Chiếm Hữu Cực Độ

Chương 55



Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Người đầu tiên mà Tống Diêm giết là một doanh nhân nổi tiếng trạc bốn mươi tuổi, khuôn mặt nho nhã và dễ gần, thường xuyên được lên trang bìa của các tạp chí kinh tế lớn.

Nhưng đằng sau, người đàn ông này lại là thành viên cấp cao của câu lạc bộ nô lệ tình dục. Ông ta lạm dụng và đánh đập các cô gái trẻ được mua từ chợ đen suốt một thời gian dài, buộc họ trở thành nô lệ tình dục bằng những thủ đoạn vô cùng đê hèn.

Vì vậy, Tống Diêm mười tám tuổi có thể tự tay cắt cổ gã mà không hề cảm thấy áy náy. Khi máu tươi phun ra hắn thậm chí còn cảm thấy cả thế giới đã trở nên sạch sẽ hơn, những thứ bẩn thỉu đã được dọn sạch khiến hắn cảm thấy hạnh phúc.

Hắn là một kẻ giết người máu lạnh và tàn nhẫn, trên tay dính máu và sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì.

Lần duy nhất phá giới đã dạy cho hắn một bài học đau đớn.

Hắn đã cứu một người, nhưng người đó đã phản bội hắn.

Hắn quy hết tất cả những điều này cho việc mình thiếu lòng thương, sau lần đó hắn đã cố gắng sống khép kín hơn, không còn dễ dàng tin tưởng và để tâm đến bất kỳ ai.

Cũng chính từ đó hắn trở nên mạnh mẽ đến nỗi tưởng như không có khuyết điểm, như một thanh kiếm sắc bén không ai có thể ngăn cản sức mạnh của hắn, tàn nhẫn hung bạo quyết không chừa một đường lui cho con mồi.

Nhưng đôi khi hắn cũng nghĩ nếu chuyện đó xảy ra một lần nữa thì kết quả sẽ ra sao, liệu hắn có lặp lại những sai lầm đó không?

Hắn cần được xác minh.

Cũng giống như việc trả lời sai một câu hỏi, sau một thời gian dài hắn luôn cố gắng trả lời lại để xác định xem mình đã nắm vững vấn đề chưa.

Và cuối cùng hắn đã gặp một người có thể giúp mình xác minh.

Yếu đuối và bất lực, lúc nào cũng muốn lấy lòng hắn, ngoan ngoãn và cũng có vẻ nghe lời.

Rất giống người cầm dao đâm vào ngực hắn.

Nụ hoa hồng cuối cùng hóa thành một dây leo đầy gai đâm vào da thịt, đến khi rút ra thì máu tươi đã chảy đầm đìa. Nỗi đau không chỉ đến từ xác thịt, mà còn đưa ra lời thách thức đến lòng tự trọng.

Hắn thật sự rất mong chờ. Từ khi mang cậu về tới giờ, hắn đã luôn mong chờ thiếu niên luôn khóc lóc này nhe ra răng nanh của mình.

Sau đó, hắn sẽ nhổ từng cái răng nanh của cậu ra.

Nhưng đối tượng xác minh này quá nhút nhát, cho đến tận bây giờ cậu vẫn chỉ biết khóc lóc thôi. Sau khi bị sợ hãi cậu sẽ vươn tay ra muốn ôm lấy hắn giống như một đứa trẻ đang tìm kiếm sự an ủi, thực sự quá yếu ớt.

Không khí nặng nề vẫn còn sót lại mùi hôi tanh và nhớp nháp, Tống Diêm nghiêng đầu nhìn người đang vùi đầu vào cổ hắn khóc lóc, những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên ngực khiến hắn bỗng tự dưng cảm thấy làn da đó sắp bị phỏng.

Rõ ràng yếu đuối đến vậy, vừa rồi còn suýt chút nữa bị hắn bóp chết vậy mà bây giờ còn có sức nằm đây khóc.

Lâm Hiểu khóc rất đau thương, nỗi sợ hãi lúc đó khiến cậu không thể hoàn hồn cho đến tận bây giờ. Ký ức ngừng lại trên khuôn mặt dữ tợn và đáng sợ của người đàn ông, đôi mắt lạnh lùng kia khiến cậu cảm thấy như mình sẽ chết trong giây tiếp theo.

Cậu thật sự không muốn nhớ lại cảm giác của mình lúc đó, dường như chỉ trong vài giây ngắn ngủi cậu đã nhìn thấu sinh mệnh ngắn ngủi của mình.

Nhàm chán và bẩn thỉu.

Tại sao có người khi sinh ra đã được sống sung sướng, nhưng tại sao cậu lại phải sống khổ cực đến vậy?

Có phải con người sinh ra để chết không?

Sống trong mê muội nhiều năm như vậy cậu thậm chí còn không hiểu rõ ý nghĩa của cuộc sống. Cậu không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng nếu tương lai vẫn cứ u ám không có một tia sáng thì cậu thà dừng lại ở đây thôi.

Cậu thực sự không muốn tiếp tục nữa, cậu đã quá mệt mỏi.

Cậu biết mình nên tránh xa người đàn ông vì lúc này hắn rất nguy hiểm, nhưng cậu không nhịn được muốn tiến lại gần nguồn nhiệt duy nhất này. Cậu run lên bần bật như thể vừa trở về từ vùng núi băng giá, lạnh đến mức chỉ có thể ôm chặt lấy mọi thứ trước mặt, dùng hết sức cuộn tròn người lại.

Mồ hôi nóng nhớp nháp trên người đã lạnh đi, căn phòng ngủ vừa rồi còn ồn ào cũng chìm vào im lặng.

Tống Diêm ôm cơ thể mềm nhũn và rút dương v*t khỏi hoa huy*t.

Lâm Hiểu thấp giọng rên rỉ, trong giọng nói toát ra tiếng khóc nức nở. Cậu không dám ngước mắt lên nhìn, khi bị người đàn ông bế lên cũng cẩn thận rút hai tay về đặt lên trước ngực, ngay cả thở cũng chỉ dám thở nhẹ.

Phần thân dưới ướt sũng khi dương v*t rút ra khỏi hoa huy*t đỏ tươi, tinh dịch trong bao cao su đã căng đầy đến mức còn tràn ra hai bên.

Hai chân của Lâm Hiểu vẫn còn hơi run rẩy, hoa huy*t không thể khép lại được nữa nên tinh dịch ứ đọng bên trong cũng chậm rãi chảy xuống từ khe hở, nhiễu xuống giữa đùi một vệt nước trong suốt.

Tống Diêm chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi.

Hắn cởi bao cao su ra, ném nó xuống đất và đưa tay về phía Lâm Hiểu.

Lâm Hiểu lại vô thức trốn về phía sau.

Hành động này khiến cả hai người đều sững sờ, Lâm Hiểu sửng sốt không biết giải thích thế nào, nhưng Tống Diêm đã nheo lại đôi mắt sâu thẳm.

Tống Diêm không có thói quen bắt nạt kẻ yếu, chuyện đột ngột bóp cổ vừa rồi cũng chỉ là ngoài ý muốn. Hắn bị xuất hiện ảo giác vì tác dụng phụ của thuốc, chứ không hề có thói quen hành hạ người trên giường.

Nhưng hắn không biết làm thế nào để giải thích, đương nhiên hắn cũng không có ý định giải thích.

Hắn chỉ nhìn Lâm Hiểu đáng thương co rúm lại ở đó không dám nhìn mình, trên gương mặt đầy nước mắt và cả người dính nhễ nhại tinh dịch xen lẫn mồ hôi.

Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nắm lấy đôi vai gầy của cậu.

"Ah..."

Cậu khàn giọng kêu lên, ngước đôi mắt hoảng loạn vẫn còn bao trùm một lớp sương mù lên.

Tống Diêm cử động đầu ngón tay, không biết tại sao lại vươn tay ra lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của cậu. Ngay khi cậu còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã cúi xuống khiêng người lên, người trên vai bắt đầu khó chịu giãy giụa, Tống Diêm vỗ nhẹ mông của cậu và thấp giọng khiển trách: "Đừng nhúc nhích."

Quả nhiên người trên vai không còn dám động nữa, nhưng lại run rẩy càng mạnh hơn.

Tống Diêm liếc nhìn chiếc giường lớn bừa bộn, không chút do dự khiêng cậu ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng tắm sáng sủa sạch sẽ có một cái bồn tắm, đủ cho hai ba người như Lâm Hiểu dùng nhưng cậu chưa bao giờ dùng qua.

Nhưng hôm nay Tống Diêm không ngần ngại ném cậu vào bồn tắm đầy nước, cậu hoảng loạn vùng vẫy đến mức bị sặc mấy ngụm nước.

Làn nước ấm áp bao bọc lấy cậu, nhanh chóng xoa dịu cơ thể đang run rẩy của cậu.

Cậu giống như một con mèo bị rơi xuống nước, đầu tóc ướt sũng ngồi trong bồn tắm cẩn thận quan sát Tống Diêm, ánh mắt mong ngóng trông có vẻ rất dễ bắt nạt.

Tống Diêm nhìn một hồi, không biết suy nghĩ cái gì mà cũng bước vào bồn tắm nước nóng.

Thân hình cao lớn vừa bước vào đã làm bồn tắm rộng rãi lập tức trở nên chật chội, nước nóng tràn ra ngoài, thậm chí làn nước còn đẩy Lâm Hiểu sang một bên.

Cậu hốt hoảng dựa vào bồn tắm, khẽ đứng dậy sẵn sàng ra khỏi bồn tắm bất cứ lúc nào.

Nhưng người đàn ông lại thoáng liếc nhìn cậu một cái, khi da đầu Lâm Hiểu dần trở nên tê dại thì hắn kéo cậu qua ngồi vào giữa hai chân của mình.

Đôi chân thon dài và săn chắc của người đàn ông banh rộng ra hai bên, Lâm Hiểu nhỏ nhắn ngồi giữa hai chân của hắn và lưng cậu áp vào ngực hắn. Hơi thở có chút mát lạnh của người đàn ông phả vào cổ khiến cậu có ảo giác mình sẽ bị nghiền nát bất cứ lúc nào, làm lông tơ sau gáy của cậu cũng dậy hết cả lên.

Tống Diêm thong thả dùng vòi nước rửa sạch người trong lòng mình, thân hình nhỏ gầy gần như chỉ còn da bọc xương, chạm vào một cái cũng phải thật nhẹ nhàng hệt như một thứ dễ vỡ bóp một cái là vỡ nát.

Tống Diêm rất tò mò, một người trông có vẻ yếu ớt như vậy tại sao lại khiến người ta ngỡ ngàng mỗi khi đối mặt với cái chết.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn giết người, đến khi cởi quần áo lên giường với hắn cũng thế.

Hắn tưởng cậu sẽ không sợ hãi, càng sẽ không khóc thật lòng, nhưng lần này bởi vì suýt chết nên mới khóc thảm thiết thế sao?

Cậu sợ chết vậy sao?

Vậy sau này cậu sẽ lựa chọn phản bội hắn để được sống sao?

Một người yếu đuối và nhút nhát như vậy, khi lộ ra bản chất thật của mình sẽ trông như thế nào? Tống Diêm thực sự rất tò mò.

Lâm Hiểu ngồi im để người đàn ông rửa sạch cho mình. Cậu cuộn tròn người lại mới chạm tới ngực hắn, một lớn một nhỏ chen chúc trong bồn tắm không ngờ lại có chút bình yên hiếm hoi.

Có lẽ bởi vì tâm trạng nhẹ nhõm hoặc cũng có lẽ vì cái gì khác, nên lúc này Tống Diêm cảm thấy dễ chịu lạ thường.

Hắn rất kiên nhẫn rửa sạch cho Lâm Hiểu, ngay cả khẽ ngón tay cũng rửa sạch sẽ. Vừa rửa hắn vừa nói chuyện với cậu, giọng nói trầm thấp trong phòng tắm đầy hơi nước có vẻ nhẹ nhàng hơn bình thường.

"Cậu biết tại sao tôi đưa cậu về không?"

Lâm Hiểu ngơ ngác, đã có lúc cậu cũng muốn biết tại sao hắn lại đưa cậu về đây chứ không giết cậu, nhưng cậu lại không dám hỏi nên chỉ có thể sống từng ngày trong sợ hãi.

Bây giờ người đàn ông đột nhiên hỏi lại khiến cậu cảm thấy bối rối.

Lâm Hiểu cúi đầu nhìn xuống mặt nước thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông phản chiếu mờ ảo trên đó, khẽ lắc đầu.

"Bởi vì tôi muốn xem cậu có bỏ trốn hay không."

Người đàn ông thò tay xuống nước tách hai chân cậu ra, đưa ngón tay vào hoa huy*t hơi sưng tấy để rửa sạch làm Lâm Hiểu không khỏi thở hổn hển.

"A…"

Tống Diêm di chuyển ngón tay moi sạch chất nhầy bên trong ra, tiếp tục kề sát bên tai cậu nói, "Trước đây tôi cũng từng đưa về một người như cậu, tôi không giết hắn mà đưa về..."

Không hiểu sao Lâm Hiểu lại không muốn nghe hắn kể tiếp câu chuyện này, cậu luôn cảm thấy phần kết của câu chuyện chắc chắn sẽ có quá nhiều biến số.

Các biến số chưa biết.

Còn người đàn ông ấy vẫn điềm nhiên áp vào tai cậu kể cho cậu nghe về người trong kí ức.

"Nó muốn sống, nên tôi cho nó sống."

"Vậy mà nó vẫn muốn chạy trốn sau khi đã hứa hẹn với tôi."

Tim Lâm Hiểu đột nhiên thắt lại, ngón tay dưới thân rút ra tùy ý đặt ở thành bồn tắm gõ vài nhịp.

"Tôi đã cho nó một cơ hội, nhưng chính nó không biết trân trọng."

Tống Diêm nhìn cái cổ nhỏ nhắn trước mặt, cảm giác được cánh tay cậu khẽ run khiến trong lòng hắn cảm thấy phấn khích lạ thường.

Giọng nói trầm thấp của hắn giống như tiếng gió giữa đêm, làm cho lỗ tai của Lâm Hiểu lạnh lẽo.

"Nó phản bội tôi, nên tôi giết nó thôi."

Lâm Hiểu bắt đầu không tự chủ được run lên, sắc mặt tái nhợt muốn tránh xa hắn ra. Nhưng bản năng nói cho cậu biết, cậu không thể rời đi! Càng không thể từ chối!

Người đàn ông thở dài, ghé vào tai Lâm Hiểu nói câu cuối cùng: "Nói cho tôi biết, cậu sẽ là người tiếp theo sao?"

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...