Chiếc Thuyền Giấy Lênh Đênh Giữa Biển
Chương 22:
Khi đó đang vào đầu mùa thu, làn gió êm dịu và mềm mại, mặt trời ấm áp mà yên tĩnh.Lý Nghi Uyển lại tìm được anh trong đám đông.“Anh Gia Yến!” Cùng lúc đó, giọng nữ trẻ con vang lên bên tai Lý Nghi Uyển.Cô quá chú tâm vào đám đông nên không để ý rằng, hóa ra cô gái này vẫn luôn đứng ở bên cạnh mình.Lý Nghi Uyển cúi đầu nhìn cô gái thấp hơn mình rất nhiều. Khuôn mặt tròn to bằng bàn tay, đôi mắt ngấn nước và đôi môi anh đào, rất dễ thương.Lý Nghi Uyển đoán rằng cô gái này chắc là em gái của Trần Gia Yến, cô ấy trông rất xinh đẹp.Trần Gia Yến dường như nghe thấy giọng nói của cô gái, anh “ừ” một tiếng thật nhẹ, kéo lấy cánh tay của cô gái.Bọn họ đi lướt qua Lý Nghi Uyển, mang theo một làn gió.Lý Nghi Uyển đứng ở nơi đó, cảm nhận làn gió ấy, trong gió có mùi hương thuộc về anh.Một lúc sau, cô đi theo, lên cùng chuyến xe buýt số 1 với anh như cô mong muốn.Cô ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn Trần Gia Yến và cô gái ngồi phía trước, hơi ghen.“Anh Gia Yến, ngày mốt có phải là sinh nhật của anh không?” Cô gái nhìn Trần Gia Yến và cười nói vui vẻ.“Sao em biết thế.” Trần Gia Yến mỉm cười, đáy mắt anh tràn ngập sự cưng chiều.“Dì Tề nói cho em biết đó. Dì Tề cũng nhờ em giám sát xem anh có ăn uống đầy đủ không!”“Chuyện của người lớn, trẻ con quản làm gì.” Trần Gia Yến cong ngón trỏ, khều nhẹ mũi của cô gái.Cô gái hừ một tiếng: “Nhưng mà em 13 tuổi rồi, đâu phải là trẻ con nữa đâu.”Hóa ra ngày 19 tháng 9 là sinh nhật của anh.“Hành khách thân mến, đã đến trạm số 7.” Trần Gia Yến nghe thấy giọng nói phát ra, anh liền kéo tay cô gái bước xuống xe.Ngay lúc đó, Lý Nghi Uyển cảm thấy.Sự dịu dàng của anh ấy, không ai có thể so được....Lúc đến trạm, sắc trời vẫn là màu của hoàng hôn. Lý Nghi Uyển đứng bên lề đường gọi trước cho Triệu Như Chân, nói với bà ấy rằng cô muốn về nhà của Trần Văn Viễn.Tình cờ hôm nay là ngày nghỉ của Triệu Như Chân và Trần Văn Viễn, cả hai đều ở nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương