Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Chương 60
Quý Minh Châu bị buộc phải quỳ bổ nhào vào lồng ngự/c Giang Tịch, vì vậy, cô cũng nghe rõ lời Giang Tịch vừa mới nói.
Cô lấy chống tay lên vai anh, thoáng đứng dậy, “Anh cố ý!”
Dứt lời, Quý Minh Châu hơi dùng lực, đè ngược lại Giang Tịch.
Anh vốn dĩ đang ngồi xếp bằng trên thảm, bị Quý Minh Châu đẩy, ngửa ra phía sau, một tay cũng phải chống để đỡ lấy cơ thể.
“Nghịch ngợm.” Tay còn lại của Giang Tịch vu.ốt ve mặt Quý Minh Châu.
“Anh còn dám nói em, lego suýt nữa bị anh làm hỏng rồi.” Quý Minh Châu phụng phịu đáp.
Không biết là ai mới là người gây chuyện trước!
Giang Tịch ôm lấy cô, khiến hai người gần như dán vào nhau.
Càng đến gần, gần đến nỗi Quý Minh Châu có thể nhìn thấy hàng lông mi dài cong vút đang hấp háy.
Đôi mắt anh đen bóng, khiến người đối diện như bị cuốn vào lốc xoáy, trong đấy sáng bừng, có lẽ đây là miêu tả chính xác nhất cho cụm từ “trong mắt có sao trời”.
Vẻ ngoài Giang Tịch vô cùng đẹp mắt, thêm vào đó là tính cách mạnh mẽ. Trời sinh tự phụ, quả là bộ dạng phù hợp để đi quyến rũ người khác.
Có đôi khi Quý Minh Châu hoài nghi, năm đó khi học cao trung, vì sao bản thân có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, chắc lí do lớn nhất, đến từ chính vẻ đẹp hút hồn này.
Nhưng một phần nhỏ, lại đến từ tình cảm che dấu như có như không của anh, sự chờ đợi ẩn nhẫn như sợi dây thừng khiến hai người không chia lìa.
Nhưng bây giờ sẽ không như thế nữa, đã trưởng thành hơn năm đó, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, một ít tâm tư đã biến hóa đến long trời lở đất. Động tác lén lút của Giang Tịch, cùng sự dịu dàng không che giấu bên trong từng câu chữ, khiến nội tâm người đối diện không thể kiềm lại mà bị cuốn theo.
Những năm gần đây cảm xúc cũng vì thế mà càng khắc sâu.
Quý Minh Châu ngơ ngác nhìn anh, không nghĩ Giang Tịch vừa nghênh đón ánh mắt cô, vừa đem tay cô đặt vào lòng bàn tay thưởng thức.
Tư thế tuy nhàn tản, nhưng không hề có ý muốn buông tay.
“Lego bị ngã rồi còn có thể xếp lại, nhưng người mà bị bắt được” Giang Tịch dừng một chút, giọng nói từ đỉnh đầu vang xuống, khiến cơ thể Quý Minh Châu mềm nhũn.
“Bắt được thì thế nào?”
Giang Tịch nhẹ nhàng chạm vào gò má ửng hồng, chậm rãi bổ sung, “Bắt được rồi thì không thể buông tay.”
Cũng không cho cô thêm cơ hội nào để chạy thoát.
Bài xáo trộn thì có thể xếp lại theo trình tự, lego có thể lắp thêm một lần nữa, nhưng thời gian không thể quay ngược lại. Cuộc sống chỉ có một lần, phải thử nỗ lực một phen, phấn đấu một phen, đừng để bản thân tiếc nuối.
Vì sự hiểu lầm năm đó, hai người tách nhau ra ở ngã tư đường, vòng đi vòng lại đã qua mấy năm rồi.
Vận mệnh trêu ngươi, trời cao không phụ lòng người.
Quý Minh Châu nhìn sâu vào mắt anh, không vì biết sao, bây giờ không khí đã không còn đủ để hô hấp, hai người vừa nhìn đã đắm chìm, sau nụ hôn dài dần trở nên hoang dại.
Mấy góc thảm mềm mại đều bị lật lên, nhăn nhúm. Lớp lông dê bên trên biến dạng hết cả.
Quý Minh Châu bắt được cơ hội ngăn anh lại, không muốn lại lần nữa tiến thêm một bước, “Đủ đủ rồi Giang Tịch!”
“Anh thấy không đủ.” Giang Tịch đứng dậy, trong mắt mây mù như tụ lại, nhìn Quý Minh Châu như đang lâm vào đại địch, nhẹ nhàng nói, “Bây giờ anh tha cho em, lát nữa anh đòi lại hết.”
Đêm cuồng hoan của quán bar tửu trang suối nước nóng, diễn ra không bao lâu sau giờ cơm chiều.
Giang Tịch cùng Quý Minh Châu đến khá sớm, ở phương diện nào đó cũng có thể nhìn ra được điểm khác biệt.
“Cái này không cho uống, cái kia cũng không cho uống, vậy sao lúc anh đồng ý đến đây anh không nói trước đi.” Hai tay Quý Minh Châu ôm vai, nhìn anh chằm chằm.
Giang Tịch nhìn cô một lúc lâu, “Vậy từ đầu không cho em đi, chẳng phải sẽ càng tốt hơn đúng không.”
“Không được!”
“Giữa trưa hay buổi tối cũng chưa ăn gì, không nên uống quá nhiều rượu.” Giang Tịch nhàn nhạt giải thích, dắt tay cô đi vào, “Đi thôi.”
Quý Minh Châu nghe xong, trong lòng bỗng nhiên thấy hơi ngọt ngào. Cô dịu dàng dựa sát, chui vào áo khoác mỏng của anh, hai tay ôm lấy eo thon bên cạnh, ngại ngùng lúng túng đi theo, “Giang Tịch, em kiểm tra rồi, quán bar này vui hơn sân trượt tuyết kia nhiều lắm.”
“Ý em là nam nhân cực phẩm cũng sẽ nhiều lên?” Giang Tịch ra vẻ hiểu rõ, “Vậy thì nhìn bọn họ thử xem.”
“Em có nói đến điều này sao?” Ý tứ ban đầu của Quý Minh Châu chỉ là muốn cho anh và bản thân cùng nhau chơi vui vẻ, “Em thấy anh hơi làm càn rồi đấy.”
“Làm càn”
Sau khi bước vào thang máy, Giang Tịch ấn số tầng, lặp lại lời Quý Minh Châu, trong lòng lại âm thầm đoán, anh sẽ không cho cô cơ hội rời khỏi anh quá xa.
Quý Minh Châu tuy nói là như vậy, nhưng chờ đến khi vào quán bar, người làm càn kia ngược lại là cô.
Quán bar này ở tầng hầm thứ hai, ánh đèn mờ ảo, trang hoàng mang một hương vị khác lạ. Không quá mức yên tĩnh, cũng không đến mức quá ầm ĩ.
Bên trong khá đông người, cho nên thanh âm ồn ào phần lớn là từ những người đang trò chuyện với nhau.
Động tác tay bartender điêu luyện, bên trên có một dàn nhạc, đang đàn hát cái gì đó.
Quý Minh Châu muốn gọi hai ly Cocktail, dựa vào quầy bar, nhìn thoáng qua sân khấu, “Chỗ này còn có cả dàn nhạc.”
Giang Tịch còn chưa thèm nhìn sang bên kia, đã âm thầm đổi menu nước với bartender, “Hai ly vừa rồi một ly đổi thành nước chanh, cảm ơn.”
“”
Quý Minh Châu:?
“Giang Tịch, anh muốn uống nước chanh à?”
“Không phải anh, gọi cho em.”
“Dựa vào cái gì chứ!”
Trong lúc hai người đang lôi lôi kéo kéo, bartender khó khăn lắm mới chen vào được một câu, giọng điệu yếu ớt, “Hai vị, rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Hai ly nước chanh, cảm ơn!” Quý Minh Châu giành trả lời trước.
Cô không uống được, thì Giang Tịch cũng đừng mơ có thể động đến một giọt!
Giang Tịch nhìn cô, ngồi xuống bên cạnh, dán môi mỏng lên vành tai mẫn cảm, “Heo con như vậy, mới ngoan.”
Nhạc bên trong quán bar nhẹ nhàng, giữa ánh đèn nửa sáng nửa tối, bầu không khí hình như cũng vì thế mà dần trở nên mờ ám.
Giang Tịch còn cố tình hạ thấp giọng nói, sự trầm ấm ấy khiến ai cũng phải tê dại.
Hai người ở trong góc tối, tán tỉnh nhau.
Bartender ở một bên yên lặng ép nước dời tầm mắt, trong lòng cảm khái hai câu.
Nam anh tuấn nữ xinh đẹp, lớn lên có vẻ ngoài như thần tiên nên lâu lâu hạ phàm, thể hiện một chút tình thú bình thường động tác cũng sẽ như vậy.
Lúc Quý Minh Châu uống nước chanh, không biết nghĩ đến cái gì, đề nghị, “Giang Tịch, chúng ta lát nữa đi khiêu vũ đi.”
Dừng một chút, cô nhíu mày nhìn, “Lúc trước tiệc sinh nhật, hình như anh vẫn nợ em.”
“Em muốn khiêu vũ bây giờ sao?”
“Vâng.”
“Vậy anh sẽ đi cùng em.”
Giang Tịch còn chưa kịp đứng dậy, thì ở đâu hai người phụ nữ trang điểm đậm đi đến bên cạnh, vừa mở miệng liền trực tiếp đề nghị, “Anh đẹp trai à, có trao đổi phương thức liên hệ không?”
Giang Tịch vẫn đặt ánh mắt lên người Quý Minh Châu, đột nhiên bị đánh gãy, nhìn thoáng qua.
Gần là như là liếc nhìn, kinh diễm đến nỗi khiến người nào đó cũng phải hít khí lạnh.
“Không có.” Giọng anh lãnh đạm đáp lời.
“Cũng không sao, chúng ta thuê phòng đi, ban đêm chơi cờ năm quân.” Người phụ nữ càng đến gần, cười tủm tỉm, trên người mùi nước hoa mị hoặc tỏa ra.
Quý Minh Châu liếc nhìn cơn sóng lớn sắp ập đến, giơ tay ngăn cản.
Hai người này nghĩ cô ngồi kế bên đã chết rồi à?!
Còn thuê phòng, ban đêm, cờ năm quân?!
Hàm ý còn có thể rõ ràng hơn được không?!
Quý Minh Châu nở nụ cười, “Chị gái à, chị vẫn nên tránh sang một bên đi.”
Như vậy thấy còn chưa đủ, Quý Minh Châu chớp chớp mắt, “Anh ấy thích người trẻ tuổi, đêm nay cùng anh ấy thuê phòng, là tôi.”
Hai người phụ nữ kia vừa rồi kỳ thật đã chú ý đến Quý Minh Châu, nhưng bị tâm tư nào đó quấy phá, giả bộ không nhìn thấy.
Giờ đây bị khiêu khích, các cô nhìn về phía Giang Tịch, giọng điệu có chút mơ hồ, “Anh đẹp trai à, đây là như thế nào?”
Giang Tịch lười nhác nhếch mí mắt, xem như thừa nhận.
Hai người này không dám hỏi nhiều, tức giận bỏ đi.
Giang Tịch ở một bên nhìn toàn bộ hành trình biểu diễn của Quý Minh Châu, giờ này mới chậm rãi hỏi lại, “Trẻ tuổi? Thuê phòng?”
Quý Minh Châu nhìn chằm chằm anh, không nói lời nào, vận dụng sở trường câu lấy cổ áo anh.
Gương mặt Giang Tịch mang theo ánh đèn lúc sáng lúc tối trong quán bar, trực tiếp dán sát vào, “Cái phía trước anh không dám bình luận, nhưng vế sau, em cho anh là gì chứ?”
“Anh có ý kiến?” Quý Minh Châu khẽ nhếch cằm, loại sự tình này, muốn đấu với cô à được thôi!
“Không sai, giống những gì em đang tưởng tượng.” Quý Minh Châu nắm cúc áo anh, còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Được thôi, vậy đêm nay anh chờ em.” Giang Tịch nói rất có khí phách.
Quý Minh Châu mặt đỏ tai hồng, không nghĩ đến Giang Tịch lại trả lời nhanh như vậy.
Cô phải cào anh vài cái mới miễn cưỡng từ bỏ.
Lúc hai người đồng loạt đến sân nhảy, bả vai Quý Minh Châu bỗng dưng bị vỗ nhẹ.
“Minh Châu?”
Giọng nói này khiến Quý Minh Châu phải quay đầu lại nhìn, rồi sau đó sững sờ một lúc lâu.
Người gọi có dáng người mảnh khảnh cao gầy, mắt một mí, một dạng buồn ngủ uể oải, thoạt nhìn rất tiều tụy.
Quý Minh Châu rõ ràng nâng lên mấy tone, ngữ khí cũng vô cùng kích động, “Ngô Triều!”
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Ngô Triều thấy có vẻ quen quen, dừng một chút, mới đến chỗ Quý Minh Châu nhìn thử xem.
“A, tớ cùng Giang Tịch tới đây chơi.” Quý Minh Châu đối với sự xuất hiện xuất hiện của Ngô Triều cũng thấy rất kinh ngạc, “Vậy còn cậu, sao cậu lại ở chỗ này?”
Lúc trước Quý Minh Châu phía học cao trung, tâm huyết dâng trào thành lập một dàn nhạc, tất nhiên có cả Ngô Triều.
Chẳng qua sau khi cô xuất ngoại, dàn nhạc cũng giải tán, kết nối giữa hai người cũng theo đó mà phai nhạt dần đi, sau khi cô về nước, hai người cũng chưa gặp lại.
Ngô Triều là điển hình cho loại người xuất quỷ nhập thần, ngần ấy năm làm bạn bè, Quý Minh Châu cũng coi như hiểu rõ người bạn này.
Chẳng qua, không nghĩ đến gặp anh ở chỗ này.
Cũng là một sự tình cờ.
Ngô Triều không nằm trong vòng thế gia Quý Minh Châu và Giang Tịch, nhìn phản ứng Giang Tịch lúc này, âm thầm cảm thấy buồn cười, thu hồi tầm mắt.
Nghe Quý Minh Châu hỏi, anh ấy giơ microphone trong tay lên, “Tớ còn nợ một ân tình, ở chỗ này làm chủ xướng dàn nhạc.”
“Cậu còn lập cả dàn nhạc sao?”
Nói đến dàn nhạc, Quý Minh Châu cũng thực sự phiền muộn, tan rã nhiều năm như vậy, cô chưa từng nghĩ đến việc lập thêm cái mới. Dù sao cũng là dàn nhạc thời niên thiếu, cô vẫn còn dành rất nhiều tình cảm cho nó.
“Ừ, đã được một thời gian rồi.” Ngô Triều thoạt nhìn khá bận, chuông điện thoại vang lên, anh cúi đầu nhìn, “Tớ còn có việc, đi trước đây, về sau lại gặp.”
“Được.”
Nói chuyện được một lúc, chờ đến khi Quý Minh Châu phục hồi lại tinh thần, đột nhiên đụng phải ánh mắt âm u lãnh đạm của Giang Tịch.
“Anh làm sao vậy?” Cô có chút nghi hoặc.
Giang Tịch nhàn nhạt liếc nhìn có, “Không sao cả.”
Phải có cái gì đó, dù sao cũng ở chung với Giang Tịch lâu như vậy.
Quý Minh Châu cũng phải hiểu một ít cảm xúc anh âm thầm ẩn giấu bên trong lời nói.
Giống như anh nói “Không sao cả”! Thì chính là có sao!!
Tựa như bây giờ, trong lúc khiêu vũ, anh gắt gao nắm lấy eo cô, không hề rời tay một chút nào.
Quý Minh Châu muốn phô bày điệu nhảy mềm mại nhất, nhưng không có chỗ để xoay người, ở trên sân nhảy vặn vẹo không thể tận hứng.
Tình trạng này, kéo dài đến khi hai người trở về phòng.
Giang Tịch vừa vào cửa liền lưu loát cởi áo khoác, sau đó trực tiếp bước vào phòng tắm.
Tuy rằng anh vốn trầm mặc ít nói, nhưng ở trước mặt cô đại đa số thời điểm, không phải như vậy.
Những lời thì thầm âu yếm mãnh liệt, những cái ôm ghì chặt, gông cùm xiềng xích chết cũng không buông tay.
Đủ loại
Dù sao đêm nay cũng khác hoàn toàn với Giang Tịch thường ngày.
Quý Minh Châu đổi áo tắm dài, đẩy cửa phòng tắm ra, Giang Tịch nằm ngửa ở bồn tắm to như vậy, hai mắt khép hờ.
Dòng nước nước ấm áp chảy qua lồng ng/ực nửa ẩn nửa hiện, cả người thoạt nhìn cực kỳ cấm dục.
Trong phòng tắm mờ mịt, Quý Minh Châu bước vài bước, trong bồn tắm tìm được một vị trí thích hợp, nép vào bên người anh.
“Sao hôm nay Giang tổng tức giận vậy?”
Giang Tịch không hề hé răng, cũng không thèm để ý đến cô.
Nữ nhân đành phải cào cào lên người anh thu hút sự chú ý, “Ê, anh có phải một tấc lại muốn tiến một thước, anh còn như thế nữa em không để ý tới anh đâu Giang Tịch!”
Qua một lúc lâu, Giang Tịch mới chậm rãi mở miệng.
“Cho nên em vẫn muốn hẹn gặp mặt sao.”
Quý Minh Châu:?
Cô suy nghĩ một hồi lâu, mới hiểu được tại sao Giang Tịch đột nhiên nhắc tới cái này, ông nói gà bà nói vịt nói là đang ám chỉ điều gì.
Anh chắc đang nói Ngô Triều cùng cô hẹn nhau “Gặp nhau sau”.
“Đó là chỉ là lời khách sáo thôi, anh để ý sao.” Quý Minh Châu cảm thấy buồn cười.
Cô bước hoàn toàn một chân vào bồn tắm, thoải mái “A”.
Giang Tịch khẽ hừ, rất nhẹ, nhanh chóng biến mất trong phòng tắm đủ loại tiếng vang.
“Ui trong không khí có mùi chua chua nha.” Quý Minh Châu cười, tay ghé vào vai anh, cằm cũng gác lên cọ cọ.
Nhưng Giang Tịch vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, không hé răng.
Cơ thể Quý Minh Châu mềm mại dán sát vào anh, ở bên tai thổi gió như có như không, “Đừng giả chết nữa, hiện tại đến lượt em hỏi anh, hình như hai người phụ nữ đến gần anh, anh biểu hiện đặc biệt lãnh khốc vô tình.”
Dừng một chút, cô nói cường điệu, “Em mới là chính cung!”
Trong lòng Giang Tịch thổi qua một luồng khí nóng, trợn mắt nhìn lúm đồng tiền kiêu căng của cô, tất cả cảm xúc hết thảy đều biến thành bất đắc dĩ.
“Ừ.” Anh cầm lấy tay cô, “Anh cũng thế.”
Anh cũng thế?
Anh cũng thế là cái gì?
Anh cũng là chính cung của cô?!
Sau khi suy nghĩ loát xong, Quý Minh Châu mới hiểu được ý tứ Giang Tịch.
Như vậy cho nhau chính tới chính lui.
Nghe hình như, còn có một chút ý tứ.
Nước bồn tắm vẫn lẳng lặng mà chảy ra, hai thân thể trẻ tuổi dựa vào nhau.
“Dù sao em và nó chỉ là bạn bình thường” Quý Minh Châu nói đến một nửa liền bị đánh gãy.
“Anh biết.” Giang Tịch ôm lấy cô, tách chân cô ra ngồi vào trong lồng ng/ực anh, “Nhưng vấn đề hiện tại, chúng ta tham thảo một chút, có liên quan tới chủ đề ‘làm càn’ này.”
“”
Quý Minh Châu:?
“Từ lúc em bắt đầu đã khiến anh phải suy nghĩ.” Giang Tịch bổ sung.
Mà Quý Minh Châu gọi là làm càn kia, từ khi vào quán bar, đã dừng lên người cô. Không cần nói, về sau mới thay đổi cái gì mà người Ngô hay không Ngô kia.
Gió đêm thổi qua tấm mành màu trắng trên mép giường, tìm kiếm phòng tắm đằng sau tấm kính mờ. Hơi nước dần tích tụ, nước trong bồn sánh hết ra ngoài, dần dần, tạo nên thành những con sóng lớn.
Nữ nhân bị ôm lên, bên hông có lưu lại dấu vết nhàn nhạt, sau đó bị lật lại, ấn lên vách kính mờ.
Bên trong phòng lớn như vậy, nhưng chỉ toàn hơi thở tích tụ lại thành lớp sương mỏng. Bên trong đuổi nhau, tra tấn, cùng với mấy lời thấp giọng nỉ non, đều bị khóa vào một chỗ, tầm mắt di chuyển, chân cô bị gập lại, thay đổi thành nhiều loại góc độ khác nhau.
Cuối cùng Quý Minh Châu không chịu nổi phải khóc nấc lên, “Giang Tịch anh là đồ khốn!”
“Ừ, anh là đồ khốn.”
Sau một lúc người mới được vớt lên, cuốn vào cái khăn màu trắng, gió nhẹ nhàng thổi qua, màn giường xốc lên, mơ hồ có thể thấy thân ảnh mờ nhạt.
Sau nửa đêm, khung giường đong đưa mới ngừng lại. Quý Minh Châu tuy nói mớ, nhưng vẫn nhớ rõ phải cào anh.
Giang Tịch ôm lấy cô, nhưng thật ra tâm tình lại rất tốt, không ngừng hôn lấy tay cô.
Quý Minh Châu vốn dĩ mơ màng sắp ngủ, không biết nhớ tới điều gì, cô đột nhiên mở mắt, hết buồn ngủ, gọi anh,” Giang Tịch.”
“Ừ?”
“Thứ kia anh mua lúc nào?”
Sau khi xong chuyện này ngữ khí liền lộ ra vẻ lười biếng, “Cái gì?”
Quý Minh Châu hung tợn đấm anh một cái, không hề đùa giỡn chút nào, sức lực rất lớn.
Giang Tịch chỉ nhẹ nhàng cười rộ lên, rồi sau đó đến bên tai cô, thấp giọng nói nhỏ.
“Cho nên anh đã sớm lên kế hoạch?!”
Nghe được đáp án mong muốn, Quý Minh Châu đột nhiên cảm thấy tự rước mệt mỏi vào bản thân.
Cô mới đầu còn tưởng mình thấu hiểu sự khó chịu của anh, không nghĩ đến trước đó Giang Tịch đã lên kế hoạch cả rồi.
Quý Minh Châu nghĩ như vậy, lại cảm khái thấu hiểu cảm giác “Heo gà nhập khẩu” là gì
Là cảm giác bị ăn sạch sẽ!
“Em dù sao cũng là của anh.” Giang Tịch nói, sau đó hỏi ngược lại, “Em không hề nghĩ như vậy về anh sao?”
Quý Minh Châu rầm rì, không muốn trả lời vấn đề này.
“Vừa rồi còn nói là chính cung, bây giờ lại không nói lời nào?” Nói, anh búng búng mũi cô, “Đừng ngủ.”
Cô bé kiêu ngạo, cảm thấy anh mãi là vật sở hữu của cô.
“Anh cho rằng em muốn quan tâm đến anh sao!” Quý Minh Châu căm giận nói, “Em cảm thấy anh vừa rồi là cố ý.”
“Đúng vậy, anh cố ý.” Giang Tịch tự nhiên thừa nhận, không cảm thấy có lỗi, “Cho nên, em còn dám làm càn không.”
Cô lấy chống tay lên vai anh, thoáng đứng dậy, “Anh cố ý!”
Dứt lời, Quý Minh Châu hơi dùng lực, đè ngược lại Giang Tịch.
Anh vốn dĩ đang ngồi xếp bằng trên thảm, bị Quý Minh Châu đẩy, ngửa ra phía sau, một tay cũng phải chống để đỡ lấy cơ thể.
“Nghịch ngợm.” Tay còn lại của Giang Tịch vu.ốt ve mặt Quý Minh Châu.
“Anh còn dám nói em, lego suýt nữa bị anh làm hỏng rồi.” Quý Minh Châu phụng phịu đáp.
Không biết là ai mới là người gây chuyện trước!
Giang Tịch ôm lấy cô, khiến hai người gần như dán vào nhau.
Càng đến gần, gần đến nỗi Quý Minh Châu có thể nhìn thấy hàng lông mi dài cong vút đang hấp háy.
Đôi mắt anh đen bóng, khiến người đối diện như bị cuốn vào lốc xoáy, trong đấy sáng bừng, có lẽ đây là miêu tả chính xác nhất cho cụm từ “trong mắt có sao trời”.
Vẻ ngoài Giang Tịch vô cùng đẹp mắt, thêm vào đó là tính cách mạnh mẽ. Trời sinh tự phụ, quả là bộ dạng phù hợp để đi quyến rũ người khác.
Có đôi khi Quý Minh Châu hoài nghi, năm đó khi học cao trung, vì sao bản thân có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, chắc lí do lớn nhất, đến từ chính vẻ đẹp hút hồn này.
Nhưng một phần nhỏ, lại đến từ tình cảm che dấu như có như không của anh, sự chờ đợi ẩn nhẫn như sợi dây thừng khiến hai người không chia lìa.
Nhưng bây giờ sẽ không như thế nữa, đã trưởng thành hơn năm đó, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, một ít tâm tư đã biến hóa đến long trời lở đất. Động tác lén lút của Giang Tịch, cùng sự dịu dàng không che giấu bên trong từng câu chữ, khiến nội tâm người đối diện không thể kiềm lại mà bị cuốn theo.
Những năm gần đây cảm xúc cũng vì thế mà càng khắc sâu.
Quý Minh Châu ngơ ngác nhìn anh, không nghĩ Giang Tịch vừa nghênh đón ánh mắt cô, vừa đem tay cô đặt vào lòng bàn tay thưởng thức.
Tư thế tuy nhàn tản, nhưng không hề có ý muốn buông tay.
“Lego bị ngã rồi còn có thể xếp lại, nhưng người mà bị bắt được” Giang Tịch dừng một chút, giọng nói từ đỉnh đầu vang xuống, khiến cơ thể Quý Minh Châu mềm nhũn.
“Bắt được thì thế nào?”
Giang Tịch nhẹ nhàng chạm vào gò má ửng hồng, chậm rãi bổ sung, “Bắt được rồi thì không thể buông tay.”
Cũng không cho cô thêm cơ hội nào để chạy thoát.
Bài xáo trộn thì có thể xếp lại theo trình tự, lego có thể lắp thêm một lần nữa, nhưng thời gian không thể quay ngược lại. Cuộc sống chỉ có một lần, phải thử nỗ lực một phen, phấn đấu một phen, đừng để bản thân tiếc nuối.
Vì sự hiểu lầm năm đó, hai người tách nhau ra ở ngã tư đường, vòng đi vòng lại đã qua mấy năm rồi.
Vận mệnh trêu ngươi, trời cao không phụ lòng người.
Quý Minh Châu nhìn sâu vào mắt anh, không vì biết sao, bây giờ không khí đã không còn đủ để hô hấp, hai người vừa nhìn đã đắm chìm, sau nụ hôn dài dần trở nên hoang dại.
Mấy góc thảm mềm mại đều bị lật lên, nhăn nhúm. Lớp lông dê bên trên biến dạng hết cả.
Quý Minh Châu bắt được cơ hội ngăn anh lại, không muốn lại lần nữa tiến thêm một bước, “Đủ đủ rồi Giang Tịch!”
“Anh thấy không đủ.” Giang Tịch đứng dậy, trong mắt mây mù như tụ lại, nhìn Quý Minh Châu như đang lâm vào đại địch, nhẹ nhàng nói, “Bây giờ anh tha cho em, lát nữa anh đòi lại hết.”
Đêm cuồng hoan của quán bar tửu trang suối nước nóng, diễn ra không bao lâu sau giờ cơm chiều.
Giang Tịch cùng Quý Minh Châu đến khá sớm, ở phương diện nào đó cũng có thể nhìn ra được điểm khác biệt.
“Cái này không cho uống, cái kia cũng không cho uống, vậy sao lúc anh đồng ý đến đây anh không nói trước đi.” Hai tay Quý Minh Châu ôm vai, nhìn anh chằm chằm.
Giang Tịch nhìn cô một lúc lâu, “Vậy từ đầu không cho em đi, chẳng phải sẽ càng tốt hơn đúng không.”
“Không được!”
“Giữa trưa hay buổi tối cũng chưa ăn gì, không nên uống quá nhiều rượu.” Giang Tịch nhàn nhạt giải thích, dắt tay cô đi vào, “Đi thôi.”
Quý Minh Châu nghe xong, trong lòng bỗng nhiên thấy hơi ngọt ngào. Cô dịu dàng dựa sát, chui vào áo khoác mỏng của anh, hai tay ôm lấy eo thon bên cạnh, ngại ngùng lúng túng đi theo, “Giang Tịch, em kiểm tra rồi, quán bar này vui hơn sân trượt tuyết kia nhiều lắm.”
“Ý em là nam nhân cực phẩm cũng sẽ nhiều lên?” Giang Tịch ra vẻ hiểu rõ, “Vậy thì nhìn bọn họ thử xem.”
“Em có nói đến điều này sao?” Ý tứ ban đầu của Quý Minh Châu chỉ là muốn cho anh và bản thân cùng nhau chơi vui vẻ, “Em thấy anh hơi làm càn rồi đấy.”
“Làm càn”
Sau khi bước vào thang máy, Giang Tịch ấn số tầng, lặp lại lời Quý Minh Châu, trong lòng lại âm thầm đoán, anh sẽ không cho cô cơ hội rời khỏi anh quá xa.
Quý Minh Châu tuy nói là như vậy, nhưng chờ đến khi vào quán bar, người làm càn kia ngược lại là cô.
Quán bar này ở tầng hầm thứ hai, ánh đèn mờ ảo, trang hoàng mang một hương vị khác lạ. Không quá mức yên tĩnh, cũng không đến mức quá ầm ĩ.
Bên trong khá đông người, cho nên thanh âm ồn ào phần lớn là từ những người đang trò chuyện với nhau.
Động tác tay bartender điêu luyện, bên trên có một dàn nhạc, đang đàn hát cái gì đó.
Quý Minh Châu muốn gọi hai ly Cocktail, dựa vào quầy bar, nhìn thoáng qua sân khấu, “Chỗ này còn có cả dàn nhạc.”
Giang Tịch còn chưa thèm nhìn sang bên kia, đã âm thầm đổi menu nước với bartender, “Hai ly vừa rồi một ly đổi thành nước chanh, cảm ơn.”
“”
Quý Minh Châu:?
“Giang Tịch, anh muốn uống nước chanh à?”
“Không phải anh, gọi cho em.”
“Dựa vào cái gì chứ!”
Trong lúc hai người đang lôi lôi kéo kéo, bartender khó khăn lắm mới chen vào được một câu, giọng điệu yếu ớt, “Hai vị, rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Hai ly nước chanh, cảm ơn!” Quý Minh Châu giành trả lời trước.
Cô không uống được, thì Giang Tịch cũng đừng mơ có thể động đến một giọt!
Giang Tịch nhìn cô, ngồi xuống bên cạnh, dán môi mỏng lên vành tai mẫn cảm, “Heo con như vậy, mới ngoan.”
Nhạc bên trong quán bar nhẹ nhàng, giữa ánh đèn nửa sáng nửa tối, bầu không khí hình như cũng vì thế mà dần trở nên mờ ám.
Giang Tịch còn cố tình hạ thấp giọng nói, sự trầm ấm ấy khiến ai cũng phải tê dại.
Hai người ở trong góc tối, tán tỉnh nhau.
Bartender ở một bên yên lặng ép nước dời tầm mắt, trong lòng cảm khái hai câu.
Nam anh tuấn nữ xinh đẹp, lớn lên có vẻ ngoài như thần tiên nên lâu lâu hạ phàm, thể hiện một chút tình thú bình thường động tác cũng sẽ như vậy.
Lúc Quý Minh Châu uống nước chanh, không biết nghĩ đến cái gì, đề nghị, “Giang Tịch, chúng ta lát nữa đi khiêu vũ đi.”
Dừng một chút, cô nhíu mày nhìn, “Lúc trước tiệc sinh nhật, hình như anh vẫn nợ em.”
“Em muốn khiêu vũ bây giờ sao?”
“Vâng.”
“Vậy anh sẽ đi cùng em.”
Giang Tịch còn chưa kịp đứng dậy, thì ở đâu hai người phụ nữ trang điểm đậm đi đến bên cạnh, vừa mở miệng liền trực tiếp đề nghị, “Anh đẹp trai à, có trao đổi phương thức liên hệ không?”
Giang Tịch vẫn đặt ánh mắt lên người Quý Minh Châu, đột nhiên bị đánh gãy, nhìn thoáng qua.
Gần là như là liếc nhìn, kinh diễm đến nỗi khiến người nào đó cũng phải hít khí lạnh.
“Không có.” Giọng anh lãnh đạm đáp lời.
“Cũng không sao, chúng ta thuê phòng đi, ban đêm chơi cờ năm quân.” Người phụ nữ càng đến gần, cười tủm tỉm, trên người mùi nước hoa mị hoặc tỏa ra.
Quý Minh Châu liếc nhìn cơn sóng lớn sắp ập đến, giơ tay ngăn cản.
Hai người này nghĩ cô ngồi kế bên đã chết rồi à?!
Còn thuê phòng, ban đêm, cờ năm quân?!
Hàm ý còn có thể rõ ràng hơn được không?!
Quý Minh Châu nở nụ cười, “Chị gái à, chị vẫn nên tránh sang một bên đi.”
Như vậy thấy còn chưa đủ, Quý Minh Châu chớp chớp mắt, “Anh ấy thích người trẻ tuổi, đêm nay cùng anh ấy thuê phòng, là tôi.”
Hai người phụ nữ kia vừa rồi kỳ thật đã chú ý đến Quý Minh Châu, nhưng bị tâm tư nào đó quấy phá, giả bộ không nhìn thấy.
Giờ đây bị khiêu khích, các cô nhìn về phía Giang Tịch, giọng điệu có chút mơ hồ, “Anh đẹp trai à, đây là như thế nào?”
Giang Tịch lười nhác nhếch mí mắt, xem như thừa nhận.
Hai người này không dám hỏi nhiều, tức giận bỏ đi.
Giang Tịch ở một bên nhìn toàn bộ hành trình biểu diễn của Quý Minh Châu, giờ này mới chậm rãi hỏi lại, “Trẻ tuổi? Thuê phòng?”
Quý Minh Châu nhìn chằm chằm anh, không nói lời nào, vận dụng sở trường câu lấy cổ áo anh.
Gương mặt Giang Tịch mang theo ánh đèn lúc sáng lúc tối trong quán bar, trực tiếp dán sát vào, “Cái phía trước anh không dám bình luận, nhưng vế sau, em cho anh là gì chứ?”
“Anh có ý kiến?” Quý Minh Châu khẽ nhếch cằm, loại sự tình này, muốn đấu với cô à được thôi!
“Không sai, giống những gì em đang tưởng tượng.” Quý Minh Châu nắm cúc áo anh, còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Được thôi, vậy đêm nay anh chờ em.” Giang Tịch nói rất có khí phách.
Quý Minh Châu mặt đỏ tai hồng, không nghĩ đến Giang Tịch lại trả lời nhanh như vậy.
Cô phải cào anh vài cái mới miễn cưỡng từ bỏ.
Lúc hai người đồng loạt đến sân nhảy, bả vai Quý Minh Châu bỗng dưng bị vỗ nhẹ.
“Minh Châu?”
Giọng nói này khiến Quý Minh Châu phải quay đầu lại nhìn, rồi sau đó sững sờ một lúc lâu.
Người gọi có dáng người mảnh khảnh cao gầy, mắt một mí, một dạng buồn ngủ uể oải, thoạt nhìn rất tiều tụy.
Quý Minh Châu rõ ràng nâng lên mấy tone, ngữ khí cũng vô cùng kích động, “Ngô Triều!”
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Ngô Triều thấy có vẻ quen quen, dừng một chút, mới đến chỗ Quý Minh Châu nhìn thử xem.
“A, tớ cùng Giang Tịch tới đây chơi.” Quý Minh Châu đối với sự xuất hiện xuất hiện của Ngô Triều cũng thấy rất kinh ngạc, “Vậy còn cậu, sao cậu lại ở chỗ này?”
Lúc trước Quý Minh Châu phía học cao trung, tâm huyết dâng trào thành lập một dàn nhạc, tất nhiên có cả Ngô Triều.
Chẳng qua sau khi cô xuất ngoại, dàn nhạc cũng giải tán, kết nối giữa hai người cũng theo đó mà phai nhạt dần đi, sau khi cô về nước, hai người cũng chưa gặp lại.
Ngô Triều là điển hình cho loại người xuất quỷ nhập thần, ngần ấy năm làm bạn bè, Quý Minh Châu cũng coi như hiểu rõ người bạn này.
Chẳng qua, không nghĩ đến gặp anh ở chỗ này.
Cũng là một sự tình cờ.
Ngô Triều không nằm trong vòng thế gia Quý Minh Châu và Giang Tịch, nhìn phản ứng Giang Tịch lúc này, âm thầm cảm thấy buồn cười, thu hồi tầm mắt.
Nghe Quý Minh Châu hỏi, anh ấy giơ microphone trong tay lên, “Tớ còn nợ một ân tình, ở chỗ này làm chủ xướng dàn nhạc.”
“Cậu còn lập cả dàn nhạc sao?”
Nói đến dàn nhạc, Quý Minh Châu cũng thực sự phiền muộn, tan rã nhiều năm như vậy, cô chưa từng nghĩ đến việc lập thêm cái mới. Dù sao cũng là dàn nhạc thời niên thiếu, cô vẫn còn dành rất nhiều tình cảm cho nó.
“Ừ, đã được một thời gian rồi.” Ngô Triều thoạt nhìn khá bận, chuông điện thoại vang lên, anh cúi đầu nhìn, “Tớ còn có việc, đi trước đây, về sau lại gặp.”
“Được.”
Nói chuyện được một lúc, chờ đến khi Quý Minh Châu phục hồi lại tinh thần, đột nhiên đụng phải ánh mắt âm u lãnh đạm của Giang Tịch.
“Anh làm sao vậy?” Cô có chút nghi hoặc.
Giang Tịch nhàn nhạt liếc nhìn có, “Không sao cả.”
Phải có cái gì đó, dù sao cũng ở chung với Giang Tịch lâu như vậy.
Quý Minh Châu cũng phải hiểu một ít cảm xúc anh âm thầm ẩn giấu bên trong lời nói.
Giống như anh nói “Không sao cả”! Thì chính là có sao!!
Tựa như bây giờ, trong lúc khiêu vũ, anh gắt gao nắm lấy eo cô, không hề rời tay một chút nào.
Quý Minh Châu muốn phô bày điệu nhảy mềm mại nhất, nhưng không có chỗ để xoay người, ở trên sân nhảy vặn vẹo không thể tận hứng.
Tình trạng này, kéo dài đến khi hai người trở về phòng.
Giang Tịch vừa vào cửa liền lưu loát cởi áo khoác, sau đó trực tiếp bước vào phòng tắm.
Tuy rằng anh vốn trầm mặc ít nói, nhưng ở trước mặt cô đại đa số thời điểm, không phải như vậy.
Những lời thì thầm âu yếm mãnh liệt, những cái ôm ghì chặt, gông cùm xiềng xích chết cũng không buông tay.
Đủ loại
Dù sao đêm nay cũng khác hoàn toàn với Giang Tịch thường ngày.
Quý Minh Châu đổi áo tắm dài, đẩy cửa phòng tắm ra, Giang Tịch nằm ngửa ở bồn tắm to như vậy, hai mắt khép hờ.
Dòng nước nước ấm áp chảy qua lồng ng/ực nửa ẩn nửa hiện, cả người thoạt nhìn cực kỳ cấm dục.
Trong phòng tắm mờ mịt, Quý Minh Châu bước vài bước, trong bồn tắm tìm được một vị trí thích hợp, nép vào bên người anh.
“Sao hôm nay Giang tổng tức giận vậy?”
Giang Tịch không hề hé răng, cũng không thèm để ý đến cô.
Nữ nhân đành phải cào cào lên người anh thu hút sự chú ý, “Ê, anh có phải một tấc lại muốn tiến một thước, anh còn như thế nữa em không để ý tới anh đâu Giang Tịch!”
Qua một lúc lâu, Giang Tịch mới chậm rãi mở miệng.
“Cho nên em vẫn muốn hẹn gặp mặt sao.”
Quý Minh Châu:?
Cô suy nghĩ một hồi lâu, mới hiểu được tại sao Giang Tịch đột nhiên nhắc tới cái này, ông nói gà bà nói vịt nói là đang ám chỉ điều gì.
Anh chắc đang nói Ngô Triều cùng cô hẹn nhau “Gặp nhau sau”.
“Đó là chỉ là lời khách sáo thôi, anh để ý sao.” Quý Minh Châu cảm thấy buồn cười.
Cô bước hoàn toàn một chân vào bồn tắm, thoải mái “A”.
Giang Tịch khẽ hừ, rất nhẹ, nhanh chóng biến mất trong phòng tắm đủ loại tiếng vang.
“Ui trong không khí có mùi chua chua nha.” Quý Minh Châu cười, tay ghé vào vai anh, cằm cũng gác lên cọ cọ.
Nhưng Giang Tịch vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, không hé răng.
Cơ thể Quý Minh Châu mềm mại dán sát vào anh, ở bên tai thổi gió như có như không, “Đừng giả chết nữa, hiện tại đến lượt em hỏi anh, hình như hai người phụ nữ đến gần anh, anh biểu hiện đặc biệt lãnh khốc vô tình.”
Dừng một chút, cô nói cường điệu, “Em mới là chính cung!”
Trong lòng Giang Tịch thổi qua một luồng khí nóng, trợn mắt nhìn lúm đồng tiền kiêu căng của cô, tất cả cảm xúc hết thảy đều biến thành bất đắc dĩ.
“Ừ.” Anh cầm lấy tay cô, “Anh cũng thế.”
Anh cũng thế?
Anh cũng thế là cái gì?
Anh cũng là chính cung của cô?!
Sau khi suy nghĩ loát xong, Quý Minh Châu mới hiểu được ý tứ Giang Tịch.
Như vậy cho nhau chính tới chính lui.
Nghe hình như, còn có một chút ý tứ.
Nước bồn tắm vẫn lẳng lặng mà chảy ra, hai thân thể trẻ tuổi dựa vào nhau.
“Dù sao em và nó chỉ là bạn bình thường” Quý Minh Châu nói đến một nửa liền bị đánh gãy.
“Anh biết.” Giang Tịch ôm lấy cô, tách chân cô ra ngồi vào trong lồng ng/ực anh, “Nhưng vấn đề hiện tại, chúng ta tham thảo một chút, có liên quan tới chủ đề ‘làm càn’ này.”
“”
Quý Minh Châu:?
“Từ lúc em bắt đầu đã khiến anh phải suy nghĩ.” Giang Tịch bổ sung.
Mà Quý Minh Châu gọi là làm càn kia, từ khi vào quán bar, đã dừng lên người cô. Không cần nói, về sau mới thay đổi cái gì mà người Ngô hay không Ngô kia.
Gió đêm thổi qua tấm mành màu trắng trên mép giường, tìm kiếm phòng tắm đằng sau tấm kính mờ. Hơi nước dần tích tụ, nước trong bồn sánh hết ra ngoài, dần dần, tạo nên thành những con sóng lớn.
Nữ nhân bị ôm lên, bên hông có lưu lại dấu vết nhàn nhạt, sau đó bị lật lại, ấn lên vách kính mờ.
Bên trong phòng lớn như vậy, nhưng chỉ toàn hơi thở tích tụ lại thành lớp sương mỏng. Bên trong đuổi nhau, tra tấn, cùng với mấy lời thấp giọng nỉ non, đều bị khóa vào một chỗ, tầm mắt di chuyển, chân cô bị gập lại, thay đổi thành nhiều loại góc độ khác nhau.
Cuối cùng Quý Minh Châu không chịu nổi phải khóc nấc lên, “Giang Tịch anh là đồ khốn!”
“Ừ, anh là đồ khốn.”
Sau một lúc người mới được vớt lên, cuốn vào cái khăn màu trắng, gió nhẹ nhàng thổi qua, màn giường xốc lên, mơ hồ có thể thấy thân ảnh mờ nhạt.
Sau nửa đêm, khung giường đong đưa mới ngừng lại. Quý Minh Châu tuy nói mớ, nhưng vẫn nhớ rõ phải cào anh.
Giang Tịch ôm lấy cô, nhưng thật ra tâm tình lại rất tốt, không ngừng hôn lấy tay cô.
Quý Minh Châu vốn dĩ mơ màng sắp ngủ, không biết nhớ tới điều gì, cô đột nhiên mở mắt, hết buồn ngủ, gọi anh,” Giang Tịch.”
“Ừ?”
“Thứ kia anh mua lúc nào?”
Sau khi xong chuyện này ngữ khí liền lộ ra vẻ lười biếng, “Cái gì?”
Quý Minh Châu hung tợn đấm anh một cái, không hề đùa giỡn chút nào, sức lực rất lớn.
Giang Tịch chỉ nhẹ nhàng cười rộ lên, rồi sau đó đến bên tai cô, thấp giọng nói nhỏ.
“Cho nên anh đã sớm lên kế hoạch?!”
Nghe được đáp án mong muốn, Quý Minh Châu đột nhiên cảm thấy tự rước mệt mỏi vào bản thân.
Cô mới đầu còn tưởng mình thấu hiểu sự khó chịu của anh, không nghĩ đến trước đó Giang Tịch đã lên kế hoạch cả rồi.
Quý Minh Châu nghĩ như vậy, lại cảm khái thấu hiểu cảm giác “Heo gà nhập khẩu” là gì
Là cảm giác bị ăn sạch sẽ!
“Em dù sao cũng là của anh.” Giang Tịch nói, sau đó hỏi ngược lại, “Em không hề nghĩ như vậy về anh sao?”
Quý Minh Châu rầm rì, không muốn trả lời vấn đề này.
“Vừa rồi còn nói là chính cung, bây giờ lại không nói lời nào?” Nói, anh búng búng mũi cô, “Đừng ngủ.”
Cô bé kiêu ngạo, cảm thấy anh mãi là vật sở hữu của cô.
“Anh cho rằng em muốn quan tâm đến anh sao!” Quý Minh Châu căm giận nói, “Em cảm thấy anh vừa rồi là cố ý.”
“Đúng vậy, anh cố ý.” Giang Tịch tự nhiên thừa nhận, không cảm thấy có lỗi, “Cho nên, em còn dám làm càn không.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương