Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Chương 96
Ngoài miệng thì Quý Minh Châu nói muốn sinh gà con, nhưng thực tế thì chỉ lăn lộn trong phòng Yoga một trận. Cho đến khi Giang Tịch dẫn cô lăn lộn trên mặt thảm, ghế mềm, gian tắm bằng kính, cửa sổ sát đất... thì tin vui mới ghé đến cùng cơn gió.
Trong lúc mơ hồ, cô không biết mình vui vẻ vì yêu cầu của mình được Giang Tịch đáp lại, hay chỉ đơn thuần để Giang Tịch vớ được của hời.
Chiếc võng lụa để tập Yoga bay lắc qua lắc lại, cảm giác bị nhấc bổng lên rồi bị anh làm ấy, cho đến mãi về sau vẫn choán lấy tâm trí của Quý Minh Châu, chẳng thể nào xua tan.
Sau này Lâm Man Hề cũng mới biết được kế hoạch của hai người. Mặc dù hơi đột ngột không kịp chuẩn bị, nhưng không phải là không thể chấp nhận được.
Dù sao hai người cũng kết hôn rất lâu rồi, cộng thêm bình thường họ thường xuyên gặp ít xa nhiều, căn bản không có cơ hội sinh con. Bây giờ hai người chuẩn bị có con, thực sự đã cho Lâm Man Hề một niềm vui bất ngờ nho nhỏ.
Bà là một người rất thích trẻ con, dạo này chơi mạt chược cũng chẳng thấy vui nữa, cũng phải đổi cách giải khuây rồi.
Có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị ổn thỏa từ bây giờ. Chuyện hộ lý sau khi sinh là quan trọng nhất. Lâm Man Hề rất có kinh nghiệm về mấy chuyện như này.
Nhưng sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi chuyện, chú gà con mà họ mong ngóng vẫn còn chưa tới.
Quý Minh Châu đã trầm tư hồi lâu, tựa như cô đã đưa ra một quyết định nào đó. Cô lấy hộp quà mà Liên Đường tặng cho cô trước kia.
Món quà bị Quý Minh Châu nhìn thấy liền quăng sang một góc, không bao giờ đoái hoài đến một lần nào nữa.
Đó là hai bộ đồ tình nhân hình mèo con được đặt riêng, rất đáng yêu. Bên trên còn thêu tên của Giang Tịch và Quý Minh Châu.
Nhưng... món đồ giấu bên dưới quần áo thì không đáng yêu như vậy nữa rồi.
Liên Đường suốt ngày hỏi cô có ngạc nhiên không. Ban đầu Quý Minh Châu nhìn thấy liền cảm thấy, e rằng cái được giấu bên dưới bộ đồ ngủ mới là món quà mà cô ấy muốn tặng thật sự.
Nói thực lòng, trong ký ức của Quý Minh Châu, trước đây Liên Đường hoàn toàn không giống như bây giờ. Cũng không biết trong mấy năm qua cô ấy đã trải qua những chuyện gì mà bây giờ lại ba hoa chích chòe, đồng thời đóa hoa hải đường mong manh này cũng hoàn toàn nở rộ.
Món đồ mà Liên Đường tặng cô rất dễ để phân biệt, đó là trang phục của miêu nữ, không chỉ có một món và còn có mấy món có kiểu dáng khác nhau.
Có điều...món đồ đi kèm có còng tay màu đen thì đã đành, lại còn có cả chiếc bờm tai mèo mượt mà khi/êu g/ợi và cả chiếc đuôi mèo cong vút, được làm y như thật.
Quý Minh Châu nhìn một lúc lâu, âm thầm đấu tranh tư tưởng mấy lần, cuối cùng vẫn lấy một món trong góc ra.
Dĩ nhiên là cô chỉ lấy quần áo thôi, còn những cái khác, Giang Tịch đừng hòng được nước lấn tới!
Nhưng dáng vẻ giấu giấu giếm giếm của cô không thể thoát được ánh mắt tinh tường có thể nói là y như trinh sát của Giang Tịch.
Sau khi bộ đồ miêu nữ được tận dụng đúng chỗ, Giang Tịch tỏ ra chưa đã ghiền, “Vẫn còn mấy món đi kèm khác, không thử à?”
Quý Minh Châu lựa chọn giả ngu, “Cái khác gì cơ?”
Giang Tịch vỗ nhẹ vào đầu cô, sau đó mân mê tai cô.
Hàm ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.
“Giang Tịch...!” Quý Minh Châu cảm thấy mình đã giấu kỹ lắm rồi, thế mà vẫn bị Giang Tịch phát hiện ra, “Sao anh biết còn có những món khác?”
Giang Tịch nhìn cô như đang nhìn một người khờ khạo, “Lúc em mặc lên đã đánh rơi thiệp giới thiệu sản phẩm.”
“...”
Quý Minh Châu tiếp tục cãi chày cãi cối: “Đó là vì anh nhìn nhầm thôi, một set chỉ có một bộ, những cái khác phải mua riêng mới có.”
Giang Tịch m/út thùy tai của cô, “Vậy những món mua riêng đâu?”
“Không có!” Cô đáp lại rất nhanh.
“Thế à.”
Giang Tịch như cười như không nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó tập trung vào động tác, không phân tâm nữa.
Trải qua hết mùa này đến mùa khác, lá cây ở thành phố Ngân từ xanh ngả sang vàng rồi lại xác xơ.
Cho đến khi một mùa thu nữa lại ghé đến, Quý Minh Châu và Giang Tịch đã trúng thưởng vào lúc nào không hay.
Tin tức này không thể giấu được những người thân cận xung quanh.
Quý Minh Châu có ý đồ riêng, chia sẻ tin tức này cho Quý Thiếu Ngôn và Liễu Khê đầu tiên.
Quý Thiếu Ngôn nhìn có vẻ điềm tĩnh nhưng sau khi nghe những lời báo cáo của trợ lý, Quý Thiếu Ngôn cứ thế đứng trước ô cửa sát đất trong văn phòng, đứng cả ngày trời mà chẳng nói điều chi.
Vừa biết được tin này, cảm xúc đầu tiên hiện lên trong lòng Quý Minh Châu là sự lo lắng.
Bởi vì trong thế giới của cô, người luôn luôn chống lưng cho cô, mãi mãi là Quý Thiếu Ngôn.
Có lẽ ông cũng có cảm giác mất cân bằng, cô con gái mà ông yêu thương từ nhỏ cũng đã đón chào thế giới mới của mình... một sinh mệnh mới nhỏ bé.
Tuổi tác dần dần trôi, thời gian lướt qua thật mau.
Liệu trong một đêm thâu sầu muộn, ông có cảm thấy có lẽ mình nên lùi về sau, nhường lại vị trí người chở che cho gia đình mới của con gái, còn mình sẽ dùng một cách khác lặng lẽ quan tâm để ý đến con gái hay không.
Nhưng Quý Minh Châu đã nghĩ đi đâu rồi, Quý Thiếu Ngôn biết được tin này, khi đến Bách Duyệt thăm cô, ông còn cảm thán mấy câu: “Bảo bối của bố đã có cục cưng mới rồi, ngày hôm này cuối cùng cũng đã tới rồi.”
“Bố không buồn sao? Con rất sợ bố sẽ buồn đó bố à.”
Sau khi có con, cô cũng xác định là mình sẽ phải dành một phần tâm sức lên đứa trẻ của mình.
Quý Minh Châu có người thân quan tâm, có người yêu kề cận, cô có mọi thứ, nhưng hơn mười mấy năm qua, đến giờ Quý Thiếu Ngôn cũng chỉ có một mình cô.
“Bố của con là một người yếu đuối như vậy cà? Cũng có phải sinh con một cái là không gặp nhau nữa đâu.” Quý Thiếu Ngôn véo má cô, “Cô gái nhỏ biến thành cô gái lớn rồi.”
Quý Minh Châu nhìn chăm chú ông một hồi, giấu đi những giọt lệ nóng bừng đột ngột dâng trào trên vành mắt của mình, tiến lên ôm lấy ông rồi ghé vào tai ông khẽ nói: “Con yêu bố nhất...”
Quý Thiếu Ngôn ôm lại cô, vuốt mái tóc dài của cô mà vỗ về.
Không biết đã qua bao lâu, ông trêu chọc: “Thế nào, bây giờ không yêu ai đó nhất nữa à?”
Mãi một lúc Quý Minh Châu mới phản ứng lại, khóe mắt cô nhác thấy Giang Tịch đang đứng bên cạnh, sau đó tươi cười đánh yêu ông bố quý hóa của mình một cái.
...
Gà con được xác định là sẽ chào đời vào mùa hè năm sau, vậy mà còn chưa hết năm, bạn bè thân thiết xung quanh đã lũ lượt vây quanh, quan tâm hỏi han.
May mà Quý Minh Châu và Giang Tịch đều bận rộn. Trong thời gian mang bầu cô vẫn không quên chăm chỉ làm việc ở Quý Thị.
Nhưng vẫn không thể ngăn nổi lòng hiếu kỳ của những người xung quanh.
Lúc Tiêu Dịch nghe thấy biệt danh của cục cưng, anh ta im lặng một lúc rồi hỏi vì sao không gọi là Heo con.
Mối nghi hoặc này vừa được nhắc đến đã bị Quý Minh Châu vặn lại, chuyện cười quốc tế chắc, nếu sinh con gái mà gọi là công chúa heo, sau này đứa bé lớn lên có thể vui vẻ nổi sao, dù nghe có vẻ vô cùng dễ thương thì cũng thế thôi.
Nhưng lời của Tiêu Dịch cũng đã nhắc nhở cô.
Nếu là một trai một gái thì còn gì bằng, một đứa là gà một đứa là heo, đúng là khiến người ta động lòng mà.
Vả lại cũng không phải không có khả năng, xung quanh cô có khối người sinh một lần được hai đứa đấy thôi.
Quý Minh Châu ôm ấp kỳ vọng có thể sinh đôi một trai một gái, tối nào cũng tập bài thể dục thai sản, nghe nhạc có liên quan định kỳ, dẫn Giang Tịch đến trung tâm để nghe giảng vào sáng sớm.
Quan trọng nhất là, vì biết được tin cô mang thai nên Liễu Khê đã về nước, còn hướng dẫn cô trải nghiệm Yoga trong lúc mang thai. Vì thế độ dẻo dai của Quý Minh Châu cũng tốt hơn.
“Giang Tịch, em cảm thấy em đang bầu một trai một gái.”
“Ừm.” Giang Tịch đáp.
“Vì sao anh nói chắc nịch thế?” Quý Minh Châu nằm ngửa trên ghế mềm, nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng, thư thái đong đưa chân trong không trung, dạo này cô rất thích nghe nhạc jazz.
“Chẳng phải em muốn có sao, thế thì nhất định là như thế.”
Hai người còn chưa nói xong chuyện thai sinh đôi thì đã tiện thể nhắc đến vấn đề trang trí phòng cục cưng trên tầng sáu.
Nhưng có một sự ăn ý giữa hai người là, cả hai cứ như đang nằm mơ, ai nấy đều giữ miệng không nhắc đến chuyện từ lâu kết quả khám thai sản đã cho biết họ chỉ bầu một đứa.
Càng ngày càng có xu hướng nằm mơ giữa ban ngày.
...
Mãi cho đến thời điểm trước khi sinh, Quý Minh Châu vẫn còn nhớ chuyện này.
Nhưng trái với tâm nguyện của cô, trong quá trình sinh con không hề xảy ra mấy tình tiết như... đột nhiên có thêm một đứa trẻ nữa tòi ra.
Vào mùa hè tiếp theo, Quý Minh Châu đã sinh một đứa trẻ kháu khỉnh ở Mỹ.
Mọi thứ đều rất suôn sẻ, cũng may mắn là không xảy ra những cảnh tượng đau khổ như vật vã điên cuồng kia chẳng hạn.
Vì muốn việc sinh nở không xảy ra bất cứ sai sót gì, vì e sợ những xác suất cực kỳ nhỏ kia, những gì mà Giang Tịch tìm kiếm đều là phương án hài lòng nhất.
Quý Minh Châu hoàn toàn chẳng có cảm giác gì. Đợi đến khi cô chợp mắt một lúc, khi tỉnh dậy mở mắt ra liền nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của Giang Tịch.
Cô không biết anh như thế này bao lâu rồi, nhưng nhất định cũng được một thời gian rồi.
Vì cô nhớ, đến ngày sinh dự kiến, khi anh cùng vượt cạn với cô, anh đã có dáng vẻ như thế này.
“Anh sao thế... đau lòng đến mức này cơ à...” Quý Minh Châu nhéo vành tai của Giang Tịch.
Anh không khóc, cũng không nói lời nào.
Chỉ tỏ vẻ bình thản như này, đưa cho cô một cốc nước ấm.
Quý Minh Châu định nhận lấy nhưng bị thái độ cương quyết của anh ngăn lại. Giang Tịch không cho cô cầm lấy cốc, mà ghé lại gần cô, muốn tự đút cho cô.
“Giang Tịch, cái tên thích khóc nhè này.” Câu nói này đã được Quý Minh Châu giấu vào trong lòng, không nói ra, bởi vì Giang Tịch không rơi nước mắt.
...
Đôi vợ chồng quên cả con này chìm đắm trong bầu không khí tĩnh lặng yên bình như này, mãi vẫn không thể thoát ra.
Cho đến cuối cùng, Quý Minh Châu mới bất chợt nhớ ra một chuyện, “Giang Tịch, Gà con của chúng ta đâu?”
Lúc này, anh mới nói câu đầu tiên trong ngày hôm nay, “Ở trong phòng ấm, bên đó có bố mẹ trông nom rồi.”
“Anh nhìn con chưa?”
“Chưa.”
“...”
Quý Minh Châu lại bị anh làm cho câm nín.
Đó là con của anh đấy!
Còn là đứa con mà cô sinh cho anh nữa!
Anh đối xử với nó như vậy sao!!!!!!!
Giang Tịch đi thay cốc nước ấm khác, ngón tay thon dài lấy bát cháo trắng đã nấu xong từ lâu, giải thích đâu ra đó: “Về sau còn nhiều thời gian để nhìn mà, lúc này không vội.”
Ngày hôm đó, cô nàng Quý Minh Châu sốt ruột cuối cùng cũng được nhìn thấy cục cưng bé xíu, nhẹ bẫng còn tỏa ra hương sữa của mình như ý nguyện.
Khác với những cục cưng vừa sinh ra còn đỏ hỏn khác, thái tử nhỏ nhà họ Giang vừa ra đời đã khiến mọi người phải trầm trồ.
Bởi vì quá xinh xắn, xinh xắn một cách quá đáng, nói là con gái thì cũng chẳng ngoa.
Cứ như một chiếc bánh nếp trắng nõn, sống mũi nho nhỏ vừa nhìn là biết sau này rất cao. Đôi mắt nhắm tịt lại, khuôn mặt bụ bẫm, đôi tay nhỏ xíu khẽ nắm lại.
“Minh Châu, không phải mẹ nói khoác đâu, nhưng đứa bé thật sự đẹp quá thể, hồi nhỏ Giang Tịch cũng như thế này. Mẹ còn nhớ, mấy cô hộ sinh lúc đó cũng đều trầm trồ mà.” Lâm Man Hề đứng bên cạnh, vừa vui mừng vừa bùi ngùi.
Bà nghĩ đến lần đầu tiên bà đến Bách Duyệt mà cứ ngỡ mới xảy ra vào hôm qua.
Đến bây giờ, ngay cả con, Giang Tịch và Quý Minh Châu cũng đã có rồi.
Giang Tịch đứng một bên, bị Lâm Man Hề kéo qua thủ thỉ điều gì đó.
“Cục cưng của con đáng yêu quá.” Quý Minh Châu chìm đắm trong cảm xúc của mình, cảm thấy cõi lòng đầy thỏa mãn.
Không hổ là con của Quý Minh Châu, nhất định phải dùng nhan sắc tuyệt thế xuất chúng này, thắng ngay ở vạch xuất phát!
“Mami chiếp chiếp ~” Quý Minh Châu nói xong còn khẽ hôn con hai cái.
Phản ứng này của cô khiến cả đám trưởng bối đều phải bật cười. Sau đó họ đều lui ra ngoài, chừa không gian cho gia đình ba người.
“Làm sao đây, không thể sinh ra hai bạn nhỏ rồi.” Quý Minh Châu cười tươi roi rói, nhìn Giang Tịch bế đứa bé lên, ôm vào lòng một cách thành thạo.
Trong thời kỳ mang thai, vì được chăm sóc quá tốt nên bây giờ khuôn mặt rạng rỡ của Quý Minh Châu càng trở nên căng mịn.
Đôi mắt đào hoa vẫn hớp hồn người ta như cũ.
Khi cô mang thai, vợ chồng trẻ hai người cùng nhau đi trải nghiệm khóa học trước khi sinh.
Anh tranh thủ lúc rảnh rỗi, còn học một số kỹ năng chăm sóc trẻ con.
Được Quý Minh Châu ra hiệu, Giang Tịch đặt đứa trẻ lên trên giường, rồi hai mẹ con cứ thể nằm sát bên nhau một cách ấm áp.
Dường như Giang Tịch đã bật cười, anh cúi sát người xuống, “Sao không phải hai đứa trẻ chứ?”
“Hử?”
“Em cũng được tính là một đứa rồi.”
...
Ban đầu Giang Tịch thuê chuyên cơ, cả một đám người cùng đi theo.
Đợi đến khi Quý Minh Châu về thành phố Ngân ở cữ, mọi chuyện đều do Lâm Man Hề sắp xếp xong xuôi.
Đáng lẽ như thường lệ, Quý Minh Châu có thể nghỉ sinh ba tháng, nhưng được sự phê chuẩn đặc biệt của Quý Thiếu Ngôn, cô được phép nghỉ hẳn nửa năm.
Quý Minh Châu chấp nhận không chút khách sáo. Dù sao lúc đầu dự định sinh Cà con, tuy cũng có một phần lúc xúc động trong lúc ngẫu hứng, nhưng phần lớn vẫn là vì cô đã tính toán và lên kế hoạch trước rồi.
Đây không phải là chuyện nhất thời nổi hứng.
Bây giờ, cô quả thực có dư thời gian để chơi đùa với con rồi.
Có điều, kế hoạch ban đầu là một chuyện.
Cảm xúc sau khi sinh con ra, thực sự rất là phi thường.
Sau khi trải qua chuyện này, quả thực cô đã nếm trải cảm giác không gì sánh bằng từ trên người đứa trẻ.
Đây là một chuyện rất đỗi thần kỳ.
Máu mủ được truyền thừa, từ đời này qua đời khác, trú ngụ trong tình yêu thương gắn kết.
Tên thật của Gà con vẫn còn chưa được đặt xong, nhà họ Giang và nhà họ Quý đều là gia tộc hiển hách lâu đời, khá ưa thích những cái tên hợp bát tự.
Tên họ phải được kết hợp giữa gia phả và nhờ đại sư đến đặt.
Còn tên cúng cơm thì không cần tốn công tốn sức như vậy, lúc còn chưa được sinh ra thì cái tên Gà con đã được mọi người xung quanh gọi rồi.
Tương lai sau này Giang tiểu thái tử rốt cuộc có thích cái biệt danh này hay không thì khó nói, nhưng nếu bé mà dám không thích cái tên này thật thì Giang Tịch chắc chắn sẽ là một ông bố bẫy người không chớp mắt, ha m muốn chiếm hữu cực kỳ mạnh lại còn thích ngâm mình trong vại dấm nữa.
Giang Tịch tuân theo truyền thống lâu đời, cũng bàn bạc với Quý Minh Châu một phen.
Cuối cùng, hai người quyết định chọn chữ “Dữ”.
Trong sách cổ có câu: “Bình địa tiểu sơn, tại thủy vi đảo, tại lục vi dữ”.
Dữ, là ngọn núi nối liền với đất liền, cũng là hòn đảo nhỏ vây quanh đảo lớn.
Ngày đêm luân phiên thay thế theo dòng triều dâng lên rút đi, khi thì nối liền với đất liền, khi thì đứng độc lập một mình.
Mang hàm ý dù bản thân là núi nhưng vẫn có thể đắm mình trong nước.
Mong muốn từ tận đáy lòng mà Giang Tịch và Quý Minh Châu dành cho con trai mình chính là, hy vọng dù ở bất cứ thời điểm nào, con trai cũng có thể mở ra con đường cho riêng mình khi mọi thứ trên đời đổi thay.
Có thể tự trở thành hòn đảo nhỏ trên đại dương mênh mông, cũng có thể trở thành ngọn núi sừng sững trên đại lục bằng phẳng bao la này.
...
Từ nhỏ bạn nhỏ Giang Dữ đã trầm tĩnh, nhưng không trầm tĩnh theo kiểu mọt sách, mà là “tĩnh” theo kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm gây rối khiến người ta phát điên.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, chẳng hiểu sao bé lại có chút xấu tính. Mỗi lần Giang Tịch và Quý Minh Châu hơi có vẻ thân mật, bạn nhỏ Giang Dữ luôn gây ra chuyện một cách kịp thời.
Kiên trì bền bỉ, cứ như một cái chuông báo động vậy.
Là minh chứng sống động nhất cho tính cách vừa cool ngầu vừa đáng yêu.
Lúc còn nhỏ còn giống Quý Minh Châu, lớn hơn một chút thì đúng là phiên bản thu nhỏ của Giang Tịch.
Cộng thêm cái mặt thối lạnh lùng kia nữa thì càng giống hơn.
Đây chính là Gà con do họ sinh ra một trăm phần trăm.
Trong lúc nhóc con ê a học nói, nhóc đã biết lôi kéo Quý Minh Châu để bày tỏ muốn ti sữa.
So với một ông bố Giang Tịch mặt mũi vô cảm lúc bình thường, rõ ràng bạn nhỏ Giang Dữ thích dính lấy người mẹ Quý Minh Châu xinh đẹp rạng rỡ của mình hơn.
Vì thế, Giang Tịch đã phải ôm một bụng buồn bực mất mấy lần.
Nhìn bóng dáng lẻ loi có vẻ đáng thương kia của Giang Tịch, Quý Minh Châu cảm thấy buồn cười, mấy lần hỏi bóng hỏi gió Giang Tịch đều bị anh khóa môi chặn họng.
Đường đường là thái tử gia của Giang Thị, ở nhà giận dỗi với một Gà con, ngay cả Quý Minh Châu cũng cảm thấy kỳ lạ.
Dù sao Giang Tịch vẫn luôn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt thản nhiên, hiếm khi có phản ứng như thế này.
Nói cho cùng cũng là người lãnh đạo tối cao nắm giữ mọi quyền hành của Giang Thị, có lẽ chỉ cần suy nghĩ hai giây, vẻ “xa cách” khuôn mặt lạnh như tiền của anh lập tức có thể khiến Gà con sợ mất hồn mất vía.
Mặc dù bạn nhỏ Giang Dữ chưa biết nói, nhưng kỹ năng đầu tiên mà nhóc học được chính là nhìn ánh mắt!
Nhưng dù gì cũng vẫn còn nhỏ, dù có giống Giang Tịch thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bắt chước hết tinh túy của anh được. Vả lại, sự dịu dàng thỉnh thoảng lại bộc phát của của ông bố nhà mình cũng đủ để khiến người ta mê mệt.
Đợi đến khi lớn thêm một chút nữa, bạn nhỏ Giang Dữ sở hữu trí thông minh vượt xa những bạn cùng trang lứa, cũng học được mọi chiêu thức phản kích.
Dù tầng sáu nghe có vẻ cao, nhưng leo lên leo xuống cũng không tốn sức lắm.
Từ sớm Giang Tịch đã thuê người bọc lại những góc cạnh ở cầu thang bằng đệm mềm, bảo đảm không bị va đập hay bị thương.
Bạn nhỏ Giang Dữ lợi dụng chuyện này, ôm chiếc gối nhỏ in đầy hình gà con, thản nhiên gõ vào cánh cửa ở tầng một.
Tiếng Giang Tịch vọng ra từ bên trong: “Sao thế?”
Giang Tịch vừa dứt lời, cánh cửa cũng được mở ra, là Quý Minh Châu.
Cô mặc áo ngủ tơ tằm, ngồi xổm xuống để ánh mắt ngang bằng với con trai, “Cục cưng à, lần sau con cứ việc vào thẳng trong phòng, mami không khóa cửa đâu.”
Quý Minh Châu tỏ ra hết sức nhẫn nại hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế, muộn thế này còn xuống nhà?”
Vì Bách Duyệt đã có thêm Gà con nên đèn điện bên ngoài gần như không bao giờ tắt. Cho nên bây giờ bạn nhỏ Giang Dữ xuống đây, cũng không cần lo lắng bé sợ bóng tối.
“Mami, con nhớ mami rồi.”
Vẻ mặt lạnh nhạt không màng thế sự trên khuôn mặt Giang Dữ như được đúc từ một khuôn với Giang Tịch.
Nhưng vẻ mặt này, lời nói như này trong tình cảnh như này, vậy mà nhóc lại... trưng ra khuôn mặt nhỏ bé phúng phính, mặc áo ngủ hình gà bông, ngọt ngào nói nhớ cô.
Cục bánh nếp kiêu ngạo lạnh lùng này thực ra rất bám người, điểm này cũng rất giống Giang Tịch.
Quý Minh Châu lại cảm nhận được niềm hạnh phúc một lần nữa. Sau khi có Gà con, cô rất dễ có được cảm giác hạnh phúc.
“Mới xa nhau có tí mà đã nhớ mami rồi à, cảm ơn sự nhớ nhung của Gà con nhé, mami cũng nhớ con!” Nói đoạn, Quý Minh Châu duỗi tay ra ôm lấy con trai.
Ngay từ ban đầu Giang Tịch đã đi đến, đứng phía sau Quý Minh Châu. Nhìn thấy cảnh này, cánh tay thon dài của anh vươn ra, trực tiếp nhấc bổng cậu con trai lạnh lùng của nhà mình lên trước cả Quý Minh Châu.
Trong lúc giãy giụa, Gà con con la lên mấy tiếng “Daddy”.
Giang Tịch đáp lại qua loa, sải bước lớn đến bên giường, rồi đặt Gà con lên trên đó.
Quý Minh Châu nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi cũng bước về phía giường. Cô đẩy Giang Dữ vào chính giữa, còn mình nằm xuống một bên.
Sau đó cô nhìn Giang Tịch đứng đực ở một bên khác, nghi hoặc hỏi: “Sao anh không lên giường?”
Nói đoạn, cô vỗ vỗ vào vị trí bên trái Gà con.
Đó là chỗ dành cho anh.
“Hóa ra anh vẫn còn cơ hội lên giường cơ à?” Giang Tịch hờ hững nói: “Thật lòng cảm ơn nhé.”
Sau đó anh cũng nằm lên giường.
Đưa lưng lại với hai người, chỉ chừa ra một bóng lưng.
Quý Minh Châu quay sang phía Gà con nháy mắt ra hiệu, sau đó hai mẹ con lại bắt đầu đùa giỡn nhau.
Bạn nhỏ Giang Dữ có gương mặt đẹp trai lạnh lùng bẩm sinh, mặt lạnh là do di truyền tự nhiên, còn khi cười lên thì cực kỳ xinh xắn.
“Mami đi dỗ daddy một tí đi, con đi ngủ đây.” Nói xong, bạn nhỏ Giang Dữ thơm vào má Quý Minh Châu một cái, gối đầu lên chiếc gối gà con, mặc bộ đồ ngủ gà con, sau đó ôm chú gà Sally dành riêng cho mình, chìm vào giấc ngủ.
Dỗ Gà con ngủ xong, Quý Minh Châu đổi chỗ, nằm vào giữa hai bố con.
Cô ôm eo Giang Tịch từ đằng sau, “Sếp Giang, vừa rồi anh lạ lùng ghê.”
Từ khi cô ôm anh thì Giang Tịch đã xoay người lại, nhớ lại những lời Quý Minh Châu nói với Giang Dữ ban nãy, anh không nhịn được hỏi: “Dỗ con xong, cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi à?”
“Đúng đó, chứ còn gì nữa, dỗ con xong thì dỗ anh.” Quý Minh Châu giương cằm lên, sau đó đưa tay chọc chọc vào bả vai anh, “Giang Tịch, đây là bố quý nhờ con, anh hiểu chưa?”
Ban đầu Giang Tịch cũng muốn tham gia vào cuộc đối thoại thì thầm của bà xã và con trai mình. Nhưng lúc này lại nghe được câu này, anh bình thản nhướng mày lên.
“Em chắc chứ?” Giang Tịch nhanh chóng bế ngang cô lên, thì thầm vào tai cô những lời chỉ có hai người mới nghe thấy được: “Ở đây dễ làm ồn đến con trai, anh cảm thấy vẫn phải vào phòng Yoga để thảo luận thêm về vấn đề này.”
Trong lúc mơ hồ, cô không biết mình vui vẻ vì yêu cầu của mình được Giang Tịch đáp lại, hay chỉ đơn thuần để Giang Tịch vớ được của hời.
Chiếc võng lụa để tập Yoga bay lắc qua lắc lại, cảm giác bị nhấc bổng lên rồi bị anh làm ấy, cho đến mãi về sau vẫn choán lấy tâm trí của Quý Minh Châu, chẳng thể nào xua tan.
Sau này Lâm Man Hề cũng mới biết được kế hoạch của hai người. Mặc dù hơi đột ngột không kịp chuẩn bị, nhưng không phải là không thể chấp nhận được.
Dù sao hai người cũng kết hôn rất lâu rồi, cộng thêm bình thường họ thường xuyên gặp ít xa nhiều, căn bản không có cơ hội sinh con. Bây giờ hai người chuẩn bị có con, thực sự đã cho Lâm Man Hề một niềm vui bất ngờ nho nhỏ.
Bà là một người rất thích trẻ con, dạo này chơi mạt chược cũng chẳng thấy vui nữa, cũng phải đổi cách giải khuây rồi.
Có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị ổn thỏa từ bây giờ. Chuyện hộ lý sau khi sinh là quan trọng nhất. Lâm Man Hề rất có kinh nghiệm về mấy chuyện như này.
Nhưng sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi chuyện, chú gà con mà họ mong ngóng vẫn còn chưa tới.
Quý Minh Châu đã trầm tư hồi lâu, tựa như cô đã đưa ra một quyết định nào đó. Cô lấy hộp quà mà Liên Đường tặng cho cô trước kia.
Món quà bị Quý Minh Châu nhìn thấy liền quăng sang một góc, không bao giờ đoái hoài đến một lần nào nữa.
Đó là hai bộ đồ tình nhân hình mèo con được đặt riêng, rất đáng yêu. Bên trên còn thêu tên của Giang Tịch và Quý Minh Châu.
Nhưng... món đồ giấu bên dưới quần áo thì không đáng yêu như vậy nữa rồi.
Liên Đường suốt ngày hỏi cô có ngạc nhiên không. Ban đầu Quý Minh Châu nhìn thấy liền cảm thấy, e rằng cái được giấu bên dưới bộ đồ ngủ mới là món quà mà cô ấy muốn tặng thật sự.
Nói thực lòng, trong ký ức của Quý Minh Châu, trước đây Liên Đường hoàn toàn không giống như bây giờ. Cũng không biết trong mấy năm qua cô ấy đã trải qua những chuyện gì mà bây giờ lại ba hoa chích chòe, đồng thời đóa hoa hải đường mong manh này cũng hoàn toàn nở rộ.
Món đồ mà Liên Đường tặng cô rất dễ để phân biệt, đó là trang phục của miêu nữ, không chỉ có một món và còn có mấy món có kiểu dáng khác nhau.
Có điều...món đồ đi kèm có còng tay màu đen thì đã đành, lại còn có cả chiếc bờm tai mèo mượt mà khi/êu g/ợi và cả chiếc đuôi mèo cong vút, được làm y như thật.
Quý Minh Châu nhìn một lúc lâu, âm thầm đấu tranh tư tưởng mấy lần, cuối cùng vẫn lấy một món trong góc ra.
Dĩ nhiên là cô chỉ lấy quần áo thôi, còn những cái khác, Giang Tịch đừng hòng được nước lấn tới!
Nhưng dáng vẻ giấu giấu giếm giếm của cô không thể thoát được ánh mắt tinh tường có thể nói là y như trinh sát của Giang Tịch.
Sau khi bộ đồ miêu nữ được tận dụng đúng chỗ, Giang Tịch tỏ ra chưa đã ghiền, “Vẫn còn mấy món đi kèm khác, không thử à?”
Quý Minh Châu lựa chọn giả ngu, “Cái khác gì cơ?”
Giang Tịch vỗ nhẹ vào đầu cô, sau đó mân mê tai cô.
Hàm ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.
“Giang Tịch...!” Quý Minh Châu cảm thấy mình đã giấu kỹ lắm rồi, thế mà vẫn bị Giang Tịch phát hiện ra, “Sao anh biết còn có những món khác?”
Giang Tịch nhìn cô như đang nhìn một người khờ khạo, “Lúc em mặc lên đã đánh rơi thiệp giới thiệu sản phẩm.”
“...”
Quý Minh Châu tiếp tục cãi chày cãi cối: “Đó là vì anh nhìn nhầm thôi, một set chỉ có một bộ, những cái khác phải mua riêng mới có.”
Giang Tịch m/út thùy tai của cô, “Vậy những món mua riêng đâu?”
“Không có!” Cô đáp lại rất nhanh.
“Thế à.”
Giang Tịch như cười như không nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó tập trung vào động tác, không phân tâm nữa.
Trải qua hết mùa này đến mùa khác, lá cây ở thành phố Ngân từ xanh ngả sang vàng rồi lại xác xơ.
Cho đến khi một mùa thu nữa lại ghé đến, Quý Minh Châu và Giang Tịch đã trúng thưởng vào lúc nào không hay.
Tin tức này không thể giấu được những người thân cận xung quanh.
Quý Minh Châu có ý đồ riêng, chia sẻ tin tức này cho Quý Thiếu Ngôn và Liễu Khê đầu tiên.
Quý Thiếu Ngôn nhìn có vẻ điềm tĩnh nhưng sau khi nghe những lời báo cáo của trợ lý, Quý Thiếu Ngôn cứ thế đứng trước ô cửa sát đất trong văn phòng, đứng cả ngày trời mà chẳng nói điều chi.
Vừa biết được tin này, cảm xúc đầu tiên hiện lên trong lòng Quý Minh Châu là sự lo lắng.
Bởi vì trong thế giới của cô, người luôn luôn chống lưng cho cô, mãi mãi là Quý Thiếu Ngôn.
Có lẽ ông cũng có cảm giác mất cân bằng, cô con gái mà ông yêu thương từ nhỏ cũng đã đón chào thế giới mới của mình... một sinh mệnh mới nhỏ bé.
Tuổi tác dần dần trôi, thời gian lướt qua thật mau.
Liệu trong một đêm thâu sầu muộn, ông có cảm thấy có lẽ mình nên lùi về sau, nhường lại vị trí người chở che cho gia đình mới của con gái, còn mình sẽ dùng một cách khác lặng lẽ quan tâm để ý đến con gái hay không.
Nhưng Quý Minh Châu đã nghĩ đi đâu rồi, Quý Thiếu Ngôn biết được tin này, khi đến Bách Duyệt thăm cô, ông còn cảm thán mấy câu: “Bảo bối của bố đã có cục cưng mới rồi, ngày hôm này cuối cùng cũng đã tới rồi.”
“Bố không buồn sao? Con rất sợ bố sẽ buồn đó bố à.”
Sau khi có con, cô cũng xác định là mình sẽ phải dành một phần tâm sức lên đứa trẻ của mình.
Quý Minh Châu có người thân quan tâm, có người yêu kề cận, cô có mọi thứ, nhưng hơn mười mấy năm qua, đến giờ Quý Thiếu Ngôn cũng chỉ có một mình cô.
“Bố của con là một người yếu đuối như vậy cà? Cũng có phải sinh con một cái là không gặp nhau nữa đâu.” Quý Thiếu Ngôn véo má cô, “Cô gái nhỏ biến thành cô gái lớn rồi.”
Quý Minh Châu nhìn chăm chú ông một hồi, giấu đi những giọt lệ nóng bừng đột ngột dâng trào trên vành mắt của mình, tiến lên ôm lấy ông rồi ghé vào tai ông khẽ nói: “Con yêu bố nhất...”
Quý Thiếu Ngôn ôm lại cô, vuốt mái tóc dài của cô mà vỗ về.
Không biết đã qua bao lâu, ông trêu chọc: “Thế nào, bây giờ không yêu ai đó nhất nữa à?”
Mãi một lúc Quý Minh Châu mới phản ứng lại, khóe mắt cô nhác thấy Giang Tịch đang đứng bên cạnh, sau đó tươi cười đánh yêu ông bố quý hóa của mình một cái.
...
Gà con được xác định là sẽ chào đời vào mùa hè năm sau, vậy mà còn chưa hết năm, bạn bè thân thiết xung quanh đã lũ lượt vây quanh, quan tâm hỏi han.
May mà Quý Minh Châu và Giang Tịch đều bận rộn. Trong thời gian mang bầu cô vẫn không quên chăm chỉ làm việc ở Quý Thị.
Nhưng vẫn không thể ngăn nổi lòng hiếu kỳ của những người xung quanh.
Lúc Tiêu Dịch nghe thấy biệt danh của cục cưng, anh ta im lặng một lúc rồi hỏi vì sao không gọi là Heo con.
Mối nghi hoặc này vừa được nhắc đến đã bị Quý Minh Châu vặn lại, chuyện cười quốc tế chắc, nếu sinh con gái mà gọi là công chúa heo, sau này đứa bé lớn lên có thể vui vẻ nổi sao, dù nghe có vẻ vô cùng dễ thương thì cũng thế thôi.
Nhưng lời của Tiêu Dịch cũng đã nhắc nhở cô.
Nếu là một trai một gái thì còn gì bằng, một đứa là gà một đứa là heo, đúng là khiến người ta động lòng mà.
Vả lại cũng không phải không có khả năng, xung quanh cô có khối người sinh một lần được hai đứa đấy thôi.
Quý Minh Châu ôm ấp kỳ vọng có thể sinh đôi một trai một gái, tối nào cũng tập bài thể dục thai sản, nghe nhạc có liên quan định kỳ, dẫn Giang Tịch đến trung tâm để nghe giảng vào sáng sớm.
Quan trọng nhất là, vì biết được tin cô mang thai nên Liễu Khê đã về nước, còn hướng dẫn cô trải nghiệm Yoga trong lúc mang thai. Vì thế độ dẻo dai của Quý Minh Châu cũng tốt hơn.
“Giang Tịch, em cảm thấy em đang bầu một trai một gái.”
“Ừm.” Giang Tịch đáp.
“Vì sao anh nói chắc nịch thế?” Quý Minh Châu nằm ngửa trên ghế mềm, nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng, thư thái đong đưa chân trong không trung, dạo này cô rất thích nghe nhạc jazz.
“Chẳng phải em muốn có sao, thế thì nhất định là như thế.”
Hai người còn chưa nói xong chuyện thai sinh đôi thì đã tiện thể nhắc đến vấn đề trang trí phòng cục cưng trên tầng sáu.
Nhưng có một sự ăn ý giữa hai người là, cả hai cứ như đang nằm mơ, ai nấy đều giữ miệng không nhắc đến chuyện từ lâu kết quả khám thai sản đã cho biết họ chỉ bầu một đứa.
Càng ngày càng có xu hướng nằm mơ giữa ban ngày.
...
Mãi cho đến thời điểm trước khi sinh, Quý Minh Châu vẫn còn nhớ chuyện này.
Nhưng trái với tâm nguyện của cô, trong quá trình sinh con không hề xảy ra mấy tình tiết như... đột nhiên có thêm một đứa trẻ nữa tòi ra.
Vào mùa hè tiếp theo, Quý Minh Châu đã sinh một đứa trẻ kháu khỉnh ở Mỹ.
Mọi thứ đều rất suôn sẻ, cũng may mắn là không xảy ra những cảnh tượng đau khổ như vật vã điên cuồng kia chẳng hạn.
Vì muốn việc sinh nở không xảy ra bất cứ sai sót gì, vì e sợ những xác suất cực kỳ nhỏ kia, những gì mà Giang Tịch tìm kiếm đều là phương án hài lòng nhất.
Quý Minh Châu hoàn toàn chẳng có cảm giác gì. Đợi đến khi cô chợp mắt một lúc, khi tỉnh dậy mở mắt ra liền nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của Giang Tịch.
Cô không biết anh như thế này bao lâu rồi, nhưng nhất định cũng được một thời gian rồi.
Vì cô nhớ, đến ngày sinh dự kiến, khi anh cùng vượt cạn với cô, anh đã có dáng vẻ như thế này.
“Anh sao thế... đau lòng đến mức này cơ à...” Quý Minh Châu nhéo vành tai của Giang Tịch.
Anh không khóc, cũng không nói lời nào.
Chỉ tỏ vẻ bình thản như này, đưa cho cô một cốc nước ấm.
Quý Minh Châu định nhận lấy nhưng bị thái độ cương quyết của anh ngăn lại. Giang Tịch không cho cô cầm lấy cốc, mà ghé lại gần cô, muốn tự đút cho cô.
“Giang Tịch, cái tên thích khóc nhè này.” Câu nói này đã được Quý Minh Châu giấu vào trong lòng, không nói ra, bởi vì Giang Tịch không rơi nước mắt.
...
Đôi vợ chồng quên cả con này chìm đắm trong bầu không khí tĩnh lặng yên bình như này, mãi vẫn không thể thoát ra.
Cho đến cuối cùng, Quý Minh Châu mới bất chợt nhớ ra một chuyện, “Giang Tịch, Gà con của chúng ta đâu?”
Lúc này, anh mới nói câu đầu tiên trong ngày hôm nay, “Ở trong phòng ấm, bên đó có bố mẹ trông nom rồi.”
“Anh nhìn con chưa?”
“Chưa.”
“...”
Quý Minh Châu lại bị anh làm cho câm nín.
Đó là con của anh đấy!
Còn là đứa con mà cô sinh cho anh nữa!
Anh đối xử với nó như vậy sao!!!!!!!
Giang Tịch đi thay cốc nước ấm khác, ngón tay thon dài lấy bát cháo trắng đã nấu xong từ lâu, giải thích đâu ra đó: “Về sau còn nhiều thời gian để nhìn mà, lúc này không vội.”
Ngày hôm đó, cô nàng Quý Minh Châu sốt ruột cuối cùng cũng được nhìn thấy cục cưng bé xíu, nhẹ bẫng còn tỏa ra hương sữa của mình như ý nguyện.
Khác với những cục cưng vừa sinh ra còn đỏ hỏn khác, thái tử nhỏ nhà họ Giang vừa ra đời đã khiến mọi người phải trầm trồ.
Bởi vì quá xinh xắn, xinh xắn một cách quá đáng, nói là con gái thì cũng chẳng ngoa.
Cứ như một chiếc bánh nếp trắng nõn, sống mũi nho nhỏ vừa nhìn là biết sau này rất cao. Đôi mắt nhắm tịt lại, khuôn mặt bụ bẫm, đôi tay nhỏ xíu khẽ nắm lại.
“Minh Châu, không phải mẹ nói khoác đâu, nhưng đứa bé thật sự đẹp quá thể, hồi nhỏ Giang Tịch cũng như thế này. Mẹ còn nhớ, mấy cô hộ sinh lúc đó cũng đều trầm trồ mà.” Lâm Man Hề đứng bên cạnh, vừa vui mừng vừa bùi ngùi.
Bà nghĩ đến lần đầu tiên bà đến Bách Duyệt mà cứ ngỡ mới xảy ra vào hôm qua.
Đến bây giờ, ngay cả con, Giang Tịch và Quý Minh Châu cũng đã có rồi.
Giang Tịch đứng một bên, bị Lâm Man Hề kéo qua thủ thỉ điều gì đó.
“Cục cưng của con đáng yêu quá.” Quý Minh Châu chìm đắm trong cảm xúc của mình, cảm thấy cõi lòng đầy thỏa mãn.
Không hổ là con của Quý Minh Châu, nhất định phải dùng nhan sắc tuyệt thế xuất chúng này, thắng ngay ở vạch xuất phát!
“Mami chiếp chiếp ~” Quý Minh Châu nói xong còn khẽ hôn con hai cái.
Phản ứng này của cô khiến cả đám trưởng bối đều phải bật cười. Sau đó họ đều lui ra ngoài, chừa không gian cho gia đình ba người.
“Làm sao đây, không thể sinh ra hai bạn nhỏ rồi.” Quý Minh Châu cười tươi roi rói, nhìn Giang Tịch bế đứa bé lên, ôm vào lòng một cách thành thạo.
Trong thời kỳ mang thai, vì được chăm sóc quá tốt nên bây giờ khuôn mặt rạng rỡ của Quý Minh Châu càng trở nên căng mịn.
Đôi mắt đào hoa vẫn hớp hồn người ta như cũ.
Khi cô mang thai, vợ chồng trẻ hai người cùng nhau đi trải nghiệm khóa học trước khi sinh.
Anh tranh thủ lúc rảnh rỗi, còn học một số kỹ năng chăm sóc trẻ con.
Được Quý Minh Châu ra hiệu, Giang Tịch đặt đứa trẻ lên trên giường, rồi hai mẹ con cứ thể nằm sát bên nhau một cách ấm áp.
Dường như Giang Tịch đã bật cười, anh cúi sát người xuống, “Sao không phải hai đứa trẻ chứ?”
“Hử?”
“Em cũng được tính là một đứa rồi.”
...
Ban đầu Giang Tịch thuê chuyên cơ, cả một đám người cùng đi theo.
Đợi đến khi Quý Minh Châu về thành phố Ngân ở cữ, mọi chuyện đều do Lâm Man Hề sắp xếp xong xuôi.
Đáng lẽ như thường lệ, Quý Minh Châu có thể nghỉ sinh ba tháng, nhưng được sự phê chuẩn đặc biệt của Quý Thiếu Ngôn, cô được phép nghỉ hẳn nửa năm.
Quý Minh Châu chấp nhận không chút khách sáo. Dù sao lúc đầu dự định sinh Cà con, tuy cũng có một phần lúc xúc động trong lúc ngẫu hứng, nhưng phần lớn vẫn là vì cô đã tính toán và lên kế hoạch trước rồi.
Đây không phải là chuyện nhất thời nổi hứng.
Bây giờ, cô quả thực có dư thời gian để chơi đùa với con rồi.
Có điều, kế hoạch ban đầu là một chuyện.
Cảm xúc sau khi sinh con ra, thực sự rất là phi thường.
Sau khi trải qua chuyện này, quả thực cô đã nếm trải cảm giác không gì sánh bằng từ trên người đứa trẻ.
Đây là một chuyện rất đỗi thần kỳ.
Máu mủ được truyền thừa, từ đời này qua đời khác, trú ngụ trong tình yêu thương gắn kết.
Tên thật của Gà con vẫn còn chưa được đặt xong, nhà họ Giang và nhà họ Quý đều là gia tộc hiển hách lâu đời, khá ưa thích những cái tên hợp bát tự.
Tên họ phải được kết hợp giữa gia phả và nhờ đại sư đến đặt.
Còn tên cúng cơm thì không cần tốn công tốn sức như vậy, lúc còn chưa được sinh ra thì cái tên Gà con đã được mọi người xung quanh gọi rồi.
Tương lai sau này Giang tiểu thái tử rốt cuộc có thích cái biệt danh này hay không thì khó nói, nhưng nếu bé mà dám không thích cái tên này thật thì Giang Tịch chắc chắn sẽ là một ông bố bẫy người không chớp mắt, ha m muốn chiếm hữu cực kỳ mạnh lại còn thích ngâm mình trong vại dấm nữa.
Giang Tịch tuân theo truyền thống lâu đời, cũng bàn bạc với Quý Minh Châu một phen.
Cuối cùng, hai người quyết định chọn chữ “Dữ”.
Trong sách cổ có câu: “Bình địa tiểu sơn, tại thủy vi đảo, tại lục vi dữ”.
Dữ, là ngọn núi nối liền với đất liền, cũng là hòn đảo nhỏ vây quanh đảo lớn.
Ngày đêm luân phiên thay thế theo dòng triều dâng lên rút đi, khi thì nối liền với đất liền, khi thì đứng độc lập một mình.
Mang hàm ý dù bản thân là núi nhưng vẫn có thể đắm mình trong nước.
Mong muốn từ tận đáy lòng mà Giang Tịch và Quý Minh Châu dành cho con trai mình chính là, hy vọng dù ở bất cứ thời điểm nào, con trai cũng có thể mở ra con đường cho riêng mình khi mọi thứ trên đời đổi thay.
Có thể tự trở thành hòn đảo nhỏ trên đại dương mênh mông, cũng có thể trở thành ngọn núi sừng sững trên đại lục bằng phẳng bao la này.
...
Từ nhỏ bạn nhỏ Giang Dữ đã trầm tĩnh, nhưng không trầm tĩnh theo kiểu mọt sách, mà là “tĩnh” theo kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm gây rối khiến người ta phát điên.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, chẳng hiểu sao bé lại có chút xấu tính. Mỗi lần Giang Tịch và Quý Minh Châu hơi có vẻ thân mật, bạn nhỏ Giang Dữ luôn gây ra chuyện một cách kịp thời.
Kiên trì bền bỉ, cứ như một cái chuông báo động vậy.
Là minh chứng sống động nhất cho tính cách vừa cool ngầu vừa đáng yêu.
Lúc còn nhỏ còn giống Quý Minh Châu, lớn hơn một chút thì đúng là phiên bản thu nhỏ của Giang Tịch.
Cộng thêm cái mặt thối lạnh lùng kia nữa thì càng giống hơn.
Đây chính là Gà con do họ sinh ra một trăm phần trăm.
Trong lúc nhóc con ê a học nói, nhóc đã biết lôi kéo Quý Minh Châu để bày tỏ muốn ti sữa.
So với một ông bố Giang Tịch mặt mũi vô cảm lúc bình thường, rõ ràng bạn nhỏ Giang Dữ thích dính lấy người mẹ Quý Minh Châu xinh đẹp rạng rỡ của mình hơn.
Vì thế, Giang Tịch đã phải ôm một bụng buồn bực mất mấy lần.
Nhìn bóng dáng lẻ loi có vẻ đáng thương kia của Giang Tịch, Quý Minh Châu cảm thấy buồn cười, mấy lần hỏi bóng hỏi gió Giang Tịch đều bị anh khóa môi chặn họng.
Đường đường là thái tử gia của Giang Thị, ở nhà giận dỗi với một Gà con, ngay cả Quý Minh Châu cũng cảm thấy kỳ lạ.
Dù sao Giang Tịch vẫn luôn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt thản nhiên, hiếm khi có phản ứng như thế này.
Nói cho cùng cũng là người lãnh đạo tối cao nắm giữ mọi quyền hành của Giang Thị, có lẽ chỉ cần suy nghĩ hai giây, vẻ “xa cách” khuôn mặt lạnh như tiền của anh lập tức có thể khiến Gà con sợ mất hồn mất vía.
Mặc dù bạn nhỏ Giang Dữ chưa biết nói, nhưng kỹ năng đầu tiên mà nhóc học được chính là nhìn ánh mắt!
Nhưng dù gì cũng vẫn còn nhỏ, dù có giống Giang Tịch thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bắt chước hết tinh túy của anh được. Vả lại, sự dịu dàng thỉnh thoảng lại bộc phát của của ông bố nhà mình cũng đủ để khiến người ta mê mệt.
Đợi đến khi lớn thêm một chút nữa, bạn nhỏ Giang Dữ sở hữu trí thông minh vượt xa những bạn cùng trang lứa, cũng học được mọi chiêu thức phản kích.
Dù tầng sáu nghe có vẻ cao, nhưng leo lên leo xuống cũng không tốn sức lắm.
Từ sớm Giang Tịch đã thuê người bọc lại những góc cạnh ở cầu thang bằng đệm mềm, bảo đảm không bị va đập hay bị thương.
Bạn nhỏ Giang Dữ lợi dụng chuyện này, ôm chiếc gối nhỏ in đầy hình gà con, thản nhiên gõ vào cánh cửa ở tầng một.
Tiếng Giang Tịch vọng ra từ bên trong: “Sao thế?”
Giang Tịch vừa dứt lời, cánh cửa cũng được mở ra, là Quý Minh Châu.
Cô mặc áo ngủ tơ tằm, ngồi xổm xuống để ánh mắt ngang bằng với con trai, “Cục cưng à, lần sau con cứ việc vào thẳng trong phòng, mami không khóa cửa đâu.”
Quý Minh Châu tỏ ra hết sức nhẫn nại hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế, muộn thế này còn xuống nhà?”
Vì Bách Duyệt đã có thêm Gà con nên đèn điện bên ngoài gần như không bao giờ tắt. Cho nên bây giờ bạn nhỏ Giang Dữ xuống đây, cũng không cần lo lắng bé sợ bóng tối.
“Mami, con nhớ mami rồi.”
Vẻ mặt lạnh nhạt không màng thế sự trên khuôn mặt Giang Dữ như được đúc từ một khuôn với Giang Tịch.
Nhưng vẻ mặt này, lời nói như này trong tình cảnh như này, vậy mà nhóc lại... trưng ra khuôn mặt nhỏ bé phúng phính, mặc áo ngủ hình gà bông, ngọt ngào nói nhớ cô.
Cục bánh nếp kiêu ngạo lạnh lùng này thực ra rất bám người, điểm này cũng rất giống Giang Tịch.
Quý Minh Châu lại cảm nhận được niềm hạnh phúc một lần nữa. Sau khi có Gà con, cô rất dễ có được cảm giác hạnh phúc.
“Mới xa nhau có tí mà đã nhớ mami rồi à, cảm ơn sự nhớ nhung của Gà con nhé, mami cũng nhớ con!” Nói đoạn, Quý Minh Châu duỗi tay ra ôm lấy con trai.
Ngay từ ban đầu Giang Tịch đã đi đến, đứng phía sau Quý Minh Châu. Nhìn thấy cảnh này, cánh tay thon dài của anh vươn ra, trực tiếp nhấc bổng cậu con trai lạnh lùng của nhà mình lên trước cả Quý Minh Châu.
Trong lúc giãy giụa, Gà con con la lên mấy tiếng “Daddy”.
Giang Tịch đáp lại qua loa, sải bước lớn đến bên giường, rồi đặt Gà con lên trên đó.
Quý Minh Châu nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi cũng bước về phía giường. Cô đẩy Giang Dữ vào chính giữa, còn mình nằm xuống một bên.
Sau đó cô nhìn Giang Tịch đứng đực ở một bên khác, nghi hoặc hỏi: “Sao anh không lên giường?”
Nói đoạn, cô vỗ vỗ vào vị trí bên trái Gà con.
Đó là chỗ dành cho anh.
“Hóa ra anh vẫn còn cơ hội lên giường cơ à?” Giang Tịch hờ hững nói: “Thật lòng cảm ơn nhé.”
Sau đó anh cũng nằm lên giường.
Đưa lưng lại với hai người, chỉ chừa ra một bóng lưng.
Quý Minh Châu quay sang phía Gà con nháy mắt ra hiệu, sau đó hai mẹ con lại bắt đầu đùa giỡn nhau.
Bạn nhỏ Giang Dữ có gương mặt đẹp trai lạnh lùng bẩm sinh, mặt lạnh là do di truyền tự nhiên, còn khi cười lên thì cực kỳ xinh xắn.
“Mami đi dỗ daddy một tí đi, con đi ngủ đây.” Nói xong, bạn nhỏ Giang Dữ thơm vào má Quý Minh Châu một cái, gối đầu lên chiếc gối gà con, mặc bộ đồ ngủ gà con, sau đó ôm chú gà Sally dành riêng cho mình, chìm vào giấc ngủ.
Dỗ Gà con ngủ xong, Quý Minh Châu đổi chỗ, nằm vào giữa hai bố con.
Cô ôm eo Giang Tịch từ đằng sau, “Sếp Giang, vừa rồi anh lạ lùng ghê.”
Từ khi cô ôm anh thì Giang Tịch đã xoay người lại, nhớ lại những lời Quý Minh Châu nói với Giang Dữ ban nãy, anh không nhịn được hỏi: “Dỗ con xong, cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi à?”
“Đúng đó, chứ còn gì nữa, dỗ con xong thì dỗ anh.” Quý Minh Châu giương cằm lên, sau đó đưa tay chọc chọc vào bả vai anh, “Giang Tịch, đây là bố quý nhờ con, anh hiểu chưa?”
Ban đầu Giang Tịch cũng muốn tham gia vào cuộc đối thoại thì thầm của bà xã và con trai mình. Nhưng lúc này lại nghe được câu này, anh bình thản nhướng mày lên.
“Em chắc chứ?” Giang Tịch nhanh chóng bế ngang cô lên, thì thầm vào tai cô những lời chỉ có hai người mới nghe thấy được: “Ở đây dễ làm ồn đến con trai, anh cảm thấy vẫn phải vào phòng Yoga để thảo luận thêm về vấn đề này.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương