Chiếm Đoạt
Chương 2
Cơ Đình Quân bị nàng đuổi đi trông hết sức đáng thương. Bộ dạng cứ như cún con bị bỏ rơi, khác hẳn với vị Tướng quân oanh liệt trên phố. Tố Tố trở từ biệt viện phía Tây, thái độ nàng lộ rõ là không yêu thích cái cô thôn nữ kia. Mấy cô hạ nhân khác xúm lại tò mò hỏi han đủ điều. Ai cũng muốn biết Đoàn Tiêu Mộng là loại nữ tử gì, có tâm tư với phủ Tướng quân hay không.
"Cái Đoàn Tiêu Mộng đó đích thực là một dã cô nương, một thôn nữ thực thụ. Không có phép tắc, chữ cũng không, trông hơi ngốc một chút. Là loại tiểu muội ngọt ngào mà nam nhân yêu thích"
Hạ Vũ khoanh tay chẹp miệng:"Không bằng nửa cái móng chân của phu nhân nhà ta"
"Nhưng mà có khi cô ta là kiểu mà Tướng quân thích thì sao?"
Đám nô tì cứ nhao nhao tranh luận, đoán xem Tướng quân có động tâm hay không. Hạ Vũ không chịu được kéo Bạch Tĩnh Hương vào cuộc tranh luận.
"Phu nhân nghĩ thế nào?"
Nàng thở dài nhấp ngụm trà chan chát. Mùi thơm của trà tràn ngập trong khoang miệng. Nàng nói bằng giọng điệu rất thản nhiên.
"Tướng quân cùng cô ta đã gian díu với nhau ngoài biên cương từ mùa hạ năm trước rồi. Lần này về chắc chắn sẽ nạp làm thiếp nhưng còn sợ thế lực của ta. Tướng quân hẳn phải từ từ ngỏ ý với ta"
Tố Tố bấm tay tính toán. Bây giờ đang là cuối thu, nếu bắt đầu từ mùa hạ năm trước chẳng phải là hơn một năm rồi sao? Đừng nói là cái gì bọn hạ cũng làm rồi?
"Hừm. Cái gì cũng làm rồi. Thứ cô ta thiếu bây giờ chỉ là một cái danh phận" Nàng như đọc được suy nghĩ của Tố Tố mà nói tiếp. Đúng vậy, khả năng cao là sẽ phải cưới Đoàn Tiêu Mộng vào cửa. Cho dù vậy nàng vẫn không quá để tâm.
Nàng được gả đi để tăng cường thế lực cho Bạch gia. Ngày thành hôn, Cơ Đình Quân dùng mười dặm hồng trang mang nàng đi. Hắn đối với nàng dịu dàng, ân cần khiến nàng có chút tình nghĩa. Sau hôn lễ, rất nhanh nàng mang thai nhưng lại sảy mất. Lúc đó đứa bé chỉ là một cục máu nhỏ xíu.
Cho người điều tra ra là do tình nhân nhỏ của hắn ghen tuông. Cô ả đã đẩy nàng xuống hồ giữa mùa đông lạnh lẽo. Là hắn dung túng cô ả ra vào nơi nàng dưỡng thai mặc lời cảnh cáo của nàng. Lúc đó dưới áp lực của Bạch gia mà Cơ Đình Quân mới chịu đựng đứng nhìn cô ả bị Thuận Hình Ti hành hạ.
Từ sự việc đó nàng không còn tình nghĩa gì với hắn, chỉ có nghĩa vụ làm một Tướng quân Phu nhân.
"Liêu quản gia giúp ta sắp xếp đống lễ vật kia lát nữa ta sẽ kiểm tra sổ sách sau. Tố Tố giúp ta...trang điểm một chút"
"Phu nhân định đi gặp thôn nữa kia ạ?" Tố Tố hớn hở ra mặt. Nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp, nghiền nát Đoàn Tiêu Mộng.
Bạch Tĩnh Hương không hổ danh là mỹ nhân khuynh quốc. Làn da trắng như ngọc, tóc dài chấm eo. Gương mặt khiến hoa nhường nguyệt thẹn, mỗi cái cau mày, cong môi đều làm người ta phát điên. Cả cái phong thái cao cao tại thượng kia làm tôn lên cái khí chất quyền quý của tiểu thư nhà quan. Cho dù trang điểm nhẹ cũng đủ làm người khác đỏ mặt cúi đầu.
Không còn khoác lên bộ y phục đơn giản, nàng mang lên người bộ thanh y bằng vải tơ tằm cống phẩm từ dị vực. Hoa thiêu tỉ mỉ bằng chỉ vàng. Vô cùng xa hoa, từng chi tiết nhỏ đều như muốn nói người này rất có tiền nhưng lại không thô thiển, diêm dúa.
Đoàn Tiêu Mộng sững sờ khá lâu mới lúng túng hành lễ. Động tác nàng ta mới học không lâu nên thực hiện hết sức vụng về. Nàng ta lén đưa mắt lên nhìn Bạch Tĩnh Hương mà trong lòng không ngừng cảm thán. Bạch Tĩnh Hương có thể phô trương đến mức nào chứ, đến bộ trâm cài tóc bằng bạc kia cũng là hàng thủ công chế tác vô cùng tinh xảo. Nàng ta muốn nó. Y phục, trâm cài, hạ nhân, vị trí phu nhân và cả Cơ Đình Quân, Đoàn Tiêu Mộng muốn tất cả của nàng.
"Cái Đoàn Tiêu Mộng đó đích thực là một dã cô nương, một thôn nữ thực thụ. Không có phép tắc, chữ cũng không, trông hơi ngốc một chút. Là loại tiểu muội ngọt ngào mà nam nhân yêu thích"
Hạ Vũ khoanh tay chẹp miệng:"Không bằng nửa cái móng chân của phu nhân nhà ta"
"Nhưng mà có khi cô ta là kiểu mà Tướng quân thích thì sao?"
Đám nô tì cứ nhao nhao tranh luận, đoán xem Tướng quân có động tâm hay không. Hạ Vũ không chịu được kéo Bạch Tĩnh Hương vào cuộc tranh luận.
"Phu nhân nghĩ thế nào?"
Nàng thở dài nhấp ngụm trà chan chát. Mùi thơm của trà tràn ngập trong khoang miệng. Nàng nói bằng giọng điệu rất thản nhiên.
"Tướng quân cùng cô ta đã gian díu với nhau ngoài biên cương từ mùa hạ năm trước rồi. Lần này về chắc chắn sẽ nạp làm thiếp nhưng còn sợ thế lực của ta. Tướng quân hẳn phải từ từ ngỏ ý với ta"
Tố Tố bấm tay tính toán. Bây giờ đang là cuối thu, nếu bắt đầu từ mùa hạ năm trước chẳng phải là hơn một năm rồi sao? Đừng nói là cái gì bọn hạ cũng làm rồi?
"Hừm. Cái gì cũng làm rồi. Thứ cô ta thiếu bây giờ chỉ là một cái danh phận" Nàng như đọc được suy nghĩ của Tố Tố mà nói tiếp. Đúng vậy, khả năng cao là sẽ phải cưới Đoàn Tiêu Mộng vào cửa. Cho dù vậy nàng vẫn không quá để tâm.
Nàng được gả đi để tăng cường thế lực cho Bạch gia. Ngày thành hôn, Cơ Đình Quân dùng mười dặm hồng trang mang nàng đi. Hắn đối với nàng dịu dàng, ân cần khiến nàng có chút tình nghĩa. Sau hôn lễ, rất nhanh nàng mang thai nhưng lại sảy mất. Lúc đó đứa bé chỉ là một cục máu nhỏ xíu.
Cho người điều tra ra là do tình nhân nhỏ của hắn ghen tuông. Cô ả đã đẩy nàng xuống hồ giữa mùa đông lạnh lẽo. Là hắn dung túng cô ả ra vào nơi nàng dưỡng thai mặc lời cảnh cáo của nàng. Lúc đó dưới áp lực của Bạch gia mà Cơ Đình Quân mới chịu đựng đứng nhìn cô ả bị Thuận Hình Ti hành hạ.
Từ sự việc đó nàng không còn tình nghĩa gì với hắn, chỉ có nghĩa vụ làm một Tướng quân Phu nhân.
"Liêu quản gia giúp ta sắp xếp đống lễ vật kia lát nữa ta sẽ kiểm tra sổ sách sau. Tố Tố giúp ta...trang điểm một chút"
"Phu nhân định đi gặp thôn nữa kia ạ?" Tố Tố hớn hở ra mặt. Nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp, nghiền nát Đoàn Tiêu Mộng.
Bạch Tĩnh Hương không hổ danh là mỹ nhân khuynh quốc. Làn da trắng như ngọc, tóc dài chấm eo. Gương mặt khiến hoa nhường nguyệt thẹn, mỗi cái cau mày, cong môi đều làm người ta phát điên. Cả cái phong thái cao cao tại thượng kia làm tôn lên cái khí chất quyền quý của tiểu thư nhà quan. Cho dù trang điểm nhẹ cũng đủ làm người khác đỏ mặt cúi đầu.
Không còn khoác lên bộ y phục đơn giản, nàng mang lên người bộ thanh y bằng vải tơ tằm cống phẩm từ dị vực. Hoa thiêu tỉ mỉ bằng chỉ vàng. Vô cùng xa hoa, từng chi tiết nhỏ đều như muốn nói người này rất có tiền nhưng lại không thô thiển, diêm dúa.
Đoàn Tiêu Mộng sững sờ khá lâu mới lúng túng hành lễ. Động tác nàng ta mới học không lâu nên thực hiện hết sức vụng về. Nàng ta lén đưa mắt lên nhìn Bạch Tĩnh Hương mà trong lòng không ngừng cảm thán. Bạch Tĩnh Hương có thể phô trương đến mức nào chứ, đến bộ trâm cài tóc bằng bạc kia cũng là hàng thủ công chế tác vô cùng tinh xảo. Nàng ta muốn nó. Y phục, trâm cài, hạ nhân, vị trí phu nhân và cả Cơ Đình Quân, Đoàn Tiêu Mộng muốn tất cả của nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương