Edit: Bích Ngọc❀✿❀
Lúc công bố điểm thi, Chúc Úy Hàng còn đang trong giờ làm. Lưu Hựu từ công xưởng kế bên chạy tới, khoác vai anh: “Điểm mày sao rồi?” Toàn thân cậu lấm lem bùn đất, Chúc Úy Hàng bất ngờ lui lại mấy bước.
Lưu Hựu thô bạo đấm một phát lên người anh, nhe răng trợn mắt: “Giả vờ giả vịt hả? Tưởng mày ngon lắm à?”
Chúc Úy Hàng cúi đầu nhìn cánh tay bám bụi xám xịt của mình, đi đến bên góc, đổ một chai nước lau rửa, anh liếc mắt qua Lưu Hựu: “Mày tra chưa?”
Lưu Hựu cười, mặt mũi vui vẻ: “Rồi.”
Chúc Úy Hàng: “Điểm tốt lắm hả?”
Lưu Hựu nhỏ giọng nói: “Đủ đậu trường chính quy!” Tâm trạng kích động dù cố kiềm lại vẫn không thể che giấu.
Chúc Úy Hàng cũng cảm thấy kinh ngạc, cười vui cùng cậu ấy: “Mày không tra sai chứ?”
Lưu Hựu đá anh.
Nước trong tay Chúc Úy Hàng suýt đổ cả ra ngoài, anh nghe tiếng Lưu Hựu mắng: “Mẹ nó, mày dám nghi ngờ? Bài thi của tao cũng không đến nỗi đâu nhé.”
Chúc Úy Hàng thẳng thắn thừa nhận: “Tao đã nghĩ mày cùng lắm chắc chỉ được 100 điểm, không ngờ được như thế đấy.”
Lưu Hựu cuối cùng cũng vừa lòng, hỏi điểm Chúc Úy Hàng thế nào.
Chúc Úy Hàng rung hai vai, có chút ngượng sờ sờ cái mũi: “Mày biết rồi mà.”
Hành vi úp mở bao giờ cũng là vấn đề gây nhức nhối xã hội, đặc biệt là chuyện này, Lưu Hựu điên máu muốn nhào lên đánh anh, phải đấm đá nhau một lúc, Chúc Úy Hàng mới cho cậu xem điểm.
Lưu Hựu nhìn chằm chằm mấy chữ số đang hiện trên màn hình điện thoại, ngước mắt nhìn anh: “Mày, quả nhiên là thế.” Cậu vừa nói vừa giơ ngón tay cái về Chúc Úy Hàng.
Chúc Úy Hàng cười cười: “Cũng không gì to tát, bình thường thôi.”
Lời này của anh thật không phải khoe khoang, bởi kết quả thực so với dự đoán của anh không sai biệt mấy, gần như lúc hoàn thành bài là đã biết mình đạt được mục tiêu rồi, dư điểm đậu trường anh muốn học.
Lưu Hựu nheo mắt đánh giá anh trong chốc lát, nghi hoặc hỏi: “Mày vừa đẹp trai, vừa học giỏi, tao chẳng hiểu nổi Lương Nhạc vẫn đang suy nghĩ gì nữa?”
Lông mày Chúc Uý Hàng giật giật.
Nghĩ gì nhỉ? Suy nghĩ của cô anh sao biết được, nhưng mà anh biết, giờ này chắc chắn cô đang đắn đo chọn trường đại học, hoặc là đang cùng ba mẹ bàn chuyện tương lai.
Trong lúc làm việc, ba mẹ anh có gọi điện thoại đến, Chúc Úy Hàng dở dang công việc nên không tiếp máy, lúc sau cũng không thấy họ gọi lại.
Tan làm, anh điện thoại báo kết quả của mình.
Mẹ anh không nói gì, chỉ hỏi anh khi nào trở về.
Chúc Úy Hàng đứng trước cổng nhà xưởng, mặt trời lơ lửng đương biến mất, phát ra ánh chiều tà điềm đạm ôn hòa, một lớp sáng cam hồng nhàn nhạt bao trùm lấy tòa nhà đối diện, anh híp mắt, vừa lúc một cơn gió thổi tới.
Không thấy anh trả lời, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh dịu dàng, mẹ anh hỏi lại lần nữa: “Khi nào con về vậy?” Giọng điệu như đang tìm kiếm nơi để dựa dẫm.
Tim anh nhảy dựng, tay nắm di động thật chặt: “Sớm thôi ạ.”
Một giây này anh bỗng ý thức được bản thân là đang trốn tránh, tựa như tình tiết của truyện cổ tích, đột nhiên bị bắt về nông thôn, lại vô tình phát hiện nơi này vô ưu vô lự, có tự do, có người anh yêu quý, anh sa chân tại đây.
Thế nhưng không biết từ khi nào, mùa hè sắp dần qua đi. Anh sớm muộn gì cũng phải buông bỏ khoảng trời nơi đây, dứt áo với mùa hè rực rỡ để đối mặt với những phong ba bão táp ngoài kia.
*
Khi anh về đến nhà, Lương Nhạc đang rối đầu nghe điện thoại, thanh âm loa vang vang, dường như cuộc nói chuyện đã kéo dài rất lâu rồi.
Thấy anh, cô chỉ chỉ điện thoại, gãi đầu, làm khẩu hình: “Mình đang phiền muốn chết!”
Chúc Úy Hàng không nhịn được cười, anh động viên cô: “Cố lên.”
Không quấy rầy cô bận rộn, anh vào nhà, bà nội hỏi điểm thi của anh thế nào, anh đáp điểm cũng không tệ.
Bà nội không để ý nhiều tới thành tích của anh, ngược lại đưa ánh mắt trìu mến nhìn bóng dáng vừa đáng thương vừa buồn cười bên ngoài: “Từ giữa trưa con bé đã bắt đầu tiếp điện thoại, hết người này đến người khác gọi đấn, luôn tay vội vã.”
Chúc Úy Hàng: “Họ hàng nhà cậu ấy đông, chú dì đều là người nhiệt tình, nên rất thương rất quan tâm cậu ấy.”
Bà nội nhìn qua anh: “Chắc không xong sớm được đâu, con ăn cơm trước nhé?”
Chúc Úy Hàng gật đầu, lúc ăn vẫn luôn nhìn chằm chằm Lương Nhạc bên ngoài, cô như đang nghe đầu dây bên kia luyên thuyên nói chuyện, nhàm chán vơ lấy nhánh cây vẽ vẽ trên đất, rầu rĩ vâng dạ, tùy thời lại ứng biến một câu: “Dạ con biết rồi, con sẽ suy nghĩ thật kĩ.”
Những cuộc điện thoại chấm dứt cũng là lúc trời hoàn toàn sập tối.
Di động sắp hết pin, cô không vội vã đi sạc, bởi cô thật sự mong muốn nó tự sập nguồn, cô không còn sức tiếp máy ai nữa cả.
Bà nội thấy cô rốt cuộc cũng nói chuyện xong, liền gọi vào ăn cơm.
Lương Nhạc đáp dạ, quay đầu vào nhà phát hiện Chúc Úy Hàng đã đi đâu rồi, nhưng cô cũng không sốt ruột muốn biết kết quả của anh. Cô biết anh vẫn luôn làm tốt, cho nên không lo lắng gì, hiện tại có lo là lo cho chính cô thôi.
Điểm cô nói cao không cao, nhưng cũng không hẳn là thấp.
Xem xét qua đầu vào các trường lại có chút không ổn, nhóm trường tốt thì điểm không đủ, nhóm các trường tàm tạm cũng chưa thể quyết định. Vừa rồi cô dì họ hàng đều gọi đến hỏi thăm cô, cho cô rất nhiều lời khuyên, cô nghe đến đầu óc quay cuồng, chỉ có thể trước mặt vâng vâng dạ dạ, thế nhưng cụ thể phải làm gì, cô vẫn chưa rõ.
Cô trong dòng suy nghĩ miên man dùng xong bữa cơm chiều, hàn huyên tâm sự với bà nội chốc lát rồi lên lầu.
Lên đến lầu 3, không ngờ Chúc Úy Hàng cũng không ở đây, cô nghe loáng thoáng tiếng anh trò chuyện điện thoại phía lầu trên.
Cô leo lên lầu 4, thấy anh đã thấp người bên ban công nghe điện thoại.
Dáng người dong dỏng, lưng thẳng tắp.
Tóc và áo thun rộng bị gió thổi tung bay, Lương Nhạc tự dưng bỗng thấy bóng dáng ấy có chút cô độc, có thể bởi vì công việc hè làm anh gầy đi trông thấy.
Chặn nỗi chua xót dâng trào trong lòng, cô lặng lẽ đến gần, dừng lại cách anh một mét —-
Tiếng Chúc Úy Hàng vang vang: “Con có thể tự quyết định.”
Đầu dây bên kia điện thoại dường như kích động, Lương Nhạc mơ hồ nghe thấy tiếng chú Chúc tức giận, cô sợ tới mức cứng đờ.
Chúc Úy Hàng có lẽ cũng không chịu đựng nổi nữa, hướng vào điện thoại hỏi: “Ba dựa vào cái gì?”
Lông tơ Lương Nhạc dựng thẳng hết cả lên.
Vài giây sau, phía đối diện cúp điện thoại, bên tai ngoài trừ tiếng gió xào xạc, cô không nghe thấy gì nữa.
Chúc Úy Hàng nhét điện thoại vào túi, thời điểm cong lưng, phía sau bỗng có người dán sát vào, anh cúi đầu, nhìn thấy cánh tay trắng nõn của Lương Nhạc vòng quanh hông mình.
Bỗng, tảng đá lấp kín lồng ngực nãy giờ đã tan biến từ lúc nào.
Chỉ có cô truyền cho anh sức mạnh, vẫn luôn là vậy
Chiến Dịch Mùa Hè - Lãng Nam Hoa
Chương 48
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương