Chiếm Hữu Cực Độ
Chương 58
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Sau khi Lâm Hiểu đưa giấy mua đồ cho Tống Diêm không biết bao nhiêu lần, người đàn ông lạnh lùng này cuối cùng cũng chịu đưa cậu ra ngoài.
Chữ viết rất dễ đọc, nhưng danh sách càng ngày càng dài đến mức Tống Diêm đọc xong cũng mỏi mắt. Hắn sốt ruột ném quần áo lên đầu Lâm Hiểu, giọng điệu không mấy dễ chịu: "Mặc quần áo vào đi ra ngoài với tôi."
Lâm Hiểu ngơ ngác đứng ở nơi đó, ôm chặt quần áo với vẻ mặt khó hiểu.
Đi ra ngoài?
Cậu được đi ra ngoài sao?
Lâm Hiểu nhìn bóng lưng của người đàn ông quay đầu bước đi, thấy toàn thân hắn toát ra sự thiếu kiên nhẫn nên hít một hơi.
"Dạ, tôi sẽ xong ngay, xin ngài đợi một chút."
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu đi ra ngoài kể từ khi được người đàn ông đưa về.
Khi đứng trong nhà cậu chỉ cảm thấy nơi đây rất rộng rãi, trang trí vô cùng tinh xảo như trong mấy căn "biệt thự sang trọng" mà cậu đã thấy trên TV, nhưng cậu không hề biết rằng ngay cả môi trường ở đây cũng rất yên tĩnh và tao nhã. Khi nhìn thấy có người dắt chó đi dạo trong công viên nhỏ, Lâm Hiểu tò mò nhìn ngó nhưng con chó có vẻ hơi hung dữ, thấy cậu đi ngang qua nó lập tức nhe răng sủa mấy tiếng.
"Á!"
Do hồi trước từng bị chó dí nên hiện giờ Lâm Hiểu chỉ cần nghe thấy tiếng chó sủa sẽ lập tức hoảng sợ, cậu vội vàng lùi về sau nhưng lại đụng phải Tống Diêm ở bên cạnh.
Khuôn mặt của Lâm Hiểu trắng bệch, mong ngóng ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngài..."
Tống Diêm đội một chiếc mũ, trên khuôn mặt sắc sảo của hắn đeo một chiếc khẩu trang đen chỉ lộ ra một đôi mắt đen sâu thẳm trông vừa giản dị vừa trầm tĩnh.
Người đàn ông cúi đầu nhìn người đụng phải mình, liếc sang phía bên kia, bà chủ nhà đang kéo dây xích chó vội vã đỏ mặt xin lỗi.
"Cậu đừng sợ, chó của tôi không cắn…"
"Gâu gâu..."
Con chó vẫn còn sủa khiến Lâm Hiểu nắm tay áo rồi sợ hãi trốn ở phía sau lưng hắn, lúc này ngay cả chủ chó cũng xấu hổ túm lấy dây xích của con chó rồi mắng: "Đừng sủa nữa!"
Tống Diêm cụp mắt xuống lạnh lùng liếc nhìn, con chó rất nhạy cảm với nguy hiểm lập tức đuôi cong lên và thút thít lùi về phía sau vài bước.
Tống Diêm không để ý đến lời xin lỗi của bà chủ, từ đầu đến cuối thậm chí còn không nhìn thẳng vào mặt bà, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên sau chiếc khẩu trang: "Đi thôi."
Nói xong hắn nhấc chân bước về phía trước. Lâm Hiểu bị bỏ lại sửng sốt vài giây nhìn con chó ủ rũ rồi nhìn người đàn ông đã đi xa, sau đó lập tức nhấc chân đuổi theo.
"Chờ tôi với..."
Tống Diêm có một chiếc xe, nhưng nó không đỗ ở nơi hắn ở mà lại đỗ ở khu phố bên cạnh.
Hắn luôn kín đáo và cẩn thận trong công việc, khu vực hoạt động chưa bao giờ cố định ở một chỗ nhất định. Nhưng từ khi Lâm Hiểu đến thì hắn đã ở đây quá lâu, cộng với việc đi ra ngoài thường xuyên nên rất có nguy cơ bị bại lộ thân phận.
Hắn đã bắt đầu nghĩ đến việc thay đổi nơi ở, mọi chuyện vốn dĩ rất đơn giản nhưng có thêm Lâm Hiểu nên hắn phải suy nghĩ thêm.
Trong khi chờ đèn giao thông, hắn liếc nhìn người bên cạnh đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy, từ khi lên xe cậu chỉ ngoan ngoãn ngồi đó không dám cử động. Ngay cả động tác thắt dây an toàn cũng vụng về, khiến cậu phải mất một khoảng thời gian mới làm xong.
Mặt cậu đỏ bừng, ngón tay đặt trên mép ghế bọc da giống như học sinh tiểu học bị giáo viên kêu không được cử động, ngay cả quay đầu lại cậu cũng không dám làm.
Như sợ nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe của người đàn ông, sau khi lên xe cậu trở nên im lặng hơn rất nhiều, trong chiếc xe cao cấp chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.
Chiếc xe chạy nhanh, không ai nói một lời cho lúc đến siêu thị.
Hồi nhỏ Lâm Hiểu đã từng đến siêu thị, mọi người đều đến mua đồ nhưng cậu lại đến ăn trộm đồ ăn.
Khi đó cậu còn quá nhỏ, chưa kiếm được tiền lại thường xuyên bị bỏ đói, đói đến không chịu nổi nên hay đi siêu thị trộm đồ ăn vặt và bánh quy.
Cũng có lần cậu bị bắt tại trận, quản lý siêu thị đã túm cổ áo cậu giận dữ mắng mỏ rồi bảo cậu gọi người nhà đến. Lâm Hiểu sợ hãi kêu lên, cảm thấy mình sắp bị đánh lần nữa nhưng lại không dám phun thức ăn trong miệng ra.
Khi cậu đang ngồi xổm trong góc, chú bảo vệ thấy không đành lòng nên mang cho cậu một cốc nước nóng. Cậu uống ngay lập tức, sau đó nghe thấy người chú tốt bụng thở dài, thuyết phục quản lý và nộp phạt cho cậu.
Cuối cùng cậu được thả ra và kể từ đó cậu không bao giờ đến siêu thị đó nữa, không phải để trốn nợ mà vì không muốn gây thêm rắc rối cho người chú tốt bụng đó.
Cậu không đành lòng làm tổn thương những người ấm áp và tốt bụng xuất hiện trong cuộc đời mình, những tấm lòng tốt hiếm có đó đã giúp cậu tin rằng sẽ luôn có người nâng niu mình trong lòng bàn tay, nhưng tất nhiên hiện tại cậu vẫn chưa gặp được người đó mà thôi.
Nhìn bóng lưng người đàn ông cao lớn đi phía trước, Lâm Hiểu mím môi. Có lẽ hắn không phải người đối xử tốt nhất với cậu, hắn cũng từng có chút suy nghĩ giết cậu, nhưng, nhưng...
Những chiếc cân trong lòng Lâm Hiểu bắt đầu trút xuống, ít nhất nếu cậu nghe lời thì hắn sẽ không giết cậu, thậm chí còn đưa cậu đi ra ngoài.
Cậu nên biết thỏa mãn.
Hết lần này đến lần khác cậu tự nhắc nhở mình không được làm bậy hay có suy nghĩ khác, cuộc sống như vậy đã rất ổn thôi.
Tống Diêm thiếu kiên nhẫn đứng trong siêu thị đông đúc, hắn chưa từng trải qua cuộc sống như thế này, nhìn thấy đám người đang bàn tán xôn xao mà lông mày hắn nhíu lại thật chặt.
Nếu không có chiếc khẩu trang che mặt, mọi người chắc chắn sẽ thấy vẻ mặt của hắn rất u ám.
Hắn đưa Lâm Hiểu ra ngoài nhằm mục đích để cậu tự đi mua đồ, nhưng cách cậu đứng trước quầy chọn hàng càng khiến người đàn ông này bực bội hơn.
Hắn giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, hai tay thon dài chống trên chiếc xe đẩy hàng, giọng nói khàn khàn của hắn khiến Lâm Hiểu co rụt cổ lại.
"Tôi cho cậu mười phút cuối cùng, chọn mấy thứ ngon rồi ra khỏi đây."
Lâm Hiểu khó xử nhìn đồ vật trong tay, cậu không ngờ thứ mình muốn mua lại đắt như vậy, tại sao những vật liệu rõ ràng rất bình thường lại bị đánh giá cao ngất trời?
Cậu cẩn thận lựa chọn rất lâu nhưng vẫn không nỡ mua.
Người đàn ông khoanh tay lạnh lùng nhìn cậu, cuối cùng mất hết kiên nhẫn lấy một xấp tiền ra từ trong ví ra rồi nhét thẳng vào cổ áo Lâm Hiểu, dùng đôi mắt xanh nhìn chăm chú cậu.
"Còn chín phút nữa. Nếu hết thời gian mà tôi không thấy cậu ở lối ra, thì đây sẽ là lần cuối cậu được đi ra ngoài."
Hô hấp của Lâm Hiểu như ngưng trệ, cậu nắm chặt số tiền của người đàn ông đưa cho mình rồi ngơ ngác nhìn hắn rời đi.
Tống Diêm không sợ Lâm Hiểu bỏ chạy vì dưới chân cậu đã gắn vòng định vị, cho nên dù cậu có trốn đi đâu cũng sẽ bị hắn tìm thấy, hắn chỉ đứng ngoài cửa im lặng châm một điếu thuốc.
Không nên như thế.
Có vẻ như ngày càng đi quá giới hạn.
Tống Diêm biết ranh giới đã bị nới lỏng đến mức nguy hiểm, nếu không dừng lại có lẽ sẽ xuất hiện một sự trói buộc làm người ta rất khó chịu. Một người đơn độc đơn độc đột nhiên bị ràng buộc rất dễ trở nên sa đọa, giống như một chiến binh leo lên đỉnh núi tuyết nếu không cẩn thận sẽ lập tức rơi xuống vực.
Thời gian hút một điếu thuốc rất nhanh, lúc dập tàn thuốc Tống Diêm nhạy cảm nhận ra một ánh mắt đang nhìn trộm từ trong bóng tối.
Đầu ngón tay dừng lại, đôi mắt giấu dưới vành mũ của hắn từ từ nheo lại. Hắn không nhìn thẳng vào người đó mà chỉ bình tĩnh liếc nhìn qua hình ảnh phản chiếu của khung cửa.
Một bóng người vụt qua phía sau cây cột.
Đôi mắt Tống Diêm bỗng nhiên tối sầm, hắn giơ tay ấn vành mũ xuống rồi khóe miệng dưới khẩu trang cong lên thành một vòng cung lạnh lùng.
Khi bóng dáng quen thuộc xách những chiếc túi bước ra, hắn quay người rời đi mà không nói tiếng nào.
Lâm Hiểu chật vật đuổi theo hắn, biết hắn đang tức giận nên chỉ lặng lẽ cất đồ vào cốp xe rồi ngoan ngoãn lên xe ngồi.
Tốc độ xe chạy về nhà có hơi nhanh, Lâm Hiểu không dám lên tiếng mà chỉ im lặng nắm lấy tay vịn.
Cậu có thể cảm nhận được tâm trạng của người đàn ông có chút u ám, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm trở nên tối tăm khiến Lâm Hiểu chỉ cần liếc nhìn một cái sẽ cảm thấy rất ngột ngạt.
Cậu sợ đến mức không nói được lời xin lỗi mà chỉ biết mím môi nhìn thẳng về phía trước, trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối.
Tống Diêm không để ý tới vẻ mặt của Lâm Hiểu mà ánh mắt rơi vào gương chiếu hậu, cách đó không xa có một chiếc ô tô không có gì nổi bật đã theo dõi bọn họ rất lâu.
Theo dõi ngay sau khi họ ra khỏi siêu thị.
Tống Diêm lạnh lùng liếc nhìn, trong mắt toát ra vẻ mỉa mai.
Khi đèn đỏ bật sáng hắn quay đầu xe về hướng mình vừa đi qua, Lâm Hiểu ngồi ở bên cạnh theo quán tính va vào cửa xe, cậu sợ hãi kêu lên một tiếng.
Khi đi ngang qua chiếc xe đó, Tống Diêm hạ cửa sổ xe xuống một khoảng trống. Ánh mắt lạnh lùng vô cảm nhìn về phía đó, đồng thời đối diện với ánh mắt của người trong xe.
Cuộc đối đầu giữa hai người tỏa ra sát ý thông qua ánh mắt.
Cuộc đối đầu ngắn ngủi dường như khiến người trong xe đó tức giận chạy theo Tống Diêm, có lẽ biết mình đã bị lộ nên càng không nể nang gì mà đuổi theo xe của hắn trên đường quốc lộ.
Lâm Hiểu cũng cảm giác được có điều gì đó không ổn, bầu không khí căng thẳng khiến cậu không dám nói gì. Sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi tốc độ cao, lòng bàn tay cũng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
"Ngài..."
Tống Diêm liếc cậu một cái, lạnh lùng nói: "Vịn cho chắc."
Lời vừa dứt thì chiếc xe lại có một cú cua gấp, Lâm Hiểu đột nhiên nhắm mắt lại, trái tim đập với tốc độ cực nhanh trong lồng ngực. Mấy lần cậu muốn hét lên nhưng lại sợ người đàn ông này tức giận, thế là chỉ có thể kìm nén tiếng kêu sợ hãi trong cổ họng.
Hình dáng ngồi co ro trên ghế nhìn có chút đáng thương, Tống Diêm tranh thủ nhìn qua, khóe môi nhếch lên muốn nói điều gì nhưng cuối cùng chỉ im lặng nhấn ga.
Tống Diêm lái xe đến ngoại ô, mặt trời sắp lặn nên khu rừng rậm ở ngoại ô đã tối om. Chiếc xe lao vào rừng đột nhiên đánh thức lũ chim trên cành, chúng bắt đầu tản ra rồi tung cánh hoảng sợ bay đi.
Nơi này đã cách xa quốc lộ, là một vùng ngoại ô hoang vu có nhiều cây cối. Tống Diêm tắt đèn pha, âm thanh duy nhất trong rừng có lẽ chính là tiếng bánh xe lăn trên sỏi.
Lái xe đến một khu đất trống, Tống Diêm tắt máy xe.
Hắn im lặng nhìn bảng điều khiển tối đen, lắng nghe tiếng thở hổn hển cố đè nén của cậu.
"Cậu sợ sao?"
Môi Lâm Hiểu cắn chặt đến trắng bệch, cậu phải cố gắng hết sức đè nén hơi thở run rẩy của mình. Cậu rất muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi bình tĩnh trả lời hắn là: Không sợ.
Nhưng giọng run run đã phản bội cậu.
Tống Diêm ngồi im lặng một lúc, giây tiếp theo hắn lấy ra một chiếc hộp từ gác lửng dưới ghế ngồi. Nắp hộp được mở ra, bên trong là một khẩu súng đã lắp ráp và một số viên đạn.
Hắn nhanh chóng nạp đạn vào súng, rút ra thêm vài viên đạn vào thắt lưng.
Trong lúc này, ánh mắt của hắn lướt qua ánh đèn xe cách đó không xa qua gương chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên vẽ ra một vòng cung lạnh lùng.
Hắn nhìn Lâm Hiểu lần cuối, ý nghĩa sâu xa trong ánh mắt khiến cậu cảm thấy lưng mình tê dại. Mặc dù tầm nhìn đã trở nên tối đen nhưng cậu vẫn nhìn thấy chính xác đôi mắt đột nhiên tối sầm của người đàn ông trong ánh sáng yếu ớt.
"Ngài..."
Lâm Hiểu nhẹ nhàng gọi một tiếng, hai tay nắm chặt dây an toàn, đôi mắt mở to đầy bất an và hoảng sợ.
Tống Diêm liếc nhìn cậu, một giọng nói trầm khàn vang lên sau chiếc khẩu trang.
"Ở yên trong xe và đừng ra ngoài."
Nói xong hắn không nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Lâm Hiểu mà đã đóng cửa xe lại, đi sâu vào khu rừng rậm rạp.
Tiếng tim đập thình thịch đột nhiên vang lên trong khoang xe kín mít, Lâm Hiểu mở to mắt nhìn theo bóng lưng người đàn ông rời đi, cho đến khi hắn dần dần biến mất trong màn đêm u tối.
Những đầu ngón tay lạnh lẽo dần dần nắm chặt vào nhau, lúc đó trong đầu cậu hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Hắn đi rồi à?
Hắn bỏ cậu ở đây một mình?
Ngoài cửa sổ trời đã tối, màn đêm buông xuống khiến khu rừng rậm không ai ghé thăm này càng trở nên cô đơn và u ám hơn.
Chiếc xe phía xa chậm rãi đến gần, tiếng lốp xe cọ xát với mặt đất giống như hồi chuông báo tử của thần chết, thời gian lúc này dường như đã bị kéo dài đến vô tận.
Vài bóng người bước ra khỏi xe và từng bước một đến gần.
Hơi thở của Lâm Hiểu trong nháy mắt trở nên chậm rãi hơn, cậu nhìn thẳng về phía trước nhưng trong đầu lúc này mới nghĩ: Tại sao hắn lại để cậu lại một mình?
Bởi vì cậu là thứ ràng buộc? Phiền phức? Hay do đã mất giá trị từ lâu nên hắn không ngần ngại vứt đi?
Cánh cửa giải thoát đã ở trong tay, Lâm Hiểu nhiều lần muốn mở cửa xe một mình trốn thoát.
Bản năng sinh tồn khiến cậu muốn bất chấp tất cả để trốn thoát, nhưng những gì người đàn ông nói trước khi rời đi cứ vang vọng trong đầu.
'Ở yên trong xe và đừng ra ngoài. '
Ý hắn là hắn sẽ quay lại phải không?
Chỉ cần cậu ngoan ngoãn chờ đợi thì hắn sẽ quay lại đón phải không?
Khoảnh khắc cửa xe được mở ra, hơi thở của Lâm Hiểu đã ngừng lại, một giọng nói khàn khàn và cục cằn vang lên.
"Thằng kia đâu?"
Lâm Hiểu nắm chặt hai tay, cúi đầu nhẹ nhàng lắc đầu.
Một giây tiếp theo cậu bị gã đàn ông kéo cổ áo rồi mạnh bạo nhấc khỏi chỗ ngồi, sắc mặt Lâm Hiểu tái nhợt, buộc phải ngẩng đầu nhìn gã bằng đôi mắt ngấn lệ.
Dưới ánh trăng là một khung cảnh u ám, đôi mắt gã giống như một con rắn trơn trượt lướt quanh cơ thể cậu. Gã đàn ông nheo mắt, sức lực trong tay mạnh đến mức nhấc cả cơ thể Lâm Hiểu lên, dây an toàn bị căng chặt khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.
"Mày không biết hả?"
Gã u ám nói, giây tiếp theo một cơn gió lạnh buốt giá ập vào mặt cậu rồi một tiếng chát giòn giã vang lên. Hai mắt Lâm Hiểu mờ đi và khuôn mặt đột nhiên nghiêng sang một bên, sau đó cậu mới cảm thấy gò má đau rát.
"A…"
"Lần này mày đã biết chưa?"
Lâm Hiểu mím môi cố nuốt xuống máu tanh trong miệng, nhắm mắt lại lắc đầu.
Với một tiếng "cạch", nòng súng lạnh và cứng kề sát vào cổ họng Lâm Hiểu.
Cậu run rẩy kịch liệt và ngón tay nắm chặt góc áo. Cậu nhắm chặt mắt lại, lúc đó trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng ngừng lại ở khoảnh khắc bóng dáng người đàn ông rời đi.
Ngài…
"Cứng họng."
Giọng nói của người đàn ông dường như tiếng vật cứng cào trên giấy nhám, gã thản nhiên và lạnh lùng nói sau đó ngón tay khẽ cử động.
Với một tiếng cạch, tiếng cây súng được nạp đạn vang lên bên tai khiến đầu óc Lâm Hiểu bỗng trở nên trống rỗng.
Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng súng nghèn nghẹt vang lên từ sâu trong khu rừng rậm rạp khiến vô số loài chim bay lên không trung.
Xé nát cả bầu trời đêm tĩnh lặng.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Sau khi Lâm Hiểu đưa giấy mua đồ cho Tống Diêm không biết bao nhiêu lần, người đàn ông lạnh lùng này cuối cùng cũng chịu đưa cậu ra ngoài.
Chữ viết rất dễ đọc, nhưng danh sách càng ngày càng dài đến mức Tống Diêm đọc xong cũng mỏi mắt. Hắn sốt ruột ném quần áo lên đầu Lâm Hiểu, giọng điệu không mấy dễ chịu: "Mặc quần áo vào đi ra ngoài với tôi."
Lâm Hiểu ngơ ngác đứng ở nơi đó, ôm chặt quần áo với vẻ mặt khó hiểu.
Đi ra ngoài?
Cậu được đi ra ngoài sao?
Lâm Hiểu nhìn bóng lưng của người đàn ông quay đầu bước đi, thấy toàn thân hắn toát ra sự thiếu kiên nhẫn nên hít một hơi.
"Dạ, tôi sẽ xong ngay, xin ngài đợi một chút."
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu đi ra ngoài kể từ khi được người đàn ông đưa về.
Khi đứng trong nhà cậu chỉ cảm thấy nơi đây rất rộng rãi, trang trí vô cùng tinh xảo như trong mấy căn "biệt thự sang trọng" mà cậu đã thấy trên TV, nhưng cậu không hề biết rằng ngay cả môi trường ở đây cũng rất yên tĩnh và tao nhã. Khi nhìn thấy có người dắt chó đi dạo trong công viên nhỏ, Lâm Hiểu tò mò nhìn ngó nhưng con chó có vẻ hơi hung dữ, thấy cậu đi ngang qua nó lập tức nhe răng sủa mấy tiếng.
"Á!"
Do hồi trước từng bị chó dí nên hiện giờ Lâm Hiểu chỉ cần nghe thấy tiếng chó sủa sẽ lập tức hoảng sợ, cậu vội vàng lùi về sau nhưng lại đụng phải Tống Diêm ở bên cạnh.
Khuôn mặt của Lâm Hiểu trắng bệch, mong ngóng ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngài..."
Tống Diêm đội một chiếc mũ, trên khuôn mặt sắc sảo của hắn đeo một chiếc khẩu trang đen chỉ lộ ra một đôi mắt đen sâu thẳm trông vừa giản dị vừa trầm tĩnh.
Người đàn ông cúi đầu nhìn người đụng phải mình, liếc sang phía bên kia, bà chủ nhà đang kéo dây xích chó vội vã đỏ mặt xin lỗi.
"Cậu đừng sợ, chó của tôi không cắn…"
"Gâu gâu..."
Con chó vẫn còn sủa khiến Lâm Hiểu nắm tay áo rồi sợ hãi trốn ở phía sau lưng hắn, lúc này ngay cả chủ chó cũng xấu hổ túm lấy dây xích của con chó rồi mắng: "Đừng sủa nữa!"
Tống Diêm cụp mắt xuống lạnh lùng liếc nhìn, con chó rất nhạy cảm với nguy hiểm lập tức đuôi cong lên và thút thít lùi về phía sau vài bước.
Tống Diêm không để ý đến lời xin lỗi của bà chủ, từ đầu đến cuối thậm chí còn không nhìn thẳng vào mặt bà, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên sau chiếc khẩu trang: "Đi thôi."
Nói xong hắn nhấc chân bước về phía trước. Lâm Hiểu bị bỏ lại sửng sốt vài giây nhìn con chó ủ rũ rồi nhìn người đàn ông đã đi xa, sau đó lập tức nhấc chân đuổi theo.
"Chờ tôi với..."
Tống Diêm có một chiếc xe, nhưng nó không đỗ ở nơi hắn ở mà lại đỗ ở khu phố bên cạnh.
Hắn luôn kín đáo và cẩn thận trong công việc, khu vực hoạt động chưa bao giờ cố định ở một chỗ nhất định. Nhưng từ khi Lâm Hiểu đến thì hắn đã ở đây quá lâu, cộng với việc đi ra ngoài thường xuyên nên rất có nguy cơ bị bại lộ thân phận.
Hắn đã bắt đầu nghĩ đến việc thay đổi nơi ở, mọi chuyện vốn dĩ rất đơn giản nhưng có thêm Lâm Hiểu nên hắn phải suy nghĩ thêm.
Trong khi chờ đèn giao thông, hắn liếc nhìn người bên cạnh đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy, từ khi lên xe cậu chỉ ngoan ngoãn ngồi đó không dám cử động. Ngay cả động tác thắt dây an toàn cũng vụng về, khiến cậu phải mất một khoảng thời gian mới làm xong.
Mặt cậu đỏ bừng, ngón tay đặt trên mép ghế bọc da giống như học sinh tiểu học bị giáo viên kêu không được cử động, ngay cả quay đầu lại cậu cũng không dám làm.
Như sợ nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe của người đàn ông, sau khi lên xe cậu trở nên im lặng hơn rất nhiều, trong chiếc xe cao cấp chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.
Chiếc xe chạy nhanh, không ai nói một lời cho lúc đến siêu thị.
Hồi nhỏ Lâm Hiểu đã từng đến siêu thị, mọi người đều đến mua đồ nhưng cậu lại đến ăn trộm đồ ăn.
Khi đó cậu còn quá nhỏ, chưa kiếm được tiền lại thường xuyên bị bỏ đói, đói đến không chịu nổi nên hay đi siêu thị trộm đồ ăn vặt và bánh quy.
Cũng có lần cậu bị bắt tại trận, quản lý siêu thị đã túm cổ áo cậu giận dữ mắng mỏ rồi bảo cậu gọi người nhà đến. Lâm Hiểu sợ hãi kêu lên, cảm thấy mình sắp bị đánh lần nữa nhưng lại không dám phun thức ăn trong miệng ra.
Khi cậu đang ngồi xổm trong góc, chú bảo vệ thấy không đành lòng nên mang cho cậu một cốc nước nóng. Cậu uống ngay lập tức, sau đó nghe thấy người chú tốt bụng thở dài, thuyết phục quản lý và nộp phạt cho cậu.
Cuối cùng cậu được thả ra và kể từ đó cậu không bao giờ đến siêu thị đó nữa, không phải để trốn nợ mà vì không muốn gây thêm rắc rối cho người chú tốt bụng đó.
Cậu không đành lòng làm tổn thương những người ấm áp và tốt bụng xuất hiện trong cuộc đời mình, những tấm lòng tốt hiếm có đó đã giúp cậu tin rằng sẽ luôn có người nâng niu mình trong lòng bàn tay, nhưng tất nhiên hiện tại cậu vẫn chưa gặp được người đó mà thôi.
Nhìn bóng lưng người đàn ông cao lớn đi phía trước, Lâm Hiểu mím môi. Có lẽ hắn không phải người đối xử tốt nhất với cậu, hắn cũng từng có chút suy nghĩ giết cậu, nhưng, nhưng...
Những chiếc cân trong lòng Lâm Hiểu bắt đầu trút xuống, ít nhất nếu cậu nghe lời thì hắn sẽ không giết cậu, thậm chí còn đưa cậu đi ra ngoài.
Cậu nên biết thỏa mãn.
Hết lần này đến lần khác cậu tự nhắc nhở mình không được làm bậy hay có suy nghĩ khác, cuộc sống như vậy đã rất ổn thôi.
Tống Diêm thiếu kiên nhẫn đứng trong siêu thị đông đúc, hắn chưa từng trải qua cuộc sống như thế này, nhìn thấy đám người đang bàn tán xôn xao mà lông mày hắn nhíu lại thật chặt.
Nếu không có chiếc khẩu trang che mặt, mọi người chắc chắn sẽ thấy vẻ mặt của hắn rất u ám.
Hắn đưa Lâm Hiểu ra ngoài nhằm mục đích để cậu tự đi mua đồ, nhưng cách cậu đứng trước quầy chọn hàng càng khiến người đàn ông này bực bội hơn.
Hắn giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, hai tay thon dài chống trên chiếc xe đẩy hàng, giọng nói khàn khàn của hắn khiến Lâm Hiểu co rụt cổ lại.
"Tôi cho cậu mười phút cuối cùng, chọn mấy thứ ngon rồi ra khỏi đây."
Lâm Hiểu khó xử nhìn đồ vật trong tay, cậu không ngờ thứ mình muốn mua lại đắt như vậy, tại sao những vật liệu rõ ràng rất bình thường lại bị đánh giá cao ngất trời?
Cậu cẩn thận lựa chọn rất lâu nhưng vẫn không nỡ mua.
Người đàn ông khoanh tay lạnh lùng nhìn cậu, cuối cùng mất hết kiên nhẫn lấy một xấp tiền ra từ trong ví ra rồi nhét thẳng vào cổ áo Lâm Hiểu, dùng đôi mắt xanh nhìn chăm chú cậu.
"Còn chín phút nữa. Nếu hết thời gian mà tôi không thấy cậu ở lối ra, thì đây sẽ là lần cuối cậu được đi ra ngoài."
Hô hấp của Lâm Hiểu như ngưng trệ, cậu nắm chặt số tiền của người đàn ông đưa cho mình rồi ngơ ngác nhìn hắn rời đi.
Tống Diêm không sợ Lâm Hiểu bỏ chạy vì dưới chân cậu đã gắn vòng định vị, cho nên dù cậu có trốn đi đâu cũng sẽ bị hắn tìm thấy, hắn chỉ đứng ngoài cửa im lặng châm một điếu thuốc.
Không nên như thế.
Có vẻ như ngày càng đi quá giới hạn.
Tống Diêm biết ranh giới đã bị nới lỏng đến mức nguy hiểm, nếu không dừng lại có lẽ sẽ xuất hiện một sự trói buộc làm người ta rất khó chịu. Một người đơn độc đơn độc đột nhiên bị ràng buộc rất dễ trở nên sa đọa, giống như một chiến binh leo lên đỉnh núi tuyết nếu không cẩn thận sẽ lập tức rơi xuống vực.
Thời gian hút một điếu thuốc rất nhanh, lúc dập tàn thuốc Tống Diêm nhạy cảm nhận ra một ánh mắt đang nhìn trộm từ trong bóng tối.
Đầu ngón tay dừng lại, đôi mắt giấu dưới vành mũ của hắn từ từ nheo lại. Hắn không nhìn thẳng vào người đó mà chỉ bình tĩnh liếc nhìn qua hình ảnh phản chiếu của khung cửa.
Một bóng người vụt qua phía sau cây cột.
Đôi mắt Tống Diêm bỗng nhiên tối sầm, hắn giơ tay ấn vành mũ xuống rồi khóe miệng dưới khẩu trang cong lên thành một vòng cung lạnh lùng.
Khi bóng dáng quen thuộc xách những chiếc túi bước ra, hắn quay người rời đi mà không nói tiếng nào.
Lâm Hiểu chật vật đuổi theo hắn, biết hắn đang tức giận nên chỉ lặng lẽ cất đồ vào cốp xe rồi ngoan ngoãn lên xe ngồi.
Tốc độ xe chạy về nhà có hơi nhanh, Lâm Hiểu không dám lên tiếng mà chỉ im lặng nắm lấy tay vịn.
Cậu có thể cảm nhận được tâm trạng của người đàn ông có chút u ám, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm trở nên tối tăm khiến Lâm Hiểu chỉ cần liếc nhìn một cái sẽ cảm thấy rất ngột ngạt.
Cậu sợ đến mức không nói được lời xin lỗi mà chỉ biết mím môi nhìn thẳng về phía trước, trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối.
Tống Diêm không để ý tới vẻ mặt của Lâm Hiểu mà ánh mắt rơi vào gương chiếu hậu, cách đó không xa có một chiếc ô tô không có gì nổi bật đã theo dõi bọn họ rất lâu.
Theo dõi ngay sau khi họ ra khỏi siêu thị.
Tống Diêm lạnh lùng liếc nhìn, trong mắt toát ra vẻ mỉa mai.
Khi đèn đỏ bật sáng hắn quay đầu xe về hướng mình vừa đi qua, Lâm Hiểu ngồi ở bên cạnh theo quán tính va vào cửa xe, cậu sợ hãi kêu lên một tiếng.
Khi đi ngang qua chiếc xe đó, Tống Diêm hạ cửa sổ xe xuống một khoảng trống. Ánh mắt lạnh lùng vô cảm nhìn về phía đó, đồng thời đối diện với ánh mắt của người trong xe.
Cuộc đối đầu giữa hai người tỏa ra sát ý thông qua ánh mắt.
Cuộc đối đầu ngắn ngủi dường như khiến người trong xe đó tức giận chạy theo Tống Diêm, có lẽ biết mình đã bị lộ nên càng không nể nang gì mà đuổi theo xe của hắn trên đường quốc lộ.
Lâm Hiểu cũng cảm giác được có điều gì đó không ổn, bầu không khí căng thẳng khiến cậu không dám nói gì. Sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi tốc độ cao, lòng bàn tay cũng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
"Ngài..."
Tống Diêm liếc cậu một cái, lạnh lùng nói: "Vịn cho chắc."
Lời vừa dứt thì chiếc xe lại có một cú cua gấp, Lâm Hiểu đột nhiên nhắm mắt lại, trái tim đập với tốc độ cực nhanh trong lồng ngực. Mấy lần cậu muốn hét lên nhưng lại sợ người đàn ông này tức giận, thế là chỉ có thể kìm nén tiếng kêu sợ hãi trong cổ họng.
Hình dáng ngồi co ro trên ghế nhìn có chút đáng thương, Tống Diêm tranh thủ nhìn qua, khóe môi nhếch lên muốn nói điều gì nhưng cuối cùng chỉ im lặng nhấn ga.
Tống Diêm lái xe đến ngoại ô, mặt trời sắp lặn nên khu rừng rậm ở ngoại ô đã tối om. Chiếc xe lao vào rừng đột nhiên đánh thức lũ chim trên cành, chúng bắt đầu tản ra rồi tung cánh hoảng sợ bay đi.
Nơi này đã cách xa quốc lộ, là một vùng ngoại ô hoang vu có nhiều cây cối. Tống Diêm tắt đèn pha, âm thanh duy nhất trong rừng có lẽ chính là tiếng bánh xe lăn trên sỏi.
Lái xe đến một khu đất trống, Tống Diêm tắt máy xe.
Hắn im lặng nhìn bảng điều khiển tối đen, lắng nghe tiếng thở hổn hển cố đè nén của cậu.
"Cậu sợ sao?"
Môi Lâm Hiểu cắn chặt đến trắng bệch, cậu phải cố gắng hết sức đè nén hơi thở run rẩy của mình. Cậu rất muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi bình tĩnh trả lời hắn là: Không sợ.
Nhưng giọng run run đã phản bội cậu.
Tống Diêm ngồi im lặng một lúc, giây tiếp theo hắn lấy ra một chiếc hộp từ gác lửng dưới ghế ngồi. Nắp hộp được mở ra, bên trong là một khẩu súng đã lắp ráp và một số viên đạn.
Hắn nhanh chóng nạp đạn vào súng, rút ra thêm vài viên đạn vào thắt lưng.
Trong lúc này, ánh mắt của hắn lướt qua ánh đèn xe cách đó không xa qua gương chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên vẽ ra một vòng cung lạnh lùng.
Hắn nhìn Lâm Hiểu lần cuối, ý nghĩa sâu xa trong ánh mắt khiến cậu cảm thấy lưng mình tê dại. Mặc dù tầm nhìn đã trở nên tối đen nhưng cậu vẫn nhìn thấy chính xác đôi mắt đột nhiên tối sầm của người đàn ông trong ánh sáng yếu ớt.
"Ngài..."
Lâm Hiểu nhẹ nhàng gọi một tiếng, hai tay nắm chặt dây an toàn, đôi mắt mở to đầy bất an và hoảng sợ.
Tống Diêm liếc nhìn cậu, một giọng nói trầm khàn vang lên sau chiếc khẩu trang.
"Ở yên trong xe và đừng ra ngoài."
Nói xong hắn không nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Lâm Hiểu mà đã đóng cửa xe lại, đi sâu vào khu rừng rậm rạp.
Tiếng tim đập thình thịch đột nhiên vang lên trong khoang xe kín mít, Lâm Hiểu mở to mắt nhìn theo bóng lưng người đàn ông rời đi, cho đến khi hắn dần dần biến mất trong màn đêm u tối.
Những đầu ngón tay lạnh lẽo dần dần nắm chặt vào nhau, lúc đó trong đầu cậu hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Hắn đi rồi à?
Hắn bỏ cậu ở đây một mình?
Ngoài cửa sổ trời đã tối, màn đêm buông xuống khiến khu rừng rậm không ai ghé thăm này càng trở nên cô đơn và u ám hơn.
Chiếc xe phía xa chậm rãi đến gần, tiếng lốp xe cọ xát với mặt đất giống như hồi chuông báo tử của thần chết, thời gian lúc này dường như đã bị kéo dài đến vô tận.
Vài bóng người bước ra khỏi xe và từng bước một đến gần.
Hơi thở của Lâm Hiểu trong nháy mắt trở nên chậm rãi hơn, cậu nhìn thẳng về phía trước nhưng trong đầu lúc này mới nghĩ: Tại sao hắn lại để cậu lại một mình?
Bởi vì cậu là thứ ràng buộc? Phiền phức? Hay do đã mất giá trị từ lâu nên hắn không ngần ngại vứt đi?
Cánh cửa giải thoát đã ở trong tay, Lâm Hiểu nhiều lần muốn mở cửa xe một mình trốn thoát.
Bản năng sinh tồn khiến cậu muốn bất chấp tất cả để trốn thoát, nhưng những gì người đàn ông nói trước khi rời đi cứ vang vọng trong đầu.
'Ở yên trong xe và đừng ra ngoài. '
Ý hắn là hắn sẽ quay lại phải không?
Chỉ cần cậu ngoan ngoãn chờ đợi thì hắn sẽ quay lại đón phải không?
Khoảnh khắc cửa xe được mở ra, hơi thở của Lâm Hiểu đã ngừng lại, một giọng nói khàn khàn và cục cằn vang lên.
"Thằng kia đâu?"
Lâm Hiểu nắm chặt hai tay, cúi đầu nhẹ nhàng lắc đầu.
Một giây tiếp theo cậu bị gã đàn ông kéo cổ áo rồi mạnh bạo nhấc khỏi chỗ ngồi, sắc mặt Lâm Hiểu tái nhợt, buộc phải ngẩng đầu nhìn gã bằng đôi mắt ngấn lệ.
Dưới ánh trăng là một khung cảnh u ám, đôi mắt gã giống như một con rắn trơn trượt lướt quanh cơ thể cậu. Gã đàn ông nheo mắt, sức lực trong tay mạnh đến mức nhấc cả cơ thể Lâm Hiểu lên, dây an toàn bị căng chặt khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.
"Mày không biết hả?"
Gã u ám nói, giây tiếp theo một cơn gió lạnh buốt giá ập vào mặt cậu rồi một tiếng chát giòn giã vang lên. Hai mắt Lâm Hiểu mờ đi và khuôn mặt đột nhiên nghiêng sang một bên, sau đó cậu mới cảm thấy gò má đau rát.
"A…"
"Lần này mày đã biết chưa?"
Lâm Hiểu mím môi cố nuốt xuống máu tanh trong miệng, nhắm mắt lại lắc đầu.
Với một tiếng "cạch", nòng súng lạnh và cứng kề sát vào cổ họng Lâm Hiểu.
Cậu run rẩy kịch liệt và ngón tay nắm chặt góc áo. Cậu nhắm chặt mắt lại, lúc đó trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng ngừng lại ở khoảnh khắc bóng dáng người đàn ông rời đi.
Ngài…
"Cứng họng."
Giọng nói của người đàn ông dường như tiếng vật cứng cào trên giấy nhám, gã thản nhiên và lạnh lùng nói sau đó ngón tay khẽ cử động.
Với một tiếng cạch, tiếng cây súng được nạp đạn vang lên bên tai khiến đầu óc Lâm Hiểu bỗng trở nên trống rỗng.
Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng súng nghèn nghẹt vang lên từ sâu trong khu rừng rậm rạp khiến vô số loài chim bay lên không trung.
Xé nát cả bầu trời đêm tĩnh lặng.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương