Mùa đông kết thúc rồi lại tới mùa xuân, qua mấy tháng, mùa hè lại tới.
Lúc hai người yêu nhau tròn 1 năm thì trở về, trở về thôn nhỏ ven biển. Một năm không gặp, có nơi thay đổi, có nơi không hề thay đổi —
Bầu trời dường như trong xanh hơn so với mấy năm trước. Cái đèn đường ảm đạm trước cổng làng đã được đổi mới, trời tối sầm thì có đàn muỗi bu vào. Lương Nhạc không còn sợ hãi khi đi trên con đường này vào ban đêm như trước nữa.
Bà nội Chúc không hề thay đổi, vẫn đi ra ngoài lao động bình thường, trời tối thì ngồi trên ghế gỗ xem kịch trên TV, lúc có quảng cáo thì nói chuyện với bọn họ, hỏi về chuyện đại học, bạn bè…
Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng trở về đây cứ như là đi hưởng tuần trăng mật vậy —
Ban ngày rảnh rỗi thì đi dạo chơi trong thôn, bọn họ đi thăm thú khắp nơi, nhặt được không ít vỏ sò và con cua nhỏ, các đồ vật từ lớn đến bé được chất đầy bàn.
Trời tối thì thân mật, đây là nơi tốt nhất để làm tình, không cần phải lo lắng ba mẹ đột nhiên tập kích, sau khi trời đã khuya, nguyên cả căn nhà chỉ có hai người tỉnh.
Tình dục mênh mông bất tận trong hoàn cảnh yên tĩnh, mỗi lần làm xong Lương Nhạc đều cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Không gian vắng lặng, chỉ có tiếng thở dốc của hai người. Cô thích nằm ngửa nhắm mắt lại, nghe tiếng Chúc Úy Hàng thủ thỉ tỏ tình bên tai — Anh thích thổ lộ với cô, một ngày nói yêu cô mười mấy lần, đặc biệt là lúc ở trên giường. Tuy rằng cô hoài nghi mục đích của anh, nhưng lần nào cũng rơi vào cái bẫy ngon ngọt này.
Đương nhiên là cũng có những tiếng khác nữa, ở nông thôn có tiếng ô tô máy móc, lại có một ít người bạn đặc biệt — Bọn họ làm tình mà tiếng rên rỉ còn không to bằng tiếng côn trùng ngoài cửa sổ nữa, một lát sau thì lại có tiếng gà gáy to. Cô đẩy cả người đẫm mồ hôi của Chúc Úy Hàng, nói: “Nói nhỏ thôi, mấy con gà đang kháng nghị kìa.” Chúc Úy Hàng cắn cô để cô tập trung.
Đối với Lương Nhạc, những chuyện vặt vãnh xảy ra vào mùa hè giống như những ngôi sao treo trên bầu trời trong đêm tối, rực rỡ sáng ngời, dường như thắp sáng cả bầu trời của cô.
Cây cối tươi tốt, nắng hè chói chang, côn trùng ồn ào, nho khô ngọt ngào, cua nhỏ hiếu động, vỏ sò sáng bóng, còn có Chúc Úy Hàng, những yếu tố này tạo nên mùa hừ của riêng cô.
Lương Nhạc mãi mãi thích mùa hè, mãi mãi quý trọng những ký ức nhiệt liệt thú vị này.
Đương nhiên là cô cũng luôn luôn yêu Chúc Úy Hàng.
*
Ngày rời đi, Chúc Úy Hàng hỏi Lương Nhạc: “Sao không thấy Hứa Tiếu Nam đâu?”
Lương Nhạc rầu rĩ trả lời, “Cậu ấy ở trường học rồi, có việc bận.” Ngày đầu tiên trở về là cô đã liên hệ với Hứa Tiếu Nam, nhưng nghe nói mùa hè này cô ấy sẽ không về vì ở trường có việc. Lương Nhạc thấy tiếc nuối, nhưng cũng hẹn cô ấy vào dịp sau.
Chúc Úy Hàng nghe đáp án xong thì cười cười.
Lương Nhạc nghi hoặc.
Chúc Úy Hàng thuận miệng nói: “Hình như Lưu Hựu với Hứa Lộ chia tay rồi.”
Lương Nhạc càng thêm ngu ngơ: “?” Không biết tại sao anh lại nhắc đến chuyện này.
Chúc Úy Hàng liếc mắt nhìn cô: “Nghe nói… Nó đang theo đuổi Hứa Tiếu Nam.”
Lương Nhạc quá bất ngờ nên phun chữ thô tục, Chúc Úy Hàng nhíu này.
Lương Nhạc vội vã lấy điện thoại ra: “Cậu ta điên rồi à? Sao Hứa Tiếu Nam không nói với em?” Đang định tìm Hứa Tiếu Nam để hỏi tội thì Chúc Úy Hàng cướp lấy điện thoại của cô: “Để bọn họ tự giải quyết đi.”
Lương Nhạc: “Hai người họ quen nhau cũng nhờ tụi mình mà, chúng ta cũng phải… tham gia chút chứ?”
Chúc Úy Hàng nhìn cô vài giây, dường như bất ngờ vì cô chẳng biết gì, thế nên anh từ từ ném thêm một quả bom nữa: “Bọn họ quen nhau từ trước rồi, hình như lúc trước còn yêu nhau nữa?”
Lương Nhạc ngây cả người, lúc hoàn hồn lại thì lại tiếp tục chửi tục.
Chúc Úy Hàng nói muốn khâu cái miệng cô lại.
Lương Nhạc không rảnh để ồn ào với anh, đột nhiên cô vỗ tay: “Em nhớ ra rồi, Hứa Tiếu Nam có nói với em lúc trước cậu ấy có hẹn hò, chẳng lẽ là Lưu Hựu à?”
Chúc Úy Hàng nhún vai: “Chắc thế.”
Lương Nhạc nhớ tới bầu không khí quỷ dị của hai người lúc trước, nổi cả da gà, cô giữ chặt Chúc Úy Hàng: “Sao Lưu Hựu lại theo đuổi cậu ấy nữa? Thích tuỳ tiện hay khi mất rồi mới thấy trân quý?”
Chúc Úy Hàng không cản nổi sự tò mò của cô, anh nhéo mặt cô: “Anh không biết, em hỏi ít thôi, người ta không nói với em cũng là vì không muốn em hỏi nhiều đấy? Sau này cứ xem hai người đó tiến triển như thế nào.”
Lương Nhạc nghe anh nói xong thì cũng bình tĩnh lại, rồi nhớ tới lúc Hứa Tiếu Nam nói với cô về chuyện tình cảm này, vẫn cảm thấy kích động — đây không phải là thể loại kinh điển “gương vỡ lại lành”, “truy thê hỏa táng tràng” trong truyện ngôn tình à?
Cô lại quấn lấy Chúc Úy Hàng để moi thêm tin tức.
Chúc Úy Hàng không chịu nổi cô làm nũng nên đều nói ra những tin tức mà anh biết —
Ví dụ như Lưu Hựu và Hứa Lộ thật ra không thân thiết lắm, không hiểu sao lại ở bên nhau, chia tay cũng tùy tiện.
Với lại, ngày đó ở bãi biển, anh thấy Lưu Hựu lén lút bỏ vò sò mà cậu ấy nhặt được vào giỏ xe Hứa Tiếu Nam.
…
Lương Nhạc càng nghe càng hứng thú, như là đào được bí mật gì đó. Đột nhiên, cô nhớ ra rồi hô to: “Cái dây cột tóc màu đỏ kia…” Lúc trước khi điền nguyện vọng, cô phát hiện cái dây màu đỏ trên đầu giường Lưu Hựu, nếu nhớ không lầm thì Hứa Tiếu Nam cũng thường xuyên cột tóc bằng cái dây giống thế.
Chúc Úy Hàng cũng nhớ ra, ánh mắt lóe sáng, cuối cùng cũng để lộ biểu cảm không thể tưởng tượng được.
Anh nghĩ, Lưu Hựu còn có chút nghiêm túc hơn so với anh nghĩ, nói không chừng thì giống như Lương Nhạc nói, hai người quanh quẩn rồi sẽ lại trở về bên nhau.
*
Tuy rằng lúc mới biết tin tức chấn động này Lương Nhạc rất vui, sau khi bình tĩnh lại thì cô thấy Chúc Úy Hàng nói cũng không sai —
Chuyện tình cảm là chuyện của hai người, cô với Chúc Úy Hàng chỉ là người ngoài. Sau này bọn họ tiến triển như thế nào thì cô không nên nhúng tay.
Cô là bạn của họ nên đương nhiên là hi vọng cả hai đều hạnh phúc. Nhưng định nghĩa hạnh phúc của từng người thì không giống nhau.
Quen nhau hay chia tay đều là lựa chọn của họ, cũng chỉ họ là người gánh vác kết quả. Cô tin họ có năng lực xem xét tình cảm của chính mình, bây giờ những điều cô có thể làm là tin tưởng và chờ đợi.
Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn quan sát bọn họ sát sao.
Chúc Úy Hàng bị Lương Nhạc làm phiền không chịu được, cứ thỉnh thoảng là cô hỏi anh Lưu Hựu có tin tức gì không.
Chúc Úy Hàng biết cô quan tâm đến hai người họ nhưng anh vẫn ghen, hi vọng cô có thể quan tâm đến anh nhiều chút.
Lương Nhạc chỉ có anh dỗ dành anh, chờ anh vui vẻ rồi thì lại hỏi: “Lưu Hựu có nói gì với anh không?”
Chúc Úy Hàng đỡ trán, cũng thầm mong tiến độ của Lưu Hựu nhanh hơn…
Bọn họ đều hi vọng rằng mùa hè năm sau bốn người sẽ đoàn tụ.
Mùa hè sắp tới rồi phải không?
Nhanh thôi.
Chiến Dịch Mùa Hè - Lãng Nam Hoa
Chương 66: Kết
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương