nóng như lửa đốt, âm ỉ cháy không ngừng nghỉ.
Đầu lưỡi cô gần như tê dại, cẩn thận nghe, còn có tiếng róc rách, như nước chảy từ trong khe núi, đến nỗi phải ngượng ngùng.
Rồi sau đó, Quý Minh Châu cảm thấy quần áo bị xốc lên, vạt áo nhăn hết lại.
Hơi lạnh lẽo từ chỗ đó chui vào, rồi sau đó lòng bàn tay ai đó một tấc lại một thước hướng lên trên.
Ấm áp, bao trùm.
Mắt Quý Minh Châu như mang theo sương mù, hơi chống cự, liền không biết đông nam tây bắc, một mảng trơn trượt tuyết trắng kia hình như không còn là của mình nữa.
“Giang Tịch.”
“Hửm.” Giọng mũi của anh khàn khàn, có lẽ cũng không chịu nổi.
Được nhào nặn, được v.uốt ve. Loại tư vị này, khiến cô cảm thấy như đặt trên biển lửa.
Không biết qua bao lâu, thế giới ồn ào náo động mới dần yên lặng.
Giống như vũng nước đầy sau cơn mưa, xung quanh tràn ngập sương mù, chỉ có bên trong nước, không ngừng nhộn nhạo, lộ ra dấu vết bị giọt mưa làm cho xao động.
Hơi thở Quý Minh Châu phập phồng, vội vàng dùng chút sức lực, đẩy anh ra, sửa sang lại cổ áo cùng vạt áo bên dưới, “Vẫn đang ở trong thang máy đấy!”
Anh
Anh không thể chú ý một chút sao!
Quý Minh Châu càng sửa sang càng loạn, như đang cố che giấu điều gì, nhưng không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục đấu tranh với đám nếp gấp nơi vạt áo.
Giang Tịch nhìn khóe mắt chứa đầy ý xuân nhộn nhạo của cô, chậm rãi nói, “Anh đóng lại rồi, sẽ không có ai thấy, cũng sẽ không có ai tiến vào.”
Dứt lời, anh lại tiếp tục bước lên, “Bây giờ đến phiên em, đến đây áp bức anh đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương